Kuro no Maou
Hishi Kage Dairi Morino Hiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 38: Đôi cánh bị xé toạc

Chương 778: Quân đoàn đánh thuê (2)

15 Bình luận - Độ dài: 4,044 từ - Cập nhật:

"—Ưm!?"

Ngay khi mở mắt ra, Prim muốn chết quách đi cho rồi.

Cô nhớ lại sự thất thố của mình.

Ngã quỵ trước mặt chủ nhân, người là thần linh đối với cô... Đó là một sai lầm không thể tha thứ, không, một sai lầm không thể nào xảy ra đối với một Homunculus.

Trước khi Prim chìm vào suy nghĩ tiêu cực, tự cho mình là sản phẩm lỗi và muốn nhảy vào lò phản ứng tổng hợp, một giọng nói vang lên.

"Cô đã tỉnh chưa?"

"... Sariel-sama."

"Không cần gọi tôi bằng kính ngữ. Cơ thể tôi cũng là Homunculus giống như cô. Không, tôi còn thấp kém hơn cô, vì tôi là nô lệ."

Đối với Sariel, đó chỉ là một lời tự giới thiệu dựa trên sự thật.

Nhưng đối với Prim, những lời đó lại khơi dậy một cảm xúc mãnh liệt trong lòng cô bé.

Sariel, người duy nhất được Kurono đích thân biến thành nô lệ.

Kẻ thù không đội trời chung, người đã bị tha thứ mọi tội lỗi và được Kurono-sama cho phép ở bên cạnh mình.

Nguồn gốc và quá khứ của Sariel hoàn toàn khác biệt so với những Homunculus khác.

Cô ấy quá đặc biệt.

Prim vẫn chưa biết tên của cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình khi đối mặt với Sariel.

"Master..."

"Chủ nhân  đang ra ngoài. Nhưng ngài ấy rất lo lắng cho cô."

"Eh!"

Niềm vui lấn át cả nỗi hối hận vì sự thất thố của mình.

Rồi lại cảm thấy xấu hổ vì đã vui mừng khi biết chủ nhân quan tâm đến mình.

"Prim, tình cảm của cô dành cho chủ nhân mạnh mẽ hơn những Homunculus khác."

"Không phải vậy. Chúng tôi được tạo ra với cùng một khả năng. Dù kiểu cơ thể của tôi là Sexaroid, nhưng chương trình bên trong là giống nhau."

"Tôi hiểu cảm giác của cô. Cảm xúc đó không phải là lỗi thiết kế hay lỗi hệ thống."

"Tại sao... tại sao cô lại hiểu?"

"Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là điều đáng xấu hổ, mà là điều đáng tự hào."

Sariel đã thua vì sức mạnh của tình yêu.

Sự tận tâm của Lily và Fiona, những người đã hợp tác với Kurono để đánh bại cô ấy, là vì tình yêu.

Và khi Sariel đối đầu với Lily, người đang ghen tuông đến mất lý trí, cô ấy đã thua vì tình yêu của Lily quá sâu đậm.

Sariel thừa nhận rằng tình yêu, một cảm xúc duy nhất có thể trở thành động lực để đánh bại cả Tông đồ. Và hơn hết, hình ảnh của họ, những người mạnh dạn bày tỏ tình yêu của mình, thật rực rỡ và tỏa sáng.

"Nếu đây không phải là lỗi của tôi, giờ tôi phải làm sao? Tôi không thể làm việc như Master mong đợi nếu cứ tiếp tục thế này..."

Tất nhiên, cô không thể làm việc được nếu cứ ngất xỉu mỗi khi bị xoa đầu.

Không chỉ là tiếp xúc cơ thể. Chắc chắn Prim sẽ không thể kiểm soát cảm xúc của mình nếu bị Kurono nhìn, hay quan tâm.

Cơ thể con người quá yếu ớt để chịu đựng được ý chí của thần linh.

"Tôi không thể đưa ra giải pháp cụ thể cho cô."

Sariel cũng không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Cô ấy không thể nào bộc lộ nội tâm đang bị giày vò bởi lời nguyền của Shirasaki Yuriko.

Chính Sariel cũng đang muốn biết phải làm gì với cảm xúc này.

