Quan sát.
Nhồi xác.
Tôi chìm vào suy nghĩ trong khi nghe âm thanh thứ gì đó nứt vỡ.
Yu Daon, và cả Jang Chaeyeon nữa.
Tôi không biết về Nhồi xác, nhưng tôi nghĩ là mình biết về cái tên Quan sát.
Ba người họ là những người như nào trong các tương lai khác vậy?
Jang Chaeyeon vươn ra và siết tay lại.
-Rắc!
Viên đá cẩm thạch nứt vỡ.
<Xé tọa độ: 2 lần>
-Rắc!
Viên đá cẩm thạch tiếp tục nứt vỡ.
<Xé tọa độ: 1 lần>
-Choang!
Cuối cùng, Jang Chaeyeon siết chặt tay lại, và cùng với âm thanh vỡ tan, tôi và cô ấy bơi lên trên.
“Hà!”
“Khụ…!”
Cùng với tiếng gió vút, khuôn mặt của chúng tôi ngoi lên khỏi mặt nước.
“Cô Chaeyeon!”
“...Chúng ta chuẩn bị ra ngoài à?”
“Chắc vậy”
Tôi vươn tay của mình ra, và cô ấy nắm lấy nó.
“Nhưng tạm thời thì chúng ta đã vượt qua trở ngại này rồi”
Cô ấy mỉm cười trước lời đó và nắm chặt lấy tay của tôi.
Không lâu sau, chúng tôi nổi lên cao hơn nữa.
Trong lúc đấy, tôi rơi vào trầm tư.
Cái vòng cổ này là gì?
Nó được tạo nên chỉ để gây ra nỗi đau thôi sao?
Những thứ tôi đã nhìn thấy không trùng khớp với nhau.
Những con người bị nhân bản, khối thịt kinh tởm, và cuối cùng là cái vòng cổ chỉ gây ra nỗi đau.
Chúng hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Kể cả khi khối thịt và đống nhân bản có liên quan đến nhau ở một mức độ nào đó, tại sao cái vòng cổ này lại kích thích tổn thương tâm lý trong con người?
Một ánh sáng chói lóa rọi vào mắt tôi.
Và ý thức của tôi ngắt đi tại đó.
***
“...”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Khi tôi nhìn xung quanh, Jang Chaeyeon đang nhắm mắt ngủ bên cạnh tôi, còn Song Ahrin thì không thấy đâu cả.
“Cô Ahrin, cô Ahrin…?”
Khi đang chuẩn bị gọi Song Ahrin, tôi liền cảm thấy khó chịu ở họng nên đã đặt tay lên cổ.
Khi tôi vội vã làm như vậy, một tiếng lách cách kim loại vang lên.
Tôi không bị đau đầu.
Tôi vẫn ổn sao?
Tôi tháo cái vòng cổ ra và nhìn nó.
Ngay sau đó, một cửa sổ trong suốt lại xuất hiện trước mắt tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Minh chứng của Tình yêu]
[Tuổi: -]
[Đặc trưng: Phì đại]
[Khả năng: Truyền nhiễm]
[Tiểu sử: Không có ai là hoàn hảo. Cái vòng cổ quá hiểu sự thật này]
[Điểm yếu: Đừng bị dụ dỗ bởi lời thì thầm của nó. Nếu bạn không đeo cái vòng cổ, hãy chắc chắn rằng không ai khác đeo nó. Nếu có nhiều người xung quanh, bạn phải đeo cái vòng cổ. Bạn chỉ cần phải hy sinh một người]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đặc trưng của nó đã thay đổi.
Tôi nhớ trước đó nó ghi là ‘Thì thầm’.
Truyền nhiễm, truyền nhiễm à.
Thứ gì đang được truyền đi?
Và ‘Công ty’ có thể sử dụng cái vòng cổ này như nào?
Có quá nhiều thông tin không ăn khớp với nhau.
“Anh tỉnh lại rồi à?”
Tôi ngẩng đầu lên trước giọng nói đến từ phía sau.
“Cô Ahrin”
Song Ahrin đang bước đến chỗ tôi.
