• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 160: Đơn xin gia hạn

11 Bình luận - Độ dài: 2,323 từ - Cập nhật:

Trước khi tôi có thể nói ra quyết định của mình, thông báo liền vang lên lần nữa.

<Những người đang đứng đây là những nhân viên đạt thành tích xuất sắc nhất trong Chi nhánh Gangseo ở thời điểm hiện tại.>

Phát thanh bắt đầu giới thiệu những người kia bằng giọng khô khan.

<Bọn họ đều là những người đáng tin cậy, nên là hãy đi với bất cứ người nào bạn muốn.>

Park Yeeun, người đang lắng nghe tiếng phát thanh ở bên cạnh tôi, nghiêng đầu và thì thầm.

“Nhưng mà việc chọn người được quyết định như nào ạ? Chúng ta là người chọn sao?”

“Chắc vậy?”

<Đối tác sẽ được quyết định dựa trên sự chấp thuận từ hai bên.>

<Người chọn cố vấn có thể đưa ra yêu cầu trước, và đối phương có quyền đồng ý hoặc từ chối.>

<Đương nhiên, người cố vấn cũng có thể đưa ra yêu cầu trước, và trong trường hợp đó, quy trình sẽ được thực hiện ngược lại.>

Ra là vậy.

Thật lòng nào.

Thực sự chẳng cần phải suy nghĩ gì luôn.

Thôi miên?

Lăn là thắng.

Niệm động lực?

Lăn là thắng.

Bất tử…

Mỗi lăn thôi thì không thắng được, nhưng tôi không nghĩ là Yu Daon có thể đánh bại một Ahn Sanghyun đang lăn.

Nói cách khác, quyết định của tôi là—

“Lập đội với tôi đi”

Trước khi tôi có thể nói gì, Jang Chaeyeon đã tiến tới và nhìn tôi.

“Tôi rất giỏi mấy thứ như này”

“Nào, cô Chaeyeon”

Cô ấy không có lòng tự trọng à?

“Tôi cũng giỏi lắm đấy!”

Rồi Yu Daon cũng bước xuống và vẫy tay với chúng tôi.

“Đừng có mà chen lấn”

“Đâu có luật nào cấm chen lấn?”

Hai người họ bắt đầu cãi vặt.

“...”

Song Ahrin đang nhìn tôi với ánh mắt phức tạp từ trên sân khấu.

“Tôi xin lỗi”

“Hở?”

“Vâng…?”

Tôi đi qua hai người họ và đi lên sân khấu.

Mắt của Song Ahrin mở to.

“Phải, phải ha. Mà, tôi cũng có tài năng của riêng mình, nên là—”

Tôi đi qua Song Ahrin.

Song Ahrin hít một hơi sâu như thể vừa bị hụt hơi, và Park Yeeun, người đang đi bên cạnh tôi, liền quay về sau và lẩm bẩm gì đó.

“Ôi…”

Con bé thì thầm với tôi.

“Anh trai. Tuyệt đối không được quay đầu lại”

“Tại sao?”

“Anh không biết là đầu mình đang bị đục vài cái lỗ từ đằng sau à, anh trai?”

“À, bởi vì anh không lập nhóm với họ ấy hả?”

“Vâng ạ”

“Này, bọn họ đâu phải là kiểu người sẽ không lập được nhóm nếu không có anh. Bọn anh đều ưu tú theo cách riêng của mình mà”

Bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều thứ.

Việc coi thường Phòng Nhân sự là không sáng suốt chút nào.

“Thôi chúng ta đừng nói nữa được không ạ?”

Con bé bị sao vậy nhỉ?

Bất ngờ là không có ai tiếp cận Ahn Sanghyun cả.

Tôi không rõ đấy là do họ bị choáng ngợp hay vì là điều gì đó mà tôi không biết nữa.

“Ấy, cậu Kim Jaehun!”

Anh ta nở một nụ cười sảng khoái với tôi.

“Chuyện gì đang xảy ra đây? Cậu định lập nhóm với tôi sao…?”

“Đúng vậy”

“Ôi! Đây thực sự là một niềm vinh dự! Để mà được lập nhóm với con át chủ bài của Phòng Nhân sự, đúng là một niềm vinh dự!”

Anh ta mỉm cười và nhìn ra sau tôi.

