• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 7 - Chuyện là chẳng phải lúc nào cũng có thể can thiệp vào lựa chọn nhỉ

Chap 86

12 Bình luận - Độ dài: 7,516 từ - Cập nhật:

Mối duyên giữa danh môn Ako Tây Thổ và danh môn Onizuki Bắc Thổ, thực ra chẳng phải là điều gì quá xa xưa.

Nguyên bản, Bắc Thổ vốn là vùng đất khép kín và bài ngoại, nên gia tộc Onizuki từ lâu đã có mối giao hảo sâu đậm với các gia tộc trừ tà lâu đời ở đây, đứng đầu là nhà Miyataka. Tuy nhiên, sự sâu sắc ấy đôi khi lại là mối lo. Qua bao năm tháng dài đằng đẵng, những mối liên kết huyết thống phức tạp và kỳ bí đã khiến không ít lần các gia tộc rơi vào tình cảnh bị chiếm đoạt quyền lực.

Gia tộc Onizuki cũng không phải ngoại lệ. Khoảng hai trăm năm trước, do thất bại trong một nghi thức bí thuật, gia chủ đương thời cùng nhiều người trong tộc đã thiệt mạng. Người kế vị, vị gia chủ thứ mười lăm, khi ấy còn niên thiếu, đã đón một người vợ từ nhà Miyataka để nhận sự trợ lực. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc gia tộc Onizuki, một trong tam đại gia tộc Bắc Thổ, phải đứng dưới bóng gió của gia tộc Miyataka. Sự phản kháng đối với việc này chẳng hề nhỏ. Huống chi, nếu thế hệ tiếp theo vẫn bị ép cưới một nữ nhân từ nhà Miyataka, thì ý đồ ấy quả là quá lộ liễu.

…Chính vì thế, gia chủ thứ mười sáu của gia tộc Onizuki, Onizuki Moritake, đã quyết định từ hôn với người vợ đến từ gia tộc Miyataka.

Dẫu biết hành động ấy bị xem là liều lĩnh, thậm chí là khinh suất, ông ta vẫn kiên quyết chối bỏ sự can thiệp quá mức từ nhà Miyataka và các gia tộc khác. Cuối cùng, ông chọn một nữ nhân từ hàng cuối trong tộc, Onizuki Kochou, làm hậu thê. So với việc đón một nữ nhân từ bên ngoài, ông ta cho rằng việc chọn người trong tộc, dù đã suy yếu, vẫn là thượng sách để bảo toàn sự an ổn cho gia tộc. Trong số đó, Kochou được chọn vì ngài đánh giá cao linh lực và tư chất của nàng.

Mối thâm giao với gia tộc Ako bắt đầu từ thời của ông ta.

Năm thứ tám triều đại Toyoryu, tính ngược lại một trăm hai mươi hai năm trước khi câu chuyện bắt đầu, sự kiện 「Phong Liễu Hạc Kiến Yêu Loạn「 nổ ra và kéo dài suốt bốn năm. Đây là cuộc nổi dậy lớn nhất của yêu quái kể từ sau thời Nhân Yêu Đại Loạn. Để trấn áp, triều đình đã điều động vô số quan quân và trừ yêu sư viễn chinh, chịu tổn thất nặng nề.

Đội quân thảo phạt của gia tộc Onizuki, do Moritake dẫn đầu, tuân theo chiếu chỉ, cũng mất đi em gái của mình cùng nhiều người trong tộc và gấp bội số thuộc hạ. Trong cơn khốc liệt của chiến trận ấy, ông ta đã gặp gỡ gia chủ gia tộc Ako.

Trên chiến trường đẫm máu và tử thi chất chồng, hai người họ tình cờ gặp gỡ. Cả hai đều tinh thông kiếm thuật, năng lực của họ bổ trợ lẫn nhau, bù đắp điểm yếu của đối phương. Cùng độ tuổi, cùng trải qua bao lần sinh tử, họ tự nhiên kết thành bằng hữu.

Tình bằng hữu ấy, dù hai người ở xa nhau và bận rộn với trách nhiệm riêng, vẫn kéo dài bền vững. Khi Moritake qua đời, gia chủ gia tộc Ako, lúc ấy đã thoái vị, đích thân đến dự tang lễ của ông.

Khi gia chủ thứ mười bảy của gia tộc Onizuki tử trận, các gia tộc lâu đời tại Bắc Thổ, dẫn đầu là nhà Miyataka, lại tìm cách tiếp cận gia tộc Onizuki. Nhưng lần này, gia tộc Onizuki thẳng thừng từ chối. Tuy nhiên, việc gia chủ lấy một nữ nhân xuất thân nông dân quả thực không mấy vẻ vang. Trong bối cảnh ấy, gia tộc Aki, danh môn trừ yêu Tây Thổ, vốn không dính dáng đến mưu mô chính trị, đã được đón vào nhờ mối thâm giao từ thời trước.

Thôi, nói dài dòng về mối quan hệ giữa hai gia tộc đến đây là đủ…

「Tại sao tiểu thư Murasaki lại ở đây?」

「Cách nói ấy là sao chứ!? Chẳng lẽ ta không được phép ở đây sao!?」

Đối diện với câu hỏi của tôi, Murasaki hét lên, dường như nổi giận. Cô ấy ngồi bệt xuống sàn, chỉ khoác một bộ hakucho, gương mặt nửa như muốn khóc.

「À, không. Chỉ là tôi không ngờ người của gia tộc Ako lại đến thăm dinh thự Onizuki, nên mới bất ngờ.」

「Hừ, hẳn rồi, một kẻ suốt ngày ngủ nướng như ngươi làm sao biết được gì! Thôi được, để ta nói cho mà nghe. Mới đây, gia chủ gia tộc Onizuki đã tỉnh lại sau cơn hôn mê」

「À, chuyện đó tôi biết rồi, vì đã gặp ngài ấy.」

「…」

Nghe tôi đáp lại, Murasaki bỗng chốc ủ rũ, đầu cúi gằm. Cả cọng ahoge trên đầu cô ấy cũng như héo rũ theo. À, chắc chắn con bé này chưa gặp cái thằng cha già yandere kia đâu.

「…Vậy tiểu thư Murasaki không phải đại diện đến thăm bệnh sao?」

「Đúng thế! Đại huynh của ta mới là đại diện, còn ta chỉ đi kèm thôi! Có gì sai sao!?」

「Tiểu thư Murasaki, xin đừng làm loạn. Y phục của người sẽ rối tung đấy.」

「Hya!? 

Nghe tôi nhắc, Murasaki vội vàng giữ lấy y phục. Vì không có đai lưng, bộ hakucho đã tuột xuống, để lộ cả bờ vai.

「Iruka, đai lưng… à không, trả hết mọi thứ cô cuỗm được đi. Dù gì cũng chỉ là chơi ăn gian mà?」

「Eeh!? Khoan đã, ý ngươi là sao chứ!?」

Murasaki hét lên trước lời vạch trần của tôi. Ừ, Murasaki, hét thì hét, nhưng trước tiên hãy giải thích tại sao các người lại đánh bạc trong nhà người khác đi?

