Chương 7 - Chuyện là chẳng phải lúc nào cũng có thể can thiệp vào lựa chọn nhỉ
Chap 88
7 Bình luận - Độ dài: 8,112 từ - Cập nhật:
Dẫu cho xứ Phù Tang lấy chủ nghĩa ưu việt của nhân loại làm lý tưởng lập quốc, và phủ nhận sự tồn tại của thần linh cùng tinh linh đối với bọn yêu ma quỷ quái, song không phải mọi việc đều diễn ra như ý muốn.
Xét cho cùng, nhân loại vốn là kẻ yếu thế so với những tồn tại vượt ngoài lý lẽ nhân gian. Nhờ đủ mọi mưu mẹo cùng thủ đoạn tinh vi, họ mới bù đắp được nhược điểm ấy, tạo nên cục diện nhân giới chiếm ưu thế ở vùng Cực Đông ngày nay. Nhưng cục diện ấy chẳng hề vững như bàn thạch, chỉ cần sơ sẩy một chút, ai mà biết được khi nào nó sẽ lật nhào, vốn chỉ là một thế cân bằng đầy hiểm nguy.
「Namahage」, xét một khía cạnh nào đó, chính là biểu tượng cho vị thế của Phù Tang quốc.
Nguồn gốc của nó vốn là một yêu quái trong truyền thuyết vùng Tohoku, được kể rằng sẽ viếng thăm các nhà dân, lôi trẻ nhỏ ra khỏi lò sưởi để dọa nạt. Nếu lần ngược dòng chảy xa xưa, người ta bảo rằng nó bắt nguồn từ một dạng thần linh, gọi là thần viếng thăm. Dĩ nhiên, xét từ góc độ lịch sử và dân tộc học, yêu quái nói chung thường là những thần cách bị hạ thấp hoặc truyền thuyết bị bóp méo… Nhưng riêng 「Namahage」trong thế giới này lại được thiết lập như một tồn tại có ý thức về học thuyết ấy.
Trong trò chơi 「Yamiyo no Hotaru」, 「Namahage」là một yêu quái xuất hiện ở vài vùng đất phía bắc Phù Tang. Do bản chất đặc thù, triều đình đành tạm gác việc xử lý, để mặc nó tồn tại, chẳng thể làm gì khác.
Giống như trong truyền thuyết, nó được thiết lập là một thần cách bắt rễ từ vùng đất bắc, dù đã bị hạ xuống thành yêu quái, vẫn không tham gia vào 「Nhân Yêu Đại Loạn」. Loại chuyện ấy, yêu quái này chẳng mảy may quan tâm.
Theo một chu kỳ nhất định, nó lang thang dọc theo một lộ trình cố định, đến các làng người thì thi triển quyền năng của mình.
Với yêu quái, với thần cách, con người, những sinh mệnh ngắn ngủi và hữu hạn, so với đám yêu ma quỷ quái kia, chẳng khác nào 「người lớn và trẻ con」theo nghĩa đen. Mà đám yêu quái ấy lại chịu ảnh hưởng quá lớn từ niềm tin và nỗi sợ của nhân loại, khiến giá trị quan cùng tư duy của chúng lệch xa khỏi con người.
Chẳng cần dẫn chứng từ thần thoại Hy Lạp, trong các truyền thuyết, nhất là đa thần giáo, thần linh thường thử thách kẻ phàm, nếu bị xem thường thì dễ dàng giáng tai họa xuống. Cũng vậy, Namahage đến đâu, nếu được dân làng kính trọng như thần cách, tiếp đãi tử tế và dâng lễ vật, thì không sao; nhưng kẻ nào không làm vậy, nó xem như 「đứa trẻ hư」chất chứa tội ác, rồi trừng phạt. Hình phạt thần thánh ấy là lần lượt ăn tươi nuốt sống dân làng.
Phù Tang quốc vốn xem thần cách chẳng qua là phân bón cho đất đai, nên việc kính trọng hay thờ phụng Namahage, qua đó tăng cường sức mạnh cho nó, là điều tuyệt đối không thể chấp nhận. Huống chi, việc cần sinh tế đã là chuyện vượt ngoài giới hạn.
Và nếu nó ăn thịt dân làng, sức mạnh yêu quái của nó sẽ càng lớn mạnh… Triều đình vốn dĩ không đời nào dung thứ cho một tồn tại như vậy.
Không chỉ một lần, triều đình ban chiếu chỉ, ra lệnh cho các gia tộc trừ yêu sư đi tiêu diệt nó, nhưng tất cả đều vô ích. Hết lần này đến lần khác, kế hoạch trừ yêu thất bại, triều đình chịu không ít tổn thất, cuối cùng đành phải thỏa hiệp. Không còn cách nào khác, họ buộc phải thỏa hiệp.
Triều đình tuy theo chủ nghĩa nhân loại tối thượng một cách giáo điều, nhưng cũng rất thực tế. Khi cần thiết, họ sẵn sàng tạm thời thỏa hiệp với đám quái dị phi nhân, nhắm mắt làm ngơ. Việc vùng đất triều đình kiểm soát chỉ là những điểm và đường, trong và ngoài ranh giới ấy có vô số cấm địa, chính là minh chứng.
Nhằm chuẩn bị cho việc trừ yêu trong tương lai, họ phong tỏa những vùng đất nơi Hung yêu ẩn náu, điều tra quyền năng của chúng, giữ số lượng yêu quái ở mức nhất định bằng cách thanh trừng định kỳ. Tích lũy lực lượng, lập mưu bày kế để kéo dài thời gian… Đó không phải là thỏa hiệp với yêu quái, mà là bước đệm cho chiến thắng sau này. Lời biện minh của triều đình tuy có phần ngụy biện, nhưng cũng là chính sách thực dụng.
Phạm vi hoạt động và lộ trình của Namahage hầu như lặp lại theo chu kỳ cố định, khá đơn giản. Triều đình ra lệnh cho các trừ yêu sư dùng thức thần hoặc quan sát từ xa để nắm bắt mọi hành động của nó. Trước khi Namahage đến gần làng người, họ sẽ tạm thời di tản dân chúng.
Để tránh trao cho nó niềm tin hay nỗi sợ, họ ngăn chặn mọi cuộc chạm mặt với con người. Cứ thế, kiên nhẫn chờ nó suy yếu. Đó là cách đối phó hiện tại của triều đình với Namahage, và chính sách này đã không đổi suốt hơn hai trăm năm, kể từ khi cuộc trừ yêu cuối cùng thất bại, khiến Thiên Hoàng đương thời, Yokotei, cay đắng đóng ấn lên bản kiến nghị từ Âm Dương Liêu.
「Ừm, trận đầu của tôi cũng là nhiệm vụ giám sát này… Nhưng thực ra, nó chẳng nguy hiểm đến thế đâu.」
「Vậy à.」
Về nhiệm vụ giám sát Namahage… Onizuki Kuroba, chàng thiếu niên từng được gọi là Hayama trong ẩn hành chúng, đáp lại một cách thoải mái. Điều đó có nghĩa là với hắn, nhiệm vụ này chẳng mấy khó khăn.
