Tôi mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Bệnh viện Đặc biệt Gangbuk - Tầng 6]
6. Thông thường, ít ai có thể sống sót thoát khỏi tầng này. Tuy nhiên, theo những gì thu thập được từ lời khai của những người sống sót, bạn nên cẩn trọng với ‘Nói ngược’.
7. Ngoài ra, vẫn chưa có trường hợp sống sót sau khi chạm trán với ‘Nói ngược’ nào được ghi nhận. Xin hãy cẩn trọng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nói ngược.
Tôi biết chính xác thứ nó đang nói tới.
Những bộ đồ bệnh nhân nhuốm đầy máu rải rác khắp sàn.
Chúng được được sắp xếp một cách gọn gàng, như thể đã có ai đó cẩn thận cởi chúng ra.
“Tôi sẽ đi tìm lối ra rồi quay lại”
“Để tôi đi cùng cô”
Yu Daon và Jang Chaeyeon bước đi dọc theo hành lang, còn Song Ahrin và tôi thì quan sát những người đang run rẩy trong sợ hãi.
Người thì đang ép sát mặt vào tường và lẩm bẩm gì đó, người thì đang chôn đầu vào chân và run rẩy khiếp đảm.
Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng họ không bình thường.
Việc họ sợ hãi không có gì kỳ lạ.
Vấn đề là đối với một người đang sợ hãi đến vậy, hành động của họ thực sự không hợp lý chút nào.
Họ còn chẳng thèm nghĩ đến việc trốn đi đâu đó, hay vui mừng vì vẫn còn sống sót, hay kiểm tra những người xung quanh mình, khóc thương cho những người đã mất, chối bỏ thực tại, hay cảm thấy đau buồn.
Những bệnh nhân này hoàn toàn không có những phản ứng hiển nhiên đó.
“Không phải là những người đó có hơi lạ sao?”
May là chúng tôi có một người rất phù hợp cho những lúc như này.
Song Ahrin chau mày và quan sát những người kia sau khi nghe tôi nói.
“...Anh nói đúng”
Cô ấy lẩm bẩm và nhìn những bệnh nhân.
“Cảm xúc của họ rất rời rạc”
“Ý cô là sao?”
“Chỉ có nỗi sợ thuần túy. Không buồn bã, không tức giận, không nuối tiếc. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được gì khác”
Song Ahrin nhìn những người ở xung quanh chúng tôi.
“Họ giống như là đã bị cắt bỏ lý trí vậy”
Bị cắt bỏ lý trí.
Tôi trao đổi nhanh qua ánh mắt với Song Ahrin.
Trong lúc đó, Yu Daon và Jang Chaeyeon trở về.
“Có một cánh cửa ở trong hành lang”
“Có thoát ra được bằng lối đó không?”
“Nó bị khóa rồi. Có vẻ là chúng ta cần phải có chìa khóa”
Jang Chaeyeon lắc đầu.
“Tôi không biết là mình có thể dùng vũ lực để phá nó hay không, và dù việc đó có khả thi đi nữa, nó sẽ tạo ra rất nhiều âm thanh, nên tạm thời tôi đã không làm gì cả”
“Làm tốt lắm”
Cánh cửa bị khóa.
Chỉ cần biết được điều đó thôi cũng đã giúp ích rất nhiều rồi.
Chúng tôi không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cố cạy nó mở ra.
“Có ai nghe hiểu con quái vật đó, hoặc là thứ gì đấy tương tự, nói gì không?”
Nhớ lời cảnh báo nguy hiểm sớm của Trưởng phòng, chúng tôi đã kịp thời chạy trốn, nhưng cũng vì vậy mà tôi còn không có cơ hội để nhìn thấy con quái vật bằng mắt mình.
Đương nhiên, dù tôi có nhìn được nó đi nữa thì việc xảy ra tiếp sau đó chắc cũng không cần phải bàn.
“Tôi có nghe hiểu này”
Yu Daon giơ tay lên.
“Nó nói gì vậy?”