「Hehe… Người đến đây trước là bà chị bán yêu kia…」

Người đáp lại câu hỏi của tôi là Magoroku, đang cắm cúi làm việc nhà ở góc phòng giữa lằn ranh ồn ào này.

Theo lời kể, Iruka là người đến nhà tôi trước, đột nhiên xông vào khoảng hai ngày trước. Dù bối rối, nhưng vì đó là mệnh lệnh từ gia tộc Onizuki, Magoroku đành phải tiếp đãi Iruka như một người ở trọ.

「Mệnh lệnh, hử? Là thế nào, Iruka?」

「Ờ, ta cũng chẳng rõ lắm. Hình như vì tiểu thư nhà ta có linh lực, nên được gửi từ quê đến đây. Còn ta thì đóng vai nô bộc kiêm hộ vệ, đại loại thế.」

「Ra là… à, hiểu rồi.」

Lời Iruka khiến tôi thoáng bối rối, nhưng khi nhớ lại phán quyết vừa ban ra, tôi lập tức ngộ ra. Nói cách khác, mọi chuyện đã bị hoãn lại.

Trong hội nghị trước đó, bề ngoài thì thân phận Iruka được xử lý như một sự nhầm lẫn, nhưng tôi chẳng tin nổi tất cả những người tham dự đều bị qua mặt. Chắc chắn vẫn còn kẻ nghi ngờ. Dù không tích cực như thương hội Tachibana, triều đình cũng đã ra tay.

Việc Iruka được gửi đến đây hẳn là để giữ nghi phạm gần bên, phòng trường hợp bất trắc. Không phải thả lỏng, mà là giữ nghi phạm trong tầm tay để điều tra, để có cớ biện minh.

Và lý do để Iruka ở lại nhà tôi…

(Để dễ dàng giám sát, và khi cần thì xử lý, nhit? Ừ thì, cũng chẳng ngạc nhiên khi phán quyết vừa rồi chưa phải là kết thúc. …Vấn đề là sự tồn tại của nhân vật chính.)

Nhân vật chính, có vẻ như đúng theo nguyên tác, đã được gia tộc Onizuki bảo hộ. Nhưng với tình hình này, e rằng cô ấy không chỉ đơn thuần là nạn nhân được bảo vệ. Chuyện này… có chút không ổn rồi.

「…Nhân tiện, tại sao tiểu thư Murasaki lại ở nhà tôi? Và sao lại bị lột sạch thế này? 

Tôi quay sang hỏi Murasaki, từ nãy đã bị gạt ra ngoài và đang tỏ vẻ bất mãn. Này, nếu cô đến thăm gia chủ, sao lại đến nhà tôi chứ? Tôi còn muốn bàn với Iruka về chuyện sau này đây.

「Cái gì!? Ngươi dám nói thế sao!? Ta đã hao tâm tổn sức gửi thư cho ngươi, vậy mà ngươi phớt lờ hết, gan thật đấy!」

「…Hả?」

Trước sự phẫn nộ của Murasaki, tôi chỉ biết nghiêng đầu. Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì. Chỉ biết rằng có một sự hiểu lầm nghiêm trọng đang xảy ra.

「Thật là vô lễ! Ta tháng nào cũng gửi thư cho ngươi, vậy mà chẳng một lần ngươi hồi đáp! Ngươi có biết ta đã buồn… à không, tức giận đến mức nào không!? Ta đến đây định bụng mắng ngươi một trận, thì lại nghe ngươi bị yêu chú ám, nên định chờ đến khi đại tiểu thư giải chú xong! Vậy mà ngươi lại dám… ngươi nghĩ mình là ai chứ!?」

Murasaki giận dữ hét lên, kể lại sự tình như một đứa trẻ đang cáu kỉnh. Cô ấy đứng thẳng, hùng hổ nhìn tôi, như thể chờ đợi một lời xin lỗi với thái độ có phần kiêu ngạo. Tuy nhiên…

「Xin lỗi, nhưng… chuyện gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả? 

Nghe câu hỏi của tôi, Murasaki thoáng sững sờ, nhưng lập tức lấy lại vẻ mặt, chỉ tay vào tôi mà tiếp tục buộc tội.

「Ngươi giả ngốc gì chứ!? Nghĩ rằng cái trò lừa bịp rẻ tiền đó sẽ qua mặt được ta sao…?」

「Không, thật sự là chuyện gì? Tôi chẳng nhớ có nhận được gì như thế cả…」

「Vậy cái trò lừa bịp đó… thật sao?」

「Thật.」

「Thật sự thật chứ?」

「Thật sự thật.」

「…」

Không khí bỗng trở nên gượng gạo.

「Để xác nhận, người gửi bằng cách nào?」

「…Bằng thức thần, kèm theo thư gửi cho biểu tỷ.」

「Kèm theo thư của tiểu thư? Vậy thư của tiểu thư thì có hồi đáp không?」

「…」

Im lặng là câu trả lời. À, chắc chắn toàn bộ bị vứt đi rồi. Với tính cách của Gorilla-sama kia, chắc chắn cô còn chẳng thèm bận tâm, vứt cả thư của mình lẫn của người khác.

「…Trước tiên, người nên xác nhận với tiểu thư đi thì hơn? 

「Đ-Được thôi…」

Murasaki yếu ớt đáp lại lời tôi. Dù có xác nhận, tôi cũng nghi ngờ liệu có được câu trả lời tử tế không.

「Dù sao thì… Iruka, tại sao cô lại lột sạch đồ của tiểu thư Murasaki?」

Tôi chuyển hướng sang Iruka, hỏi lại lần nữa. Đối diện với câu hỏi, Iruka vừa thu dọn bộ Hanafuda [note73577] vừa nhếch mép cười.

「Hehe, có gì đâu. Thấy ta đến đây, con nhóc đó cứ càm ràm đủ thứ. Nhìn ăn mặc cũng ra gì, nên ta trêu một chút, ai ngờ nó mắc câu.」

「Rồi cô biến nàng thành con mồi?」

「Ê, ta có hứa nếu thua sẽ trả hết mà? Muốn bỏ cuộc thì tùy, ta còn bất lợi hơn ấy chứ?」

Chơi bịp mà dám nói thế sao?

「Mỗi lần tiểu thư ấy định bỏ, bà chị đó cứ dùng miệng lưỡi khích bác.」

Magoroku thì thầm bổ sung bên tai tôi. Khích bác hả? Tôi thấy có vẻ còn tệ hơn thế.

「Đ-Đúng thế! Nói mới nhớ, vừa nãy ngươi nói gì mà bịp bợm…!?」

「Ta biết gì đâu? Có bằng chứng thì lôi ra đi, bằng chứng ấy?」

Murasaki hét lên khi nhớ ra, nhưng Iruka đã thuần thục thu hồi bộ Hanafuda, xóa sạch chứng cứ, rồi cười khẩy. Murasaki mặt đỏ bừng, định với tay lấy thanh kiếm chưa bị cầm cố… thì tôi nhanh tay giật lấy.

「Đầy tớ!? Ngươi làm gì…!?」

「Tiểu thư Murasaki, đây là nhà của tôi. Xin đừng gây chuyện đao kiếm. Iruka, cô cũng quá trớn rồi đấy.」

Tôi khuyên can Murasaki, rồi cảnh cáo Iruka. Nhưng Iruka chỉ chống cằm, nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích.

