Con người quả thực là một sinh vật giỏi thích nghi.
Chúng tôi đã làm mấy thứ kỳ quặc nhiều đến mức việc này cũng không còn bất ngờ nữa rồi.
“Chúng ta mau gấp gọn túi ngủ lại chứ nhỉ?”
“Cậu hoàn toàn không bất ngờ chút nào luôn”
“Nếu anh làm việc này đủ nhiều thì cũng sẽ trở thành như này đấy ạ, Trưởng phòng”
“Ta đã làm ở Cục Quản thúc lâu hơn cậu đấy”
Trưởng phòng lắc đầu ngao ngán và gấp gọn túi ngủ của ông ấy lại.
Tôi nhìn xung quanh.
-Bíp…bíp…
Tiếng máy móc đang vang lên.
Tôi quan sát bức tường và sàn nhà, tìm xem có dấu vết giao chiến ác liệt nào không, nhưng chẳng thấy gì.
Hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Không có dị thường nào xung quanh đây cả.
“Ta đi thôi. Mọi người, mặc áo vét của mình vào”
Chúng tôi đều bắt đầu chuẩn bị như thể đoán trước được việc này.
Lần này, chúng tôi còn mang theo cả áo vét chống đạn vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Chính xác hơn thì chúng không phải áo chống đạn mà là áo chống sốc, hay còn được gọi là đỉnh cao công nghệ của Cục Quản thúc, đấy là theo những gì tôi nghe được từ Phòng Nghiên cứu.
Quan trọng là chúng có khả năng chống đỡ rất tốt.
Trưởng phòng và Song Ahrin giơ súng của họ lên.
Yu Daon đeo đôi găng tay của cô ấy vào.
Và Jang Chaeyeon lấy ra những viên bi sắt.
Bi sắt?
“Cô Chaeyeon. Đó là gì vậy?”
“Vũ khí khẩn cấp”
Jang Chaeyeon trả lời một thản nhiên và cất những viên bi sắt vào túi của mình.
Nó là để bắn đi hay gì à?
“Đừng lo lắng”
Jang Chaeyeon gật đầu với tôi, có lẽ do đã để ý ánh nhìn của tôi.
“Tôi đã luyện tập đôi chút rồi”
“Tôi đâu có lo lắng”
Thật lòng thì người mà tôi tin tưởng nhất trong những tình huống như này là Jang Chaeyeon.
Quan sát những người khác đang chuẩn bị, tôi nhớ lại kế hoạch đã bàn với Trưởng Chi nhánh trước đó.
‘Mục đích cuối cùng là trốn thoát'
‘Đương nhiên là vậy rồi’
‘Nói thật thì, do ta và Phòng Cách ly sẽ đến đó…khả năng là sẽ không có gì nghiêm trọng xảy ra cả’
‘Anh Ahn Sanghyun cũng đến nhỉ’
‘Tên đó…Ta sẽ không nói gì cả’
Trưởng Chi nhánh thở dài.
‘Dù sao thì, do là cậu có sổ hướng dẫn, hãy ưu tiên việc thoát khỏi Bệnh viện Gangbuk’
‘Tôi hiểu rồi’
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Bệnh viện Đặc biệt Gangbuk]
1. Trước hết, hãy xác định xem vị trí hiện tại của bạn đang là ở đâu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Hừm”
“Có chuyện gì à?”
Song Ahrin bước đến đây khi nghe thấy tôi lẩm bẩm.
“Đây là tầng mấy? Của tòa nào?”
“Làm sao mà tôi biết cái đó được?”
Song Ahrin thở dài và nhìn xung quanh.
“Thực sự chẳng thể nào đoán được cả. Quanh đây không có lấy một biển chỉ dẫn hay là thứ gì biểu thị số tầng”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng mờ nhạt đang chiếu qua ô cửa sổ.
“Không biết là có ổn không nếu ta nhìn xuống qua cửa sổ nhỉ?”
Đương nhiên là nó sẽ nguy hiểm rồi.
“Để tôi kiểm tra cho”
Yu Daon gật đầu và chậm rãi bước về phía cửa sổ, rồi nhìn xuống qua tấm kính.
“...Ừm…”
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
“Tôi không biết nên nói gì nữa”
“Hửm?”
“Tôi nghĩ ta có thể nói rằng nó bị bóp méo chăng”
Vậy nghĩa là sao?