“Không biết là tối nay được ăn gì đây”
Yu Daon lẩm bẩm.
“Và…ừm, đừng có chạy, ta đang đói lắm rồi. Tôi nghĩ là nó đã nói vậy”
“...”
Tôi nghiền ngẫm những gì Yu Daon vừa nói.
Những bức tường và sàn nhà nhuốm đầy máu, rồi là sinh vật đang đói.
“Có thể đây là một nhà hàng hay gì đó tương tự chăng?”
“Một nhà hàng?”
Trưởng phòng lẩm bẩm, lặp lại lời của tôi.
“Vâng ạ. Em không biết tại sao, nhưng theo cô Ahrin, nhưng những người ở đây đã bị làm cho suy giảm trí tuệ một cách đáng kể”
Đói bụng, và những người bị suy giảm trí tuệ.
“Nói thật thì chẳng có con mồi nào dễ dàng hơn những người không sở hữu trí tuệ cả”
Lấy đi trí tuệ khỏi một giống loài sinh tồn dựa vào nó thì chẳng khác nào tước đoạt thứ vũ khí lớn nhất của chúng cả.
“Nói cách khác, ta có thể coi nơi đây như một nhà hàng”
“Nhà hàng…”
Jang Chaeyeon khẽ chau mày.
“Vậy thì phải có một lối vào nhà hàng”
Chắc chắn phải có lối vào.
“Nhưng mà…”
Song Ahrin, người đã đứng nghe chúng tôi suốt từ nãy đến giờ, lẩm bẩm.
“Không phải bức tường rất sạch sẽ khi chúng ta mới vào sao?”
Nghe Song Ahrin nói, tôi nhớ lại khung cảnh khi mới bước vào trong dãy hành lang.
Một bức tường sạch sẽ.
Ngay từ đầu, bức tường mà không sạch thì nó đã đọng lại trong ký ức của chúng tôi rồi.
Do là ta thường sẽ nhớ kỹ những thứ bất thường hơn là những gì nhìn thấy hàng ngày.
“...Bức tường sạch sẽ”
Nghĩa là…
“Có người lau dọn nó”
Ngay khi tôi vừa chạm mắt với Song Ahrin, Trưởng phòng liền lẩm bẩm và nắm lấy tay tôi.
“Có thứ gì đó đang đến”
Tôi có thể nghe được tiếng bước chân đang đến gần hơn.
Chúng tôi có nên trốn đi bây giờ không?
Việc đó khả thi, nhưng nếu làm vậy, tôi có thể sẽ không tìm được thông tin về lối thoát.
Cần phải có ai đó ở lại và quan sát tình hình.
“Chỉ có tôi và cô Ahrin ở lại, còn những người khác mau trốn đi”
“Còn anh Jaehun thì—?”
“Nhanh lên”
Đôi mắt của Yu Daon khẽ dao động trước lời nói kiên định của tôi.
“Đi thôi”
Jang Chaeyeon kéo Yu Daon và Trưởng phòng vào trong.
Ngay sau đó, chỉ còn lại tôi và Song Ahrin ở trong hành lang.
Tôi nhanh chóng cởi bộ com-lê của mình ra và mặc vào bộ đồ bệnh nhân, và Song Ahrin cũng vội vã làm tương tự khi thấy vậy.
“Hôi thối, bốc mùi quá đi…!”
“Cô Ahrin cũng có thể vào trong mà”
“Nhưng mà tôi không muốn…?”
Song Ahrin chau mày trong khi bình tĩnh mặc bộ đồ bệnh nhân đẫm máu vào.
-Thụp, thụp…
Tiếng bước chân đang dần đến gần hơn.
Song Ahrin và tôi vội vã hòa lẫn vào trong những bệnh nhân.
“Ờơơơơơ…”
Tôi bước vào giữa bệnh nhân đang lẩm bẩm và làm vẻ mặt ngơ ngác nhất có thể.
Song Ahrin chau mày như thể không muốn làm vậy, rồi lẩm bẩm gì đó và thở dài.
