Tập 04 : Trải nghiệm học lớp khóa dưới và trận chiến sinh tử
Chương 101: Cách Mạng Hỏa Chủng
1 Bình luận - Độ dài: 1,404 từ - Cập nhật:
Toàn bộ học viên năm nhất của lớp Thủy nhị cấp đang tập trung lại trong phòng.
"---Theo kết luận thì đại khái như vầy à?"
Azel — người đang lãnh đạo lớp — nhìn về phía từng người, nhưng chẳng ai lên tiếng cả. Có vẻ cậu sẽ kết thúc việc ở đây và đặt bút xuống.
Cậu ta tổng hợp lại các ý kiến và ký ức được trao đổi giữa các học sinh rồi viết ra nhiều tờ giấy. Vì đã viết rất nhiều bài lý thuyết và giải thích, tờ đầu tiên có chút... tệ hại. Cậu chưa từng nghĩ bản thân lại có thể viết ra một bản ghi chú lộn xộn như thế này.
Nhiều người trong lớp chỉ mong hết tiết thật nhanh để còn về. Chỉ riêng hôm nay, có rất nhiều người mang tư tưởng như vậy. Bởi vì cả bọn vừa chứng kiến một trận đấu hoành tráng và bị ấn tượng mạnh. Đây cũng là lý do mà mọi người bàn tán rất sôi nổi — một câu chuyện chỉ những thành viên trong lớp này, những người đã được chiêm ngưỡng trận chiến, mới có thể tham gia.
Với họ, đó là một trận đấu kịch tính. Dù kết thúc chóng vánh, nhưng thứ đọng lại là một niềm hứng thú khôn nguôi. Những cảm xúc cháy bỏng trong tim ấy được giải tỏa dưới hình thức phân tích và diễn giải.
"Quả không thể hiểu nổi, rốt cuộc cha nội Kunon đó đã làm được bằng cách nào!?"
"Nhưng nó vẫn xảy ra đấy thôi!"
"Chứ cậu thấy ma thuật ảo ma nào có thể chia nhỏ ma thuật người khác không!? Lại còn kiểu 'đóng gói' ấy!?"
"Mặc dù tớ chưa, nhưng mà nó rõ ràng ngay trước mắt tụi mình mà!"
Dù đã đưa ra kết luận, vẫn có vài người không thể chấp nhận nổi. Cứ như một ngọn lửa khó mà dập tắt, nó cứ thế cháy âm ỉ.
[Cũng không tệ lắm.] – Azel nghĩ.
Đây là bằng chứng cho cảm xúc đối với ma thuật — thứ mà đã lâu không hề xuất hiện. Ngay cả bản thân Azel cũng muốn tìm được câu trả lời vào một lúc nào đó, dù cậu cũng chẳng biết liệu mình có cơ hội hay không.
"Mà, cũng coi như đã đưa ra kết luận rồi nên hôm nay giải tán nhé."
Tuy có người vẫn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng không thể nói mãi được. Cũng có những người không thể rời đi nếu Azel — một thành viên vương tộc — chưa rời khỏi. Dù không được mang chuyện quốc gia lên trường, nhưng đâu phải cứ nói không là sẽ không làm.
"---Azel-kun."
Ngay khi cậu ta và hai tên đệ vừa bước ra khỏi phòng, cô gái với mái tóc xoăn lộng lẫy đã đuổi theo và bắt chuyện.
"---Thật hiếm khi mà cô lại bắt chuyện với ta như thế."
Azel thuộc vương tộc của vương quốc Aaserviga, còn Radia là hậu duệ của nhà Công tước Rodia của Đế Quốc. Nói cách khác, hai người này thuộc dạng con ông cháu cha nhất ở đây. Dù vậy, ở lớp nhị cấp hiện tại, phe Đế Quốc lại chiếm ưu thế. Nếu cô ấy muốn, việc trở thành lớp trưởng cũng không khó — thậm chí có thể gây ra hiện tượng chia bè kéo cánh.
Cả hai đều ngầm hiểu rõ điều này, nên đã chọn cách không tiếp xúc nhiều với nhau. Họ biết rằng, nếu cãi nhau, người gặp phiền phức chỉ là những bạn học xung quanh. Tiện thể thì, ở ngôi trường này không có ai được gọi là “điện hạ”. Về mặt hình thức, nơi này cấm mang quyền lực từ bên ngoài vào... Dù sao thì, nó cũng chỉ là hình thức mà thôi.
"Tôi ấy nhé, sau cuộc trò chuyện vừa rồi mới nhận ra thứ vốn dĩ nên có ở trường ma thuật này."
Cách nói chuyện trực tiếp của cô khiến Azel vừa bất ngờ, vừa có chút vui vẻ.
"Cô nói không sai, ta cũng nghĩ như vậy. Tại sao cả hai ta lại khó xử nhất khi gặp nhau cơ chứ?"
[Vậy ra cô ấy cũng có chung cảm xúc với mình.]
Cuộc trò chuyện lúc nãy thật sự rất vui — chỉ đơn giản là một cuộc hội thoại về ma thuật với trái tim tò mò, không liên quan gì đến gia đình hay quốc gia.
“Chỉ cần đến trường ma thuật thì mình chẳng cần nghĩ đến gia tộc phiền phức hay chuyện quốc gia phiền não nữa.” – Trong cuộc trò chuyện ấy, một phần giấc mơ về cuộc sống của cậu đã được thực hiện hóa.
"...Vậy ta phải làm gì đây? Thưa tiểu thư Radia?"
Cậu không hề mong chờ câu trả lời. Đó chỉ như một tiếng thở dài vô thức. Là cậu quá khinh suất, hay đó mới là tiếng lòng thật sự? Dù sao thì, đó vẫn là một câu hỏi bắt đầu mọi chuyện.
"Nếu tình hình thay đổi, đối sách cơ bản là tấn công 'kẻ mạnh nhất' thôi."
Tùy từng trường hợp mà 'kẻ mạnh nhất' có thể là kinh tế, vũ lực, tình trạng lương thực, lợi ích khác, hoặc là giao lưu.
[Khi nói về kẻ mạnh nhất ở đây, tức là...]
"...Cô có đủ trợ thủ chứ?"
"Có chào hỏi vài lần, chắc đủ để gọi là người quen rồi."
"Cũng đủ rồi."
Có thể cả hai sẽ làm mọi chuyện rối ren hơn. Có thể, đối phương không hẳn là kẻ địch. Nhưng với tình hình hiện tại, chỉ có thể gọi là: “toang”.
"Nếu chúng ta làm thật thì --- đây sẽ là một cuộc cách mạng nhỏ đấy."
Nếu muốn chuyên tâm học ma thuật mà không bị cản trở bởi những vấn đề khác, thì đây chính là sự phản kháng cần thiết.
"A, Kunon-kun, em khỏe rồi à?"
Khi mang đến bộ đồ mới cho Kunon, ngay khi bước vào phòng của Thánh Nữ và thấy Kunon đã tỉnh dậy, hoạt động khá sung sức, cô Jennie cũng an tâm phần nào.
"...Ủa? Em không cần quần áo nữa à?"
Cô nghĩ rằng bộ quần áo mình cất công mang đến đã trở nên vô dụng, bởi Kunon đang mặc một bộ haori như áo choàng tắm, trông cứ như vừa mới đi tắm xong vậy.
"Dạ không ạ, cô hãy cho em đi ạ. Đây là Thủy Cầu ạ."
[Lại nữa!? Lại là Thủy Cầu siêu cấp ảo ma đó!]
Nếu cậu dễ dàng mô phỏng động vật một cách chi tiết thì tạo ra một cái áo choàng tắm cũng chẳng khó gì. Kunon khi mới tỉnh dậy vẫn còn hoa mắt, chẳng thể suy nghĩ mạch lạc được. Nhưng sau đó cậu đã kịp tỉnh táo để bảo vệ cơ thể sexy của mình một cách thuận lợi.
"Cơ mà cô ơi, cho em gửi lời cảm ơn khi đã tới thăm bệnh em ạ. Đợi em thay đồ xong thì mình cùng đi tới chỗ cô Satori nha cô."
"À, vậy hả?"
Cuộc hội thoại giữa cậu và Thánh Nữ cũng coi như kết thúc. Cô ấy cũng không rảnh để ở đây trông nom cậu mãi, mà ở lại lâu cũng chẳng có ích gì.
"Cảm ơn nhé Thánh Nữ, lần này là nhờ có cậu đó."
"Không có chi, tớ cũng nợ cậu nhiều điều mà."
"...Thế hả?"
"Ừ, chủ yếu là chuyện tiền nong thôi."
Nếu không có sự giúp đỡ từ Kunon, có lẽ thay vì dư dả về tài chính như hiện tại, cô đã bị giáng xuống lớp nhị cấp rồi. Và mỗi lần có thêm thu nhập, cô lại nghĩ như vậy.
Cũng nhờ cậu mà cô mới dư dả thời gian để nghiên cứu, cả về tài chính lẫn tinh thần. Việc nuôi dưỡng đống hoa màu cũng vui và rất đáng yêu. Đôi khi, cô tự hỏi liệu đó có phải là hạt giống cảm xúc trong cô đã nảy mầm không — cơ mà tạm gác lại một bên.
"Tớ sẽ lại thăm cậu trong thời gian gần."
"Ok."
Đưa tiễn Kunon — người đã mặc xong quần áo — Reyes lại quay lại đọc sách.


1 Bình luận