Để ý vẻ mặt bối rối của tôi, Yu Daon bước đến đây và cẩn thận kéo vào tay áo tôi.
“Để đề phòng có chuyện gì xảy ra, hai người hãy quan sát xung quanh”
“Tôi đang làm rồi đây”
Song Ahrin và Jang Chaeyeon nhìn xung quanh theo lời tôi, trong lúc đó thì Yu Daon và tôi cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng chứ?”
“Tôi nghĩ là mình hiểu chính xác ý của cô rồi”
Nó đúng như Yu Daon đã nói.
Tôi không thể nhìn thấy phía dưới một cách rõ ràng.
Nó như thể là có thứ gì đó đang chủ ý cản trở tầm nhìn vậy.
Nó không hề mờ sương.
Sẽ đúng hơn nếu nói là nó bị bóp méo.
Sau cùng, do chúng tôi không thể đoán chính xác rằng cả nhóm đang ở trên tầng nào, sổ hướng dẫn cũng sẽ khó mà tận dụng triệt để năng lực của nó được.
“Có vẻ là sổ hướng dẫn mà anh lúc nào cũng nhìn chằm chằm không rời cũng không toàn năng lắm nhỉ”
Song Ahrin, người đang quan sát cảnh tượng đó, thở dài và lẩm bẩm.
“Một cuốn sổ cũng chỉ là một cuốn sổ thôi mà”
-Lật ph—!
-Thụp!
Tôi gật đầu trong khi đóng lại sổ hướng dẫn đang cố mở ra.
Tôi không cần nhìn cũng đoán được là nó sẽ viết gì rồi.
Khả năng cao là gì đó kiểu lòng tự trọng của nó bị tổn thương thôi.
Trong trường hợp đó…
“Em nghĩ là ta không còn cách nào khác ngoài trông cậy vào anh rồi, Trưởng phòng”
“Lại là ta sao?”
Trường phòng run rẩy nhìn tôi.
“Vâng ạ. Em sẽ để mọi chuyện lại cho anh một lần nữa”
“Ôi trời”
Trưởng phòng thở dài và bật cái đen pin mà ông ấy đã chuẩn bị.
Cạch, ánh đèn chiếu sáng hành lang tối tăm.
“Được rồi. Nếu có gì xảy ra thì ta sẽ nói cho cậu”
“Vâng ạ. Vậy thì ta sẽ di chuyển với đội hình là cô Ahrin, tôi, và Trưởng phòng ở giữa, cô Daon đứng đầu hàng, và cô Chaeyeon ở phía cuối”
“Mục tiêu trước mắt của chúng ta là gì?”
Song Ahrin nhìn tôi trong khi đeo khẩu shotgun ra sau lưng.
“Trước hết thì chúng ta sẽ tìm ra vị trí của mình, xong rồi sử dụng sổ hướng dẫn để đi đến lối ra”
“Được rồi”
Song Ahrin gật đầu.
“Ta đi thôi”
Yu Daon tiến bước trước lời của tôi, và chúng tôi đi theo cô ấy.
Chúng tôi bắt đầu đi dọc theo hành lang tối đen.
Chỉ có tiếng bước chân vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Thật lòng thì, tôi cảm thấy bất an.
Nếu là Trưởng Chi nhánh mà tôi biết hoặc Ahn Sanghyun thì nó không thể nào yên ắng thế này được.
Mọi thứ đáng lẽ ra phải hỗn loạn hơn, nhưng tại sao nó lại bình thường vậy chứ?
Tôi di chuyển dọc theo hành lang và nhìn xung quanh.
Chúng tôi đi qua một cánh cửa với bảng tên đã bị xóa đi.
Bên cạnh những thứ đó, hoàn toàn không có gì ở trong hành lang.
Trưởng phòng chậm rãi nhìn xung quanh.
“Ta không cảm thấy gì cả, Jaehun”
“Vậy thì ta đi tiếp thôi”
Chúng tôi bước đi.
“Vẫn như vậy, Jaehun à”
“Em hiểu rồi”
Chúng tôi tiếp tục bước đi dọc theo dãy hành lang.
-Bíp…bíp…
“Nhưng mà việc đó là sao? Tại sao anh lại cho nhóc thực tập sinh đó vào phòng chúng ta vậy?”
