Chương 7 - Chuyện là chẳng phải lúc nào cũng có thể can thiệp vào lựa chọn nhỉ
Chap 94
9 Bình luận - Độ dài: 8,568 từ - Cập nhật:
Gia tộc trừ yêu Onizuki, một nhánh thuộc phụ hệ và nằm trong số những người trẻ tuổi, Kizuki Touya, đang cảm thấy chán ngán trước cảnh tượng bày ra trước mắt. Tình cảnh diễn ra trong tầm nhìn của hắn quả thực xấu xí và ngu xuẩn đến mức khiến người ta phải ngao ngán.
「Xét cho cùng, chẳng phải lỗi lầm của sự việc lần này, nếu truy nguyên bản chất, là do sự lười biếng của nhà Hanatori và quận ư? Vậy cớ sao chúng ta lại phải đứng ra lau chùi hậu quả cho họ chứ?!」
「Đúng vậy! Thà rằng chúng ta lên án cái thái độ bê bối này và rút lui cho xong! Lời hứa ban đầu khác xa thực tế, chúng ta đâu có lý do gì phải chịu trách nhiệm?!」
『Thật là cảnh tượng quá nực cười』
Về sự vụ khẩn cấp được gửi đến gia tộc Onizuki gần đây, một vài vị trưởng lão đã tuyên bố như thế. Không, đúng hơn là họ đang mắng nhiếc. Lời nói hùng hồn của họ được thêm vài người khác đồng tình, cùng bày tỏ sự tán thành.
「Nhưng… chuyện này e rằng không đơn giản như vậy. Nếu triều đình tiến hành kiểm tra, những hành động ứng phó của gia tộc chúng ta từ trước đến nay chắc chắn sẽ bị lôi ra chỉ trích. Thậm chí, biết đâu họ lại nhân cơ hội này gây áp lực lên chúng ta. Có nên cân nhắc đến nguy cơ đó không?」
『Chuyện như này thì lúc nào cũng nhanh nhạy quá nhỉ』
Lời luận bàn thận trọng được đưa ra, nhưng nội dung của nó chỉ xoay quanh việc bảo vệ lợi ích của gia tộc mà thôi.
「Lại còn chuyện gửi tiểu thư gia tộc Akou đi nữa chứ, việc này có phần phiền phức đây?」
『Ta ghét ả ta.』
Một trừ yêu sư khác của gia tộc Onizuki thở dài thườn thượt. Gia tộc Akou, danh gia vọng tộc ở Tây Thổ, tuy không đến mức mặt ngoài phục tùng mà trong lòng phản kháng, nhưng đối với phần lớn các gia tộc trừ yêu luôn âm thầm đề phòng triều đình, họ quả thực có phần dị biệt. Nghĩ đến thái độ trung thành tuyệt đối, luôn tuân thủ mệnh lệnh của triều đình một cách ngoan ngoãn của họ… thì nàng tiểu thư ấy dường như cũng thừa hưởng dòng máu đó vô cùng đậm nét, nên khó mà mong nàng dễ dàng nghe theo yêu cầu từ phía Onizuki. Dù nàng có đồng ý, e rằng cũng sẽ để lại những ẩn họa khó lường.
「Vậy thì phải làm sao đây? Lẽ nào lại phái thêm người từ phía chúng ta?
「Ngu ngốc! Nghe nói ngay cả vật tư cần thiết cho việc sơ tán cũng còn thiếu thốn. Với tình hình này, đừng nói đến việc sơ tán dân chúng ở thủ phủ quận, đến một ngôi làng ở vùng biên cương cũng là bất khả thi. Nếu vậy thì…」
「Đánh nhau ư? Không đời nào! Đối thủ là Namahage kia mà?!」
『Đúng là như vậy.』
Khi cái tên ấy được hét lên, gần như toàn bộ các trừ yêu sư có mặt trong nghị trường đều dao động. Họ không thể không dao động.
Namahage, đó là một tồn tại mà ngay cả gia tộc trừ yêu danh giá như Onizuki cũng muốn tránh đối mặt. Huống chi nếu phải giao chiến… Trong quá khứ, qua ba lần triều đình ban lệnh thảo phạt, gia tộc Onizuki ở Bắc Thổ không thể không bị điều động, và kết quả thì chẳng cần phải bàn thêm.
Chính vì thế, tất cả đều chần chừ. Dù là gia nghiệp trừ yêu, dù có quyết tâm liều chết, ai lại muốn mang trong mình cái tâm thế tuyệt vọng ấy? Vấn đề phe phái trong nội bộ gia tộc Onizuki cũng là một trở ngại. Chẳng ai muốn rút phải lá thăm xui xẻo chẳng mang lại lợi lộc gì cho bản thân này.
Và đó chính là nguyên nhân khiến cuộc nghị sự mãi không đi đến đâu. Không ai muốn tự mình đưa ra quyết định chịu trách nhiệm, cũng chẳng ai muốn chỉ định người đảm nhiệm. Quả nhiên, trong buổi nghị sự lần thứ ba kể từ chiều tối hôm qua, xen kẽ giữa nghỉ ngơi và giấc ngủ, vẫn chẳng có gì được quyết định.
「Chán chết.」
『Theo một nghĩa nào đó, quả thực cũng thú vị đấy còn gì?』
Một cuộc họp quá đỗi vô bổ. Hơn nữa, Touya hiểu rõ rằng tiếng nói của một người trẻ tuổi như cậu chẳng đáng giá là bao, và cũng chẳng ai trông mong ý kiến từ cậu. Vì thế, kèm theo một cái ngáp, cậu khẽ lẩm bẩm. Vừa lẩm bẩm, cậu vừa nhìn cuộc tranh cãi trước mắt như thể chuyện của người dưng, thưởng thức nó. Thời gian vô nghĩa này chẳng đáng làm mồi nhắm rượu, cậu ta bắt đầu thấy phát ngán.
「Touya, cậu nghĩ sao? Tớ thì nghĩ, ít nhất cũng nên cử thêm người đi… Hay là tớ xung phong nhé?」
『Đồ làm màu.』
Ngay bên cạnh Tooya, một thiếu nữ tóc bạc cùng thuộc nhóm thành viên trẻ tuổi, Ayaka, lên tiếng. Nhìn nàng toát lên vẻ lo lắng và sốt ruột, Touya không khỏi liếc nàng bằng ánh mắt ngờ vực. Cô bạn thanh mai trúc mã nghiêm túc này, trông vẫn còn đang nghiêm túc đối mặt với cái nghị sự ngớ ngẩn này.
「Dừng lại đi, dù ngươi có giơ tay xung phong, cũng chỉ bị mắng là ‘con bé mà cũng đòi ra mặt’ thôi.」
「Nhưng mà! Cứ thế này thì chỉ tổ phí thời gian mà thôi…!」
『Ta muốn ăn Nagashi soumen cơ.』
Đối mặt với lời kêu ca đầy tha thiết của Ayaka, Touya lạnh lùng nghĩ rằng, chắc hẳn cũng có kẻ cố tình kéo dài thời gian. Dẫu vậy, cậu ta không thể nói thẳng điều đó với cô gái trước mặt.
「Thôi, bình tĩnh đi. …Dù sao thì, những người nắm chìa khóa quan trọng chẳng ai chịu lên tiếng cả.」
『Nói ở đây cũng chỉ phí lời thôi.』
Lẩm bẩm như vậy, Touya liếc mắt về phía cuối nghị trường, nơi ghế thượng tọa. Một người đàn ông gầy gò, khoanh tay ngồi trên đệm, lặng lẽ lắng nghe cuộc nghị sự mà không nói một lời.
Hoặc có lẽ, hai thiếu nữ ngồi hai bên hắn, những ứng viên cho vị trí gia chủ tương lai, cũng chỉ ngồi ngay ngắn, nhắm mắt hoặc dùng quạt che miệng, giữ khoảng cách với cuộc nghị sự hỗn loạn này.
Không, nói chính xác hơn, ngay khi nghị sự kết thúc, các ứng viên gia chủ sẽ lập tức bị đám người ủng hộ từ các phe phái vây quanh để bàn bạc gì đó. Thậm chí, Touya còn quan sát thấy họ lén lút hội họp ở thư phòng hay hành lang trong dinh thự, hoặc trao đổi thư từ bằng thức thần với bên ngoài.
Mục đích và nội dung của những việc đó, Touya không thể biết, nhưng chắc chắn có gì đó đang được âm thầm tiến hành. Việc họ giữ im lặng có lẽ là vì mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu. Dù thế nào, trong tình thế có thể đầy rẫy mưu mô và âm mưu này, Touya không muốn bản thân và đồng bạn quá hấp tấp. Họ cần phải tránh điều đó.
「Nhưng mà…」
Ayaka dường như vẫn muốn nói gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng im bặt và hướng ánh mắt về phía đó. Touya thoáng nghi hoặc trước phản ứng của nàng, nhưng ngay lập tức hiểu ra lý do, và cũng hướng mặt theo ánh mắt nàng. Gần như toàn bộ những người có mặt trong nghị trường cũng làm điều tương tự.
「Thưa các vị, xin thứ lỗi vì làm gián đoạn buổi họp. Tôi đến để báo cáo. Có được phép không?」
『…』
Mở cửa trượt và cúi đầu thật sâu, người xuất hiện là Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng, người vẫn chưa từng lộ diện trong nghị sự này.
「Ừ. Hãy nói đi.」
Và tại đây, Yusei, người từ đầu đến giờ gần như chẳng thốt ra lời nào, khàn giọng cất tiếng ngắn gọn. Một vài người có mặt thoáng liếc nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
Dẫu vậy, khi thủ lĩnh hạ nhân bắt đầu báo cáo, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển sang đó.
「Vâng. Tôi xin báo cáo. Trước tiên, cuộc đàm phán với gia tộc Hanatori và gia tộc Kagaku, bên đảm nhận vai trò kế thừa, đã hoàn tất. Cả hai nhà đều cam kết hợp tác toàn diện và cử người hỗ trợ cho sự vụ này. Ngoài ra, các gia tộc khác liên quan đến nhiệm vụ này cũng đã hứa sẽ đứng ra làm trung gian với triều đình.」
『…Hử.』
Lời nói điềm tĩnh của Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng, Onizuki Shisui, trong khi vẫn cúi đầu cung kính, khiến nghị trường xôn xao.
「Shisui-dono, điều đó là thật sao?!」
「Dù gia tộc Hanatori mắc sai lầm thì không nói, nhưng ngay cả nhà Kagaku cũng chịu cử người, thật đáng mừng.」
「Các nhà khác cũng đồng ý làm trung gian, thật đáng khen. Mà tin tức này chỉ mới đến cách đây vài ngày, phải không? Trong thời gian ngắn như vậy mà…」
「Fufufufu!!」
Giữa sự ngạc nhiên của toàn thể gia tộc, chỉ duy Uemon, vuốt râu, nở nụ cười ngạo nghễ… hay đúng hơn là cười một cách lộ liễu. Và mọi người nhận ra lý do vì sao Shisui có thể nhận được sự hợp tác từ các nhà.
「Tiếp tục, về vấn đề thiếu hụt vật tư do sự lơ là của quận, chúng tôi cũng đã tìm được nguồn cung. Thương hội nhà Tachibana cho biết có thể sử dụng hàng hóa được lưu trữ trong kho tại Shirao. Nếu dùng đường sông, chỉ trong ba ngày, vật tư cần thiết có thể được chuyển đến quận. …Aoi tiểu thư, cảm tạ sự hỗ trợ của người.」
『…Ả ta à.』
Lời nói của Shisui khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nàng tiểu thư tóc hồng. Bản thân nàng chỉ mỉm cười trong im lặng, dùng quạt che miệng.
「Ara, nếu vậy thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.」
『Thật thế sao?』
Touya cảm nhận được không khí nghị trường trong thoáng chốc chuyển sang lạc quan. Thậm chí, cô gái cung thủ bên cạnh cậu ta cũng lộ vẻ nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời, cậu ta khẽ tặc lưỡi. Khác với nàng, Touya hiểu rằng mọi chuyện chưa thể kết thúc đơn giản như vậy.
「Vậy thì, vấn đề còn lại là ai sẽ chỉ huy tại hiện trường.」
「Nếu đã quen biết với người nhà Kagaku, ta nghĩ ta nên…」
「Không, không, để lão phu ra tay.」
「Khoan đã. Đừng vội vượt mặt nhau. Trong lúc này, chẳng phải nên lắng nghe ý kiến của mọi người sao?」
『Đã nghĩ mình thắng rồi à?』
Hình ảnh những kẻ vừa nãy còn đùn đẩy trách nhiệm, giờ lại tranh nhau nhận nhiệm vụ, còn xấu xí hơn cả trước đó. Touya, chống cằm, thở dài ngao ngán. Ayaka bên cạnh cũng lộ vẻ bối rối. Cậu ta chỉ mong nàng sớm nhận ra bản chất của gia tộc này. Và cuộc tranh luận trong nghị trường dần trở nên sôi nổi hơn…
「Yên lặng đi, tất cả mọi người.」
『…』
Lời nói ấy vang vọng một cách kỳ lạ trong nghị trường rộng lớn. Lời của gia chủ khiến căn phòng đang ồn ào lập tức chìm vào tĩnh lặng.
「Trước tiên, Shisui-dono, cảm tạ công sức đàm phán của ngươi. Cảm ơn Aoi và thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng đã hỗ trợ.」
Lời khen ngợi của gia chủ được Shisui đáp lại bằng sự im lặng, Uemon đáp lại với vẻ ngạo mạn, còn Aoi đáp lại trong điềm nhiên, mỗi người một kiểu.
「Giờ thì, mọi người. Với tình hình đã thay đổi, ta cho rằng gia tộc chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cử người xử lý sự vụ này. Có ai phản đối không?」
『Haaiiii.』
Câu hỏi của Yusei được đáp lại bằng sự im lặng của nghị trường, tức là sự đồng thuận. Yusei khẽ gật đầu, rồi tiếp tục.
「Sự vụ lần này, các gia tộc khác cũng sẽ điều động một lượng nhân sự tương ứng. Vì vậy, cần có người chỉ huy một lực lượng lớn. …Shisui-dono, với tài năng của ngươi, hẳn có thể đảm nhận việc chỉ huy này. Ngươi lại là người trực tiếp đàm phán, đúng không? Có thể nhận nhiệm vụ này chứ?」
『Miệng lưỡi nào đây.』
Lệnh của Yusei khiến một vài người trong nghị trường khẽ giật mình. Nghĩ đến mối quan hệ giữa Yusei và Shisui, không ai ngờ hắn lại đưa ra mệnh lệnh như vậy trong tình cảnh này. Ánh mắt mọi người đổ dồn về Shisui, căng thẳng chờ đợi phản ứng của y.
「…Tôi xin vâng mệnh.」
『…』
Giọng nói của Shisui không chút dao động, không chút run rẩy. Một câu trả lời điềm tĩnh, lạnh lùng như mặt nước tĩnh lặng.
「Ừ. Vậy thì, Shisui, với tư cách đại diện của gia tộc chúng ta, hãy nói xem ngươi cần gì. Người hay vật tư, ta sẽ đáp ứng trong khả năng.」
『Fufufu.』
Yusei, dường như chẳng bận tâm đến phản ứng của Shisui, tiếp tục thúc đẩy câu chuyện. Yêu cầu Shisui đưa ra đề nghị. Với những người không biết gì, cảnh này chẳng có gì bất thường, nhưng với những kẻ hiểu rõ nội tình, đó là một cảnh tượng quá đỗi dị thường.
…Nhân tiện, trong số những người trẻ tuổi, đại diện cho nhóm không biết gì là Ayaka, còn đại diện cho nhóm hiểu chuyện là Touya. Nghe cha kể về những chuyện xưa cũ, cộng với quan sát trong vài tháng gần đây, Touya thực sự bắt đầu nghi ngờ liệu gia chủ này có đang giả ngây, hay là một con quái vật đội lốt người.
「Đã rõ. Vậy tôi xin phép không khách sáo…」
『Chẳng sao cả đâu.』
Và rồi, bất chấp những suy nghĩ trong lòng Touya, tình hình trước mắt cứ thế tiến triển. Shisui đáp lại lời gia chủ, từng yêu cầu một được đưa ra. Touya lặng lẽ quan sát những người tham dự nghị trường đang lắng nghe.
「Còn nữa, từ nhóm người trẻ tuổi, tôi mong muốn Onizuki Touya-dono cùng tham gia.」
「…Hả?」
『Ta biết mà. Hắn là người như thế.』
Tên mình bất ngờ vang lên trong nghị trường, khiến Touya vô thức thốt ra một tiếng ngớ ngẩn…
『Ta sẽ không để chuyện này dễ dàng kết thúc như vậy đâu.』
『Ta, sẽ không cho phép.』
-
Năm thứ mười ba dưới triều đại Seirei, ngày mùng bảy tháng Chạp. Cơn bão tuyết dữ dội những ngày trước tựa như một lời nói dối, bởi bầu trời hôm nay quang đãng lạ thường.
「Được rồi, mọi người đã chuẩn bị đủ hành lý cần thiết chưa? Không để quên gì chứ?」
『(o≧▽゜)o Không đâu!』
「Ta không hỏi ngươi.」
Nói thật, đừng có lên tiếng trong đầu tôi như thế. Trông cứ như tôi đang độc thoại ấy.
「Ngươi làm gì thế, đồ ngốc?」
「Độc thoại thôi, đừng bận tâm.」
Nhận ánh nhìn nghi hoặc từ Hikorokurou, tôi lẩm bẩm để lấp liếm, rồi tiếp tục công việc. Tôi ném một ngọn đuốc về phía ngôi nhà chính của trạm dừng chân. Do đã rải dầu và trải đầy cỏ khô từ trước, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, lan tỏa khắp ngôi nhà.
Việc phóng hỏa trạm dừng chân không phải vì tôi phát điên hay để trút giận. Đó là công việc hết sức bình thường đối với một trừ yêu sư như tôi.
Xác của yêu quái có thể trở thành mồi cho những yêu quái khác. Vì thế, việc gom góp xác yêu quái gặp phải khi bước vào trạm, tưới dầu lên và thiêu rụi cùng ngôi nhà chính chẳng có gì là kỳ lạ.
Nhân tiện, những binh lính tử trận trong trận chiến gần đây đã được chôn cất riêng. Dù con người ở thế giới này có thực dụng và tham lam đến đâu, vẫn có những điều cấm kỵ. Việc xử lý xác người chết cùng với yêu quái là một sự xúc phạm nặng nề nhất ở đất nước này.
「…Được rồi, đi thôi.」
Xác định rằng ngôi nhà chính đang cháy rừng rực, đảm bảo thiêu đốt hoàn toàn lũ yêu quái bên trong, tôi kéo dây cương con ngựa lông xanh nổi bật giữa cánh đồng tuyết và tuyên bố.
「Vậy thì, bọn ta xin phép đi trước đây.」
「Bọn các ngươi đúng là kỳ lạ. Đi săn lùng yêu quái mà, mạng có mấy cái cũng chẳng đủ đâu.」
Theo đúng kế hoạch đã bàn, trong số những binh lính gặp ở trạm, hai người chọn trở về quận đô kéo ngựa và hướng về phía đông. Vì quê quán của họ không nằm trên lộ trình mà Namahage được cho là sẽ đi qua, họ chỉ nhún vai trước quyết định của những đồng đội ở lại.
Sau khi tiễn hai người đi một đoạn, tôi, Shiro, Iruka, ban đầu là ba người, à không, 『( ^ω^) Bốn người đây!!』… thêm Hikorokurou, tổng cộng năm người, cùng bốn binh lính khác, hướng về phía bắc từ trạm dừng chân. Chúng tôi dẫn theo bảy con ngựa, gồm hai con ban đầu và thêm năm con khác, chở vật tư lấy từ kho trạm, tiến bước trên con đường tuyết phủ. Chúng tôi tận dụng số người tăng thêm để cảnh giác xung quanh trong lúc hành quân.
「Giữ cảnh giác xung quanh, đừng lơ là! Nếu phải giao chiến, chúng ta không có cơ hội thắng đâu. Phải phát hiện chúng trước khi chúng thấy ta!!」
「Vâng!」
Người ngoan ngoãn đáp lại lệnh tôi chỉ có Shiro, còn lại chỉ trả lời qua loa kiểu 「Hehe」 hay 「Ờ ờ」. Dù lời đáp cẩu thả, họ vẫn cảnh giác xung quanh… nhưng quả thật, chẳng nghiêm túc chút nào. 『(´・ω・`) Nè』 Ngươi cũng thế thôi, biết không?
Cuộc hành quân kéo dài khoảng hai khắc. Khi mặt trời ló dạng từ phía đông đã lên đến đỉnh đầu, tức khoảng chính ngọ, tôi tuyên bố nghỉ ngơi tại lối vào một khu rừng thích hợp.
Sau khi dừng ngựa, chúng tôi trải thảm trên nền tuyết hoặc ngồi lên những tảng đá đã được quét sạch tuyết. Mỗi người lấy thức ăn khô từ hành lý, tay cầm bình nước bằng tre hay bầu hồ lô, nhanh chóng nạp năng lượng.
「Nào, bọn ta đi đây?」
「Ừ, cứ tuần tra vừa phải thôi. Đừng cố đi quá xa.」
Iruka và một binh lính khác cưỡi ngựa phi đi. Họ tuần tra xung quanh trong lúc nghỉ ngơi. Cuộc nghỉ kéo dài nửa khắc, nên giữa chừng, Iruka và đồng đội sẽ đổi ca tuần tra với nhóm khác.
「Tomobe-san…!! Có thể ăn cùng anh được không!?」
Sau khi buộc ngựa, Shiro lon ton chạy đến, hơi rụt rè đưa ra lời đề nghị. Đó là kiểu thỉnh cầu đặc trưng của trẻ con, vừa lo lắng dò xét phản ứng của người lớn, vừa tràn đầy hy vọng…
「Fu…」
Trước phản ứng ấy, tôi khẽ nhếch môi dưới lớp mặt nạ, rồi quét sạch tuyết trên một tảng đá gần đó để đáp lại.
