Quyển 2: Người theo đuổi ánh sáng
Chương 47: Ông chủ khách sạn
1 Bình luận - Độ dài: 2,214 từ - Cập nhật:
Louis tiếp tục, "Tôi sẽ sắp xếp cho người mang ba thứ đó đến khách sạn Kim Kê sau."
"Thù lao thế nào?" Lumian tính trả thêm cho Louis một khoản để cảm ơn sự tận tâm của ông ta.
Louis chỉ lắc đầu.
"Nam tước bảo rằng cậu không cần trả thù lao. Ông ấy cho rằng việc cậu mạnh lên cũng chính là giúp băng nhóm Savoie của chúng ta mạnh thêm."
Tuy Nam tước Brignais không nói rõ ra, Louis cũng hiểu được mưu tính của ông ta là lôi kéo Lumian về phía mình. Dù sao thì cái thù lao kia cũng chưa tới 10 verl d’or.
Vậy theo lý lẽ của nam tước thì sau này mình có thể bắt ông ta thanh toán cho chi phí mua các nguyên liệu của Kẻ Phóng Hoả à? Lumian thầm mỉa mai.
Khi Louis đang nhấp một ngụm soda lựu, một nhóm người bước vào vũ trường Gió Nhẹ.
Người dẫn đầu khá nổi bật với chiều cao vượt trội, hơn 1 mét 9. Mái tóc vàng nhạt, cắt ngắn và dày, ép sát đầu, trông như một lớp nhung cao cấp.
Hắn có một chiếc mũi lớn, đôi mắt xanh nhạt và khuôn mặt thô ráp. Trên người là bộ vest đen ôm sát, đầu đội chiếc mũ tròn vành rộng.
Nét mặt Louis lập tức trở nên căng thẳng, ông ta cẩn thận đặt ly soda xuống, quay sang Lumian: "Tôi phải lên gặp nam tước đây."
Đúng lúc này, người đàn ông lực lưỡng khoảng đầu ba mươi kia dẫn theo một nhóm người có vẻ như là dân băng đảng, bước về phía cầu thang của tiệm cà phê.
"Ai vậy?" Lumian hỏi, không giấu nổi tò mò.
Louis đứng dậy, trả lời qua loa: "Đó là ‘Người Khổng Lồ’ Simon, điều hành mấy vũ trường trên phố Sơn Ca."
"Chẳng phải hắn ta cũng thuộc băng Savoie sao?" Lumian hỏi tiếp.
Louis gật đầu: "Đúng, nhưng hắn không ưa gì nam tước. Hắn luôn cứ nói, nam tước đã quản lý mảng cho vay nặng lãi rồi, thì nên nhường vũ trường Gió Nhẹ lại đi."
"Tôi lên trước đây, để xem hắn tới đây làm gì."
Louis vừa bước được hai bước, thì phát hiện Lumian vẫn ngồi lì ở quầy bar thông qua tầm nhìn bên khóe mắt.
Ông ta không kìm được mà thở dài trong lòng.
Tên này đúng là không biết nắm bắt thời cơ gì cả. Đáng lẽ phải nên chủ động đứng ra hỗ trợ tôi trước mặt nam tước chứ? Nếu ‘Người Khổng Lồ’ Simon dám nói gì khó nghe, cứ trừng mắt đáp trả, hoặc thậm chí rút súng dọa hắn. Có thế thì nam tước mới bắt đầu tin tưởng cậu.
Đúng là cậu ta có tàn nhẫn đấy, có điên cuồng đấy, có cả sức mạnh, nhưng trong mấy chuyện như này thì quả thật vẫn còn quá non, hệt như một tên nhà quê mới lên.
Dĩ nhiên, nếu Lumian thực sự muốn theo Louis lên tầng hai và giúp nam tước Brignais để giữ thể diện trước mọi người, thì Louis cũng sẽ từ chối. Cuộc gặp giữa nam tước và 'Người Khổng Lồ' Simon có thể dính đến bí mật nội bộ nào đó của băng Savoie, không phải là nơi thích hợp để tên lính mới như này tham dự.
Băng Savoie này có vẻ không đoàn kết lắm nhỉ... Lumian thầm nghĩ.
Giả sử xảy ra xung đột giữa Nam tước Brignais và 'Người Khổng Lồ' Simon và một trong hai bỏ mạng, thì lão đại kia sẽ cần một kẻ đủ mạnh để trấn áp tình hình và tiếp quản vị trí, chẳng phải mình chính là ứng cử viên hoàn hảo đó sao? Ngoài mấy tên thủ lĩnh, hẳn là không có ai trong băng Savoie có thể đơn thương độc mã giết được tên Margot! Lúc đó chỉ cần mình vượt qua được bài kiểm tra, thì xem như đã hoàn thành được nhiệm vụ của ngài K.
Quan trọng là làm thế nào để khiến Nam tước Brignais và 'Người Khổng Lồ' Simon đối đầu lẫn nhau mà không khiến mình bị nghi ngờ...
Trong lúc mải mê tính toán chiến lược, Lumian gọi một ly absinthe.
Trước khi kịp thưởng thức hết ngụm cuối cùng của thứ rượu màu lục bảo kì ảo này, cậu đã trông thấy "Người Khổng Lồ" Simon xuất hiện từ cầu thang, theo sau là đám đàn em đang bày ra vẻ mặt đầy giận dữ.
Hừm, trông không vui vẻ gì lắm... Lumian thầm nhận xét, dời ánh mắt đi.
Vì cậu không có hiểu biết nhiều về nội tình băng Savoie, nên vẫn chưa vội thực hiện kế hoạch.
*-*-*
Buổi tối, ngay khi cậu trở lại khách sạn Kim Kê, bà Fels đang ngồi ở quầy tiếp tân thì lập tức đứng lên thông báo:
"Ông Ive đã tới. Ông ấy đang đợi cậu ở phòng ăn ở tầng một, bên cạnh cửa sổ."
Không tệ, đến cũng nhanh đấy... Lumian gật đầu tán thưởng, đi về phía phòng ăn nhỏ đối diện sảnh.
Ông Ive đã nghe kể về mái tóc lập dị nhưng đầy phong cách của Ciel. Thấy cậu bước vào phòng ăn, ông ta liền đứng dậy, nở nụ cười tươi:
"Ngài Ciel, xin mời."
Ông ta là một người đàn ông gần 50 tuổi. Tóc vàng điểm bạc, chải chuốt gọn gàng. Mặc bộ vest tối màu đã cũ cùng chiếc quần tweed nâu hạt dẻ, mắt xanh sáng, râu lưa thưa.
Lumian liếc nhìn cây gậy tựa vào bàn ăn, rồi tiến lại với nụ cười thân thiện.
"Chào buổi tối, ông Ive."
Sau khi cả hai đã yên vị, Ive ra hiệu cho bồi bàn bắt đầu phục vụ.
"Xin ngài thứ lỗi cho sự chậm trễ, dạo này tôi bận quá." Ông Ive nói với vẻ đầy áy náy.
Giọng ông ta mang rõ âm điệu vùng Trier.
Lumian giả vờ thiếu hiểu biết, hỏi lại:
"Ngoài chỗ này, ông còn có khách sạn nào ở chỗ khác nữa à?"
Chứ không thì bận cái quái gì?
Ive thoáng sững người. Ông ta không ngờ Lumian lại hiểu câu xã giao của mình theo nghĩa đen.
Ông ta lắp bắp: "Tôi có... chút việc, cũng không có gì đặc biệt lắm."
Trong lúc cuộc trò chuyện diễn ra, bồi bàn đã mang bữa tối lên, mỗi người một phần.
Súp đậu, xúc xích heo, cơm Feynapotter và một loại sốt chiếm khoảng một phần năm dĩa.
"Đây chính là nước sốt thịt đặc sản của chỗ này đấy." Ive giới thiệu đầy hào hứng.
Chỉ có nhiêu đây thôi à? Lumian giờ đây mới cảm giác được tên chủ khách sạn này keo kiệt đến mức nào.
Dù vậy, cậu cũng không quá bận tâm. Cậu xúc cơm Feynapotter, chan thứ nước sốt có thịt lẫn hạt tiêu và giấm, rồi bắt đầu ăn.
Khoảng một phút sau, Lumian ngẩng lên, nở nụ cười châm biếm với ông Ive:
"Ông keo kiệt như vậy, thì sao lại cấp lưu huỳnh cho từng phòng thế?"
Cậu cố tình không dùng từ 'tiết kiệm', chẳng thèm giấu vẻ mỉa mai.
Mặt ông Ive sầm lại, rõ ràng là không vui.
Ông ta cố kìm nén cảm xúc, gượng gạo mỉm cười:
"Khách sạn có đầy rệp. Nếu không có lưu huỳnh thì chẳng ai dám ở lại."
Thật không đấy? Chỉ cần giá đủ rẻ, mấy người túng thiếu kia chẳng thèm bận tâm mấy con rệp đó đâu... Lumian vừa nghĩ vừa cắt một miếng xúc xích cho vào miệng.
Sau một lúc suy nghĩ, cậu đề xuất:
"Sao ông không kêu thêm 2 người tới dọn dẹp hằng ngày đi? Như vậy có thể giảm rệp hiệu quả hơn đấy."
"Hai người dọn mỗi ngày tốn tận 130–150 verl d’or mỗi tháng, còn thuê người tổng vệ sinh mỗi tuần chỉ tốn có 18 verl d’or thôi." Ông Ive phản bác, tỏ vẻ rất đau lòng.
Lumian chỉ mỉm cười.
"Ý tôi là, sao ông không tự dọn dẹp đi? Kêu 2 đứa con của ông tới phụ."
Như thế là mỗi tuần tiết kiệm được tận 18 verl d’or rồi đó.
Ông Ive có vẻ suy nghĩ về đề xuất này, thấy quả thật cũng hợp lý.
Tuy nhiên sau một thoáng đăm chiêu, ông ta lại thở dài nói:
"Tiếc là chúng tôi còn bận việc khác."
