Kuro no Maou
Hishi Kage Dairi Morino Hiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 38: Đôi cánh bị xé toạc

Chương 782: Tái ngộ bạn bè (2)

4 Bình luận - Độ dài: 3,783 từ - Cập nhật:

Ngày 19 tháng Bình Minh.

Tôi đã hẹn gặp Will thành công và được mời đến Lâu đài Hoàng gia Spada.

"— Thì ra chuyện là như vậy, đó là cách cậu kiểm soát Karamara."

"Nghe vẫn khó tin... nhưng nếu đó là Lily, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì với sức mạnh của di tích cổ đại."

Tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện, từ lúc bắt đầu hành trình cho đến khi kết thúc cuộc đua tranh giành di sản ở Karamara và giành được Original Monolith. Cuộc trò chuyện kéo dài khá lâu.

Will gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Nell đang ngồi bên cạnh cậu ta.

Hình như Nell đã quay lại Spada để tiếp tục việc học, cô ấy đã đến Học Viện Hoàng Gia kể từ lúc tôi rời đi.

Hôm nay, tình cờ Nell có việc đến lâu đài nên Will đã đưa cô ấy đi cùng. Tôi cũng muốn gặp Nell nếu cô ấy ở Spada nên việc này rất tiện, tôi có thể kể cho cả hai người nghe về chuyến đi Karamara của mình.

"Nhưng Kurono-kun, sao cậu lại không làm vua của Karamara?"

"Tớ không hợp làm vua đâu."

"Không đâu, Kurono-kun, cậu chắc chắn sẽ là một vị vua tốt."

Nell nói với một nụ cười rạng rỡ, khiến tôi suýt chút nữa thì tin lời cô ấy.

Được một nàng công chúa khen như vậy, tôi cũng cảm thấy hơi tự hào... nhưng tôi không thể nào coi đó là thật được.

"Thánh hộ của tớ là để chiến đấu với Tông đồ, tớ cần phải ra trận. Spada hiện đang là ở tiền tuyến. Tớ không thể nào bỏ mặc Spada và làm vua ở một nơi xa xôi như Karamara được."

"Vì bảo vệ Spada, cậu đã từ bỏ ngai vàng... Là Hoàng tử của Spada, ta không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn."

"Ở Spada còn có nhà của tôi nữa mà, tôi không muốn nó bị quân xâm lược san phẳng đâu."

Hơn nữa, Karamara là một quốc gia theo chế độ nghị viện, không có ngai vàng. Lily thì rất quyết tâm trở thành Nữ hoàng, tôi không biết cô ấy định làm thế nào để mọi người chấp nhận chế độ quân chủ.

"Vậy nghĩa là, thân phận Kurono-kun vẫn là một mạo hiểm giả thôi, đúng không?"

"Thêm vào đó, tớ còn là đoàn trưởng của một đội lính đánh thuê."

Vì vậy, bản thân tôi không có quyền lực đặc biệt gì ở Karamara.

Điều duy nhất tôi có thể làm là nhờ vả Lily.

Khoan đã, nếu Lily bỏ rơi tôi, tôi sẽ chỉ là một mạo hiểm giả bình thường, không có chút ảnh hưởng nào...

"Tạm thời, tớ sẽ tập trung vào đội lính đánh thuê, còn Will, cậu hãy cố gắng thúc đẩy sự hợp tác giữa Spada và Karamara."

Nhưng đó cũng không phải là chuyện có thể làm ngay được.

Lily nói rằng nếu mọi chuyện suôn sẻ, cô ấy sẽ cử một sứ giả chính thức đến đàm phán ngoại giao. Cô ấy dự định cử một quan chức cấp cao của tập đoàn Xanadu, thay vì Homunculus.

Sử dụng một người có danh tiếng sẽ giúp cho việc đàm phán thuận lợi hơn.

"Ta nghe nói Original Monolith có thể được sử dụng để dịch chuyển tức thời, chuyện đó là thật chứ?"

"Spada vẫn chưa làm được, nhưng hiện tại, bọn tôi có thể dịch chuyển đến Fauren."

"Ồ, vậy là cậu đã sử dụng nó rồi sao... Ta tự hỏi dịch chuyển tức thời là như thế nào nhỉ?"