「!」
Shiro lộ rõ vẻ vui mừng, ánh mắt sáng rực. Cô bé chạy nhanh đến bên tôi, ngồi phịch xuống mép tảng đá tôi đang ngồi, rồi lấy thứ gì đó từ trong ngực áo ra khoe.
「Ehehe, Tomobe-san, anh xem này! Em tìm thấy ở dưới hầm kho đấy!!」
Vừa reo lên phấn khích, Shiro vừa chìa ra một ống tre nhỏ. Khi mở nắp, bên trong lộ ra…
「Yokan à」
Tôi đón lấy ống tre, nhìn qua nhìn lại, nhanh chóng nhận ra bản chất của nó. Chắc là được nhập về để tiếp đãi khách... Hừm, không có dấu hiệu mốc hay thiu. Hàng mới à.
「Không giữ riêng mà chia sẻ, thật đáng khen, nhưng không cần nói với Iruka sao?」
Nếu tên đó biết mình không được chia phần, chắc chắn sẽ càu nhàu sau này.
「Người đó… chắc chắn sẽ không chia đều đâu.」
Shiro nhìn lảng đi, nói vậy. Tôi không thể phản bác, đúng là đau lòng. Có hai thanh yokan, với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ mặt dày giữ nguyên một thanh cho riêng mình.
「Haha, đúng thế. Vậy thì cứ giữ bí mật giữa hai chúng ta nhé. Này, một nửa đây. Ăn nhanh trước khi cô ta quay lại.」
Tôi nhận một ống tre, đưa ống còn lại cho Shiro. Cô bé nhận lấy với vẻ phấn khích, hít hà hương thơm của yokan. Chiếc đuôi cáo lòi ra sau lưng nàng vung vẩy, xoay tròn.
「Vậy thì, ăn thôi.」
「Vâng!」
Tôi cắn mạnh một miếng yokan từ ống tre, còn Shiro thì ngậm lấy nó, nhai nhóp nhép. Hương vị ngọt ngào của đậu và đường lan tỏa trong miệng. Ừ, ngon thật.『( ´・∀・`) Papa, con cũng muốn một nửa—』 Ngươi thì mơ đi.『( ;∀;) Con là nữ chính mà…』
「So với khoai thì đúng là khác xa. Ăn mà cứ tiếc, muốn để dành mãi.」
Tôi lờ đi tiếng lảm nhảm trong đầu, buột miệng nói vậy, rồi bất chợt nghĩ đến chuyện tương lai.
「Nhân tiện… đến đầu xuân là phải lên kinh đô nhỉ. Em có định đi cùng không?」
Câu hỏi này tôi nhắm đến Azuma, vị cựu Thủ lĩnh Âm Dương Liêu ấy. Có lẽ, bên đó sẽ yêu cầu Shiro đi cùng để theo dõi tình hình cô bé. Và như thế, gần như chắc chắn tôi cũng…
「V-vâng. Tiểu thư đang cố gắng sắp xếp để hỗ trợ nhiều thứ… nhưng, sẽ phiền anh…ha?」
Trước câu hỏi của tôi, Shiro vội đáp, rồi ngước nhìn tôi với ánh mắt áy náy. Trời ạ, biểu cảm này thật khó mà trả lời.
「Không, đã hứa thì phải giữ lời. Hơn nữa, chính tiểu thư là người quyết định nhận nuôi em. Dù là ý thích nhất thời, việc bỏ công sức ra là trách nhiệm tất nhiên của tiểu thư. Anh chỉ là đầy tớ, công việc bảo thì làm thôi.」
Tôi vừa động viên, vừa tiện thể đổ hết trách nhiệm cho công chúa khỉ đột. Dù sao, cô ấy chắc cũng thích kinh đô hoa lệ hơn vùng Bắc Thổ quê mùa này. …Chắc vậy.
「Xin lỗi…」
「Đừng bận tâm. Khi đến đó, anh lại mua yokan khoai làm quà nhé? …Dù loại thường thì túi tiền của anh hơi eo hẹp.」
「Haha…」
Tôi vừa cắn một miếng yokan, vừa nói vậy, Shiro nở nụ cười phức tạp nhưng rõ ràng là thấy thú vị. Vậy là được rồi. Một đứa trẻ ồn ào quá thì phiền, nhưng vui vẻ vẫn hơn là ủ rũ.
「Nào, chỉ yokan thì không đủ no đâu nhỉ? Này, cầm lấy…」
Có lẽ vì quá ngon, Shiro đã ăn hết yokan trước. Tôi đưa cho cô bé một miếng thịt khô từ phần lương thực mang theo. Giai đoạn trưởng thành cần nhiều đạm. Nhìn nàng ngậm miếng thịt, nhai ngon lành, tôi định tập trung ăn nốt thanh yokan, nhưng ngay lúc đó, một bóng người tiến lại khiến tôi dừng lại.
「Có việc gì?」
「Không có việc thì không được đến à?」
Người bước tới, giẫm nát tuyết dưới chân, là Hikorokurou. Tôi nhún vai đáp lại. Trong khi đó, Shiro vội trốn sau lưng tôi, cảnh giác dò xét Hikorokurou. Hắn hừ mũi, lộ vẻ không hài lòng trước phản ứng ấy.
「Hừ, vẫn cứ thích trốn sau lưng người khác nhỉ. Yêu hồ đúng là không thể lơ là. Đúng là đồ xảo quyệt.」
「Dừng lại. …Dù là đồng minh, trong lòng ngươi nghĩ gì ta không quan tâm, nhưng ít nhất đừng nói trước mặt con bé, được chứ?」
Tôi vừa xoa đầu an ủi Shiro đang sợ hãi, vừa cảnh cáo Hikorokurou. Shiro cũng bám chặt vào chân tôi để đáp lại. Xét từ lập trường của hắn và lẽ thường ở thế giới này, lời hắn nói cũng dễ hiểu, nhưng tôi từng được cô bé bạch hồ này cứu giúp. Hơn nữa, vì lời hứa với Azuma, tôi không thể không lên tiếng phản đối để tránh gây sóng gió.
Dẫu vậy, cách Hikorokurou hiểu lời tôi lại hoàn toàn không như ý.
「Chậc. Ngươi đúng là điên rồi. Lại đi cưng chiều một bán yêu như thế. Bạch hồ à, đừng bảo ngươi có sở thích đó nhé?」
Nửa đùa nửa thật, Hikorokurou ném cho tôi một nghi ngờ kinh khủng. Hiểu ý hắn, tôi lập tức nhăn mặt. Không thể không nhăn. Thật nhục nhã. Tôi vội phản bác.
「Này, đừng nói mấy lời không vui thế chứ. Xin lỗi, nhưng ta thích kiểu mũm mĩm hơn.」
「Eh…?」
Thêm nữa, tôi thích những cô nàng dịu dàng, đoan trang, tính tình trầm tĩnh. Kiểu ngang ngạnh hay nóng nảy thì dễ thành yandere, đáng sợ lắm… Tôi lờ đi ánh mắt khó tả từ phía sau. Trẻ con thường trong sáng, chẳng thể trách được. Dù sao thì bị nghi là lolicon còn tệ hơn.
「Phải công nhận là gu gái của ngươi hợp gu ta. Thế thì sao? Con nhóc bạch hồ kia là em gái ngươi hay gì?」
Sau khi tự khai ra sở thích tình dục mà chẳng ai hỏi, Hikorokurou nghiêng đầu hỏi về cách tôi đối xử với Shiro…『(`・∀・´) Ta là con gái papa nè!』 Im đi.
「Em gái á? Tự dưng nói gì thế?」
「Sao? Không phải à?」
「Đột nhiên ngươi nói thế còn làm ta ngạc nhiên cơ. Nếu là anh em, ít ra mặt mũi phải giống nhau chút chứ… ờ, ngươi không biết mặt ta nhỉ.」
Tôi gần như lúc nào cũng lăm lăm mặt nạ quỷ, nên hẳn là thế. Chẳng lẽ vì vậy…?
「Đùa à, ta không ngốc thế đâu.」
「Nhà Hikorokurou-dono cũng có em gái mà. Chắc thấy giống cách đối xử nên liên tưởng thôi.」
「Thằng này, mặt mũi gian xảo thế mà lại cưng em gái lắm.」
「Cưng thôi thì còn nhẹ. Đúng là sến sẩm luôn. Vì mua trâm cài sinh nhật cho em gái mà sau giờ huấn luyện chỉ dám uống nước lã thay rượu, cảm động đến phát khóc luôn.」
「Bọn bay, tao chém hết rồi chôn trong tuyết bây giờ! Đồ khốn!」
Nghe lén câu chuyện, đám binh lính khác trêu chọc khiến Hikorokurou rút đao, giận dữ quát tháo. Đám đồng đội trêu đùa vội chạy trốn, hắn liếc nhìn rồi bực bội tra đao vào bao.
「Ngươi có em gái à?」
「Sao? Có vấn đề gì à?」
「Không. Chỉ là thấy hơi đồng cảm thôi. Ta cũng từng có em gái.」
「Thế à… ờ, bọn sở hữu linh lực như tụi bay cũng từ bụng mẹ chui ra mà. Nhưng… quá khứ à?」
Hikorokurou khẽ nhíu mày, nhìn tôi.
「Không, không phải chuyện buồn bã gì đâu. Giờ nó vẫn sống khỏe mạnh. Chỉ là… chắc sẽ không bao giờ gặp lại như anh em nữa.」
Với công việc, tôichỉ cần giữ quan hệ như đầy tớ và nữ tỳ là đủ. Tôi chỉ mong con bé sống bình yên, lâu dài. Tôi không có ý định kéo em gái mình vào rắc rối.『( ^ω^) Con muốn làm em gái papa cơ!』 …Tuyệt đối không muốn kéo vào.
「Ra vậy. Anh em thân thiết là điều đáng mừng… Còn gia đình nào khác không?」
Cũng như chúng tôi, chắc từ kho trạm lấy ra, Hikorokurou vừa nhai khoai khô, vừa hỏi. Tôi ngừng để ý đến tiếng lảm nhảm trong đầu, mở miệng đáp.
「Hai đứa em trai. Còn cha mẹ… không thể nói là còn khỏe mạnh. Cha ta bị mất chân, tàn tật rồi.」
「Vậy là thêm một đứa nhóc có linh lực. Cũng là chuyện thường thấy nhỉ. Bán thân cũng chẳng hiếm.」
「Ừ. So với gia đình ly tán hay chết hết thì còn tốt hơn nhiều.」
Rơi xuống thân phận nô lệ, bị bán vào lầu xanh hay mỏ quặng, hoặc chết cóng, chết đói, chết bệnh… chẳng có gì lạ lẫm ở thế giới này. Có con chó săn Beagle nào đó từng nói, đời là phải chơi với những lá bài được chia. Bán một đứa nhóc mà đổi được kết quả như Yukine nói thì đã là may mắn.
Dù vậy, tôi lúc đó còn mơ mộng can thiệp vào cốt truyện để dùng cheat, đúng là ngây thơ. Liệu có phải hoàn cảnh của tôi giờ đây là tự chuốc lấy không…?『(*´∀`) Và rồi con gặp papa đấy!』 …Ờ, đúng là hối hận kinh khủng.
「Vậy à. …Nhà ta cũng na ná thế.
「? Trụ cột gia đình mất à?」
「Đại khái thế. …Cha mẹ ta đi bán rau ở trấn, rồi mất tăm. Lính tuần tra kiểm tra, bảo chắc bị ăn thịt trên đường. Thế là ta với em gái phải đến ở nhờ nhà bà. Nhưng…」
Nhà chỉ có bà già, giờ thêm hai đứa trẻ đang tuổi ăn, không đủ tiền nuôi. Thế là hắn đành gia nhập quân đoàn, lương thấp nhưng được đảm bảo ăn ở.
Ở Trung Hoa có câu tục ngữ「Sắt tốt không làm đinh」. Ở Phù Tang, quân đội với mức lương ít ỏi so với nguy hiểm cũng chẳng phải lựa chọn nghề nghiệp được ưa chuộng. Nhưng vì thế, việc vào làm lính quèn cũng không khó, lại được giảm thuế chút ít cho hộ gia đình có người nhập ngũ. Hắn nhắm đến lợi ích đó.
「Ra vậy. Cũng khổ nhỉ.」
「Chậc, ta không khoe khoang bất hạnh đâu… Mẹ kiếp, sao lại nói mấy chuyện này chứ」
Càu nhàu rằng cơm sẽ mất ngon, Hikorokurou xé một miếng khoai khô, nhét vào miệng, nuốt vội cùng nước từ bình mà chẳng buồn nhai kỹ. Tôi cũng định đưa thanh yokan lên miệng… thì nhận ra cô bé bạch hồ đang nhìn tôi với vẻ bất mãn.
「Sao thế, nhìn chằm chằm vậy? Có chuyện gì à?」
「…Không, không có gì.」
Tôi hỏi, nhưng Shiro chỉ bặm môi, cắn mạnh miếng thịt khô. Răng nanh xé toạc sợi thịt, nhai nhồm nhoàm. Hành động ấy gợi lên hình ảnh một dã thú hung dữ. Dù sao, cô bé cũng mang dòng máu yêu quái. Chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, tôi nghĩ vậy khi thấy cô ấy liếm môi dính mỡ, thoáng hiện lên bóng dáng tàn nhẫn và yêu mị của Bạch Ỷ Hồ Ly.
Chẳng biết cô nghĩ gì… Tôi thở dài, nửa phần ngao ngán, định ăn tiếp bữa trưa lần thứ ba cho trót… thì đứng bật dậy.
「Sao thế?」
「Tomobe-san…?」
Hikorokurou và Shiro phản ứng khi tôi đột ngột đứng lên. Họ nhìn theo hướng tôi đang trừng mắt. Vẻ mặt họ trở nên căng thẳng.
Từ phía xa trên cánh đồng tuyết, có bóng người cưỡi ngựa đang tiến đến. Đó là Iruka và đồng đội, những người vừa đi tuần tra.
Vấn đề là chưa đến giờ đổi ca tuần tra. Chắc chắn không phải họ lười biếng mà cắt ngắn công việc. Tình hình xung quanh chúng tôi không an bình đến mức có thể đùa cợt như thế.
