• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 105 : Câu chuyện của Liber (10)

2 Bình luận - Độ dài: 2,352 từ - Cập nhật:

Theo sau lời Ha Jun, bầu không khí trong phòng lạnh đi.

"Ha... Ha Jun..."

Anna nhìn Ha Jun với vẻ sốc, miệng há hốc.

Thế nhưng, Ha Jun dường như không bận tâm đến phản ứng của Anna và chỉ nhìn Helen với vẻ mặt thờ ơ. Sau một khoảng lặng ngắn, Helen từ từ lắc đầu và lên tiếng trước.

"Trả thù? Không giống ta chút nào."

"Vậy tại sao bà đến đây?"

"Ta đến để xin lỗi cậu."

Nói xong, Helen từ từ đứng dậy khỏi sofa.

Bà cúi nhẹ người về phía Ha Jun, lời xin lỗi cất lên.

"Ta xin lỗi."

"..."

"Ta không mong cậu tha thứ. Việc đó hoàn toàn tùy thuộc vào cậu."

"..."

Helen Belhar, một trong những anh hùng vĩ đại.

Lời xin lỗi của bà ấy chân thành đến mức không thể chân thành hơn.

Ngay cả qua ánh mắt của Ha Jun, cũng có thể thấy bà ấy thực sự muốn nói lời đó.

Ha Jun gật đầu đáp lại.

"Tôi tha thứ cho bà."

"... Cảm ơn cậu."

"Bà đã cắt đứt quan hệ với gia đình mình rồi."

Nghe vậy, Helen nhìn Ha Jun với chút ngạc nhiên.

Thành thật mà nói, Ha Jun có thể hiểu được cảm giác của bà ấy. Nếu dòng máu của mình phạm phải những hành động như vậy, có lẽ cậu ta cũng sẽ làm như thế.

"Ta không ngờ cậu biết chuyện đó... dù sao đi nữa, cũng cảm ơn cậu."

"Tôi không có lý do gì để tức giận với bà, Helen, vì bà đã cắt đứt quan hệ với gia đình đó."

Nghe điều này, Helen nở một nụ cười đượm vẻ đắng cay.

Nhưng đó không phải là nụ cười của sự bối rối. Với tính cách ngay thẳng của bà, có lẽ đó là nụ cười của sự áy náy. Một lời xin lỗi không thể thay đổi những gì đã xảy ra.

Trong lòng, bà ấy nghĩ: (Mình đã đối xử tệ với một người tốt như vậy...)

Thật không dễ để tha thứ khi nghĩ về quá khứ...

Nét mặt bà trở nên u ám vì hối hận.

Sau đó, Ha Jun lên tiếng, hy vọng có thể xoa dịu cảm giác tội lỗi của bà ấy.

"Tôi có thể tha thứ cho bà, Helen, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tha thứ cho William."

Nghe những lời đó, đôi mắt Helen mở to vì ngạc nhiên. Nhưng chẳng mấy chốc, hiểu được ý nghĩa, khóe môi bà nở lên một nụ cười.

"Ra vậy. Có một chút hiểu lầm."

"Tôi có thể làm theo ý mình, đúng chứ?"

"Bọn ta đã cắt đứt quan hệ gia đình từ lâu. Còn điều gì khác cậu muốn nữa không?"

"Bà có định giúp đỡ không?"

"Chỉ lời nói thôi thì không thể truyền tải hết lời xin lỗi chân thành. Ta sẽ chứng minh bằng hành động."

Nghe vậy, Ha Jun mỉm cười và gật đầu.

Có một điều khiến cậu ta bận tâm, và đây dường như là cơ hội hoàn hảo.

"Tôi định truy lùng những kẻ có liên quan đến các sự việc trong quá khứ. Hãy tìm họ giúp tôi. Bà biết phải làm gì sau đó, phải không?"

"Được thôi, ta hiểu rồi. Còn cần gì nữa không?"