"Cảm giác không dễ chịu lắm."(Nell)

Đó là sự khác biệt giữa Nell, một mạo hiểm giả hạng 5, và Will, người chỉ mới chiến đấu với Goblin trong mấy buổi học ngoài trời

Nell đã từng trải nghiệm dịch chuyển tức thời khi gặp phải bẫy dịch chuyển trong các di tích cổ. Cô ấy cũng bị dịch chuyển khi chiến đấu với Lily ở Destiny Land.

Đó không phải là những kỷ niệm đẹp.

"Nếu kiểm soát được thì chẳng có thứ gì tiện lợi hơn chức năng này đâu."

Nhờ chức năng này. quãng đường dài giờ chỉ là trong nháy mắt. Cuộc hành trình trở về từ Karamara điễn ra rất nhanh chóng.

"Và nếu có thể mở đường dịch chuyển, chúng ta có thể di chuyển người và hàng hóa một cách tự do. Nói cách khác, nếu Karamara thành lập quân đội chính quy, họ có thể gửi quân tiếp viện đến Spada."

"Hmm, đó là một tin tốt cho đất nước chúng ta... Nhưng tổ chức được quân đội chính quy là một chuyện, và nếu thành, cậu chắc người dân Karamara sẽ ủng hộ việc xuất binh tiếp viện sao?"

Đó không chỉ là câu hỏi, mà còn là sự nghi ngờ.

Ngay cả khi Lily có thể cai trị Karamara, thì việc gửi quân tiếp viện đến một đất nước xa xôi như Spada chắc chắn sẽ bị phản đối.

Dù có giải thích về mối đe dọa của Thập Tự Quân nhưng người dân Karamara vẫn chưa phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, nên họ khó có thể hiểu được tình hình.

Binh lính Karamara cũng không muốn chiến đấu với một kẻ thù xa lạ ở một đất nước xa xôi, và dư luận cũng sẽ không chấp nhận điều đó.

"Trong trường hợp xấu nhất, Karamara có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề. Họ có thể thuê một lượng lớn lính đánh thuê để đến Galahad."

"Ta hiểu rồi, ở một đất nước được cai trị bởi thương nhân, lực lượng chủ lực không phải là những hiệp sĩ trung thành, mà là lính đánh thuê. Với đủ tiền, họ có thể thuê được một đội quân lính đánh thuê hùng hậu."

Nhưng đó chỉ là biện pháp cuối cùng.

Cả tôi và Lily đều muốn xây dựng một đội quân kỷ luật, tuân theo mệnh lệnh. Những Homunculus rất ngoan ngoãn và biết nghe lời... tôi vẫn cảm thấy áy náy khi phải dựa dẫm vào họ.

"Mọi chuyện phụ thuộc vào Lily. Tôi chỉ có thể tin tưởng cô ấy."

"Nếu đã được Kurono-kun tin tưởng đến vậy, Lily chắc chắn sẽ thành công. Cô ấy có đủ tình yêu để làm được điều đó."

Nell nói với vẻ mặt bình tĩnh.

Có lẽ vì đã từng bị Lily đánh bại thảm hại, nên dù có công nhận sức mạnh của Lily, cô ấy cũng không muốn nhắc đến chuyện đó.

"Giờ thì cả tôi và Lily đều phải tập trung vào công việc của mình. Tôi cũng đã nhận một nhiệm vụ rồi."

"Cậu vừa trở về từ tận cùng thế giới mà. Bận rộn thật đấy."

"Đúng đó, Kurono-kun nên nghỉ ngơi thêm chứ?"

"Tôi đã sử dụng dịch chuyển tức thời để trở về từ Karamara nên cũng không mệt lắm."

Thực ra tôi cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng bè lũ Thập Tự Quân sẽ không đợi chúng tôi, và sau khi nhìn thấy những kẻ như Sylvanian, tôi càng cảm thấy lo lắng và không muốn lãng phí thời gian.

Mong rằng chúng tôi sẽ chuẩn bị đủ tốt trước khi Thập Tự Quân quay trở lại.

"Nhưng hôm nay cậu phải ở lại với chúng ta đấy nhé"

"Tất nhiên là được rồi, tôi đã giao mọi việc cho Fiona và Sariel."

"Tốt lắm! Kurono, chúng ta cùng nhau ăn tối nào!"

Will vỗ tay. Ceria, người hầu gái thân cận đang đứng hầu, cúi chào và rời khỏi phòng.