「Giao kèo là giao kèo. Ta đã dùng ngôn linh thuật lập khế ước đàng hoàng. Xin lỗi, nhưng không hủy được đâu.」

「…Tiểu thư Murasaki?」

「Chỉ cần thắng một lần là lấy lại được hết, nên…!?」

Nhìn ánh mắt sắc lạnh của tôi, Murasaki vội vàng thanh minh. Con bé này, trong khế ước không hề có điều khoản cấm bịp bợm, đúng không?

Giống như lời nguyền trói buộc khi tôi trở thành đầy tớ, ở thế giới này, việc áp dụng chú thuật trong các khế ước không hề hiếm. Trong một thế giới mà trật tự pháp luật khó được thực thi triệt để, buộc phải chấp nhận tự cứu lấy mình, chú thuật quý giá hơn nhiều so với một tờ khế ước. Chúng trói buộc linh hồn, đôi khi lấy cả mạng sống làm giá, dù không phải không có kẽ hở… nhưng cũng chẳng phải thứ dễ dàng phá vỡ.

(Dù vậy, cũng không thể để cô ấy về tay không được.)

Thở dài một tiếng, tôi ngồi xuống trước mặt Iruka.

「Đầy tớ?」

「Ngươi định làm gì, hả?」

「Khế ước. Ta sẽ thay tiểu thư đánh. Được chứ?」

Nói đoạn, tôi ra hiệu cho Magoroku. Hiểu ý, Magoroku lấy từ kệ ra vài bình thủy tinh đặt trước mặt chúng tôi.

「Bình rượu ngoại nhập. Ta cược hết. …Yên tâm, bên cô chỉ cần cược từng món. Muốn bịp thì cứ việc.」

「…Ngươi tỉnh táo không đấy?」

Iruka lộ vẻ nghi hoặc trước điều kiện tôi đưa ra.

「Ngươi định làm gì…?」

「Xin tiểu thư chờ chút. Tôi sẽ nhanh chóng trả lại đồ cho người… Chắc không phải ngươi định chạy trốn với điều kiện tốt thế này đâu nhỉ?」

Lời khiêu khích của tôi khiến vẻ mặt bất cần của Iruka thay đổi. Không chỉ ở thế giới này, trong xã hội mà mạng sống nhẹ tựa lông hồng, danh dự thường được coi trọng. Với một Iruka từ Emishi chưa được khai hóa như Phù Tang quốc, điều này càng hiệu quả.

「Hehehe, đã nói thế thì ta chơi tới bến! Dù từng giúp ngươi vì kỳ duyên, nhưng vốn dĩ chúng ta là oan gia. Không chỉ mấy bình rượu đó, ta sẽ lột sạch ngươi như con nhóc ngốc nghếch kia!」

「Nhóc ngốc nghếch!?」

Murasaki hét lên, nhưng cả hai chúng tôi phớt lờ, bắt đầu ván Hanafuda. Trong lúc cắt bài, Iruka đã bắt đầu bịp bợm. Nụ cười của cô ta đầy tự tin và ngạo nghễ. Bài được chia. Toàn bài rác, đúng như dự đoán.

「Nào nào, giờ thì trừng trị con cún ngỗ nghịch này nhé?」

Dù ở thế bất lợi rõ ràng, tôi vẫn mỉm cười, bắt đầu trò chơi…

-

Tình ái là gì? Đó hẳn là một đề tài triết học sâu sắc.

Thân ái, hữu ái, kính ái, nhân ái, dục ái… Dẫu chỉ một chữ 「ái」, ý nghĩa của nó lại muôn hình vạn trạng, tùy thuộc vào văn hóa mà đối tượng nó chỉ định chẳng phải lúc nào cũng nhất quán. Từ cổ chí kim, đông tây kim cổ, biết bao triết gia và tôn giả đã đau đáu tìm cách định nghĩa nó.

Người thì cho rằng đó là ý thức đồng bào bao trùm cả nhân loại, người lại bảo đó là ân huệ từ thần linh, hoặc lòng từ bi đối với tha nhân mới chính là tình ái, hay sự cống hiến vô tư cho xã hội mới là chân lý của nó. Thậm chí, có kẻ còn ngược ngạo, bảo rằng thứ ấy vốn chẳng hề tồn tại…

Song, với Aoi, những điều đó chẳng hề quan trọng. Dẫu nàng có học triết lý như một phần của sự giáo dưỡng, riêng về tình ái, Aoi đã tự mình định nghĩa từ lâu. Nàng buộc phải định nghĩa.

Niềm đam mê, sự cuồng loạn, ngọn lửa mãnh liệt… Với Aoi từ thuở ấu thơ, đó chính là bản chất của tình ái. Những cảm xúc khao khát mãnh liệt hướng tới chàng ấy, đó mới là tình ái chân chính, điều mà nàng học được từ cha mẹ. Học được, dù chẳng muốn.

Đúng vậy, tình ái chân thật chẳng bao giờ thanh khiết hay dịu dàng. Ngược lại, nó hoàn toàn đối lập. Khi còn đủ tỉnh táo để giữ vẻ ngoài trau chuốt, đó chưa phải là tình ái đích thực. Những thứ nửa vời như thế chỉ là giả tạo.

Aoi hiểu rõ. Tình ái chân chính là sự đam mê dính nhớp đến mức ám ảnh, cuồng loạn đến độ khiến mọi đạo đức và lẽ thường trở nên vô nghĩa, mãnh liệt đến mức nghiền nát mọi cảm xúc khác. Vì thế, phụ thân nàng đã dẫn bản thân vào một số phận còn kinh hoàng hơn cái chết, và mẫu thân nàng chẳng hề ngăn cản. Cả hai, phụ thân lẫn mẫu thân, đều chìm đắm trong thứ tình ái kỳ dị và điên cuồng. Chìm đắm đến tận cùng.

Aoi khinh bỉ song thân của mình từ tận đáy lòng, căm hận họ đến tột cùng. Nhưng riêng về hình thái tình ái của họ, nàng lại thừa nhận. Nàng buộc phải thừa nhận. Bởi lẽ, nếu không như vậy, chẳng phải nàng đã bị hủy hoại vì một niềm tin sai lầm và nhạt nhẽo sao? Một câu chuyện lố bịch và ngu xuẩn như thế, Aoi chẳng thể chấp nhận.

Vì thế, tình ái mà Aoi dành cho người nàng yêu quý nhất cũng méo mó đến tận cùng.

Aoi yêu chàng. Nàng yêu người đã tin tưởng nàng trong địa ngục ấy. Yêu người đã bảo vệ nàng. Yêu người đã cứu rỗi nàng. Yêu người đã hy sinh vì nàng. Nàng yêu chàng, yêu đến vô tận.

Chính vì thế, vì chàng, Aoi phải trở nên cuồng loạn. Mọi đạo lý, lẽ thường, lương tri, lễ tiết, tất cả đều phải quăng bỏ, hy sinh vì chàng. Chỉ khi giúp đỡ, nâng đỡ và cứu rỗi chàng, Aoi mới có thể nói rằng nàng yêu chàng.

Thế nên, hành vi của Aoi tại nghị trường hôm ấy thật tệ hại.