Theo lời cậu ta, Namahage chỉ lang thang vào mùa đông, nhất là những ngày tuyết rơi. Nó đi qua lộ trình dài hàng ngàn dặm theo chu kỳ, mỗi vòng mất khoảng ba đến bốn năm. Tổng cộng mười sáu gia tộc trừ yêu sư vùng Bắc Thổ được phân công, mỗi nhà giám sát liên tục khi Namahage đi qua địa phận mình quản lý.
Tùy tốc độ di chuyển của Namahage, họ di tản dân chúng ở các làng mạc dọc đường và xung quanh, tránh để họ chạm mặt nó. Khi Namahage đi qua, dân chúng được đưa về, vẫn tiếp tục giám sát cho đến khi nó rời khỏi địa phận, rồi báo cáo cho gia tộc kế tiếp và nộp tấu chương lên triều đình.
「Nỗi bất an của tiểu thư Tamaki tôi hiểu, nhưng chẳng cần lo lắng đến vậy đâu. Nhiệm vụ này đã được thực hiện bao lần, mà chưa từng có ai chết trực tiếp vì Namahage cả.」
Cựu ẩn hành chúng nói với Tamaki, người đang ngồi cạnh tôi nghe chuyện, bằng giọng điệu trấn an. Với gia tộc Onizuki, đây là lần thứ bốn mươi ba thực hiện nhiệm vụ giám sát này. Dù từng có vài người chết vì tai nạn hay gặp yêu quái khác, nhưng nạn nhân trực tiếp từ Namahage thì chưa một ai.
「Vậy, vậy à… Ừ, tôi hiểu rồi. Đa tạ cậu đã chỉ dạy.」
Nghe kinh nghiệm từ Kuroba, Hotoya Tamaki vẫn mang vẻ mặt căng thẳng, nhưng khẽ mỉm cười nhẹ nhõm, bày tỏ lòng biết ơn.
Vào ngày cuối tháng sương giá năm thứ mười ba triều Seirei, thấy Hotoya Tamaki, được gia tộc Onizuki giao nhiệm vụ đầu tiên với tư cách gia nhân, căng thẳng đến mặt mày cứng đờ, tôi đã sắp xếp để cô ấy gặp Kuroba, đã từng đảm nhận nhiệm vụ này, nhằm xoa dịu nỗi bất an của cô.
「Nếu phải nói điều gì đáng lưu ý, thì nên cẩn thận giữ ấm. Hầu hết có thể giám sát bằng thức thần, nhưng dù sao cũng là mùa đông khắc nghiệt, hộ tống dân chúng di tản sẽ rất lạnh. Thực ra, lúc tôi làm nhiệm vụ, khổ không kể xiết. Ngón tay còn bị đông cứng đây.」
『Thiếp không thích lạnh đâu』
「Haha,」Kuroba cười khổ kể lại thất bại của mình. Tamaki cũng cười theo, nhấp một ngụm trà sencha ấm áp trong tay.
(Ừm, quả thực bình thường thì đây là nhiệm vụ nhẹ nhàng mà…)
Nhìn lướt qua họ, tôi dưới lớp mặt nạ mang vẻ mặt nghiêm trọng. Lời Kuroba nói đều là sự thật. Việc gia tộc Onizuki chọn nhiệm vụ ít nguy hiểm nhất cho lần đầu của Tamaki chẳng có gì kỳ lạ. Hợp lý, thậm chí là thường tình. Đúng vậy, nếu là bình thường…
「Hayama.」
『Ranh con đó đến rồi.』
Suy nghĩ của tôi, đang chìm trong bóng tối khi nhớ đến kịch bản nguyên tác, chợt bị giọng nói non nớt kia cắt ngang. Tôi nhìn sang. Một thiếu nữ từ sau cánh cửa trượt thò đầu ra. Tôi lập tức nhớ tên cô bé là tiểu thư Kikyou.
Cô bé là người sống sót của gia tộc trừ ma sư Renge, bị diệt vong do yêu loạn từ Tsuchigumo và Kappa, được gia tộc Onizuki bảo hộ. Tóc nàng dài hơn kiểu tóc bob ngày trước, giờ là kiểu tóc hime-cut, tay cầm quả cầu temari, vô cảm nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thoáng nhìn Kuroba, chàng trai trẻ mang vẻ mặt khó xử cũng nhìn lại tôi. Hiểu ý, tôi kính cẩn cúi đầu, Kuroba lộ vẻ áy náy rồi vẫy tay gọi cô bé. Cô lập tức lon ton chạy đến, trèo lên đầu gối cậu ta, vẫn vô cảm.
「Ơ, ờ…」
「Xin lỗi, tiểu thư Tamaki. Cô bé này thích làm nũng lắm…」
『Thật là xảo quyệt』
Hành động đột ngột của cô bé khiến Tamaki bối rối, Kuroba xin lỗi. Tôi thì thầm vào tai Tamaki về hoàn cảnh của tiểu thư Kikyou để hỗ trợ.
「Là người sống sót của gia tộc trừ yêu sư đã diệt vong. Không còn gia đình, nên được Onizuki chăm sóc.」
「Vậy sao… Ừ, tôi hiểu rồi. Không sao, đừng bận tâm. Tôi hiểu cảm giác của em ấy mà.」
『Thật sao?』
Nghe tôi giải thích, Tamaki dường như hiểu ra, nở nụ cười phức tạp. Hình như cô ấy đồng cảm với Kikyou khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Với nhân vật chính, Kikyou là một khả năng từng có thể xảy đến với bản thân.
「Hayama, đến giờ hẹn chơi kai-awase rồi.」
「Nhưng mà, giờ tôi đang tiếp khách mà? Thật tình, muốn làm nũng thì có Ayaka, hoặc các tỳ nữ khác cũng được chứ…」
Hình như Kuroba thường xuyên bị cô bé đòi làm bạn chơi, cậu ta thở dài trước yêu cầu của Kikyou. Trong khi đó, Kikyou vẫn ngồi trên đầu gối cậu ta, vô cảm nhìn lên.
「Ah, xin lỗi. Lạc đề rồi. Về nhiệm vụ của Namahage, nếu còn điều gì cần chú ý thì…」
「À, không sao. Lần này tôi xin phép cáo lui. Khi nào rảnh, tôi sẽ ghé lại.」
Kuroba vội ngừng than vãn để quay lại chủ đề, nhưng Tamaki mỉm cười khổ, xin phép rời đi.
「Tuy nhiên…」
「Thay vì thế, tôi muốn cậu chơi với cô bé ấy. Tôi nói vậy có hơi kỳ, nhưng trẻ con tuổi đó thì chơi đùa là việc của chúng. Hình như tôi đã tự ý xen vào lịch trình của cậu, nên lần này, được chứ?」
『Thiếp cũng muốn chơi nữa.』
Nói vậy, Tamaki liếc tôi như cầu xin. Vì tôi là người sắp xếp cuộc gặp này. Tôi nhìn từng người trong ba người ở đây, rồi quyết định, cúi đầu trước Kuroba.