Will nói rằng chúng tôi sẽ ăn tối ngay tại đây, không cần phải câu nệ hình thức.

"Tôi thấy hơi ngại, tôi không định làm phiền cậu đâu."

"Ta là Hoàng tử của Spada đấy. Phải tiếp đãi bạn bè cho phải phép chứ."

"Đúng vậy, đừng khách sáo. Khi Kurono-kun đến Avalon, tớ cũng sẽ tiếp đãi cậu chu đáo như vậy."

Nghe Nell nói vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lời mời.

Vì đã chuẩn bị quà cáp nên cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Trước khi rời Karamara, Lily đã đưa cho tôi một số loại rượu thượng hạng. Dù tôi không sành rượu, nhưng chúng sẽ là những món quà sang trọng.

"Nào, để chúc mừng sự trở về an toàn của người bạn tâm giao, Kurono."

Chúng tôi cụng ly, những chiếc ly chứa đầy rượu vang Spada, loại rượu mà chúng tôi đã từng uống trong lễ trao huân chương.

Sau khi uống vài ly, chúng tôi không còn nói chuyện nghiêm túc nữa, mà chuyển sang những câu chuyện phiếm.

Dù gì thì Will đã có công việc trong lâu đài, nên nhìn chung cậu ta có vẻ khá bận rộn. Nghe cậu ấy than thở, tôi cảm thấy như mình đang nghe một sinh viên mới ra trường vậy.

Vì bị triệu hồi đến thế giới này, tôi đã bỏ học giữa chừng và trở thành mạo hiểm giả, nên mấy nỗi khổ đó, tôi khó mà đồng cảm được.

Còn Nell, dù đã quay lại Spada du học, nhưng có vẻ như cô ấy đang cảm thấy buồn chán.

Nero đã trở về Avalon, còn Charlotte, bạn thân của cô ấy cũng đã tốt nghiệp và đang làm việc trong quân đội Spada. Chỉ còn Kai và Saphire là thành viên của "Wing Road" ở lại trường.

Dù họ vẫn có thể làm nhiệm vụ với ba người... nhưng có vẻ như họ không còn hoạt động tích cực như trước nữa.

Sau khi nghe xong câu chuyện của Will và Nell...

"..."

Tôi thấy Will nháy mắt với Nell.

Sao lại nháy mắt? Cậu ta nhắm mở một mắt, như thể đang ra hiệu gì đó.

"...!"

Nell nhìn Will, gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hai người họ đang nói chuyện gì với nhau sao?

"Ôi trời, ta uống hơi nhiều rồi, nóng quá!"

Will nói với giọng điệu cường điệu, điều này không có gì lạ, nhưng hôm nay cậu ta có vẻ hơi giả tạo.

"Đ-đúng vậy... Em cũng thấy hơi nóng."

Nell nói, có vẻ hơi bồn chồn.

"Tớ không có bị say, nhưng căn phòng này hơi ấm áp quá, tớ cũng thấy hơi nóng."

"Hahaha, đây là Lâu Đài Hoàng Gia Spada! Chúng ta không tiếc ma thuật để sưởi ấm đâu!"

Đúng là ở lâu đài thì việc sưởi ấm vào mùa đông là điều hiển nhiên. Nhưng tôi không chắc hệ thống sưởi ấm ở đây có thể điều chỉnh nhiệt độ chính xác như ở Trái Đất hay không. Có lẽ nhiệt độ hơi cao.

"Haa... Tớ thấy nóng quá, tớ cởi áo khoác ra nhé... Nóng quá..."

Cô ấy vừa nói "nóng quá" hai lần? Câu nói và khuôn mặt đỏ bừng của Nell khiến tôi nghi ngờ cô ấy đã say. Nell cởi chiếc áo choàng ra.

Và bộ trang phục bên trong khiến tôi bất ngờ.

Nó hở vai và khoét cổ khá sâu... nhưng không hề phản cảm, mà ngược lại, rất sang trọng và đắt tiền.

Chiếc váy mỏng màu trắng tinh khôi, kết hợp với đôi cánh trắng khiến Nell trông thật xinh đẹp và thánh thiện.

Tôi đã nhìn cô ấy chằm chằm trong vài giây, hơi lâu hơn bình thường một chút.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ bị thu hút bởi vẻ đẹp bất ngờ này.

Bình thường thì chỉ nhìn thôi cũng chẳng sao, nhưng với tôi thì... ừm, tôi đã từng nhìn thấy Nell khỏa thân khi cứu cô ấy ở Shangri-La, nên tôi không thể không liên tưởng đến cảnh tượng đó.

Nhưng tôi phải kiềm chế bản thân lại.

Tôi quay mặt đi, nhìn về phía Will.

Đúng là Hoàng tử, cậu ta không hề thất thố  trước vẻ đẹp của Nell, vẫn ung dung rót thêm rượu vang.

Trong khi cầm ly rượu vang trên tay, cậu ta  lại dùng tay kia làm ký hiệu hình con cáo, hướng về phía Nell.

Sau giao tiếp  bằng mắt, giờ lại đến ký hiệu bằng tay sao?

"... A, tớ thấy hơi buồn ngủ..."

Nell nói với giọng điệu uể oải và tiến lại gần tôi.

Tôi đang ngồi trên ghế sofa, đối diện với Will và Nell ngồi cạnh tôi.

Nói cách khác, nếu cô ấy buồn ngủ, cô ấy có thể dựa vào tôi, giống như khi ngủ gật trên tàu vậy.

Tôi không còn đường lui. Nell đang tiến lại gần tôi với vẻ mặt buồn ngủ giả tạo...

À mà, nói đến thần giao cách cảm, thì không chỉ Lily, mà Nell cũng có khả năng này. Hình như cô ấy có thể đọc được cảm xúc của người khác khi tiếp xúc.

Tại sao tôi lại nhớ đến chuyện này vào lúc này?

Câu trả lời rất đơn giản, bởi vì hiện tại, tôi có những cảm xúc và hình ảnh trong đầu mà tôi không muốn Nell biết. Tôi vẫn chưa thể quên được hình ảnh Nell khỏa thân hôm đó.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy biết tôi đang tưởng tượng đến cơ thể khỏa thân của cô ấy?

"Hyaaaaaaaaaa!"

Một tiếng hét chói tai vang lên.

—--------------------------

Ngày 21 tháng Bình Minh.

Hôm nay là ngày "Hắc Ám Kỵ Sĩ Đoàn" chúng tôi lên đường làm nhiệm vụ đầu tiên.

Hai ngày hôm qua, tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên những người bạn ở Spada... Ừm, thực sự rất vui. Sau sự cố thần giao cách cảm, khi Nell vô tình đọc được suy nghĩ đen tối của tôi, tôi đã phải liên tục xin lỗi cô ấy. Còn hôm qua, tôi đã đấu tập với Kai khá lâu, và Falkius cũng đến tham gia, mọi chuyện trở nên khá ồn ào —-- tôi rất vui vì mọi người đều khỏe mạnh .

Giờ thì, hãy bắt đầu công việc lính đánh thuê thôi.

"Tốt, đã đủ người rồi."

Vì số lượng thành viên khá đông, nên địa điểm tập trung là bên ngoài cổng chính Spada.

Sáng sớm nên đường phố khá vắng vẻ, có nhiều nhóm người khác cũng đang tập trung ở đây, chắc họ cũng đang chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.

Nhưng nhóm chúng tôi có vẻ nổi bật hơn cả.

"Mặc đồng phục trông cũng oai ra phết."

Từ hôm nay, tất cả thành viên sẽ phải mặc đồng phục.

Đồng phục là quân phục của phi hành đoàn Shangri-La.

Một bộ quân phục màu đen với cúc áo vàng, kiểu dáng khá hiện đại. Đó là cảm nhận của tôi, còn đối với người Spada, có lẽ nó trông giống đồng phục học sinh, vì nó khá giống với đồng phục của Học Viện Hoàng Gia.

Homunculus ở tên Shangri-La đã mặc bộ này từ lâu, nên nó không có gì mới lạ đối với họ. Nhưng khi nhìn thấy họ xếp hàng chỉnh tề, trang bị vũ khí, trông họ như một đội quân cổ đại vừa được hồi sinh.

"Kurono-san, bộ đồng phục trông rất hợp với anh."

"Anh đang mặc áo choàng mà, nên trông cũng không khác lúc bình thường là mấy."

Tôi cũng mặc đồng phục, nhưng vì chiếc áo choàng " Baphomet Embrace" che kín từ cổ đến mắt cá chân nên trông tôi vẫn như mọi khi. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là chiếc quần tây màu đen.

"Fiona chẳng thay đổi gì cả."

"Trang bị quen thuộc vẫn là tốt nhất."

Fiona vẫn mặc chiếc mũ chóp nhọn và áo choàng phù thủy quen thuộc. Cô ấy không mặc quân phục bên trong như tôi.

Tôi cũng hơi tò mò muốn nhìn thấy Fiona trong bộ quân phục.

"Sariel trông khác hẳn. Rất hợp với cô đấy."

"Cảm ơn Chủ Nhân."

Từ hôm nay, bộ quân phục này sẽ là trang bị chính thức của Sariel. Cuối cùng cô ấy cũng đã tốt nghiệp bộ đồ nữ tu  mà mình đã mặc bao nhiêu năm.

Dù Sariel nói rằng cô ấy không quan tâm đến trang phục, nhưng chắc chắn cô ấy đã quen với bộ đồ nữ tu. Tôi đã cho Sariel đủ tiền để mua trang bị, và việc cô ấy không làm vậy chắc là vì cô ấy không thấy cần thiết.

Bây giờ, với tư cách là đội trưởng bộ binh của "Hắc Ám Kỵ Sĩ Đoàn", cô ấy có nghĩa vụ phải mặc đồng phục.

À mà, đồng phục của nữ là váy. Một chiếc váy xếp ly giống như đồng phục học sinh, trông rất dễ thương. Và Sariel mặc nó, nên càng dễ thương hơn.

Vì là đội trưởng, nên Sariel còn được phát cho một chiếc áo choàng.

Và tôi có thể nhìn thấy chóp đuôi quỷ của cô ấy lấp ló dưới gấu váy. Chắc chắn cô ấy đang mặc bộ giáp Succubus bên trong bộ quân phục nghiêm chỉnh này.

Kết quả là, Sariel trông vừa oai phong, vừa đáng yêu và còn rất gợi cảm nếu cởi đồ ra. Thật là một sự kết hợp tuyệt vời. Chắc đây mới là khái niệm trang bị mạnh nhất.

"Kurono-san, hay là em cũng nên mặc quân phục..."

"Trang bị quen thuộc vẫn là tốt nhất."

Có lẽ vì nhìn Sariel quá lâu, nên Fiona mới nói vậy. Không cần phải ganh đua đâu.

Tôi không nói gì thêm, và nhìn sang cô bé nhỏ nhắn đang đứng cạnh Sariel.

"Prim cũng rất dễ thương."

"Vâng ạ."

Dù đã khen, nhưng phản ứng của cô bé có vẻ lạ.

Prim, cô bé Homunculus hình người, có vẻ không thích tôi. Không giống như những Homunculus khác, cô bé có cảm xúc. Và bây giờ, cô bé trông có vẻ bồn chồn và lo lắng, trông thật không yên tâm chút nào.

"Hôm nay chúng ta chỉ di chuyển thôi, em không cần phải căng thẳng như vậy đâu."

"Yes, My Lord!"

Cô bé đứng nghiêm và chào tôi. Tôi quyết định không nói chuyện với Prim nữa.

Ưm, có lẽ mình không nên đưa cô bé vào đội kỵ binh hạng nặng? Nhưng cô bé là người duy nhất có thể sử dụng Power Armor, cả về hỏa lực, tốc độ, khả năng phòng thủ của cô bé đều rất cần thiết ở đây.

Tôi phải cố gắng hòa đồng với cô bé thôi.

Chắc sẽ ổn thôi, mình đã từng sống cùng lũ trẻ ở Karamara mà. Chắc chắn mình sẽ làm được... hy vọng vậy...

"Mà, Lily cũng chịu chi thật đấy."

"Cô ấy đã là Nữ hoàng của Karamara rồi, chuyện này có là gì đâu."

Bên cạnh đội quân của chúng tôi là những con chiến mã oai vệ, mặc giáp đen tuyền và những chiếc xe ngựa lớn, sang trọng.

Tất cả đều được nhập khẩu từ Karamara. Nói cách khác, Lily đã chuẩn bị chúng cho đội lính đánh thuê và gửi đến đây.

