Vol 08 (Vol cuối) - Con đường bất diệt (670-827)
Chương 674 - Cuộc sống thường ngày của Elf
14 Bình luận - Độ dài: 2,566 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Ánh nắng chiếu xuyên qua màn sương, để lại những điểm vàng lấp lánh chốc chốc lại thay đổi trên những sắc xanh khác nhau, tôn thêm vẻ mộng ảo cho “nơi ở tự nhiên” này.
Jurisian và Felipe dẫn đầu các thành viên khác của “đoàn thăm hữu nghị” đi theo Iristine và Arcelion luồn lách qua những ngôi nhà cây, vừa đi vừa bị những ánh mắt hoặc can đảm hoặc thẹn thùng của các Elf dõi nhìn. Đôi tai nhọn của bọn họ khẽ rung rinh, trang phục đan từ lá cây thì ôm sát cơ thể, từ đó toát lên vẻ vừa duyên dáng vừa thanh nhã.
“Các vị, tạm thời trong thời gian này hãy ở lại đây, nhất định không được tùy tiện đi lung tung nhé. Có một bộ phận Elf không thân thiện với con người đâu.” Iristine vừa nói vừa chỉ vào một khu rừng nhỏ do mấy chục thân cây nối vào mà thành, bên trên có đủ số nhà cây cho họ.
Nghe cô nói vậy, Alferris vẫy vẫy đuôi, mặt nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề.”
Nó nghe rất rõ, một bộ phận Elf chỉ không thân thiện với con người. Xem ra nó có thể tự do đi loanh quanh và sưu tầm ít đồ lưu niệm rồi.
Jurisian mỉm cười nói với Iristine: “Công chúa Điện hạ, phiền người đưa tôi danh sách các Elf đã biến chất và bị ma hóa.”
“Bọn họ đều đang bị giam trong ‘ngục’ ở gần Tinh Linh Thụ. Các ngài định điều tra luôn sao?” Arcelion tỏ ý tán thành trước sự chủ động của các pháp sư.
Jurisian lắc đầu: “Nếu thế thì nhóm người phía Ngài Evans kiểu gì cũng sẽ tới đó điều tra thôi. Vậy chúng tôi sẽ đi loanh quanh khắp rừng, hỏi bạn bè của những Elf biến chất và tìm hiểu tình hình cụ thể. Cho nên…”
Anh nở một nụ cười, chỉ nói đến đó rồi ngừng lại.
Iristine khẽ gật đầu: “Ta sẽ đưa tài liệu về các Elf biến chất và bạn bè của họ cho các anh.”
“Tốt nhất là đánh dấu những người tiếp xúc nhiều nhất với bọn họ trước lúc bị biến chất.” Felipe, người đang đứng khoanh tay ở bên cạnh, bổ sung. Mặc dù việc này trông thì giống với bị nhiễm từ khí tức của Vực thẳm, nhưng khi còn chưa điều tra rõ ràng, bất cứ khả năng nào cũng không thể loại trừ, bằng không sẽ rất dễ bị người ta lừa gạt.
Arcelion mặt khẽ biến sắc, nhưng rồi anh gật đầu đồng ý, động tác nhẹ đến mức khó lòng nhận ra.
Không phải anh có tật giật mình gì, mà là bất kỳ Elf cấp cao nào khi nghe thấy lời của Felipe cũng đều sẽ phản ứng như vậy. Anh từ sớm đã hoài nghi nội bộ của Elf có vấn đề.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, sắc mặt Felipe trông y như một Ma cà rồng nằm trong quan tài nhiều năm không ra ngoài. Vẻ ngoài đã vậy mà y còn không buồn giải thích đây chỉ là quy trình điều tra bình thường, để mặc cho Iristine và Arcelion tự mình suy diễn. Chưa biết chừng lại có người không giữ được bình tĩnh mà chủ động nhảy ra cũng nên?
Mười mấy phút sau, Annick và Sprint cầm theo danh sách cùng các địa điểm đã được đánh dấu đi về phía Đông Nam khu rừng.
“Ulmer, bạn thân của Elf biến chất Kalette…” Annick đọc nhẩm danh sách.
