Kuro no Maou
Hishi Kage Dairi Morino Hiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 38: Đôi cánh bị xé toạc

Chương 793: Thời khắc thức tỉnh (2)

24 Bình luận - Độ dài: 4,954 từ - Cập nhật:

"Sao cậu lại đến đây nữa vậy?"

"Cậu thấy phiền à?"

"Không có gì, dù sao cậu cũng đã cứu mình, nên mình luôn chào đón cậu."

Rin với nụ cười rạng rỡ, mời Nero vào trại trẻ mồ côi một lần nữa.

"Vậy, cậu đến đây là có chuyện gì?"

"À, chuyện đó, tôi..."

"Ah, để mình đoán nhé! Cậu đã... khám phá ra niềm vui của việc ăn trộm!"

"Không phải."

"Cũng đúng nhỉ, dù biết là sai, nhưng cái cảm giác hồi hộp và thành công khi…"

"Đã bảo là không phải mà!"

"Ơ, không phải à? Vậy thì là gì? Chẳng lẽ cậu phải lòng mình rồi à?"

"... Cũng không phải."

Thực ra, cũng có một phần đúng, nhưng bắt một cậu bé sáu tuổi phải nhận thức được tình cảm của mình thì hơi quá.

"Rin, nghe tôi nói đã."

Nero nhìn thẳng vào Rin, nghiêm túc nói.

"Cậu phải dừng lại ăn trộm lại."

"Haizz, nếu là cha xứ thì còn được, chứ mình không muốn lại bị một đứa trẻ cùng tuổi dạy đời đâu."

"Cậu không cần phải trộm cắp."

"Mình không thể, bọn mình không có tiền, cũng không có thức ăn. Cậu nhìn xem, trại trẻ mồ côi này đổ nát như một di tích hầm ngục vậy. Chỉ với số tiền quyên góp mà cha sứ kiếm được thì không thể nào đủ."

Nero đã nhận ra điều đó từ hôm qua, khi cậu đến đây lần đầu tiên.

Ăn trộm là sai.

Nhưng nếu không ăn trộm, họ sẽ không có gì để ăn.

Cũng có một cách sống gọi là “thanh bần", nhưng kiểu sống đó ít nhất cũng phải có đủ thức ăn để họ sống sót.

Giả dụ Rin không ăn trộm, bọn trẻ vẫn có cái ăn nhưng sẽ không đủ no. Nếu chấp nhận cuộc sống thiếu thốn đó, lũ trẻ sẽ bị suy dinh dưỡng, và chỉ cần mắc một căn bệnh nhỏ là đủ cho chúng...

"Mình chỉ có thể làm vậy thôi. Mình chạy nhanh hơn và tinh mắt hơn những đứa trẻ khác. Đây là cách tốt nhất để mình giúp đỡ mọi người."

“Thế thì nguy hiểm lắm. Nếu hôm qua cậu bị bọn chúng bắt được, cậu có thể đã chết rồi."

Dù lũ côn chỉ  là những người bình thường không có võ nghệ, nhưng vẫn đủ mạnh để giết một đứa trẻ, và hơn nữa, chúng còn đang rất tức giận vì bị Rin ăn trộm. Chúng thực sự muốn giết cô bé.

"Mình biết, nên mình rất biết ơn cậu."

"Lần sau có thể tôi sẽ không đến kịp. Nó không đáng để mạo hiểm mạng sống như vậy. Nếu cậu cần thức ăn... tôi sẽ lo liệu."

"Hả? Lo liệu? Ý cậu là sao?"

Nero đổ hết đồ trong chiếc túi mà cậu mang theo ra trước mặt Rin.

Bên trong là thức ăn - không, những món ăn này còn cao cấp hơn nhiều so với những thứ mà Rin đã ăn trộm được từ bọn côn đồ kia.

"Không thể nào! Đây có phải bánh mì trắng không? Lần đầu tiên mình được thấy nó đấy."

Nero ngạc nhiên trước sự ngạc nhiên của Rin. Cậu chỉ lấy bừa một ít đồ ăn từ nhà bếp của hoàng cung thôi mà.

Những món ăn này có chất lượng thấp hơn nhiều so với những gì Nero thường ăn, chúng là thức ăn dành cho lính canh và người hầu trong cung điện. Đối với Nero, đây là những món ăn dành cho người bình thường.

"Tôi  có thể mang đến chừng này."

"Cậu... cậu cho mình tất cả sao?"

"Ừ. Từ giờ tôi sẽ mang thức ăn đến cho cậu. Nên cậu đừng ăn trộm nữa."

Hôm qua, sau khi trở về cung điện, Nero đã suy nghĩ rất nhiều.

Trong lâu đài Avalon trắng tinh, tráng lệ bậc nhất lục địa, vừa thưởng thức bữa tối xa hoa của hoàng tộc, vừa suy tư. Cậu nằm trên chiếc giường lớn có màn che, ngủ cùng em gái Nell, vừa trăn trở.

Tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy giữa cậu và Rin?

Hôm nay, họ đã cùng nhau chạy trong khu ổ chuột. Cùng là trẻ con, cùng nhìn thấy những thứ giống nhau, cùng có thể làm những việc giống nhau.

Vậy thì sự khác biệt này là gì? Có phải do Rin sai? Có phải vì Rin ăn trộm nên thần linh mới trừng phạt cô bé?

Không, không phải vậy, đó là suy nghĩ sai lầm. Rin ăn trộm để có thức ăn cho những đứa trẻ khác. Nếu không đói, cô bé đã không ăn trộm.

Tại sao họ lại đói?

Bởi vì họ không có cha mẹ. Bởi vì họ là trẻ mồ côi.

Vậy tại sao Rin, tại sao những đứa trẻ đó lại là trẻ mồ côi? — Nero nhanh chóng nhận ra rằng, tất cả chỉ là do sự khác biệt về "xuất thân”.

Sinh ra trong gia đình Hoàng tộc hay trở thành trẻ mồ côi, đó là điều không ai có thể lựa chọn, đó là định mệnh. Ai cũng phải chấp nhận sự thật về xuất thân của mình.

"Rin, nếu cậu cứ tiếp tục ăn trộm, thì khi trưởng thành,cuộc sống cậu cũng sẽ không khác gì bây giờ."

"Trưởng thành á? Ai mà biết được chuyện tương lai chứ."

"Tôi biết, xuất thân không thể thay đổi, và ở thế giới này, số phận của một người được quyết định bởi xuất thân. Một đứa trẻ mồ côi dù có trưởng thành, cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành quý tộc."

"Chuyện đó..."

Rin không hiểu Nero đang nói gì.

Dù không hiểu, nhưng cô bé cũng đã nghe nói về số phận của những đứa trẻ lớn hơn đã rời khỏi cô nhi viện.

Và ngay cả một đứa trẻ như Rin cũng có thể nhận ra rằng, cuộc sống của họ không hề hạnh phúc.

"Xuất thân và thế giới, cả hai đều không thể thay đổi... Nhưng không có gì khó khăn cả, chỉ cần kiếm được thật nhiều tiền là được."

"Kiếm tiền mới là khó. Dù mình có làm việc chăm chỉ đến đâu, được trả công bằng một ổ bánh mì đen là may lắm rồi."

Những công việc mà trẻ mồ côi có thể làm rất hạn chế. Thay vì làm việc để nhận lương, thì họ thường làm công việc tình nguyện để kêu gọi quyên góp. Và cũng có rất nhiều người lợi dụng sức lao động của họ mà không hề quyên góp gì.

"Thế nên, cậu phải làm những việc có thể kiếm được tiền. Bây giờ thì chưa được, nhưng sau này, cậu sẽ tự mình kiếm tiền."

"Nhưng phải làm gì mới được chứ?"

"Trở thành mạo hiểm giả."

Mạo hiểm giả. Đó là nghề nghiệp có thể kiếm được nhiều tiền nhất mà không bị ràng buộc bởi xuất thân.

Có vô số quái vật để săn, và vô số kho báu ẩn giấu trong các hầm ngục cổ đại.

Hội mạo hiểm giả là một tổ chức lâu đời, có mặt ở khắp mọi nơi trên lục địa, nên ngay cả những người ở nông thôn, hay khu ổ chuột cũng có thể đăng ký trở thành mạo hiểm giả.

"Mình  không thể trở thành mạo hiểm giả được đâu, tất cả những người trở thành mạo hiểm giả... đều chết cả rồi."

Đó là tất cả những gì Rin biết về số phận của những mạo hiểm giả.

Rất nhiều trẻ mồ côi đã mơ ước làm giàu nhanh chóng và trở thành mạo hiểm giả. Nhưng hầu hết tất cả bọn họ đều bỏ mạng.