Việc gì vậy? Lumian không hỏi thêm.
Cậu đã có thể chắc chắn rằng ông Ive là người keo kiệt đến tận xương tủy.
Ông Ive nhìn Lumian, do dự một chút rồi nói:
"Trước đây tôi sẽ đưa cho Margot 20 verl d’or mỗi tuần. Cậu muốn nhận vào ngày nào?"
Lumian nhếch mép.
"Tôi không cần. Dùng số tiền đó để thêm một lần tổng vệ sinh mỗi tuần đi."
Ông Ive có hơi bất ngờ nhưng cũng không phản đối. Dù sao thì chi phí tổng vệ sinh chỉ có 18 verl d’or, mà nếu thuê hai lần mỗi tuần thì còn có thể mặc cả để được giá rẻ hơn nữa.
Sau khi ăn sạch đĩa của mình, Lumian hỏi:
"Ông có biết chuyện gì xảy ra với người thuê phòng 504 trước kia không?"
Cậu đang nói đến người đàn ông từng dán chân dung Susanna Mattise trong phòng Charlie, đó từng là một gương mặt quen thuộc ở phố Wall, phố Breda lẫn phố Sơn Ca, nhưng không biết vì sao đã rời đi từ lâu.
Lumian đã từng hỏi bà Fels về chuyện này, nhưng bà ta chẳng biết thông tin nào hữu ích. Theo quan điểm của bà, miễn khách thuê trả tiền đúng hạn và không phá hoại đồ đạc thì bà ta chẳng thèm quan tâm đến họ làm gì.
Ông Ive có vẻ hơi bất ngờ, liếc nhìn phần thức ăn còn sót lại trên đĩa rồi mới trả lời:
"Tôi không rõ cậu đang nói đến ai. Tôi hiếm khi ghé qua khách sạn, nên chẳng biết ai ở phòng nào cả."
Kiểu trả lời này... nghe có mùi đáng ngờ nha... Lông mày Lumian hơi giật nhẹ, nhưng cậu không truy hỏi thêm, chỉ lặng lẽ quan sát ông Ive 'càn quét' chiếc đĩa ăn, không để sót lại một hạt cơm hay giọt nước sốt nào.
Khoảng hai mươi giây sau khi ông Ive rời đi, Lumian cũng rời khỏi khách sạn, âm thầm bám theo tên chủ khách sạn này với khoảng cách vừa đủ.
Cậu đi theo ông Ive đến một tòa nhà sáu tầng màu be, nằm ngay trung tâm đại lộ khu chợ.
Dựa trên những cuộc tán gẫu thường ngày với bà Fels, Lumian đoán đây chính là nơi ông Ive sinh sống.
Tuy nhiên, Lumian lại không vội 'ghé thăm' căn nhà này ngay. Có một số việc tốt hơn vẫn nên thực hiện vào ban đêm. Hơn nữa, cậu vẫn chưa chắc liệu mấy Người Phi Phàm chính thống kia có còn đang điều tra vụ Susanna Mattise hay không, có đang để mắt đến ông Ive như một đầu mối khả nghi hay không. Nếu vô tình đụng mặt họ thì sẽ khá là khó xử.
Nếu điều đó xảy ra, cậu sẽ phải lập tức rút lui.
Dưới ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường, Lumian đi vòng quanh tòa nhà của ông Ive, quan sát kỹ khu vực xung quanh.
Điều khiến Lumian chú ý nhất là một tòa nhà ba tầng bằng gạch đỏ nằm chéo đối diện với chung cư, phía bên kia đại lộ khu chợ.
Sảnh chính của tòa nhà được chống đỡ bằng các cột trụ, phía trên treo biển hiệu: 'Nhà hát Lồng Chim Cũ'
Người ra vào tấp nập. Thỉnh thoảng có những tràng pháo tay và âm thanh nhạc vang vọng ra ngoài, tạo nên bầu không khí rất sống động.
Lumian biết đây là nhà hát phục vụ tầng lớp bình dân, vé rẻ, gần như độc quyền tại khu chợ Người Thành Thật.
Quả là một nơi lý tưởng để tránh bị truy đuổi... Lumian chợt nhớ đến những tình tiết liên quan đến nhà hát trong nhiều tiểu thuyết khác nhau. Cậu mỉm cười, băng qua đường rồi bước vào sảnh chính của Nhà hát Lồng Chim Cũ.
Trên tường treo kín các tấm áp phích quảng cáo cho các vở diễn hiện tại, vở diễn sắp tới và cả những tác phẩm kinh điển cũ.
Lumian vừa chăm chú quan sát những tấm ảnh, bản phác họa và ghi chú minh họa, vừa suy nghĩ cách để tận dụng nhà hát này cho mục đích riêng.
Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt cậu, nó nằm trên một tấm áp phích bị nhét vào góc.
Đó là một người đàn ông đang trong vai một nhân vật quần chúng, có mái tóc vàng bạch kim rực rỡ, đôi mắt xanh và chòm râu lưa thưa hiện lên.
Không ai khác chính là ông Ive, kẻ mà cậu đang theo dõi!


1 Bình luận