「Hôm nay, đa tạ ngài đã tiếp nhận cuộc gặp đột xuất. Thật bất tiện, nhưng bên này còn việc khác, nên xin phép cáo lui lần này.」
『Bận rộn lắm nhỉ?』
Tôi kính cẩn, trang trọng nói vậy, Kuroba lộ vẻ khó xử. Cậu liếc cô bé trên đầu gối, rồi nhìn tôi, miễn cưỡng đáp.
「Nếu vậy thì chẳng còn cách nào. Được rồi… Khoảng chiều tối mai tôi sẽ rảnh. Lúc đó gặp lại, được chứ?」
Câu cuối là dành cho Kikyou. Cô bé gật đầu. Tôi và Tamaki cúi chào, đứng dậy.
「Ít nhất tôi sẽ tiễn các vị. Này Kikyou.」
『Như ngày xưa sao?』
Kuroha thì thầm với Kikyou trên đầu gối. Cô bé hơi bất mãn, nhưng ngoan ngoãn đứng dậy.
「Thật sự xin lỗi. Các vị đã nhờ vả, mà lại thành ra thế này…」
『Chỉ biết gây phiền hà cho chàng ấy thôi sao?』
Kuroha vừa đi cùng tôi và Tamaki qua hành lang dinh thự, vừa nói với vẻ e ngại.
「Không, Kuroba-dono chớ bận tâm. Chính chúng tôi mới là người làm phiền.」
Lời tôi không phải khiêm tốn. Nếu như trong nguyên tác, khi cậu ta chỉ là ẩn hành chúng, thì không sao; nhưng giờ cậu lại là người của gia tộc danh giá Onizuki, dù không phải trừ yêu sư. Hiện chỉ trông nom dinh thự, nhưng vài năm nữa, cậu sẽ thừa kế một làng nào đó. Địa vị của cậu khác xa một đầy tớ như tôi.
「Dẫu vậy… Thôi, tôi xin cáo từ tại đây.」
Đi qua hành lang, đến bậc thềm lối vào dinh thự, Kuroba ngừng nói, cáo từ. Cậu cúi chào người đang chờ ở đó.
Tôi và Tamaki nhìn theo hướng cậu chào… và thấy người đang chờ chúng tôi.
Một thiếu nữ tóc tím, đeo kiếm bên hông, khoanh tay với vẻ cực kỳ bất mãn, đứng chờ trước cổng dinh thự…
『Kusukusu, thích tỏ vẻ quá nhỉ.』
-
Việc Murasaki, một thành viên trong đoàn sứ giả đến thăm từ gia tộc Akou, ở lại dinh thự của gia tộc Onizuki là do ý nguyện của chính cô ấy.
Với cô, Onizuki Sumire là dì ruột, một người đã một mình chu du qua các quốc gia và khó nắm bắt hành tung. Kiếm thuật của Sumire được đánh giá là bậc nhất trong gia tộc Akou, và sau khi chứng kiến kiếm kỹ của dì, Murasaki đã say mê và mong muốn được nhận làm đệ tử. Dù lời thỉnh cầu đột ngột từ cháu gái, Sumire vẫn vui vẻ chấp nhận.
Dĩ nhiên, câu chuyện diễn ra quá đột ngột khiến người đại diện của đoàn sứ giả, trưởng nam của gia tộc Akou, Akou Seiichirou Yukishige, ban đầu cảm thấy bối rối.
Tuy nhiên, trong số các huynh đệ, anh ta là người dễ tính nhất, chân thành, và là một người tốt bụng đến tới không nghi ngờ, không cảnh giác, không khinh thường ai... Hay nói cách khác, anh ta sở hữu sức mạnh vô lý đến mức có thể đập tan mọi bẫy rập, mưu kế, hay đòn đánh lén bằng chính diện. Thật xin lỗi, nhưng việc anh ta có thể chọn giải pháp tối ưu bằng trực giác để tiêu diệt yêu quái ngay từ lần đầu đối mặt là điều khó hiểu.
Cuối cùng, anh ta mỉm cười chấp nhận lời thỉnh cầu mãnh liệt của Murasaki, để lại vài người hầu và trở về nhà. Họ hẹn gặp lại gia đình ở kinh đô sau một năm... Khoan đã. Đợi chút. Thực sự điều đó khả thi luôn hả?
Thành thật mà nói, để một cô gái như khối death flag này ở nơi xa tầm mắt của cha mẹ và anh chị em siêu phàm của cô ấy, chẳng khác nào ném một trinh nữ mang linh lực trần truồng vào hang ổ đầy yêu quái. Nhưng tiếc thay, mọi việc đã được quyết định ngoài tầm tay của tôi. Tôi chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
「Vì vậy, tạm thời mình phải làm công việc gỡ bỏ death flag này...」
「Ngươi lẩm bẩm cái gì đấy!? Hãy nghiêm túc lắng nghe ta nói... Kyaa!?」
『Không nghe đấy?』
Tôi lập tức đỡ lấy thân thể của Murasaki, vừa trượt chân vào vỏ chuối vứt bừa trên mặt đất, ngăn cô ấy ngã. Nhân tiện, nếu ngã, có lẽ đầu cô ấy sẽ đập vào tảng đá trong vườn và chết. Tốt, vậy là hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày.
「Ah, eh...」
「Tiểu thư hãy cẩn thận dưới chân.」
「Chết đi cho khuất mắt.」
Tôi bình thản nhắc nhở Murasaki, người đang bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra, và giúp cô ấy đứng dậy. Dù sao, nếu cẩn thận dưới chân, lần sau có thể là đá ném hay mũi tên lạc bay tới.
Nghiêm túc mà nói, cứ vài ngày một lần, cô gái này lại gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, lớn nhỏ khác nhau. Không, điều này… đùa à? Làm sao cô ấy có thể sống đến ngày hôm nay hay vậy? Hay là do cốt truyện chính đã bắt đầu? Dù sao, không thể lơ là hay có sơ hở.
(Dù sao, nếu để cô ấy chết trong tầm mắt, tôi sẽ cảm thấy rất tệ.)
Dù trong các tuyến không xuất hiện, đội ngũ sản xuất cũng đã nói rõ rằng cô ấy chết bên ngoài màn hình, với sức sống còn kém hơn cả Pikmin, nhưng nếu có thể, tốt hơn là để cô ấy sống. Huống chi, nếu cô ấy chết vì lý do vớ vẩn như vừa rồi, thì thật không thể đùa được.
「Ah, eh… E-eh?」
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Murasaki vẫn đứng đó, lẩm bẩm những lời khó hiểu. Không, 『Eh』 là sao? Điều này làm tôi khó xử.