“...Ôi”

Nụ cười của anh ta đột nhiên cứng lại.

“Cậu Kim Jaehun”

“Ừm”

“Đừng nhìn lại”

“Ừm?”

“Hahaha! Ta đi thôi!”

Rồi anh ta lại mỉm cười và quay người bước đi.

Chuyện quái gì đang xảy ra sau lưng tôi…

“Đau!”

Khi tôi định quay về sau, Park Yeeun vội vã véo vào eo tôi.

“Đừng có mà quay lại”

“Được rồi, anh hiểu rồi”

Đội chúng tôi là đội chọn được cố vấn trước tiên.

<Những người đã chọn xong cố vấn, xin hãy bước đến cánh cửa phía trước>

Cánh cửa mở ra, và Ahn Sanghyun bước lên trước.

Một hành lang tối tăm trải ra trước mắt chúng tôi.

“Tôi phải làm gì đây?”

Ahn Sanghyun nhìn tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và chìm vào suy nghĩ.

Sức mạnh áp đảo.

Thứ còn thiếu nhất trong Phòng Nhân sự.

Cũng chính bởi điều đó, chúng tôi đã phải cố gắng sống sót bằng cách liên tục vắt óc ra suy nghĩ hoặc thử những cách thức không có tác dụng.

Đôi khi thử một phương pháp khác cũng tốt.

“Xin hãy lăn đi”

“Vâng?”

“Xin hãy phá hủy tất cả mọi thứ anh nhìn thấy trước mắt”

Một ánh lửa kỳ lạ bùng lên trong đôi đồng tử của anh ta.

“Chỉ cần…như vậy thôi sao?”

“Ừm. Tất nhiên rồi”

“Tài sản sẽ bị hư hỏng đấy?”

“Đó không phải việc của tôi”

Cục Quản thúc sẽ chi trả mấy cái đó.

“Trưởng Chi nhánh sẽ nổi giận đấy?”

“Đó không phải việc của tôi”

Nếu không hài lòng thì từ đầu cô ấy đã không nên cho anh ta làm cố vấn rồi.

“Những người khác sẽ không thể thực hiện bài kiểm tra một cách chính xác đâu đấy?”

“Không phải như vậy rất tốt sao?”

Tất cả mọi người đều đỗ.

Nếu đấy không phải là một cái kết có hậu thì là gì?

“Thật chứ…cậu thực sự bảo tôi làm vậy sao?”

Anh ta nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh điên loạn.

Tôi đã cảm nhận được từ lần gặp trước đó rồi, cơ mà tên này có hơi kỳ lạ.

Có lẽ tôi nên nói là anh ta tận hưởng việc phá hủy mọi thứ chăng?

“Làm đi”

Anh ta cười nhếch mép.

“Rõ!”

Anh ta cuộn người lại thành một quả bóng.

“Haha…hahaha…!”

Khoảnh khắc anh ta đạp chân, mặt sàn liền bốc cháy và anh ta bắn đi như một viên đạn.

-Rầm!

“Kyaaa!”

Park Yeeun hét lên bên cạnh tôi.

“Haha! Hahaha! Hahahaha!”

Một bóng đen lao ra trước mặt anh ta, nhưng nó ngay lập tức tan vỡ ngay khi vừa chạm vào anh ta.

Những thứ giống như vật cản xuất hiện, nhưng tất cả đều bị phá hủy.

Bức tường lõm vào.

Sàn nhà bốc cháy.

Chúng tôi đi men theo con đường mà anh ta đã lăn qua trong khi cười như vậy.

“...Anh trai”

“Ừm?”

“Liệu có ổn không khi chúng ta phá hủy địa điểm kiểm tra như này ạ? Đây có đúng với ý định của người ra đề không ạ?”

“Miễn đạt được mục tiêu thì làm gì chẳng được”

Con đường hoàn toàn rộng mở, dù có hơi sơ xác, trải ra trước mặt chúng tôi.

***

“Đứng im đấy”

“Nhưng mà Trưởng Chi nhánh, lần này là vì cậu Kim Jaehun—”

“Ta bảo là cậu đứng im đấy”

Thứ đầu tiên hiện ra trước mắt chúng tôi là một vài người với biểu cảm buồn bã và Trường Chi nhánh đang cầm điện thoại của mình, liên tục cúi đầu.

“Nhưng mà cậu Kim Jaehun đã có thỉnh cầu với tôi…”

“Vậy thì cậu sẽ đi chết luôn nếu cậu Kim Jaehun bảo vậy à?”

“Không”

Ahn Sanghyun đang bị mắng một cách thê thảm.

Anh ta nhìn tôi.

Đôi mắt cầu cứu tuyệt vọng nhìn thẳng vào tôi.

“Trưởng Chi nhánh, là tôi đã nhờ anh—”

“Im lặng”

“Rõ”

Có vẻ là tôi không thể giúp anh ta rồi.

Tôi chờ đợi những người khác đến trong khi quan sát anh ta tiếp tục bị mắng một cách thê thảm.

Không lâu sau, những người khác cũng dần đến nơi.

Yu Daon, Jang Chaeyeon, Song Ahrin.

Dù vậy, bầu không khí của ba người họ lại căng thẳng đến mức khiến những người phía sau chỉ biết cúi đầu và lặng lẽ đi theo.

“Ôi trời, mấy người có nhất thiết phải khiến cho bầu không khí trở nên gượng gạo vậy không?”

“Anh thực sự nên giữ im lặng đi”

Park Yeeun đánh vào tay tôi.

***

Và rồi bài kiểm tra kết thúc.

Có vô số nguyên nhân, nhưng cái lớn nhất là do Ahn Sanghyun đã phá hủy cả cái điểm thi, còn thứ hai là do ý kiến kiên quyết từ Trưởng Chi nhánh.

Cô ấy nói rằng không muốn làm nữa hay gì đó thì phải.

Tôi không biết những người khác như nào, nhưng nói thật thì cái này chẳng khác nào chữa lành với tôi vậy.

Nghe có vẻ hơi điên rồ, nhưng thực sự đấy, một bài kiểm tra kiểu này giữa vô số hiện tượng dị thường và dị thể quản thúc ấy hả?

Có khác gì trò trẻ con đâu, quá dễ.

Dù sao thì.

“Chúc mừng đã được thăng lên thành nhân viên chính thức”

“Em cảm ơn ạ!”

Ngày hôm sau, tôi gật đầu và chào Park Yeeun khi gặp con bé trên đường đi làm, và Park Yeeun cũng mỉm cười và chào lại tôi.

“Nhưng mà anh sẽ cố để không đưa em đi thực địa nhiều nhất có thể”

“Hở?”

“Đợi khi nào em lớn hơn chút đã”

Tôi nhìn Park Yeeun đang bĩu môi.

“Lúc ấy thì anh sẽ xem xét”

“...Vâng ạ”

Dù gì đi nữa, việc mang trẻ vị thành niên đi làm thực địa không hề ổn chút nào.

Trường hợp phải khẩn cấp lắm thì tôi mới mang con bé theo.

Tôi đi vào văn phòng với Park Yeeun đang nói không ngừng ở bên cạnh.

“...”

“...”

“...”

Ba người kia nhìn chằm chằm vào tôi.

“Có chuyện gì à?”

“...”

Jang Chaeyeon nhìn tôi rồi ngoảnh mặt đi.

“Nếu anh đã nói thế thì chắc hẳn phải là vậy rồi”

Yu Daon cũng mang một vẻ mặt chán nản.

“Phải ha. Tôi cũng phải làm tốt hơn thôi”

Song Ahrin thì…

“...”

Cũng mang biểu cảm chán nản.

“...”

“Anh phải nói gì đi chứ, anh trai”

Park Yeeun mỉm cười nhìn tôi.

Đó là một nụ cười tinh ranh.

“Các chị gái đều đang cảm thấy thất vọng với anh đấy ạ? Không phải sao?”

“Im lặng nào”

Tôi quay khỏi Park Yeeun đang cười trước lời của tôi và nhìn những những người khác.

“Mọi người”

Ba cô gái quay sang nhìn tôi.

Tôi nên nói gì đây?

-Bộp bộp.

Park Yeeun vỗ nhẹ vào lưng tôi và thì thầm.

“Ta hãy đi ăn ngon riêng với nhau vào lần sau nào”

“...Đi riêng với từng người sao?”

“Chắc chắn phải là đi riêng với từng người ạ”

“...”

