Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]

Chương 232: Những người hợp tác

13 Bình luận - Độ dài: 5,650 từ - Cập nhật:

Duck: Vol 8 Hạ bắt đầuuu :D 

Cảm ơn một bác đẹp trai đã đâm đít trans qua bank <3 

Được mn ủng hộ quá nên sẽ cố gắng chạy hết vol này trong tháng 8 (hoặc sớm hơn) :D Nhớ vào check hako thường xuyên nhé :3 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Sau khi vượt qua trận chiến khốc liệt ở đoàn xe vận chuyển liên Thành phố và được đạt được hạng Thợ săn 70, Akira đã có trang bị mới và cùng Carol tiến vào Khu vực sâu thứ ba bên trong tàn tích Kuzusuhara. Tại đó, họ chạm trán với một Kaiju, và nhờ sự hỗ trợ của Shiro mà Akira đã thoát chết trong gang tấc.

Tưởng chừng tai hoạ đã kết thúc nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Một kẻ mạo danh Akira và tự xưng là người của phe chủ nghĩa Kiến Quốc lại bất ngờ xuất hiện. Điều đó đã khiến cái đầu của Akira bị treo truy nã. Trong đoạn video, kẻ mạo danh này kể về lý do khiến hẳn gia nhập phe chủ nghĩa Kiến Quốc. Hắn nói rằng chiến dịch trấn áp phe chủ nghĩa Kiến Quốc trước đây thực chất đã bị lãnh đạo cấp cao của Thành phố Kugamayama lợi dụng cho cuộc đấu đá quyền lực. Chính vì lẽ đó, hắn đã buộc phải tàn sát những Thợ săn khác. Một khi đã biết sự thật này, hắn không thể tha thứ. Đó là lý do hắn trở thành một kẻ theo chủ nghĩa kiến quốc.

Đứng trên đầu con Kaiju, kẻ mạo danh Akira tuyên bố sẽ trả thù các lãnh đạo Thành phố Kugamayama, khuôn mặt và giọng nói hằn sâu lòng căm thù. Akira lặng lẽ theo dõi đoạn video.

Tao giết Yumina là do lỗi của bọn chúng, kẻ mang khuôn mặt của cậu nói như vậy. Với vẻ mặt vô cảm như đang đeo mặt nạ kịch Nô, Akira nhìn thẳng vào hình ảnh kẻ giả mạo kia, cùng một luồng sát ý sắc lạnh gần như hữu hình.

_*_*_*_

Nhờ sự trợ giúp của Shiro, Akira đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đội Phòng vệ Thành phố. Cậu đang tạm thời ẩn náu trong một tòa nhà bỏ hoang với sát khí tỏa ra nồng đậm. Ánh mắt cậu dán chặt vào kẻ giả mạo mình đang hiện lên trong tầm nhìn mở rộng.

Carol, người đã cùng cậu chạy trốn đến đây, gần như chết lặng trước bộ dạng của Akira. Cô cũng cảm thấy bối rối. Carol hiểu tại sao Akira lại tức giận đến thế. Chính vì kẻ giả mạo này mà cậu bị đổ tội giết người và trở thành kẻ bị truy nã. Vậy không tức giận mới lạ. Thế nhưng, phản ứng dữ dội đến mức này lại có vẻ hơi bất thường. Cảm xúc của Akira lúc này quá mãnh liệt, sâu thẳm và đen tối.

(…Bảo sao Viola lại cảnh báo nên di chuyển xong rồi hẵng xem. Nếu thấy cái này trước mà bị quân Phòng vệ truy đuổi trong tình trạng đó thì nguy to rồi…)

Khi đó, chắc chắn Akira sẽ không ngoan ngoãn bỏ chạy và giao tranh chắc chắn sẽ xảy ra. Hậu quả khi ấy sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Carol thầm nghĩ vậy, vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa cố gắng suy đoán ý đồ của Viola.

(…Thông báo của Viola chắc chắn là để giúp Akira chạy thoát. Nếu là để cứu mình thì nội dung đã khác rồi… Dù sao Viola cũng đang bị Akira nhắm tới, nếu cậu chết đi thì lẽ ra phải có lợi cho ả chứ nhỉ. Vậy mà ả lại giúp Akira ư…)

Ả đàn bà xấu xa đó đời nào lại đi lo lắng cho mạng sống của Akira chứ. Vậy tại sao Viola lại giúp cậu ấy? Không phải Carol không có chút manh mối gì về chuyện này.

(…Chắc lại định gây ra chuyện gì lớn nữa đây mà. Mà thôi, dù sao thì hiện tại cũng có lợi cho mình, cứ tạm chấp nhận vậy.)

Một vụ náo loạn cực lớn với Akira làm ngòi nổ. Ngay cả khi đó là mục đích của Viola, nếu trong quá trình ấy nảy sinh sự cần thiết phải giúp đỡ cô và Akira thì cũng chẳng sao cả. Nếu vụ náo loạn đó có thể thổi bay luôn cả những lo lắng của cô thì càng tốt.

