• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 27

0 Bình luận - Độ dài: 2,673 từ - Cập nhật:

—“Chậc.”

Sau khi tình hình kết thúc, Ha jun bực bội tặc lưỡi.

Sắp thành thảm họa thật rồi.

Nếu cậu ta kích hoạt [Ngưng Đọng Thời Gian] chậm hơn một chút, chắc chắn cậu ta sẽ bị ‘GAMEOVER’ một cách tàn nhẫn.

“Sao tên này lại ở đây?”

Nhìn qua thì rõ ràng hắn ta là Thú Vương (Antlia), chắc chắn là sinh vật ở lãnh địa của quỷ.

Mỗi con thú được phân loại theo cấp độ nguy hiểm, nhưng con trước mặt tôi là một con thú mà theo nghĩa đen không nên ở đây, với cấp độ nguy hiểm ít nhất là 50.

Cấp độ nguy hiểm của con thú cấp 50 ít nhất cũng ở mức mà hai anh hùng cấp cao cũng khó có thể cùng nhau đánh bại.

May mắn thay, đó là một con non đang trong giai đoạn trưởng thành.

Nếu không nhờ sự tò mò của nó, các học viên, bao gồm cả Liam, đã bị giết rồi.

“Haiz… suýt nữa thì hỏng bét…”

May mắn thay, ngay khi tỉnh dậy, tôi đã kích hoạt [Ngưng Đọng Thời Gian], dường như được căn hoàn hảo.

Mặc dù tôi không cảm thấy mình hơi muộn, nhưng vẫn may là không có người chết.

“Này, cậu còn sống không?”

Bốp! Tôi tát vào má Liam.

May mắn thay, thấy cậu ấy thở, có vẻ như cậu ấy đã ngất đi.

Tôi nhìn quanh, xác nhận Liam vẫn còn sống.

Dù sao thì, số lượng Ma Thú dường như đã tăng lên đáng kể, có lẽ là do độ khó của nhiệm vụ tăng lên.

Theo cốt truyện gốc, Liam sẽ lại đi qua đường hầm này sau khi ngăn chặn làn sóng, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, việc cậu ấy ngất xỉu cũng dễ hiểu.

Nhìn quanh, số lượng Ma Thú xuất hiện trong cốt truyện gốc đã tăng lên gấp nhiều lần.

Việc cậu ấy ngất xỉu cũng là điều tự nhiên thôi, vì cậu ấy đã trải qua một trận chiến sinh tử tổng cộng 7 tiếng đồng hồ, cộng thêm số lượng tăng lên gấp bội.

Chà, tôi mừng là nó vẫn kết thúc, không đến nỗi tệ.

Vì cậu ấy đã chiến đấu trong một trận chiến lớn như thế này, tôi phải kiểm tra xem sao, nhưng rõ ràng là Liam đã trở nên mạnh mẽ hơn.

"Vậy thì..."

Ha Jun sắp kích hoạt [Ngưng Đọng Thời Gian] để chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó.

Xác của Antlia đột nhiên hóa thành tro đen và biến mất, cùng lúc đó một viên pha lê lấp lánh màu tím xuất hiện.

Ngay khi nhìn thấy nó, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Ha jun.

"Không thể nào...?"

Một viên pha lê màu tím sẫm to bằng nắm tay.

Nếu tôi nhớ không nhầm, đây hẳn là (Pha lê Masui).

Một loại tài nguyên điển hình liên quan đến dầu mỏ trong thế giới trò chơi này.

Và nếu nhìn vào màu sắc sẫm của pha lê, nó cũng là một loại pha lê chứa đựng sức mạnh ma thuật to lớn.

"Không tệ."

Một nụ cười bắt đầu nở trên môi Ha Jun.

Pha lê Masui.

Mặc dù nó thường chỉ được sử dụng làm nguyên liệu cho các nhà giả kim, để tăng cường sức mạnh ma thuật của các pháp sư, hoặc như một nguồn tài nguyên tự nhiên để xử lý dầu mỏ, nhưng những tinh thể ma thuật chứa đựng sức mạnh ma thuật ở mức độ này rất khó tìm.

Trên thị trường, nó sẽ là một món hời vì giá cả thì tùy thuộc vào chất lượng ma lực mà viên pha lê nắm giữ.

Sau khi nghĩ về cách sử dụng nó sau này, tôi cất viên pha lê Masui vào túi và nhìn về phía các học sinh.

“Vậy thì, mấy đứa nhóc này —.”

Trong lúc đó, tôi đã nghĩ ra cách để di chuyển bốn người này.