Ngay sau đó, mắt của cô ấy trở nên mờ đục.
“Ưa…”
“Ưuu…”
Tôi không biết là Song Ahrin đã đặt xong gợi ý lên bản thân hay là đang diễn, nhưng mà cô ấy đang dựa vào người tôi ở bên cạnh và phát ra những tiếc ngơ ngác.
Cô ấy chắc là đang diễn đúng không?
“Cô Ahrin”
“Mư…”
Song Ahrin không trả lời mà chỉ rên rỉ và cọ má vào tay tôi.
“Ưa…”
Chúng tôi rên rỉ cùng với những bệnh nhân.
“Ưư…”
Không, tại sao cô ấy lại đứng sát vậy chứ?
Dù vậy, tiếng bước chân đã đến gần hơn nữa, và sau cùng, tôi chỉ có thể cứ để cô ấy ép sát như vậy và nhìn những bệnh nhân ở xung quanh.
Từ hành lang phía trước, một y tá đang bước đến.
Chỉ có một cái lỗ tròn tại chỗ phải có khuôn mặt của cô ta.
Nó giống hệt những khuôn mặt tôi đã nhìn thấy tại Bệnh viện Đại học Gangseo.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Kim Kitae]
[Tuổi: 36]
[Đặc trưng: Chăm sóc]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Cô ấy không có ý định trở thành y tá. Dù vậy, cuộc đời không phải lúc nào cũng đi theo hướng ta muốn]
[Điểm yếu: Những cá nhân dính đến ‘Bệnh viện’ thường có khả năng chịu đau cao. Nhưng ngược lại, họ có nhiều ký ức về nỗi đau hơn bất cứ ai]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô ta bỏ qua hai người chúng tôi và bước đến chỗ bức tường, cầm lấy giẻ lau, và bắt đầu chà sàn.
“...Có vẻ là một nhà hàng cũng cần giữ gìn vệ sinh sạch sẽ”
“Hơ?”
“...Không cần nói chuyện đâu”
Song Ahrin không giống như là có thể giao tiếp bình thường.
Người y tá tiếp tục lau chùi một cách đều đặn mà không nói một lời.
Không lâu sau, khi bức tường và sàn nhà đã trở nên sáng bóng, cô ta liền đứng dậy, quay trở lại con đường đã đi đến lúc nãy, trong tay là miếng giẻ lau đẫm máu.
Để tìm được lối ra, chúng tôi chỉ còn cách đi theo cô ta.
Tôi chậm rãi bám theo sau y tá…
“Gư…Ưm…”
Và còn phải bịt miệng Song Ahrin lại để cô ấy không rên rỉ trong khi bám vào người tôi.
Người y tá bước về phía cánh cửa, và…
-Leng keng.
Cô ta lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi áo ngực, mở cửa, rồi đi ra ngoài.
Chúng tôi cần phải lấy được cái chìa khóa để có thể thoát ra.
Khi y tá lại đến vào lần sau, bọn tôi sẽ phải tấn công cô ta và cướp lấy chìa khóa.
“Chúng ta phải lấy chìa khóa”
“Mư…”
Song Ahrin nhìn tôi bằng vẻ mặt ngây thơ.
“Cô Ahrin. Đến lúc để tỉnh lại rồi”
“Ử?”
“...”
Tôi cần phải làm gì để đánh thức cô ấy đây?
Tôi thử vỗ tay trước mặt cô ấy.
Cùng với một tiếng ‘Bốp!’, đôi mắt của Song Ahrin dần hết đờ đẫn và bắt đầu sáng lên.
“...”
“Ử?”
“Tôi đi chết đây, thật đấy”
Khi tôi lặp lại chính xác những gì cô ấy đã nói, khuôn mặt của Song Ahrin ngay lập tức đỏ ứng, và cô ấy vung nắm đấm của mình.
***
Sau khi trêu chọc Song Ahrin một chút, tôi gọi những người khác ra và giải thích tình hình.