「…Bữa ăn tạm dừng. Chuẩn bị xuất phát」
-
Từ trạm Sakui nhìn về phía bắc, ngôi làng Niyoi nằm trên con đường giữa hai ngọn núi Araki và Muen, trong nguyên tác 「Yamiyo no Hotaru」tuy không được miêu tả trực tiếp, nhưng được nhắc đến như một trong những ngôi làng bị Namahage tàn phá. Theo sổ hộ tịch của quận, dân số nơi đây khoảng hơn một trăm sáu mươi người. Vậy mà… giờ đây làng đã bị hủy diệt.
「Thật là tàn khốc.」
「Toàn bộ bị giết sạch à? Không chút khoan nhượng…」
Những người tuần tra xung quanh như Iruka đã phát hiện khói đen mờ nhạt bốc lên từ phía chân trời, thúc ngựa chạy đến, xác nhận cảnh tượng thê thảm của ngôi làng, rồi vội vàng quay về. Đó là chuyện xảy ra khoảng nửa khắc trước.
「Cứ như thể bị hủy diệt cách đây vài ngày…」
Xác nhận những thi thể dân làng nằm rải rác khắp nơi, tôi lẩm bẩm. Tất cả đều trong tình trạng thê thảm, như thể bị hàm răng khổng lồ cắn xé, thậm chí có thi thể mất cả nửa thân trên. Quả là một cảnh tượng kinh hoàng.
「Không chỉ có vậy. Còn dấu vết bị những yêu quái khác ăn thịt nữa. Hình như có đám đã đến nhặt nhạnh đồ thừa.」
「Hy vọng rằng đám ở trạm Sakui là thủ phạm… nhưng chỉ là suy đoán lạc quan. Có khả năng vẫn còn kẻ ẩn nấp quanh đây.」
Nghe nhận xét từ Hikorokurou, người cũng đang kiểm tra thi thể, tôi vừa cảnh giác xung quanh vừa chỉ ra điều đó. Shiro, đang dắt ngựa bên cạnh, mặt tái mét, sợ hãi nhìn quanh quất. Trong nhóm này, cô bé là người yếu nhất, nhưng lại là 「món ngon」nhất đối với yêu quái, nên phản ứng ấy cũng là lẽ thường. Tôi bước gần Shiro một bước, tiếp tục khám xét ngôi làng…
「Gensuke, tên ngốc đó, ta cứ nghĩ hắn chết một cách ngu ngốc… nhưng thế này, có lẽ lại là may mắn.」
「…Ý ngươi là sao?」
Trong lúc điều tra, một binh lính lẩm bẩm. Qua lớp mặt nạ, tôi nhíu mày nghi hoặc, hỏi lại ý nghĩa của lời hắn.
「Chẳng có ý gì cả. Chỉ là hắn chết mà không phải chứng kiến cảnh này.」
「À, ngươi không biết đâu. Hắn vốn sinh ra ở làng này. Kìa, túp lều rách nát kia là nhà hắn」
Hắn chỉ tay về phía trước, nơi có một túp lều nửa sụp đổ, nửa cháy xém. Có lẽ bị tấn công trong lúc nấu nướng, lửa từ lò sưởi hay bếp lò bùng lên vẫn chưa tắt.
「Ta nhớ hắn từng nói có cha mẹ già ở đây」
「…Đã kiểm tra bên trong chưa?」
「Ngươi nghĩ cần kiểm tra sao?」
「…」
Trước câu trả lời dứt khoát của tên lính, tôi không thể phản bác. Với cha mẹ già chân yếu tay mềm, không thể nào thoát được trong cảnh hỗn loạn này.
「…」
Hikorokurou lặng lẽ đi xem xét các túp lều trong làng. Vẻ mặt hắn rõ ràng đầy lo lắng. Chỉ cần tiến thêm vài dặm từ đây, hắn sẽ đến được ngôi làng nơi gia đình hắn sinh sống. Và ngay lúc này, không ai dám chắc Namahage sẽ không ghé thăm làng hắn. Hắn lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
「Này, mọi người, xem cái này!!」
Đúng lúc đó, Iruka cất giọng hét lớn, vang khắp ngôi làng. Chúng tôi vội chạy đến chỗ tiếng gọi.
Ngoài rìa làng, vượt qua một ngọn đồi nhỏ phủ đầy tuyết, Iruka đang quỳ một gối. Khi đến gần, tôi lập tức nhìn thấy thứ đó.
「Đây là… dấu chân à.」
Trên nền tuyết trắng tinh bị đè nén, in dấu một bàn chân năm ngón giống con người. Vấn đề là con người không thể đi chân trần trên con đường tuyết lạnh buốt này, và kích thước của dấu chân ấy.
「Một thước hai tấc… không, tệ hơn là gần ba tấc.」
「Rõ ràng không phải con người.」
Tôi và Iruka nhìn nhau, cùng nói, rồi hướng mắt theo dấu chân kéo dài. Dấu chân dẫn về phía đông, đến tận chân trời. Nghĩa là…
「Hướng quận đô à. Ngươi nghĩ nó sẽ đi đó không?」
「Khó nói. Nhưng không thể loại trừ khả năng đó.」
「Đúng vậy.」
Ít nhất, đây đã là ngôi làng thứ hai. Với một Namahage đi lệch khỏi lộ trình thông thường, chẳng có lý do gì để nó không nhắm đến nơi đông dân. Nhưng…
(Cảm giác bất an này là gì?)
Có gì đó khiến tôi vướng bận. Cảm giác kỳ lạ khó tả từ hôm qua. Như thể tôi quên điều gì đó, bỏ qua điều gì đó, hay phạm phải một sai lầm nghiêm trọng… Khốn kiếp, tôi không thể nhớ ra.
「Được rồi, đuổi theo thôi.」
「…Ừ」
Trước đề nghị dứt khoát của Iruka, tôi thoáng do dự, nhưng rồi đồng ý. Dù sao, đã phát hiện dấu chân nghi của Namahage, không thể không đuổi theo.
Tôi thả một con thức thần truyền tin, gửi đến Murasaki, đại diện đội giám sát, báo cáo về việc làng Niyoi bị hủy diệt và phát hiện dấu chân nghi của Namahage gần đó.
「Xử lý thi thể thế nào?」
「Xin lỗi, nhưng không có thời gian chôn cất. Với cái lạnh này, đa phần sẽ đông cứng, không thối rữa…」
Ngay sau khi thả thức thần, Hikorokurou chạy đến, nghe cuộc trao đổi giữa tôi và Iruka, rồi hỏi về việc xử lý ngôi làng. Tôi đáp. Bình thường, để tránh xác trở thành mồi cho yêu quái hoang dã, chúng tôi nên xử lý, nhưng tình thế khẩn cấp. Không có thời gian thong thả đào hố. Là một trừ yêu sư, tôi chỉ còn cách rời làng ngay lập tức. Nếu trạm Sakui còn nguyên, tôi đã có thể yêu cầu người ở đó lo việc chôn cất.
「Vậy à.」
「Không hài lòng à?」
「Không, ta hiểu. Như ở trạm, không thể để mặc được. …Xin lỗi các thi thể, nhưng ưu tiên là người sống. Dấu chân hướng đông, đúng không?」
「Ừ.」
Hikorokurou nhìn toàn cảnh ngôi làng bị tàn phá, hỏi. Tôi đáp ngắn gọn, hắn lẩm bẩm 「Vậy à」và lặng lẽ nhìn ngôi làng tan hoang…
「Ta cũng chẳng hơn gì ai. Thành thật mà nói, ta hơi nhẹ nhõm… Vì nó đi về phía đông, không phải bắc, nhỉ?」
Từ lời xác nhận ấy, tôi hiểu ý Hikorokurou. Hắn an tâm vì ngôi làng phía bắc, nơi gia đình hắn ở, có lẽ sẽ không bị tấn công.
「Ngươi nghĩ đó là suy nghĩ ích kỷ à?」
「Tự dằn vặt làm gì. Con người vốn vậy mà.」
Hikorokurou cười khổ, hỏi, tôi đáp thẳng thừng. Ai mà chẳng coi mình và người thân là quan trọng. Tôi cũng chẳng có tư cách nói gì. Cực đoan mà nói, với nhiệm vụ lần này, tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng miễn sao các nhân vật chính an toàn, vài ngôi làng bị hủy diệt cũng đành chịu. So ra, tôi còn tệ hơn.
「Làm gì tiếp? Nhà ngươi có vẻ không bị nhắm đến, về à?」
「Đùa à? Ở đây mà nói ‘Vâng, tôi về’ được sao? Ta chưa đến mức tệ hại thế. …Dù không định liều mạng」
Hikorokurou tặc lưỡi, nói vậy, tôi cười khổ và nhún vai.
「Yên tâm. Ta cũng chẳng có ý đó. …Nào, mọi người tập hợp lại!! Đủ người chứ? Bắt đầu đuổi theo đây. Cẩn thận, nếu bị phát hiện, cả đám chết chắc!!」
Tôi cảnh báo, gọi mọi người lại. Bỏ qua cảm giác bất an khó tả trong lòng, tôi tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
…Sau này ngẫm lại, đó là một sai lầm. Tôi lẽ ra phải cẩn trọng hơn, suy xét kỹ lưỡng tình hình xung quanh. Sau này, tôi đã hối hận, hối hận rất nhiều lần về khoảnh khắc này. Nghĩ đến kết cục ấy, tôi chỉ biết day dứt. Chỉ có thể day dứt.
Lúc này, tôi đã sai lầm từ cái căn bản…
…
『…』
-
Trong khi đám đầy tớ bắt đầu truy đuổi dấu chân, hai binh lính quân đoàn đã tách khỏi họ, hướng về phía quận đô, trên đường ghé qua làng Shinozaki.
「Gã đầy tớ đó hình như đã ghé qua đây một lần… Dân làng Shinozaki chắc hoảng loạn lắm.」
「Ừ, trạm dừng chân gần đó bị tàn phá thì sức thuyết phục cũng khác hẳn.」
Cưỡi ngựa, cảnh giác xung quanh, hai người, Gosuke và Yahachirou, trò chuyện rôm rả. Vừa trò chuyện, họ vừa tu bầu rượu cầm tay, nhấp từng ngụm để xua tan cái lạnh buốt giá của mùa đông Bắc Thổ.
Việc tách khỏi đồng đội chẳng khiến hai người cảm thấy áy náy hay tiếc nuối. Đây đâu phải nhiệm vụ chính thức. Hơn nữa, đi tìm hung yêu chẳng khác nào tự sát, nghĩ thế nào cũng thấy điên rồ.
Hikorokurou và nhóm đồng hành hướng về phía bắc vì quê làng họ ở đó. Còn Gosuke đến từ làng Niyoi, Yahachirou từ làng Higashigawa, may mắn thay, nhà và gia đình họ không nằm trên lộ trình mà Namahage có thể nhắm đến. Họ chẳng có lý do gì để đồng hành. Hikorokurou và những người khác cũng hiểu điều này, nên chẳng trách cứ họ. Làm thế còn là vô lý.
Vì vậy, hai người thong dong tiến bước, nhưng vẫn không lơ là cảnh giác, hướng về làng Shinozaki, rồi tiếp tục đến quận đô. Trên nền đất trắng bạc phủ tuyết, chỉ có tiếng trò chuyện của họ vang vọng.
Vậy nên… khoảnh khắc đầu con ngựa Gosuke cưỡi bỗng nổ tung, chẳng có chút dấu hiệu báo trước nào.
「Cái…!?」
Mặt mũi dính đầy máu và óc ngựa, Gosuke không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Gần như theo phản xạ, hắn vội kéo cương, nhưng con ngựa đã mất đầu chẳng còn khả năng nhận lệnh. Cơ thể nó co giật bởi tín hiệu từ phần đầu đã mất, lồng lộn như cỗ máy hỏng, rồi ngã xuống một cách hài hước. Gosuke bị hất văng khỏi ngựa.
「Chết tiệt!?」
Yahachirou lập tức thúc ngựa bỏ chạy. Hành động bỏ rơi đồng đội này, tuy nhiên, không hẳn vì hắn hèn nhát hay đê tiện.
Ngựa của đồng đội bị giết. Rõ ràng kẻ thù nhắm vào phương tiện di chuyển của họ, và việc cứu Gosuke để cùng thoát thân gần như bất khả thi. Lựa chọn của Yahachirou, chạy thoát một mình để báo cáo, không phải là sai… Nếu hắn thành công.
Ngay sau đó, một cái bóng xuất hiện. Ngước nhìn lên trời, hắn thấy một bóng đen che khuất ánh mặt trời, lao tới với tốc độ chóng mặt.
「Đùa à…!?」
Vứt bầu rượu, gần như tuyệt vọng, Yahachirou rút đao từ hông, vung lên. Dù chỉ là một nhát, hắn muốn để lại dấu ấn.
Khoảnh khắc tiếp theo, Yahachirou cùng con ngựa bị nghiền nát.
「Khốn kiếp!? Rút phải lá thăm xui à!?」
Gosuke chứng kiến đồng đội chạy thoát ở đằng xa bị đè bẹp. Hắn bò ra khỏi con ngựa đang co giật, vội lắp tên vào nỏ. Xoay lò xo, căng dây, núp sau xác ngựa đổ, nhắm vào đầu. Hắn bóp cò.
Mũi tên cơ khí lao đi gần như không tiếng động, xé gió bay tới. Nó nhắm thẳng vào phần đầu của cái bóng xa xa… rồi cái bóng biến mất.
「Hả!?」
Đi đâu rồi? Gosuke thoáng nghĩ vậy, nhưng ngay lập tức hiểu ra tất cả. Cái bóng không phải trốn đi đâu. Nó chỉ nhảy tới, lướt qua hắn, rồi dừng đột ngột phía sau. Quay lại, hắn thấy tuyết tung bay dữ dội. Tiếng nổ như sấm vang lên muộn màng, do không khí bị nén bởi tốc độ di chuyển kinh hoàng. Và Gosuke nhìn thấy toàn bộ diện mạo của kẻ tấn công.
Thứ hiện ra trước mắt là một con thú mô phỏng hình người một cách thô thiển. Cái đầu dị thường to lớn, đầy nếp nhăn sâu hoắm, đen sạm. Mũi khổng lồ, tóc trắng rối bù, mí mắt hẹp như đường kẻ trên khuôn mặt. Qua khe hở, một đôi mắt vàng lấp lánh yêu dị. Môi dày, để lộ hàng răng sắc nhọn vàng khè.
Trước hình dáng ghê rợn ấy, kinh hoàng, sửng sốt, run rẩy, tên lính quân đoàn nín thở, ngước nhìn con quái vật đang áp sát.
Con quái vật đang cười. Khuôn mặt nhăn nheo méo mó, miệng gần như xé toạc, mắt hếch lên, chế giễu.
「A…」
Tiếng 「gực」của xương thịt bị xé toạc vang lên, ý thức của Gosuke vĩnh viễn biến mất. Một khối thịt đỏ lòm nhuộm thắm cánh đồng tuyết. Con quái vật gớm ghiếc lao vào, ngấu nghiến.
「Haa, lại thế nữa. Lần nào cũng chỉ biết nhấm nháp, đúng là phiền phức」
Từ khi nào, một bóng người xuất hiện, thở dài đầy ngao ngán. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Gặp bất kỳ ai trên đường, từ lữ khách, thương nhân đến quan binh, nó đều tấn công và ăn thịt không chút phân biệt. Ban đầu còn che giấu, nhưng giờ đã đến mức buông xuôi. Tàn phá đến thế này, chẳng thể che đậy nổi nữa.
「Trời ạ, chẳng biết đến nỗi khổ của ta mà ăn uống vô tư thế. Giá mà đi cùng mỹ nhân thì tốt hơn. Đằng này lại…」
Lời bóng người đột ngột ngưng lại, không phải vì ngừng nói, mà vì cổ họng bị xé toạc. Bóng người bất cẩn tiến gần bị một cú vung tay thô bạo của nó đánh tan nửa thân trên, ngã gục. …Nhưng ngay sau đó, máu thịt hóa thành sương đen, tụ lại, nhanh chóng khôi phục hình dạng ban đầu.
「…Trời ạ, ra tay nhanh thế, đúng là phiền thật.」
Bóng người, một gã đàn ông, vừa hồi sinh như chẳng có gì, lại thở dài ngao ngán. Con quái vật, nhìn gã với vẻ bất mãn, nghiêng đầu gầm gừ. Nó lầm bầm khó chịu, nhưng rồi chán suy nghĩ, quay lại tiếp tục bữa ăn.
Nó gặm nhấm, nghiền nát cả xương lẫn giáp. Há to hàm, dùng những chiếc răng vàng sắc nhọn to lớn cắn xé, nhai ngấu nghiến. Chẳng chút tao nhã, thậm chí còn thua cả thú hoang. Gã đàn ông, không chịu nổi, lắc đầu.
「Ăn tạp, ăn nhiều, ăn ngấu ăn nghiến, nhỉ? Còn…」
Liếc nhìn, như chợt nhận ra, gã để ý cánh tay nhăn nheo to lớn của con quái vật. Trên đó có một vết cắt rất mảnh. Vết đao do tên lính cưỡi ngựa bỏ chạy để lại, đổi bằng mạng sống.
…Hành động ấy, đổi mạng để khắc một vết thương lên con quái, có thể xem là anh hùng. Đáng tiếc, trong trường hợp này, nó không chỉ vô nghĩa mà còn là nước cờ tệ hại.
「Đã thế còn đẻ lắm. Chẳng ai muốn cưới đâu, nuôi không nổi.」
Từ vết thương, bọt sủi lên, rồi hai con yêu quái nhỏ, hình dáng như côn trùng, xuất hiện. Mình mẩy phủ chất nhầy như vừa nở từ trứng, chúng kêu gào the thé, khó nghe. Con quái vật mẹ chẳng màng đến việc sinh con hay vết thương được chữa lành, vẫn vô tư ăn uống. Quan sát cảnh đó, gã đàn ông… Kamui, lại lắc đầu.
「Này, lũ ngươi chưa đến lượt ra sân đâu. Cứ ở yên đó đi.」
Đối mặt lũ quái non đang chậm rãi bò tới, kêu gào the thé, Kamui lẩm bẩm, rồi nhấn chúng vào bóng tối.
「Rồi, nào… Này, ăn xong chưa? Đi tiếp đi. Đích đến còn xa, đừng có la cà.」
『La cà! La cà!』
Kamui gọi con quái vật đang ngấu nghiến thịt người. Đồng thời, con vẹt đậu trên đầu gã bắt chước gào lên. Kamui tặc lưỡi.
「Này, đồ ngốc. Ít nhất đậu lên vai ta chứ? Đầu ta nặng lắm đấy. Nói bao lần rồi mà không hiểu?」
『Này đồ ngốc! Này đồ ngốc!』
「Đồ đầu óc chim ngu ngốc.」
Kamui quát con yêu quái vẹt được cấp trên giao làm truyền lệnh, nhưng nó chỉ lặp lại như thể đó là công việc. Yêu Mẫu của nó tạo ra nó với khả năng hiểu ngôn ngữ con người, hẳn là khá thông minh, nhưng… có lẽ nguyên liệu kém chất lượng?
『…』
Trong lúc đó, con quái vật ăn xong, đứng dậy. Kamui, như chờ sẵn, thả một con thức thần làm mồi. Con quạ giấy, tẩm máu cô đặc của một đầy tớ, bay về phía quận đô. Con quái vật nở nụ cười toe toét, phấn khích lao theo. Máu của đầy tớ chứa yếu tố ấy, với hung yêu, là món ngon không cưỡng nổi.
「Quả nhiên, có yếu tố của Yêu Mẫu kia, phản ứng đúng là nhạy.」
『Cậu bé! Cậu bé! Cậu bé đáng yêu của mẹ! Mẹ không muốn làm đau, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống thôi!!』
「Heihei, đúng thế đúng thế.」
Kamui đáp lại lời lặp đi lặp lại không biết bao lần, đầy chán ngán.
『Onii-chan! Onii-chan!』
「Hả? Trong đầu ngươi ta là thế à?」
Nghe từ mới bất ngờ từ con vẹt đang vỗ cánh hăng hái, Kamui hỏi lại. Ừ, cũng có thể hiểu như vậy, nhưng đáng tiếc, con vẹt chỉ lặp lại một chuỗi từ vô nghĩa như thường lệ.
「Chậc, lại trở về đầu óc chim rồi. Không chịu nổi. Đến trò chuyện giết thời gian cũng chẳng xong…」
Kamui nhún vai, cười khẩy, nhưng lời mình vừa nói khiến gã nhìn về phía bắc, như chợt nhớ ra điều gì. Gã nheo mắt.
「…Mà, không ngờ lại liên kết với tên đó, đúng là bất ngờ. Trời ạ, thế giới này nhỏ thật. Hay là do ngành này rộng lớn, nên khó tránh?」
Dù sao, việc của Kamui vẫn không đổi. Thậm chí còn thuận lợi.
Là cán bộ của Cứu Yêu Chúng, và một nhà nghiên cứu, cấp trên giao cho Kamui nhiệm vụ này. Những mưu tính của con sói kia, dù nó không hay biết, lại khớp với kỳ vọng của cấp trên. Khi nào nó sẽ nhận ra? Và khi mọi thứ phơi bày, đối tượng nghiên cứu sẽ phản ứng ra sao? Tính cách tệ hại của cấp trên khiến Kamui cũng phải rùng mình.
…Dù vậy, thú vị thì đúng là thú vị.
「Hay là sự sắp đặt này cũng hợp gu của người đó? Nếu thế thì đáng sợ thật. Kinh dị, quá kinh dị.」
Thật ra, rất có thể. Kamui cười, dù chẳng vui vẫn cười. Tiếng cười nhạo vang vọng trên cánh đồng tuyết… rồi thân ảnh hắn biến mất, tiếng cười cũng dần xa, tan vào cõi vĩnh hằng…
Chỉ còn lại hai vết máu đỏ trên cánh đồng tuyết trắng…


9 Bình luận