Carol nghĩ vậy và quyết định sẽ tạm thời nhắm mắt cho qua hành động của Viola. Đúng lúc ấy, Akira nhận được cuộc gọi từ Shizuka. Tâm trí đang bị ám ảnh bởi hình ảnh của kẻ giả mạo trong video, Akira giật mình và tỉnh táo trở lại.

Nhưng cậu không thể trả lời ngay lập tức. Khi đã tỉnh táo, cậu nhận ra bản thân đang mất bình tĩnh một cách trầm trọng và ngần ngại nói chuyện với Shizuka trong trạng thái này.

Tuy nhiên, Akira không thể nào phớt lờ cuộc gọi từ Shizuka. Cố gắng kìm nén sự nôn nóng vì đã để cô phải chờ đợi, cậu chậm rãi hít thở sâu ba lần. Sau đó, Akira mới nhấc máy từ Shizuka, và cậu là người mở lời trước.

“…Shizuka-san. Xin lỗi. Chị chờ em một chút được không?”

“…Chị hiểu rồi.”

Shizuka dường như đoán được phần nào tình trạng của Akira, nhưng cô không hỏi gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại với giọng bình tĩnh. Khoảng thời gian ngắn sau, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng thở đều đặn của Akira khi cậu cố gắng hít thở sâu. Tiếng thở ấy cứ vậy truyền qua tai Shizuka. Cô im lặng chờ đợi Akira bình tĩnh lại. Cuối cùng, Akira cũng đã phần nào lấy lại được bình tĩnh.

“… Xin lỗi đã để chị chờ. Shizuka-san. Em ổn rồi ạ.”

“Vậy à. Tốt quá rồi.”

Nghe giọng nói dịu dàng của Shizuka, Akira càng cảm thấy bình tĩnh hơn. Tuy chưa hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng cậu đã thoáng lộ nét mặt vui vẻ thường thấy mỗi khi nói chuyện với Shizuka.

“Vâng. Em cảm ơn chị. Xin lỗi vì đã làm phiền chị. Chị gọi em có chuyện gì vậy, Shizuka-san?”

Lúc này, giọng Shizuka trở nên nghiêm túc hơn một chút.

“Là về tin truy nã khẩn cấp đó. Xem ra chỗ Akira cũng nhận được rồi nhỉ?”

“…Vâng.”

Akira cũng nghiêm túc đáp lại. Tuy giọng không hề run rẩy, nhưng cậu cũng không phải đang xem nhẹ việc bản thân bị truy nã. Akira hiểu rõ đây là chuyện chẳng tốt đẹp gì. Cậu đã chuẩn bị tinh thần đón nhận lời trách móc từ Shizuka và im lặng chờ đợi câu lời của cô.

Nhưng rồi Shizuka lại dịu dàng nói.

“Chị không rõ sự tình thế nào, nhưng chị chỉ gọi để bảo em hãy bình tĩnh lại thôi, đại loại là vậy. Chị cứ nghĩ là chắc em đang hoảng loạn lắm. Nhưng xem ra bây giờ thì ổn rồi nhỉ?”

Không chút trách móc hay chỉ trích, mà chỉ có những lời dịu dàng quan tâm.

Akira có chút ngạc nhiên, nhưng trên tất cả cậu cảm thấy ấm lòng. Vẻ mặt căng cứng từ nãy tới giờ dần giãn ra.

“À, vâng. Em ổn. Em đã bình tĩnh lại rồi ạ.”

“Vậy thì tốt rồi. Chuyện này chắc chắn sẽ rắc rối lắm, nhưng em phải bình tĩnh hành động nhé. Tuyệt đối không được chán nản mà buông xuôi, nghe chưa?”

“Dạ vâng.”

Akira đáp lại dứt khoát, khiến Shizuka cũng yên tâm phần nào.

“Thế Akira, tình hình của em giờ thế nào rồi? Tại sao lại ra nông nỗi này? Nếu em không muốn nói thì chị cũng không ép, hoặc nếu bây giờ không tiện thì cũng không cần đâu…”

“À, về chuyện đó thì em giờ cũng chưa nắm rõ hết mọi chuyện nữa…”

Akira giải thích cho Shizuka rằng sau khi nhận tin truy nã, Inabe đã liên lạc và bảo cậu chạy trốn trước. Việc bị cho là đã giết Udajima thực chất là một cái bẫy do một kẻ mạo danh cậu gây ra. Hiện tại, cậu đã tạm thời rời khỏi Thành phố và đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Akira giải thích như vậy cho Shizuka.

(…Dù sao thì mình cũng đâu phải là người trực tiếp ra tay, còn chuyện đã từng định cùng Inabe giết Udajima thì chắc không nhất thiết phải nói ra làm gì.)

