• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 11

1 Bình luận - Độ dài: 2,650 từ - Cập nhật:

.

.

.

—Trong khi Ha-Jun đang dọn dẹp đống bừa bộn, những học sinh còn lại bắt đầu xử lý con chó đen.

Anna bay lên không trung và một lần nữa sử dụng phép thuật trói chân vào con chó đen…

“Ngay bây giờ!”

“Haaah!”

“Chết đi!”

Với tinh thần phấn chấn, Chong-In Han và Millie, với giáo và kiếm dài, đã giáng đòn quyết định bằng những nhát đâm của họ.

-Grrrrr!

Trận chiến kết thúc với cơ thể khổng lồ đó gục xuống với tiếng hét chói tai vang vọng khắp khu rừng.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của các học sinh bắt đầu hướng về Ha-jun.

Và cậu vẫn vậy.

“Làm sao mà…”

“Đúng như dự đoán, cậu không phải tự nhiên mà đứng đầu lớp, đúng không?”

“…”

Đây là phản ứng của Millie và Chong In Han, và cuối cùng là Ma Jin Han.

Con quái thú khổng lồ tụ tập lại với số lượng lớn và bao vây Ha-Jun bằng một cú vỗ cánh đầy đe dọa…

Bụp~Bụp~Bụp~Bang~Bang~

Tất cả bọn chúng đều chết, từng con một.

Một số con bị nổ cả cơ thể. Một số con bị xé toạc cánh, một số con bị bay mất thân mình và mắc kẹt trên cây cùng lúc với đầu của chúng nổ tung, v.v.

Những con ong đất chết một cách đầy phong phú.

Hơn 30 con ong nổ tung cùng một lúc, tiếp theo là một số con bò lên từ dưới lòng đất một lần nữa. Nhưng ngay khi chúng nhô đầu lên khỏi mặt đất, đầu của chúng bắt đầu nổ tung theo mọi hướng.

Anna nhìn Ha-jun với đôi mắt kinh ngạc trước sức mạnh áp đảo mà cô không dám chống lại.

(Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?)

Cơ thể của Kim Ha-jun biến mất, tiêu diệt tất cả những con thú một mình trước mắt cô, nhưng lại xuất hiện từ nơi khác mỗi lần.

Nhưng không hề có hành động nào cho thấy cậu ta vung búa cả.

Những sự nghi ngờ vừa biến mất rồi lại được thay thế bằng sự ngạc nhiên và kinh hãi bắt đầu kích thích một điều gì đó trong trạng thái cảm xúc của Anna.

Những cảm xúc này thật quen thuộc.

Giống như những cảm xúc cô cảm thấy khi xem Kim Ha-jun, giờ đây, cô cảm thấy những cảm xúc này khi lần đầu tiên nhìn thấy Han Si-Young.

Đó là một cảm xúc mà tôi nghĩ mình không được phép cảm thấy với tư cách là một công chúa Anh quốc và một hiền nhân của thế hệ tương lai.

Đó là cảm giác tự ti.

"Này."

Vào lúc đó, Ha-Jun quay lại và nói chuyện với Anna.

Anna nhìn Ha-jun với miệng ngậm chặt và đôi mắt phức tạp, nhưng Ha-jun không quan tâm và nói một cách nhạt nhẽo.

"Đi trước đi. Tôi sẽ đuổi theo sau."

Anna, người nhìn Ha-jun ngơ ngác một lúc khi nghe những lời này, ngay lập tức hiểu ý nghĩa của những lời Ha-jun nói và gật đầu.

Tạm thời, Kim-Ha-jun đã xử lý hết những con ong khổng lồ có thể nhìn thấy, nhưng cậu ấy không thể xử lý hết được vì chúng lại liên tục bò lên từ mặt đất.

Biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, nên cậu ta để những người khác trốn thoát trước, rồi sẽ đi theo họ.

Không cần phải cứu Kim Ha-jun và câu giờ với những con ong.

Mục tiêu không phải là tiêu diệt những con ong, mà là giết con Hắc cẩu.

Kim Ha-Jun định thu hút những con ong trong khi chúng tôi trốn thoát.

"Còn cậu thì sao?"

"Tôi sẽ đuổi theo sau."

"Cậu có chắc là mình có thể trốn thoát không?"

"..."

Cách nói chuyện của Anna đã thay đổi thành lịch sự hơn.

Ha-jun không trả lời câu hỏi của Anna nhưng trên mặt cậu lại hiện lên vẻ khó chịu.

“Cô nên đi ngay đi.”