Tôi định dừng thời gian giống như lúc đưa Liam đến đây, sau đó nâng họ lên bằng cách vô hiệu hóa và mang họ đi như những quả bóng bay.

Tôi định kích hoạt dừng thời gian để làm theo cách đó.

Đúng lúc đó, Piraten, người đã im lặng một lúc, đột nhiên gọi.

– Chủ nhân, có một việc.

“Hửm? Cái gì?”

– Tôi sẽ thêm nó vào trong những thử thách của mình.

Cùng lúc với những lời đó.

[Nhiệm vụ chuyển nghề].

Nhân vật thực hiện nhiệm vụ: Kim Ha Jun

Mô tả: Đánh bại Ma Thú. (51/100)

Phần thưởng: Bạn sẽ được trao danh hiệu bởi Hoston,chủ nhân của Maharaj, Vua của Người lùn.

Danh hiệu: Crusher.

Số lượng nhiệm vụ trước đó đã tăng thêm một.

Nhìn thấy con số được nâng lên, Ha Jun nhướn mày vẻ bực bội.

(… Chơi bẩn vl…)

* * *

Hai ngày sau.

Ngày huấn luyện cuối cùng.

“Nơi này…”

Sau hai ngày ngủ li bì, Liam từ từ tỉnh dậy.

Liam nhìn thấy trần nhà xa lạ.

Liam ôm lấy cái đầu choáng váng của mình và ngồi dậy.

Ngay lập tức, cậu nhìn thấy một nơi quen thuộc.

Quả nhiên là hang động nơi Kim Ha Jun đã từng ở.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Là Liam từ từ quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của cô gái.

Yoo Seol.

Cô ấy nhìn Liam với vẻ mặt bình thản.

“Hả? Cậu đã chữa trị cho tôi sao?”

“Ừ, thì cũng không có gì nhiều đâu. Nếu có thì chắc là cậu mệt quá không ngủ được cả ngày rồi?”

“… Đó là?”

“Có phải Ha Jun không? Chắc cậu ấy đang ở cửa hang. Này, khoan đã! Làm ơn!”

Nghe vậy, Liam đứng dậy và bước về phía cửa hang.

Mặc dù Yoo Seol đã ngăn cậu ta lại, Liam vẫn im lặng bước đi.

Chẳng mấy chốc, trước cửa hang, mùi thịt bắt đầu lan tỏa khắp hang cùng với tiếng vật gì đó đang cháy âm ỉ.

Và khi đến cửa hang, Liam thấy Kim Ha Jun đang nướng thịt trên lửa trại với cây thương quý giá của mình, Thánh tích, cắm vào thịt.

“Hả? Cậu tỉnh rồi à? Tôi mượn cái này một chút.”

Vừa nói, Ha Jun vừa vui vẻ vẫy tay.

Yoo Seol, người không thể chịu đựng nổi cảnh tượng trước mắt, ôm mặt với vẻ mặt lo lắng.

(Cậu ấy đã thấy hết rồi)

Thật lòng mà nói, Yoo Seol quả thực đã cố ngăn cản cậu ta.

Có người nào lại muốn Thánh Tích của mình bị dùng thay cho một xiên thịt chứ?

(Tôi đã bảo là không nên mà!)

Yoo Seol phải hét lên trong lòng, vẻ mặt đầy thất vọng.

Nếu nhìn theo hướng này, chẳng phải trông tôi cũng đang đồng tình với cậu sao?

Nhưng đáng lẽ tôi nên lờ đi những gì Ha Jun nói lúc trước.

– Không, dù một người có tốt bụng đến đâu, thì cũng chỉ hơi…

– Không sao đâu, vì… Là cậu ta…

– Không, ý cậu là… Là cậu ấy sao?!

“Ha… Đáng lẽ lúc đó tôi nên ngăn cản cậu ấy.”

Dĩ nhiên, tôi đã không nghe theo cái lý lẽ ngụy biện chẳng có chút ý nghĩa nào như vậy nữa, nhưng sự bướng bỉnh của Ha Jun vẫn không hề nao núng.

Không có ai trên thế giới có thể như thế này.

Yoo Seol cuối cùng nghẹn lời khi cậu ta nói rằng nếu cô không thích thì cứ đưa cho cậu ta thanh kiếm báu của mình.

Yoo Seol từ từ quay đầu lại nhìn sắc mặt của Liam.

“…Hở?”

“Ha ha ha!”

Tuy nhiên, khi Liam, người đang chứng kiến cảnh tượng đó, bắt đầu cười vui vẻ.