Song Ahrin nhìn tôi từ bên cạnh, phá vỡ sự im lặng.
“Sao cô lại hỏi tôi việc đó?”
-Bíp…bíp…
Chúng tôi đi qua một cánh cửa với bảng tên bị xóa.
“Không, tại Trưởng phòng nói rằng ông ấy giao phó nhóc ấy cho anh mà?”
Tôi liếc nhìn Trưởng phòng, và ông ấy chỉ nhún vai,
“Đúng vậy. Nhưng từ ban đầu thì cậu là người mang đứa trẻ đó từ cô nhi viện về mà, Jaehun. Nên là cậu phải chịu trách nhiệm chứ”
“Anh đang định đùn đẩy trách nhiệm sang cho em đề phòng có chuyện gì xảy ra đấy à?”
“Với cả tại sao lại là một người phụ nữ nữa chứ?”
“Con bé là con gái thì có vấn đề gì? Đó đâu phải là lỗi của tôi”
Cô ấy nghĩ tôi là loại người chỉ biết mang phụ nữ về chắc?
Song Ahrin lườm tôi.
“Này. Nói thật với tôi đi”
“Ừm”
“Anh không mang nhóc ấy về chỉ vì nghĩ là nhóc ấy xinh đâu nhỉ?”
“Hửm?”
Vậy nghĩa là sao?
“Mấy đứa. Hiện tại chúng ta đang ở trong một hiện tượng dị thường đấy”
Trưởng phòng lẩm bẩm.
“Chỉ nhìn thôi là tôi đã biết được rằng nhóc ấy giống như một con cáo xảo quyệt rồi, nên tôi đã tưởng có lẽ đó là gu của anh”
Song Ahrin lại bắt đầu nói luyên thuyên rồi à?
“Mấy đứa. Ta vẫn không cảm nhận được gì cả”
Trưởng phòng lẩm bẩm một lần nữa.
“Không hề. Tôi không đưa con bé về chỉ vì vẻ ngoài của nhóc ấy. Đó chỉ là do con bé nói là—”
“Vậy thì mẫu người lý tưởng của anh là gì?”
“Hả…”
Trong khi tôi còn đang không biết nói gì trước lời của Song Ahrin…
“Hừm, ta cũng thắc mắc về điều đó đấy”
Trưởng phòng, người đã cố dừng chúng tôi lại từ nãy đến giờ, quay sang nhìn tôi.
“Cậu cũng là con người mà, nên chắc hẳn cậu cũng phải có gu của riêng mình chứ”
Jang Chaeyeon từ lúc nào đã đến bên cạnh tôi nghe ngóng, và Yu Daon cũng đang liếc về sau nhìn tôi.
“Việc đó thì có gì để mà tò mò chứ? Thế còn hình mẫu lý tưởng của mấy người thì sao?”
“Vợ ta”
Trưởng phòng nói một cách tự hào.
“Tôi thì…là một người trông hơi mệt mỏi nhỉ”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi quay mặt đi.
Mắt cô ấy có vấn đề thật đấy.
“Ừm…một người với nụ cười gượng gạo”
Yu Daon lẩm bẩm trong khi chụm tay lại với nhau.
Đó đâu phải là ngoại hình?
Jang Chaeyeon nói trong khi nhìn tôi.
“Với tôi thì như anh là đủ rồi”
Tiêu chuẩn của cô ấy chủ quan quá.
“Thế còn cậu?”
Trưởng phòng nhìn tôi.
“Tôi…”
Chúng tôi lại đi qua cánh cửa với bảng tên bị xóa.
Một lần nữa sao?
Trưởng phòng và tôi nhìn nhau.
“...Jaehun. Ta vẫn không cảm thấy gì kỳ lạ. Nhưng mà…”
“Em biết rồi ạ”
Tôi nhìn cánh cửa ở bên cạnh mình.
“Cảm giác như từ nãy đến giờ chúng ta đã đi vòng quanh vậy”
“Có vẻ là vậy ạ”
Tôi nhìn những người khác.
“Chúng ta đi vào trong chứ nhỉ?”
“...Nhớ phải nói cho tôi sau đấy”
Song Ahrin càu nhàu và lấy ra khẩu súng của mình, và Jang Chaeyeon cũng giơ tay lên.
Còn Yu Daon thì đang nhìn tôi trong khi giữ tay nắm cửa.
“Tôi sẵn sàng rồi”
“Tôi nhờ cô được không?”
“Đợi đã!”
Trước khi Yu Daon có thể kéo cánh cửa, Trưởng phòng liền vội vã giơ tay lên ngăn cô ấy lại.
“Ta cảm thấy có điều chẳng lành”
“Mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”
Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng hơn.
“Tôi mở đây”
Yu Daon mở cửa và bước vào trong.
“Hở?”
Cô ấy nhìn xung quanh một cách bối rối.
“Tôi không nhìn thấy gì cả?”
“Chỉ bởi vì không nhìn thấy gì, không có nghĩa là an toàn đâu”
Trưởng phòng nói vậy như thể ông ấy đang cảm thấy không khỏe.
Tốt nhất nên cho rằng chắc chắn có thứ gì đó ở trong này.
Tôi hơi ngó đầu vào và nhìn về phía trước Yu Daon.
Nó đúng như cô ấy nói.
Đây chỉ giống như một phòng phẫu thuật bình thường.
-Bíp…bíp…
Chỉ có độc một cỗ máy không xác định ở trước mặt chúng tôi.
Nó có một màn hình ở trên.
Ô màn hình đen bóng phản chiếu lại khuôn mặt của Yu Daon, rồi ngay sau đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Mắt nhìn]
[Tuổi: Được chế tạo 7 năm trước]
[Đặc trưng: Quan sát]
[Khả năng: Quan sát]
[Tiểu sử: Vấn đề của Bệnh viện Gangbuk rất rõ ràng. Có quá ít nhân viên so với số bệnh nhân. Để giải quyết vấn đề này, Viện trưởng đã tạo ra một con đường bắt buộc phải đi qua và đặt mắt tại đó]
[Điểm yếu: Phá vỡ màn hình]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Bằng!
Ngay khi vừa nhìn thấy mục điểm yếu, tôi liền rút ra khẩu súng lục và bắn màn hình theo dõi.
Nó ngay lập tức vỡ tan, khiến cho Song Ahrin đang ở sau tôi liền giật bắn lên và lẩm bẩm.
“Ôi, bất ngờ thật đấy”
Đó là nguồn gốc của âm thanh đó.
“Mau rời khỏi đây nhanh thôi”
Tôi không biết tại sao cả nhóm lại rơi vào dãy hành lang này, nhưng mắt nhìn đã được đặt tại một hành lang không có lối ra.
Khả năng cao là vị trí của chúng tôi đã bị bại lộ.
May thay, có vẻ cảnh cửa ở phía đối diện là lối ra.
“Trưởng phòng”
“Ta không cảm thấy gì cả”
“Vậy thì tôi mở đây”
Sau khi nghe được lời xác nhận từ Trưởng phòng, Yu Daon liền mở cửa không chút do dự.
Cánh cửa mở rầm một cái.
Một dãy hành lang với biển chỉ dẫn ghi là <Tầng 6> xuất hiện.
Ở trên trần nhà chẳng khác nào bầu trời đêm…
“...Đó là…”
Những con sứa đang trôi nổi xung quanh.
Đây là cảnh tượng mà chúng tôi đã từng nhìn qua tại Bệnh viện Đại học Gangseo.
Những con sứa xuất hiện tại mọi bệnh viện.
Và cả những bệnh viện nữa.
Những con sứa đó có điểm chung quái nào để có ở mọi nơi được chứ?
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn đã im lặng từ nãy đến giờ mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Bệnh viện Đặc biệt Gangbuk - Tầng 6]
1. Tầng 6 của Bệnh viện Đặc biệt Gangbuk là nơi ở của những bệnh nhân.
2. Những bệnh nhân cơ bản là vô hại, và đôi khi cũng có những người còn lý trí. Mặc dù trường hợp đó là rất hiếm, nhưng nếu có thể, xin hãy đưa họ theo cùng và trốn thoát.
3. Một bệnh nhân vẫn còn giữ được lý trí rất dễ nhận ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi nhìn xung quanh.
Những người mặc trên mình bộ đồ bệnh nhân đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Đàn ông, phụ nữ, những cụ già, và cả những đứa trẻ.
Một vài người đang được cắm những ống truyền nước, một vài người thì lại để lộ ra cơ thể gầy trơ xương bên dưới bộ đồ bệnh nhân.
Điểm chung duy nhất là tất cả đều đang nhìn về hướng chúng tôi.
Ánh mắt của bọn họ tập trung về đây như thể muốn khoan lỗ trên người chúng tôi vậy.
Có gì đó không đúng.
Tôi tiếp tục đọc sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
4. Khi tiến vào tầng 6, tất cả mọi người sẽ nhìn bạn.
5. Hãy hướng ánh mắt của họ đi nơi khác, sử dụng bất kể phương pháp nào bạn có.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cô Ahrin”
“Ừm”
“Xin hãy xóa chúng ta khỏi tâm trí của họ”
“Anh có biết là anh chỉ toàn hỏi tôi mấy việc khó không?”
Song Ahrin càu nhàu, nhắm mắt lại, và hít một hơi sâu.
Thái dương của tôi nhói đau.
“...Ah. Tôi không nhìn thấy anh Jaehun đâ—Mư”
“Im lặng”
Jang Chaeyeon bịt miệng Yu Daon khi cô ấy lẩm bẩm, và Trưởng phòng cũng nhắm mắt lại.
Sau một thoáng im lặng…
“...Hà…Hà…”
Song Ahrin mở mắt ra, vẻ mặt của cô ấy tái nhợt.
Khi tôi nhìn xung quanh, những người kia đã bắt đầu lảng vảng vô định trong bệnh viện như thể họ chưa từng nhìn thấy chúng tôi.
“Tôi đã khiến họ nhìn thấy chúng ta như những bệnh nhân”
Song Ahrin lẩm bẩm với khuôn mặt tái xanh, đặt tay lên vai và dựa vào người tôi.
“Nó làm gì khó đến thế”
“Nó khó lắm đấy? Cô ngốc như vậy thì làm sao mà biết được”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm một cách thẳng thừng, và Song Ahrin cũng lườm chằm chằm lại cô ấy mà không bỏ tay ra khỏi vai tôi.
Tôi quan sát xung quanh trong khi nghe hai người họ cãi nhau bằng một bên tai.
Vẫn không có dấu vết nào của Trưởng Chi nhánh và Phòng Cách ly.
Nỗi bất an trong tôi ngày càng lớn dần.
“Ahhh! Aahhh!”
Ngay sau đó, những tiếng la hét bắt đầu vang lên.
“...Bên đó—!”
Trước khi tôi có thể nói gì, Trưởng phòng đã vội vã dùng tay bịt miệng tôi lại.
“Cậu, cậu có thể giữ im lặng được không? Jaehun…!”
Trưởng phòng lẩm bẩm.
Giọng nói kinh hãi của ông ấy ngay lập tức dấy lên một hồi chuông cảnh báo trong đầu tôi.
Lối ra, hoặc một nơi để trốn.
Tôi vội vã nhìn xung quanh.
Cánh cửa mà chúng tôi vừa mới đi qua!
Khi tôi nhìn cánh cửa, Jang Chaeyeon liền vươn tay, và nó mở ra một cách lặng lẽ.
Chúng tôi đi trở lại vào trong, và rồi…
-Két…
Cánh cửa đóng lại không chút tiếng động.
Cơ thể của Trưởng phòng đang run lên như cầy sấy.
“Có thứ gì đó đang đến…Có thứ gì đó đang đến…”
“Ahhhh!”
“Gưaaa!”
Con người bắt đầu la hét.
<!yâđ íg nă cợưđ yan iồt ál tềib gnôhK> (Không biết là tối nay được ăn gì đây!)
Một giọng nói dị hợm vang lên.
“Gaaaaa!”
<!iốr mằl iòđ gnađ aT !yạhc òc gnứĐ> (Đừng có chạy! Ta đang đói lắm rồi!)
Không gian liền rơi vào tĩnh lặng cùng với âm thanh thứ gì đó bị xé toạc.
“Phù…Phù…”
Trưởng phòng nhìn tôi.
“Có vẻ là, nó đi rồi”
Tôi chậm rãi mở cửa.
“...”
Xung quanh toàn là máu.
Ở trên những bức tường, ở trên sàn nhà.
Và cả, vô số bệnh nhân đang cúi người xuống, run rẩy trong sợ hãi.
Đã có chuyện gì đó xảy ra trong dãy hành lang này.


6 Bình luận