Bị ánh mắt của các Elf, những người cho dù là nam hay nữ đều có dung mạo ưa nhìn, dõi theo chòng chọc, mặt Annick không nhịn được mà đỏ bừng lên. Cậu bèn vội vàng tự quăng lên người mình một phép Cơ giới hóa Tâm trí.
Sprint liếc cậu một cái: “Gì mà phải xấu hổ? Chúng ta là người điều tra, tự khắc ở vào vị trí chủ động. Bọn họ mới là người cần phải căng thẳng chứ!”
“Khi đối mặt với người lạ, tớ lúc nào cũng thấy lúng túng không yên, không kiểm soát được cảm xúc.” Sắc đỏ trên mặt Annick tan dần, ánh mắt trở nên lạnh lùng, không cảm xúc, hệt như một con golem thép vô hồn.
Sprint bĩu môi: “Lúng túng không yên? Cậu đúng là quá thiếu tự tin. Nói sai hay làm sai cái gì là chuyện bình thường.
Lo để lại ấn tượng xấu với bọn họ? Vớ vẩn. Chúng ta còn chẳng biết liệu có thể quay lại rừng Stroop hay không, cho dù có làm ra chuyện xấu hổ đến đâu đi chăng nữa thì đã sao? Với cả cái bộ dạng ngại ngùng, rụt rè của cậu còn để lại ấn tượng xấu cho bọn họ hơn bất kỳ hành động xấu hổ nào đấy.”
Cậu trước nay vẫn thường chỉ trích cái tính cách này của Annick. Lần này chỉ vì được Heidi “phó thác”, cậu mới chủ động giúp đỡ để Annick có thể tự tin và mạnh dạn hơn một chút, như vậy mới đối mặt với thầy được tốt hơn, cũng như có thể tạm gác việc tranh luận arcana sang một bên.
“Sao có thể vậy chứ? Tôi lại thích những chàng trai hay ngượng ngùng như vậy nhất đấy. Điều đó cho thấy tâm hồn cậu ấy rất trong sáng và thuần khiết!” Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo, dịu dàng vang lên, xen vào cuộc trò chuyện của hai người họ.
Cái này chưa chắc nha. Cụm từ “ngoài lạnh trong nóng” mà thầy tạo ra đã được công nhận rộng rãi rồi đó. Sprint một mặt thì ngầm xéo xắt trong bụng, mặt khác lại quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, liền thấy một Elf xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan đang đi tới. Cô có tóc đen, da màu trắng bạc, trên người mặc một bộ trang phục đơn giản làm từ lá cây, trong tay ôm một cây đàn hạc.
Sau khi liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới, Sprint thì thầm với Annick: “Có Elf nhìn trúng cậu rồi đấy. Đừng để vuột mất cơ hội, không là chỉ có ế đến chết với cái tính cách này của cậu.”
Cậu húng hắng giọng rồi thay bạn mình hỏi: “Quý cô này, không biết phải xưng hô với cô thế nào?”
“Tôi là nam.” Elf xinh đẹp kia khẽ vẫy vẫy đôi tai nhọn mềm mại, xem chừng đã quá quen với tình huống này.
Dù đã thi triển Cơ giới hóa Tâm trí, mặt Annick vẫn trở nên vô cùng khó coi. Sprint thì cơ mặt giật giật, nói: “Anh là nam? Anh vừa bảo mình thích con trai mà?”
Elf xinh đẹp kia khẽ gẩy gẩy cây đàn hạc trong tay, khí chất như một thi nhân: “Tình yêu đâu có phân biệt giới tính.”
Annick kéo tay Sprint, cố kìm lại cảm giác khó chịu và quay người rời đi.
“Thảo nào trong tài liệu của Thư viện Arcana lại ghi là ‘do tuổi thọ dài, cuộc sống nhàn nhã, tộc Elf rất yêu nghệ thuật và có đủ loại sở thích kỳ quặc…’” Sprint cực kỳ hối hận và sợ hãi vì thiếu chút nữa đã đẩy bạn mình xuống vực thẳm.
Annick còn chưa kịp đáp, Elf xinh đẹp ở phía sau đã cười ha hả cất lời: “Phải rồi, còn chưa tự giới thiệu. Tôi là Ulmer. Vừa rồi tôi nghe hai cậu đọc tên tôi phải không?”