Sau đó, cậu ta chỉ đơn giản bước về phía đống lửa và ngồi xuống đối diện Ha Jun.

Liam, người đã nhìn đống lửa một lúc lâu với đôi mắt lờ đờ, hỏi Ha Jun.

“Chúng đâu rồi?”

“Hôm qua tôi đã xử lý rồi. Chúng làm phí thức ăn của tôi và giờ tôi lại làm thế này.”

Ha Jun  thở dài và cắn một miếng thịt lớn.

Trong khi đang nhai thịt như vậy, Liam gọi tên Ha Jun.

“…Kim Ha Jun.”

“Hả? Gì?”

“Tôi có thể mời cậu đấu lại không?”

Cậu ta nói câu đó sau khi tôi cứu cậu ta đấy à?

Tất nhiên, Ha Jun ngay lập tức nhìn Liam với vẻ mặt cau có.

Nhưng vẻ mặt của Liam lại bình tĩnh và nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Dù Ha Jun có mặt dày đến đâu, cậu ta cũng không thể vô cớ chửi rủa một cách vô lý trên khuôn mặt như vậy.

"Hah... Đây là kiểu đánh nhau gì vậy?"

"... Làm ơn đấy."

Nhìn thái độ của cậu ta, có vẻ như cậu ta sẽ cố gắng đến cùng dù tôi có từ chối.

"Ừm... ừ, được rồi..."

Tôi nghĩ tốt hơn là nên đánh cho cậu ta một trận ra trò.

Ha Jun nhét miếng thịt dính trên ngọn giáo vào miệng rồi đưa ngọn giáo cho Liam.

Ngay sau đó, Liam, người vừa nhận ngọn giáo từ Ha-Jun, từ từ đứng dậy khỏi ghế, Ha-Jun cũng đứng dậy cùng Liam và rút Maharaj của mình ra.

"Này, khoan đã, nếu cậu vẫn còn—..."

Tuy nhiên, Liam cũng không trả lời lời Yoo Seol mà chỉ điều chỉnh lại tư thế.

Ngay từ đầu, Liam đã không thể nghe thấy bất kỳ ai.

(Chắc chắn rồi… Nếu mình có thể làm lại điều đó…)

Khoảnh khắc cậu để sự tập trung và các giác quan chiếm trọn toàn bộ cơ thể, anh đã nhìn thấy một thế giới mới.

Liam định sẽ tái tạo lại cảm giác đó một lần nữa.

Chẳng mấy chốc, Liam bắt đầu tập trung toàn bộ thần kinh vào chuyển động của Kim Ha Jun.

Cậu ngừng suy nghĩ và thả lỏng bản thân.

Một thế giới đã chậm lại rất nhiều.

Liam từ từ tiến lại gần Kim Ha Jun

Ban đầu, chuyển động của cậu chậm vô cùng, nhưng dần dần bắt đầu tăng tốc.

Chẳng mấy chốc, khi đã ở trong tầm với, ngọn giáo của Liam đã nhắm thẳng vào cổ Ha Jun.

Đúng lúc đó.

Ầm!

Liam nhận một cú va chạm cực mạnh kèm theo một tiếng động trầm đục.

Chưa kịp suy nghĩ gì, cậu ta đã bay đi rất xa.

Rồi, không hề giảm tốc độ, cậu ta lăn tròn trên mặt đất và bay đi.

Don-don! Rầm!

Cậu bị đập thẳng vào một cái cây.

Ngay sau đó, cái cây vừa chịu cú va chạm gãy đôi! Cái cây nghiêng sang một bên kèm theo một tiếng động.

“Aaah! Mấy người đang làm gì thế!!!!”

Yoo Seol giật mình trước cảnh tượng đó và vội vã chạy đến chỗ Liam.

Ha Jun cũng nhìn cảnh tượng vừa xảy ra và tự hỏi liệu có hơi quá đáng không. Cậu gãi đầu ngượng ngùng, rồi tiến lại gần Liam, suy nghĩ.

Tuy nhiên, Ha Jun lại không nói nên lời trước cảnh tượng trước mắt.

“Ha ha ha!”

Liam cười tươi rói.

Mặc dù toàn thân bị thương, mặc dù máu vẫn chảy ròng ròng trên trán, cậu ta vẫn cười tươi tắn đến mức khiến những người chứng kiến cũng phải xuýt xoa.

Ngay lập tức, vẻ mặt của Ha Jun và Yoo Seol trở nên nghiêm túc.