Ngựa rất đắt, giống như ô tô ở trái đất hiện đại vậy. Ngay cả với thu nhập của một mạo hiểm giả hạng 5 như chúng tôi, việc mua sắm ngựa và xe ngựa cũng là một khoản chi phí lớn. Tôi không thể nào tự mình chi trả tất cả chi phí của đội lính đánh thuê được.

Vì vậy, Lily đã thu thập tất cả những thứ cần thiết từ Karamara... có lẽ là bằng cách trưng dụng chúng.

Những con chiến mã ở đây đều là những con ngựa tốt nhất của Karamara, và bộ giáp mà chúng mặc là giáp của kỵ binh Cataphract được lấy từ lực lượng cảnh binh.

Những chiếc xe ngựa là loại xe lớn, chắc chắn và có tải trọng cao được lấy từ các công ty vận tải lớn. Chúng được trang bị đầy đủ thùng, hòm, và thậm chí cả container có phép thuật không gian. Tải trọng của chúng lớn hơn nhiều so với nhu cầu của một đội lính đánh thuê khoảng 100 người.

"Lần này, chúng ta sẽ sử dụng chúng một cách biết ơn. Bây giờ, chúng ta không có thời gian để chuẩn bị mọi thứ thong thả nũa."

Tôi cảm thấy hơi áy náy, nhưng chúng tôi không còn thời gian để câu nệ nữa.

Phải tận dụng mọi thứ có thể.

Và còn một thứ nữa mà Lily muốn chúng tôi thử nghiệm.

"Kurono-san, con nhện sắt to lớn kia là gì vậy?"

"Đó là một loại vũ khí cổ đại, được gọi là xe tăng bốn chân."

Xe tăng bốn chân là một loại vũ khí mặt đất cổ đại, với thân hình bằng thép và bốn chân, trông giống như một con nhện, kích thước tương đương với một chiếc xe ngựa lớn.

Nó có tên chính thức, nhưng vì quá dài và khó phát âm nên chỉ có Lily mới đọc được.

Chúng tôi cứ gọi nó là "Nhện Sắt", như Fiona đã nói.

Con nhện sắt này vốn đã có ở Shangri-La, nhưng vì nó không hoạt động nên việc nghiên cứu để khôi phục nó đã bị hoãn lại... Nhưng khi Lily hủy diệt  "Mũi Tên Phán Xét", cô ấy đã thu được một chiếc xe tăng bốn chân khác tên là " Tiga". Đám Homunculus đã phân tích nó, và cuối cùng cũng đã khởi động thành công con nhện sắt ở Shangri-La.

"Trông nó có vẻ mạnh mẽ. Nó có thể bắn gì đó từ nòng súng dài kia không?"

"Hiện tại nó chỉ có thể di chuyển, phần tháp pháo vẫn chưa hoạt động."

"Mong nó theo để làm gì vậy?"

"Chắc là để chở hàng. Cung là để thử nghiệm trong thực chiến."

"Ngay cả Lily-san cũng không thể hoàn thiện nó sao?"

Không nên giao quá nhiều việc cho Lily như vậy. Nhỡ cô ấy kiệt sức thì sao? Simon cũng suýt chút nữa thì ngất rồi.

Tôi phải chú ý, không được giao quá nhiều việc cho bất kỳ ai.

"Vậy thì, mọi người đã sẵn sàng chưa?"

"Yes, My Lord!"

Nhận được câu trả lời mạnh mẽ và những cái chào đồng loạt, tôi ra lệnh cho mọi người lên đường.

"Được rồi, xuất phát đến làng Dacia!"

Tôi cưỡi Merry, con ngựa yêu quý của mình, dẫn đầu đoàn quân tiến về phía trước.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Vcl"cô bé có vẻ ko thích tôi"
Đek hiểu não anh hoạt động kiểu gì luôn anh nô ạ
Xem thêm
Nell vẫn non vcl,còn ko phải thấy zai,chỉ là nhìn cơ thể của mình thôi mà
Will dạy kiểul gì thế
Nếu vậy thì ca này thay vì để Nell tiếp xúc trực tiếp,hãy thử dạy em ấy mấy điệu nhảy khiêu gợi như múa cột hay gì đó,rồi biểu diễn cho nô xem
Xem thêm
Khoái mà còn ngại hở Nell~
Xem thêm
Vãi, Nell ơi nghiện mà ngại à
Xem thêm