“Cô đã đi đâu vậy?”
“Tôi đã đi dọn dẹp xung quanh do không biết là khi nào thì hai người mới tỉnh lại”
“Dọn dẹp?”
“Ừm”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn tôi.
“Những người khác đều đã chạy đi rồi, phải không?”
“Chắc vậy”
Cô ấy lẩm bẩm và lảng mắt đi.
“Cô Ahrin”
“Cái gì?”
“Cô ổn chứ?”
Cô ấy quay đi rồi lại nhìn vào mắt tôi.
“...Ừm. Tôi ổn”
Cô ấy khẽ mỉm cười.
Một nụ cười quá điềm tĩnh không phù hợp với tình huống hỗn loạn hiện tại.
“Tôi có nhiều điều muốn nói với cô, nhưng mà…”
“Bây giờ không phải là lúc, nhỉ?”
“Ừm”
Mặt đất bị xước khắp nơi và đang bốc cháy ở nhiều chỗ, và những người mới còn ở đây trước đó đều đã đi hết.
“Cô Chaeyeon…”
“Cô ta sẽ tỉnh lại sớm thôi”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi nhìn Jang Chaeyeon.
“Tôi nghĩ là cô ta đang lấy lại ý thức rồi đấy”
“Ưm…”
Ngay khi Song Ahrin vừa nói xong, Jang Chaeyeon liền rên rỉ và ngồi dậy.
Rồi cô ấy nhanh chóng nhìn xung quanh.
“...Ah”
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và cô ấy mỉm cười dịu dàng.
“Anh dậy rồi”
“Cô Chaeyeon tỉnh lại hơi muộn nhỉ”
“Xin lỗi”
“Tôi đâu bảo cô phải xin lỗi hay gì”
Jang Chaeyeon đứng dậy và phủi bụi trên người, rồi nhìn vào cái vòng cổ trong tay tôi.
“Anh cởi nó ra rồi à?”
“Nó rời ra khá dễ dàng đấy”
“...”
Jang Chaeyeon gật đầu rồi bước đi, và tôi cùng Song Ahrin cũng đi theo cô ấy.
“...”
Tôi hơi liếc mắt sang bên cạnh để kiểm tra vẻ mặt của Song Ahrin.
Cô ấy đang bước đi một cách bình thường.
Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy bất an đến vậy dù không có chuyện gì cơ chứ?
Tôi hắng giọng một cái và nhìn Song Ahrin.
“Cô Ahrin”
“Ừm”
“Tôi có một vài thắc mắc”
“...”
Cô ấy hướng ánh mắt sang nhìn tôi.
Tôi có nên nói thẳng với cô ấy về chuyện xảy ra trước đó không?
Tôi nghĩ về vẻ mặt của Song Ahrin khi cô ấy nhìn tôi.
Cảm xúc thường sẽ vơi dần theo thời gian.
Tôi không biết là những cảm xúc mà cô ấy đã để lộ ra trước đó có liên quan gì đến quá khứ của cô ấy hay không, nhưng cũng không cần phải nhắc tới những vấn đề nhạy cảm vào mấy lúc như này.
Tạm thời thì cứ chuyển chủ đề trước đã.
“Có phải là cái vòng cổ hơi kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ?”
“Bây giờ chúng ta không nghe được gì nữa rồi đúng không?”
Song Ahrin nghiêng đầu trước lời của tôi.
“Có lẽ là do anh phá hỏng nó rồi chăng?”
“Nhưng bản thân cái vòng cổ có hỏng đâu”
“Hừm…”
Song Ahrin đặt tay lên cằm và suy nghĩ.
“Có thể nó đang trong trạng thái nghỉ”
“Trạng thái nghỉ sao?”
“Việc con người được tạo ra thông qua cái vòng cổ đó là sự thật”
“Sao cô biết được điều đó?”
“Tôi đã đi tìm hiểu trước khi mấy người tỉnh lại”
Song Ahrin giơ tay lên.
Một thứ bùn đen kịt nào đó đang dính vào tay cô ấy.
“Bọn chúng đã đang rút ra thứ kỳ lạ này từ khối thịt đó và đúc nên con người.
“...Cô đã chạm vào nó à?”
“Ừm”
“...”
Nếu tôi nhớ đúng thì Song Ahrin đã buồn nôn khi mới nhìn thấy cảnh tượng đó, vậy thì làm sao mà cô ấy có thể chạm vào nó được vậy?
“Cô có ổn không?”
“Hửm? Tôi ổn mà. Khi tôi thử chạm vào, nó cũng không tệ như tôi đã tưởng tượng. Chỉ là nó hơi bốc mùi, và lẫn cả tiếng hét của con người thôi”
Khi nhìn thấy Song Ahrin lẩm bẩm như thể đó là một chuyện bình thường như vậy, tôi đột nhiên lại cảm thấy bất an, nhưng đó không phải là vấn đề bây giờ.
Có việc tôi cần phải giải quyết trước đó.
“Cô Ahrin”
“Ừm”
“Có dấu hiệu sự sống nào phía trước không?”
“Một thứ gì đó giống con người”
Song Ahrin lẩm bẩm, và…
“Dừng lại”
Ngay khi cô ấy vừa nói xong, Jang Chaeyeon dang tay ra chặn chúng tôi lại và lườm về trước.
“...”
Một con robot mặc com lê đang đứng đó.
“Ôi trời, việc kinh doanh lần này cũng thất bại rồi, một thất bại”
Đó là con robot mà chúng tôi đã gặp được khi mới vào Công ty.
Trên khuôn mặt của con robot là một biểu cảm buồn bã, nhưng do dáng vẻ của thứ này quá nực cười nên là tôi cũng chẳng cảm nhận được gì.
Ngay khi Jang Chaeyeon giơ tay, cơ thể của nó liền nổi lên không trung, và nó hét lớn cùng với âm thanh máy móc bị nghiền nát.
“Ôi không! Xin hay tha mạng cho tôi!”
“Tại sao bọn ta phải làm vậy?”
Hắn ta vội vã nói tiếp trước lời của Jang Chaeyeon.
“Lần này, tôi đã không giết nhiều người đến vậy!”
“...’Không nhiều’ là bao nhiêu?”
“Một! Hệ thống này chỉ cần một vật hiến tế thôi!”
“Tôi sẽ phá hủy thứ này”
“Xin hãy tha mạng cho tôi!”
“Đợi chút đã”
Tôi giơ tay lên ngăn Jang Chaeyeon lại và nhìn hắn ta.
Tôi có vài thứ cần hỏi.
Hắn ta nhìn tôi vẫn với biểu cảm mếu máo đó.
“Mọi, mọi người tha mạng cho tôi sao?”
“Đấy là còn tùy xem ngươi có trả lời chân thành hay không đã”
“Ôi, cảm ơn cậu”
“...”
Tôi bí mật vỗ nhẹ vào tay Jang Chaeyeon trong khi cô ấy đang nhìn tôi, và chỉ khi ấy thì cô ấy mới giữ im lặng.
Hắn ta gật đầu lia lịa.
“Cậu đang thắc mắc điều gì?”
“Cái vòng cổ. Thứ đó là gì?”
“À, cậu hỏi về cái vòng cổ sao?”
Con robot bắt đầu nói.
“Một ước nguyện cũng có thể trở thành một lý tưởng cao cả”
“Cái gì?”
“Cái vòng cổ đó khiến con người phát phì. Không chỉ mỗi thể xác, mà là tất cả mọi thứ”
“...”
“Sẽ ra sao nếu như thể xác, tâm trí, và kể cả linh hồn đều được khuếch đại?”
“Thế nào?”
“Nó sẽ tràn ra”
Hắn gật đầu.
“Nếu chỉ có mỗi một trong ba thứ thể xác, tâm trí, hoặc linh hồn tràn ra, thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả”
“...”
“Nhưng nếu cả ba thứ đều tràn ra cùng một lúc, và nếu ta có thể đặt chúng vào một cái túi da…”
“Các ngươi có thể tạo ra một con người mới, là vậy nhỉ?”
“Nó sẽ hơi khác nếu cậu đào sâu hơn, nhưng cũng có thể nghĩ gần giống vậy”
Hắn ta gật đầu.
“...”
Đây là thứ mà tên hồi quy giả muốn ấy hả?
Tại sao?
“Đương nhiên, quá trình đấy kèm theo nỗi đau khủng khiếp”
“Nỗi đau?”
“Khuếch đại thứ gì đó giống như là cho nó ăn không ngừng nghỉ vậy”
“...”
“Thông thường, ta sẽ ngừng ăn khi đã thấy no. Nhưng nếu ai đó bị đe dọa là sẽ bị giết nếu không ngồi xuống ăn thì họ sẽ ăn thôi”
“Quá trình đó bao gồm việc lợi dụng điểm yếu của họ?”
“Việc đó tùy thuộc vào lựa chọn của cái vòng cổ”
“...”
“Cơ mà, mọi người tuyệt vời thật đấy”
“Cái gì?”
“Thông thường, không, đa số con người đều không thể chịu đựng nó”
Con robot nhìn cái vòng cổ.
“Lại nghĩ đến việc chúng tôi đã mất bao nhiêu nhân viên khi phát hiện ra thứ này…Ôi trời. Chủ tịch thực sự đã rất tức giận đấy”
Tôi nhìn cái vòng cổ trong tay mình.
Con robot nhìn chúng tôi và nói với giọng đầy mong chờ.
“Vậy thì, mọi người sẽ tha mạng cho tôi chứ?”
“Không”
Tôi nháy mắt với Jang Chaeyeon, và cô ấy siết tay lại.
“Ôi trời! Biết ngay là việc này sẽ xảy ra mà!”
Khuôn mặt của con robot chuyển sang màu đỏ.
“Nhưng kể cả khi ta không có ở đó, những ủy viên khác…!”
-Phụt!
Trước khi hắn ta có thể nói xong, Jang Chaeyeon đã siết tay lại thành nắm đấm.
Máu bắn ra tung tóe.
Máu?
Mắt tôi vô thức nhìn về hướng con robot.
Máu tươi đang tràn xuống mặt sàn.
“...Ra vậy”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi tiến gần tới thứ đó, rồi cúi người nhìn xuống.
“Vậy ra đây là lý do tôi cảm nhận được tri giác dù thứ đó là robot”
“Tên đó là con người à?”
“Không, nhưng hắn được tạo ra với con người làm nguyên liệu”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi nhìn vào đống máu.
“Có vẻ là bọn chúng đã thêm vào một thiết bị máy móc nào đó mô phỏng não bộ con người”
“...”
Trong khi tôi đang không biết nói gì và chỉ nhìn chằm chằm vào con robot, tiếng thứ gì đó đang lăn liền vang lên từ xa.
Anh ta chắc hẳn đang quay lại sau khi sơ tán rồi.
“...Mau mang cái vòng cổ về thôi”
Cảm giác bất an trong tôi không hề vơi đi chút nào.
Tôi từ từ mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[RC - Nghỉ giải lao]
1. Sổ hướng dẫn chỉ có thể dùng được một ngày sau.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chỉ để lại những từ đó, sổ hướng dẫn không hiển thị gì khác.
Tại sao sổ hướng dẫn lại cần phải nghỉ giải lao vậy?
“...”
Tôi nhớ lại những cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy.
Tại sao chúng lại là nỗi sợ của tôi?
Chỉ là có quá nhiều thứ mà tôi không biết.
Một cách chậm rãi, mắt tôi hướng về sổ hướng dẫn.
Tôi nhớ lại khung cảnh mà mình không thấy sợ đến vậy trong khi nhìn sổ hướng dẫn.
Làm sao mà một người có thể cảm thấy sợ hãi trước một thứ mà họ chưa bao giờ trải qua được chứ?
Nhưng nếu đó là quá khứ mà sổ hướng dẫn sợ hãi thì sao?
“...”
Tôi lẩm bẩm, táy máy với cái vòng cổ và lướt tay qua bìa của sổ hướng dẫn.
