Vận khí của ông Ive đã có sự biến đổi...
Dựa trên cách ông ta đối phó khi gặp vụ cướp vào tối qua, không có khả năng ông ta qua mặt được mấy Người Phi Phàm chính thống đang giả làm cảnh sát kia.
Chẳng lẽ họ đã đánh hơi được điều bất thường, nên đã bố trí một cái bẫy cho ông ta?
Bánh răng suy nghĩ trong đầu Lumian dần quay nhanh, cậu ngày càng cho rằng vụ cướp mà cậu bày ra với ông Ive đã khiến ông ta cùng với kẻ chống lưng trong bóng tối trở nên cảnh giác.
Tuy vậy, nếu không tự mình điều tra, cậu sẽ chẳng thể nào xác nhận được ông chủ khách sạn kia có gì khả nghi.
Cân nhắc đến khả năng kẻ bên trong nhà hát Lồng Chim Cũ đang dòm ngó chỗ này, Lumian từ bỏ ý định "hỏi thăm" ông Ive, vội vã rời khỏi đại lộ khu chợ.
Trong lòng cậu dâng lên một sự thôi thúc mãnh liệt phải nhanh chóng thi triển thuật Tiên đoán để phần nào giải đáp những bí ẩn đang vây quanh.
*-*-*
Tại khu Đài Thiên Văn, gần hầm mộ ngầm, cạnh đống lửa bập bùng.
Lumian bắt gặp dáng đứng kỳ lạ của Osta Trul.
"Ông có lấy được mấy thứ tôi nhờ không?"
Osta nở nụ cười thật thà:
"Được. Nội tạng linh miêu, lưỡi linh cẩu, tủy xương hưu đực, và ít kỳ nham xám. Tất cả là 5 verl d’or. Cộng thêm khoản thưởng cậu hứa, tổng là 20 verl d’or."
Vốn theo thỏa thuận, Lumian sẽ đưa thêm 5 verl d’or cho mỗi món. Nhưng khi nhận ra giá trị thực tế của chúng chỉ 5 verl d’or, Osta cảm thấy lấy đủ thì cũng hơi kỳ, nên đành phải giảm giá một chút.
Lumian không để ý, dù sao thì thoả thuận này cũng giúp cậu tiết kiệm được kha khá thời gian.
Đương nhiên, cậu cũng không hào phóng đến độ trả thêm cho Osta, nên chỉ đưa cho ông ta đúng 20 verl d’or.
Bốn món kia được đựng trong lọ thủy tinh thô sơ, hộp gỗ nhỏ hoặc túi vải. Lumian kiểm tra từng cái một rồi mới nhét vào túi áo.
Ánh mắt cậu lại dừng trên người Osta Trul.
"Có thêm tin tức nào về mấy con thủy quái không?"
Osta gật đầu.
"Có chứ."
Nét mặt ông ta hiện rõ vẻ kể công.
"Để tìm thêm thông tin về thủy quái, tôi thậm chí còn lội xuống dòng sông ngầm. Ai mà ngờ chỗ đó trơn quá, hại tôi ngã một cú đau điếng."
Ông ta kéo tay áo lên, để lộ vết trượt rõ ràng trên cánh tay.
Ra là do vậy nên mới có dáng đứng kỳ lạ thế này... Nếu mình không nhờ Osta tìm hiểu về thủy quái, liệu ông ta sẽ có chấn thương này không? Nhưng mà lúc mình nhờ là sau khi đã tiên đoán thấy tai nạn sắp xảy ra... Nếu khi đó mình không nhờ nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra? Lumian bỗng cảm giác thấy thứ gọi là vận mệnh.
Cậu hoá ra cũng chỉ là một con tốt trong ván cờ của vận mệnh, hành động và ý chí của cậu bị ảnh hưởng bởi vận khí mà cậu nhìn thấy được!
Không buồn nghĩ nữa, Lumian khẽ bật cười:
"Tôi đã bảo ông cẩn thận mà."
"..." Osta sửng sốt.
Lời cảnh báo của Ciel trước đây bỗng hiện lên lại trong đầu ông ta.
Nó ứng nghiệm nhanh đến thế sao? Khả năng bói toán của tên này ghê gớm cỡ đó ư?
Trong lúc còn ngạc nhiên, Osta hỏi:
"Lúc đó cậu đã bói được rằng tôi sẽ bị thương trong 2 ngày tới sao?"
Rốt cuộc tên Ciel này là Danh Sách gì?
Không chỉ giỏi về chiến đấu, mà ngay cả khả năng bói toán cũng vô cùng xuất sắc!
Khóe môi Lumian nhếch thành nụ cười.
"Không phải bói toán."
Cậu không nói thêm gì nữa, để mặc Osta tự suy diễn.
Rất hiểu chuyện, Osta không dám hỏi nữa, mà chuyển chủ đề trở lại thủy quái:
"Từ những lời đồn và suy đoán mà tôi đã góp nhặt được, có vẻ trong dòng sông ngầm tồn tại ba loại thủy quái:
"Loại thứ nhất giống một cái xác người chết đuối, phồng rộp và trắng bệch ghê rợn. Loại thứ hai giống như một con cá bị dị dạng, cao gần bằng người, toàn thân phủ vảy cứng nhìn như bất khả xâm phạm. Loại thứ ba lại trông như những sợi tóc đen nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhưng lại có thể bất chợt vươn ra, quấn lấy kẻ bất cẩn đứng bên bờ rồi kéo tuột xuống.
"Thế nhưng, chúng cũng không quá đáng sợ. Phần lớn những lần tấn công con người đều thất bại, bởi vậy nên mới có người quay về để mà kể chuyện.
"Mà, rất khó để bắt gặp chúng. Chúng có khi xuất hiện cả 2-3 lần một tháng, nhưng lại có khi biến mất hoàn toàn. Tôi đã xuống đó tối qua, ngoài việc bị ngã thì chả có gì xảy ra cả."
Lumian cười nhẹ:
"Với khả năng chiến đấu của ông, nếu gặp được chúng thật, cũng chưa chắc còn có thể quay về."
Osta chỉ cười gượng, không cãi được.
Lý do ông ta dám xuống đó một phần là vì nghe nói thủy quái khá yếu, một phần là tin vào kết quả bói toán của mình.
Lumian nhíu mày suy tư. Với hồ sơ như vậy, một đội Người Phi Phàm của một trong hai Giáo hội hoặc Cục số 8 cũng thừa sức xóa sổ chúng. Vậy tại sao chúng vẫn còn tồn tại đến bây giờ?
Nếu như dòng sông ngầm có ẩn chứa mối nguy hiểm lớn hơn, thì bất kỳ ai chạm trán với thủy quái hẳn đã sớm toang hết rồi.
Trong lúc vẫn quay vòng với những suy nghĩ, Lumian nhận lấy các vật phẩm Osta giao rồi giấu cẩn thận giữa hai tảng đá gần đó.
Cậu lo rằng nếu phải chiến đấu kịch liệt với đám thủy quái, những thứ mong manh kia sẽ bị phá hỏng.
Sau đó, Lumian đưa cho Osta tờ 5 verl d’or.
"Cái này là thù lao cho thông tin về thủy quái."
Cậu nhấc chiếc đèn cacbua lên, theo chỉ dẫn của Osta cùng các biển hiệu của đường hầm, tiến về phía dòng sông ngầm.
Sau khi lưỡng lự vài giây, Osta cũng vội vàng xách đèn cacbua lên, chạy theo Lumian.
Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, Lumian quay phắt lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Osta.
Osta nặn ra một nụ cười gượng gạo:
"Tôi sẽ đi cùng. Tôi có thể giúp được gì đó."
"Ông? Giúp tôi?" Lumian không giấu nổi vẻ khinh miệt.
Osta ho khan, rồi nói thật:
"Thủy quái cũng có thể coi là một sinh vật có linh tính. Hẳn là cậu sẽ không lấy hết mọi thứ được... T-Tôi chỉ mong có thể nhặt lấy những gì cậu bỏ lại..."
Nếu bán được đống bộ phận ấy, có khi ông ta sẽ kiếm hơn 10 verl d’or!
Lumian nhìn chằm chằm Osta một lúc, khi bầu không khí trở nên căng thẳng rồi thì mới cười.
"Cũng được, nhưng đừng mong tôi sẽ làm vệ sĩ cho ông."
Theo cậu cảm nhận được, vận khí của Osta đang nghiêng về việc có một khoản lợi nhuận nho nhỏ, chứ không phải cái chết đẫm máu.
Nói cách khác, nếu Osta tham gia vào chuyến này, cuộc đi săn có lẽ sẽ an toàn, hơn nữa còn có chút lợi nhuận.
Dĩ nhiên, Lumian cũng không chắc rằng việc mình đồng ý có khiến vận khí bị biến đổi hay không.
"Không sao." Osta đáp, chẳng chút lo lắng.
Trong đầu ông ta, chỉ cần đi theo Ciel từ xa. Nếu gặp phải thủy quái, ông ta sẽ càng lùi ra xa. Gần như không thể nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy sự kiên định của Osta, Lumian đành quan sát thêm một lúc.
Thấy vận khí của ông ta vẫn không thay đổi, Lumian rời mắt, cầm chiếc đèn cacbua và tiếp tục đi.
Theo một góc nhìn nào đó, việc có Osta bám theo cũng có lợi.
Có lúc, để câu được cá, cần phải có mồi. Cũng có lúc, nếu gặp phải một con quái vật khủng khiếp, ta không cần chạy nhanh hơn nó, chỉ cần nhanh hơn 'đồng đội' là đủ rồi!
Cả hai dấn sâu vào lòng đất, ánh sáng chập chờn từ những chiếc đèn cacbua dẫn lối cho từng bước đi.
Khoảng mười phút sau, độ ẩm tăng dần, Lumian nghe thấy tiếng nước chảy lờ mờ.
Cậu giơ đèn lên, nhìn bảng chỉ dẫn rồi rẽ sang con đường tối tăm bên phải.
Chẳng bao lâu, ánh sáng lấp lánh của mặt nước hiện ra.
Lumian thận trọng tiến lại gần dòng sông ngầm.
Nó rộng chừng năm sáu mét, nằm dưới mái vòm đá tự nhiên lấm tấm nhũ đá. Nước tương đối trong, chảy qua khe rãnh gồ ghề.
Ngoài ít rêu, Lumian không thấy có dấu hiệu của sinh vật nào.
Osta đã dừng bước ở xa, quan sát từ khoảng cách an toàn, để mặc Người Phi Phàm nguy hiểm kia dò xét bờ sông.
Cả hai giữ khoảng cách hơn mười mét, lúc tiến lúc dừng.
Mười lăm phút trôi qua, Lumian vẫn chẳng tìm được gì.
Nửa giờ nữa trôi qua, tình hình vẫn không thay đổi.
Khi lối đi dần hẹp lại, đôi mắt tinh tường của Lumian nhận ra vài điểm bất thường.
Bên bờ có vài tảng đá nằm rải rác, cạnh chúng lấm bẩn đất cát.
Có đánh nhau ở đây? Ý nghĩ đó khiến tim Lumian chợt căng lên, cậu từ từ lại gần.
Cậu cúi xuống, đặt chiếc đèn cacbua sang một bên rồi quan sát kỹ càng.
Chẳng lâu sau, cậu đã tìm thấy dấu chân và dấu vết của thứ gì đó bị kéo đi.
Thế nhưng, ở nơi chúng dẫn tới, con sông vẫn trong vắt và yên bình. Đáy sông lộ rõ, chẳng hề có dấu hiệu nguy hiểm rình rập nào.
Tách.
Một giọt chất lỏng nhỏ xuống gáy Lumian.
Một thứ chất lỏng lạnh và nhớp nháp.
Một cảm giác nguy hiểm ập đến dữ dội. Lumian lập tức ngẩng đầu lên.
Trong khoảng trống giữa các nhũ đá, có một sinh vật màu trắng xám đang uốn lượn.
Đầu nó giống con trăn, thân trơn nhớt như cá, nơi lẽ ra có vây lại mọc ra hai cánh tay và một cái chân người dị dạng.
Miệng nó há rộng, để lộ hàm răng trắng sắc nhọn. Khóe miệng rỉ thứ dịch nhầy hôi hám tanh tưởi.
Ngay sau đó, nó lao xuống, bổ nhào về phía Lumian.
Lumian đang trong tư thế ngồi xổm liền bật ngửa ra sau.
Cùng lúc đó, cơ thể cậu như lò xo, dùng chân phải vung lên quất mạnh.
Bốp!
Lumian, suýt mất thăng bằng, lại đá trúng ngay con quái đang bay tới, hất văng nó đập vào vách đá đối diện.
Ầm!
Con quái va mạnh vào bức tường đá.
Lumian bật dậy, lao tới như một con báo săn.
Khi nó trượt xuống, hình ảnh Lumian đã phản chiếu bên trong đôi mắt vàng đục của nó.
Cậu vươn tay ra, định chụp lấy cánh tay quái vật.
Nó không né, mà dang tay ra, để lộ những ngón tay mọc đầy vảy sắc, ánh lên màu xanh thẫm.
Ngay lập tức, Lumian xoay khuỷu, vặn cổ tay, bắt lấy và giữ chặt cổ tay nó để chặn đòn.
Rồi cậu quét chân phải, hất ngã cái chân dị dạng duy nhất của nó.
Vì chỉ có một chân, nó không có cách nào kháng cự được, chỉ còn cách lợi dụng cánh tay đang bị Lumian giữ để phóng lên, há mõm toan nuốt trọn đầu cậu.
Đúng lúc nguy cấp, Lumian buông tay, hạ thấp người, lăn về phía tường.
Bịch! Con quái rơi nặng nề xuống sau lưng cậu.
Động tác liền mạch, Lumian lập tức xoay người, chộp lấy chân nó.
Dồn sức từ thân, cậu quăng mạnh nó vào tường.
Ầm!
Đầu nó nứt vỡ.
Lumian không dừng lại, tiếp tục quật mạnh nó vào cột đá, vào tường, xuống đất. Máu đỏ thẫm trộn lẫn với thứ dịch vàng nhạt văng tung tóe.
Giữa tiếng nện dồn dập vang vọng, vách đá lõm vào, hộp sọ nó đã nát bấy, một thứ chất đỏ lòm trào ra từ bên trong.
Cách đó hơn mười mét, Osta Trul há hốc miệng, sững sờ trước cảnh tượng tàn bạo này.
Thật quá man dại!
Thật quá lợi hại!
Bịch!
Lumian thả rơi cái xác nát bấy xuống đất.


6 Bình luận