Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng

Chương 57: Phán đoán bước đi tiếp theo của kẻ thù (Phần 2)

2 Bình luận - Độ dài: 3,605 từ - Cập nhật:

"Xin mọi người hãy nhớ lại lý do vì sao chúng ta đánh chiếm thành phố này."

Toàn bộ các thủ lĩnh zoan có mặt đều cùng lúc nhớ lại những lời nói ấy:

— Nếu cứ cố thủ mãi trong thảo nguyên, thì sớm muộn gì tộc zoan cũng sẽ bị diệt vong!

— Không còn con đường nào khác ngoài việc phải bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia!

Đó là những lời mà Souma từng ném thẳng vào mặt họ, vào lúc họ còn phản đối chuyện chiếm lấy Bolnis.

"Dù thế nào đi nữa, chúng ta tuyệt đối không thể để mất Bolnis. Dựa trên tiền đề đó, việc rời khỏi thành phố để tấn công quân trừng phạt là hoàn toàn cần thiết."

Một bầu không khí trầm mặc nặng nề bao trùm phòng họp.

Một lúc sau, Garam, một lần nữa nhớ lại rõ ràng những gì Souma nói vào thời điểm đánh chiếm Bolnis, để lộ ánh mắt như bùng cháy lên ý chí chiến đấu và lên tiếng:

"... Lý do đã quá rõ ràng rồi. Chúng ra đã lún sâu đến mức này rồi thì làm gì còn đường rút lui nào nữa."

Ngay sau đó, Zurgu tiếp lời:

"Vậy thì, vấn đề còn lại chỉ là: chúng ta sẽ chiến đấu thế nào đây?"

Garam và Zurgu nhìn nhau trong giây lát, rồi chẳng biết ai là người bắt đầu trước, cả hai cùng bật cười một cách đầy ăn ý.

Thế nhưng ngay sau đó, Garam thu lại nụ cười ấy, quay sang đối mặt với Zurgu bằng vẻ nghiêm túc và nói:

"Hay là ta tấn công bằng bộ binh?"

Zurgu khẽ lắc đầu, bác bỏ đề xuất đó.

"Đôi chân của chúng ta cũng có giới hạn. Trên cánh đồng trống trải không có lấy một vật che chắn nào, bọn chúng sẽ phát hiện ra đội hình của ta từ rất xa. Và khi ta tiếp cận được, chắc chắn sẽ là một bức tường giáo mác đang chờ sẵn."

Sau đó, chính Zurgu là người đề xuất một kế hoạch khác:

"Thế còn phục kích? Bố trí mai phục rồi bất ngờ tấn công?"

"Chắc chắn phía bên kia cũng đã lường trước đến mức đó rồi. Mà cho dù có thành công đi nữa, thì cũng chẳng thể nào quét sạch 7.000 quân chỉ với một lần tập kích. Nếu bỏ lỡ thời cơ rút lui chỉ trong tích tắc, hay chẳng may xảy ra điều gì ngoài dự tính... thì đó sẽ là dấu chấm hết cho tất cả chúng ta. Quá mạo hiểm!"

Cuộc trao đổi giữa hai người đã khơi mào cho những ý kiến khác được cất lên liên tiếp.

"Vậy... hay là ta đánh lúc trời tối thì sao?"

"Đối thủ là những kẻ đã nhìn thấu được cuộc phục kích bên bờ sông đấy. Những biện pháp đối phó như vậy, hẳn là chúng đã chuẩn bị từ lâu rồi."

"Vậy nếu ta tận dụng khả năng cơ động, liên tục tấn công quấy phá thì sao?"

"Đối đầu với một đội quân lớn như thế, chính bên ta sẽ kiệt sức trước khi khiến chúng phải rút lui."

"Thế... nếu thử đặt bẫy?"

"Với một đội quân đông đến thế, giờ còn đặt được cái bẫy nào mà đủ sức gây tổn thất nữa? Đây không phải là đi săn lợn rừng hay nai đâu."

Ý kiến liên tiếp bay ra từ mọi phía, cuộc thảo luận trở nên sôi nổi khi ai nấy đều bảo vệ lập luận của mình. Thế nhưng rốt cuộc, chẳng có phương án nào được thống nhất. Không khí trong phòng dần lắng xuống. Dần dà, chẳng ai nói gì nữa. Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía Souma, như thể chờ đợi điều gì đó.

Nhận thấy những ánh nhìn ấy, Souma lặng lẽ đứng dậy. Cậu chậm rãi vươn tay phải, rồi chỉ vào một vị trí trên tấm bản đồ trải rộng trên bàn.

Shyemul, đứng cạnh cậu, khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Không thể nhầm được—đó chính là nơi mà cô và Souma đã cùng nhau đi khảo sát không lâu trước đó.

"Tôi định sẽ xây doanh trại ở vị trí này."

◆◇◆◇◆

"Marius, nếu là ngươi, ngươi sẽ tấn công chúng ta bằng cách nào?"

Marius không thể trả lời ngay lập tức.

So với quân phản loạn chỉ có chưa tới hai nghìn chiến binh, lực lượng bên phía chúng ta vượt quá bảy nghìn. Ngay cả khi chúng muốn tấn công, thì từ đây tới Bolnis cũng chỉ toàn là đồng bằng—không có gì che chắn. Với sự chênh lệch áp đảo về quân số như vậy, quân phản loạn hoàn toàn không có cơ hội để tấn công trực diện.

"Cứ nói thử đi, bất kỳ ý tưởng nào cũng được."

Bị Darius thúc giục, Marius bắt đầu đưa ra vài phương án, dù chính bản thân anh cũng nghĩ là không khả thi.

"Lao vào giao chiến trực diện với một kẻ địch đông gấp nhiều lần thì chỉ có chuốc lấy thất bại. Tôi sẽ tránh va chạm trực tiếp, vừa rút lui vừa gây thiệt hại bằng cách ném đá, ném giáo hay thậm chí là hũ dầu lửa. Ngoài ra, tôi sẽ tận dụng sự linh hoạt của zoan để tập kích hai bên sườn và phía sau của đội quân trừng phạt rồi nhanh chóng rút đi. Tôi nghĩ chắc chỉ có vậy thôi?"

"Vậy thì ta sẽ chia quân thành hai hoặc ba cánh, giao cho những người mà ta thực sự tin tưởng, rồi cho họ vòng ra phía sau hoặc bên sườn quân phản loạn."

Với việc phe ta có quân số gấp hơn hai lần quân phản loạn, thì lựa chọn đó là hợp lý.

Ngay cả khi chúng dùng vũ khí ném hoặc lợi dụng sự cơ động để tấn công trực diện, cũng không thể cứ thế vừa đánh vừa rút mãi được. Nếu ta cho quân vòng ra phía sau đội hình của địch và cắt đường lui, thì phần còn lại sẽ bị tiêu diệt bằng một đòn đánh gọng kìm.

Marius cố gắng đưa ra một kế hoạch khác trong tuyệt vọng.

"Vậy thì... thử dựng doanh trại phòng thủ thì sao ạ?"

"Nghe cũng thú vị đấy. Ta nghe nói quân phản loạn có nhiều người lùn tham gia. Nếu đúng là bọn họ, thì việc dựng nên một doanh trại vững chắc trong thời gian ngắn có lẽ cũng không phải là bất khả thi. — Vậy, cậu sẽ dựng doanh trại ở đâu?"

"Tôi sẽ dựng ở nơi chắn ngang con đường mà chúng ta chắc chắn sẽ đi qua...

— Nếu giả định rằng để mất thành phố Bolnis là đồng nghĩa với thất bại, thì ưu tiên hàng đầu của họ sẽ là không để chúng ta tiếp cận thành phố đó. Dựa trên điều đó, tôi nghĩ việc dựng doanh trại án ngữ tuyến đường tiến quân là điều đương nhiên."

