Tóm tắt
Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của một ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì một câu nói. Kunon grion, kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với một cái tên mỹ miều là "vết thương của Anh Hùng".
Một đứa trẻ đã phải trải qua một tuổi thơ với khiếm khuyết như thế... Cho đến một ngày nọ, cơ thể cậu hiện lên kí hiệu của nước, một bằng chứng của ma lực.
-
07/08/2024
-
10/08/2024
-
10/08/2024
-
16/08/2024
-
21/08/2024
-
29/08/2024
-
02/09/2024
-
04/09/2024
-
07/09/2024
-
11/09/2024
-
17/09/2024
-
23/09/2024
-
25/09/2024
-
27/09/2024
-
27/09/2024
-
27/09/2024
-
27/09/2024
-
27/09/2024
-
27/09/2024
-
29/09/2024
-
29/09/2024
-
29/09/2024
-
29/09/2024
-
29/09/2024
-
29/09/2024
-
29/09/2024
-
29/09/2024
-
29/09/2024
-
29/09/2024
-
07/10/2024
-
20/10/2024
-
20/10/2024
-
20/10/2024
-
20/10/2024
-
20/10/2024
-
20/10/2024
-
20/10/2024
-
26/12/2024
-
26/12/2024
-
26/12/2024
-
26/12/2024
-
26/12/2024
-
26/12/2024
-
26/12/2024
-
26/12/2024
-
26/12/2024
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
Mới03/06/2025
-
29/01/2025
-
29/01/2025
-
15/02/2025
-
20/02/2025
-
05/03/2025
-
05/03/2025
-
05/03/2025
-
05/03/2025
-
05/03/2025
-
05/03/2025
-
07/03/2025
-
10/03/2025
-
12/03/2025
-
14/03/2025
-
18/03/2025
-
18/03/2025
-
21/03/2025
-
22/03/2025
-
28/03/2025
-
31/03/2025
-
Mới03/06/2025
-
01/04/2025
-
03/04/2025
-
03/04/2025
-
06/04/2025
-
15/04/2025
-
17/04/2025
-
20/04/2025
-
21/04/2025
-
23/04/2025
-
25/04/2025
-
28/04/2025
-
29/04/2025
-
05/05/2025
-
07/05/2025
-
10/05/2025
-
12/05/2025
-
14/05/2025
-
16/05/2025
-
22/05/2025
-
26/05/2025
-
26/05/2025
-
30/05/2025
-
02/06/2025
-
05/06/2025
-
05/06/2025
-
05/06/2025
454 Bình luận
Tôi thì chả có quan hệ mọe gì với người khác nên khó mở lời, tthế là mặt dày đem tới chỗ cụ nhờ may giúp, tôi nhớ mình rách ống quần bên trái với túi quần bên phải( tật để bút bên quần phải vì xưa nhét trên túi áo cơ mà lúc bỏ vào máy giặt thì quên lấy bút ra nên áo bị dính mực, từ đó quần phải là chỗ để bút nhưng mỗi lần nhét bút thì nó rớt mọe xuống chân), cụ sửa xong thì tôi phát hiện túi trái mình rách nốt, bù lại thì ống quần đã được sửa.
Sống một mình khổ vê lù, quan hệ thì ít mad trình độ thì kém, gặp chuyện mà không biết làm gì thì khóc cmnl, giống hồi chồn hôi vào nhà chả biết làm gì trong mấy tháng đầu.
Tôi muốn từ bỏ phần tà râm này để đi về hướng chính đạo, để có thêm thời gian dịch tiểu thuyết, để trở thành một con người thành công mà khó quá.
Nó khiến tôi mệt mỏi dạo gần đây, vì cứ hễ ở nhà một mình dù tôi đang sống 1 mình thật thì còn quỷ tà râm lại dùng lỡi lẽ ngon ngọt để dụ dỗ tôi đi về hướng của bóng tối.
Hôm nay tôi viết dòng này một phần để nhắn nhủ lại bản thân, phần khác để các bạn biết tôi là người tà râm để tôi xấu hổ, tự ái, từ đó mà nỗ lực trong công cuộc từ bỏ tà râm.
Các bạn hỏi tôi có sợ bị ẻm đọc hay không à? Ẻm không bao giờ đọc đâu nên không sao, nếu có ẻm đã liên hệ với tôi rồi. Vả lại phần tình cảm này có lẽ chỉ là phần nhân tính còn sót lại để thể hiện khát khao yêu một ai đó và 1 ai đó yêu thôi, trên đời làm gì có yêu.
Tôi thường hay tự tẩy não bản thân rằng 'trên đời này còn người chỉ để ý đến hai thứ: lợi ích và lợi dụng', tôi dùng một vết thương do chính gia đình mình tạo ra để làm một thấu kính quan sát lấy thế giới. Nếu gia đình không tin tưởng tôi, chắc chắn những người không có máu mủ gì cũng sẽ không tin tưởng tôi.
Nếu gia đình lợi dụng, chỉ coi tôi là một công cụ trả nợ(suy nghĩ tiêu cực suốt 10 năm nay) thì ắt hẳn những người xung quanh cũng sẽ lợi dụng tôi.
Nếu gia đình tôi không yêu thương tôi, vậy thì chắc chắn những người khác cũng sẽ không yêu thương tôi.
Bạn bè thì luôn tạo ra cho tôi cảm giác 'mình là một kẻ khác loài, không cùng tần số' nên tôi chủ rời đi mqh tên là bạn bè, lúc này tôi vẫn còn 1 vài người bạn( bạn bè trên mạng nhiều hơn đời thật nhưng đếm bằng đầu ngón tay vì tôi lười tạo mqh)
Sau đó tới cô gái tôi ngưỡng mộ, yêu quý và coi trọng cũng chẳng quan tâm gì đến tôi ngoại trừ những lúc tôi gặp vấn đề tinh thần. Tôi nhận ra mình nên bớt làm phiền người khác lại nên block ẻm.
Sau đó, tới người cuối cùng mà tôi cho là bạn vì một lí do mà tôi cười vcl ra đòi đập tôi bằng chai bia. Lúc này tôi nhận ra 'tin tưởng' vốn dĩ chưa hề tồn tại, tôi từ bỏ quan hệ này không phải vì suýt bị đập, mà là tôi chưa bao giờ được tin tưởng cả, và một mối quan hệ không có tin tưởng đối với tôi chỉ là rác rưởi.
Tôi có thể cô đơn và rối loạn lo âu khi ngủ một mình, nhưng tôi không tới mức vứt bỏ lòng tự tôn của mình đi kết bạn với những người không tin tưởng tôi. Tin tưởng là một vết sẹo, một thứ đến giờ tôi vẫn luôn ám ảnh và khát khao.
Giờ người tôi tinh tưởng nhất lại méo dành thời gian cho tôi, nên thôi.
Nói về vụ tin tưởng tôi nhớ đến Dương Trừng trong to be hero X, thanh niên không được ai tin tưởng, sau khi cứu 1 thằng nhóc mới có. Ông già chủ quán thì tôi nghi từ đầu rồi vì chỉ số tin tưởng của Dương Trừng vẫn là 0, thứ là tôi thấy tệ hơn là nhỏ Hạ Tình lúc nào cũng nói tốt về main nhưng chỉ số tin tưởng lúc đó vẫn là 0 :)). Vậy là tốt , khen, thích dữ chưa?
Do hôm bữa thấy con nhện to bằng nửa bàn tay nên chuẩn bị nước giấm pha nước, sau này thêm cả tính dầu bạc hà để đuổi nhện...
Đuổi được hay không thì tôi không biết nhưng sáng hôm qua có 1 con (chắc là tarantula) to bằng nửa bàn tay cứ đậu ở góc tường, tôi thì cứ nghĩ lúc mình đi làm về nó sẽ chạy đi thôi nhưng mà... Không, nó cứ ở lì 1 chỗ 9 tiếng đồng hồ sau khi tôi về nhà. Mà tôi là ai? Thằng cha sợ đủ thứ trên đời kể cả côn trùng, nhỏ thì không nói làm gì chứ bằng nửa bàn tay bố ai chịu được, dịch tiểu thuyết cũng chẳng có hứng nữa.
Và tôi nhận ra nó ở quá gần chỗ tôi tập tạ, đi ẻ đại hay tắm( nhà tôi chiều rộng có 3m thôi) nên tôi phải xử nó, dù không thích sát sinh lắm nhưng mà cứ nhìn thấy nó tìm tôi lại thình thịch thình thịch.
Và tôi cứ thế mà pha nước sôi tạc vô nó thôi, hên là mấy con nhện nó không chạy như gián mà chỉ chạy một chút rồi nấp nên tầm 2,3 lần nó đã về nơi chính suối, còn tôi thì không biết phải dọn xác nó như nào để đỡ sợ.
Lúc đầu tôi nghĩ thứ khốn lạn này tháo ra được nhưng mà tôi đã quá tự tin với cơ bắp nhỏ bé của mình, tôi không gỡ ra được... Tôi bắt đầu dùng đũa để gắp nó ra nhưng ôi không, càng cố gắp nó càng rớt xuống và bị đống cây ở dưới che khuất đi, moẹ.
Thế là sau vài phút tôi nghĩ trí thông minh của mình chắc chắn là dưới 100, tôi nhận ra mình không đi làm thì trễ mất, tôi bắt đầu chạy, đợi tàu lửa đi qua, chạy, chạy xuống dốc, chạy, mệt quá đi bộ, chạy, đi bộ, chạy... Và mất tận 17 phút mới tới chỗ làm. Và nghề điều có cái gì khốn khổ khốn lạn nào? Đúng vậy! 申し送り
Bạn phải đọc hoặc nghe hoặc bằng cách nào đó hiểu được từ hôm bạn nghỉ đến lúc bạn đi làm có chuyện gì xảy ra. Và thứ này ngốn không ít thời gian dù biết tiếng Nhật hay ngoo đi nữa.(Không đọc là ăn chửi sml)
Lúc đi về tôi mua mấy cục nam châm, kéo dán để hút khoá... Cơ mà khoá ở đâu cũng chả biết, càng làm càng nát, mấy cái cây ở dưới nhiều vãi chưởng, đất đá các thứ khiến tôi chả thấy moẹ gì.
Mai tôi định đem đi sửa coi sao, được thì mất tý tiền còn không được chắc mua xe mới chứ xe đó tôi mua từ đàn chị nhưng không sở hữu giấy tờ.