“…”

Anna hơi bất ngờ trước lời nói của Ha-jun, nhưng cô lập tức quay lại mà không do dự.

Có rất nhiều điều trong đầu cô muốn hỏi, nhưng cô quyết định làm theo lời cậu ta nói lúc này.

“Đi thôi.”

“Nhân tiện, còn cậu ta thì sao?”

“Tôi chắc chắn cậu ta có khả năng đuổi kịp chúng ta.”

Anna ngay lập tức bắt đầu chạy trốn cùng những người còn lại.

Ha-Jun quan sát họ từ xa, và ngay khi họ biến mất ở đằng xa, cậu ta lại kích hoạt [ Ngưng Đọng Thời Gian].

(Mẹ, bò lên lắm vãi.)

Thoạt nhìn, tất cả những con ong trước đó đều đã được giải quyết, nhưng chúng lại liên tục bò lên từ mặt đất.

Tôi biết mọi chuyện sẽ không kết thúc như vậy, vì vậy sau khi để lũ nhóc trốn thoát trước, tôi quyết định sẽ dừng thời gian để đuổi theo chúng.

(Nhân tiện…)

Cái này là gì?

[Số lượng ma thú đã vượt quá 50.]

[Nhiệm vụ chuyển đổi chức nghiệp đã được giao].

[Nghề nghiệp trước đó sẽ được thay thế].

Nhân vật thực hiện nhiệm vụ: Kim Ha-Jun

Mô tả: Đánh bại ma thú. (50/100)

Phần thưởng: Bạn sẽ được trao danh hiệu bởi Holton. Cựu chủ nhân của Maharaj, Vua của Người lùn.

Danh hiệu: Crusher.

“Hm….”

Tôi quyết định sẽ nghĩ về điều đó sau.

Tuy nhiên, hiện tại, tôi đang chịu đựng bằng sức mạnh tinh thần. Bởi vì cơ thể tôi quá mệt mỏi đến mức tôi cảm thấy lạnh.

***

“Hmm…”

Li Han bắt đầu quan sát những học sinh đã quay lại lớp với cánh tay khoanh lại.

(Nhóm 2 là nhanh nhất)

Nhóm 2, nhóm của Han Si-Young, là nhóm đã quay lại lớp sau khi đánh bại ma thú trong thời gian ngắn nhất.

Nhóm 2 đã nộp các vật phẩm của ma thú đã chọn làm bằng chứng, và khi nhìn vào trạng thái của các thành viên trong lớp, rõ ràng không có sai lầm nào khi nhóm 2 là nhóm hoàn thành hoàn hảo nhất cho hai điều mà Li Han đang cố gắng đánh giá trong bài học này, thời gian và sự an toàn.

(Không hổ danh là đệ tử của Kiếm Đế)

Và nhóm về thứ 2, nhưng theo một nghĩa nào đó, có vẻ nhóm này đã nhìn thấu ý nghĩa của bài học này, đó là nhóm 3, nhóm của Liam Martel.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho cậu ta điểm cao hơn một chút so với nhóm đầu tiên, vì cậu ta đã tận dụng tốt đặc điểm của các thành viên trong nhóm và phối hợp cùng đồng đội để quay trở lại với một cách đúng đắn, an toàn và nhanh chóng.

Và nhóm về thứ ba, nhóm 4, Haruna-Ruel, có điểm trung bình.

Tôi không thể đánh giá chính xác được.

Trong nhóm 4, có một cô gái thay thế Haruna Ruel trong vai trò là thủ lĩnh, vì vậy cô ấy có thể hoàn thành cuộc săn một cách ổn định, tương tự như nhóm thứ ba. Nhưng khi đến lúc chứng kiến các kỹ năng đặc biệt của Haruna Ruel, thì đánh giá lại trở nên mơ hồ. Do đó, họ không hơn cũng không kém gì trung bình.

(Nhưng — vấn đề duy nhất là nhóm còn lại —…)

Nhóm 1, nhóm của Anna.

Nhóm của cô ấy là nhóm cuối cùng đến.

“Kim Ha-jun”.

“Vâng! Thưa thầy!”

“Em không muốn đến lớp à?”

“Vâng ạ!”

Câu trả lời thực sự rất dõng dạc.

Những hành động mà cậu ta làm thực sự gây phiền nhiễu và lười biếng.

Vấn đề lớn nhất ở nhóm 1 là Kim Ha-jun.

Anh chàng này mạnh hơn mong đợi, nhưng lại thiếu tham vọng.