Trước ánh mắt gần như cầu khẩn của chàng, trước sự mong mỏi của chàng, Aoi chẳng thể đáp lại. Nàng chẳng có chút dư dả nào để thực hiện điều đó. Nội tâm nàng rối bời trong sợ hãi, giận dữ và hoang mang. Chỉ riêng việc kìm nén cảm xúc, không phát điên hay bật khóc đã là nỗ lực tột cùng. Nhưng với chàng, những điều ấy chẳng hề liên quan.

「Thật là một việc đáng hổ thẹn.」

Trong cỗ kiệu được thức thần khiêng, Aoi lẩm bẩm như nói một mình. Bình thường, nàng luôn tỏ ra kiêu ngạo, ung dung tự tại, hào phóng tuyên bố với chàng. Vậy mà chỉ cần người đó xuất hiện, nàng liền hoảng loạn, trở thành một con rối vô dụng. Thật đáng xấu hổ biết bao.

「Hà… 

「Tiểu… tiểu thư… xin, xin người hãy bình tâm…」

Khi Aoi thở dài, hòa lẫn nỗi u sầu và đau khổ, cô bé bạch hồ bán yêu trước mặt nàng rụt rè an ủi. Nhưng chủ nhân chẳng hề hé lộ lý do cho nỗi khổ tâm của mình, thậm chí cả chuyện gia đình cũng không. Vì thế, Shiro chẳng thể tìm được lời nào phù hợp. Nàng cố mở miệng, nhưng lời chẳng thành, chỉ khiến đôi tai hồ ly và chiếc đuôi rũ xuống thảm hại.

「Cô… có phải vì chuyện của Tomobe-san không?」

「Sao ngươi lại nghĩ thế?」

Sau một thoáng, Shiro lấy hết can đảm hỏi, thì Aoi đáp lại bằng giọng điệu có phần tinh quái. Hiểu rằng chủ nhân đang không vui, Shiro khẽ run lên, nhưng vẫn lắp bắp tiếp lời.

「Vì… vì tiểu thư trông như thiếu tự tin, nên tiểu nữ ngu muội nghĩ rằng… có lẽ là vì chuyện đó…」

「Fufu, ngươi quan sát tinh tường đấy. Có phải cũng dùng cách đó để rình rập điểm yếu của con mồi không? Xảo quyệt thật.」

「Kh-không, không có chuyện đó…!!」

Shiro vội vàng phủ nhận. Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng, nhị tiểu thư Onizuki khẽ thỏa mãn chút tâm tính tàn nhẫn, bật ra tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân.

「Đùa thôi, đừng lo. …Ta biết rồi. Một mình ủ dột cũng chẳng ích gì.」

Lẩm bẩm vậy, Aoi liếc nhìn ra ngoài qua cửa sổ kiệu, gương mặt thoáng nét u sầu khó tả. Dáng vẻ buồn bã, như nhìn về nơi xa xăm, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mê hoặc, khiến Shiro dù biết là không hợp cảnh, vẫn bất giác thở dài ngưỡng mộ.

Trong lúc ấy, cỗ kiệu đã đến nơi. Thức thần mở cửa, Aoi bước xuống, theo sau là Shiro. Họ nhìn về phía trước. Một căn lều nhỏ.

Căn lều dành cho các đầy tớ.

「Vẫn thô sơ như mọi khi.」 

Liếc nhìn căn lều, Aoi buông lời nhận xét. Thật sự là một căn lều cũ kỹ, bẩn thỉu, tồi tàn. Chẳng hề xứng với chàng. Nếu có thể, nàng muốn san bằng để xây mới hoàn toàn, nhưng… điều đó dễ gây nghi ngờ không cần thiết, nên nàng chưa thể quyết. Hơn nữa, vì gã ấy đã tỉnh lại, kế hoạch càng thêm xa vời.

「…」

Đưa tay định mở cửa, Aoi khẽ chần chừ. Đó là nỗi sợ. Sự kinh hãi. Nàng sợ ánh mắt oán hận mà chàng có thể dành cho nàng ngay khi nhìn thấy. Nàng do dự… Nhưng lòng kiêu hãnh chẳng cho phép nàng chùn bước mãi, huống chi trốn chạy khỏi sai lầm của mình lại càng không thể.

Vì thế, Aoi cố gắng lấy lại vẻ kiêu ngạo bất cần thường ngày, mở cửa. Và…

「Ói chà! Nhận lấy này, Vũ Tứ Quang!!」

「Hứ, Ngũ Quang. Thế là ta lấy thêm cái áo choàng này nhé? …Tiểu thư Murasaki, vật này trả lại ngài.」

「Y-yay…!? C-cảm ơn!!」

「Đồ khốn!! Tiếp tục đi!!」

Trước mắt Aoi, một con sói và một đầy tớ đang hăng say chơi koikoi [note73578]. Và bên cạnh chàng đầy tớ, chẳng hiểu sao lại có cô em họ ngốc nghếch, vô tư, ngu xuẩn của nàng. Thậm chí, cô ta còn vui mừng nhận áo choàng, nắm tay người ấy. Đùa sao, gần quá đấy!

「…」

Tạm thời, Aoi rời khỏi căn lều bẩn thỉu. Nàng hít thở sâu một lần, hai lần, bình tâm sắp xếp lại tình hình. Được rồi, hiểu rồi. Ra là thế, tốt thôi… Nào, đến lúc rồi. Shiro bên cạnh hoảng hốt, mặt mày xanh mét, nhưng nàng chẳng bận tâm. Bởi với Aoi, còn có việc quan trọng hơn nhiều.

「…Thật là một căn lều bẩn thỉu và cũ kỹ. Chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến nó sụp đổ.」

Buông lời ấy, Aoi mỉm cười như một vị Bồ Tát, vung cây quạt trong tay lên. Và…

Ngay sau đó, một cơn cuồng phong dữ dội nổi lên tại một góc dinh thự gia tộc Onizuki.

-

「Thật là ung dung tự tại, nhỉ? Mới vừa rồi còn ở vào thế có thể bị xé xác bất cứ lúc nào, vậy mà chẳng lo dưỡng thương, lại có nhàn rỗi đắm mình vào trò tiêu khiển. Quả là lá gan đáng nể! 

Ngồi chễm chệ trên đống đổ nát của căn lều nửa sụp, vị tiểu thư sắc hoa anh đào tao nhã tuyên bố. Đôi mắt co ánh lên vẻ tàn nhẫn, như một dã thú đang đùa giỡn với con mồi hấp hối.

Mà con mồi ấy, có lẽ chính là tôi. Ôi Phật Đà, ngài vẫn còn đang say ngủ sao?

「Ôi, chị ơi! Chuyện đó là do em…」

「Im miệng, ngồi xuống… Ta chẳng hỏi gì ngươi cả. Hãy biết thân biết phận đi」

Murasaki vội vàng lên tiếng bênh vực tôi, nhưng lập tức bị ngôn linh thuật của Gorilla-sama vô hiệu hóa. Cô ấy bị buộc ngậm miệng và ngồi xếp bằng. Giờ thì tôi hoàn toàn cô lập rồi.

Tôi đang cao hứng đáp trả trò bịp bợm của Iruka bằng bịp bợm khác, thì bị cơn gió từ Gorilla-sama đánh úp. Bộ Hanafuda tan tác, thậm chí căn nhà của tôi cũng bị thổi bay mất nửa. Và giờ, tôi đang bước vào thời khắc bị răn dạy.

「Kh-không, tuyệt đối không phải thần có ý đùa cợt như thế…」

「Ta không muốn nghe lời biện minh. Thật là khó coi, đầy tớ à.」

「...Vâng. Xin lỗi, thưa tiểu thư.」

Quỳ mọp trên mặt đất, tôi cố sức thanh minh, nhưng chẳng được phép nói hết lời, bị cắt ngang không thương tiếc. Thật tàn nhẫn.

「Con cún kia, ngươi cũng mặt dày lắm nhỉ? …Chẳng lẽ ngươi nghĩ có thể qua mặt mọi chuyện như thế này sao?」

Mũi dùi hành hạ chuyển từ tôi sang Iruka, đang quỳ bên cạnh. Tuy nhiên, Iruka dù mồ hôi lấm tấm trên trán, vẫn giữ vẻ mặt bất cần.

「Hehe, không đời nào. Ta đâu có ảo tưởng ngây thơ đến thế?」

「Thật sao? Vậy mà chơi Hanafuda thì ung dung quá nhỉ? Biết đâu khoảnh khắc tiếp theo, đầu và thân ngươi sẽ phải chia lìa đấy?」

Gorilla-sama vừa phe phẩy quạt, vừa tuyên bố. Một lời đe dọa trắng trợn.

「Đời ngắn mà, phải sống cho đáng. Chẳng biết khi nào chết, nên giờ cứ vui trước đã.」

「Giỏi thay, cái miệng không biết ngậm lại nhỉ.」

Trước câu đáp của Iruka, Gorilla-sama lạnh lùng cười nhạt, nụ cười băng giá. Chuyện này… nguy rồi.

「Iruka, ăn nói cho cẩn thận. …Thưa tiểu thư, xin thứ cho sự vô lễ, nhưng…! Con bán yêu này là tài sản của khách, xin người hãy khoan dung, đừng tự ý ra tay.」

Tôi quở trách Iruka, rồi can gián Gorilla-sama. Dù giữa chừng bị sát khí áp đảo, tôi vẫn cố nói hết. Nếu Iruka chết ở đây, tệ nhất là nhân vật chính sẽ rơi vào bóng tối ngay trong dinh thự này. Bad Ending「Yamiyo no Tobiru」thì tôi xin kiếu!

「Hừm. Tomobe, ngươi bênh vực nó ghê nhỉ? Bị nó mê hoặc rồi sao? …Dù nó là một trong những kẻ đã tra tấn ngươi.」

Lời cuối của Gorilla-sama thì thầm bên tai tôi. Dù đã đoán được phần nào từ cách xử lý tôi, nhưng quả nhiên là bị phát giác rồi.

(Vậy là đang bị thử thách…?)

Trong nguyên tác, Gorilla-sama cũng từng vài lần tạo tình huống tương tự. Nếu chọn sai hay nói sai, thường thì đầu lìa khỏi cổ hoặc nửa thân trên hóa thành vết máu. Nhưng lần này… tôi nên nói gì đây?

「…So với oán hận, thần ưu tiên nghĩa vụ hơn.」

Sau một thoáng im lặng, tôi cúi đầu, đáp lại như một lời biện minh. Dù nghe như biện minh, tôi trả lời không chút dối trá. Vì nói dối chắc chắn sẽ bị vạch trần.

Thực tế, tôi không phải không có oán hận với Iruka, nhưng cô ta cũng đã giúp tôi cứu em gái mình, đó là sự thật. Dù không thể nói rằng chẳng ai chịu bất hạnh vì cô, nhưng với tôi, Iruka là người tôi mang ơn nhiều hơn là kẻ thù. Vì thế, tôi đáp lại ân tình ấy.

…Nói trắng ra, chỉ là sự độc đoán ích kỷ của tôi thôi.

「Xin người hãy khoan dung.」

Tôi tiếp tục khẩn cầu. Tôi không dám nhìn vào Gorilla-sama, nhưng cảm nhận được luồng khí lạnh buốt từ cô. Tim tôi đập thình thịch vì căng thẳng. Tôi cảm thấy cây quạt chạm vào cổ. Bất giác nín thở.

…Trong tĩnh lặng, thời gian trôi qua. Cây quạt gõ nhẹ vào cổ tôi.

「…Thế sao. Ngươi đúng là chẳng có tí kỹ năng sinh tồn nào nhỉ? Từ trước đến nay vẫn ngu ngốc như thế.」

Giọng nói pha lẫn ngán ngẩm và chế giễu vang lên, cây quạt rời khỏi cổ tôi. Có vẻ như tôi không bị lấy mạng. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

「…Nhưng mà, cái nhà này đúng là hỏng nặng. Chỉ một cơn gió nhẹ mà đã tan tành thế này.」

Gorilla-sama thở dài ngán ngẩm, liếc nhìn đống đổ nát từng là nhà tôi, như muốn đổi đề tài.

「Không, đó là do tiểu thư…」

「Cứ gió nhẹ là đã sụp đổ, đúng là tồi tàn nhỉ?」

「Vâng, đúng vậy.」

Tôi định phản bác, nhưng lập tức đầu hàng trước Gorilla-sama. Lại là màn áp bức quen thuộc.

「Ugh!」

「Có sao không, Mari? Có muốn khoác chăn không?」

「K-không, không sao đâu, onii-sama. Xin đừng lo. Hãy đưa chăn cho người khác đi.」

Nghe tiếng hắt hơi phía sau, tôi liếc nhìn. Ở một góc đống đổ nát từng là nhà tôi, thiếu nữ mù lòa đang ngồi co ro. Magoroku vội đưa chăn, nhưng cô gái ấy khéo léo từ chối.

「…Thưa tiểu thư.」

「Sao thế, giọng đầy thèm khát thế? Định xin xỏ gì với chủ nhân ta à?」

「Không, nhưng mà…」

Nếu chỉ mình tôi thì ở chung phòng với đám đầy tớ khác cũng được. Nhưng với Magoroku thì không nói, còn Mari yếu ớt và Iruka, dù sao cũng một phần là khách, đối xử thế này e là không ổn.

(Đối điện của Gorilla-sama gần như không có người, nếu chỉ một chút… nhưng chắc là vô lễ rồi.)

Đối điện của Gorilla-sama, dù diện tích rộng lớn, nhưng ngoài Shiro ra chỉ có vài người. Hầu hết việc vặt đều do thức thần đảm nhiệm. Dù cùng là con gái, nhưng xin một căn lều nhỏ ở góc đối điện chắc là quá ngạo mạn.

「…Fufu, đúng là ý nghĩ ngạo mạn nhỉ? Một đầy tớ mà dám muốn mượn chỗ ở của người khác.」

「Ư…! Chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi ạ, xin hãy khoan dung!」

Bị nhìn thấu tâm can, tôi vội vàng thanh minh. Nhìn tôi, Gorilla-sama càng cười nhạt, thêm vẻ ngán ngẩm.

