Tập 38: Đôi cánh bị xé toạc
Chương 789: Giải cứu Charlotte (3)
2 Bình luận - Độ dài: 3,067 từ - Cập nhật:
"Không ngờ lại có người sống sót..."
Hành động bốc đồng của Charlotte tuy liều lĩnh, nhưng không phải là vô ích.
Bên trong bức tường phòng thủ là những người dân làng, tuy mệt mỏi và sợ hãi, nhưng vẫn đứng vững.
Nơi đây trông có vẻ trống trơn, nhưng trước đây nó là nhà hội họp của làng. Công trình bằng gỗ trên mặt đất đã bị lũ chuột phá hủy, chỉ còn lại đống đổ nát... Thế nhưng, ở đây có một tầng hầm.
Một tầng hầm được xây dựng để đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Khi lũ chuột tràn ra từ hầm mỏ, kỹ sư Dwarf, người đã xây dựng nơi này đã nhanh chóng tập hợp những người gần đó và chạy xuống tầng hầm. Và chỉ có họ là sống sót.
May mắn thay, lũ chuột không thể phá vỡ tầng hầm, và ở đây cũng có dự trữ lương thực.
Mặc dù tầng hầm đã trở thành nơi trú ẩn an toàn, nhưng liệu có bao nhiêu người tin rằng sẽ có người đến cứu họ? Liệu họ có thể cầm cự được bao lâu trước khi tuyệt vọng và tự sát?
Và người đầu tiên đến cứu họ là Charlotte.
Tôi đã sai khi nghĩ rằng không còn ai sống sót sao?
Hay là Charlotte đã sai khi nghĩ rằng cô ấy có thể cứu họ?
Tôi không thể nào khẳng định ai đúng ai sai.
Điều duy nhất tôi có thể nói là, tất cả chúng tôi đều may mắn.
Những người dân làng kịp thời trốn xuống tầng hầm, Charlotte liều lĩnh chạy đến ngôi làng, và chúng tôi, những người có đủ sức mạnh để giải cứu họ.
Mỗi người đều đã đưa ra quyết định của mình và chúng tôi đã đạt được kết quả tốt nhất.
"Đừng vội, mọi người hãy lên xe ngựa lần lượt! Xe ngựa... đây là xe ngựa sao?"
"Thưa Công chúa, giờ không phải lúc để bàn về chuyện đó."
"Cũng đúng! Trẻ em và người già lên xe trước!"
Nell đã sử dụng phép thuật trị liệu để hồi phục thể lực, ma lực, và tinh thần cho Charlotte. Cô ấy đang hướng dẫn những người dân làng, những người vừa mới được giải cứu khỏi tầng hầm sau nhiều ngày, lên xe.
Mặc dù không ngờ rằng có người sống sót, nhưng việc mang theo xe chở hàng phía sau Nhện Sắt là một quyết định đúng đắn.
Chiếc xe được kéo bởi cỗ máy bốn chân bằng thép trông không giống xe ngựa chút nào, nhưng miễn là nó có thể chở người là được. Nhện sắt đủ mạnh để nghiền nát cả Sắt, và chiếc xe chở hàng cũng rất chắc chắn, được thiết kế để sử dụng trên chiến trường. Nó rất phù hợp để vận chuyển những người không có khả năng chiến đấu.
Sau khi tất cả mọi người đã lên xe...
"Chúng ta đi thôi!"
"Rút lui! Rút lui!"
Các hiệp sĩ, những người đã xuống ngựa để phòng thủ, lại lên ngựa.
Có vẻ như họ đã đưa ngựa vào trong bức tường phòng thủ. Chúng tôi có đủ ngựa để rút lui.
Nhưng khi tất cả các hiệp sĩ đều lên ngựa, sẽ không còn ai bảo vệ bức tường nữa. Dù chúng tôi đã sử dụng phép thuật phòng thủ hỏa thuộc tính để ngăn chặn lũ chuột... nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chúng đã leo lên được bức tường.
"Prim, hãy yểm trợ họ!"
"Yes, My Lord."
Sariel, người có thể tấn công từ trên không, Prim, người có thể chiến đấu ở cự ly gần, Kai và Nell sẽ ở lại để chặn hậu.
Chỉ có bốn người, nhưng họ đủ mạnh để ngăn cản lũ quái vật.
Nell đặc biệt nổi bật.
Cô ấy vừa sử dụng phép thuật trị liệu cho các hiệp sĩ, vừa dùng tay không đánh bật những con quái vật đang đến gần.
Và khi cô ấy dang rộng đôi cánh, phát ra ánh sáng xanh nhạt, một phép thuật phòng thủ phong thuộc tính =được triển khai, hất văng những con quái vật đang leo lên tường.
Giữa trận chiến hỗn loạn này, cô ấy có thể vừa sử dụng phép thuật trị liệu, vừa chiến đấu cận chiến, vừa sử dụng phép thuật khác... Đó không chỉ đơn giản là đa nhiệm. Khả năng chiến đấu ở cả cự ly gần và hỗ trợ đồng đội cùng lúc là minh chứng cho tài năng của Nell.
"Nell! Kai! Chúng tôi đến đây, các cậu rút lui đi!"
Các hiệp sĩ đã lên ngựa, và bắt đầu tấn công bằng phép thuật từ trên lưng ngựa.
Nell và Kai cũng nhảy xuống khỏi bức tường, và nhảy lên lưng ngựa của mình. Khoan đã, họ vừa huýt sáo gọi ngựa sao? Ngầu thật đấy. Tôi cũng phải học cách làm vậy. Trước tiên là phải tập huýt sáo.
"Fiona, em hãy dẫn đầu và mở đường."
"Rõ. Còn anh thì sao, Kurono-san?"
"Anh sẽ đi cuối cùng."
"Đoàn trưởng mà lại đi cuối cùng sao?"
"Ein sẽ chỉ huy. Anh có cách, đừng lo."
"Được, em giao cho anh."
Con đường mà chúng tôi đã đi qua được bảo vệ bởi bức tường lửa đen và đỏ, nhưng lũ chuột đang tìm cách vòng ra phía sau.
Chúng tôi không chỉ phải đánh bại những con quái vật đang cản đường, mà còn phải ngăn chặn chúng truy đuổi.
Dù không nhanh bằng ngựa, nhưng lũ chuột Yeti vẫn di chuyển rất nhanh. Chúng tôi không thể dễ dàng bỏ chạy khỏi chúng. Tệ nhất, chúng có thể đuổi theo chúng tôi đến tận làng Dacia.
Chúng tôi phải ngăn chặn chúng tại đây.
"Pháo Hỏa Táng - Ignis Force Blast."
Ngay khi phép thuật tấn công phạm vi rộng cấp cao được tung ra, đội kỵ binh chở những người sống sót bắt đầu chạy trên con đường được bao bọc bởi lửa.
Tôi đi cuối cùng, cưỡi trên lưng Merry.
"Master, Prim sẽ yểm trợ cho ngài."
Prim đi bên cạnh tôi.
Cô bé có thể quay trở lại hàng ngũ phía trước, nhưng tôi đã quên không ra lệnh cụ thể khi rút lui khỏi bức tường.
"Em lo lắng cho anh sao? Cảm ơn em."
Là chỉ huy mà lại đi cuối cùng, chắc chắn là cấp dưới sẽ lo lắng. Fiona và Sariel hiểu ý tôi, nên họ không nói gì thêm.
Dù sao thì, bây giờ cũng không cần thiết phải để Prim quay trở lại phía trước. Nhờ Nell, các hiệp sĩ đã hồi phục phần nào, nên họ có đủ sức mạnh để đột phá.
"Vậy thì Prim, em cứ yểm trợ cho anh và chiêm ngưỡng màn trình diễn của master nhé."
Tôi vừa nói, vừa rút thanh naginata den tuyền từ Shadow Gate.
"Mộ Hồn Đao", lưỡi đao của người thủ mộ biết hát.
"Hát lên — Hắc Ám Thần Điện Phản Hồn Ca - Requiem Hall."
Giọng hát ma quái, đầy ám ảnh, vang lên từ thanh trường thương đen. Giai điệu báng bổ, đánh thức những linh hồn ô uế.
Dưới bầu trời mùa đông trong vắt, những bóng ma mờ ảo bắt đầu xuất hiện, trôi nổi như những con cá trong nước, tìm kiếm một vật chủ sống.
Vậy, sinh vật nào đông nhất ở đây?
Chính là lũ Chuột Yeti, đang phủ kín cả vùng đất tuyết này.
GYAAAAAAAAAAAAAAAA!
Con chuột Yeti gần tôi nhất hét lên một cách điên cuồng, nó lao vào tấn công đồng loại của mình.
Nó cắn xé đồng loại của mình và lăn lộn trên mặt đất, kéo theo những con khác vào cuộc hỗn loạn.
Cảnh tượng đó diễn ra ở khắp mọi nơi, và nhanh chóng lan rộng.
Ác linh có thể nhập vào bất kỳ sinh vật sống nào, không chỉ con người. Nếu nhập vào người sống, chúng sẽ biến họ thành những kẻ điên loạn. Nếu nhập vào xác chết, chúng sẽ biến họ thành Zombie hay Skeleton. Và nếu nhập vào quái vật, chúng cũng sẽ khiến chúng phát điên, hoặc biến chúng thành quái vật Undead nếu chúng đã chết.
Mặc dù có sức mạnh thể chất đáng nể, nhưng Chuột Yeti lại có khả năng kháng phép rất kém. Chúng không thể chống lại sự xâm nhập của ác linh.
Hơn nữa, ở đây có rất nhiều xác chết. Kích thước của Chuột Yeti, dù đã biến hình cũng chỉ tương đương với con người, nên một ác linh cũng đủ để điều khiển xác chết của chúng.
Nói cách khác, việc sử dụng "Hắc Ám Thần Điện Phản Hồn Ca - Requiem Hall" để triệu hồi một lượng lớn ác linh tại đây sẽ tạo ra một cuộc hỗn loạn giữa lũ chuột Yeti sống và xác sống.
"Khoan, khoan đã, cái giọng quái dị này là gì vậy!? Đừng nói là có Lich xuất hiện đấy nhé!?"
"K-không sao đâu, chị Char, em đã dùng kết giới ánh sáng để ngăn chặn ác linh rồi."
Hừm, có vẻ như "Mộ Hồn Đao" không được lòng mọi người.
Tôi đã cố gắng giữ khoảng cách để giảm thiểu phạm vi ảnh hưởng của nó, nhưng có vẻ như tiếng hát ma quái của nó vẫn truyền đến tai Charlotte.
May mà tôi đã nhờ Nell tạo ra một kết giới để ngăn chặn ác linh. Nếu không, chúng có thể nhập vào đồng đội của chúng tôi và đó sẽ là một thảm hoạ. Tôi không muốn thua Fiona ở khoản phá hoại đó.
"Dù nó có khó chịu, nhưng đây là cách duy nhất để ngăn chặn chúng."
Dù bây giờ có xin lỗi cũng chẳng thể nào để Charlotte nghe thấy được. Cô chịu đựng một lúc nhé .
"Prim, em ổn chứ?"
"Chức năng ngăn chặn can thiệp tinh thần đang hoạt động bình thường. Không có vấn đề gì ạ."
Đúng là Power Armor cổ đại có khác, nó được trang bị đầy đủ các chức năng bảo vệ. Ngay cả Homunculus cũng có thể bị ác linh nhập vào nếu không được bảo vệ. Tôi đã chứng kiến điều đó trong trận chiến với Lily.
"Yay! Buổi live của thủ mộ- san là tuyệt nhất!"
Nhưng Hitsugi lại rất thích tiếng hát này. Cô ấy đang rất phấn khích, nhưng chắc cô ấy sẽ không có cơ hội ra tay nữa đâu
"Mình đã gây ra chuyện gì thế này..."
Ngay phía sau tôi là một cảnh tượng hỗn loạn, lũ quái vật đang cắn xé lẫn nhau.
Đối với ác linh, đàn chuột khổng lồ này là một bữa tiệc thịnh soạn. Chúng không thèm để ý đến chúng tôi, mà chỉ tập trung tấn công những con chuột khác trong tầm với.
Số lượng chuột bị ác linh nhập, dù là sống hay đã chết, vẫn ít hơn so với tổng số lượng của đàn. Nhưng miễn là "Hắc Ám Thần Điện Phản Hồn Ca - Requiem Hall" của tôi vẫn còn vang lên, những con chuột bị giết sẽ ngay lập tức bị ác linh điều khiển, gia tăng số lượng của chúng.
Giống như một đại dịch zombie, lũ chuột bị ác linh điều khiển ngày càng nhiều, chúng chiến đấu với những con chuột sống, mà tôi không biết là chúng đang truy đuổi chúng tôi hay là đang đánh nhau với đồng loại của mình.
Một cảnh tượng kinh hoàng, nhưng nó giúp chúng tôi có thời gian để trốn thoát. Cứ để chúng tự giết lẫn nhau.
Đó là lỗi của chúng vì đã sinh sôi quá nhiều. Cứ coi như đây là một hình thức của chọn lọc tự nhiên.
Tôi vừa nghĩ vậy, vừa tiếp tục "phát nhạc" bằng "Mộ Hồn Đao", và thong thả cưỡi Merry chạy về phía trước.
—-----------------------------
Ngày 28 tháng Bình Minh.
Chúng tôi đã đưa những người sống sót ở làng khai hoang đến làng Dacia an toàn.
Chúng tôi đã thành công trong việc đánh lạc hướng lũ chuột, nhưng không ai biết khi nào chúng sẽ bắt đầu di chuyển. Chúng tôi đã phải thúc ngựa chạy suốt quãng đường, và cuối cùng cũng đến làng Dacia vào lúc hoàng hôn.
Làng Dacia lúc này rất đông đúc với những người tị nạn từ các ngôi làng xung quanh, những lính đánh thuê và mạo hiểm giả đang làm nhiệm vụ tuần tra, và cả đội quân chính của "Tempest", đội của Charlotte.
Tôi nhìn thấy những người dân làng mà chúng tôi đã đưa đến đây trước đó. Có vẻ như các Homunculus đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Cũng có người không hoàn thành nhiệm vụ...
"Ư... hức..."
"Chị Char, đừng buồn nữa. Chúng ta đã cứu được những người ở làng khai hoang rồi mà."
"Haha, cậu ta bị mắng đến phát khóc kìa!"
"Im lặng! Tớ không hề khóc!"
Có vẻ như Charlotte đã bị khiển trách vì hành động tự ý của mình.
Cô ấy bước ra khỏi Hội mạo hiểm giả làng Dacia, nơi đã trở thành sở chỉ huy tiền tuyến với đôi mắt đỏ hoe. Nell nhẹ nhàng an ủi cô ấy, còn Kai thì trêu chọc.
"Chị Char, giờ chị định làm gì?"
"Trở về Spada..."
"Thật sao? cậu bị đuổi khỏi "Tempest" rồi à?"
"Không phải, đồ ngốc!"
Tôi không biết cô ấy đang buồn hay đang tức giận nữa.
Charlotte không chỉ là một hiệp sĩ, mà còn là một công chúa. Hình phạt cho hành động liều lĩnh của cô ấy sẽ do Vua Leonhardt, cha của cô ấy quyết định.
Ông ấy đã quyết định trừng phạt Charlotte, thay vì bỏ qua chuyện này. Đúng là nghiêm khắc. Thông thường, những sai lầm của hoàng gia sẽ bị lờ đi.
Đoàn trưởng của "Tempest" là Tướng Emelia Friedrich Baldier, chị gái của Simon. Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng nghiêm khắc, và có lẽ cô ấy cũng rất lạnh lùng và tàn nhẫn. Không hổ danh là một vị tướng.
Nhưng có lẽ ngay cả cô ấy cũng không ngờ rằng Charlotte lại gây ra chuyện lớn như vậy.
"Haa... Ngày mai tớ sẽ trở về Spada. Có vẻ như tớ không thể tham gia tiêu diệt lũ chuột rồi."
"Chúng ta cùng về Spada nhé, chị Char."
"Ngày mai đội quân chính sẽ đến tiêu diệt lũ chuột. Quả không hổ danh là "Tempest" , ứng biến rất nhanh"
Có vẻ như chúng tôi không còn việc gì để làm ở đây nữa.
Sáng sớm ngày mai, đội quân chính do Tướng Emellia chỉ huy sẽ đến tiêu diệt lũ chuột, và Charlotte sẽ trở về Spada.
"Chúng ta thì sao? Nhiệm vụ tuần tra vẫn chưa kết thúc mà."
"Nếu quân đội đã đến đây, nhiệm vụ có thể sẽ bị hủy bỏ. Tốt hơn hết là nên đến Hội mạo hiểm giả để xác nhận vào sáng mai."
Fiona trả lời một cách bình tĩnh, có vẻ như cô ấy đã quen với những tình huống như thế này.
Đúng là, với sự xuất hiện của quân đội, những đội lính đánh thuê nhỏ hay mạo hiểm giả cá nhân như chúng tôi không cần thiết phải tiếp tục tuần tra nữa. Có khi còn bị mắng cho.
Lãnh thổ Dacia chắc chắn đã được quân đội Spada tiếp quản.
"Giờ chúng ta cũng không còn việc gì để làm ở đây nữa, nên tốt hơn hết là quay về Spada."
"Ừ, em nói đúng. Sáng mai chúng ta sẽ đến Hội mạo hiểm giả để xác nhận, rồi trở về Spada."
Mặc dù có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra... nhưng chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, giải cứu được những người sống sót và không có thành viên nào bị thương. Nhiệm vụ đầu tiên của "Hắc Ám Kỵ Sĩ Đoàn" là một thành công lớn.
Để ăn mừng, tối nay chúng tôi sẽ có một bữa ăn thịnh soạn. Tạm biệt Calo-bou, hoan hô!
Vì đang ở trong làng, nên chúng tôi sẽ không tổ chức tiệc tùng linh đình, nhưng chúng tôi vẫn sẽ nâng ly chúc mừng thành công của nhiệm vụ đầu tiên. Chúng tôi sẽ sử dụng lương thực và rượu mà mình mang theo.
Ngay khi quyết định được đưa ra, Sariel, Sebastian và Rottenmeier, cặp đôi quản gia và hầu gái, đã nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị. Có vẻ như họ còn hào hứng hơn cả khi đi làm nhiệm vụ.
"Hơi bị chu đáo quá rồi phải."
"Cơm chín chưa?"
Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng vì được phục vụ tận răng, còn Fiona thì không hề khách sáo.
Dù sao thì, chúng tôi cũng không thể từ chối. Chẳng mấy chốc, những món ăn nóng hổi và những cốc bia đã được bày ra trong lều của chúng tôi, ở ngoại ô làng.
"Yo, cho bọn tôi ké với!"
"C-chúng tớ đến đây..."
Và đúng lúc đó, chúng tôi có khách. Tôi không nhớ mình đã mời ai, những người đến đây là Kai và Nell.
"Xin lỗi đã làm phiền, Kurono-kun. Có thật là không phiền không?"
"Phiền gì chứ. Tớ định cảm ơn hai người sau khi trở về Spada, nhưng nếu hai người đã đến đây, thì tớ rất hoan nghênh."
"Không cần phải khách sáo như vậy. Cứ cho bọn tôi ăn ké là được rồi."
"Nhưng, không sao chứ? Tôi nghĩ hai người đang đi cùng Charlotte."
"Char cũng ở đây."
Kai vừa nói, vừa tránh sang một bên, và một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đỏ rực xuất hiện từ phía sau.
Đó chính là Charlotte.
"Chào mừng... cô."
Tôi hơi cứng nhắc, vì sợ cô ta lại gây sự với tôi.
"..."
Charlotte nhìn xung quanh lều với vẻ mặt cau có, như một chú mèo con lạc vào nơi xa lạ.
"Cảm... ơn."
"Hả?"
"Cảm ơn... vì đã đến cứu tôi..."
Cô ấy nói lời cảm ơn với vẻ mặt ngượng ngùng.
Không ngờ có ngày tôi lại được Charlotte cảm ơn...


2 Bình luận
Tiệc tùng=>say rượu=> lên giường
Chuẩn cmnr