"Tôi cố ý tha cho William và Roban. Chắc bà cũng biết, nhưng tôi sẽ tự tay xử lý bọn chúng."

"Được thôi. Hãy để những người khác biết."

Lý do tha cho William và Roban rất đơn giản.

Ở thời điểm hiện tại, có rất nhiều cách để chữa trị vết thương của chúng, nên tôi định tìm đến bọn chúng bất cứ khi nào cần. Động lực trả thù có thể thổi bùng lên ngọn lửa đam mê ngay cả trong một người như tôi.

"Thật sự... nếu cậu là cháu trai của ta, thì thật tuyệt biết bao."

Vì một lý do nào đó, Helen xúc động. Sau khi nói những lời đó, bà ấy lặng lẽ biến mất.

Đúng theo nghĩa đen, cơ thể bà ấy phân tán như những hạt ánh sáng và biến mất.

Tất nhiên, xét theo khả năng của bà ấy, điều này không có gì đáng ngạc nhiên.

Giờ đây căn phòng đã yên tĩnh,

"... Hả?"

Anna, người đã mất tập trung một lúc, đã dồn sự chú ý trở lại Ha Jun.

Khuôn mặt cô trông như thể tin rằng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.

"Cảm giác như một sự kiện khó tin này nối tiếp sự kiện khó tin khác kể từ sáng nay."

Helen Belhar.

Anh hùng trong quá khứ của Anh, nổi tiếng với danh hiệu Vệ thần của Quốc vương.

Thế nhưng vì lý do nào đó, bà ấy đã rời khỏi Anh.

Tất nhiên, việc bà ấy rời khỏi Anh xảy ra trước khi Anna được sinh ra, nên cô ấy không biết lý do. Dù vậy, chỉ riêng việc được gặp anh hùng vĩ đại của nước Anh đã là điều không tưởng, gần như nằm mơ đối với cô.

"Cậu có nghĩ bà ấy sẽ quay lại không?"

"Không, một khi đã xong việc, có lẽ bà ấy sẽ lại ra đi."

"Chắc vậy..."

Anna đáp lại với chút thất vọng trong giọng nói.

"Nếu Helen Belhar ở lại Anh, chắc sẽ yên tâm hơn nhiều..."

"Nhưng cậu có nghe thấy điều bà ấy vừa nói không?"

"Ý cậu là... khi bà ấy nói sẽ quay lại sau khi chữa trị cho hai người đó?"

"Ừ."

Anna tỏ vẻ bối rối khi nghe thấy điều này.

"Ừm... Tớ nghĩ chữa trị cho họ có lẽ là không thể."

"Không thể? Tại sao?"

"Sao cậu lại ngạc nhiên hơn thế? Dù sao thì tay chân của họ cũng nát bét hết rồi. Theo như tớ biết, trên thế giới chỉ có khoảng ba người có thể chữa trị những vết thương như vậy."

"Ai?"

"Seol ah, ngài Choi Joong won, và tớ một khi đã trở thành hiền nhân."

Ha Jun gãi má, trông có vẻ khó xử.

Như vậy sẽ làm đảo lộn kế hoạch của cậu ta mất...

Ừm, không chữa thì cũng không sao, phải không? Ban đầu cậu ta cũng định không cho chữa để ám chỉ rằng không ai được điều trị cho bọn chúng mà.

"Vậy giờ cậu tính làm gì?"

"Ý cậu là gì?"

"À, kế hoạch sắp tới của cậu. Mọi chuyện dường như đã ổn, cậu muốn thư giãn và tận hưởng thời gian sắp tới không?"

Hmm... Có lẽ vậy?

Cân nhắc lời của Anna và việc mọi chuyện đã ổn, đồng thời nhớ tới việc đột kích hầm ngục vào tuần tới, có lẽ nên tận hưởng tuần này.

"Ừ, cũng được."

"Vậy thì mời Elaine nữa. Càng đông thì vui hơn, phải không? Cậu muốn ăn gì?"