「Kusukusu, cô ấy định thuyết giáo anh nhưng lại được cứu, nên xấu hổ đấy.」
『Chả khác nào một con mèo cái.』
Nhìn thấy bộ dạng của Murasaki, Tamaki thì thầm giải thích cho tôi. À, ra vậy. Chắc chắn là cô ấy cảm thấy ngượng ngùng.
「Murasaki-sama, tôi xin lỗi. Xin hãy lặp lại những gì tiểu thư vừa nói.」
「Làm hộ vệ cũng vất vả nhỉ.」
Tôi đưa ra lời giúp đỡ cho Murasaki đang bối rối. Nghe lời tôi, Murasaki, vẫn đang do dự không biết nói gì, đột nhiên nhớ ra và chỉ tay vào tôi, hét lên.
「Đ-đúng rồi! Ngươi lúc nào cũng tự tiện và vô lễ! Việc đến thăm dinh thự của Kuroba-dono mà không mời ta, thật là to gan!!」
Thở hổn hển, Murasaki lên án tôi như vậy. Đó chính là nội dung mà cô ấy đã lải nhải thuyết giáo với tôi và Tamaki cho đến khi suýt chết vì lý do ngu ngốc như vậy.
Cả Tamaki và Murasaki đều nhận sự chỉ dạy kiếm thuật từ Sumire, trở thành chị em. Vì lý do đó, Murasaki đã cầu xin được đồng hành cùng Tamaki trong nhiệm vụ giám sát Namahage lần này, và Tamaki đã thoải mái chấp nhận.
Từ góc độ của cô ấy, việc tôi cùng Tamaki đến gặp Kuroba lần này có lẽ khiến cô ấy cảm thấy mình bị bỏ rơi và bất mãn. Có lẽ cũng có sự cạnh tranh với Tamaki, là sư muội của cô.
…Không, nói cho cùng, tôi muốn nói là đừng nhận nhiệm vụ đó.
「Đầy tớ! Nghe cho kỹ lời ta nói!!」
『Chuyện của ngươi, chán ngắt.』
Có lẽ nhận ra tôi đang nghĩ đến chuyện khác, Murasaki quở trách tôi. Nhức lúc như này thì lại nhạy bén thế, phiền phức thật. Giá mà bình thường cô ấy cũng như vậy, tôi có thể yên tâm mà nhìn đi chỗ khác.
「Đ-đừng giận như vậy được không? Việc Tomobe-kun đến thăm Kuroba-san là vì tôi. Vì tôi trông có vẻ bất an…」
「Tamaki-san, ta không hỏi cô! Ta đang chất vấn tên đầy tớ kia! Đừng xen vào!!」
『Các ngươi đều cản trở ta.』
Tamaki cố gắng giúp, nhưng bị Murasaki mắng, cô ấy lộ vẻ mặt bối rối và liếc nhìn tôi. Có vẻ như cô đang lo sợ. Dường như cô hối hận vì đã gây phiền toái cho người khác vì mình.
(Thật đúng là phong cách của nhân vật chính. Một nơi đổ trách nhiệm lên đầu người khác là lẽ thường tình như thế giới này, linh hồn của cô ấy sáng lấp lánh.)
Dù vậy, đối với tôi, việc Murasaki hướng ác cảm về phía Tamaki sẽ còn phiền toái hơn. Vì vậy, tôi biện minh cho Tamaki trước Murasaki.
「...Murasaki-sama xuất thân từ danh môn Akou, đã được huấn luyện đầy đủ, kỹ năng xuất sắc, đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ trừ yêu, nên tôi đánh giá rằng không có vấn đề gì đặc biệt với nhiệm vụ lần này. Còn Tamaki-sama, dù có kiến thức võ thuật nhưng chưa có kinh nghiệm trừ yêu, nên để đề phòng, tôi đã cẩn thận hơn. Nếu làm phật lòng tiểu thư, tất cả là do sự thiếu chu đáo của tôi. Tôi xin lỗi.」
Giải thích như vậy, tôi cúi đầu sâu để bày tỏ lời xin lỗi. Cô gái đầy death flag này, dù sao, không ngoan cố như Gorilla-sama hay Bích Quỷ. Cô ấy là người khá dễ dãi, nếu thành thật nhận lỗi và xin lỗi, cô ấy sẽ miễn cưỡng tha thứ. Vì vậy, tôi nhận hết trách nhiệm và xin lỗi. Tuy nhiên…
「Gì!? Ngươi đang che chở cho con nhỏ gia nhân đó sao!? Ngươi thực sự xem thường người khác…!!」
(Thất bại rồi sao?)
『Ồn ào quá.』
Trái với lời xin lỗi của tôi, phản ứng của Murasaki là giận dữ. Thấy thái độ tức giận của cô ấy, tôi thầm chậc lưỡi. Có vẻ như lời xin lỗi của tôi chỉ như đổ dầu vào lửa. Chẳng lẽ tôi đã đánh giá quá thấp tình hình?
「Murasaki-sama…」
「Với thân phận đầy tớ mà dám gọi tên ta một cách thân mật như vậy! Thật vô lễ!!」
『Đừng có mà xem thường chàng ấy.』
Tôi vội vàng cố gắng xoa dịu, nhưng bị chính người trong cuộc nói như vậy, tôi không còn cách nào để phản bác. Sau đó, Murasaki chuyển ánh mắt từ tôi, người đã mất đi khả năng phản biện, sang Tamaki, với vẻ mặt cau có và khó chịu.
「Ngươi cũng vậy! Đừng nói chuyện quá thân thiết với tên đầy tớ này. Ngươi là gia nhân, còn hắn là đầy tớ. Hãy giữ đúng thứ bậc, ý thức rõ vị trí của mình khi giao tiếp!」
「Eh, ah, cái đó…」
「Vậy, ta có việc luyện tập một mình, xin phép!!」
『Biến đi cho khuất mắt.』
Giậm chân tức giận, Murasaki quay gót và bước đi một mình. Nhìn theo bóng lưng khó chịu của cô ấy, tôi khẽ thở dài.
「…À, xin lỗi nhé? Vì tôi, rốt cuộc đã gây phiền toái cho anh. Tiểu thư Ako tức giận lắm phải không? Có… ổn không?」
『Là lỗi của ngươi.』
Tamaki đến bên cạnh, ngượng ngùng nói. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng vì mình mà mối quan hệ với Murasaki trở nên rắc rối. Hình như cô ấy lo lắng rằng Murasaki sẽ trả thù tôi hay gì đó.
「Đừng bận tâm. Vị tiểu thư ấy tính tình có phần nóng nảy, nhưng… tuyệt đối không phải là người làm điều bất công.」
「Dỗ dành cũng vất vả nhỉ.」
Về cơ bản, cô ấy là người quá vụng về để trở thành kẻ xấu. Dù miệng nói này nói nọ, nhưng không phải là người biến ác ý thành hành động.