Y là một Moon Elf với thính lực xuất chúng, nhất là khi ở trong rừng, thuận chiều gió.
“Ulmer?” Sprint và Annick ngừng bước, sau đó quay người lại với sắc mặt khó coi.
“Anh Ulmer, chúng tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Cuối cùng, Annick, người đang được yểm Cơ giới hóa Tâm trí, thu hết can đảm hỏi.
Ulmer vẻ mặt tươi cười nói: “Hai người nghĩ gì về đàn hạc? Việc con người cải tiến đàn hạc liệu có làm mất đi bản chất cốt lõi nhất của nó không?”
“…” Annick và Sprint ngay tức thì cạn lời. Ừ thì họ có thầy là một đại nhạc sĩ đấy, nhưng họ theo thầy là để học arcana và ma thuật, không phải là âm nhạc! Họ thậm chí còn chẳng biết đường nào mà trả lời mấy câu hỏi chuyên sâu về âm nhạc thế này!
Ulmer lắc lắc đầu cảm thán: “Không hiểu nghệ thuật thì chúng ta không cách nào làm bạn được rồi. Mà đã không phải bạn thì rất khó để trò chuyện vui vẻ. Vậy hai cậu có quan điểm gì về tượng sáp không? Tôi gần đây mới mua được một bức, cảm thấy nó cũng khá hay ho. Các cậu thích chứ?”
“…” Sprint và Annick lại một lần nữa trợn mắt há mồm. Tự dưng, họ cảm thấy cuộc sống bình thường của mình quá thiếu “phong cách”.
“Tượng sáp các cậu cũng không biết?” Ulmer thất vọng nói. “Hừm, thế thì nền văn minh thất lạc thì sao? Tôi nghe bảo Ma pháp Nghị viện mới phát hiện ra một di tích của nền văn minh hơi nước phải không?”
“Phù…” Annick và Sprint đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Thảo luận về lịch sử và nền văn minh thất lạc là đúng sở trường của mỗi một Arcanist rồi, không phải vậy thì bọn họ sẽ chẳng cách nào đi thám hiểm hay giám định sự vật được, huống hồ di tích đó lại còn là do chính thầy của bọn họ tìm ra.
Sau một hồi trò chuyện vui vẻ, Ulmer cuối cùng cũng chịu mở miệng nói đúng trọng tâm: “Hai vị khách đây tới là để hỏi về chuyện của Kalette?”
“Phải. Bọn tôi muốn biết trước lúc bị biến chất, liệu anh ta có biểu hiện ra dấu hiệu bất thường nào không?” Như thể nhấc được tảng đá nặng trên lưng, Annick vội vàng hỏi.
Những ngón tay thon dài, cân đối của Ulmer khẽ gảy dây đàn hai cái, làm vang lên những nốt nhạc du dương, sau đó y buồn bã nói: “Tất cả đều bình thường. Kalette, cậu ấy còn nói rằng mình đã học được một điệu múa đặc biệt, định biểu diễn cho tôi xem. Kết quả… cậu ấy lại biến chất và bị ma hóa mất…”
Giọng y nhỏ dần đi, gần như không phát ra tiếng nữa.
“Điệu múa đặc biệt?” Annick mặc dù hay ngại ngùng, nhưng cũng là người tính tình thận trọng và tỉ mỉ, không để lọt bất kỳ manh mối nào.
“Đó là những gì chúng tôi đã giao hẹn. Chúng tôi sẽ cùng sáng tác thơ ca, biên đạo những điệu múa đặc biệt dựa trên ghi chép từ những nền văn minh khác nhau để thể hiện tình cảm của mình cho đối phương.” Ulmer giải thích, thần sắc u uất.
Việc này xem chừng không phải vấn đề… Sprint tiếp tục hỏi: “Ngoài anh ra, Kalette có thân thiết với ai khác không? Hay là có thân cận với phe nào của Elf không?”
“Bọn tôi đều là Elf của phe Thiên nhiên Cân bằng cả, đều thích những thứ như âm nhạc, điêu khắc, hội họa của xã hội loài người.” Ulmer không giấu giếm. Đột nhiên, như thể nhớ ra gì đó, y nói: “Cậu ấy có một vài người bạn thuộc phe Thiên nhiên Thống hận. Cơ mà ‘nơi ở tự nhiên’ này chỉ là một vòng tròn không quá lớn, làm gì có ai không có vài ba người bạn thuộc phe đó đâu? À quên, trước lúc bị biến chất, cậu ấy vừa mới thay phiên trấn thủ khe nứt Vực thẳm. Có khi đó là lý do cậu ấy bị ma hóa cũng nên…”
Đây là manh mối chính mà Vương đình Elf đã cung cấp từ trước, do đó cả Annick và Sprint đều đã biết. Thấy không hỏi ra được tình báo nào có giá trị, họ bèn cáo từ Ulmer và tìm kiếm các Elf khác trong danh sách.
……
Heidi và Katrina cũng cầm một bản danh sách đi xuyên qua khu rừng được “nơi ở tự nhiên” bảo vệ. Chốc chốc, họ lại phát hiện một vài Elf đang tạc tượng trên những gốc cây khô, hoặc là dùng màu nhuộm tự nhiên đặc biệt để vẽ tranh lên giấy vỏ cây – Đây hoàn toàn là một khung cảnh xã hội an nhàn và thanh bình.
“Mọi người…”
Có hơn trăm Elf đang tụ tập ở một khu đất trống phía trước. Đứng trên cây diễn thuyết là một nữ Elf có chiều cao trung bình. Heidi có thể xác định được giới tính của cô chủ yếu là từ cách ăn mặc. Nữ Elf thường mặc váy dài đan từ lá non, còn nam Elf thì mặc quần áo hai mảnh, cũng làm từ lá cây, bên ngoài khoác thêm da thú.
Nếu mà bọn họ ăn mặc giống nhau, Heidi và Katrina nhất định sẽ phải quan sát tỉ mỉ hơn mới có thể phân biệt được. Xét cho cùng, tộc Elf bất luận là nam hay nữ đều khá thanh mảnh, xinh đẹp, mà hai người lại không thể thất lễ sử dụng ma thuật để nhận diện họ.
Hai người dừng lại bên cạnh khu đất trống. Katrina khẽ kéo áo Heidi rồi chỉ sang phía bên kia: “Ngài Felipe kìa…”
Felipe u ám đang im lặng đứng dưới một gốc cây to, hai tay đút trong túi áo khoác và lắng nghe nữ Elf kia diễn thuyết.
“…Tôi là Nodanielle. Tôi ở đây để kêu gọi mọi người săn giết thêm nhiều hươu đốm hơn.” Nữ Elf kia nói, giọng cao và vang nhưng không gây chói tai.
“Cái gì?”
“Là hươm đốm, loài động vật rừng hiền lành ấy á?” Các Elf bên dưới đều đồng loạt tỏ ra không hiểu.
‘Nodanielle?’ Heidi và Katrina đưa mắt nhìn nhau. Đây chính là đối tượng mà hai người họ đang chuẩn bị tìm tới.
Nodanielle khẩn thiết nói: “Việc khe nứt Vực thẳm mất kiểm soát đã khiến những thú săn mồi trong rừng trở nên điên cuồng khát máu, buộc chúng ta phải tiêu diệt rất nhiều, số lượng vì thế mà giảm mạnh. Dưới tình hình này, hươu đốm thiếu đi thiên địch nhất định sẽ sinh trưởng không cách nào kiểm soát, mà sức sinh sản của chúng thì có thể sánh ngang với chuột!
Và nếu như số lượng hươu đốm vượt quá một giới hạn nhất định, thì một giống loài ăn thân rễ và rễ củ là chính như chúng sẽ gây ra tổn hại không thể cứu vãn cho khu rừng.
Chúng ta nhất định phải bảo toàn sự cân bằng của thiên nhiên!”
‘Đây chính là phe Thiên nhiên Cân bằng ư?’ Heidi và Katrina hăm hở lắng nghe.
Đợi đến khi Nodanielle phát biểu xong và phần lớn các Elf đã đồng tình, hai người họ mới tiến lên phía trước.


14 Bình luận
TFNC~~~