Suy nghĩ về câu hỏi, Ha Jun nghĩ xem mình muốn thử món gì đầu tiên ở Anh. Chắc chắn, ở Hàn Quốc cũng có thể mua được, nhưng hương vị ở quê hương của nó sẽ khác, phải không?

Với chút mong đợi, cậu ta trả lời Anna,

"Cá và khoai tây chiên?" (Fish and chips)

"... Thật á?"

Trong tuần tiếp theo, họ đi tham quan các địa điểm du lịch nổi tiếng, bao gồm London, và tận hưởng một cách thỏa thích.

Thành thật mà nói, chuyến đi thỏa mãn đến mức cậu ta không muốn rời đi.

Tuy nhiên, với một chuyến đột kích hầm ngục ở Mỹ được lên kế hoạch vào ngày sau khi cậu ta trở về, Ha Jun chỉ có thể tận hưởng kỳ nghỉ cho đến thứ Bảy.

Và rồi, vào tối thứ bảy, trước khi Ha Jun khởi hành trở về Hàn Quốc, cậu ta đứng bên ngoài khách sạn, ngắm nhìn bầu trời đêm và tận hưởng làn gió mát.

"Anh ơi" một giọng nói vang lên.

Elaine tiến đến chỗ Ha Jun. Chỉ vài ngày trước, cô ấy còn tỏ ra sắc sảo, nhưng giờ trông cô ấy dịu dàng và hiền hòa, gần như gợi nhớ đến hình ảnh thuở nhỏ trong những bức ảnh cũ.

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Việc không muốn trở về."

Về Hàn Quốc đồng nghĩa với chuẩn bị cho chuyến đột kích hầm ngục ở Mỹ và lao vào những thử thách của nó. Đương nhiên là cậu ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận.

Có nên ở lại đây và tiếp tục tận hưởng kỳ nghỉ không nhỉ?

"Vậy thì sao anh không ở lại lâu hơn?"

"Anh phải về vì công việc."

"Wow... Là Irregular chắc hẳn rất bận rộn."

Vừa nói, Elaine vừa ngọ nguậy các ngón tay, như thể có điều gì muốn nói nhưng không thể thốt ra.

Nhận thấy sự do dự của cô ấy, Ha Jun hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ừm, khi nào anh sẽ quay lại?"

Ha Jun nhìn Elaine với vẻ mặt bối rối. Đáng lẽ cậu ta đã phải đề cập đến chuyện này trước đó.

"Sao? Em định ở lại đây?"

"Hả? Em có thể đi cùng anh không?"

Cô ấy có biết không?

Rằng kể từ khi bị lộ là em gái của tôi, cô ấy không biết mình đang gặp nguy hiểm đến thế nào sao?

Tất nhiên, tin tức chưa được lan truyền rộng rãi.

Lucas, người đứng đầu Hiệp hội Anh hùng Anh, đã xử lý chuyện đó.

Tuy nhiên, cảm giác như chỉ là vấn đề thời gian trước khi Liên Minh Tội Phạm phát hiện ra. Với bản chất của chúng, chắc chắn chúng sẽ điều tra lý do tôi hoạt động mạnh ở Anh.

"Bây giờ thì chưa được, nhưng khi công việc xong xuôi anh sẽ quay lại. Hãy chuẩn bị kỹ càng khi anh xong việc."

"Vâng..."

Elaine nhìn lên bầu trời đêm một lúc, chìm đắm trong suy nghĩ.

Cô ấy nên diễn đạt thế nào đây?

Cô ấy cảm thấy hạnh phúc, nhưng cảm xúc thật phức tạp. Nếu quyết định đi cùng anh hai, có rất nhiều điều phải cân nhắc. Dù vậy, Elaine vẫn quyết định sống thật với cảm xúc của mình.

Với nụ cười mãn nguyện, cô ấy nhìn Ha Jun và suy tư: "Chắc em phải học tiếng Hàn thôi. Nhà mình ở đâu? Có to không?"

Nghe vậy, khuôn mặt Ha Jun thoáng chút ngạc nhiên.

Cậu ta đã quên mất điều quan trọng nhất.

Thời gian trôi qua, và đã đến Chủ nhật.

Tại ranh giới của Vực Thẳm ở Hoa Kỳ.

Ở đó, những người có vẻ là đặc vụ của Hiệp hội Anh hùng Hoa Kỳ và những người lính canh gác biên giới đang tất bật.

Quan sát khung cảnh này với vẻ thư thái là một người đàn ông.

Một người đàn ông trung niên với bộ râu trắng và mái tóc vuốt ra sau gọn gàng, tên ông là Andre Heut.

Ông là chủ tịch Hiệp hội Anh hùng Hoa Kỳ.

Ông liếc nhìn cảnh tượng nhộn nhịp trước mặt rồi quay đầu nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh.

Một người phụ nữ với mái tóc bạc ánh bạc lấp lánh.

Mặc bộ đồ anh hùng màu trắng phù hợp với mái tóc, cô là Joa Elliot, anh hùng xếp hạng 5 trên thế giới.

"Chuyện này có ổn không?"

Với vẻ mặt lo lắng, Andre Heut hỏi cô.

"Cô không cần phải tham gia vào chuyến đột kích này. Đặc biệt là khi tính mạng có thể bị đe dọa, cô không nghĩ vậy sao?"

Andre Heut đã nghe về tương lai được báo trước của Joa.

Một lời tiên tri rằng cô có thể chết trong chuyến đột kích hầm ngục này.

Đó là lý do ông ấy khuyên cô không nên tham gia, nhưng không thể thay đổi quyết định của cô.

"Ngài cũng biết mà, Chủ tịch Heut. Một cái chết đã được báo trước thì không thể thay đổi. Ngay cả khi tôi tránh chuyến đột kích hầm ngục, cái chết được tiên tri vẫn còn đó."

"Dù vậy-."

"Cho đến bây giờ, tôi luôn tin như vậy."

"Hả?"

Bị bất ngờ trước câu trả lời đầy ẩn ý của cô, Andre Heut nhìn cô với vẻ tò mò.

Sau đó, cô nở một nụ cười tinh tế.

"Ngài có tin không nếu tôi nói rằng một người sở hữu sức mạnh to lớn có thể thay đổi số phận đó?"

"Ý cô là Irregular?"

"Vâng."

Joa đã nhìn thấy tương lai của nhiều người trong quá khứ.

Tuy nhiên, điểm chung trong tất cả các lời tiên tri của cô ấy là sự không thể tránh khỏi của cái chết một khi đã thấy.

Theo một cách nào đó, đó là định mệnh.

Dù có cố gắng thay đổi tương lai để ngăn cái chết đến đâu, thì chỉ quá trình thay đổi, chứ không phải kết quả.

Và định mệnh cái chết không thể tránh khỏi đó đã gõ cửa cô vào một ngày nọ.

Cô ấy nhìn thấy tương lai của chính mình.

Nhưng lần này lại khác.

Ít nhất đối với cô ấy, có hai con đường có thể chọn.

"Ngài có thể không hiểu cảm giác của tôi, Chủ tịch Heut. Ngài có thể không nắm bắt được việc một người có thể thay đổi số phận là điều đáng kinh ngạc đến thế nào."

"Tôi thừa nhận là khó tin... Ý cô là tương lai thực sự đã thay đổi?"

Nghe vậy, Joa trả lời với nụ cười bình thản và gật đầu.

"Nếu một người sở hữu sức mạnh có thể thách thức cả định mệnh, thì vâng, điều đó có thể... A! Cậu ấy đến rồi."

Ngay sau đó, một cánh cổng mở ra trước mặt cả chủ tịch và Joa Elliot.

Chàng trai bước ra có khuôn mặt bị che khuất sau một lớp khảm, tay cầm một chiếc búa vàng.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận