Khi nghe thấy những lời của Lumian, Charlie bỗng cảm thấy rùng mình.
"C-Chẳng lẽ... Anh không muốn để người khác biết rằng mình đã gia nhập băng Savoie sao?"
Trong nhận thức của Charlie, cho dù là băng Savoie, băng Gai Độc hay là mấy băng đảng khác nào đó đi nữa, thì chỉ riêng cái tên của một vị thủ lĩnh cũng đủ khiến cả khu chợ ở Phố Hỗn Loạn cảm thấy khó thở, mà dù tai tiếng là vậy, nhưng pháp luật vẫn chưa bao giờ chạm được vào bọn chúng.
Lumian nhấp một ngụm Whiskey Sour, nụ cười nhếch mép trở lại.
"Cũng không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn nhắc anh là, cái gì không nên kể thì đừng có kể."
Dù Lumian đã chen chân vào được băng Savoie, nhưng còn xa mới được gọi là thủ lĩnh. Cậu chưa hề được tiếp cận những bí mật sâu kín của băng, cũng không có đàn em nào dưới trướng, tài sản duy nhất là cái nơi tồi tàn được gọi là khách sạn Kim Kê.
Vậy nên mục tiêu hiện tại của Lumian là xây dựng danh tiếng cho bản thân, nhanh chóng trở thành cao tầng trong băng đảng, hoàn thành nhiệm vụ của ngài K.
Mà một khi hoàn thành được nhiệm vụ này, cậu sẽ có thể lấy được lòng tin và sự ưu ái của ngài K, từ đó len lỏi vào sâu bên trong tổ chức đứng sau ông ta, qua đó hoàn thành được nhiệm vụ được giao bởi quý cô Ma Thuật Sư.
Sao chuyện này cứ có cảm giác là lạ nhỉ... Lumian thầm nghĩ, tay trái vuốt cằm.
Charlie, đang đứng bên cạnh, hỏi với vẻ lưỡng lự: “Vậy rốt cuộc là tôi không nên kể cái gì?”
Anh cũng có vài suy đoán, nhưng vẫn cứ hỏi cho chắc, anh không dám mạo hiểm, nhỡ đâu lại lỡ chọc giận Lumian, kẻ chẳng thèm để pháp luật vào mắt này, vì bỏ sót điều gì đó quan trọng.
Lumian quay sang, nụ cười vẫn không thay đổi.
"Tránh nhắc đến bất kỳ điều gì liên quan đến Susanna Mattise. Bao gồm cả mấy lời mà tôi dùng để doạ cô ta, hay là chuyện tôi giả làm luật sư để vào đồn cảnh sát gặp anh."
Cậu đã muốn nhắc nhở Charlie mấy việc này từ lâu, nhưng mãi không tìm được dịp.
"Tôi hiểu rồi." Charlie thở phào thấy rõ. "Mà nè, tôi đang tính kể cho mấy người ở quán bar việc chúng ta đã đá đít gã Wilson ra khỏi khách sạn như thế nào đó."
Sở thích lớn nhất của Charlie là chém gió những chiến tích của mình.
Ngay khi Charlie dứt lời, mắt Lumian bỗng tối sầm lại.
Trực giác mách bảo cậu rằng Charlie sắp vướng vào một chút rắc rối, nhưng cũng không đến mức nguy hiểm tính mạng.
Về lý thuyết mà nói thì chuyện này sẽ chẳng liên quan gì đến Susanna Mattise. Nếu có thì đã không chỉ là rắc rối nhỏ rồi, mà phải là tai họa. Chắc tạm thời thì mình có thể ngừng lo về Susanna... nhưng 'tạm thời' là bao lâu? Lumian thầm phân tích vận khí mà cậu vừa cảm nhận được.
Qua việc vừa rồi cậu đã còn nhận ra rằng: trừ khi một người cực kỳ xui xẻo, hoặc cực kỳ may mắn, hoặc sắp gặp nguy hiểm đến tính mạng, còn không thì cậu cần phải tập trung cao độ mới cảm nhận được vận khí của người đó qua thông qua trực giác.
Tức là thứ này không thể kích hoạt bị động hoàn toàn, khác hẳn với bản năng cảm nhận nguy hiểm của Thợ Săn.
Giọng Charlie dần nhỏ đi trong lúc nói chuyện. Anh ta quay sang Lumian, ngập ngừng hỏi: "Sao, sao anh nhìn tôi ghê vậy?"
Anh ta không khỏi nghĩ rằng Ciel lại sắp bày trò trêu chọc mình.
Lumian khịt mũi cười khẩy.
"Tôi nghĩ anh nên ghé qua giáo đường Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu gần đây để cầu nguyện đi, vì tôi có cảm giác rằng anh sắp gặp rắc rối đến nơi rồi đấy."
Giọng điệu của cậu nghe y chang phong cách của tên lừa đảo Osta Trul.
"Rắc rối gì cơ?" Charlie chau mày hỏi.
Rồi sau đó anh ra mới chợt nhận ra có gì đó không đúng. "Mà sao anh lại biết chuyện đó?"
"Tôi đoán thôi." Lumian mỉm cười đầy tinh quái.
Hoá ra chỉ là đùa... Charlie thở phào nhẹ nhõm.
"Hy vọng anh đoán sai..."
"Ngược lại cơ, riêng lần này thì tôi chắc chắn hơn bao giờ hết." Lumian khẳng định chắc nịch.
Charlie nheo mắt nhìn cậu, đầy nghi hoặc.
Lumian bật cười khẽ.
"Mà cho dù tôi sai đi chăng nữa, tôi sẽ tẩn anh một trận, coi như anh đã gặp rắc rối, thế thì vẫn là tôi đoán đúng."
"..." Charlie cạn lời.
Vậy cũng được à?
Cơ mà... cái chiêu này cũng khá hay, chỉnh sửa lại chút là có thể đi chơi khăm người khác rồi.
Lumian vừa định đứng dậy thì phát hiện một con chó gầy trơ xương, lén lút bước ra từ con hẻm tối, men theo tường khách sạn Kim Kê, mắt dán chặt vào đống rác vứt ra từ xe đẩy bán trái cây.
Con chó rón rén, biết rõ lũ dân nghèo nơi đây rất muốn biến nó thành bữa tối.
Ngay lập tức, Lumian lao tới, đè cổ con chó xuống đất.
Bị bất ngờ, nó vùng vẫy điên cuồng, nhe răng cố cắn, nhưng đầu nó đã bị giữ chặt, nên không làm gì được.
Lumian dùng tay còn lại lấy ra một lọ nhỏ chứa bột tulip, đổ hết vào túi quần.
Sau đó, cậu áp chiếc lọ vào miệng con chó đang sùi bọt mép, hứng lấy nước dãi của nó trong lúc nó đang giãy giụa.
Chẳng mấy chốc, cậu đã gom đủ 5 ml. Sau đó buông tay ra khỏi con chó rồi đứng dậy.
Con chó vừa định quay sang cắn, nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lumian, nó rú lên một tiếng yếu ớt, cụp đuôi bỏ chạy.
Charlie đứng một bên, ngẩn người.
Một câu chuyện anh từng nghe bỗng hiện lên.
Nhân vật chính trong truyện đó hay dùng một câu của tác giả bán chạy Aurore Lee để mô tả sự độc ác của phản diện: "Nếu con chó nào dám cản đường, liền sẽ bị hắn sút đi."
Lumian nốc nốt phần còn lại của ly Whiskey Sour rồi quay vào khách sạn.
Lúc đi ngang qua quầy tiếp tân, bà Fels, người phụ nữ mập mạp với khuôn mặt lúc nào cũng cau có, cố nặn ra một nụ cười.
"Chào buổi sáng, Ciel... không, ngài Ciel."
Lumian liếc mắt nhìn bà Fels, hờ hững hỏi: "Hôm nay ông Ive vẫn không tới à?"
Ông Ive, chủ nhân của khách sạn Kim Kê, nổi tiếng với sự keo kiệt khắp Phố Hỗn Loạn.
Là 'người bảo kê' mới của nhà trọ, Lumian cảm thấy mình nên 'tâm sự' với ông ta một chút, phòng việc ông ta hốt hoảng chạy đi báo cảnh sát vì sợ băng Savoie đến đòi thêm tiền.
Bà Fels bĩu môi:
"Ông ta tuy là keo kiệt là vậy, chỉ thuê người dọn dẹp mỗi tuần một lần, nhưng lại sạch sẽ một cách thái quá, nên chẳng mấy khi chịu đặt chân vào khách sạn này."
"Thế ai quét dọn nhà của ông ta vậy?" Lumian hỏi, giọng hơi pha chút giễu cợt.
"Ông ta góa vợ rồi, nên giờ thì 2 đứa con phụ ông ta dọn dẹp." Giọng bà Fels đầy sự khinh bỉ.
Đổi lại là bà, nếu mà có nhiều tiền như vậy, lại còn sở hữu cả một khách sạn, bà sớm đã thuê người làm mấy việc đó rồi, sau đó chỉ việc ngồi rung đùi tận hưởng cuộc sống.
Lumian gật đầu, bật cười khe khẽ.
Giọng bà Fels bỗng hạ xuống, mang theo chút dè chừng: "Mỗi tuần tôi sẽ tới nhà ông ấy ba lần để giao tiền thu được từ khách sạn cùng với mấy cái hoá đơn. Tôi sẽ nói với ông ta là ngài muốn gặp."
Bà đã hiểu sai lời Lumian, tưởng cậu đang ngầm đe dọa ông Ive. Rằng nếu không mau chóng gặp mặt 'người bảo kê' mới này của khách sạn Kim Kê, thì không chắc là cái mạng của ông ta sẽ được đảm bảo đâu.
Lumian chẳng buồn đính chính. Cậu leo lên lầu, trở về phòng mình ở tầng hai. Cậu tìm ngón tay của ngài K ở dưới gối và đút vào túi.
Xử lý xong chuyện với bột tulip, cậu định sẽ đi mua thêm vài lọ chứa để đựng những nguyên liệu cần thiết cho nghi thức tiếp theo. Nhưng một tiếng gõ cửa bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ.
Lumian mở cửa phòng, đầy nghi hoặc, vì tiếng bước chân kia nghe khá là lạ.
Trước cửa là một người đàn ông trạc bốn mươi, mặc áo khoác tối màu, quần nâu cũ sờn, đội mũ vải bẩn thỉu. Ông ta mỉm cười thân thiện, hỏi:
"Ngài là quý ông Ciel phải không ạ?"
"Chứ không lẽ là 'quý bà' Ciel?" Lumian trả lời, mắt quan sát kỹ ngoại hình, nét mặt và cử chỉ của người đàn ông này.
Tóc nâu hơi bết dầu nhưng được chải gọn gàng. Đôi mắt nâu sẫm ánh lên vẻ nịnh bợ, còn môi thì hằn rõ những nếp nhăn của nụ cười tập luyện lâu năm. Ông ta tạo cảm giác thân thiện, nhưng cũng đầy vẻ láu cá.
"Phải, phải, phải rồi..." người đàn ông hùa theo lời của Lumian.
Chân mày Lumian khẽ giật giật.
"Vậy ông là ai?"
"Tôi là Fitz, ở phòng 401. Một doanh nhân đã phá sản." Người đàn ông tự giới thiệu bằng nụ cười dễ mến.
Không đợi Lumian hỏi thêm, ông ta đã tuôn luôn câu chuyện.
"Tôi đã bị lừa mất trắng 100.000 verl d’or, dẫn đến phá sản... Tôi bôn ba qua lại Trier và Suhit hơn chục năm, mới dành dụm được một khoản, định về ổn định cuộc sống, lấy vợ sinh con. Ai ngờ lại bị một tên lừa đảo dụ dỗ hợp tác làm ăn rồi cuỗm sạch..."
"Nếu ngài giúp tôi lấy lại số tiền đó, tôi sẵn sàng chia 30%... không, 50% cho ngài!”
Lumian không mời Fitz vào phòng 207. Cậu chỉ khoanh tay, tựa vào khung cửa, hỏi:
"Sao trước giờ ông không nhờ Margot hay Wilson làm vụ này?"
Cũng có phải là đòi tiền công trước đâu.
Fitz không quanh co:
"Tôi có tìm đến Margot rồi. Ban đầu ông ta cũng đồng ý, nhưng rồi một hôm lại bảo không thể lấy lại số tiền đó được."
Đến cả băng Gai Độc cũng không dám nhúng tay vào sao? Không lẽ tên lừa đảo kia phá sản? Hay là hắn có chống lưng nào đó khiến ngay cả băng Gai Độc cũng phải e dè? Lumian vốn không quan tâm bỗng dưng cảm thấy chuyện này có hơi thú vị.
Cậu hỏi ngay: "Margot có nói tại sao không?"
Fitz lắc đầu: “Không. Nhưng chắc chắn không phải là vì tên Timmons kia hết tiền. Vũ trường ở khu Đài Thiên Văn của hắn đang kiếm bộn tiền mỗi ngày đấy!”
Timmons... Lumian đoán rằng tên lừa đảo này hoặc là được một thế lực lớn chống lưng, hoặc là được nhân vật đáng gờm nào đó bảo vệ, mới khiến băng Gai Độc không dám đòi tiền.
"Vậy điều gì khiến ông nghĩ rằng tôi lại có thể đòi được số tiền kia thế?" Lumian hỏi, nhếch môi cười.
Fitz ngẫm một lát rồi nói thẳng:
"Ngài còn tàn nhẫn hơn cả Margot. Và cho dù ngài sau khi điều tra xong mà không dám ra tay thì tôi cũng chẳng mất gì cả. Không có tiền, tôi cũng chẳng thể trả cho ngài một xu nào."
"Thật thà quá mức rồi đấy." Lumian gật đầu, đánh giá cao sự thẳng thắn này. "Tôi sẽ xem xét chuyện này, nhưng đừng kỳ vọng nhiều."
Nếu Timmons chỉ đơn thuần là một kẻ giỏi hù dọa khiến băng Gai Độc bỏ cuộc, thì cơ hội kiếm được 50.000 verl d’or dễ dàng ai lại chả mê cơ chứ?
Tên doanh nhân phá sản Fitz này vốn chỉ mang tâm lý đánh cược thử thôi, không mong chờ gì nhiều, nhưng khi nhận được cái gật đầu đầy quả quyết từ Lumian, ông ta cảm ơn rối rít rồi lui khỏi tầng hai.
Ngay lúc này, Lumian nhận ra linh tính của mình đã hồi phục đáng kể, hơn nữa chỉ riêng lượng linh tính hồi phục này thôi đã hơn hẳn so với tổng lượng linh tính trước kia của cậu.
"Tăng Lữ Khất Khực quả thực đã gia tăng đáng kể lượng linh tính cho mình. Ít nhất ở Danh Sách 8, linh tính của mình không kém bao nhiêu so với các con đường khác." Lumian thầm nghĩ.
Đồng thời, cậu bỗng nhớ lại cảm giác kỳ dị khi nhấp ngụm Whiskey Sour vừa rồi.
Cảm giác rằng nếu cậu chọn sống trong cảnh nghèo khổ, rèn luyện tiết chế, kiêng rượu, tránh lãng phí, đi khất khực và truyền giáo, tạo phong thái khắc khổ như một tu sĩ khổ hạnh, thì trực giác về vận mệnh cũng như xác suất thành công của năm ma pháp nghi thức kia rất có thể sẽ tăng lên.
Thế nhưng Lumian chẳng hề có ý định bước đi trên con đường này. Cậu tin rằng làm vậy chẳng khác nào tự biến mình thành một người nhận ban ân thực thụ, dần dần đánh mất bản ngã và tiến về phía vị tồn tại kia.
Gạt bỏ những suy nghĩ bên trong nội tâm, Lumian rời khỏi phòng, tiến thẳng đến vũ trường Gió Nhẹ. Cậu định sẽ nhờ băng Savoie giúp thu thập những nguyên liệu còn thiếu cùng với vật chứa thích hợp cho Thuật Tiên Đoán.
Thứ nào dùng được thì cậu sẽ tận dụng triệt để!


1 Bình luận