「Fufu. Nhưng mà, đúng là ta cũng thấy khó chịu khi phải đến cái lều bẩn thỉu này để gặp ngươi… Căn lều kho ở phía sau đang bỏ không đấy?」

Lời ấy khiến tôi bất giác ngẩng lên nhìn Gorilla-sama, sững sờ, rồi vội cúi đầu.

「Th-thật là vinh hạnh lớn lao!」

Tôi cúi đầu sâu đến mức như muốn dập xuống đất để tạ ơn. Đồng thời, tôi bối rối trong lòng. Một Gorilla-sama kiêu ngạo và độc tôn như thế lại nhượng bộ đến vậy với tôi.

(Quá khoan dung, cảm giác có gì đó bất an…!?)

Ngay khi nghĩ vậy, cơ thể tôi bỗng bị treo lơ lửng trên không. Cảm giác này, tôi từng trải qua trước đây.

Tôi vội nhìn Gorilla-sama. Cô mỉm cười, khóe môi nhếch lên. Tôi cũng cười, một nụ cười gượng gạo.

「Sumikage, làm đi. 

「Khoan, chờ đã… Uwaaa!!?」

Cùng với lời của Gorilla-sama, tôi bị ném văng lên trời. Tôi bay theo một đường cong, tuân theo trọng lực, rồi rơi xuống…

「Nguy…!?」

Tôi lao đầu xuống bể cá trong sân trước dinh thự, nước bắn tung tóe. Đám cá chép bên trong giật mình vì kẻ xâm nhập, làm nước văng khắp nơi. Tôi phun nước, ngoi lên mặt nước, ướt sũng, thở hổn hển bò lên bờ.

「Khụ khụ!? Khốn kiếp, rốt cuộc là…!?」

Vừa ho sặc sụa, vừa cố bò lên bờ, tôi cảm nhận một bóng người trước mặt. Ngẩng lên, Gorilla-sama đang ngạo nghễ nhìn xuống tôi.

「T-Tiểu thư…?」

「Ta quên nói. Từ nãy, người ngươi hôi hám lắm. Đã chuẩn bị nước tắm rồi, mau vào tắm đi. …Việc dọn đồ đạc cứ giao cho đám ở đợ kia. Hiểu chưa?」

Gorilla-sama liếc nhìn Iruka và Magoroku, tuyên bố. Đó thực chất là một mệnh lệnh.

「…Vâng, hiểu rồi, thưa tiểu thư.」

Toàn thân ướt sũng, tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài cung kính vâng lời…

-

Tắm gội, người ta thường ví như sự tẩy rửa linh hồn. Thực tế, việc ngâm mình trong nước ấm giúp lưu thông máu huyết, làm dịu tinh thần, điều này chẳng thể chối cãi. Ở đế quốc La Mã cổ đại, các tiện nghi tắm rửa là thiết yếu để duy trì sĩ khí quân đội và cải thiện vệ sinh. Ở Đông Á, khái niệm 「ôn tuyền trị liệu」cũng gắn liền với y thuật.

Huống chi, với một kẻ đã quen với cuộc sống vệ sinh từ kiếp trước như tôi, dù đã quen thuộc với cuộc sống ở thế giới này, việc thèm khát được tắm gội định kỳ là điều chẳng thể tránh khỏi. Đồng thời, đó cũng là một xa xỉ phẩm vượt quá thân phận.

Ở những nơi như kinh đô hay thôn Hotoya, nơi suối nước nóng phun trào liên tục, thì không nói làm gì. Nhưng để có nước nóng, chỉ còn cách đun sôi. Việc vận chuyển lượng nước cần thiết cho một lần tắm đã là cả một công việc nặng nhọc, chưa kể để đun nóng còn cần vô số củi. So với văn minh hiện đại, chi phí và thời gian để tắm gội ở đây là không thể sánh bằng. Tắm mỗi ngày là đặc quyền của giới quý tộc. Với dân nghèo, thậm chí tìm một kẻ chưa từng được ngâm nước nóng, chỉ tắm nước lạnh, cũng chẳng khó.

「Phù… Thật như sống lại.」

Vì thế, với tôi, vừa được ngâm mình trong bồn nước nóng đầy ắp, thì dù ý định của Gorilla-sama là gì, cơ hội này quả là may mắn.

「Thậm chí còn chuẩn bị cả xà phòng. Rốt cuộc cô ta nghĩ gì chứ…」

Rõ ràng, đối với mộ đầy tớ, dù là một Yunshoku, đây cũng là đối đãi quá mức. Dẫu vậy, trong nguyên tác, Gorilla-sama thỉnh thoảng cũng có những hành động khó hiểu, nên nghĩ nhiều e cũng vô ích. Vị tiểu thư ấy, dù không đến mức như Bích Quỷ, vẫn là một kẻ theo chủ nghĩa hưởng lạc và sống cho hiện tại.

「Hay là chẳng cần nghĩ phức tạp đến thế…?」

Nghĩ lại việc bị bảo là hôi hám, có lẽ đơn giản là cơ thể tôi bốc mùi thật. Gorilla-sama hẳn chẳng muốn một gã đàn ông hôi thối lảng vảng trong khu đất của cô. Nghĩ lại thì, sau sự kiện ở thôn Hotoya, tôi được Hina bảo hộ ngay lập tức, phải không nhỉ? Vậy thì dù có được lau người, mùi máu thịt bám trên cơ thể cũng chẳng có gì lạ… Nếu thế, tôi đã làm điều có lỗi với Hina rồi sao?

「Ugh…!?」

Vừa khoác lại y phục, bước ra khỏi phòng tắm, tôi lập tức cảm nhận một khí tức đang tiến đến từ cuối hành lang, khiến tôi thoáng cảnh giác và chuẩn bị tư thế. Nhưng khi nhận ra danh tính của khí tức ấy, tôi lập tức thả lỏng. Là…

「Shirawakamaru?」

「Ah, anh… khụ, Yunshoku?」

Thấy tôi, thiếu niên trong bộ suikan nở nụ cười, nhưng vội vàng chỉnh lại vẻ ngoài để giữ thể diện, đáp lời. Hắn vừa nói vừa liếc nhìn phản ứng của tôi. Tôi nở nụ cười khổ dưới lớp mặt nạ, cúi chào rồi bước đến gần.

「Lâu rồi không gặp, Shirawakamaru-dono… Không ngờ người lại xuất hiện ở đối điện của tiểu thư. Thật bất ngờ.」

Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, tôi cất giọng thô lỗ hỏi. Tôi lờ mờ nhận ra đối với thiếu niên này, thái độ này sẽ tốt hơn. Dù sao, nếu là người lớn, họ có thể chấp nhận sự thay đổi trong cách đối xử do khác biệt thân phận, nhưng với một đứa trẻ, điều đó dễ gây lúng túng.

「A, ừ. Ta đến để dẫn đường cho một vị khách… Mà, ngươi vừa tắm xong à?」

Liếc nhìn tôi, rồi cúi đầu, Shirawakamaru hỏi.

「Ừ, đúng vậy. Bị tiểu thư chê là hôi, nên phải tắm. Giờ chắc ổn rồi, nhưng… Ơ, này!?」

Ngay sau khi tôi vừa đùa cợt, vừa ngửi cánh tay mình, thiếu niên trong bộ suikan lao đến ôm lấy tatôi áp mặt vào lồng ngực còn nóng hổi sau khi tắm của tôi.