“Nghĩa là, sau khi có ai đó chết, chúng ta cần phải đợi những y tá đến lau sàn”
“Đúng thế”
“Nhưng làm sao ta biết được khi nào thì con quái vật đó mới đến?”
“Bởi vì nó đã nói rằng mình đói, chắc chắn nó sẽ đến để dùng bữa”
Chắc cũng sẽ không mất nhiều thời gian quá đâu.
Nhưng thứ khiến tôi phiền lòng là…
“...Những người này sẽ phải hy sinh một lần nữa”
“...”
Trưởng phòng nhìn những bệnh nhân xung quanh với vẻ mặt phức tạp.
“Những đứa trẻ này đã làm gì sai?”
“...Cô Ahrin, có khả năng lý do trí tuệ của những người này bị suy giảm là tương tự với thôi miên không?”
“...”
Song Ahrin nhắm mắt lại và rên rỉ như thể cô ấy đang cảm nhận được thứ gì đó.
“Hừm, ưm……ừm”
“...”
“...Không phải”
Không lâu sau, cô ấy mở mắt nhìn tôi.
“Như tôi đã nói trước đó, cảm giác như là phần chứa đụng lý trí của họ đã biến mất vậy”
“...”
“Tôi sẽ nói thẳng luôn”
Song Ahrin cắn mạnh vào môi mình, rồi mở miệng nói một lần nữa.
“Tôi nghĩ những người này đã không còn hy vọng nào nữa rồi. Sẽ tốt hơn nếu ta cứ để họ…ra đi như vậy. Nếu họ có thể quay trở lại sống sót thì…tôi cũng không biết nữa.”
“...”
Vậy thì chúng tôi cũng chẳng thể làm gì được.
“Chúng ta hãy cứ chờ đợi một chút chứ? Trưởng phòng, anh hãy nâng cao cảnh giác ạ”
“Được rồi”
Trưởng phòng gật đầu.
Bao nhiêu lâu đã trôi qua?
“...Nó đến rồi”
Trưởng phòng lẩm bẩm, và chúng tôi vội vã đi lại vào trong qua cánh cửa.
Không lâu sau…
-Thụp…thụp…
Tiếng bước chân lại vang lên một lần nữa.
<!iốr aữn yán iòđ nơc cợưđ uịhc ểht gnôhk aT>
Một giọng nói vang lên từ bên kia cánh cửa…
“Ta không thể chịu được cơn đói này nữa rồi!”
Yu Daon lẩm bẩm.
“Ahhhh!”
“Gaaahhh!”
Tiếng la hét lại vang lên lần nữa.
Âm thanh của một thứ gì đó bị xé toạc, rồi là tiếng hét của con người.
<?mửH>
“Hửm?”
Sau một thoáng im lặng, một giọng nói kỳ lạ vang lên.
<hnim gnôht tầr iùm áL ?òđ íg iúm òc ál ưhn hníH> (Hình như là có mùi gì đó? Là mùi rất thông minh)
“Hình như là có mùi rất thông minh”
“...Mùi thông minh?”
Yu Daon chau mày lại, còn tôi và Song Ahrin thì trao đổi qua ánh mắt một lần nữa.
“Phu…”
Trưởng phòng hít một hơi sâu.
-Két…
Cánh cửa mở ra, và một thứ gì đó xuất hiện.
Đó là một người đang trồng cây chuối.
Cánh tay của nó méo mó một cách quái dị, ngược lại, chân của nó thì gầy nhom.
Tại nơi đáng lẽ ra phải là đầu của nó, lại chỉ gắn một cái miệng khổng lồ đang liếm môi, nhưng ngoài những điểm đó ra, phần còn lại là một cơ thể con người vạm vỡ.
<—nim gnôht ẻk tộM .iốr yầht míT> (Tìm thấy rồi. Một kẻ thông min—)
-Vút!
Ngay lúc đó, hai viên bi sắt ghim sâu vào tay của nó, và rồi…
<!haaaG> (Gaaah!)
Thứ đó ngã xuống.
-Tinh!
Jang Chaeyeon đã búng những viên bi sắt.


8 Bình luận