“Đây là tương lai mà ngươi đã nhìn thấy sao?”
Cảnh tượng của vô số cái chết của tôi.
Đương nhiên, sổ hướng dẫn không đáp lại.
***
Những gì xảy ra sau đó thuận lợi một cách bất ngờ.
Trưởng Chi nhánh không nói gì mà chỉ gật đầu sau khi nhận lấy cái vòng cổ.
“Ta sẽ sử dụng thứ này với Kim Wanwoo”
“Sử dụng nó?”
“Không nên biết thì hơn. Ta sẽ cho cậu biết sau khi dùng nó”
Cô ấy mỉm cười nói vậy trước khi cánh cửa văn phòng đóng lại.
Ngay khi tôi vừa trở về chỗ ngồi của mình, Yu Daon đã đang chờ tôi trong khi đánh máy với khuôn mặt vô cảm.
Bàn tay của cô di chuyển nhanh thoăn thoắt trong khi đang làm việc.
“...Ah!”
Ngay khi tôi vừa mở cửa, khuôn mặt vô cảm của cô ấy liền trở nên rạng rỡ và cô ấy chạy đến chỗ tôi với đôi mắt tròn xoe.
“Anh Jaehun! Anh quay về sớm thật nhỉ?”
“Sớm sao? Tôi đã đi công tác được một ngày rồi mà”
“Đấy là sớm rồi!”
Yu Daon mỉm cười nhìn tôi, rồi chớp mắt nhìn Song Ahrin ở sau tôi.
Sự hoang mang thoáng hiện lên khuôn mặt của cô ấy.
“...”
“Cô Daon?”
“Ah, ưm, vâng?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không, việc đó…”
Giọng của Yu Daon nhỏ dần đi, và cô ấy nhìn Song Ahrin.
“Cô Ahrin…cô ấy có hơi kỳ lạ”
“Kỳ lạ?”
“...Không, ừm..Nó cũng chẳng phải là việc của mình…”
“Ừm?”
“Không có gì đâu!”
Cô ấy lẩm bẩm rồi lại mỉm cười nhìn tôi.
“Trong khi anh Jaehun đi vắng, ừm, hừm…cũng chưa được bao lâu nên cũng không có nhiều thứ để nói với anh cho lắm!”
“À, ra vậy”
“Phải rồi. Có một việc đấy!”
Yu Daon gật đầu.
“Chúng ta được bảo rằng phải làm một bài đánh giá tâm lý thì phải?”
“Đánh giá tâm lý?”
“Vâng!”
Yu Daon mỉm cười và gật đầu lia lịa.
“Bọn họ bảo rằng đó là một đợt kiểm tra sức khỏe tinh thần của nhân viên!”
“Khi nào vậy?”
“Ngày mai! Họ bảo rằng những phòng ban khác đều đã làm xong hết và chỉ còn mỗi chúng ta thôi?”
Ngày mai ấy hả?
***
Quái lạ.
Kim Jiwoo, một thành viên của Phòng Sức khỏe Tinh thần, không thể tin vào những gì cô đang nhìn.
Một người phụ nữ tóc đen đang nhìn chằm chằm vào cô một cách vô cảm.
Cô ấy nói rằng mình là Yu Daon đến từ Phòng Nhân sự.
Đôi mắt của cô ấy không chứa đựng chút cảm xúc nào.
“Cô có thực sự ổn không vậy?”
“Vâng”
Người phụ nữ tên Yu Daon gật đầu trước lời của Kim Jiwoo.
Kim Jiwoo lẩm bẩm trong khi nhìn vào bảng số liệu.
“...Mức độ chấn thương tâm lý cao như này sao…”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi ổn lắm đấy?”
Người phụ nữ tóc đen trước mặt mỉm cười với cô.
“Tôi nghĩ là cô lo lắng quá nhiều rồi, thưa bác sĩ”
Không có một chút cảm xúc nào trong nụ cười đó…
“...”
Đến mức mà cô còn phải giật mình vì sợ hãi.


6 Bình luận