Thực tế, lần duy nhất cô ấy cố gắng thực hiện hành động đầy ác ý là khi được Yêu Mẫu 「Tái sinh」 thành quái vật và mất đi gông cùm đạo đức. Về điểm đó, tôi không quá nghiêm túc với lời nói của cô ấy. Thay vào đó, tôi lo lắng hơn cho Murasaki, dậm chân bước lớn, có thể trượt trên vũng nước đóng băng và ngã… Nếu cô ấy nghe được, có lẽ sẽ tổn thương, nhưng đó là sự thật của thế giới, không thể tránh khỏi.
「Chính Tamaki-sama, trong vụ việc lần này, xin đừng ngại ngần. Nhiệm vụ trừ yêu không phải là việc có thể làm với tiếp thu nửa vời. Nếu có bất an hay thắc mắc, hãy thoải mái tham khảo hoặc hỏi han tôi, hoặc bất kỳ ai mà tiểu thư có thể tin cậy.」
「Eh, ừ. …Đ, đúng vậy.」
『Mau cút đi.』
Tamaki mang vẻ mặt khó tả, nhưng có vẻ như cô ấy nghiêm túc tiếp nhận lời cảnh báo của tôi, trả lời với vẻ mặt căng thẳng. Nói nghiêm túc, nếu sơ suất có thể chết. Dù không sơ suất, nếu lơ là cũng có thể chết, và ngay cả khi không lơ là, vẫn có thể suýt chết.
…Ừ. Rốt cuộc, làm sao cô gái đó có thể sống đến ngày hôm nay nhỉ?
「…À, nhân tiện, tôi có nghe về nhiệm vụ giám sát lần này. Tiểu thư định để Suzune-sama và Iruka đồng hành sao?」
『Cho chúng biến ra ngoài hết đi.』
Tôi cảm thấy khó tả, và để thay đổi tâm trạng, tôi hỏi Tamaki về những gì tôi nghe được từ Iruka.
Đã quyết định rằng, từ đám đầy tớ, ngoài tôi ra, sẽ có một đội năm người, và một người từ ẩn hành chúng làm giám sát viên được phái đi. Cũng có vài người làm công việc vận chuyển tạm thời. Thêm vào đó là Tamaki, Murasaki, và có lẽ là cả Shirawakamaru, người chắc chắn là do cố vấn kia nhét vào, tổng cộng là một số lượng người quá lớn cho nhiệm vụ lần này.
Ngay cả khi tính cả người không chuyên, cũng có ba trừ yêu sư… Trong nguyên tác, ngoài nhân vật chính, chỉ có một gia nhân đi kèm, và một đầy tớ cùng một tạp nhân, so với đó, lực lượng lần này quá mức dư thừa. Xét rằng đây là nhiệm vụ giám sát chứ không phải tiêu diệt, thì quả là bất thường.
Dù sao, có thể nói đây là nhiệm vụ dễ dàng chỉ là tạm thời… Tôi nghe nói có thể có thêm hai người hộ tống của Tamaki, và tôi đang hỏi về tính xác thực của thông tin đó.
「Có phiền không? Iruka dù sao cũng có sức chiến đấu, còn Suzune… tôi đã nói là nguy hiểm, nhưng cô ấy nói rằng ở bên cạnh là công việc của mình.」
「Thật là…」
『Đúng là con ngốc.』
Tôi chợt nghĩ, cô em gái nghịch ngợm đó đã trở nên rất nghiêm túc. Qua vụ việc của cha và đền thờ, chắc hẳn em ấy đã hiểu phần nào sự đáng sợ của yêu quái. Nên nói là em ấy đã quyết tâm, hay là thiếu ý thức cảnh giác đây…
「Rốt cuộc, có lẽ nên để họ ở lại… nhỉ?」
『Tất cả biến hết đi.』
Nhìn phản ứng của tôi, Tamaki dò hỏi. Có lẽ nàng nghĩ tôi không thích việc họ đồng hành? Cá nhân tôi muốn Suzune ở lại, nhưng…
「Iruka thì tôi hiểu. Nhưng về phần nữ hầu… thành thật mà nói, tôi mong tiểu thư có thể thuyết phục cô ấy.」
「Vậy sao…」
「…」
Tamaki khẽ gật đầu với vẻ bất an trước lời đề nghị của tôi. Trong nhiệm vụ đầu tiên, chắc hẳn cô ấy muốn có một người bạn thân thiết bên cạnh. Tôi hiểu cảm giác đó. Hiểu, nhưng…
「À, không sao đâu. Đừng lo. Tôi sẽ thử nhờ cô ấy. Tôi cũng không muốn Suzune đến nơi nguy hiểm.」
Tamaki cười gượng gạo. Bộ dạng đó thậm chí khiến người ta cảm thấy thương cảm. Tuy nhiên…
「…Xin nhờ tiểu thư.」
Tuy nhiên, tôi không thể an ủi cô ấy, chỉ có thể lặp lại lời đề nghị. Và dĩ nhiên, tôi cũng không thể thoải mái. Tôi phải nghĩ đến tình huống xấu nhất.
(Dù sao, để ngăn chặn việc nhân vật chính sa gã, mình cũng phải làm thôi…)
Vậy, tôi cũng nên chuẩn bị chứ nhỉ…?
『Chàng chỉ cần có thiếp là đủ rồi mà…?』
-
「Vậy, có chuyện gì? Bên này công việc chất đống, không rảnh rỗi đâu.」
Tại xưởng của Chú Cụ Chúng, Kuga Sarujirou đang rèn một thanh kiếm. Sau khi chia tay với Tamaki, tôi đến thăm y mà không hẹn trước, và y hướng về tôi mà hỏi như vậy.
「Thanh kiếm đó là của vị gia nhân mới phải không?」
Sau khi liếc nhìn tôi một cái, Sarujirou lại dồn hết tâm trí vào việc rèn kiếm. Tôi bèn đáp lại bằng một câu hỏi.
「Ah, đúng vậy. Nhưng đây chỉ là tạm bợ thôi. Ta đang rèn lại một thanh kiếm mua được và yểm bùa vào nó. Dù chỉ là loại đơn giản.」
『Mong là nó gãy đi.』
Vũ khí của Tamaki, vị gia nhân mới gia nhập, là một thanh kiếm, nhưng việc chuẩn bị vũ khí không phải là chuyện dễ dàng.
Vũ khí mà các trừ ma sư thường sử dụng là những vật phẩm được thiết kế để chiến đấu với yêu quái, được yểm nhiều tầng bùa chú. Việc tạo ra những vật phẩm như vậy sao cho nhanh chóng không hề dễ dàng. Ít nhất, không phải là những tuyệt tác mà các trừ yêu sư của gia tộc Onizuki sử dụng làm vũ khí chính. Đương nhiên, dù không có ác ý, việc chuẩn bị một vật phẩm phù hợp cho Tamaki vẫn rất khó khăn.
Sarujirou tạm thời lấy một thanh danh kiếm mua từ Thương Hội Tachibana, yểm vào đó một bùa chú tạm bợ, và cố gắng cấp tốc tạo ra một món vũ khí chuyên dụng.