「Người làm gì thế…?」

Hoảng hốt, tôi vội nắm vai Shirawakamaru định kéo ra, nhưng vừa chạm vào, tôi lại do dự. Bờ vai mảnh mai như thiếu nữ ấy khiến tôi lầm tưởng nếu dùng sức sẽ làm gãy. Kết quả, tôi đành để mặc, chỉ biết hỏi ý nghĩa của hành động này.

「…Ngươi bảo kiểm tra xem có hôi không. Ta đang kiểm tra đấy.」

Thiếu niên đang áp mặt vào ngực tôi ngẩng lên đáp. Làn da trắng, mái tóc dài màu hạt dẻ, đường nét thanh tú, và đôi mắt trẻ thơ nhìn tôi ở cự ly gần khiến rôi bất giác nín thở.

(Quả nhiên, chẳng trách trong truyện cậu nhóc lại bị như thế…)

Dù biết rõ là con trai, dù tôi chẳng có sở thích ấy, vẻ quyến rũ này vẫn khiến lòng tôi xao động… Nếu bỏ mặc, chẳng trách cậu nhóc bị làm nhục tập thể. Hiện tại, cậu nhóc đang ở dưới trướng bà già giả trẻ, nên tạm thời chắc ổn… nhưng…

「Vậy à… Hôi không?」

Nhân tiện, tôi ngửi thấy từ cậu nhóc một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. Là mùi trầm.

「…Mùi mồ hôi sau khi tắm.」

「Tức là hôi?」

「…Ta không ghét.」

Nói đoạn, mỹ thiếu niên lại như mèo con áp mặt vào ngực tôi lần nữa. Này, dừng lại! Đừng mở cánh cửa kỳ lạ đó! Tôi biết rõ mà, nhóc ghét cay ghét đắng mùi mồ hôi đàn ông, đến mức nôn mửa cơ mà!

「Không được… sao?」

「Ư…!?」

Đôi mắt nhìn lên, mang vẻ cô đơn, của mỹ thiếu niên này có sức công phá khủng khiếp, khiến tôi bất giác lùi bước. Đang phân vân không biết đáp thế nào, thì tình huống được giải quyết khi Shirawakamaru tự rời khỏi tôi.

「Làm gì…!?」

Tôi lập tức nhận ra một khí tức khác, hướng mắt về góc hành lang. Theo bản năng, tôi bước một bước về phía khí tức ấy…

「Ơ? Shirawakamaru-kun, cậu đi đâu thế… Oa!? Giật cả mình!? 

Ngay sau đó, một mỹ nhân tóc đen chạy từ góc hành lang xuất hiện, giật mình khi thấy tôi. Kinh ngạc, nhưng khi nhận ra tôi, cô ấy hơi do dự, rồi rụt rè mở lời.

「Um… Có phải là… Tomobe-kun?」

「Vâng, đúng là tôi đây.」

Khi tôi đáp, Tamaki, tức Hotoya Tamaki, nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở, tràn đầy thiện ý và an tâm.

「May quá, anh không sao! Tôi lo mãi không biết sau chuyện đó anh thế nào. Vết thương… ổn chứ?」

「Vâng. Thương tích thì tôi quen rồi, do nghề nghiệp. Chỉ hơi đau cơ thôi.」

Khi tôi xác nhận không có vấn đề, tiểu thư Tamaki thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, bao nhiêu câu hỏi đáng lẽ phải hỏi, vậy mà cô ấy lại lo cho sức khỏe người khác trước. Đúng là nhân vật chính.

「…Vừa nãy, tôi có gặp Iruka. Cô ấy nói tiểu thư được giao cho nơi này.」

Tôi khẽ cúi chào, nhắc lại lời Iruka, trong khi thoáng bối rối khi thấy Yuki… không, Suzune, xuất hiện từ phía sau Tamaki.

「Ừ, tôi đã gặp Iruka rồi. …Ừm, có vẻ tôi cũng có linh lực. Linh lực thu hút yêu quái, đúng không? Nên ít nhất tôi phải học để tự vệ được.」

Trước câu hỏi của tôi, tiểu thư Tamaki nở nụ cười khó tả. Không hẳn là bi quan, nhưng có vẻ cô ấy ý thức được con đường gian nan phía trước, ánh mắt lộ rõ căng thẳng và quyết tâm.

…Thực tế, số phận chờ đợi cô ấy còn khắc nghiệt gấp trăm lần những gì cô nghĩ.

「...Tiểu thư vừa gọi tên Shirawakamaru-dono. Lẽ nào lạc nhau?」

Tôi liếc nhìn Shirawakamaru, rồi hỏi nhân vật chính.

「À, ừ. Shirawakamaru-kun dẫn tôi đi tham quan dinh thự. Tôi định đến chào tiểu thư ở đây, vì có liên hệ với sư phụ. Nhưng giữa chừng thì lạc mất…」

「Tiểu thư Aoi là người rất cẩn trọng. Có lẽ là do ảnh hưởng của chú nguyền mê hoặc để chống kẻ xâm nhập. Xin thứ lỗi.」

Hoàn trả lời thắc mắc của tôi, còn Shirawakamaru bổ sung giải thích từ bên cạnh. Nhưng lời giải thích ấy có phần máy móc, lạnh lùng, nghe như biện minh hơn là thanh minh. Hay là tôi tưởng tượng? Thực tế, Suzune cũng đang nhìn Shirawakmaru với ánh mắt nghi hoặc.

「Ồ, còn có cả chú nguyền như thế à?」

Đáng tiếc, dù Suzune có nghi ngờ, Tamaki lại chẳng nhận ra gì từ thái độ của Shirawakamaru, ngây thơ tin lời thiếu niên. Trời ạ, ngây thơ quá đấy! Đúng là ngây thơ thật.

(Cả Shirawakamaru cũng có vấn đề. Sao thế… khó chịu à? Với nhân vật chính sao?)

Theo lời Iruka, cô ấy mới đến dinh thự được một hai ngày. Hơn nữa, khác với nguyên tác, nhân vật chính là nữ. Vậy mà ngay lần gặp đầu tiên đã… hỏng rồi sao? Không, nhưng trong nguyên tác, ban đầu hai người cũng có chút căng thẳng, đúng không? …Đang nghĩ vậy, một thắc mắc từ lời Tamaki chợt lóe lên trong đầu tôi.

「Liên hệ với sư phụ?」

Tôi bất giác nghiêng đầu. Liên hệ với sư phụ, lại còn Gorilla-sama, điều đó quá kỳ lạ.

Kết tinh huyết thống gia tộc Onizuki, một thiên tài đích thực như Gorilla-sama, chẳng bao giờ có sư phụ. Nhiều người từng đến làm thầy cô ấy, nhưng đều mất tự tin mà rời đi. Từ nhỏ, cô đã là thiên tài toàn năng chẳng cần nỗ lực, chỉ cần nhìn một hai lần là có thể nắm bắt mọi kỹ năng, trừ những dị năng bẩm sinh. Vậy mà cô lại có sư phụ…?