Tuy nhiên, tình hình có vẻ hơi mơ hồ để đánh giá cậu ta tệ.

(Tên nhóc này cùng đẳng cấp với Han Si-young.)

Hoặc mạnh hơn.

Riêng cậu ấy có kỹ năng và năng lực ngang ngửa Han Si-young.

Tuy nhiên.

“Kim Ha-jun, Ma Jin-Han… hai người bị trừ điểm.”

“Cái gì? Tại sao?”

“Em không có ý kiến gì ạ!”

Ma Jin-Han nhìn Li Han với vẻ mặt bực bội, trong khi Ha-jun gật đầu nhẹ và trả lời một cách mạnh mẽ.

Ha-jun chấp nhận sự thật rằng cậu ấy đến muộn là do lỗi của chính mình.

Cũng là vì cậu ấy không có quan tâm đến điểm số.

Tuy nhiên, có vẻ như điều đó không đúng với tình huống hiện tại.

Ngay khi điểm bị trừ, Ma Jin-Han hỏi Li-Han tại sao với vẻ mặt thất vọng…

(Cậu tự suy nghĩ lại đi.)

Li-Han chỉ nhìn lại mà không trả lời.

Cuối cùng, biểu cảm của Ma Jin-Han bắt đầu nhăn lại vì thất vọng.

Cậu ta nhìn Ha-Jun với ánh mắt thất vọng, và Ha-Jun chỉ cười thầm với vẻ mặt ngớ ngẩn trên khuôn mặt.

(Đừng nói với anh là chú mày nghĩ mình bị trừ điểm là vì anh nhé?)

Có chút hài hước, nhưng Ha-jun quyết định thông cảm cho người bạn tội nghiệp của mình, người có bộ não cơ bắp. Ha-jun biết từ kiến thức của mình về trò chơi, bởi vì tên nhóc có bộ não cơ bắp đó có lẽ không thể biết chi tiết về con chó đen.

Sai lầm của cậu ta là đã mất cảnh giác.

Điểm bị trừ là do sự bất cẩn của cậu ta vì đã tiếp cận con chó đen và bóp cổ nó, đồng thời khiến đồng đội của mình gặp nguy hiểm. Ngay từ đầu, ý tưởng bóp cổ một con ma thú là sai.

Cho dù con ma thú đó có cấp độ thấp đến đâu, nó vẫn có sức mạnh tương đương với một hoặc hai con voi bình thường.

"Này anh bạn! Có chuyện gì vậy? Chúng ta đều bị trừ điểm mà".

"Chết tiệt! Im mồm và cút mẹ mày đi."

“Ừ, đúng rồi. Cố gắng lên nhé.”

Như Ma Jin-Han đã nói, Ha-Jun vỗ vai cậu ta để an ủi, rồi rời khỏi chỗ ngồi.

Ngay lập tức, cậu nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Ma Jin-Han, méo mó một cách điên cuồng, nhưng cậu không quan tâm.

* * *

Sau giờ học.

Ha-Jun đang trên đường trở về ký túc xá sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn.

“Fuu~. Kiến thức ở đây đúng là không đùa được.”

Ha-jun vỗ bụng và đi về phòng ký túc xá.

Đúng như dự đoán, kiến thức học thuật ở đây là điển hình của học viện đào tạo siêu anh hùng giỏi nhất thế giới trong bối cảnh này.

Bữa trưa thì ngon, nhưng bữa tối còn ngon hơn.

Khó mà tưởng tượng được, vì bữa tối ra như tiệc buffet vậy.

“Dù sao thì, mình vẫn thích những kỹ năng này.”

Nhân tiện, tôi ăn tối một mình.

Có lẽ vì tôi đứng đầu lớp? Thái độ của tôi đối với những học sinh khác cũng có vấn đề, nhưng ngay từ đầu không ai thấy tôi khó tính và tiếp cận tôi một cách thân mật.

Tuy nhiên, tính cách của tôi dễ thay đổi nhanh chóng và mạnh mẽ, có lẽ là do ảnh hưởng của các kỹ năng của tôi…

(Thôi kệ mẹ đi, về ngủ một giấc cái đã.)

Trước phòng ký túc xá của mình, Ha-jun đang đến rất gần rồi.

Khuôn mặt thoải mái của tôi dần trở nên cứng đờ.

Bởi vì trước phòng tôi là Anna, một cô gái tóc vàng xinh đẹp, lịch sự.

"Cậu thật khác thường, đúng không? Trong khi những học sinh khác đang bận rộn luyện tập trong thời gian rảnh rỗi, cậu lại vô tư như vậy."

Anna quay sang đối mặt với Ha-Jun với một nụ cười kỳ lạ.

Ha-jun lập tức gãi đầu, thở dài và đi vào chủ đề chính một cách tẻ nhạt.

"Tôi bận."

"Sao chúng ta không đến một quán cà phê để nói chuyện nhỉ?"

"Sự tôn trọng của cậu đối với những học sinh khác đâu? Cứ nói chuyện thoải mái thôi, giống như hồi ở lễ nhập học vậy."

.

.

.

Ha-Jun ngay lập tức dẫn trước với vẻ mặt miễn cưỡng.

Bất kể cậu phải giải quyết việc gì, cậu ấy đều muốn giải quyết nhanh chóng.

Họ đến quán cà phê ngay sau đó và một khoảnh khắc im lặng diễn ra khi họ đối mặt với nhau.

Ha-Jun nuốt ngụm Americano mà cậu đã gọi qua ống hút và đợi Anna lên tiếng.

Chẳng mấy chốc, cái miệng ngọ nguậy của Anna mở ra.

"Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của mình ở buổi lễ khai giảng."

“Tôi tha thứ cho cô. Cô xong chưa?”

Ha-jun ngay lập tức cố gắng rời khỏi chỗ ngồi của mình, nhưng Anna vội vàng nói.

Cuối cùng, Ha-jun lại ngồi xuống và nhìn Anna với vẻ mặt vô hồn thường thấy, trong khi Anna bắt đầu nhìn Ha-jun với cả hai mắt dày đặc sự nghi ngờ.

Những lời của Anna tiếp theo.

“Cậu chính xác là ai?”

Với những lời này, đôi mắt xanh của Anna bắt đầu tỏa sáng.

Đó là một câu hỏi có nhiều ý nghĩa trong một từ duy nhất.

Tuy nhiên, khi thấy biểu hiện của cô, Ha-Jun đã giật mình và cười cay đắng.

(Cô không phải gọi tôi đến để xin lỗi sao?)

Phát hiện nói dối, một trong những đặc điểm của con mắt hiền triết, đã được kích hoạt.

Tôi đã rất ngạc nhiên vì hành động của cô ấy đối với người mà cô ấy sẽ xin lỗi là như thế này.

Tuy nhiên, tôi có thể hiểu được phần nào lý do tại sao cô ấy lại hành động táo bạo như vậy.

Trước hết, cô ấy có vẻ nghĩ rằng tôi không biết về việc con mắt hiền triết có thể phân biệt được sự thật, bởi vì đó không phải là sự thật được lan truyền rộng rãi.

BANG~!

Ha-Jun đập mạnh ly Americano mà cậu đang cầm xuống bàn.

Ngay lập tức, Anna, người ngạc nhiên trước hành động của anh, nhìn Ha-jun với vẻ mặt sửng sốt trong khi run rẩy, và Ha-jun trừng mắt nhìn Anna một cách nghiêm khắc như thể muốn cảnh cáo cô ấy, và nói bằng giọng rất điềm tĩnh…

“…Tôi có việc rồi.”

“…”

Ha-jun bảo cô ấy ngừng nói nhảm và chỉ cần nói việc chính bằng những câu ngắn gọn.

Vào thời điểm này, đôi mắt xanh của Anna bắt đầu run rẩy vì hoảng loạn.

(Không thể nào…)

Cậu ta biết về con mắt hiền triết ư?

Không, không. Đó là sự thật mà không phải ai cũng biết, ngoại trừ cô ấy và Hiệu trưởng Choi Joong-won, hiền nhân của thời đại hiện tại.

Anna vẫn nhìn Ha-jun bất chấp lời cảnh báo của cậu ấy.

Câu hỏi của Anna tiếp theo là-

"Cậu có phải là học sinh đã giết Armstrong không?"

"Chậc."

Ha-jun nhắm mắt lại một lúc khi nghe những lời này và đứng dậy khỏi chỗ ngồi trong sự bực bội.

Lời nói của Anna ngay lập tức theo sau đó.

"Làm ơn trả lời tôi! Chỉ cần cậu trả lời, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."

"..."

Ha-Jun, người sắp rời khỏi chỗ ngồi, dừng lại một lúc và đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo để lộ hàm răng.

"Cô vẫn tin vào tin đồn đó sao?"

Ha-Jun rời khỏi chỗ ngồi...

"Cái đó...."

Đôi mắt Anna tràn ngập sự kinh ngạc.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Né như né thính
Xem thêm