(Vốn là danh đao, vậy cũng coi như may mắn…)
Xét theo nguyên tác, vào thời điểm này, nhân vật chính thường bị ép dùng những thanh đao tiêu hao chẳng có chút đối sách nào với yêu quái, nên chuyện này vẫn có thể xem là may mắn hơn… Nghĩ vậy, tôi tiếp tục hỏi Sarujirou.
「Anh bận đến nỗi không có thì giờ trò chuyện sao?」
「Nếu ta nói là bận thì sao?」
「Vậy thì chai rượu nho tôi định thết đãi anh đành phải để lại sau vậy.」
「Yên tâm, ta vừa có chút thì giờ rảnh rỗi.」
「Thế thì tốt quá.」
『Thiếp cũng đang rảnh đây mà?』
Tôi khẽ cười trước câu đáp phần nào như dự đoán của Sarujirou, rồi rót rượu từ chai vào chén thủy tinh. Chất lỏng đỏ thẫm nhuộm đỏ chén trong suốt… Dẫu vậy, tôi không thể uống rượu giữa ban ngày, nên bèn rót nước ấm từ bình giữ nhiệt vào chén của mình.
「Đổi lại, đồ nhắm là do bên này lo. Đây, hãy chịu khó với cá khô vậy.」
『Thiếp cũng muốn ăn♪』
Sarujirou nhún vai trước hành động quen thuộc của tôi, rồi lấy đồ nhắm giấu trong tủ ra.
「Dẫu sao, về vụ việc lần trước, dường như đã làm ầm ĩ lắm nhỉ. Bên này cũng có người đến đấy.」
『Ngon quá.』
Một bên là rượu nho, một bên là nước ấm, chúng tôi cụng chén. Sau khi nhấp một ngụm, Sarujirou hỏi tôi.
Nguồn cung cấp những trang bị như thanh kiếm kiểu Claymore rải rác trong làng vốn có hạn. Việc người của gia tộc Onizuki đến thẩm vấn đám thợ Chú Cụ là điều tất nhiên.
「Anh đã trả lời thế nào?」
「Ta nói rằng ta chỉ tuân lệnh mà xuất hàng thôi. …Vì trước đó có một thức thần đến truyền lệnh như vậy.」
『Là tên đó.』
Có lẽ là Hina chăng? Hình như việc thông đồng đã được sắp xếp kỹ lưỡng. Tôi nhón một con cá khô từ bát trước mặt.
「……Phản ứng của họ ra sao?」
「Họ chẳng nói gì đặc biệt rồi rời đi. Hình như cũng không có giám sát gì cả.」
「Thế thì tốt.」
『Ăn thêm một con nữa.』
Tôi thực lòng nghĩ vậy. Lúc đó, vì tình thế cấp bách, tôi hành động mà chẳng nghĩ đến hậu quả, nhưng dĩ nhiên, Sarujirou cũng có thể phải chịu phạt gì đó. Dù không thể lơ là, ít nhất hiện giờ, nỗi lo của tôi là thừa thãi.
「……Ta không hỏi lý do, nhưng ngươi đã bước qua một cây cầu hiểm nguy đấy. Nếu không có Hina-sama, e rằng giờ này ngươi đã bị chém đầu rồi? Thật là hành động ngu xuẩn.」
「……」
『Sao không buông tha cho chàng đi?』
Sarujirou vừa nói vừa rót thêm một chén rượu nho. Để không phủ nhận sự việc bề ngoài, tôi chẳng khẳng định cũng chẳng phản bác lời anh ta. Tôi im lặng để ngầm bày tỏ lòng mình. Đôi khi, im lặng còn hùng hồn hơn lời nói.
「Thật là, dù thái độ tệ hại nhưng lại cứng đầu… Đừng làm chuyện quá đáng nữa, được chứ?」
『Cuối cùng rồi cũng về trong vòng tay thiếp thôi mà』
Sarujirou thở dài trước thái độ của tôi, nhét cá khô vào miệng rồi nuốt xuống cùng rượu nho. Sau khi nuốt xong, anh ta nhìn tôi chằm chằm.
「À, đúng rồi. Ta có một món võ cụ định giao cho bên ngươi. Là cái kia. Nhân tiện ghé đây, hãy mang nó đi.」
Tôi nhìn theo hướng Sarujirou chỉ bằng bàn tay cầm chén. Hai món võ cụ treo trên tường xưởng lọt vào mắt tôi .
「Cây thương là của ngươi. Lần nào cũng phá hủy một cách hoành tráng, nên dù chẳng có yêu cầu, ta vẫn chuẩn bị sẵn. Ta đã khắc nguyền chú lên món đồ đặt qua thương hội. Ít nhất, nó sẽ khó hỏng hơn.」
『Hừ, ai mà biết được.』
Sarujirou giải thích với chút mỉa mai và châm biếm. Đáng tiếc, tôi không thể phủ nhận, chỉ đành cười khổ. Vì đó là sự thật, chẳng thể tránh khỏi.
「Sau này phải ghi phí vào sổ sách… Còn món kia?」
「Là của con sói cái mới vào.」
『Con chó đó à?』
Hình như là trang bị định cấp cho Iruka. Ra vậy, nhưng…
「Rìu… không, là rìu chiến hả.」
Đó là một chiếc rìu lớn với lưỡi đơn, thuộc loại gọi là 「búa chiến」. Hơn nữa, phía đối diện lưỡi là một khối sắt gắn vào, giống như một cái búa. Nó toát lên vẻ thô kệch, chẳng chút trang trí, chỉ thuần là vật dụng thực chiến.
「Có gì thắc mắc à?」
「Không, chỉ là nó khác với tưởng tượng của tôi. Tôi từng thấy cô ta dùng đao, nhưng chưa thấy dùng rìu bao giờ.」
Cả ở kinh đô lẫn trong làng, vũ khí cô ta dùng đều là đao.
「Yên tâm. Ta đã hỏi chính cô ta. Hình như cô ta cũng dùng được đao, nhưng không chuyên. Thay vì trùng với chủ nhân, dùng thứ khác biệt sẽ tốt hơn.」
「Vì thế là rìu chiến sao?」
「Loại võ cụ này, chỉ cần có sức mạnh là dễ dùng hơn đao hay thương. Với bán yêu, thể lực chẳng phải vấn đề.」
『Ta đâu còn sức lực nữa?』
Rìu, về bản chất, là thứ để vung vẩy và đập chết kẻ thù. Tôi không chọn nó vì lo về khoảng cách, khả năng xoay sở và trọng lượng, nhưng với Iruka, những vấn đề ấy gần như chẳng đáng kể. Nghĩ vậy, lựa chọn này không tệ.
「Tôi đa tạ.」
「Không cần khách sáo, đó là việc của ta. …Vậy, cậu muốn gì?」
Sau khi từ chối lời cảm tạ của tôi, Sarujirou đi vào chuyện chính. Anh ta hiểu rõ ý nghĩa của việc tôi mang đồ đến thăm.