Yoo Seol thì thầm vào tai Ha Jun.

– Cậu đánh vào đâu vậy? Mình không thể chữa lành đầu cậu ta bằng năng lực của mình đâu.

– Ờm, không biết tôi có nhầm lẫn gì không nữa.

Mặc dù tôi đánh trúng bụng cậu ấy, nhưng hình như cậu ấy bị thương ở đầu khi lăn qua lăn lại.

Tôi chắc chắn điều đó khi thấy máu chảy xuống trán cậu ấy như thác nước.

Ha Jun bắt đầu lo lắng với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Đúng lúc đó.

Liam nhảy dựng lên và tiến lại gần Ha Jun, trông rất năng động.

Liam cười khúc khích và đưa tay ra cho Ha Jun, đề nghị bắt tay.

“Cảm ơn cậu đã nghiêm túc với tôi.”

“…?”

Ha Jun nắm lấy tay cậu ấy với vẻ mặt bối rối.

Liam lập tức quay người lại.

Liam rời đi, bỏ lại Ha Jun và Yoo Seol ngơ ngác phía sau.

Với một nụ cười bình thản, như thể nỗi u ám trong lòng cậu đã tan biến.

"Thật là một nỗi lo nực cười."

Có phải vì tôi đã bị đánh bại quá dễ dàng mà không kịp làm gì cả?

Tôi đã mất đi mong muốn chứng tỏ bản thân mà không cần bất kỳ Thánh Tích nào.

Tôi cảm thấy mọi nỗ lực trước đây của mình đều vô ích.

Tất nhiên, tôi không hối tiếc.

Bởi vì nỗ lực này cũng là một trải nghiệm tốt.

Và không hiểu sao, tôi cảm thấy như mình đã biết câu trả lời cho tất cả những nỗ lực trước đây của mình.

Những nỗi lo lắng đã khiến tôi phải luyện tập chăm chỉ cho đến tận bây giờ.

(Nếu mình không sử dụng Thánh Tích, liệu mình có đặc biệt không?)

Theo một cách nào đó, đó là một sự cố chấp mà tôi không thừa nhận với chính mình.

Bởi vì ngay từ đầu đã không có câu trả lời đúng cho nỗi lo lắng đó.

Việc có thể sử dụng nó chính là tài năng của tôi.

* * *

– Liam Martel.

Một cậu bé với những cảm xúc lẫn lộn, mặc dù được chọn bởi Thánh Tích Thần Thoại, nhưng vẫn nghi ngờ liệu đó có phải là sức mạnh của chính mình hay không.

Cậu ấy trông có vẻ nhẹ nhàng và vui vẻ hơn nhiều khi ở bên cạnh các học viên, nhưng bên trong chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều.

Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có nhìn nhận bản thân mình giống như những đứa trẻ đó không.

Nhưng, nhìn vẻ mặt của cậu ấy, có vẻ như những rắc rối của cậu ấy đã được giải quyết.

(…. Liệu nó đã được giải quyết thành công, theo một cách nào đó?)

Thật lòng mà nói, tôi tự hỏi liệu mình có hơi quá tay và làm cậu ấy đau đầu không, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu ấy thì có vẻ vẫn ổn.

Dường như mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, tôi quay lại hang và bắt đầu sắp xếp những thứ cần thiết đã mang theo.

Ngay sau đó, Yoo Seol cũng đi theo tôi vào hang, và tôi tự hỏi cô ấy đang làm gì. Cô ấy bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Câu hỏi của cô ấy khiến Ha Jun nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ.

Ha Jun gõ nhẹ vào cổ tay mà không nói gì, và Yoo Seol, thấy vậy, từ từ đưa mắt nhìn với vẻ mặt nghi ngờ và kiểm tra đồng hồ trên tay.

Và cô ấy kiểm tra lúc 12 giờ trưa.

"Á!"

Đã đến lúc kết thúc buổi tập.

Đầu Yoo Seol từ từ quay lại, và nhìn Ha Jun với vẻ mặt bực bội.

“Ể? Tại sao?”

“Vì cậu muốn mình chữa cho ba người họ và Liam nên mình không có thời gian!”

“À, ừm…”

Ha Jun không nói gì, quay mặt đi.

Mà này, chẳng phải có lớp học bổ túc cho những ai không đạt điểm trung bình sao?

“Ừm, cố gắng lên nhé. Tôi sẽ ở đó hỗ trợ cậu nếu có thời gian.”

“…”

Yoo-Seol chỉ nhìn chằm chằm vào lời Ha Jun, không nói nên lời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận