• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 07

3 Bình luận - Độ dài: 2,568 từ - Cập nhật:

-Sáng hôm sau.

"Hah, chết tiệt, mình điên mất thôi."

Khi mà Ha Jun thức dậy, cậu bắt đầu chửi thề.

Đối với Ha Jun, người đã tốt nghiệp và nhập ngũ, việc đi học với cậu như là tra tấn vậy.

Và sống trong học viện có tốt như quân đội không?

Ha Jun, người đã từng là 1 tên chỉ biết quanh quẩn trong nhà trong suốt mấy năm, nói nó giống như địa ngục vậy.

Thẳng thắn mà nói, cảm giác như là đi nghĩa vụ quân sự lần thứ 2 vậy.

"Xem nào... đầu tiên, bảng trạng thái."

Sau khi thay quần áo, Ha Jun ngay lập tức bật bảng trạng thái lên và đi về phía lớp học.

Sau tất cả, nó vẫn chỉ là cái bảng trạng thái chết tiệt.

.

.

.

Tên : Kim Ha-Jun

Level : 2

Nghề nghiệp : Học sinh

Danh hiệu : Chưa có

Danh tiếng : 250

VIT : 11 (+1)

STR : 11 (+1)

DEF : 0

AGI: 6 (+1)

Magic : 0 

Kháng ma pháp : 999 (Max)

Tinh thần lực : 999 (Max)

Skill: [Ngưng Đọng Thời Gian] (SSS)

         [Sức mạnh tối thượng] (SS) {Luôn kích hoạt}

.

.

.

"Haiz.."

Tiếng thở dài từ cậu ta khi thấy bảng trạng thái.

Sau sự cố của Armstrong, STR, AGI hiện tại chỉ có thể tăng 1 điểm.

VIT tăng lên cùng với Level, nhưng đó không phải là tất cả.

Level chỉ tăng giới hạn VIT của bạn và phần còn lại của chỉ số, bởi vì bạn phải chăm chỉ cày cuốc. Và bởi vì chỉ số quá thấp, giới hạn đã quá rõ ràng.

Bây giờ có phải mình đã có 1 chút cơ bắp hơn người thường nhỉ?

Kháng ma pháp và tinh thần lực của tôi đang ở con số kinh khủng nhờ có hiệu ứng của [Sức mạnh tối thượng], nếu không thì tôi chả khác gì 1 người bình thường.

Đây là cái chỉ số mà ở tình huống bình thường tôi có thể chết dễ dàng vì đột quỵ khi đang luyện tập.

(May mắn là vẫn có dừng thời gian..)

Tôi không biết bất cứ điều gì khác, nhưng tôi biết dừng thời gian chính là sợi dây cứu mạng của tôi.

Không có nó, bất kể tôi hiểu rõ trò chơi này bao nhiêu, tôi cũng sẽ không thể sống sót.

Hơn nữa, không chỉ có mỗi cốt truyện đang đe dọa tôi.

(Mình chẳng bao giờ biết được cái hệ thống này khi nào sẽ ra nhiệm vụ..)

"Armstrong" là 1 ví dụ.

"Huh...."

1 tiếng thở dài từ miệng Ha Jun.

Khi cậu ngẩng đầu lên, cậu đã tới trước cánh cửa tên "Lớp ưu tú".

Cánh cửa quen thuộc ấy làm cậu nhớ lại quãng thời gian khi còn là học sinh... Không, nó không giống vậy.

Lạch cạch! Lạch cạch!

-Ồ, nhìn kìa, người trong tin đồn đấy.

-Là cậu ta à?

-Cậu ta học ở trường cấp 2 nào vậy?

Khi mà tôi bước vào lớp học, tiếng xì xào càng ngày càng to hơn.

Quả thực, cậu đã vượt mặt tất cả những học sinh được kì vọng và chiếm lấy được vị trí số 1.

Nhưng bây giờ mọi thứ thực sự trở nên phiền phức quá mức đối với Ha Jun.

(Tự ý bỏ học... haiz, không ổn tí nào.)

Dĩ nhiên, ngay khi vào học viện, cậu đã nghĩ đến việc rút lui, nhưng đó hẳn là lựa chọn tồi tệ nhất..Bởi vì không có 1 nơi nào an toàn hơn học viện này trong khi cậu đang bị Liên Minh Tội Phạm nhắm đến.

Tuy có nhiều sự cố và tai nạn xảy ra trong học viện, nhưng tôi không phải tự mình giải quyết tất cả, vì những sự cố và tai nạn chỉ xảy ra xung quanh các nhân vật chính.

Trong thời gian đó, tôi có thể tự chăm sóc bản thân.

(Một chỗ ngồi ở đâu đó…)

Tôi đang vội vã tìm một chỗ ngồi trống.

Không hiểu sao, một chỗ ở phía sau lại trống.

(Chỗ ngồi đó trống, đúng không nhỉ?)

Đó là một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở phía sau cùng.

Với làn gió mát thổi qua cửa sổ, đó là chỗ ngồi hoàn hảo.

Ngay khi tôi đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, mọi ánh mắt vẫn bắt đầu đổ dồn về phía tôi.

Trước đây, việc lo lắng khi bị nhìn chằm chằm là bình thường, nhưng…

Giờ thì không còn nữa.

Tôi ngáp dài và buồn ngủ.

“Hah~n.”

Tôi tựa cằm vào đó và nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt tôi dần dần nhắm lại.

Có vẻ như dạo này tôi chưa bao giờ ngủ ngon, ngay cả khi cố gắng ngủ.

Ha Jun ngủ thiếp đi với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, và khi cậu ấy tỉnh dậy một lúc sau, cậu ấy phải đối mặt với một tình huống khó hiểu.

(Tại sao cậu ta lại ở đây?).

Han Si-Young đang ngồi ngay cạnh tôi, nhìn vào bảng đen với tư thế ngay ngắn.

Cũng giống như trong lễ khai giảng, vậy tại sao cậu ta lại ngồi cạnh tôi để thu hút sự chú ý của tôi?

Tất nhiên, tôi sẽ không nói gì về chỗ ngồi, nhưng điều khó hiểu hơn nữa là cô gái tóc vàng hoe ngồi trước mặt tôi.

(Mình không nhớ là mình đã chia tay cô ấy tốt đẹp như thế nào ở lễ khai giảng…)

Tôi không hiểu tại sao Anna lại ngồi ngay trước mặt tôi khi rõ ràng là cô ấy cũng không nhìn tôi tốt lắm. Hơn nữa, khi cô ấy liếc nhìn lại và nhìn tôi, có vẻ như cô ấy có điều gì đó muốn nói…

(Phải làm sao…)

Phản ứng của tôi thật kỳ lạ, mong rằng tôi sẽ quen nó sớm.

Dù tốt hay xấu, dù vì lý do gì, tôi cũng không muốn dính líu gì đến Han Si-Young, người đang ở ngay đó với tôi, bao gồm cả cô ấy.

(Vậy thì khi nào thì phần giới thiệu sẽ bắt đầu nhỉ? À, bắt đầu rồi.)

Ngay khi tôi nghĩ xong, một người đàn ông mở cửa lớp học và bước vào.

Anh ta có vẻ không phải là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong trò chơi, nhưng anh ta chắc chắn có tên.

"Được rồi, chúng ta hãy tự giới thiệu trước khi bắt đầu nhé."

Với thân hình to lớn, phình to, đôi mắt sắc bén và bốn con dao găm nhét vào đùi.

Với lần đầu tiên người giảng viên xuất hiện, sự căng thẳng đã hiện rõ trên khuôn mặt của các học sinh trong lớp.

Tất nhiên, tuy anh ta không phải là một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong trò chơi, nhưng anh ta là một người đàn ông đã tạo dựng được tên tuổi của mình như một giảng viên xuất sắc tại học viện.

"Rất vui được gặp mấy đứa. Tên thầy là Li-Han, người sẽ phụ trách lớp ưu tú năm nhất lần này."

(Li-Han)

Nghe những lời này, các học sinh bắt đầu nhìn người đàn ông với vẻ mặt kinh ngạc.

Ông chính là người đã đào tạo nên người anh hùng siêu việt đó, Wing-Man!

Tôi nghe nói rằng ông đã đào tạo một số đệ tử khác ngoài Wing Man! Tất cả bọn họ đều được cho là những anh hùng bậc nhất!

—Ồ… Một người như vậy sẽ là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta sao?

Sự xuất hiện của Li Han khiến rất nhiều học sinh xì xào.

Một số người bắt đầu nhìn Li-Han với vẻ mặt phấn khích, trong khi những người khác nhìn ông với ánh mắt kính trọng.

Tuy nhiên, biểu cảm của Ha Jun lại không được tốt lắm.

(Mới chỉ là khởi đầu…)

Những ngày tháng địa ngục.

Đây là lớp học của một người hướng dẫn ưu tú đã đào tạo nên những anh hùng giỏi nhất.

Đương nhiên, quá trình đào tạo của anh ta vượt xa trình độ bình thường.

“Được rồi, vì đây là ngày đầu tiên của các em, trước tiên hãy bắt đầu bằng một phần giới thiệu bản thân ngắn gọn. Như tôi đã làm, các em hãy tự giới thiệu bản thân mình.”

“Cái gì? Tự giới thiệu?”

“Ừm, đúng vậy".

Mọi người bắt đầu nghi ngờ Li-Han, tự hỏi động cơ của người đàn ông này.

Đó là một lời tự giới thiệu quá đột ngột, nhưng chẳng mấy chốc một số người đã gật đầu.

Chẳng mấy chốc, một học sinh đứng dậy và tiến đến phía trước bàn giảng dạy.

Đứng trước bàn, cậu ta bắt đầu tự giới thiệu mình một cách to và tự tin.

“Xin chào! Em đến từ Trường trung học Harang Nam… Fuen…”

Tuy nhiên, trước khi kịp giới thiệu, cơ thể cậu ta bắt đầu ngã về phía sau.

Cậu ta ngã xuống và ngồi xuống sàn, quằn quại vì sợ hãi và ngất xỉu, đôi mắt vẫn mở to vì kinh hãi. Mắt của các học sinh bắt đầu run rẩy như động đất trước cảnh tượng kỳ lạ này.

Nhưng chẳng mấy chốc.

“Tiếp theo.”

Giọng điệu thờ ơ của Li Han tiếp tục.

Một học sinh, người đã nhận thấy điều gì đó bất thường, giơ tay lên với giọng run rẩy và bắt đầu đặt câu hỏi.

“Ừm, có phải em không? Thưa thầy, đó là…”

“Tiếp theo.”

Những học sinh còn lại dường như nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ngay sau đó, một học sinh đứng ngay cạnh người đã ngã gục bước đến trước bàn giáo viên với những bước chân run rẩy.

“Huh~n.”

“……”

Lần này, cậu ta ngất đi trước khi kịp mở miệng.

Khoảnh khắc mọi người đều im lặng vì tình huống kỳ lạ xảy ra trong tích tắc.

“Haiz....”

Một tiếng thở dài xen lẫn thất vọng phát ra từ Li Han.

Anh ta nhíu mày như thể đang cảm thấy thương hại khi nhìn những học sinh ngã xuống, và sau khi quay đầu lại, anh ta lấy sổ tay ra và bắt đầu viết gì đó.

“Số 1, Zhang Kang-jun  bị loại, Số 2, Dian McCalopin bị loại.”

Chỉ đến lúc đó, các học sinh cuối cùng mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Lớp học đã bắt đầu.

***

“Tiếp theo.”

Phần tự giới thiệu tiếp tục.

Sau đó, Han Si-Young bước tới và đứng trước bàn.

Đứng trước bàn dạy học, Han Si-Young mở mắt và bắt đầu chống lại áp lực của Li-Han trong khi nghiến chặt răng.

Sau một lúc

Han Si-Young, hít một hơi thật sâu với vẻ mặt bình tĩnh, tự giới thiệu.

“…..Em là Han Si-Young, và em mong được làm việc với thầy trong năm tới.”

Miệng Li-Han dần dần nhếch lên khi thấy ứng viên đầu tiên trúng tuyển.

“Em qua rồi. Tiếp theo.”

Cô gái tiếp theo là Anna.

Ngay từ khi Anna đứng trước bàn dạy, cô đã triển khai sức mạnh ma thuật của mình và bắt đầu chống lại áp lực của Li-Han. Tuy nhiên, cô không đủ mạnh để chặn nó.

Dần dần, áp lực của Li-Han đã phá vỡ và tạo ra những vết nứt trên rào chắn được tạo thành từ ma thuật. Tuy nhiên, Anna không bỏ cuộc và tự giới thiệu mình bằng cách nắm chặt tay.

“Ugh! Em là Anna-Elizabeth Hartel. Rất vui được gặp thầy!”

“Hmm.”

Sau khi vuốt cằm một lúc, Li-Han nhanh chóng gật đầu và khẽ nói.

“Không hoàn hảo lắm, nhưng… em qua rồi, tiếp theo…”

Một sự mong đợi yếu ớt bắt đầu tràn vào mắt Li-Han khi anh đang kiểm tra danh sách.

Bởi vì người tiếp theo là anh chàng gần đây đã trở nên nổi tiếng trong số các giảng viên và học viên.

(Kim Ha-jun… cậu nhóc đó…)

Ha-jun lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi và mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu ấy.

Tuy nhiên, biểu cảm của Li-han bắt đầu nhăn lại như thể anh ta không thích nhìn thấy bộ dạng của Ha-jun.

(Cậu ta hơi vô tư quá rồi đấy…)

Những bước chân yếu ớt và vẻ mặt uể oải.

Như thể vừa mới thức dậy, biểu cảm của Li-Han bắt đầu méo mó như một con quỷ dữ khi nhìn thấy vẻ ngoài vô cảm của cậu.

Một giọng nói nặng nề, trầm thấp phát ra từ miệng Li-han khi anh ta nhìn Kim Ha-jun, người đang đứng trước bàn giảng dạy bên cạnh.

“Bắt đầu.”

Fa-azz!

Một ý chí mạnh mẽ được thể hiện bằng sức mạnh ma thuật.

Ý chí to lớn này biến thành một luồng sát khí và truyền vào với ý định giết chết đối thủ trước mặt anh ta vô điều kiện. Đối thủ trước mặt anh ta, chẳng là ai cả.

Sát khí không hề rải rác mà tập trung ở một chỗ, đến mức một học sinh bình thường có thể ngất xỉu hoặc tệ hơn, nhưng…

“Xin chào. Em là Kim Ha-jun, may mắn là đã đứng đầu lớp trong kỳ thi tuyển sinh này. Xin hãy chăm sóc em trong một năm.”

“Hửm?”

Một tiếng thở dài kinh ngạc thoát ra khỏi miệng Li Han.

Đó là một từ thốt ra nhẹ nhàng trong khi đón nhận sát khí nghiền nát của anh ta.

“Chúng ta hãy cố gắng hết sức trong năm tới. Fighting!”

Hơn nữa, khi cậu ta thậm chí còn tạo dáng chiến đấu với vẻ mặt vô cảm đến nực cười, thì giờ đây Li-han lại nở một nụ cười cay đắng trên khuôn mặt.

(Điều đó… vượt xa phạm vi tài năng…)

(Cậu ta đã quen với điều đó)

Tôi có thể biết chỉ bằng vẻ mặt của cậu ta.

Một biểu cảm vô tư không có gì bất thường.

Một người có thể nhận ra bản thân phép thuật trong thái độ vô cảm dường như không cảm thấy sợ giết người.

Cậu ta đã quen với việc chiến đấu.

(Mình không ngờ lại thấy một anh chàng như vậy trong số các học sinh…)

Cậu ta không ở trình độ của một học sinh.

Cậu ta đã quen với nguy hiểm với bản năng của mình, điều đó có nghĩa là cậu ta có kinh nghiệm tương tự như những cựu chiến binh.

"Kim-Ha Jun đã vượt qua."

"Vâng."

Anh ta gật đầu sau khi thu hồi sát ý của mình bằng những từ 'vượt qua' ngay sau đó.

Có thêm sát ý nữa cũng vô ích.

Tôi nghĩ vậy khi thấy thái độ vô cảm của cậu ta.

Nhưng đừng để vẻ mặt vô cảm của cậu ấy đánh lừa. Trái tim của Ha Jun đang hỗn loạn trước động thái này, và cậu ấy không mấy vui vẻ.

.

.

[Nhiệm vụ chính].

(Nhân vật làm nhiệm vụ: Kim-Ha-Jun)

Mô tả: Được giảng viên Li Han công nhận.

(1. Bài kiểm tra lòng dũng cảm: 1/1)

(2. Lớp đào tạo thực hành: 0/1)

Phần thưởng: 200p.

[Bài kiểm tra lòng dũng cảm thành công!].

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Misunderstand. Nice
Xem thêm
Lại còn fighting nữa chứ :)))
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
tem
Xem thêm