「……Tôi được giao nhiệm vụ giám sát Namahage.」
「Namahage à. Ta cũng từng nghe nói. Chẳng phải việc nhẹ nhàng sao?」
Có vẻ Sarujirou cũng biết về yêu quái Namahage. Phản ứng này cũng thường thôi.
「Hy vọng là vậy.」
「Có gì bất an sao?」
「Dẫu sao, tôi cũng phải kiêm luôn việc bảo vệ.」
『Vất vả quá đi』
Về chuyện này, tôi cũng nhận chỉ thị nội bộ từ Shisui, Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng. Vì là nhiệm vụ an toàn, có ba trừ yêu sư nghiệp dư, kể cả nhân vật chính, và tôi đóng vai trò hỗ trợ. …Vấn đề là ngay cả tiền đề「an toàn」cũng đầy bất an.
「Ra vậy. Rồi sao? Ngươi muốn ta chế thứ gì? Ta không thể chuẩn bị thứ gì quá lớn đâu. Sau vụ trước, ta đang bị dòm ngó, hơn nữa, ngày xuất phát cũng chẳng còn bao xa, đúng không?」
Lời Sarujirou rất hợp lý, ngày xuất phát là bốn ngày sau. Những thứ có thể chuẩn bị mà không bị chú ý là có hạn.
Điều đó cũng tốt. Tôi vốn chẳng định làm gì quá lớn trong vụ này. Dù sao, Namahage không phải thứ đối phó được bằng biện pháp tạm bợ.
Nó cùng loại với Yêu Mẫu. Một sự kiện chắc chắn thua… không, còn tệ hơn. Ngay từ đầu, nó sẽ khiến nhân vật chính chịu đựng u uất vô cùng thảm khốc. Nhưng đồng thời, nếu biết cách, tránh thảm kịch cũng chẳng khó. …Có lẽ vậy?
「Vậy thì, thứ tôi muốn là…」
Và tôi yêu cầu Sarujirou thứ ấy. Không khó chuẩn bị, nhưng là công cụ cần thiết cho sự kiện lần này…
-
「Ta đến làm phiền đây. Không sao chứ?」
Vào lúc một tên đầy tớ đang vắt óc nghĩ cách đối phó với tình thế sắp tới, thì vị tiểu thư màu hoa anh đào đã xông vào căn phòng ấy.
「Fufufu, thật ngại quá, làm con phải lặn lội đến đây. Giờ ta sẽ pha trà. Con muốn ăn kèm gì đây?」
Trong căn phòng tối tăm ngập tràn hương trầm ngọt ngào, chủ nhân của không gian ấy… Kochou tuyên bố. Giọng điệu của nàng chứa đựng sự dâm mỹ ngọt ngào không kém gì hương thơm tràn ngập.
「Không cần đâu. Ta không định ở lại lâu.」
Câu trả lời của vị khách lạnh lùng và dứt khoát. Nhưng nếu biết chủ nhân của căn phòng này, Kochou, là kẻ nguy hiểm đến nhường nào, và tác dụng của hương thơm này là gì, thì thái độ lạnh lùng của nhị tiểu thư nhà Onizuki là điều dễ hiểu. Đối với các trừ yêu sư ở vùng Bắc Thổ, việc không được ăn uống bất cứ thứ gì được chuẩn bị trong căn phòng này đã là điều hiển nhiên.
「Ta biết lý do con đến đây. …Là về cậu bé ấy, phải không?」
「Chính xác hơn, bao gồm cả việc đó. Mới thất bại gần đây thôi, vậy mà lại không biết sợ, lại tiếp tục… Thật đáng ngạc nhiên.」
Nhiệm vụ giám sát Namahage… Vốn dĩ, đây là một công việc nhàm chán mà chỉ cần một vài người hỗ trợ cho tân trừ yêu sư là có thể hoàn thành. Vậy mà…
「Thật là hào phóng quá mức. Bà thích thú với chàng ấy đến thế sao? Cứ chuyển sang người khác cũng không sao, nhưng nếu bà định rút thang của chàng ấy, ta sẽ không tha thứ đâu.」
Aoi nói với thái độ ung dung, nhưng ẩn chứa trong đó là sát khí cảnh cáo. Đối với Aoi, việc mụ quá phụ già trước mắt, Kochou, vẫn còn bị quá khứ ám ảnh, ngừng nhắm vào chàng ấy thì không thành vấn đề, nhưng nếu vì thế mà ngừng bảo vệ chàng thì không thể chấp nhận. Mụ ta biết quá nhiều về chàng ấy. Nếu cần, Aoi sẵn sàng bịt miệng bà nội mình này bằng cách vật lý.
「Ufufu, yên tâm đi. Ta không có sở thích như vậy đây. Dù sao, cô bé đó cũng khác, tất nhiên cô bé đó rất quan trọng đối với ta.」
Kochou cười quyến rũ, phủ nhận mối lo ngại của cháu gái. Thực tế, Kochou không có hứng thú với tình yêu đồng giới.
「Dù ngươi có nói thế, ta cũng không thể tin được. …Thật là một cảnh tượng thảm hại.」
Aoi che miệng bằng quạt, mỉa mai. Nàng cau mày, khinh bỉ nhìn xuống. Nhìn vào bóng người bán khỏa nằm bên đầu gối của bà mình.
「Aah……❤️Aeh………?❤️」
Thiếu niên trong trang phục công chúa thanh khiết dường như không quan tâm đến tình hình xung quanh, giống như một người nghiện thuốc phiện. Chính xác hơn, cậu ta không thể nhận thức được.
Ngực áo mở toang, mồ hôi nhễ nhại, làn da trắng ửng hồng như say rượu. Cậu ta mang vẻ mặt ngây ngất như đang nhìn thấy ảo giác, miệng chảy nước dãi vô cùng thảm hại. Nước dãi chảy thành sợi bạc, rơi xuống ngực cậu ta, rồi theo đường cong thoai thoải của ngọn đồi mỏng manh đó, chảy xuống tận thắt lưng. Làn da trắng bị chất nhầy làm bẩn…
「Ara ara, thật là bất cẩn. …Giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy. Không được đâu? Nếu như vậy, con sẽ phô bày vẻ ngoài thảm hại trước mặt cậu ấy đấy?」
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của thiếu niên nằm trên đầu gối, Kochou cười khẽ như đang gặp rắc rối. Nàng cười và lau đi nước dãi chảy ra. Từ thắt lưng, nàng dùng ngón tay trắng như cá tuyết, vuốt ngược lên ngực.
「Fu…!? ❤️ Hi… aau…?❤️」
Cơ thể của cựu thiếu niên run rẩy, co giật như một con bò bị cắt cổ để lấy máu. Nhìn thấy cảnh đó, Aoi càng thêm khinh miệt.