"Đúng vậy, mạo hiểm giả là một nghề nguy hiểm. Không phải ai cũng có thể trở nên mạnh mẽ... Nhưng Rin, cậu chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ."

"Sao cậu biết?"

"Bởi vì cậu có thể sử dụng kỹ năng "Tốc Hành - Air Walker". Cậu là người đầu tiên có thể chạy nhanh như tôi."

Đó là dấu hiệu của một tài năng thiên bẩm.

Ngay cả Nero, cũng phải được các giáo viên giỏi nhất trong cung điện hướng dẫn mới có thể học được ma thuật và võ kỹ.

Việc Rin có thể sử dụng thành thạo "Tốc hành - Air Walker", một kỹ năng tương đối dễ học, một cách tự nhiên khi mới sáu tuổi là một điều đáng kinh ngạc. Ít nhất, không có học sinh nào ở Học viện có thể chạy nhanh như vậy.

"Nhưng mình không biết gì về kiếm thuật hay ma thuật cả. Và cũng không có ai dạy mình."

"Tôi sẽ dạy cậu."

"Cậu á?"

"Cậu cũng biết tôi có thể sử dụng ma thuật rồi đấy."

Rin nhớ rất rõ, Nero đã sử dụng ma thuật để cứu cô bé khỏi nguy hiểm hôm qua.

Ngay cả Rin, một người bướng bỉnh cũng nhận ra rằng mình sẽ không thể nào thoát khỏi tình huống đó. Đối với cô bé, sự giúp đỡ của Nero giống như một phép lạ của thần linh.

Cũng giống như Nero nhìn thấy Rin tỏa sáng, Rin cũng nhìn thấy Nero tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết vào lúc đó.

"Cậu thực sự sẽ dạy tôi sao?"

"Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau trở thành mạo hiểm giả. Rin, tôi muốn lập nhóm với cậu."

Đó là câu trả lời của Nero.

Xuất thân và thế giới không thể thay đổi. Nhưng họ có quyền tự do tạo ra tương lai mà mình mong muốn bằng chính sức mạnh của mình.

"Ra cậu muốn... Ừm, mình hiểu rồi, mình sẽ trở thành mạo hiểm giả. Nếu có cậu, có Ex ở bên cạnh, mình nghĩ mình có thể làm được!"

"Ừ, chắc chắn cậu sẽ làm được. Chúng ta chắc chắn sẽ trở thành nhóm mạo hiểm giả mạnh nhất."

"Đúng vậy, nếu đã làm thì phải nhắm đến mục tiêu mạnh nhất!"

Trở thành mạo hiểm giả mạnh nhất. Đó là một ước mơ bình thường của những đứa trẻ.

Với quyết tâm và hy vọng mãnh liệt, Nero và Rin đã cùng nhau thề nguyện vào ngày hôm đó.

—---------------

Kể từ ngày hứa hẹn với Rin, cuộc sống của Nero trở nên tươi sáng và thú vị hơn.

Cậu không còn sống theo ý thích, mà đã có mục tiêu rõ ràng để phấn đấu. Và hơn thế nữa, cậu có một người bạn đồng hành, cùng cậu hướng tới mục tiêu đó.

Đối với Nero, Rin là người bạn đầu tiên, là đồng đội mạo hiểm giả đầu tiên, và có lẽ, là mối tình đầu của cậu.

"Nhất Thiểm - Slash!"

Nero tung ra một võ kỹ sắc bén về phía cô gái mà cậu yêu quý.

Dù chỉ là kiếm gỗ, nhưng nếu trúng đòn trực diện  thì vẫn sẽ bị thương.

"Mình biết cậu sẽ làm vậy mà, “Cương Thân - Guard!"

Rin trực diện đỡ đòn tấn công của Nero.

Cô bé đang sử dụng hai thanh đại kiếm gỗ, dài và dày hơn kiếm gỗ thông thường. Song Đại Kiếm.

Hai thanh đại kiếm bắt chéo, đỡ được đòn tấn công của Nero và cô bé ngay lập tức phản công.

"Hya!"

Hai nhát chém liên tiếp nhắm vào Nero, nhưng cậu nhanh chóng lùi lại, thoát khỏi tầm tấn công.

Rin vẫn chưa dừng lại.

"Nhận lấy này. “Ám Tiễn - Death Sagita!"

Những làn khói đen cuồn cuộn xung quanh Rin, hình thành 13 mũi tên đen.

Ngay sau đó, những mũi tên đen được bắn ra.

"Chết tiệt, nhiều quá!"

13 mũi tên đen được bắn ra cùng lúc, tạo thành một đòn tấn công phạm vi rộng, không cho Nero cơ hội né tránh.

"Quang Thuẫn - Lux Shield!"

Nero niệm chú trong im lặng, một kỹ thuật  mà cậu vừa mới học được. Phép thuật thuộc tính quang nhanh chóng được thi triển, và đồng thời sử dụng võ kỹ "Thiểm Tốc Hành - Sky Walker" để thoát khỏi tầm tấn công.

"Chưa xong đâu!"

Rin tiếp tục tấn công. Cô bé liên tục bắn ra những mũi tên đen từ những làn khói xung quanh mình, nhắm vào Nero đang chạy trốn.

Nero bị áp đảo bởi số lượng lớn các đòn tấn công tầm xa. Cậu không thể chỉ sử dụng phép thuật tấn công cấp thấp để phản đòn.

"Mình phải dùng kỹ năng mới thôi — Sát Na Nhất Thiểm - Intants Flash!"

"Á!?"

Nero vung kiếm, tạo ra một nhát chém ánh sáng bay về phía Rin.

Biết rằng mình không thể đỡ đòn, Rin ngừng bắn tên và lăn người né tránh .

"Haaaa!"

Nhưng khi cô bé vừa đứng dậy, Nero đã áp sát, lưỡi kiếm lại kề cổ cô bé.

"Đừng hòng!"

Rin vẫn không chịu thua, cô bé vung hai thanh đại kiếm.

Sau một hồi giao đấu... Cuối cùng, Rin, người đang ở thế bất lợi, đã bị áp đảo và quỳ xuống.

"Hừ, mình đã nghĩ hôm nay mình sẽ thắng."

"Mình chưa thể thua cậu được. Vì mình là sư phụ của cậu mà."

Đã một năm kể từ ngày gặp Rin. Giờ đây, cô bé đã có thể đấu ngang ngửa với Nero, một thiên tài.

Việc Nero đến trại trẻ mồ côi đã trở thành thói quen, dù không phải ngày nào cậu cũng đến.

Cha sứ Emile, người quản lý Tu Viện St.Julia, dù biết thân phận thật của Nero, nhưng ông vẫn chào đón cậu với tư cách là một cậu bé tên Ex. Tất nhiên, ông cũng nhận những món quà mà Nero mang đến, coi đó là sự quyên góp.

Những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chúng chỉ biết rằng Nero là một người anh hùng mạnh mẽ, tốt bụng, luôn mang đến cho chúng những món ăn ngon. Những màn đấu tập giữa Nero và Rin với ma thuật và võ kỹ đẹp mắt, đã trở thành một tiết mục giải trí đặc biệt ở đây.

Nero đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống ở trại trẻ mồ côi.

Chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi , thế nhưng Nero đã làm rất tốt.

Ở Học viện, cậu không còn trốn học nhiều như trước nữa. Dù thỉnh thoảng vẫn trốn ra ngoài, nhưng thành tích học tập xuất sắc của Nero đã khiến các giáo viên yên tâm hơn.

Không chỉ ở trường, mà ngay cả ở cung điện, Nero cũng vậy. Chắc hẳn cha cậu cũng đã biết chuyện cậu thường xuyên đến khu ổ chuột.

Nhưng ông không hề ngăn cản, bởi vì Nero luôn lấy lý do là đi làm từ thiện và cậu cũng hành xử rất nghiêm túc, khiến mọi người tin tưởng.

Nero biết rõ năng lực và vị thế của mình, nên cậu luôn hành động một cách cẩn trọng.

Vì Rin... không, không chỉ vậy. Chắc chắn, đây cũng là sự ích kỷ của cậu.

Nếu cậu thực sự muốn giúp đỡ Tu Viện St.Julia,thì cậu chỉ cần khóc lóc cầu xin cha mình. Nói rằng ở đó có một cô gái mà cậu thích và muốn cô ấy đối xử đặc biệt.

Dù có thể ông không dễ dàng đồng ý, nhưng với địa vị là Quốc Vương Avalon, điều đó không phải là yêu cầu quá đáng.

Nhưng như vậy thì không được. Không có ý nghĩa gì cả. Cậu muốn tự tay mình bảo vệ Rin, bảo vệ những người cậu yêu quý.

"Này Nero, mình có mạnh lên không vậy?"

"Sao cậu lại hỏi vậy? Cậu mạnh lên rất nhiều rồi đấy."

Sau buổi luyện tập, cả hai ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá trong vườn.

"Nhưng mình chỉ đấu với cậu thôi, nên mình không cảm nhận được gì cả."

"Chẳng có ai trạc tuổi mình có thể đấu lại mình đâu. Chỉ có Celis ở Học viện, và Kai, tên kiếm sĩ ngốc nghếch ở Spada thôi."

"Hừm hừm. Nhưng nếu muốn trở thành mạo hiểm giả mạnh nhất, danh hiệu mạnh nhất trong trẻ con cũng chẳng là gì."

"Đừng vội. Mình đã nói rồi, ở độ tuổi này, điều quan trọng nhất là tăng cường thể lực và ma lực."

Không cần phải học những ma thuật hay võ kỹ cao cấp khi còn nhỏ. Nếu tập luyện quá sức, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.

Hiện tại, Nero và Rin đã có thể sử dụng ma thuật và võ kỹ. Đã là một thành tích  đáng kinh ngạc đối với những đứa trẻ bảy tuổi.

Nero không ép bản thân phải học những kỹ năng vượt quá giới hạn của mình. Cậu cũng nóng lòng muốn trở nên mạnh mẽ, giống như Rin. Nhưng cậu tin rằng, kiên trì luyện tập những gì mình có thể mới là cách tốt nhất.

"Không biết bây giờ mình có thể đánh bại Goblin hay Slime chưa nhỉ?"

"Quái vật hạng 1 thì dễ ợt. Những mạo hiểm giả mới vào nghề thường cũng không biết dùng ma thuật hay võ kỹ như bọn mình đâu."

"Vậy thì, mình đi săn thử một chút nhé?"

"Bằng thanh kiếm gỗ đó sao?"

"Ặc."

"Yên tâm đi Rin. Chúng ta đã mạnh lên rất nhiều rồi. Mình là người giỏi nhất ở Học viện, nơi đào tạo những đứa trẻ quý tộc. Còn cậu, người có thể đấu ngang ngửa với mình, chắc chắn là một trong những đứa trẻ mạnh nhất đất nước này."

"Đừng có khen mình như vậy chứ, ngại chết mất."

"Mình chỉ nói sự thật thôi. Nghe này, chúng ta rất mạnh. Nếu tiếp tục luyện tập đến năm 15 tuổi, chắc chắn chúng ta sẽ trở thành những người có thể vươn tới đỉnh cao mạnh mẽ. Hiện tại, mọi chuyện ở trại trẻ mồ côi cũng đang rất tốt. Mọi thứ đều suôn sẻ. Chúng ta không cần phải mạo hiểm tham gia thực chiến."

"Mình biết rồi. Hầm ngục rất nguy hiểm, ngay cả ở những nơi có độ nguy hiểm thấp cũng có thể xuất hiện quái vật mạnh."

"Ừ, đúng vậy. Nhưng khi chúng ta trở thành mạo hiểm giả, chúng ta sẽ có thể đánh bại những kẻ thù mạnh mẽ đó."

"Phải rồi, bởi vì chúng ta sẽ trở thành người mạnh nhất. À đúng rồi Nero, dạy mình kỹ năng phát sáng lúc nãy đi!"

"Intants Flash mình vẫn đang luyện tập để thành thục nó, nên chưa thể dạy cậu được."

"Eh! Nero ích kỷ quá đi!"

Nhìn từ bên ngoài, họ chỉ là hai đứa trẻ bảy tuổi đang đùa giỡn.

Nhưng trong lòng họ, là một khát khao mãnh liệt, cao cả và kiên định.

Lúc đó, mọi thứ đều rất tốt đẹp. Những ngày tháng tràn ngập niềm vui và hy vọng trôi qua thật nhanh.

Nero hồi còn nhỏ  không hề biết rằng đó là những khoảnh khắc quý giá đến nhường nào.

—----------------------

Thời gian trôi qua, Nero đã 12 tuổi.

Và bên cạnh cậu, vẫn là Rin.

Họ không còn ngồi trên ghế đá trong vườn nữa, mà là trên giường. Độ tuổi bắt đầu nhận thức được sự khác biệt giới tính. Và khoảng cách giữa họ cũng đã thay đổi.

"Haa... cuối cùng cũng tốt nghiệp Học viện."

"Cảm giác như vừa dài, vừa ngắn nhỉ?"

"Cậu có đi học đâu mà biết."

"Nhưng mình biết nội dung bài giảng mà. Nhờ có hoàng tử nào đó tận tình chỉ bảo."

Lúc này, Rin đã biết thân phận thật của Nero.

Nhưng cô bé đã đủ lớn để hiểu chuyện, và hơn nữa, nếu cô bé tiết lộ bí mật, người thiệt thòi nhất chính là cô bé. Vì vậy, bí mật vẫn được giữ kín.

"Bài giảng ở Học Viện chẳng có gì đặc biệt cả. Cả mình và cậu đều đã vượt xa trình độ đó rồi."

"Cũng đúng. Cậu còn nhớ tên côn đồ tự xưng là hạng 4 ở quán rượu không"

"Tên đó chắc chỉ mới lên hạng 3 là cùng. Tên cầm đầu có vẻ mạnh nhất, nhưng... vẫn chưa đạt đến hạng 4."

Nero, một hoàng tử với tài năng thiên bẩm được đào tạo trong môi trường tốt nhất, được những người thầy giỏi nhất giảng dạy. Và Rin, người được chính Nero trực tiếp huấn luyện. Cả hai đều không quên lời hứa năm xưa, và nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ, họ đã đạt đến trình độ của mạo hiểm giả hạng 4.

Dù chưa chính thức đăng ký làm mạo hiểm giả, nhưng giờ đây, không ai ở khu ổ chuột dám động đến Rin. Trong vài năm qua, cô bé đã chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách can thiệp vào những vụ ẩu đả và gây rối, khiến cho những kẻ côn đồ ở đây phải e dè.

"Nhưng chúng ta vẫn còn quá sớm để trở thành mạo hiểm giả nhỉ?"

"... Hay là mình bỏ học luôn nhỉ?"

"Đừng có nói đùa. Một hoàng tử mà bỏ học thì kỳ lắm."

"Có sao đâu, dù học vấn cao nhất chỉ là tốt nghiệp Học Viện, nhưng nếu trở thành mạo hiểm giả hạng 5 thì chẳng phải vẫn ngầu lắm sao?

"Trời ạ, nghe như kiểu lý lịch của một tên đầu óc cơ bắp, học hành chẳng ra gì."

"Thôi vậy. Mình không thích bị gọi như vậy."

Nero không còn phải nghiêm túc khuyên nhủ Rin, người luôn đòi trở thành mạo hiểm giả, nữa.

Thực ra, họ có thể trở thành mạo hiểm giả ngay bây giờ. Ở độ tuổi này, việc khai gian tuổi để đăng ký không phải là điều khó khăn. Hội mạo hiểm giả cũng không quan tâm đến tuổi tác của một đứa trẻ đến từ khu ổ chuột muốn trở thành mạo hiểm giả.

"Xin lỗi Rin, cuối cùng mình cũng không thể giúp cậu đi học."

"Mình đâu có mong đợi điều đó. Làm sao mà một đứa như mình có thể vào Học Viện Đế Quốc chứ."

Sau khi tốt nghiệp Học viện, Nero sẽ tiếp tục học lên Học Viện Đế Quốc Avalon.

Học viện Đế quốc Avalon, được đặt theo tên của Học Viện Đế Quốc mà Quỷ Vương Mia từng theo học, là ngôi trường danh giá nhất với những yêu cầu đầu vào vô cùng khắt khe. Thường dân còn không có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển sinh.

"Nếu được tham gia kỳ thi, chắc chắn cậu sẽ đậu."

"Không phải cứ giỏi đánh nhau là được đâu. Cậu cũng  đâu có dạy mình lễ nghi quý tộc."

"Lễ nghi quý tộc cái quái gì chứ, vớ vẩn..."

Nero rất hối hận vì không thể cho Rin cơ hội tham gia kỳ thi tuyển sinh.

Cậu hiểu rõ những nỗ lực và khát khao của cô bé hơn ai hết.

Và cậu cũng rất tức giận khi thấy những kẻ không có thực lực, thậm chí còn không muốn cố gắng lại được vào Học Viện Đế Quốc một cách dễ dàng, chỉ vì chúng sinh ra trong gia đình quý tộc.

Rất nhiều bạn cùng lớp của Nero ở Học Viện, những người được hưởng thụ những đặc quyền chỉ vì sinh ra trong gia đình quý tộc coi điều này là hiển nhiên. Chắc chắn họ sẽ không bao giờ để mắt đến những người sống ở khu ổ chuột.

Và Nero cũng nghĩ rằng, nếu không gặp Rin, cậu cũng sẽ giống như họ.

"Nero, chỉ cần có cậu ở bên cạnh là mình đủ rồi."

"... Nhớ lời hứa đó nhé. Lời hứa trở thành mạo hiểm giả mạnh nhất."

"Nếu không có lời hứa đó, thì cậu sẽ không ở bên cạnh mình sao?"

"Đương nhiên là không rồi. Rin, mình sẽ không bao giờ rời xa cậu, sẽ không để ai cướp cậu đi."

"Chỉ cần cậu nói vậy, mình đã rất hạnh phúc rồi. Hãy luôn ở bên cạnh mình nhé, hoàng tử của mình."

Đôi môi của hai người khẽ chạm vào nhau.

Sau một hồi, họ tách ra. Vẻ mặt Nero thoáng chút buồn bã.

"Hoàng tử thì không được... Phải rồi, mình muốn trở thành Quỷ Vương. Không, nhất định mình phải trở thành Quỷ Vương."

"Mình tưởng đó chỉ là giấc mơ hồi bé của cậu?"

"Lúc đó, đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng bây giờ thì khác. Mình đã hiểu được ý nghĩa thực sự của việc trở thành Quỷ Vương."

Những ngày tháng bên cạnh Rin quá đỗi tươi đẹp, đến nỗi nó đã che mờ giấc mơ mà Nero từng khao khát.

Nhưng cậu không hề quên. Thậm chí, nó còn lớn dần lên theo thời gian.

Đó không còn là giấc mơ trẻ con, mà là một tương lai lý tưởng, dần dần hiện ra trong tâm trí cậu.

Kể từ ngày gặp Rin, cho đến nay, cuộc sống của Nero không chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Việc ở bên cạnh Rin đồng nghĩa với việc cậu phải chứng kiến cuộc sống khó khăn và sự đối xử bất công mà những đứa trẻ mồ côi ở khu ổ chuột phải chịu đựng.

Hoàn toàn khác biệt so với những gì cậu nhìn thấy từ vị thế cao quý của một hoàng tử. Nero đã biết được thế giới nhìn từ góc độ của những đứa trẻ mồ côi bẩn thỉu ở khu ổ chuột, tầng lớp thấp nhất của đất nước này.

"Trở thành Quỷ Vương, có nghĩa là thay đổi thế giới. Mình muốn tạo ra một thế giới mà cậu, mà tất cả mọi người ở đây, đều có thể sống hạnh phúc."

Đúng vậy, không chỉ Rin. Nero đã kết thân với tất cả những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi này.

Cậu có rất nhiều bạn bè. Thậm chí là bạn thân.

Họ thân thiết với Nero hơn nhiều so với những đứa trẻ quý tộc ở Học Viện.

Không chỉ những người bạn ở trại trẻ mồ côi, Nero còn tiếp xúc với những người khác ở khu ổ chuột.

Tất nhiên, có rất nhiều kẻ thô lỗ và bạo lực, giống như những tên côn đồ đã vây quanh Rin hôm đó. Nhưng không phải ai cũng vậy. Khu ổ chuột không phải là hang ổ của Goblin hay Orc. Dù nghèo khó, họ vẫn là con người.

Giết người, cướp của, cưỡng hiếp... Có rất nhiều kẻ xấu không hề coi đó là tội ác.

Nhưng cũng có rất nhiều người tốt. Dù nghèo khổ, mọi người vẫn giúp đỡ lẫn nhau với nụ cười trên môi.

Nero đã tận mắt chứng kiến những điều đó.

Và không chỉ ở khu ổ chuột của Avalon. Với tư cách là hoàng tử, cậu có cơ hội đến thăm nhiều quốc gia khác. Mỗi khi đến một Vương quốc nào đó, Nero luôn tìm cách lẻn ra khỏi cung điện hay dinh thự, đi dạo quanh các thị trấn để quan sát cuộc sống của người dân.

Tùy thuộc vào quốc gia, dân số có thể bao gồm cả những chủng tộc khác, không chỉ con người. Nhưng dù chủng tộc khác nhau, họ vẫn là con người.

Ở bất kỳ quốc gia nào, bất kỳ nơi nào, cũng đều có cả người tốt và người xấu.

Có những kẻ xấu xa sống trong nhung lụa.

Và những người cao thượng phải chết đói.

"Vì mình là hoàng tử, vì mình được sống trong sung sướng, mình đã không hề hay biết. Thế giới này thật bất công, tàn nhẫn."

"Nói quá rồi đấy, đó là chuyện bình thường mà."

"Đúng vậy, mình đã không nhận ra điều bình thường đó. Có rất nhiều người trên thế giới này xứng đáng được cứu giúp, được đền đáp."

Và đồng thời, cũng có những kẻ ác cần phải bị trừng phạt.

Chính nghĩa và công bằng không tự nhiên mà có, mà phải do con người tạo ra.

"Haiz, cậu lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng lại nghiêm túc quá mức ở những chuyện như thế này."

"Cậu nói gì vậy, mình đang nói chuyện nghiêm túc mà."

Nero hơi ngại ngùng quay mặt đi khi bị Rin vạch trần.

Nhưng Rin đã giữ chặt khuôn mặt cậu, không cho cậu trốn tránh.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, việc bọn mình nghèo đâu phải lỗi của cậu. Đừng lo lắng quá như vậy."

"Nhưng mình…"

"Mình rất hạnh phúc khi được gặp cậu, Nero. Mình không quan tâm đến việc mình là trẻ mồ côi hay nghèo khổ. Vì mình đã là người hạnh phúc nhất trên đời."

Nero không thể nào phản bác lại khi đôi môi của hai người lại chạm vào nhau.

Không, người hạnh phúc nhất trên đời là mình, người được gặp em… Trước khi kịp nói ra, cơ thể của hai người đã quấn lấy nhau trên giường.

Tình yêu mãnh liệt, và ý thức về sứ mệnh đối với thế giới tàn khốc này. Một gánh nặng quá lớn đối với cậu bé 12 tuổi… và chính nó, đã trở thành một lời nguyền in sâu vào trái tim cậu.

Bình luận (24)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

24 Bình luận

Bt là iu đậm sâu cơ mà kỳ quá , m cứu 1 con giống dù nó phe địch , làm chuyện 3.. nữa
Xem thêm
cơ mà tôi đánh giá cao cái flash back này cơ mà, sao hiện tại lỏ thế này
Xem thêm
Tui lười đọc đoạn hồi tưởng của thằng cha Nẻo quá! Ả
Ae nào tốt bụng đọc xong tóm tắt giúp tui với~
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Tóm tắt: Nero thấy được thiên phú của Rin nên quyết định huấn luyện cô bé. Qua quá trình huấn luyện, cậu ngày càng thân thiết với những đứa trẻ ở khu ổ chuột hơn. Mặc dù mọi người ở Hoàng Cung biết cậu thường xuyên đến khu ổ chuột nhưng cậu lấy lý do là đi từ thiện nên ai cũng nhắm mắt làm ngơ. Tầm 1 năm sau, cậu cảm thấy những đứa trẻ ở khu ổ chuột quá tội nghiệp nên muốn thay đổi thế giới từ đó cháy bỏng lên ước mơ trở thành quỷ vương.
Xem thêm
bonus : rin là tình đầu và đã have segg
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
Con bé mà thấy mấy trò con bò thằng ku đang làm thì chắc đ*i ra máu,đek hiểu sao bản thân ko phát hiện ra nó ngu dữ v🤣🤣
Xem thêm
"Mình không thể,bọn mình không có tiền...Chỉ với số tiền quyên góp cha SỨ kiếm dc thì không thể nào đủ."
Xem thêm
"HOM qua,sau khi trở về cung điện,Nero đã suy nghĩ rất nhiều."
Xem thêm
"Xuất THÂT và thế giới,cả hai đều ko thể thay đổi..."
Xem thêm
Lại nhớ thằng itachi
Trung bình lũ nhóc nhỏ mà cứ thik suy nghĩ cao xa,ko điên cũng dở
Xem thêm
Ơ này, phệt sớm thế, chẳng bù cho anh đen 🐧
Xem thêm
Thì nó khùng ngu chứ có ngáo như anh nô đâu
Xem thêm
@Trinity: nô đâu có ngáo, anh quá chad thà không đụng vào gái còn hơn để đầu dưới ảnh hưởng đầu trên như nero.
Xem thêm
Xem thêm 7 trả lời