"Nhưng chỉ bằng cách cố thủ trong doanh trại thì không thể giành chiến thắng được. Ta chỉ cần bao vây doanh trại là xong thôi."

Marius, đã tự hiểu điều đó dù chưa cần ai nói ra, lập tức đưa ra một ý tưởng tiếp theo. Như thể đang đợi đúng khoảnh khắc đó, anh tuyên bố:

"Tôi sẽ chỉ để những người lùn và người khủng long—vốn chậm chạp—ở lại trong doanh trại, còn zoan thì sẽ đóng vai trò là lực lượng cơ động. Người khủng long nổi tiếng với khả năng cận chiến vô song, có thể làm khiên chắn. Còn người lùn thì vốn giỏi phòng thủ. Tôi nghĩ sẽ không dễ dàng đánh chiếm doanh trại đó đâu. Hơn nữa, nếu ta cố tấn công doanh trại, bọn zoan sẽ nhân cơ hội đó tấn công vào phía sau của ta."

Nghe vậy, ngay cả Darius cũng đã hiểu được ý đồ của Marius.

"Ra là vậy. Nếu ta dồn sức đối phó với đòn tấn công của bọn zoan, thì ngay sau đó sẽ bị người khủng long từ trong doanh trại đánh úp. Mà nếu ta xoay sang đánh doanh trại, thì sẽ lại bị bọn zoan đánh sau lưng, đúng không...?"

"Chính xác như ngài nói đấy. Ý kiến đó thế nào ạ?"

Marius hỏi lại với vẻ mặt lấp lánh, như một học trò đầy mong chờ được so đáp án với người thầy mà mình vô cùng kính trọng vì tri thức phong phú.

Darius trầm ngâm một lúc, vuốt bộ râu cằm rồi đáp:

"Nếu vậy, thay vì dựng doanh trại ngay trên con đường lớn, chẳng phải sẽ hay hơn nếu đặt doanh trại tựa lưng vào dãy núi phía bắc con đường sao?"

"Tựa lưng vào dãy núi?"

"Đúng vậy. Cho dù doanh trại do người lùn xây có kiên cố đến đâu, thì cũng không thể chống đỡ nổi một cuộc tấn công liên tục từ cả bốn phía. Nhưng nếu để dãy núi che chắn ở phía sau, thì ít nhất cũng có thể loại bỏ nguy cơ bị đánh từ một hướng. Chưa hết, khi tự chặn đường lui của mình, họ sẽ dồn ép chính đồng đội—những kẻ vốn dễ dàng tháo chạy khi tình thế bất lợi—khiến họ buộc phải chiến đấu với tâm thế của kẻ đã sẵn sàng chết."

Dù là binh lính dày dạn trận mạc đến đâu, một khi bị vây kín tứ phía, bản năng con người sẽ khiến họ nghĩ đến việc bỏ chạy. Trong trường hợp đó, việc tự tay cắt đường lui có thể được xem như một hành động liều lĩnh.

Tuy nhiên, cũng không thể xem nhẹ sức mạnh của những binh sĩ đã quyết tâm chiến đấu đến chết.

"Nếu quân nổi loạn hành động như thế, thì ngài sẽ đối phó ra sao, thưa Ngài?"

Đối đầu trực diện với những binh sĩ đã từ bỏ lối thoát, dẫu có thắng cũng sẽ phải chịu thiệt hại lớn. Marius—với ánh mắt tò mò lấp lánh, như đang mong được nghe câu trả lời từ một vị thầy uyên bác—đã hỏi như vậy. Đáp lại, Darius mỉm cười với vẻ ranh mãnh như một đứa trẻ sắp chơi khăm, rồi trả lời:

"Ta sẽ không đánh bọn chúng. Đương nhiên, ta sẽ bỏ mặc chúng và thẳng tiến đến chiếm lấy thành phố Bolnis."

◆◇◆◇◆

"Chúng ta sẽ dựng doanh trại ở chỗ này. Dựa lưng vào dãy núi phía bắc, lại có khu rừng trải dài phía đông, chúng ta sẽ được che chắn từ hai hướng. Nếu là vị trí này, lựa chọn tấn công của địch sẽ bị giới hạn ở hướng nam và tây."

Nói rồi, Souma quay sang Dvalin.

"Với kỹ năng của người lùn, liệu các ông có thể xây được một doanh trại ở vị trí này trong thời gian ngắn, đủ sức cầm cự trước đợt tấn công của quân trừng phạt không?"

Dvalin thở dài với vẻ không hài lòng. Đã nhắc đến kỹ nghệ của người lùn, thì không thể nào trả lời là không làm được.

"Dù vậy, để xây một doanh trại có thể đẩy lùi đội quân 7.000 người thì thời gian là không đủ đâu. — Nhưng, nếu chỉ cần cầm cự trong một thời gian ngắn, thì miễn là chúng tôi dốc toàn lực, chuyện gì cũng có thể làm được."

Nghe câu trả lời đó, Souma gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Thế nhưng, Garam ngay lập tức đặt ra một nghi vấn.

"Nhưng nếu quân trừng phạt phớt lờ chúng ta rồi tấn công thẳng vào thành phố thì sao?"

Dù không bị chỉ ra, Souma cũng đã suy nghĩ đến khả năng đó.

"Dĩ nhiên. Khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra."

Tuy nhiên, Souma đã có một kế hoạch bí mật để đối phó với tình huống đó.

"Nhưng, tôi có một kế hoạch nhỏ của riêng mình. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tôi nghĩ chúng ta có thể bảo vệ thành phố chỉ bằng cành cây khô lấy từ trên núi mà không cần dùng đến một binh lính nào."

"Chỉ bằng cành cây khô từ trên núi mà bảo vệ được thành phố sao!?"

Tất cả mọi người đều đồng loạt thốt lên đầy kinh ngạc.

"Cậu nói cái gì vậy chứ, bảo vệ thành phố bằng cành cây khô từ trên núi á?"

"Không thể tin nổi là cậu định chống lại quân địch chỉ bằng mấy thứ đó."

Trước hàng loạt câu hỏi dồn dập, Souma giơ cả hai tay ra như ra hiệu "Bình tĩnh nào" giống như đang cố làm dịu không khí. Nhờ đó, những người đang bị bất ngờ đến mức mất bình tĩnh cũng dần trấn tĩnh lại.

Thay mặt cho mọi người, Garam lên tiếng hỏi kỹ hơn.

"Thật lòng mà nói, tôi không thể tin nổi. Cậu định làm thế nào vậy?"

"Xin lỗi. Hiện tại thì tôi không thể nói được."

Tuy nhiên, Souma lắc đầu từ chối trả lời.

"Nếu kẻ địch phát hiện ra chuyện này, thì đó sẽ là dấu chấm hết cho chúng ta. Tôi không biết liệu có gián điệp... ừm, gọi là mật thám? Tay trong? Mấy người như vậy ấy—có thể đã xâm nhập vào thành phố từ đâu đó. Xin hãy cho phép tôi giữ bí mật này càng lâu càng tốt."

Dù không ai thấy dễ chịu với câu trả lời ấy, nhưng những gì Souma nói ra đều rất hợp lý. Garam đành thở dài một hơi thật dài và miễn cưỡng đồng tình.

Sau khi thay đổi tâm trạng, Garam tiếp tục hỏi Souma một câu khác.

"Nhưng mà, giả sử chúng ta dựng trại ở chỗ đó, chỉ như vậy liệu có thể thắng được không?"

Souma trả lời một cách thản nhiên đến mức khó tin.

"Không, không thể."

Mọi người đều ngẩn người ra trước câu trả lời của Souma, nó thậm chí còn vượt xa cả sự phản bội kỳ vọng của họ. Nhưng đó chưa phải là tất cả lời Souma muốn nói.

"— Vì vậy, chúng ta sẽ làm như thế này."

Souma di chuyển ngón tay từ vị trí mà cậu vừa đánh dấu là nơi dựng doanh trại, sang một khu vực gần lối vào đồng bằng Solbiant.

"Chúng ta sẽ cho một nhóm zoan phục kích ở quanh khu vực này."

◆◇◆◇◆

"... Thưa Ngài."

Marius cảm thấy hụt hẫng. Cậu đã trông chờ một câu trả lời thật khéo léo và bất ngờ nào đó. Darius khẽ vuốt bộ râu rậm rạp rồi bật cười to khi thấy Marius nhìn ông với ánh mắt như muốn nói "Chẳng lẽ chỉ có vậy thôi sao?"

"Ta đã nói rồi còn gì? Nếu Bolnis thất thủ, đó sẽ là dấu chấm hết cho phe phản loạn. Cho dù chúng có cố thủ trong doanh trại, dù là trên đường lớn hay gần núi đi nữa thì việc tái chiếm Bolnis bị bỏ trống cũng chỉ là một trò tiêu khiển nho nhỏ mà thôi."

"Quả thật là vậy..."

Đôi mắt Marius bỗng ánh lên một tia sáng.

"Tôi hiểu rồi! Ý ngài là tên thủ lĩnh phe phản loạn đó là một kẻ có thể nghĩ ra những kế hoạch ngoài dự đoán, đúng không? Có thể hắn đã bày ra một kế hoạch khiến chúng ta không thể động vào Bolnis! Nếu chuyện đó xảy ra, ngài sẽ làm gì!?"

Trước vẻ háo hức của cậu học trò cưng đang cố gắng moi bằng được chiến lược đánh bại quân phản loạn nếu chúng xây doanh trại, Darius chỉ mỉm cười rồi trả lời:

"Dù sao thì ta cũng sẽ chia quân thành hai. Một nửa sẽ chuẩn bị sẵn sàng để đánh bại tộc zoan, còn phần còn lại sẽ tập trung tiêu diệt doanh trại trước. Sau đó dọn dẹp nốt đám zoan cũng chẳng muộn."

Darius đã sớm nắm được số lượng nô lệ các chủng tộc hiện có tại Bolnis vào thời điểm cuộc nổi dậy nổ ra, nhờ lấy được thông tin từ những người dân trốn thoát khỏi thành phố. Theo lời họ, tổng số người lùn vào khoảng ba trăm, kể cả khi tính thêm cả tộc người khủng long thì con số cũng không vượt quá bốn trăm.

Ngay cả khi điều động 2.000 binh lính—tức là gấp đôi số lượng của tộc zoan—làm đơn vị sẵn sàng đối phó với chúng, thì vẫn còn đến 5.000 lính trong lực lượng chính. Dù cho doanh trại có được bảo vệ bởi những người lùn giỏi phòng thủ đến mức nào đi nữa, thì việc tấn công một nơi như vậy, với quân số gấp gần hai mươi lần, chắc chắn sẽ còn dễ hơn cả việc lấy kẹo từ tay trẻ con.

Và một khi doanh trại sụp đổ, những zoan còn lại sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị tiêu diệt trong một trận chiến vô nghĩa, hoặc chạy trốn rồi từ từ diệt vong trong tuyệt vọng.

"Thế nhưng, nếu ta là thủ lĩnh phe phản loạn và đang lập kế hoạch phòng thủ cho Bolnis, thì ta nghĩ mình sẽ tung ra một nước cờ nữa."

"Ngài định nói đến nước cờ gì vậy?"

Sau khi gật đầu một cái thật mạnh trước ánh mắt tò mò đang sáng rực của Marius, Darius trả lời:

"Ta sẽ không sử dụng toàn bộ tộc zoan làm lực lượng cơ động. Thay vào đó, ta sẽ giao phó một nhóm nhỏ chiến binh cho người mà ta thực sự tin tưởng, và ra lệnh cho họ phục kích ở một nơi nào đó."

"Phục kích chỉ với một nhóm nhỏ thôi sao?"

"Nếu bọn chúng không chỉ đặt người lùn và người khủng long vào trong doanh trại, mà còn đưa phần lớn tộc zoan vào đó, thì ngay cả chúng ta cũng buộc phải tổng lực tấn công với toàn bộ quân đội. Và dù có làm thế, chưa chắc doanh trại đã dễ dàng thất thủ đâu."

Tại thời điểm đó, Darius tạm ngưng lời nói một chút, khơi gợi sự tò mò trong Marius, rồi tiếp tục:

"Và trong khi ta đang vất vả để chiếm được doanh trại, thì đội quân phục kích sẽ đánh vào điểm yếu chí mạng của ta."

Cổ họng Marius, người đang nín thở vì lời nói của Darius, nuốt khan một cái.

"Ngài muốn nói đến điểm yếu chí mạng là gì?"

"Là cánh trái, cánh phải, hoặc phía sau đội hình dày đặc của bộ binh giáo nặng. Hoặc có thể là—"

Darius vỗ vào sau gáy mình bằng lòng bàn tay.

"—chúng sẽ nhắm thẳng vào cái đầu của ta luôn, cũng nên."

◆◇◆◇◆

"Trong khi chúng ta sẽ cố thủ tại doanh trại để cản đợt tấn công dữ dội của chủ lực địch từ phía nam, thì một đơn vị gồm những tinh nhuệ của tộc zoan sẽ di chuyển—"

Ngón tay của Souma nhanh chóng lướt qua bản đồ.

"—và rồi họ sẽ đâm thẳng vào sườn quân chủ lực của địch!"

Gương mặt của mọi người hiện lên đầy vẻ kinh ngạc khi họ dõi theo chuyển động của ngón tay Souma.

Sau khi từ từ quan sát gương mặt của từng người một, Souma nói:

"Đội hình dày đặc của bộ binh giáo nặng là đội hình chuyên tập trung vào tấn công trực diện. Nếu tấn công từ sườn, chúng ta sẽ có thể đánh bại họ, ngay cả khi quân ta ít hơn về số lượng."

◆◇◆◇◆

"Nếu doanh trại bị phá hủy trước khi họ kịp thực hiện cuộc tập kích, thì họ sẽ mất tất cả. Hơn nữa, nếu họ dùng quá nhiều binh lính, phía ta sẽ dễ dàng suy luận ra sự tồn tại của một đơn vị phục kích. Trong trường hợp đó, số binh lực mà họ có thể sử dụng cho đơn vị này, theo ước lượng cao nhất, chỉ vào khoảng hai đến ba trăm người. Vì vậy, chỉ cần điều một tiểu đoàn, bao gồm hai đại đội của Borgus cùng với binh lính dưới quyền chỉ huy trực tiếp của ta, là đủ để đối phó."

Đây có phải là một người đàn ông đã già đến mức lú lẫn rồi không? Marius không khỏi kinh ngạc. Nhưng Darius, tỏa ra khí thế mạnh mẽ, tiếp tục nói:

"Nếu bọn chúng tấn công trực tiếp nhằm vào đầu ta, thì chỉ cần ta phản kích lại là được. Cũng không sao nếu chúng ta tập trung hoàn toàn vào phòng thủ cho đến khi đơn vị bộ binh giáo nặng quét sạch doanh trại địch. Nếu chúng cố tấn công vào phía sau hoặc sườn đội hình bộ binh giáo nặng, thì cũng chẳng vấn đề gì—vì ta sẽ đánh trả ngược lại vào phía sau hoặc sườn của chúng!"

◆◇◆◇◆

"Ta sẽ đánh bại quân trừng phạt bằng đòn tập kích bất ngờ này!" — Souma nói.

"Ta sẽ tiêu diệt lũ phản loạn bằng cách giết sạch từng tên một!" — Darius nói.

Hai lời tuyên bố được thốt ra cùng lúc, một cách ngẫu nhiên, nhưng từ hai nơi hoàn toàn cách xa nhau.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

rồi là ai đọc ai
kế hoạch vailo thật
Xem thêm
Ko ai chịu thua ai, cả hai đọc map quá ghê gớm
Xem thêm