“Nhanh lên”

Park Yeeun cười khẩy và vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Được rồi.

Cứ giả vờ như là mình đã bị lừa và thử thôi.

“Tôi sẽ khao mọi người đồ ăn ngon, nên là ta đi ăn riêng với nhau sau đi”

Liệu chỉ mỗi thế này đã đủ để được tha thứ—

“Được thôi”

“Tôi sẽ ăn bất cứ thứ gì anh Jaehun muốn ăn!”

“Mà, mà…Tôi cũng không quá giận dỗi hay gì đâu. Tôi chỉ có mấy suy nghĩ khác thôi”

Jang Chaeyeon trả lời ngay lập tức, Yu Daon mỉm cười rạng rỡ, và Song Ahrin lẩm bẩm trong khi xoắn lọn tóc của mình.

“Thực sự được sao?”

“Nếu có gì lớn xảy ra thì nhớ gọi em đấy. Anh thấy thế nào, anh trai?”

“Điểm đậu”

“Ngon!”

Park Yeeun mỉm cười và vẫy tay, rồi…

-Rầm!

Cánh cửa mở ra và Trưởng phòng đi vào.

“Ta vừa nhận được bưu phẩm trên đường đến đây. Một bức thư cho Daon…Đang có chuyện gì à?”

Trưởng phòng chớp mắt nhìn tôi.

“Em không biết”

“Vậy sao? Dù theo ta thấy thì có vẻ là do lỗi của cậu đấy”

“Em không làm gì hết”

Tôi lúc nào cũng bị đổ lỗi khi có chuyện gì xảy ra cả.

“Dù sao thì, của Daon này”

“Vâng ạ, Trưởng phòng”

Yu Daon gật đầu và đi đến chỗ Trưởng Phòng.

“Có một bức thư được gửi đến nhóc”

“Thư sao ạ? Em nhớ là mình có đặt gì đâu nhỉ?”

Yu Daon lẩm bẩm và xé mở bức thư.

“...”

Biểu cảm của cô ấy sững lại.

Jang Chaeyeon đang đứng cạnh cô ấy hơi ngó đầu vào đọc bức thư.

“...Lại đây”

Cô ấy nhìn tôi.

Không như mọi khi, vẻ mặt của Jang Chaeyeon tràn đầy lo lắng.

“Chuyện gì vậy?”

Tôi đi đến bên cạnh Yu Daon để đọc bức thư. 

Và rồi, tờ giấy được đính kèm lọt vào tầm mắt của tôi.

<Người gửi: Bệnh viện Đặc biệt Gangbuk.>

“Trưởng phòng”

“Ừ, ừm”

Như thể đã cảm nhận được bầu không khí, Trưởng phòng bối rối chớp mắt.

“Anh tuyệt đối không được tách xa khỏi cô Daon ạ”

“Ừm, ta hiểu rồi”

“Cô Chaeyeon”

“Ừm”

Jang Chaeyeon bước đến chỗ tôi.

“Xin hãy ở lại đây với cô ấy”

“Anh có thể tin vào tôi”

Tiếp theo.

“Cô Ahrin”

“...”

Song Ahrin nhìn tôi.

“Xin hãy gọi Trưởng Chi nhánh”

“...Được rồi. Tôi sẽ làm vậy”

Song Ahrin rời đi.

“Park Yeeun”

“Vâng, vâng ạ?”

Park Yeeun, người đang thẫn thờ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ngẩng lên nhìn tôi.

“Đi theo anh”

“Đi, đi đâu ạ?”

“Đi đóng gói đồ đạc”

Và cuối cùng.

“Cô Daon”

Yu Daon ngẩng đầu nhìn tôi.

Khuôn mặt của cô ấy đã nhuốm đầy sự sợ hãi.

“Không sao đâu”

Tôi nói với Yu Daon bằng giọng kiên định.

“Có chúng tôi ở đây rồi”

-Lật phật…

Bức thư bị xé rách bay phấp phới trong gió.

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

Lại bắt đầu chuỗi hành mới rồi
Xem thêm
Lại là hành trình anh main nhà ta bị bón ngậm hành:))))
Xem thêm
Chưa nghỉ ngơi j hết ma làm 1 quả căng ác r:)))
Xem thêm
lai nua r
Xem thêm