「Với tình trạng như vậy, liệu có thể hữu dụng không? Tiếc là ta không thể tin tưởng được.」
Nếu là một tiểu thư nhà giàu nào đó muốn bị khuất phục trong thảm hại, bị chà đạp nhân phẩm và hành hạ, thì không nói làm gì, nhưng vai trò của thằng nhóc này khác. Nó không phải là một sự tồn tại để giải trí như vậy.
Nó là một bảo hiểm để giữ chàng ấy ở lại thế giới con người khi cần thiết, một công cụ dùng một lần. Như một miếng giẻ lau để lau sạch chất bẩn trên sàn, như một tờ giấy để gói và vứt bỏ ham muốn đã được giải tỏa. Là một vật phẩm tiêu hao, nhưng chính vì vậy, Aoi lại quan tâm đến chất lượng của nó.
Bằng thịt, linh hồn, nhân phẩm và sự trong trắng của nó để kéo hàng ấy lại thế giới con người. Dù là vật phẩm tiêu hao, hay chính vì vậy, Aoi không thể không nghi ngờ về hiệu quả của món đồ dùng rồi trước mắt. Với một món đồ dùng rồi như vậy, và trong tình trạng như thế này, liệu nó có thể hữu dụng khi đến lúc cần không?
「Ara, thật là một cách nói tàn nhẫn. Thật đáng thương. Đúng là đồ cũ, nhưng chất lượng ban đầu là chắc chắn đấy?」
「Nn, ah… ❤️ Ah… ❤️ Ah…?❤️」
Kochou vuốt ve đầu thiếu niên như dỗ dành một đứa trẻ, và thiếu niên nghiêng đầu, ngây ngốc chấp nhận.
「...Con đang bị theo dõi, đúng không? Ta không thể ở lại lãnh địa của con mãi được. Chẳng phải tốt hơn là nhận một nhiệm vụ nguy hiểm thừa thãi?」
「Vì vậy bà đã đưa cả chàng ấy vào?」
「Con không hài lòng sao? Nếu có phương án thay thế, ta sẵn sàng lắng nghe.」
「…」
Trước lời nói của bà ta, cháu gái im lặng. Thật vậy, không thể giữ người mình yêu nhất trong lãnh địa của mình mãi được. Vị trí của Kuga Sarujirou không cho phép điều đó. Vậy thì việc đi trước một bước không phải là sai lầm. Hơn nữa, giờ đây khi người gã ông đó đã tỉnh dậy, việc Aoi đơn phương áp đặt ý kiến của mình trong hội nghị là rất khó.
「Hơn nữa, việc tân binh đó và cậu ấy thắt chặt quan hệ cũng không phải là điều xấu đâu chứ? Có nhiều đồng minh thì tốt hơn mà?」
「Thắt chặt quan hệ, à.」
Aoi thở dài không vui trước lời của Kochou.
「Ghen à?」
「Nếu nói không phải thì là nói dối. Phụ nữ là như vậy đấy.」
Trong chuyện tình cảm, tình bạn giữa phụ nữ… thậm chí tình bạn giữa đàn ông cũng mong manh. Việc muốn người mình yêu nhất chỉ nhìn mình là điều đương nhiên.
「Aoi…」
「Yên tâm đi. Ta là một phụ nữ có lý trí. Ta không phải là loại người hành động theo cảm xúc như vậy.」
Nhị tiểu thư tuyên bố đầy mỉa mai, và trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt của người chị cùng cha khác mẹ kia, dù không muốn.
Đúng vậy, tất cả là lỗi của ả đàn bà đó. Vì ả đàn bà đó mà chàng ấy phải chịu đựng những khổ đau hiện tại. Vì sự ích kỷ của ả đàn bà đó…
「Ta khác biệt.」
Nàng nói rõ ràng, với ý chí kiên định. Nàng khẳng định điều đó.
Aoi biết rằng tình yêu là điên cuồng ảnh hưởng từ của cha mẹ mình. Tuy nhiên, Aoi tin rằng tình yêu của mình sâu sắc hơn cha, hơn mẹ, hơn cả chị gái kia rất nhiều. Nàng khác biệt so với những kẻ không nghĩ đến hậu quả đó…
「Vì vậy, ta không quan tâm chàng ấy có thân thiết với ai. Nếu chàng muốn, ta cũng sẽ tự nguyên sẽ sắp xếp cho.」
Chính vì điên cuồng, Aoi có thể chấp nhận việc ý thức của chàng ấy hướng về người khác.
「…」
「Ta hiểu rồi. Ta sẽ chấp nhận vụ việc lần này. …Ta mong chờ đấy, dù không biết sẽ ra sao, nhưng hãy cố gắng hết sức để hữu dụng cho chàng ấy, nhé?」
Aoi quay gót, liếc nhìn 『thứ từng là thiếu niên』và nói vậy. …Nhưng bản thân cậu ta vẫn tiếp tục ngẩn ngơ, chảy nước dãi, không rõ có hiểu được điều gì hay không.
「Ta cũng sẽ đặt một bảo hiểm riêng, không liên quan đến bà. Không sao chứ?」
Và như thể chợt nhớ ra, Aoi tuyên bố. Kochou mỉm cười đáp lại lời của cháu gái. Aoi cau mày, nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh lùng. Rồi nàng lại hướng về phía cửa ra của căn phòng. Nàng không muốn ngửi thêm cái mùi ngọt ngào tới phát ngấy này nữa…
「…Fufu, thật là một đứa trẻ đáng sợ.」
Kochou cười khổ trước bóng lưng của cháu gái, rồi tiếp tục thì thầm vào tai thiếu niên mà nàng đang ôm. Đó là một loại ngôn linh thuật, ám chỉ số phận đang chờ đợi thiếu niên trong vòng tay nàng. Số phận của một miko xoa dịu và an ủi quái vật, chịu đựng sự trù dập, nhục nhã và lăng mạ như một cơn bão, như một cột trụ trấn hồn… Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của thiếu niên khi nghe điều đó không phải là sợ hãi, mà là…
「Không sao đâu, con trong sạch, thanh khiết. Con là trinh nữ mà. Vì vậy, hãy yên tâm, khi đến lúc, đừng do dự mà giao phó bản thân nhé. Phần còn lại, cậu ấy sẽ lo liệu hết.」
「Anh? …Hehehe ❤️ Anh ơi…」
Lời thì thầm của Kochou trong lúc vuốt ve má thiếu niên được đáp lại bằng những tiếng lẩm bẩm như say mê. Cựu thiếu niên run rẩy, cơ thể uốn éo, nhìn lên Kochou với biểu cảm hạnh phúc như tan chảy. Không cần phải nghĩ xem trong đầu cậu ta đang thấy ảo giác gì.
「…」
Và Kochou, đưa tay vào giữa hai đùi của thiếu niên, luồn tay dưới quần áo, cảm nhận tình trạng của cậu ta, rồi khẽ mỉm cười.
Như thể đang yêu thương một chú thú cưng, nàng mỉm cười dịu dàng…


7 Bình luận