"Nhưng tôi có thể giới thiệu cho cô một người có thể giúp cô giải quyết vấn đề này."

Sariel với khuôn mặt vô cảm đặc trưng của Homunculus, nhưng giọng nói lại đầy tự tin, gọi tên người đó.

"Quản gia, tôi giao lại cho cô."

"Ok, việc huấn luyện lính mới cứ giao cho quản gia Hitsugi này nhé, Sariel-chan!"

Cánh cửa bật mở, và một cô bé hầu gái nhỏ nhắn, trạc tuổi Prim, nhưng ngực phẳng lì, bước vào.

Đó là Hitsugi, một "vũ khí bị nguyền rủa", được tạo thành từ "Hắc thủy - Abyss Drop", một loại giả thủy  có thể tự do hành động.

Sariel đã giao vấn đề này cho một "vũ khí bị nguyền rủa", một thứ không phải con người.

"Em là Prim phải không? Chị đã thấy rồi đấy, em ngất xỉu ngay khi được goshujin-sama xoa đầu, thật là một đứa trẻ phiền phức!"

"..."

Prim cứng họng.

Lời nói của Hitsugi tuy thẳng thừng nhưng lại là sự thật, khiến Prim không khỏi sốc.

"Em không được buồn phiền đâu nhé. Em đã được goshujin-sama đích thân lựa chọn. Vì vậy, em phải dốc hết sức mình để phục vụ ngài ấy, nếu không em sẽ bị loại khỏi đội ngũ hầu gái!"

"Em xin lỗi."

Nhìn Prim cúi đầu xin lỗi, Hitsugi nở nụ cười hài lòng.

"Nhưng đừng lo, quản gia Hitsugi, hầu gái đầu tiên của chủ nhân, người đứng đầu đội ngũ hầu gái sẽ huấn luyện em thành một hầu gái xuất sắc!"

"Thật, thật sao ạ?"

Thấy Prim hào hứng, Hitsugi ưỡn ngực, tuyên bố:

"Cứ giao hết cho Hitsugi-neesan này!"

Và rồi, Hitsugi giơ ngón tay ra, tạo dáng và ra lệnh:

"Đầu tiên, Prim, chúng ta sẽ luyện tập việc được goshujin-sama xoa đầu!"

—---------------------------------

Sau khi tuyên bố thành lập quân đoàn đánh thuê, tôi rời khỏi biệt thự và đi đến khu công nghiệp của Spada.

"Đây là lần đầu tiên mình đến đây."

Đây là một nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến.

Bình thường, tôi chỉ đến xưởng rèn Stratos để mua sắm trang bị. Khu công nghiệp này có rất nhiều nhà máy lớn, tạo cho tôi cảm giác giống như Adamantoria.

Hiện tại, có một nhà máy sản xuất súng trường ở đây.

Nhờ vào sự giúp đỡ của Regin-san, Simon đã mượn một phần nhà máy của Mordred, công ty buôn bán vũ khí, để sản xuất "Crow Rifle", vào khoảng thời gian chúng tôi bắt đầu hành trình đến Karamara.

Doanh số bán súng trường ngày càng tăng và nhà máy đã được mở rộng. Giờ đây, nhà máy này đã trở thành căn cứ của Simon. Cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp, không biết có sao không.

Mà, tôi đến đây để gặp Simon.

"Mời ngài đi lối này."

Người dẫn đường cho tôi là một nữ Homunculus, đội trưởng của đội thử nghiệm số 2 "Sylphid". Hình như là F-0049.

Tôi không thể nhớ hết số hiệu của họ, nhưng tôi nhớ cô ấy vì số hiệu của cô ấy trùng với số hiệu của tôi, 49.

Khác với "Salamander", "Sylphid" phụ trách sử dụng súng do Simon sản xuất nên họ thường xuyên làm việc cùng cậu ta.

Tất nhiên, nhà máy này cũng là nơi làm việc của họ và họ đến đây hàng ngày.

"Simon có ở đây không?"

"Nếu là giờ này, ngài ấy chắc hẳn  đã bắt đầu làm việc rồi ạ."

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, tôi đi theo cô ấy vào nhà máy.

"Chào buổi sáng, Sic-san!"

"Hôm nay chị đến muộn đấy, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng."

Dù F-0049 đang mặc bộ đồng phục hầu gái, trông khá lạc lõng giữa nhà máy đang hoạt động hết công suất với những lò nung rực lửa và ma trận ma thuật sáng rực, nhưng những công nhân ở đây có vẻ đã quen với sự hiện diện của cô ấy và chào hỏi cô ấy rất nhiệt tình.

Có vẻ như cô ấy đã hòa nhập rất tốt.

Tôi hơi lo lắng cho cô ấy vì cô ấy là Homunculus, nhưng đúng như Lily đã nói, không có vấn đề gì cả, tôi cảm thấy yên tâm.

"Ở đây cô được gọi là Sic-san sao?"

"Vâng, ở đây, họ không gọi tôi bằng tên chính thức mà dùng biệt danh."

"Cũng được. Nhưng Sic nghe giống như tên con trai, nên tôi sẽ đặt cho cô một cái tên nữ tính hơn... Ừm, từ giờ trở đi, tên cô là Sīk."

"Vâng, thưa ngài. Thật là vinh hạnh khi được ngài đặt tên."

Cô ấy cũng là một thành viên của quân đoàn đánh thuê. Tôi dự định đặt tên cho tất cả các thành viên, nhưng việc đặt tên cho 100 người là một nhiệm vụ khá khó khăn đối với tôi.

Thế nên, tôi phải tranh thủ đặt tên cho họ khi có cơ hội... nhưng tôi hơi hối hận vì đã chọn địa điểm này.

"Woa, Sic-san đang quỳ lạy kìa."

"Thật sao? Người đó là chủ nhân thực sự của cô ấy à?"

"Nhà tài trợ của chúng ta tên gì nhỉ, Master gì đó?"

"Đúng rồi, anh hùng của Spada! Một mạo hiểm giả siêu hạng!"

"Ước gì tôi cũng được một người đẹp như vậy hầu hạ."

Các công nhân xôn xao, bàn tán và nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

Tôi không muốn làm phiền họ, nên tôi quyết định đi tiếp.

Tôi đi theo Sīk hay F-0049, vào sâu trong nhà máy.

Chúng tôi dừng lại trước một cánh cửa sắt hai cánh, với tấm biển "Phòng nghiên cứu, cấm vào" đã cũ và phai màu. Có vẻ như Simon đang ở trong đó.

Sīk dễ dàng mở cánh cửa sắt nặng nề.

Bên trong là ba bộ giáp máy.

Và trước mặt chúng là một bóng lưng nhỏ bé, mái tóc màu xám tro.

"Simon!"

"On... Onii-san!? Anh đã về rồi sao!?"

Ah, đã lâu rồi không gặp.

Tôi chạy đến, ôm chầm lấy cậu ta.

"Uwoa, khoan đã!"

"Đã lâu không gặp, anh rất nhớ em."

"Anh lúc nào cũng làm quá lên."

Sau màn đoàn tụ ngắn ngủi, tôi nhìn kỹ Simon.

"Này, sao trông em gầy đi vậy?"

"Thế ạ? Em thấy mình vẫn khỏe mà."

Hừm, có thật không vậy? Trước đây, tôi đã từng nhầm cậu ta là con gái với khuôn mặt xinh xắn như búp bê, nhưng giờ đây, làn da của cậu ta nhợt nhạt, còn có quầng thâm dưới mắt.

"Em thực sự ổn chứ? Trông em mệt mỏi quá."

"Em ổn mà— chỉ là dạo này hơi bận thôi. Việc sản xuất Crow Rifle đã đi vào ổn định, em cũng vừa hoàn thành súng máy, và còn phải nghiên cứu vũ khí và Power Armor cổ đại nữa, à,  còn cả những việc mà Lily-san nhờ vả nữa..."

"Rõ ràng là em đang làm việc quá sức!"

"Không sao đâu mà-- A, chào buổi sáng Sic-san, chị đến rồi sao."

"Chào buổi sáng, Simon-sama. Đã đến giờ ăn trưa rồi ạ."

"Đã trưa rồi à, nhanh thật... Ah, em hết tiền rồi, Sic-san có không?"

"Đây ạ."

Sik đưa cho Simon một thứ gì đó trông giống như thanh sô cô la và tôi chợt nhận ra nó.

"Simon, đó là..."

"À, cái này á? Nó gọi là Calo-bou, cung cấp đủ dinh dưỡng cho cả ngày đấy. Tiện lợi thật, dù không ngon lắm."

Simon cười gượng, nhúng thanh "Calo-bou", loại thức ăn tổng hợp dành cho nô lệ vào cốc cà phê đã nguội, và ăn ngấu nghiến.

Tôi biết nó không ngon. Nhưng Simon lại ăn nó một cách ngon lành, không hề do dự, và nhanh chóng ăn hết.

"Dạo này em bận quá, nên toàn ăn cái này thôi."

"Simon-sama, dữ liệu khôi phục của bộ giáp "Hellhound" đang bị chậm lại 15%."

"Eh? Em đã cố gắng hết sức rồi mà... Chắc hôm nay lại phải thức trắng đêm rồi."

Nhìn Simon cười gượng gạo với đôi mắt vô hồn, tôi hiểu ra mọi chuyện.

"Đồ ngốc, em làm việc quá sức rồi! Về nhà ngay lập tức!"

—----------------------

Sau khi chứng kiến tình trạng làm việc quá sức của Simon, tôi lập tức đưa cậu ta về biệt thự.

Tôi cho cậu ta tắm rửa, ăn một bữa tối ấm áp, dễ tiêu do Sariel nấu, và đặt cậu ta lên chiếc giường êm ái... Cuối cùng thì, đôi mắt của Simon cũng lấy lại được vẻ sống động.

"Xin lỗi anh, em đã khiến anh lo lắng. Em mải mê làm việc quá."

"Anh hiểu, nhưng em cũng phải biết giới hạn chứ..."

Là một nhà giả kim với niềm đam mê sáng tạo, việc cậu ta say mê nghiên cứu súng và di vật cổ đại là điều dễ hiểu, nhưng tôi không ngờ cậu ta lại làm việc quá sức đến vậy.

"Mọi người cũng đừng bắt Simon làm việc quá nhiều."

"Chúng tôi xin lỗi."

Những Homunculus khác cũng quá tận tụy với công việc và điều đó đã phản tác dụng.

Họ có thể làm việc không ngừng nghỉ, nên nếu Simon làm việc theo tiến độ của họ, cậu ta sẽ phải ăn Calo-bou thay cơm, làm việc từ sáng đến tối.

"Haiz, mình phải thay đổi điều này."

Làm việc quá sức cũng không tốt cho Homunculus.

Dù họ không cảm thấy gì, nhưng nếu họ đột ngột ngã quỵ thì sẽ rất phiền phức. Quản lý sức khỏe cũng là một phần của công việc.

Tôi không muốn quân đoàn đánh thuê của mình trở thành một nơi làm việc khắc nghiệt. Tôi muốn tạo ra một môi trường làm việc thoải mái, lành mạnh.

"—Ồ, anh muốn thành lập một quân đoàn đánh thuê."

"Ừ, đó là mục tiêu hiện tại của anh."

Sau khi Simon đã bình tĩnh lại, tôi kể cho cậu ta nghe về những chuyện đã xảy ra ở Karamara, và kế hoạch của tôi trong tương lai.

"Em đã đoán trước được điều này, nhưng giờ thì nó đã thành hiện thực."

"Anh không chắc mình có làm tốt hay không."

"Ổn mà. Anh đã làm rất tốt ở Alsace mà."

"Đó là nhờ có những người đồng đội tốt. Anh chẳng làm được gì nhiều."

"Không phải vậy đâu."

Chỉ có Simon, một trong số ít người sống sót sau trận chiến đó, mới có thể nói như vậy.

"Nhưng mà, anh đã chiếm được luôn cả Karamara... Nghe như chuyện cổ tích vậy."

"Anh cũng không tin nổi. Thực ra, mọi chuyện có thành công hay không đều phụ thuộc vào Lily."

"Eh? Anh giao hết cho Lily-san sao?"

"Có một số chuyện xảy ra, khiến anh nhận ra mình thật bất lực... Giờ anh chỉ có thể làm được đến thế. Nên anh đã giao hết mọi việc ở Karamara cho Lily."

"Lily-san mà không có ai kiềm chế thì..."

Simon nhìn xa xăm, vẻ mặt lo lắng.

Cậu ta đang lo lắng điều gì vậy? Lily đã hứa với tôi rằng cô ấy sẽ tạo ra một quốc gia nơi trẻ em không phải làm nô lệ, tôi tin rằng cô ấy sẽ làm được.

Mặc dù, tôi không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ ngay lập tức.

"Điều quan trọng là chúng ta có thể sử dụng Karamara làm căn cứ để chống lại Thập Tự Quân."

Tôi không biết Lily sẽ quản lý Karamara như thế nào, nhưng... nếu cô ấy thành công, thì chúng tôi sẽ có thêm một lực lượng quân sự hùng hậu.

Karamara tuy nhỏ, nhưng lại là một thành phố đặc biệt, được hỗ trợ bởi Đại Mê Cung. Tôi không biết chính xác dân số của nó, nhưng nghe nói là hơn 1 triệu người.

"Nếu thành lập quân đội Karamara, anh muốn trang bị súng làm vũ khí chính."

"Tuyệt vời, nhu cầu sẽ tăng mạnh! Nhưng giờ quy mô của sản xuất của chúng ta chưa đủ.

"Karamara là một thành phố phát triển. Họ có đủ nhà máy để sản xuất súng, và quan trọng hơn, họ có Đại Mê Cung, một di tích cổ đại."

"Nếu có thể sử dụng di tích cổ đại... ừm, cũng có khả năng."

"Vì vậy, anh muốn em đến Karamara trong thời gian sớm nhất."

"Bằng đường dịch chuyển ạ?"

"Hiện tại thì chưa được, nhưng sẽ sớm thôi."

"Vậy, chắc  em nên chuyển căn cứ đến đó."

Xét về mặt an toàn, Karamara, nằm ở cực nam của lục địa là nơi an toàn nhất, xa nhất so với khu vực hoạt động của Thập Tự Quân. Nó an toàn hơn Spada, nơi đang đối đầu trực tiếp với Thập Tự Quân qua dãy núi Galahad.

Hơn nữa, Karamara được bao bọc bởi sa mạc rộng lớn, nên nếu muốn tấn công, kẻ địch cần phải có một hạm đội lớn. Giống như những hòn đảo được bao bọc bởi biển cả, Karamara được bảo vệ bởi địa hình tự nhiên.

"Hiện tại thì còn phụ thuộc vào Lily, nhưng căn cứ chính của chúng ta sẽ là Karamara."

"Nhưng anh sẽ ở lại Spada, đúng không?"

"Đúng vậy, vì đó là tiền tuyến của cuộc chiến chống Thập Tự Quân. Anh sẽ giao Karamara cho Lily và tập trung huấn luyện quân đoàn đánh thuê, một lực lượng chiến đấu tinh nhuệ."

Tôi nghe nói Thập Tự Quân chưa có động tĩnh gì, nhưng chúng tôi không thể lơ là cảnh giác.

Lãnh thổ Daedalus rất rộng lớn. Sau một năm, quá trình thuộc địa hóa chắc hẳn đã đạt được nhiều tiến bộ.

Ngay cả khi không nhúng tay vào các Monolith trên lục địa, họ vẫn có đủ đất đai và con người để mở rộng lực lượng Thập Tự Quân bằng con đường chính thống.

"Vì vậy, giờ anh sẽ đến Hội để đăng ký quân đoàn đánh thuê."

"Nếu vậy, em cũng nên trở về nhà máy--"

"Simon, em được nghỉ đến ngày mai, không, đến ngày kia. Và cấm ăn Caro bou."

"Ơ, em biết rồi mà."

—------------------

Sau khi cho Simon nghỉ ngơi, tôi đến trụ sở chính của Hội mạo hiểm giả Spada, cùng với 103 thành viên của quân đoàn đánh thuê.

"Chào mừng cậu trở về, Kurono-kun. Thật mừng khi thấy cậu bình an vô sự."

"Ừ, đã lâu không gặp, Erina. Tôi về hôm qua."

Đã lâu rồi tôi không gặp Erina, nhân viên lễ tân.

Cô ấy là người phụ trách nhóm "Elemental Master", nên mỗi khi tôi đến Hội, tôi đều gặp cô ấy.

"Hôm nay cậu chỉ đến để chào hỏi thôi sao?"

"Không, tôi có việc quan trọng."

Sau khi chào hỏi, kể sơ qua về chuyến đi và tặng quà lưu niệm cho Erina, tôi đi thẳng vào vấn đề chính.

"Tôi muốn thành lập một quân đoàn đánh thuê, và tôi muốn đăng ký."

"Hả? Quân đoàn đánh thuê!? Đúng là một quyết định táo bạo."

Erina có vẻ ngạc nhiên, nhưng không hề nghi ngờ.

Đối với một mạo hiểm giả hạng 5, việc thành lập quân đoàn đánh thuê để tìm kiếm chiến công cũng không phải là chuyện lạ.

Ngay cả khi không có Thập Tự Quân, ở lục địa Pandora vẫn có đủ chỗ cho lính đánh thuê hoạt động. Dù không có chiến tranh giữa các cường quốc, nhưng vẫn có những cuộc xung đột nhỏ lẻ và cả sự xuất hiện của những con quái vật mạnh mẽ.

Giống như việc quân đội Flame Orc tấn công Adamantoria, mọi quốc gia đều phải đối mặt với mối đe dọa từ quái vật. Vì vậy, ngay cả khi không có chiến tranh giữa con người, nhu cầu về lính đánh thuê vẫn luôn tồn tại.

"Tôi có thể đăng ký ở đây luôn, phải không?"

"Vâng, được chứ."

Không có Hội lính đánh thuê.

Hội mạo hiểm giả đã có một hệ thống tổ chức hoàn chỉnh, và hầu hết lính đánh thuê đều là mạo hiểm giả. Rất hiếm khi một lính đánh thuê không có tư cách mạo hiểm giả.

Hội mạo hiểm giả cũng rất đáng tin cậy trong việc quản lý các nhiệm vụ.

"Xin mời cậu điền vào mẫu đơn này."

Mẫu đơn đăng ký quân đoàn đánh thuê.

Tên quân đoàn, đoàn trưởng, đội phó, địa điểm hoạt động, quy mô, vân vân.

Có vẻ như tôi không cần phải liệt kê tên của tất cả 103 thành viên, mà chỉ cần đính kèm bản sao thẻ Hội của họ.

"Tôi muốn đăng ký mạo hiểm giả cho các thành viên trước, rồi mới chính thức kết nạp họ vào quân đoàn, được không?"

"Được chứ. Cậu có bao nhiêu thành viên?"

"100 người."

"Một đội quân khá hùng hậu đấy. Cậu tìm đâu ra nhiều người như vậy, Kurono?"

"Ở Karamara."

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đăng ký mạo hiểm giả cho những Homunculus, những người không có hộ khẩu.

Tôi sẽ sử dụng hộ khẩu của những người Karamara có độ tuổi và giới tính tương tự. Làm sao tôi có được hộ khẩu của họ? Tất nhiên là từ Karamara rồi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn hộ khẩu của những người Karamara cho tất cả các thành viên. Về mặt hình thức, tôi sẽ sử dụng tên của những người đó.

Dù sao thì, những người này cũng đang sống ở Karamara, một nơi rất xa xôi, nên không ai có thể kiểm tra được. Và vì họ là người thật, nên tôi có thể sử dụng lý lịch của họ.

Mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.

"Các thành viên của cậu có ở đây không?"

"Có, tất cả đều ở đây."

"Được rồi. Vì số lượng người khá đông, nên tôi sẽ dẫn mọi người  đến một quầy khác."

Erina, với phong thái chuyên nghiệp của một nhân viên lễ tân ưu tú, đã sắp xếp mọi việc một cách nhanh chóng và hiệu quả.

Trong khi các Homunculus đang làm thủ tục đăng ký mạo hiểm giả, tôi quay lại điền mẫu đơn... và rồi, tôi dừng lại.

"Sao thế Kurono-san, có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi... anh vẫn chưa nghĩ ra tên cho quân đoàn."

"Kurono-san, cứ đặt là "Quân đoàn đánh thuê Kurono" là được rồi mà."

Fiona thở dài, nói.

Có vẻ như cô ấy không quan tâm đến tên của quân đoàn. Cô ấy nghĩ rằng cứ dùng tên tôi là được rồi, vì tôi là đoàn trưởng.

"Nhưng mà..."

"Nếu anh không nghĩ ra được cái tên nào hay hơn, cứ dùng "Quân đoàn đánh thuê Kurono" đi."

"Ừm, Kurono-kun, tôi cũng thấy cái tên đó không tệ."

Đúng là nó đơn giản, dễ hiểu và không tệ. Nhưng mà, tôi muốn đặt một cái tên thật ngầu cho quân đoàn của mình!

"... Sariel, cô có ý kiến gì không?"

"Hắc Ám Hiệp Sĩ Đoàn."

"Hả?"

"Hắc Ám Hiệp Sĩ Đoàn."

Sariel nói một cách dứt khoát, không hề do dự. Tôi không nghe nhầm.

"Tại sao lại là "Hắc Ám Hiệp Sĩ Đoàn"?"

"Một ngày nào đó, họ sẽ trở thành hiệp sĩ của Quỷ Vương. Vì vậy, nên tên là “Hắc Ám Hiệp Sĩ Đoàn”."

"Được, tôi chọn cái tên đó."

Tôi không hiểu rõ ý của Sariel, nhưng... tôi thích lý do mà cô ấy đưa ra.

Được rồi, những người tôi lãnh đạo không chỉ là lính đánh thuê, mà là Hiệp Sĩ Hắc Ám.

Họ là những hiệp sĩ của bóng tối, sẽ đánh bại Thập Tự Quân của thần thánh.

"Từ hôm nay, chúng ta là "Hắc Ám Hiệp Sĩ Đoàn"!"

Tôi hơi băn khoăn không biết có được dùng tên "Hiệp Sĩ" cho một quân đoàn đánh thuê hay không, nhưng có vẻ như không sao cả.

Họ nói rằng việc đặt tên "Hiệp Sĩ" cho quân đoàn đánh thuê là khá phổ biến... Xem ra mọi người đều nghĩ giống nhau. Có lẽ, đó là vì hình tượng hiệp sĩ rất được ngưỡng mộ.

Cuối cùng, quân đoàn đánh thuê của tôi đã được thành lập.

Giờ thì chỉ cần tìm một nhiệm vụ phù hợp.

Mọi việc của tôi diễn ra khá suôn sẻ, không biết Lily bây giờ có ổn không...

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

Lấy tên là Hắc Quốc Xã
Rồi anh nô đi ra,cả lũ giơ tay,"ACHTUNG,HEIL KURONO"thì cháy vcl
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bác quên bọn Nhật từng là phát xít à:)).
Xem thêm
@doduy2809: cơ mà ko có tên ngầu
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Lại 1 lần nữa ngán ngẩm trước độ bại não của anh nô,ở bên lâu thế rồi mà anh vẫn chưa biết con vợ cả anh nó bệnh cỡ nào
Xem thêm
Sao ko phải Ma Quỷ Quân Đoàn,Địa Ngục Đại Quân,Thiêu Đốt Quân Đoàn,Tuyệt Diệt Đại Quân nhể
Xem thêm


Đưa đi tắm,đưa đi ăn,đưa lên giường,và sau đó họ....



Xem thêm
Simon vẫn tỉnh như xưa
Khá sure là karamara sẽ thànb địa ngục tư bản như mấy map cyber cho xem
Xem thêm
Shion đc chăm ác
Xem thêm
Chết tiệt, tên đoàn nghe chuuni quá, còn simon được anh đen chăm hơn cả lily kìa, rốt cuộc ai mới là người anh đen yêu thương nhất vậy 🐧
Xem thêm
Chắc là Simon, tui nghĩ là sắp...ntr.. rồi
Xem thêm
@Không phải Long tộc: đâu phải tự nhiên người có nụ hôn đầu tiên của anh đen là simon được 🐧
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời