Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ B...
Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Người theo đuổi ánh sáng

Chương 36: Phí dịch vụ

2 Bình luận - Độ dài: 2,227 từ - Cập nhật:

Lumian nhanh chóng vươn tay phải, chộp lấy ngón tay bị đứt đang rơi giữa không trung.

Cảm nhận được sức nặng và hơi ấm vẫn chưa tan hết, cậu vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy rợn người.

Cậu tuy đã đoán trước rằng ngài K sẽ trao cho mình một dạng bảo vệ nào đó, nhưng việc không ngờ là ông ta lại tự bứt ngón tay của mình rồi ném cho cậu, còn nói rằng nó sẽ hữu ích trong tình huống nguy cấp!

Đây có phải là trò đùa bệnh hoạn nào đó không vậy?

Chưa bàn tới việc một ngón tay đứt lìa thì có tác dụng gì, chẳng lẽ ngài K không lo ngại về hậu quả của việc đưa một phần thân thể của mình cho người khác sao?

Trong thế giới thần bí học, máu thịt của một người nắm giữ sức mạnh rất lớn. Nếu rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả có thể vô cùng thảm khốc.

Chẳng ai khi không lại muốn bị nguyền rủa cả!

Xét đến năng lực đáng gờm của ngài K, xét đến chỗ kiến thức thần bí học sâu rộng, thậm chí đủ sức làm một Công Chứng Viên của ông ta, Lumian đoán rằng ông ta hẳn có cách để vô hiệu hóa những nguy hiểm tiềm tàng khi chia cắt thân thể. Đó là lý do ông ta dám tự rứt ngón tay và giao nó cho người khác.

Hơn nữa, ngón tay này rõ ràng là có chỗ thần kỳ!

Không biết mình có thể dùng Thủy Ngân Đoạ Lạc cứa ngón tay này một cái để đổi lấy vận mệnh gặp phải quỷ hồn Montsouris cho ngài K được không nhỉ... Là Vua Chơi Khăm ở Cordu, Lumian chưa bao giờ thiếu những ý tưởng kỳ quặc.

Kiềm chế ham muốn thực hiện ý tưởng lại, cậu chuyển ánh nhìn từ chiếc ngón tay này trở lại ngài K.

Lúc này, ngài K đã mọc lại ngón tay mới, trông còn hơi ẩm ướt và được bao phủ bởi làn da non trắng mịn.

“Cảm ơn.” Lumian thì thầm, cất ngón tay bị đứt vào túi áo công nhân màu xanh xám của mình.

Ngài K gật đầu ngắn gọn rồi nói: “Cậu có thể rời đi rồi. Nhớ đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta.”

“À, còn một việc nữa.” Lumian lấy ra sợi dây chuyền kim cương. “Ông có thể giúp tôi xác định nó là thật hay giả không? Tôi cần đổi nó lấy chút tiền mặt.”

Cậu đã lỡ nợ ngài K một ân huệ rồi, thì nợ thêm chút nữa cũng không sao.

Còn nếu chẳng may không trả được thì sao? Đến lúc đó thì mình đành phải bán thân cho cái tổ chức đứng sau ngài K thôi!

Mà đó cũng chính là mục đích của Lumian.

Ngài K ra hiệu cho người hầu đã dẫn Lumian xuống hầm đưa dây chuyền kim cương cho mình kiểm tra.

Từ khóe mắt, Lumian thấy một ánh sáng vàng rực rỡ phát ra từ bóng tối bên dưới chiếc mũ trùm đầu của ngài K.

Vài giây sau, ngài K trả lại sợi dây chuyền cho người hầu.

“Nó là đồ giả. Tuy nhiên tay nghề cũng khá tinh xảo. Đáng giá khoảng 50 verl d’or.”

“Ừm.” Lumian không che giấu được sự thất vọng, nói thêm: “Tôi cũng đang cần một bộ giấy tờ tùy thân.”

Sau khi nhận được sự đồng ý từ ngài K, Lumian rời số 19 phố Scheer và bắt một chiếc xe công cộng quay trở lại khu chợ Người Thành Thật. Trong đầu cậu liên tục xoay quanh các suy nghĩ: làm thế nào để gia nhập một băng đảng mà không gây nghi ngờ; ngón tay bị đứt kia thì có tác dụng gì; làm sao để các tiệm cầm đồ trả giá cao hơn cho sợi dây chuyền kim cương giả, ít nhất cũng phải 30 verl d’or…

Giữa dòng suy nghĩ ấy, một ý tưởng dần hình thành rõ nét.

Đồng thời, cậu cũng lên kế hoạch tìm một vài nơi ở an toàn trong khu chợ Người Thành Thật lẫn khu Vườn Bách Thảo trước buổi trưa, đương nhiên phải là những nơi mà không yêu cầu giấy tờ tùy thân.

"Mình vẫn còn 850 verl d’or và 24 coppet. Sau khi trừ 400 chi phí cho tay môi giới thông tin Anthony Reid, mình còn lại 450 verl d’or. Số đó đủ để thuê hai hoặc ba chỗ ở..." Lumian cẩn thận tính toán tài sản còn lại của mình.

Cậu mím môi, cảm thấy trước khi làm gì thêm thì cần phải đem ngón tay bị đứt lìa của ngài K cất giữ ở khách sạn Kim Kê cái đã.

*-*-*

Đến 3 giờ chiều, Lumian đã thuê được phòng ở cả hai chỗ: một ở phố Áo Choàng Trắng thuộc khu chợ Người Thành Thật, và một ở phố Đá Cuội thuộc khu Vườn Bách Thảo, cả hai nơi đều không yêu cầu giấy tờ, tất nhiên là để được như vậy thì cũng phải trả thêm phí. Chỗ đầu tiên chẳng khá khẩm gì hơn phòng 207 ở khách sạn Kim Kê, mà lại có giá 6 verl d’or mỗi tuần. Chỗ thứ hai thì gần giống căn hộ mà Osta Trul thuê, nằm cạnh khu công nhân đến từ phía nam, có giá 10 verl d’or mỗi tuần.

Dù Lumian đã trả tiền trước cho bốn tuần nhưng vẫn không được giảm giá, dù chỉ một xu.

Trở lại khách sạn Kim Kê, cậu lướt qua cuốn mỹ học dành cho nam giới, rồi dùng mỹ phẩm để làm dịu những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, tạo bóng, và tỉa gọn lông mày.

Chẳng bao lâu, Lumian đã hoàn tất màn cải trang đầu tiên của mình, biến thành một người đàn ông trông bình thường ở độ tuổi ngoài hai mươi, nhưng vẫn toát lên một vẻ nguy hiểm.

Sau khi chải chuốt mái tóc đen ánh vàng, cậu đội chiếc mũ xanh đậm, cầm theo ngón tay đứt lìa của ngài K, rồi lên đường đến vũ trường Gió Nhẹ nằm trên đại lộ của khu chợ.

Cậu không vào thẳng bên trong giống những vị khách khác, mà thay vào đó dừng lại giữa tòa nhà màu kaki và bức tượng hình cầu trắng được tạo từ vô số chiếc sọ người, rồi lên tiếng với hai tên băng đảng đang canh gác ở lối vào:

“Tôi cần gặp Nam tước Brignais.”

Không chờ bọn họ đáp lại, cậu nói thêm:

“Nói với Nam tước rằng tôi là Ciel, người đã gặp lần trước. Ông ta hẳn sẽ rất vui mừng khi thấy tôi trở lại.”

Hai tên băng đảng này liếc nhìn lẫn nhau, không dám làm trễ việc của ông chủ, phân ra một người nhanh chóng bước vào vũ trường.

Chưa đầy năm phút sau, hắn quay lại và nói với Lumian:

“Ngài Nam tước muốn gặp cậu ở chỗ lần trước.”

Là quán cà phê ở tầng hai à? Lumian khẽ nhếch môi cười. Với đôi tay đút túi, cậu thong thả bước lên cầu thang và tiến vào vũ trường Gió Nhẹ, nơi cậu trông thấy Nam tước Brignais với chiếc tẩu màu gỗ gụ.

Vị quý ông này đang diện một bộ vest tuýt đen mảnh, chiếc nửa mũ chóp đặt bên cạnh, và một chiếc nhẫn sáng bóng trên tay trái. Có bốn tên tay chân đứng quanh ông ta.

“Ngồi đi.” Đôi mắt nâu của Nam tước Brignais đảo qua căn phòng, nụ cười nhẹ nhàng hướng về chiếc ghế đối diện.

Lumian tiến tới và ngồi xuống, quan sát gương mặt góc cạnh và mái tóc nâu xoăn tự nhiên của Nam tước, rồi nói:

“Chào buổi chiều. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Nam tước Brignais gõ nhẹ phần đáy tẩu thuốc, mỉm cười hỏi:

“Cậu đến đây là có chuyện gì?”

Lumian lấy ra sợi dây chuyền kim cương giả của Charlie, bình thản nói:

“Tôi đang hơi túng tiền nên muốn cầm cố sợi dây chuyền này cho ông. Nó có trị giá 1.500 verl d’or. Nhưng tôi chỉ lấy 1.000 thôi.”

Nam tước Brignais quay sang một tên thuộc hạ, ra lệnh:

“Đi gọi người đến giám định.”

“Vâng, thưa Nam tước.” Một tên tay sai với vết bầm nổi bật trên trán rời quán cà phê.

Brignais lại nhìn Lumian một lượt, gật gù tán thưởng.

“Không tệ. Kỹ năng hóa trang của cậu đã tiến bộ rồi đấy. Dù vẫn còn vài điểm chưa hoàn hảo, nhưng không còn dễ nhận ra như trước nữa.”

“Cũng nhờ vào sự chỉ dẫn của ông cả.” Lumian cười. “Cuốn mỹ học dành cho nam giới quả thật rất hữu ích.”

Hai người trao đổi vài câu chuyện phiếm cho đến khi tên tay sai quay lại, dẫn theo một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi, mặc vest chỉnh tề và thắt nơ, mang theo hộp dụng cụ.

Sau khi kiểm tra dây chuyền, người đàn ông tiến đến trước mặt Nam tước Brignais, đặt sợi dây chuyền lên bàn, rồi thì thầm:

“Là hàng giả.”

Ngay lập tức, toàn bộ những tên tay sai đang có mặt đều rút súng lục ra.

Nam tước Brignais quan sát Lumian, người chẳng hề tỏ ra bối rối trước kết luận của người thẩm định hay phản ứng của đám tay chân.

Nụ cười trên môi cậu vẫn không hề thay đổi.

Nam tước gật đầu với người giám định:

“Anh có thể đi rồi.”

“Vâng, thưa Nam tước.” Người giám định vội vã rời khỏi quán cà phê.

Nam tước Brignais đặt tẩu thuốc gỗ gụ xuống, xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên tay trái, rồi hỏi, vẫn giữ nụ cười:

“Cậu đã biết sợi dây chuyền này là giả từ trước à?”

Lumian cũng mỉm cười. “Biết.”

Chưa kịp nói hết câu, đám tay sai đã nâng súng lên nhắm thẳng vào cậu.

Thấy Lumian vẫn điềm nhiên, Nam tước Brignais càng thêm hứng thú, hỏi tiếp:

“Cậu cũng đoán được tôi sẽ cho người kiểm tra thật giả chứ?”

Lumian vẫn giữ nguyên nụ cười: “Ừa.”

Đôi mắt của Nam tước Brignais nheo lại.

"Dẫu đã biết tất cả những điều đó, vậy cớ sao cậu vẫn dùng thứ hàng giả này để vay tôi 1.000 verl d’or thế?"

"Điều gì khiến cậu nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý?"

Lumian chậm rãi đứng dậy, mặc kệ mấy khẩu súng đang chĩa vào mình. Cậu đặt hai tay lên mép bàn, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Nam tước Brignais và nhếch môi:

"Dựa vào việc tôi chính là người đã giết Margot của băng Gai Độc."

Nụ cười của Nam tước Brignais lập tức tắt ngấm.

Đồng tử ông ta co lại, như thể muốn nhìn thấu con người trước mặt này.

Bốn tên tay sai đang chĩa súng vào Lumian cũng giật mình kinh ngạc.

Là kẻ thù của băng Gai Độc, bọn chúng quá rõ tên Margot lợi hại đến mức nào.

Ánh mắt vô cảm của Lumian lướt qua gương mặt từng tên một, khiến chúng phải tránh né ánh nhìn và vô thức hạ súng xuống.

Nam tước Brignais nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay sang quát bốn tên tay sai:

“Hạ súng xuống! Tao nhớ là đã dạy tụi bây cách đối đãi với khách như thế nào rồi cơ mà!”

Sau khi khiển trách thuộc hạ, ông ta quay lại nhìn Lumian, ánh mắt đầy tò mò:

“Làm thế nào mà cậu giết được Margot vậy?”

“Tôi đâm hắn một nhát dao có độc, nhưng không rõ hắn đã bỏ đi đâu trước khi chết.” Lumian trả lời thản nhiên.

Câu trả lời này trùng khớp với nguồn tin sơ bộ mà Nam tước Brignais nhận được. Ông ta nheo mắt, cười cười hỏi tiếp:

“Cậu có hiểu rằng nhận 1.000 verl d’or từ tôi là có ý nghĩa gì không?”

Lumian khẽ nhếch môi, không chút nao núng:

“Hiểu chứ.”

*-*

Khách sạn Kim Kê, phòng 504.

Vừa thấy Lumian đứng ngoài cửa, Charlie đã háo hức hỏi:

“Thế nào? Là hàng thật chứ?”

“Là đồ giả. Không đáng quá 50 verl d’or.” Lumian đáp tỉnh bơ trong lúc bước vào phòng.

Cậu để ý thấy Charlie đã gỡ bức chân dung của Susanna Mattise khỏi tường, để lại một lớp keo dính.

Charlie dù đã chuẩn bị tinh thần trước, vẫn không tránh khỏi thất vọng. Tuy vậy, anh ta lại bật cười một cách chua chát:

“Ít ra thì cũng còn đáng 50 verl d’or. Tiệm cầm đồ nào hào phóng tí chắc cho được 20...”

Lumian liếc nhìn hắn rồi mỉm cười:

“Nhưng tôi đã bán được sợi dây chuyền giả đó với giá 1.000 verl d’or.”

“Cái gì?” Charlie sững sờ.

Lumian rút ra một xấp tiền dày cộp, vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Sợi dây chuyền giả là của anh, trị giá 50 verl d’or, cho nên tôi chỉ có thể trả cho anh bấy nhiêu đó. Phần còn lại là phí dịch vụ của tôi. Anh thấy vậy có được không?”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

cố gắng nguyền rủa máu thịt của 1 vị từng là sắc vi chủ giáo khi mà không phải là bán thần thì như là múa rìu qua mắt thợ vậy.
Xem thêm