Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 198: Tin dữ! Hàn Bình An bị trọng thương!

5 Bình luận - Độ dài: 1,591 từ - Cập nhật:

Nửa tiếng sau.

Cuối cùng thì Dịch Phong cũng không thể chịu nổi nữa, cậu cười gượng một tiếng rồi nói:

“Tiểu Hi Hi, hay là... tụi mình nghỉ chút đi?”

“Hử? Mới đó mà đã nghỉ rồi à?” Cố Mộc Hi tỏ vẻ ngạc nhiên mà chẳng hề thở dốc lấy một tiếng.

“Nếu không thì chắc chân anh bị em đạp sưng hết luôn quá!” Dịch Phong liếc xéo.

“Ahaha... sơ suất thôi mà!” Cố Mộc Hi lúng túng đáp.

Dịch Phong: “...”

“Vậy giờ em bỏ chân khỏi chân anh được chưa?”

Cố Mộc Hi cúi đầu nhìn thì thấy chân mình lại giẫm trúng chân Dịch Phong, cô liền vội vàng rút về.

“Đ-Đều là sơ suất cả!”

“Dịch thiếu, anh sẽ không nghĩ em ngốc vì chẳng có chút năng khiếu nhảy nào chứ?” Cô dè dặt hỏi.

Khóe miệng Dịch Phong giật giật, trong lòng cậu thầm nghĩ:

nhé!

Nhưng ngoài mặt thì vẫn nhẹ nhàng dỗ dành:

“Đừng nản, không ai là hoàn hảo cả. Có thứ mình không giỏi là chuyện thường tình mà, tập nhiều rồi cũng sẽ khá thôi.”

Nghe vậy, Cố Mộc Hi liền ngọt ngào cười: “Anh đúng là biết cách dỗ người thật đấy! Thôi, tụi mình sang bên kia nghỉ ngơi tí đi.”

Hai người ra khu nghỉ bên cạnh gọi hai ly coca rồi ngồi thư giãn. Và rồi, điện thoại Dịch Phong đột nhiên đổ chuông. Cậu lập tức bấm nghe khi thấy đó là cuộc gọi từ Uông Thiết.

“Alo? Thiết Tử à, có chuyện gì?”

“P-Phong ca! Lớn chuyện rồi! Bình An bị người ta chém trọng thương, giờ đang phải cấp cứu ở bệnh viện Nhân Dân kia kìa!”

Dịch Phong nghe xong thì như bị sét đánh, đứng ngây người tại chỗ. Tin dữ đến quá bất ngờ khiến lòng cậu như rơi thẳng xuống đáy vực.

“Gì cơ?! Bình An bị chém?!”

“Phải, tôi cũng chỉ vừa mới nhận được cuộc gọi từ bệnh viện thôi. Bác sĩ nói vết thương khá nặng, đang mổ gấp! Họ nói khi xem xét thì chỗ bị thương là vết dao!”

Mặt Dịch Phong lập tức biến sắc. Thế nhưng, những kinh nghiệm lâu năm đã giúp cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Giờ phải thật bình tĩnh, tuyệt đối không được hoảng.

“Thiết Tử, mau đến bệnh viện Nhân Dân với tôi ngay!”

“Còn nữa... chuyện này đừng nói với Nan Nan. Nếu con bé có hỏi thì cứ bảo anh nó đi công tác là được.”

“Rõ, tôi đi ngay đây! Phong ca, gặp cậu ở bệnh viện!”

Dứt lời, Uông Thiết liền cúp máy.

Cố Mộc Hi thấy sắc mặt Dịch Phong thay đổi thì biết ngay có chuyện lớn. Cô vội hỏi:

“Sao vậy Thối Phong? Em vừa nghe thấy anh nhắc đến Hàn Bình An... cậu ta gặp chuyện gì à?”

Dịch Phong siết chặt nắm đấm rồi đứng bật dậy:

“Bình An bị người ta chém phải nhập viện cấp cứu, tình hình rất nguy cấp. Anh phải tới đó ngay. Tiểu Hi Hi à, em cứ về trường trước đi.”

Nói rồi, cậu quay người chạy khỏi sàn nhảy nhanh như một cơn gió.

Cố Mộc Hi lo lắng đến mức tay đổ mồ hôi lạnh.

Thối Phong à, anh nhất định phải thật cẩn thận!

___________________________

Mười mấy phút sau, Dịch Phong bắt taxi đến bệnh viện Nhân Dân. Vừa xuống xe, cậu đã lập tức chạy thẳng tới phòng cấp cứu.

Uông Thiết đã chờ sẵn ở đó.

“Phong ca!” cậu đứng bật dậy.

“Tình hình sao rồi?” Dịch Phong trầm giọng hỏi.

“Bác sĩ nói tạm thời giữ được mạng nhưng mất máu quá nhiều, giờ vẫn còn đang hôn mê.” Uông Thiết nghiến răng nói.

“Mẹ nó! Không biết thằng khốn nào ra tay với Bình An mà tàn nhẫn như vậy! Tôi mà bắt được thì tôi thề sẽ lột da hắn ra!”

Uông Thiết giận dữ chửi rủa rồi đấm mạnh vào tường. Dịch Phong cũng giận đến sôi gan, nhưng lại không giống Uông Thiết vì cơn phẫn nộ mà đầu óc không còn giữ được sự tỉnh táo.

“Chi phí phẫu thuật tốn bao nhiêu?” Cậu bình tĩnh hỏi.

“Bác sĩ nói là hơn ba vạn.” Uông Thiết đáp.

Dịch Phong móc từ trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng rồi đưa cho cậu:

“Cậu đi đóng viện phí trước đi. Nói với họ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, thuê hai y tá chăm sóc nữa. Chỉ cần có thể chữa khỏi, tiền không thành vấn đề. Mật khẩu là ngày sinh của tôi.”

Uông Thiết gật đầu, nhận thẻ rồi lập tức đi làm thủ tục, còn Dịch Phong thì ngồi ở ghế chờ ngoài phòng cấp cứu.

Ba tiếng sau, khi mặt trời đã lặn, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở. Bác sĩ chính bước ra, Dịch Phong và Uông Thiết vừa thấy ông thì ngay lập tức chạy lại.

“Người nhà của Hàn Bình An đúng không?”

“Phải! Tình trạng hiện tại sao rồi bác sĩ?” Dịch Phong vội hỏi.

Bác sĩ tháo khẩu trang, trầm giọng nói: “Ca mổ rất thành công. Cũng may là đưa đến kịp, nếu muộn thêm chút nữa thì rất có thể vì mất máu mà nguy hiểm tính mạng.”

“Trên người cậu ta có tổng cộng mười tám vết chém. Trong đó có hai vết trúng chỗ hiểm vào động mạch, cực kỳ nguy hiểm.”

Dịch Phong nghe xong thì đờ người ra như bị sét đánh ngang tai, đầu óc nổ tung.

Mười tám vết chém?!

Bình An bị chém tới mười tám nhát?!

Mười tám nhát!!

Mẹ nó!

Lửa giận trong lòng Dịch Phong như muốn bùng nổ. Cậu siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da đến bật cả máu.

Cho dù hắn có là ai thì cũng phải trả giá gấp trăm lần!

Dịch Phong luôn coi Hàn Bình An là huynh đệ chí cốt. Thế mà ngay lúc này đây, người anh em đó lại bị hại nặng đến như vậy khiến cơn giận trong cậu không thể nói hết thành lời.

“Bác sĩ, khi nào cậu ấy mới tỉnh lại?” Dịch Phong khàn giọng hỏi.

“Sớm nhất là ngày mai. Trừ hai nhát kia thì các vết còn lại đều là ngoài da, không sâu lắm. Cũng coi như là trong cái rủi có cái may.”

“Nếu cậu ta có tỉnh dậy thì cũng phải nằm viện ít nhất một tháng.” Vị bác sĩ chính trả lời.

Dịch Phong gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!”

“Không có gì, đó là nghĩa vụ của chúng tôi mà. Lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng bệnh, hai người cứ tới đó đợi là được, tôi còn bận việc.”

Nói rồi, vị bác sĩ nọ quay người rời đi.

Uông Thiết còn định hỏi thêm nhưng bác sĩ đã đi khuất.

“Sao mà đi nhanh vậy chứ? Tôi còn chưa hỏi xong mà...” cậu lầm bầm.

Dịch Phong quay sang dặn dò: “Thiết Tử, đi rút một nghìn tiền mặt, bỏ vào phong bì rồi gửi cho vị bác sĩ ban nãy, nhờ ông ta để mắt đến Bình An nhiều hơn một chút.”

“Ờ được, tôi rõ rồi. Lát nữa tôi làm liền.” Uông Thiết gật đầu.

Đôi khi, dùng tiền mở đường vẫn là cách hiệu quả nhất.

Lúc này, các bác sĩ và y tá đã đẩy Hàn Bình An ra khỏi phòng cấp cứu. Cả hai đi theo vào phòng bệnh riêng.

Trong phòng, y tá dặn kỹ là không được làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi. Do đó, Dịch Phong và Uông Thiết chỉ có thể đứng nhìn Hàn Bình An nằm trên giường bệnh với gương mặt trắng bệch như tờ giấy và đủ lại dây ống trên người.

Không khí trong phòng bệnh nặng nề đến nghẹt thở.

Dịch Phong nhìn Hàn Bình An mà đau đến nhói tim.

Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ nói: “Thiết Tử, ra ngoài thôi. Để Bình An nghỉ ngơi.”

“Vâng, Phong ca...” Uông Thiết siết chặt tay, bực bội đến mức không biết trút giận vào đâu.

Hai người ra ngoài rồi ngồi xuống băng ghế trước phòng.

“Bình An bị chém ở đâu?” Dịch Phong nghiêm giọng hỏi.

“Bác sĩ nói là ở trung tâm thương mại Đông Kỳ, đường Đại Học.” Uông Thiết vừa đáp vừa rút thuốc ra, nhưng khi nghĩ lại mình đang trong bệnh viện thì liền nhét lại.

Dịch Phong trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói: “Chắc là gặp chuyện ở quán net đang sửa lại của chúng ta. Hình như dạo này ngày nào Bình An cũng ghé qua kiểm tra tiến độ.”

“Đi, chúng ta đến xem camera giám sát ở đó trước.”

Uông Thiết ngạc nhiên hỏi: “Phong ca, bọn mình không báo cảnh sát trước à?”

“Báo cảnh sát à?” Dịch Phong cười lạnh.

“Nếu để cảnh sát bắt thì chẳng phải dễ dàng cho chúng quá rồi sao?” Trong mắt Dịch Phong ánh lên tia sát khí.

Uông Thiết sững người, bởi cậu đã đoán ra được ý nghĩ thầm kín của Dịch Phong!

Khi hai người vừa đứng dậy thì bỗng nhiên, phía trước có hai cảnh sát bước tới.

“Hai người khoan đi đã.”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Giờ âm đến r giờ âm đến r
Xem thêm
Tính đi ngủ sạc dt mà thôi 2% chắc đủ cho chap này 🤡
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Xem thêm
Drama tới, hết chill r
Xem thêm