Tập 04 : Trải nghiệm học lớp khóa dưới và trận chiến sinh tử
Chương 99: Kết quả không như mong đợi
3 Bình luận - Độ dài: 1,827 từ - Cập nhật:
Kể ra mà nói thì Kunon đã đọc vị thành công hoàn toàn các bước đi của đối thủ. Theo lẽ thường thì thầy Surf sẽ thua trong tình huống này, chỉ là---
[[Mình muốn câu thêm giờ nhưng không được rồi]] – cảm xúc dâng trào bên trong hai ma thuật sư khi cả hai đang giằng co kịch liệt trong trận chiến giữa công và thủ.
---Thầy Surf, người đang khốn khổ vật lộn và dần làm quen với lối công kích của Kunon, và Kunon---người đang công kích toàn lực nên không thể phòng thủ tuyệt đối.
Dù có chút khác biệt nhưng kết luận đưa ra là giống nhau:
[[Mình muốn kéo dài trận chiến [note72411] này, nhưng mà không được, ai chọn câu giờ sẽ nhận lấy cái kết thảm bại mà thôi!]] – bằng cách nào đó cả hai đều đưa ra cùng một kết luận.
“Tsk!!” – một viên sượt qua người anh.
Càng tưởng tượng về tương lai, thầy Surf bất giác chặc lưỡi một tiếng.
[Đây không phải là lúc mình bảo vệ hình ảnh của một giáo viên, mình không có thời gian!]
Một viên Thủy Cầu chứa đựng ma thuật mà thầy Surf đã giải phóng, bằng cách vi diệu nào đó đã len lỏi qua khe hở của những phát Phong Tấn liên tục và định giở trò "gậy ông đập lưng ông".
Nó chẳng nhanh nhẹn, xét về uy lực thì từng cái cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng kích thước không quan trọng, quan trọng là số lượng của chúng cực kỳ nhiều và hơn cả---chúng sẽ không biến mất.
Viên Thủy Cầu mà anh ta né tránh được lại quay trở lại và vây quanh, đôi khi cứ như thể chúng đột nhiên nhớ ra là có kẻ địch cần bám theo vậy. Trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu vậy mà thầy Surf đã bị theo đuổi bởi hàng trăm viên Thủy Cầu. Vì vậy, nhiều khi anh ta phải tạm dừng việc bắn Phong Tấn mà chuyển sang chế độ phòng thủ, đẩy văng những viên Thủy Cầu ra xa bằng gió.
Dù vậy, chúng vẫn không chịu biến mất, chỉ đơn giản là bị đánh văng ra xa. Còn những viên còn lại vẫn tiếp tục quá trình theo đuổi thầy Surf. Về phía thầy Surf, việc vừa chạy vừa né vừa cố gắng tung ra nhiều phát bắn ma thuật cũng là một hành động dị thường.
Dù vậy, với số lượng kinh khủng như vậy thì ăn đạn là điều không thể tránh khỏi. Phần bắp tay trái không bị bắn trúng trực tiếp, chỉ có phần vạt áo đã bị sượt qua.
Uy lực của thứ này không mạnh lắm, phần nguy hiểm nhất đã được thầy Surf mường tượng ra trước khi bản thân bị ăn đạn.
“---Bực quá đi!!!”
Ngay cả chỉ với một đòn sượt trúng thì cả cơ thể sẽ tạm thời ngừng cử động trong chốc lát. Vấn đề là hàng trăm viên Thủy Cầu kia không muốn đợi mà nhảy vào tấn công. Sau khi ăn tầm 10 phát liên tiếp, thầy Surf đã bỏ cuộc.
[Giờ mà mình không ra đòn dứt điểm ở đây thì thực sự sẽ thua thật đấy.]
Uy lực của từng viên thì không nguy hiểm, nhưng khi cả trăm viên tụ hợp lại thì không biết mức sát thương của nó to như thế nào.
[---Nếu để Kunon câu thêm giờ là mình xanh cỏ mất!]
Xét về góc độ thời gian thì trận đấu này vẫn được tính là vừa mới bắt đầu, tuy vậy, với một người bị truy sát bởi hàng trăm viên Thủy Cầu thì khoảng thời gian này rất lâu... Rất lâu.
“....”
Những viên Phong Tấn bay đến chỗ cậu với tốc độ hoàn hảo và số lượng hoàn hảo, Kunon chỉ có thể cố hết sức cầm cự. Nếu nhìn kỹ có thể thấy cơ thể cậu cũng nhận lấy vài cú bắn sượt, với những bộ phận dễ chí mạng thì sẽ dùng Thủy Cầu cắt gọt bớt, ngoài ra thì cậu cũng không làm gì nhiều được.
Với uy lực này thì chỉ cần bắn trúng một cú trực diện thôi là đủ để cậu nằm viện rồi. Chân, tay, vai đều bị sượt qua khiến quần áo cậu te tua, trong đó có một cú sượt qua mặt khiến miếng bịt mắt bị hỏng rồi rơi xuống.
Dù phần thái dương đang chảy máu nhưng cậu chẳng hề nhận ra, Kunon quá phấn khích để có thể quan tâm đến một vết thương nhỏ xíu như vậy. Dùng đôi mắt bạc không thể nhìn thấy của mình, Kunon nhìn chăm chú về phía trước với một nụ cười trên môi, cậu vẫn tiếp tục trạng thái ứng phó của mình.
Phòng thủ và tấn công. Để cho trận đấu thú vị này được kéo dài, Kunon đã triển khai tấn công. Nếu cậu chỉ chăm phòng thủ thì chắc chắn sẽ bị đánh thủng mà thôi. Cho nên việc né đòn như thầy Surf cũng không khả thi. Hơn nữa, những cơn gió này đều có tốc độ cao, việc tập trung vào tấn công thôi cũng không thể, chứ đừng nói tới việc chuyển qua trạng thái phòng thủ.
Bằng cách xác nhận phương hướng phóng Phong Tấn cộng với việc những giọt nước li ti khó nhìn thấy bằng mắt thường được đặt chi chít ở xung quanh, Kunon có thể nắm bắt được vị trí của thầy Surf.
Đúng vậy, có thể nắm bắt được. Kunon đã chờ đợi thời khắc này---hoặc là thầy Surf không thể duy trì trạng thái hiện tại mà chuyển sang công kích toàn lực---hoặc là cậu tích lũy quá nhiều sát thương mà nằm gục trước.
Những trận giao lưu ma thuật trông có vẻ lóa mắt, có thể khiến người ngoài nhìn vào và nghĩ thế cục chuyển biến kịch liệt, nhưng thực tế thì đây chỉ là một trận chiến về sức chịu đựng mà thôi. Rằng Kunon sẽ gục trước hay là thầy Surf sẽ động thủ trước, chỉ trong một thời gian ngắn mà cán cân trận đấu trở nên cân bằng.
---Chỉ cần hiểu được điều đó thôi cũng đủ để kết quả trận đấu được xác định. [note72412]
Kunon đã nhận ra, còn thầy Surf thì chưa. Cho nên Kunon mới đọc vị thành công.
Thầy Surf ra tay trước. Bằng cách tập trung lại một lượt rồi đánh bật đám Thủy Cầu văng ra xa, anh ta tiếp cận Kunon với một tốc độ không tưởng. Tốc độ đó đến từ khả năng vượt trội của Phong Tấn---dù sao thì lợi thế của Phong chính là tốc độ.
Với trình độ của một thầy giáo thì việc tăng tốc độ di chuyển của bản thân chỉ là trò trẻ con, và tốc độ di chuyển được tăng thêm phụ thuộc vào chính người thi triển. Dù sao thì đây cũng là tốc độ mà đám nhóc lớp nhị cấp có cố gắng đến mấy cũng không nhìn kịp.
Khi kịp nhận ra thì thầy ấy đã xuất hiện ở sau lưng Kunon—người đang ứng phó với những viên đạn gió đang bay về phía mình.
[“Dùng ma thuật để chống lại ma thuật”, vậy đối thủ của mình—Kunon sẽ làm gì đây?]
[---Mình sẽ dùng ma thuật truyền trực tiếp vào cơ thể thằng nhóc vậy.]
[Nếu như vậy thì nhóc này sẽ không thể phòng thủ lẫn việc tạo ra mấy trò triệt tiêu hay “giam giữ” bằng Thủy Cầu nữa.]
Nếu như vậy thì dù là Kunon cũng không thể làm gì nếu bị bắn trúng, huống chi cậu đang toàn lực phòng ngự trước những đòn bắn Phong Tấn. Chắc giờ cậu cũng mất dấu vết của thầy Surf rồi cũng nên.
[Đừng ghét thầy nhá!]
Trong mắt Surf thì người trước mặt này không phải là một học sinh nữa, chỉ đơn giản là một đối thủ cần phải đánh bại mà thôi. Nghĩ như vậy, thầy Surf nâng cánh tay phải chứa đầy gió và phóng đi.
“Em biết là thầy sẽ tới mà.”
Kunon không chỉ né được mà cánh tay của thầy Surf cũng bị giữ chặt lại---Sống lưng của thầy bắt đầu len lỏi những cơn ớn lạnh và sợ hãi.
[Bỏ mọe, bị bắt bài rồi!] – ngay lập tức thầy cũng nhận thức rằng mình sẽ thua.
Cơn ớn lạnh này không chỉ là bản năng, mà cánh tay bị giữ chặt cũng bắt đầu đóng băng. Thầy Surf cũng nhận ra đôi chân của mình cũng bắt đầu đông cứng khi nhận ra kèo này là kèo thối.
[Bị thằng nhóc này đọc vị rồi!]
[Nước của thằng nhóc từ đầu đã được chuẩn bị ở xung quanh dưới chân để có thể đóng băng mọi lúc... Là vậy à?]
Và sau đó,---những viên Thủy Cầu đang bay về phía chính diện, hàng trăm viên đều chứa đựng ma thuật của thầy Surf, chúng nhắm vào thầy—người không thể né tránh.
“Cái này.... Nói sao nhỉ? Mình cũng không biết nói gì nữa...”
Cơ thể Kunon te tua đang nằm trên sàn, cậu đã ngất xỉu. Còn thầy Surf thì đang nhìn xuống chỗ cậu, vừa xoa bóp bàn tay phải suýt nữa hóa thành cây kem thịt, vừa tỏ ra một khuôn mặt đau đớn.
---Nếu bàn đến nguyên nhân thắng và thua, thì đó ắt hẳn là sự khác biệt về thể trọng, thể trọng của một người lớn với một đứa trẻ.
Ngay thời khắc trước khi bị bắn trúng bởi Thủy Cầu, thầy Surf đã rút cánh tay bị Kunon giữ chặt lại và sử dụng cậu như một Guard Vent, kết quả là... chính là như hiện tại, Kunon ăn phải hàng trăm viên Thủy Cầu và mất khả năng chiến đấu ngay lập tức.
“...Là sao vậy ta?”
Ngay khoảnh khắc bị tóm lấy tay phải, anh đã nhận ra mình hoàn toàn nằm ở kèo dưới. Dù đã thừa nhận thất bại nhưng trong lòng Surf thì kết quả đó vẫn là một thứ khó mà chấp nhận được.
Việc sử dụng Kunon như một tấm khiên diễn ra ngay sau đó. Anh ta không thèm nghĩ liệu nó có khả thi hay không, Surf chỉ thấy lúc đó lực nắm của đối phương như thể mình bị một bó rơm buộc lại vậy.
“....Thực sự thì mình bị gì vậy trời!?”
Không hề sảng khoái, cũng chẳng có một cảm giác chiến thắng gì, cũng chẳng có sự vui sướng mà là vị đắng cay của cảm giác thua cuộc... Nhưng kết quả lại là thắng???
Với một cảm xúc khó tả không nói nên lời, thầy Surf chỉ cảm thấy mệt mỏi với kết quả này.


3 Bình luận
Cho ai không hiểu câu joke của tôi.
Và hiện tại thì chương 36 truyện tranh đang đánh được 1 nửa của chương này.