Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ B...
Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Người theo đuổi ánh sáng

Chương 32: Con tin

2 Bình luận - Độ dài: 2,271 từ - Cập nhật:

Trans: DontMea

*-*-*-*-*

Dưới hành lang lờ mờ ánh sáng, ngập trong ánh sáng đỏ rùng rợn của mặt trăng máu, giọng Charlie vang lên, khiến người ta lạnh sống lưng.

"Lại mơ thấy Susanna Mattise ư?"

Sự hoảng hốt của Lumian nhanh chóng chuyển thành cơn giận dữ dâng trào.

"Anh bị khùng à? Nếu lại mơ thấy cô ta, thì lo mà chạy đến ngay giáo đường của Giáo hội Mặt Trời Rực Cháy Vĩnh Cửu gần nhất, tìm một giáo sĩ đi! Tôi không phải cha anh, bị mộng tinh xong lại đến báo cáo cho tôi làm quái gì!"

Lumian liếc thấy khuôn mặt Charlie như bị đông cứng lại bởi nỗi kinh hoàng, bèn kìm nén cảm xúc lại, nói với giọng thấp:

"Bình tĩnh. Việc này đã nằm trong dự tính rồi. Giờ thì ngủ đi. Rồi lúc sáng hãy đến giáo đường gần nhất để nhờ giúp đỡ."

Charlie trông như sắp bật khóc.

"N-nhưng, trong giấc mơ, cô ta nói rằng nếu tôi dám nhờ Giáo hội giúp đỡ, cô ta sẽ lập tức giết tôi trên đường đến giáo đường!"

"Hai người trò chuyện trong mơ à?" Lumian sửng sốt.

Charlie gật đầu lia lịa.

"Đúng vậy. Trước đây, cô ấy chưa từng nói gì trong giấc mơ cả. Cô ấy chỉ khiến tôi thỏa mãn, một cách dịu dàng và ấm áp. Nhưng lần này, cô ấy đã cảnh báo tôi, là cảnh báo tôi!!!"

Không lẽ Susanna Mattise vẫn chưa hoàn toàn biến thành một sinh vật quái dị mà vẫn còn chút trí khôn? Tâm trí Lumian xoay chuyển nhanh chóng, cậu cảm thấy có chút thương cảm thay cho Charlie.

Nếu Charlie không sớm nhận được sự trợ giúp từ những Người Phi Phàm chính thống, anh ta có thể sẽ kết thúc giống như ba nạn nhân nữ ở thị trấn Aunett kia—bị lạc trong những giấc mơ cho đến khi cạn kiệt sinh lực.

Mà khoan đã, mấy Người Phi Phàm chính thống này xử lý tình huống của Charlie có hời hợt quá không vậy? Họ không nghĩ rằng Susanna Mattise có thể trực tiếp giết cậu ta à? 

Lumian lập tức nghĩ đến Ryan, Leah và Valentine. Không ai trong số họ sẽ thờ ơ như kiểu này, chỉ đơn giản dặn nạn nhân rằng nếu có vấn đề gì thì hãy chạy đến giáo đường.

Nhớ lại tình huống của gã điên ở tầng trên kia, sau khi gặp phải quỷ hồn Montsouris, những vị giáo sĩ đã ở lại nhà và bảo vệ anh ta một khoảng thời gian dài, Lumian bắt đầu nghi ngờ.

Nghi ngờ rằng việc những Người Phi Phàm chính thống giám sát vụ việc của Charlie đã cố ý xem nhẹ mối đe dọa từ Susanna Mattise, để cho anh ta quay lại khách sạn, còn nói rằng tình hình đã gần như được giải quyết, chỉ dặn rằng nếu có vấn đề gì thì hãy đến giáo đường-tất cả là để dụ Susanna Mattise xuất hiện trở lại!

Nhận ra điều này, Lumian nhìn Charlie và lạnh lùng nói:

"Nếu anh tin tưởng tôi, thì hãy quay về phòng, nằm xuống, nhắm mắt lại và ngủ đến sáng đi."

"Đừng lo, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi."