「À, ừ… Có lẽ tôi nói hơi lạ. Không phải thế, mà là người dạy tôi kiếm thuật ở đây, hóa ra là mẫu thân của tiểu thư Aoi. Nên tôi đến chào hỏi, vì lễ phép. 

「Ah, ra thế. Là vậy… Hả?」

Nghe lý do được Tamaki nói vô cùng vô tư, tôi suýt gật gù, nhưng khi hiểu ra ý nghĩa, đầu óc tôi ngừng hoạt động. Sững sờ, kinh hãi, tôi im lặng. Một dự cảm tồi tệ khiến mặt tôi tái nhợt. Khoan đã.

「…Tomobe-san?」

「Anh? Sao thế?」

Tiểu thư Tamaki và Shirawakamaru đồng thời nhận ra sự bất thường của tôi, lo lắng cho dáng vẻ như bệnh nhân của tôi.

「…À, không. Không có gì. Tôi ổn. Bình tĩnh. Rất tỉnh táo. Đúng vậy, tôiđang rất bình tĩnh. Chẳng có vấn đề gì. Đây chỉ là ác mộng, nghe nhầm thôi…」

Trước ánh mắt bối rối của cả hai, tôi nở nụ cười khô khốc, lẩm bẩm một mình, cố gắng sắp xếp tình hình. Cố bình tĩnh. Rồi nhìn lại thực tại, hiểu rõ, và xác nhận lại, ôm chút hy vọng mong manh.

「…Xin hỏi lại, ý người là mẫu thân của tiểu thư Aoi, đúng không?」

「Ừ? À, đúng vậy…」

「Tên là Sumire-sama?」

「Ừ, một mỹ nhân với mái tóc tím rực rỡ, rất đẹp.」

「Đúng như dự đoán.」

Biết ngay mà.

…Ừm, thôi thì… Chẳng có gì mới mẻ, chỉ là lặp lại lần hai, nhưng chẳng còn cách nào. Tôi chịu không nổi nữa…

「Ọeeeeeeee!!???」

「「Eeeeehhhh!???」」

Giữa tiếng hét của nhân vật chính và Shirawakamru, tôi phun dịch vị ra sàn mà thấy sảng khoái đến lạ. Nôn không ngừng. Vì tôi không thể không nôn. Không nôn thì làm sao chịu nổi. Dù đã chuẩn bị tinh thần rằng cốt truyện không đi đúng nguyên tác khi Gorilla-sama chưa mất đi sự trong trắng hay nhân vật chính bị chuyển giới, nhưng chuyện này thì quá sức tưởng tượng.

Onizuki Sumire… Một nhân vật chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, nhưng lại là một quả địa lôi to tổ chảng, không thể lường trước, không thể chinh phục, một kẻ điên loạn. Và người phụ nữ ấy, mẫu thân của Onizuki Aoi, lại được chọn làm sư phụ chỉ dạy trừ yêu cho Hotoya Tamaki…

Ghi chú

[Lên trên]
Hanafuda (tiếng Nhật: 花札はなふだ/Hoa Trát) là tên một loại bài lá ở Nhật Bản. Chúng có kích thước bé hơn lá bài Tây (5,4 cm × 3,2 cm) nhưng dày và cứng hơn. Mặt trước của lá bài có hình vẽ nhiều loài cây, loài hoa, động vật, chim, mảnh giấy tanzaku (短冊たんざく) và một số đồ vật khác; có duy nhất một lá bài có hình vẽ con người ở mặt trước. Mặt sau của lá bài không có hình ảnh hay hoa văn nào mà được tô bằng màu đen hoặc màu đỏ. Bài hanafuda được dùng để chơi nhiều loại trò chơi bài, chẳng hạn như Koi-Koi hay Hachi-Hachi
Hanafuda (tiếng Nhật: 花札はなふだ/Hoa Trát) là tên một loại bài lá ở Nhật Bản. Chúng có kích thước bé hơn lá bài Tây (5,4 cm × 3,2 cm) nhưng dày và cứng hơn. Mặt trước của lá bài có hình vẽ nhiều loài cây, loài hoa, động vật, chim, mảnh giấy tanzaku (短冊たんざく) và một số đồ vật khác; có duy nhất một lá bài có hình vẽ con người ở mặt trước. Mặt sau của lá bài không có hình ảnh hay hoa văn nào mà được tô bằng màu đen hoặc màu đỏ. Bài hanafuda được dùng để chơi nhiều loại trò chơi bài, chẳng hạn như Koi-Koi hay Hachi-Hachi
[Lên trên]
Koi-Koi (tiếng Nhật: こいこい) là một trò chơi bài truyền thống phổ biến tại Nhật Bản, được chơi bằng bộ bài hanafuda. Thuật ngữ "koi-koi" trong tiếng Nhật mang ý nghĩa "đến đi" hoặc "tiếp tục", thường được người chơi thốt lên khi họ quyết định kéo dài vòng chơi nhằm gia tăng cơ hội chiến thắng. Mục tiêu chính của Koi-Koi là hình thành các tổ hợp bài đặc biệt, được gọi là yaku (tiếng Nhật: 役), từ những lá bài mà người chơi tích lũy trong đống điểm của mình. Các yaku này là những bộ bài có giá trị được xác định trước, quyết định số điểm mà người chơi có thể đạt được.
Koi-Koi (tiếng Nhật: こいこい) là một trò chơi bài truyền thống phổ biến tại Nhật Bản, được chơi bằng bộ bài hanafuda. Thuật ngữ "koi-koi" trong tiếng Nhật mang ý nghĩa "đến đi" hoặc "tiếp tục", thường được người chơi thốt lên khi họ quyết định kéo dài vòng chơi nhằm gia tăng cơ hội chiến thắng. Mục tiêu chính của Koi-Koi là hình thành các tổ hợp bài đặc biệt, được gọi là yaku (tiếng Nhật: 役), từ những lá bài mà người chơi tích lũy trong đống điểm của mình. Các yaku này là những bộ bài có giá trị được xác định trước, quyết định số điểm mà người chơi có thể đạt được.
Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

hóng chap mới quá
Xem thêm
Cứ Huệ mãi thế này
Xem thêm
TRANS
aoi nay tốt bụng quá thành thử bất an.
Xem thêm
Aoi đang deep mood, mở cửa thấy cảnh cợt nhả đó lại chả cáu =)) nhưng mà tiện có cớ phá nhà, tiện kêu main đi tắm rửa mùi Hina lẫn Aoko, quá thâm
Xem thêm
Murasaki~~~ lâu lắm rồi mới gặp lại em
Xem thêm
lần thứ 2 nôn trước main nữ
Xem thêm
Cách gây ấn tượng với con gái đảm bảo nhớ cả đời 🐧🐧🐧
Xem thêm
@Lịch1234: đúng nhớ cả đời thật, nó thấy mk cx nôn, mk thấy nó cx nôn :V
Xem thêm
anh tôi khổ lên khổ xuống, end rồi ko bt có thanh thản ko đây, khéo end lại bị vắt ấy chứ ;<
Xem thêm
Cho ảnh die một cách nhẹ nhàng là nhân đạo lắm rồi.Chứ còn thở là ăn hành còn dài 🐧
Xem thêm