Nghĩ vậy, Akira kết thúc phần giải thích. Sau khi nắm được đại khái tình hình, Shizuka lại cất giọng nghiêm túc.

“Ra là vậy…. Thế kế hoạch sắp tới của em là hợp tác với Inabe-san để minh oan phải không?”

“Vâng…. Inabe có nói sẽ liên lạc lại nên chắc là vậy ạ.”

Tuy đa phần là do Shizuka gợi ý, nhưng Akira đã xác định được hướng đi tiếp theo. Điều này giúp cậu giảm bớt sự do dự đi đáng kể. Từ tâm trạng hoang mang vì tình huống bất ngờ rồi chỉ biết than vãn mà không làm được gì thì giờ cậu đã vượt qua được trạng thái đó.

“Chị hiểu rồi. Vậy thì… ừm… chắc những chuyện cần nói bây giờ chỉ có vậy thôi nhỉ. Akira này. Chị cúp máy nhé. Có chuyện gì thì em cứ liên lạc với chị bất cứ lúc nào. Nếu chị giúp được gì chị sẽ giúp.”

Shizuka nói xong, rồi nói tiếp như một lời đùa nhẹ nhàng.

“Mà nói vậy thôi chứ một bà chủ cửa hàng quèn như chị thì có làm được gì nhiều đâu, nên chắc chị chỉ biết cầu nguyện cho Akira bình an thôi.”

Đó chỉ là một câu nói đùa nhẹ nhàng để làm dịu bầu không khí. Suy cho cùng, Shizuka cũng chỉ là chủ một cửa hàng nhỏ tự kinh doanh ở Hạ khu Thành phố. Dù thật lòng muốn giúp đỡ nhưng cô không hề có đủ sức mạnh để can thiệp vào vụ lùm xùm lần này. Tuy nói với giọng nửa đùa nửa thật, nhưng thực tế Shizuka chỉ có thể làm được như vậy. Cầu nguyện cho Akira bình an. Đó là tất cả những gì cô có thể.

Nhưng đối với Akira, điều ấy lại vô cùng quan trọng. Cậu mỉm cười nói.

“Vậy Shizuka-san. Phiền chị cầu nguyện cho em được bình an nhé. Em nhờ cả vào chị đấy."

"Ara, em nhờ chị có thế thôi à?"

“Dạ vâng. Chỉ cần nghĩ rằng có người đang lo lắng cho mình thì em sẽ không chán nản mà làm liều đâu.”

Akira cũng đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Nhưng Shizuka hiểu rõ đó là lời nói thật lòng của cậu.

“Chị hiểu rồi. Chị sẽ lo lắng và cầu nguyện cho em thật nhiều. Vì thế nên Akira cũng đừng cố gắng quá sức đấy nhé?”

“Dạ vâng. Em hiểu rồi.”

“Vậy nhé Akira, chắc từ giờ sẽ vất vả lắm nhưng em cố gắng lên ha. Cẩn thận đấy. Tạm biệt em.”

Cuộc gọi với Shizuka kết thúc tại đây. Akira khẽ thở ra, cảm nhận dư âm của sự dễ chịu còn đọng lại. Lúc này cậu mới nhận ra ánh mắt của Alpha và Carol đang nhìn mình. Cảm thấy hơi ngượng, cậu cố che giấu khi nói lại.

“Gì vậy?”

Carol, người đang ngạc nhiên ra mặt, chuyển sang nụ cười trêu chọc.

“Không có gì. Thấy cậu bình tĩnh lại là tốt rồi.”

“…Ừ.”

Nghĩ rằng nếu đáp trả lại thì sẽ càng bị trêu chọc hơn, Akira gượng cười. Carol thích thú nhìn bộ dạng của Akira, trong lòng cố gắng che giấu sự kinh ngạc tột độ.

(...Cậu ấy lúc nãy còn bực tức như muốn phát điên, thế mà chỉ cần vài phút nói chuyện đã bình tĩnh như này. Ra là vậy. Bảo sao Akira lại thân thiết với cô ta đến thế.)

Vừa kinh ngạc, cô vừa thầm than thở.

(…Nhưng mà ý là, nếu muốn được Akira xem như phụ nữ thì phải được cậu ấy tin tưởng đến mức đó sao? Tính cách khó nhằn thế này đúng là quá thể đáng rồi. Rốt cục cậu ấy đã phải trải qua cuộc đời thế nào để thành một con người như vậy chứ?)

Trước đây, cô đã từng tiếp xúc với đủ thể loại người có tính cách méo mó qua nghề tay trái, nhưng trường hợp này đúng thật là ngoại lệ và “khó nhằn” nhất. Chả trách tại sao, dù cô có cố quyến rũ thế nào thì cậu cũng chẳng hề động lòng. Carol chợt hiểu ra và thầm thở dài ngao ngán. Đồng thời trong cô cũng không khỏi đau đầu vị độ “khó chinh phục” cao ngất ngưởng của Akira.

Trong khi đó, Alpha vẫn mỉm cười như mọi khi.

[Akira. Cậu bình tĩnh lại rồi chứ?]

[…Ừ.]

Nhưng Akira không thể không cảm thấy nụ cười thường ngày của Alpha có gì đó ẩn ý.

[Vậy thì chúng ta đi gặp Shiro thôi. Có cậu ta đi cùng sẽ khó bị Thành phố phát hiện hơn đấy.]

[Ừ nhỉ…]

Akira nhận thấy mình đã bình tĩnh lại đáng kể sau khi nói chuyện với Shizuka. Cậu cũng nghĩ rằng bản thân vừa nói điều gì đó hơi sến sẩm, kiểu như “chỉ cần nghĩ rằng có người lo lắng cho mình....” và thấy hơi xấu hổ. Vậy mà Alpha không hề nhắc gì đến chuyện đó, điều này lại càng khiến Akira có cảm giác như đang bị cô ám chỉ chuyện đó.

“Carol. Đi thôi.”

“Hửm? Được rồi.”

Akira và Carol lại lên xe máy và tiếp tục băng qua đất hoang. Lần này họ chạy trên mặt đất để tránh gây chú ý.

Vẫn còn chút ngượng ngùng, Akira im lặng nhìn về phía trước. Bỗng Alpha, đang bay song song với chiếc xe, xuất hiện trước mặt Akira và cười nói.

[Akira. Tôi cũng lo lắng cho cậu lắm đấy nhé?]

[… Cảm ơn!]

Cố gắng không phản ứng thái quá, Akira nghiến răng đáp lại. Carol ngồi sau lưng cậu nhận ra điều đó.

“Akira?”

“Không có gì. Tăng tốc đây!”

Akira hô lên đầy khí thế rồi tăng ga. Cậu lao vun vút qua vùng đất hoang như muốn rũ bỏ tất cả mọi thứ.

_*_*_*_

Akira và Carol đến địa điểm do Shiro chỉ định. Ở đó có một chiếc xe quen thuộc đang đậu.

“Carol. Kia chẳng phải xe của cô sao?”

“Ừ. Là xe của tôi. Sao lại thế này?”

Akira và Carol vừa thắc mắc vừa tiến lại gần chiếc xe cắm trại của Carol. Cánh cửa sau xe mở ra. Togami xuất hiện đằng đó và vẫy tay gọi họ. Dù ngạc nhiên khi thấy Togami ở đây, nhưng Akira và Carol vẫn lái xe máy vào bên trong.

“Đến rồi à, Akira. Shiro ở đằng kia.”

“Togami. Sao cậu lại ở cùng Shiro vậy?”

“Thằng cha đó tự tiện nhảy lên xe đấy chứ.”

Togami khẽ thở dài, bắt đầu giải thích ngắn gọn lý do mình có mặt ở đây.

Chiếc xe cắm trại cỡ lớn chuyên dụng cho vùng đất hoang của Carol vẫn đậu ở bãi đỗ xe tại Khu di tích phố Mihazono kể từ khi Akira và những người khác đến đó.

Carol thấy phiền khi tự mình đi lấy xe nên đã thuê một công ty vận chuyển. Công ty trung gian đã chuyển yêu cầu này cho Drankam, và Togami là người được điều đến. Thông thường thì công việc này gần giống với lái xe thuê kiêm hộ tống và chúng vốn là việc của những Thợ săn hạng thấp. Một Thợ săn dày dặn kinh nghiệm như Togami lẽ ra chẳng bao giờ phải đi làm như yêu cầu đó.

Sở dĩ Togami phải nhận việc này là vì gần đây cậu ta đã hợp tác cùng nhóm Akira. Về phía Drankam, họ không thể cử một kẻ tầm thường đi làm một công việc có thể liên quan đến Akira và gây ra rắc rối không đáng có.

Togami cũng hiểu điều này. Cậu không phàn nàn gì mà lên đường tới bãi đỗ của tàn tích Mihazono. Để đưa xe của Carol về Thành phố Kugamayama thì Togami cần vượt qua hai lớp bảo mật. Một là của bãi đỗ xe, hai là của chính chiếc xe. Hệ thống an ninh của bãi đỗ xe trong tàn tích thua xa so với các bãi đỗ trong Thành phố. Nếu bỏ qua lớp bảo mật của chính chiếc xe thì việc đánh cắp một chiếc xe đậu ở đó không phải là điều gì quá khó khăn.

Tuy nhiên, kết cục của kẻ nào dám làm điều đó sẽ rất bi thảm. Bãi đỗ xe này là do Văn phòng Thợ săn quản lý. Vì vậy hành vi trộm cắp xe cũng sẽ đồng nghĩa với việc đối đầu với họ. Ý nghĩa của việc này vô cùng nặng nề. Chỉ cần bị hiểu lầm thôi là cũng đủ rước họa vào thân. Đây không phải là trộm cắp mà là một yêu cầu hợp pháp. Togami đã cẩn thận hoàn tất thủ tục tại quầy lễ tân của bãi đỗ để chứng minh điều đó và vượt qua lớp bảo mật đầu tiên.

Tiếp đến, cậu dùng quyền truy cập nhận được qua công ty trung gian để lên xe của Carol. Chiếc xe cắm trại này là hàng cao cấp với trang thiết bị xa xỉ, vì thế nên hệ thống bảo mật cũng vô cùng nghiêm ngặt. Phá được nó bằng cách bất hợp pháp là vô cùng khó. Dù vậy, nếu vượt qua được bằng kỹ thuật thì cũng không có vấn đề gì khác xảy ra ngoài việc bị chủ xe căm ghét.

Sau khi đường đường chính chính vượt qua cả hai lớp bảo mật của bãi đỗ và của chính chiếc xe, Togami lập tức khởi hành hướng về Thành phố Kugamayama. Nhưng khi đang đi qua vùng đất hoang thì cậu bị Shiro đột nhập. Sau khi hệ thống điều khiển xe bị xâm nhập từ bên ngoài và buộc phải dừng lại, Shiro cùng Olivia đã vào trong.

Giải thích sơ qua đến đó, Togami tiếp tục với giọng hơi phiền hà.

“Dù công việc là đưa xe về Thành phố, nhưng vì cũng đang kiêm bảo vệ phương tiện luôn nên đáng ra tôi phải cố gắng đuổi bọn họ đi mới phải. Nhưng tôi thấy mình chẳng có cửa thắng nổi cô hầu gái kia, hệ thống điều khiển xe thì bị chiếm mất, lại còn nhận được tin Akira bị truy nã, rồi tới Shiro còn bảo là sẽ hợp tác với Akira nữa, Carol thì nói sẽ đến đây cùng cậu. Thế nên tôi nghĩ là thôi, cứ để vậy đi.”

Togami nói rồi nhìn sang Carol. Đáp lại ánh mắt đó, Carol cười nói.

“Tôi hiểu rồi. Hơi khác thường một chút, nhưng coi như cậu đã hoàn thành yêu cầu.”

“Cảm ơn nhé.”

Dù đối thủ có mạnh đến đâu đi nữa, việc bị chiếm quyền điều khiển xe, để thủ phạm đột nhập mà không thể làm gì được vốn dĩ đã bị xem là nhiệm vụ thất bại. Nay được chính người gửi yêu cầu gửi công nhận là thành công, Togami khẽ thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười vui vẻ.

“Mà tôi không ngờ Akira lại bị truy nã đấy. À, nói trước luôn là tôi không có ý định đối đầu với cậu đâu nhé. Tôi quý cái mạng của mình lắm, quan trọng hơn thì tôi cũng là Thợ săn thuộc Drankam. Giả sử tôi có mạnh hơn Akira đi nữa thì tôi cũng không thể đối đầu với cậu được.”

“Không đối đầu là tốt rồi, nhưng việc cậu thuộc Drankam thì liên quan gì à?”

“Gì vậy chứ, cậu quên rồi sao? Drankam đã ký hòa ước không đối đầu với Akira thông qua Văn phòng Thợ săn rồi mà? Đó cũng là được tính là một hợp đồng với Văn phòng Thợ săn đấy. Sẽ không có chuyện bọn tôi phá vỡ nó chỉ vì chút tiền thưởng từ một Thành phố đâu. Hay nói đúng hơn là không thể. Làm vậy khác nào bảo Drankam coi thường Văn phòng Thợ săn, thậm chí là cả Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất. Nên là không được đâu.”

Nghe vậy, Akira gật đầu như đã hiểu.

Thấy phản ứng của Akira, Togami thầm thở phào. Việc không đối đầu với Akira chắc chắn là lời nói thật lòng của Togami. Nhưng đồng thời, đó cũng là để thuyết phục Akira.

Togami hiểu rõ Akira là kiểu người một khi đã ra tay thì sẽ làm tới cùng. Cậu không muốn bị nghi ngờ là kẻ thù, nhất là khi giờ Akira đã trở thành tội phạm truy nã. Togami cần đảm bảo Akira sẽ không nghi ngờ hay hoài nghi cậu. Cậu cần Akira tin tưởng để không bị vạ lây.

Vì thế nên Togami đã nhắc đến cả Văn phòng Thợ săn và Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất. Dù không chắc Akira có hiểu hết tầm quan trọng của những cái tên đó hay không, nhưng hẳn là cậu cũng biết rằng chúng có sức nặng đến mức nào đối với những người như Togami.

Và rồi, Togami khéo léo thăm dò.

“…Nói gì thì nói chứ sao cậu lại giết lãnh đạo Thành phố vậy? Có chuyện gì sao?”

“À, là bị vu oan thôi. Người giết hắn không phải tôi. Là do kẻ giả mạo tôi làm.”

“Ra là vậy sao? Khổ thật nhỉ.”

Togami chấp nhận lời nói của Akira dễ dàng đến mức khiến cậu phải thoáng ngạc nhiên.

“… Cậu tin dễ vậy à?”

"Hửm? Cậu đâu phải loại người sẽ nói dối mấy chuyện đó chứ, đúng không?"

Nghe vậy, nét mặt Akira hơi giãn ra một chút. Cái thời mà cậu luôn bị nghi ngờ vô cớ, bị đổ tội bất chấp sự thật đã là quá khứ. Lời nói của Togami thực lòng khiến cậu cảm thấy vui vẻ.

Akira cùng Carol đi theo Togami vào phòng khách của chiếc xe cắm trại. Ở đó, Shiro đang ngồi phè phỡn trên sofa, trông cực kỳ thư giãn. Olivia thì đứng nghiêm trang cách Shiro một đoạn.

“Yo Akira. Đợi cậu nãy giờ đấy.”

“Shiro. Cảm ơn đã giúp tao thoát khỏi lực lượng Phòng vệ Thành phố, nhưng sao mày lại đột nhập vào xe của Carol thế?”

“Sao á? Thì nếu cứ để nó chạy thẳng về Thành phố thì mấy người làm sao dùng được cái xe này được nữa? Vì vậy tôi mới tiện dừng lại giữa đường hộ cả hai luôn.”

“À, ra vậy.”

Akira và Carol ngồi xuống một chỗ trống bất kỳ. Và như thể đã đoán trước, Olivia mang đồ uống đến cho họ. Akira khẽ gật đầu nhận lấy rồi uống một ngụm. Shiro chỉnh lại tư thế ngồi khi hơi ngoài người về phía trước và bắt đầu nói.

“Vậy Akira. Giờ chúng ta bàn chuyện nợ nần luôn cho nóng nhỉ.”

“Món nợ để tao giới thiệu mày cho người đó thì vẫn chưa đủ đâu.”

“Tôi biết. Thế cậu định làm gì tiếp theo? Tôi đã giúp cậu thoát khỏi lực lượng Phòng vệ, nhưng cậu vẫn là kẻ bị truy nã đấy. Sắp tới sẽ vất vả lắm đây.”

Theo một nghĩa nào đó, việc Akira bị truy nã lại có lợi cho Shiro. Akira càng gặp khó khăn thì Shiro càng có thể tạo ra món nợ lớn hơn nếu giúp được cậu.

“Tôi biết.”

Bị nhắc lại về tình cảnh của mình, Akira thở dài. Nhưng trong tiếng thở dài đó không hề có chút bi quan nào. Thái độ thậm chí có phần thản nhiên ấy của Akira khiến Shiro phân vân không biết là do cậu chỉ là kẻ cứng cỏi đơn thuần hay là đã có sẵn kế hoạch giải quyết.

Đúng lúc ấy, Akira nhận được nhiều cuộc gọi đến cùng lúc. Đó là từ Inabe, Kibayashi và Reina. Akira hơi ngạc nhiên vì có cả những người không ngờ tới liên lạc thì Shiro đã tự tiện kiểm tra thông tin bên kia đầu dây và đề nghị.

“Thời điểm này thì chắc chắn mục đích của tất cả đều giống nhau rồi, đúng không? Thôi thì gom tất cả lại rồi nói chuyện luôn cho nhanh nhé?”

Không đợi Akira trả lời, Shiro tự động thiết lập kết nối. Ngay lập tức, hình ảnh của Inabe, Kibayashi, Reina, Shiori và Kanae hiện lên trong tầm nhìn mở rộng của Akira và những người khác. Phía Inabe cũng nhìn thấy hình ảnh của tất cả mọi người, tức là ngoài hình ảnh của nhau, họ còn thấy cả Akira và những người đang ở cùng cậu.

Vốn định nói chuyện riêng với Akira, việc bị kết nối liên lạc chung với tất cả mọi người một cách đột ngột khiến Inabe, Reina và Shiori lộ vẻ hơi bối rối. Kibayashi và Kanae thì tỏ ra hơi ngạc nhiên nhưng cũng hứng thú ra mặt

Lúc này, Shiro mở lời trước

“Tôi đã tự tiện kết nối với tất cả đấy, nhưng để tôi hỏi lại cho chắc nhé? Tất cả mọi người ở đây đều có ý định hợp tác với Akira đúng không? À, nếu ai liên lạc vì chuyện khác thì xin lỗi nhé, bọn này đang bận. Mời về cho.”

Nghe câu hỏi đó, sự bối rối trên mặt Inabe biến mất. Ông “ngồi” giữa không trung trong không gian ảo với vẻ nghiêm túc.

“Ta không biết những người khác thế nào, nhưng ta gọi là để hợp tác với Akira. Ta sẽ ở lại.”

Hình ảnh của Inabe và những người khác hiện lên sống động như thật, từ nếp nhăn trên quần áo cho đến những chi tiết khác cũng được hiển thị rõ ràng. Tuy nhiên, xung quanh cơ thể họ lại là một khoảng trắng như thể không gian bên ngoài đã bị cắt rời. Đó là do thông tin về không gian ở đầu dây bên kia không được truyền đến. Việc Inabe trông như đang ngồi trên không trung là do chỉ có tư thế ngồi trên ghế của ông là được phản chiếu lại.

Khi Akira nhìn cảnh tượng đó với vẻ hơi thích thú thì Kibayashi nói với giọng vui vẻ.

“Akira. Khỏi phải nói rồi nhỉ. Tôi cũng sẽ hợp tác với cậu. Yên tâm đi. Cứ giao cho tôi.”

“...Vậy à.”

Dù cảm thấy biết ơn, nhưng Akira lại có cảm giác không thể nói lời cảm ơn một cách thẳng thắn theo nghĩa tốt được, nên cậu chỉ cố gắng đáp lại được bấy nhiêu. Tiếp theo, Reina nói với Akira với vẻ nghiêm túc.

“Chúng tôi cũng sẽ hợp tác với Akira. Không, nói thẳng ra luôn nhé. Hợp tác là để tạo ra một món nợ với cậu.”

“…Dù lý do là gì thì được giúp là tốt rồi, nhưng tạo món nợ để làm gì?”

“Chúng tôi có việc muốn nhờ Akira.”

“Việc gì?”

“…Bây giờ tôi chưa thể nói được. Đó là một yêu cầu lớn đến mức chỉ để nói ra nội dung thôi cũng cần phải tạo ra một món nợ lớn với Akira trước đã. Hiện tại tôi chỉ có thể nói được tới vậy thôi.”

Akira nhìn Reina chăm chú. Trong mắt cậu không có sự ngờ vực nào đối với Reina, nhưng lại có sự khó hiểu. Đáp lại ánh mắt đó, Reina nói tiếp.

“Một khi đã hợp tác với người bị Thành phố Kugamayama truy nã thì việc chúng tôi bị Thành phố coi là kẻ thù cũng không có gì lạ. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho điều đó để hợp tác với Akira. Hơn nữa, dù nội dung yêu cầu có là gì, chúng tôi cũng không có ý định và cũng không thể ép buộc cậu. Vì vậy bây giờ cậu có thể không hỏi về nó được không?”

Rốt cuộc họ muốn nhờ vả chuyện gì mà đến mức phải hợp tác với một kẻ bị truy nã như cậu? Akira quả thực có hơi tò mò, nhưng sự tò mò đó không thể sánh được với thái độ nghiêm túc của Reina. Cậu cười đáp.

“Hiểu rồi.”

“Cảm ơn cậu. Vậy giúp chúng tôi nhiều lắm.”

Reina cũng mỉm cười đáp lại. Shiori và Kanae đứng sau lưng Reina cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có ý định hợp tác với Akira thì hãy đi đi. Shiro đã nói vậy. Và dù hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, tất cả những người ở đầu dây bên kia đều đã bày tỏ ý định hợp tác với Akira. Nhưng vẫn chưa phải là tất cả mọi người ở đây. Một người đã có mặt từ đầu giơ nhẹ tay lên nói với Akira. Đó là Togami.

“À, Akira. Tôi có nên ở lại không?”

Tất cả mọi người ở đây đều hợp tác với Akira. Bầu không khí là như vậy, nhưng nói đúng hơn thì Togami chỉ tình cờ bị Shiro đột nhập khi đang vận chuyển xe cho Carol chứ không phải cậu đến để hợp tác với Akira.

Akira cũng nhận ra điều đó và định bảo Togami về. Nhưng trước đó, Togami nói tiếp.

“À nói trước luôn, nếu được tự quyết định thì tôi sẽ ở lại. Tôi hỏi dựa trên cơ sở đó.”

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Akira, Togami nói thêm để giải thích.

“Reina cũng vừa mới nói rồi đấy. Vì hợp tác với kẻ bị truy nã nên cậu cũng sẽ mắc tôi một món nợ lớn, Akira cũng hiểu điều đó mà đúng không? Nên là, tôi muốn dùng món nợ lớn đấy để xóa đi món nợ ở tàn tích Kuzusuhara.... Vậy không được à?"

Togami nói với thái độ có phần nhún nhường. Khi còn ở đường hầm dưới lòng đất và Khu vực sâu thứ ba, thậm chí là cả trong trận chiến rút lui sau đó nữa, Togami đã mắc Akira một khoản nợ lớn. Ít nhất thì Togami tự nhận thức được như vậy.

Sống sót sau khi bị tấn công bởi cả sinh vật hợp thể dị dạng lẫn Kaiju. Nếu quy ra tiền để trả phí hộ vệ thì sẽ là bao nhiêu? Thật sự không thể tưởng tượng nổi. Đề nghị xóa một món nợ lớn như vậy có lẽ là quá hời. Togami nghĩ vậy, nhưng vì không nghĩ ra cách trả nợ nào khác nên cậu cứ nói thử xem sao.

Và Akira cũng hiểu ra. "Tôi có nên ở lại không?" Câu hỏi đó của Togami có nghĩa là liệu việc cậu ta ở lại có khiến món nợ càng thêm chồng chất thay vì trả được nợ hay không. Kẻ vướng chân vướng tay thì chỉ tổ thêm phiền. Nếu bị nghĩ như vậy thì cậu ta sẽ ngoan ngoãn ra về. Ý là như vậy.

Nếu thế, Akira không có lý do gì để từ chối sự giúp đỡ ấy. Ngược lại, cậu còn có thiện cảm với ý muốn không muốn quỵt nợ của Togami. Cậu cười đáp.

“Hiểu rồi. Thế là huề.”

"Cảm ơn nhé."

Togami cũng cười đáp lại và khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Và người cuối cùng chưa tuyên bố hợp tác với Akira lên tiếng. Đó là Carol.

“Akira. Nói để xác nhận thôi nhé, tôi cũng sẽ hợp tác với cậu đấy. Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi chỉ bị dòng đời đưa đẩy tới chỗ này thôi à?”

“À, cái đó thì…”

Đúng là cậu nghĩ vậy. Thái độ và câu trả lời ngập ngừng của Akira đã phần nào xác nhận điều đó. Thấy vậy, Carol nói với vẻ hơi bất mãn.

“Nếu cậu dám nói không cần sự hợp tác của tôi thì tôi sẽ tống cổ cậu ra khỏi cái xe này ngay lập tức. Xe này là của tôi đấy, biết chưa? Đã bị truy nã rồi thì Akira không thể quay lại Thành phố được đâu đúng không? Không có sự giúp đỡ của tôi thì Akira chỉ có nước ngủ ngoài vùng đất hoang thôi đấy? Chắc cậu không muốn thế đâu nhỉ?”

“Ừ, cũng phải.”

Thấy Akira hơi lúng túng đáp lại như vậy, Carol dịu giọng xuống, cười nói.

“Akira cũng nói rồi còn gì? Phí hộ vệ của tôi, không thúc giục cũng không đòi nợ, nhưng trả được bao nhiêu thì trả. Thế nên tôi sẽ trả hết khả năng của mình. Bằng hình thức hợp tác ấy?”

Akira cũng thả lỏng bầu không khí.

“Đúng là vậy nhỉ… Hiểu rồi. Vậy tôi nhờ cô đấy.”

“Ừ. Tôi sẽ cố gắng.”

Vậy là tất cả mọi người có mặt đều đã tuyên bố hợp tác với Akira. Và người mà sự tuyên bố đó thậm chí còn không cần thiết, người mà chỉ Akira mới nhìn thấy được, mỉm cười với cậu.

[Tôi cũng nên nói nhỉ. Akira. Tôi cũng sẽ hợp tác với cậu.]

[Ừ. Nhờ cô đấy.]

Giữa Akira và Alpha, đó chỉ là cuộc trao đổi quen thuộc thường ngày.

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Ơ. Thông báo là 2 chương. Sao có 1 chương mới thôi vậy ta.
Mình đâu có đọc sót đâu.
Xem thêm
khả năng sếp đang giấu 1 chương để mai đăng tiếp 🤤
Xem thêm
Hấp dẫn ghê, hi vọng Togami sẽ có cơ hội lập công trạng :v
Xem thêm
Lên hạng 70 cái thì 4 bể là nhà
Xem thêm
Cảm ơn anh Duck 👍 🦆
Xem thêm
Ozu
Ngon giờ thì đi đâu cx có người tin tưởng thế này, khác biệt so vs thời xưa nhiều r đấy.
Tkssss
Xem thêm
Lại có biến😘
Xem thêm
Kc8
Đồng minh đông phết
Xem thêm
Lần này với lần trước đã khác nhiều rồi. Đọc thấy Akira trưởng thành khi được mọi người đến lại giúp như này là quá tuyệt vời rồi. Sắp tới hi vọng sẽ lần đầu tiên được thấy Akira chiến đấu vì cậu thực lòng nghĩ cho người khác.
Xem thêm
Quá khứ cậu không có gì trong tay phải cược bản thân để tăng xác xuất sống. Càng tiến tới lương lai càng được nhiều thứ càng giảm xác suất sống khi này cược mạng không còn đủ nữa, thứ tiếp theo sẽ là cảm xúc, tinh thần, lý tính,... thứ mà mất đi sống không bằng chết
Xem thêm
Vừa nhắm mắt thì nghe thông báo. Tuyệt vời
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Nhanh quá, cảm ơn bác đã ủng hộ :3
Xem thêm