Bề ngoài, Lumian trông có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong thì đang chửi rủa không ngớt.

Nhanh nhanh cút về tầng 5 cho tôi nhờ! Giờ này thì mấy Người Phi Phàm chính thống đang giám sát khu vực hẳn đã phát hiện ra dị thường và chuẩn bị hành động rồi. Sao lại còn đứng trước cửa phòng tôi thế này? Muốn tôi bị bắt đến thế à?

"Tôi, tôi..." Charlie lắp bắp, ánh mắt ngập tràn sợ hãi.

Chỉ cần không làm gì cả, mọi chuyện thật sự sẽ ổn sao?

Lumian thở dài rồi gượng cười.

"Anh riết rồi bị lú luôn rồi à? Susanna Mattise chỉ bảo anh không được nhờ giáo hội giúp đỡ, chứ có bảo không được nhờ tôi đâu? Để tôi đến giáo đường gần đây nhờ thay anh."

Hiện tại có thể dỗ thì dỗ, có thể lừa thì lừa, Lumian chỉ mong có thể đem Charlie rời khỏi tầng hai càng sớm càng tốt.

Khuôn mặt Charlie rạng rỡ, anh ta thốt lên đầy mừng rỡ:

"Cảm ơn, cảm ơn anh!"

Ngay khoảnh khắc đó, Lumian lập tức ngửi thấy mùi cỏ cây, xen lẫn một mùi hương kỳ dị đến rợn người.

Chỉ trong chớp mắt, những dây leo và nhánh cây màu nâu xanh bắt đầu vươn ra từ tường, trần và sàn nhà. Chúng bịt kín cửa sổ và cửa ra vào của các phòng khác.

Từ phía cầu thang, một giọng nữ vang lên, vừa mê hoặc, vừa khiến người ta rợn tóc gáy:

"Charlie, anh thật sự định phản bội em sao?"

Đôi mắt Charlie mở to, kinh hãi quay về phía phát ra âm thanh.

Anh nhìn thấy người phụ nữ trong giấc mơ của mình, với mái tóc màu lam ngọc xõa dài từ đỉnh đầu chạm xuống sàn, vươn ra quấn lấy tường và trần nhà, hòa làm một với các dây leo và nhánh cây.

Không còn mái tóc lam ngọc che thân, Susanna Mattise đứng đó trần trụi, lộ rõ những đường cong tuyệt mỹ. Trên làn da của cô ta mọc đầy những nụ hoa và bướu cây, một số màu đỏ, số khác màu trắng, xanh, hoặc nâu.

Trong lúc cô ta nói, những nụ hoa tươi tắn cùng các bướu cây xanh biếc liên tục nở ra rồi khép lại, rỉ ra thứ chất lỏng sền sệt bốc mùi hôi thối.

Cảnh tượng kinh tởm này khiến Charlie có cảm giác như bị kéo tụt vào một cơn ác mộng. Anh ta đứng đó, run lẩy bẩy, tâm trí mù mịt.

Susanna Mattise nhìn Charlie bằng ánh mắt chan chứa tình cảm.

"Anh quên rồi sao? Quên những khoảnh khắc hạnh phúc của chúng ta trong mơ rồi sao? Charlie, em là vợ của anh mà."

Charlie bừng tỉnh khỏi cơn mê, suýt nữa thì gục ngã.

"Không! Khônggg!!!"

Tên ngốc này! Nói gì đó để xoa dịu Susanna đi! Lumian tự rủa bản thân vì đã không phản ứng kịp để ngăn Charlie lại.

Gương mặt Susanna lập tức lạnh như băng.

"Vậy thì hãy ở lại với em đi, ở lại... mãi mãi..."

Lời cô ta vừa dứt, ánh sợ hãi trong mắt Charlie biến mất, thay vào đó là vẻ si mê cuồng nhiệt. Anh ta rảo bước về phía sinh vật quái dị kia một cách đầy khao khát.

Một nụ hoa ẩm ướt ở vùng bụng dưới của Susanna mở to một cách bất thường, khác hẳn với những nụ hoa và bướu cây còn lại đang khép lại chậm rãi.

Nó như đang chờ đợi Charlie.

Cùng lúc đó, Susanna trừng mắt nhìn Lumian, giọng ngập tràn căm hận:

"Tất cả là lỗi của mày! Chính mày đã xúi giục Charlie phản bội tao!"

"Sao mày không tự soi gương mà xem mình kinh tởm, gớm ghiếc đến mức nào đi. Nếu tao là Charlie, tao sớm đã đá mày ra khỏi giấc mơ từ lâu rồi!"

Lumian biết rõ van xin là vô ích. Thay vào đó, cậu chọn cách khiêu khích và phản công, hy vọng có thể tìm ra điểm yếu của cô ta.

Chỉ cần đứng gần sinh vật kỳ dị này thôi, Lumian đã cảm thấy kích động xen lẫn sợ hãi. Cậu vừa khao khát cô ta, vừa cố gắng cưỡng lại, như thể đang bị cuốn vào một cơn lốc dục vọng vô hình, hoàn toàn bất lực.

Điều này chứng tỏ cô ta mạnh hơn cậu rất nhiều!

Lumian vừa thầm chửi rủa, vừa xoay chuyển đầu óc điên cuồng, tìm cách câu giờ.

Cậu tin rằng mấy Người Phi Phàm chính thống sẽ sớm xuất hiện!

Mà rốt cuộc thì thứ quái vật này là gì vậy?

Tại sao nó lại tin rằng mình là vợ của Charlie cơ chứ?

Vợ ư...

Ngay khoảnh khắc đó, khi Susanna Mattise gào thét điên cuồng vì lời nói của Lumian, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.

Khi tiếng thét của cô ta vang vọng khắp không gian, những dây leo và nhánh cây ập về phía Lumian, khiến nỗi sợ trong cậu bị khuếch đại đến mức gần như sụp đổ.

Chân cậu mềm nhũn, cơ thể run rẩy không kiểm soát.

Dồn hết sự kiên cường còn sót lại, Lumian cố gắng giơ tay phải ra, túm lấy Charlie—người đang lao về phía sinh vật quái dị ấy.

Tay trái Lumian nắm chặt Thủy Ngân Sa Đoạ, kề lưỡi con dao tà dị này vào cổ Charlie.

Susanna Mattise sững sờ, sự giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt:

"Mày đang làm gì cái quái gì vậy?"

Lumian nở một nụ cười nham hiểm, tràn đầy vẻ hung tợn:

"Tao quên không nói, vũ khí phi phàm của tao có tên là Dao Găm Nguyền Rủa."

"Chỉ cần một vết cắt rướm máu, toàn bộ gia đình người đó sẽ chịu lời nguyền tử vong, bao gồm cả vợ hắn."

"Và mày thì chính là vợ của Charlie!"

Nhớ lại gã điên ở tầng trên, Lumian nghi ngờ rằng quỷ hồn Montsouris không chỉ nhắm đến người thân ruột thịt mà còn bao gồm cả vợ/chồng.

Mặc dù cậu không hiểu rõ trong thần bí học thì “vợ/chồng” được xác định như thế nào, nhưng nếu Susanna Mattise đã tự nhận mình là vợ của Charlie, thì cậu sẽ coi như là vậy!

Tất nhiên, Lumian thừa biết rằng dù có để Thủy Ngân Sa Đoạ nguyền rủa Charlie bằng vận mệnh 'gặp phải quỷ hồn Montsouris' thì cũng sẽ không ảnh hưởng ngay lập tức đến Susanna Mattise. Nó hoàn toàn không thay đổi gì cục diện hiện tại.

Nhưng cậu đặt cược rằng Susanna không biết điều đó, cược rằng cô ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ Thủy Ngân Sa Đoạ.

Đây là một cú lừa!

Biểu cảm của Susanna đông cứng lại, những dây leo cùng nhánh cây đang tấn công bỗng dừng lại giữa không trung.

Đôi mắt xanh ngọc của Susanna ánh lên vẻ đe dọa đến rợn người.

Tầm nhìn của Lumian bỗng biến đổi. Cậu thấy Guillaume Bénet—gã cha xứ với chiếc mũi diều hâu mặc áo choàng trắng thêu chỉ vàng.

Nỗi hận thù bị kìm nén bấy lâu nay trong cậu chợt bùng nổ như núi lửa.

Lumian buông Charlie ra, khoá mục tiêu và lao về phía Guillaume Bénet.

Nhưng trước mặt cậu lại chỉ có Susanna Mattise.

Đúng lúc đó, Charlie, với đôi mắt long lanh si mê, nhìn thấy Lumian đang cầm dao tiến về phía “vợ” mình.

Anh ta lập tức nhào tới, hét lên:

"Đừng có mà làm hại cô ấy!"

Lumian choàng tỉnh, Guillaume Bénet vừa rồi chỉ là ảo ảnh, đã biến trở lại thành Susanna Mattise, với những nụ hoa và bướu cây bắt đầu nở rộ từng cái một!

Cô ta vừa điều khiển cảm xúc của mình sao? Lumian bàng hoàng, vội vã xoay người, túm lấy Charlie lần nữa và kề Thủy Ngân Sa Đoạ vào cổ anh ta.

Susanna không giấu nổi sự thất vọng. Sau vài giây im lặng, cô ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng.

Đột nhiên, sinh vật đó dừng lại, ánh mắt dán chặt vào bức tường gần Phố Hỗn Loạn của khách sạn Kim Kê.

Chỉ một giây sau, mái tóc lam ngọc rút lại, dây leo và nhánh cây tan rã, biến mất không dấu vết.

Gì thế này, không lẽ Người Phi Phàm chính thống đến rồi sao?

Lumian dõi theo hình bóng Susanna Mattise xuyên qua bức tường, biến mất tại hành lang.

Cậu buông Charlie ra, lắc mạnh người anh và giục:

"Chạy đến cầu thang tầng hai và nằm xuống đi, nhắm chặt mắt lại cho đến khi có người gọi dậy!"

Nói xong, Lumian đẩy Charlie ra ngoài, rồi lập tức quay về phòng, đóng cửa gỗ và giả vờ ngủ, như những người thuê phòng khác.

Vào thời điểm Susanna rời đi, ánh si mê trong mắt Charlie cũng tan biến theo.

Khi Lumian lay anh tỉnh lại, Charlie không hiểu chuyện gì, chỉ còn biết làm theo lời cậu, chạy nhanh đến cầu thang dẫn xuống tầng trệt, nằm xuống và nhắm mắt, giả vờ bất tỉnh.

Gần như cùng lúc, một ánh đỏ rực tràn ngập tầm nhìn của Charlie và Lumian, như thể mặt trời đã mọc sớm hơn bình thường, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Vài phút sau, một thanh kiếm ánh sáng màu vàng đâm thẳng xuống mặt đất của Phố Hỗn Loạn, xuyên qua một dây leo lam ngọc đang quằn quại.

"Đã giải quyết xong chưa?"

Một chàng trai trẻ đeo Thánh Huy Mặt Trời trên ngực hỏi người đang cầm kiếm.

Người kia là một gã đàn ông rắn rỏi với mái tóc vàng, lông mày vàng và bộ râu vàng, khoác áo choàng nâu có hai hàng nút vàng óng ánh.

Ông ta thở ra một hơi dài rồi tuyên bố:

"Tạm thời coi như đã xử lý xong. Nhưng nếu không tìm ra nguồn gốc của tên ác linh này, thì việc nó tái sinh ở đâu đó cũng sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Cây kiếm là thánh vật cấp 1 của giáo hội mặt trời rực cháy vĩnh hằng, đối ứng với ds 4 kẻ không có bóng tối. Susana martise, ngụy bán thần, oán linh ds 5, cây và dây leo vốn dĩ có từ trước và ở dưới chỗ lumian đang ở. Thực lực ngụy bán thần của ả đến từ đặc thù của đường này và từ 1 cái cây thành tinh chưa phát triển ý thức đầy đủ.
Xem thêm