Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [COMPLETED]

Chương 231: Lý do giết người

16 Bình luận - Độ dài: 9,827 từ - Cập nhật:

Duck: Hết vol :D Đã thêm tag romance và comedy :D 

Vừa vui vừa buồn, nhưng buồn nhiều hơn :'(

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Sau khi lên xe của Reina và ngồi vào bên trong, Akira chuyển trạng thái từ cảnh giác sang nghỉ ngơi. Khi thả lỏng, cảm giác mệt mỏi lại càng trở nên rõ rệt. Cậu uống thuốc hồi phục, cảm nhận tác dụng của nó đang lan toả trong cơ thể và thở dài một hơi.

Lúc này, Shiro nở nụ cười vui vẻ và nói với Akira.

“Akira, tôi cứu cậu đúng như đã hứa rồi nhỉ? Nhờ tôi mà cậu mới thoát chết trong tình huống đó đấy nhé. Đây là một món nợ lớn đấy. Thế nào hả?”

Shiro ngụ ý rằng với món nợ lớn như vậy rồi thì chẳng phải Akira nên giới thiệu cậu với Tsubaki hay sao? Nhưng vì đang có Reina ở bên cạnh nên Shiro tránh nhắc trực tiếp cái tên ấy mà chỉ hỏi vòng vo như thế.

Akira suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“...Không được.”

Nụ cười của Shiro vụt tắt. Cậu bất mãn nhìn Akira.

“Này này này này Akira, cậu nói cái gì thế? Cậu có biết là tôi đã phải vất vả thế nào để cứu cậu không? Nếu tôi không đến kịp thì cậu chắc chắn đã chết rồi đấy, biết không hả?”

“Tao không phủ nhận chuyện đó, và tao cũng thừa nhận đây là một món nợ lớn. Nhưng để tao chấp nhận yêu cầu đấy thì vẫn chưa đủ. Đơn giản là vậy thôi.”

Cả Akira và Shiro đều nhìn thẳng vào nhau với vẻ nghiêm túc. Không ai chịu nhượng bộ ai. Ánh mắt của họ thể hiện rõ quyết tâm ấy. Sau một hồi im lặng, bên nào cảm thấy phiền phức hơn nếu để mối quan hệ này rạn nứt thì sẽ là kẻ phải xuống nước. Và người đó là Shiro. Cậu thở dài rồi tiếp tục nói.

“Thế thì cho tôi hỏi, với món nợ lần này thì cậu sẵn sàng làm tới đâu? Cậu vừa công nhận là mang ơn tôi rồi đấy nhé?”

“Ừm.... Nếu mày nói là muốn đến nơi bị phong toả ở Khu vực sâu thứ nhất và cần người hộ tống thì tao có thể nhận lời. Nhưng hiện giờ tao vẫn đang làm yêu cầu hộ vệ cho Carol, nên nếu có nhận thì mày cũng phải đợi tao hoàn thành việc đó đã.”

“Lộ trình là trên mặt đất hay qua đường hầm ngầm?”

“Cái đó tao để mày quyết định. Đường nào đi nữa thì tao cũng sẽ đi cùng. Nhưng nếu thấy đi tiếp là quá nguy hiểm thì tao sẽ lập tức đưa mày về. Điều kiện là phải sống sót. Tao không định tham gia vào mấy hành động tự sát đâu, mà nếu là tự sát thật thì lại càng không.”

Shiro trầm ngâm.

Vì đã có một vệ sĩ như Olivia rồi nên nếu có đưa Akira đi cùng thì chắc chắn cậu vẫn sẽ an toàn đến được chỗ Tsubaki. Nhưng nếu chỉ đơn thuần để Akira là người tham dự thì Shiro cũng không nghĩ cuộc đàm phán với Tsubaki sẽ thuận lợi.

Cũng có thể giao lại việc thương lượng với Tsubaki cho người phụ trách đàm phán của Tập đoàn Sakashita. Sugadome đã nói là làm như thế cũng được. Nhưng Shiro biết rõ nếu kết quả chỉ nằm ở mức đó thì vẫn chưa đủ để xí xoá vụ cậu đã đào tẩu khỏi Sakashita.

Thế nhưng hiện giờ Shiro cũng chưa có thành quả rõ ràng nào để trình cho Sugadome. Đã đến lúc cần thể hiện một kết quả nhất định để tiếp tục giữ được mức độ tự do hiện tại. Nghĩ đến đây, Shiro tự hỏi liệu có nên làm việc đó hay không.

“Ừmmm.....”

Shiro vẫn lượng lự không biết có nên sử dụng món nợ này với Akira hay không. Đúng lúc ấy, Akira chợt nghĩ ra điều gì đó và hỏi.

“Mà này, tại sao Reina lại đi cùng mày vậy?”

Reina đáp.

“Shiro thuê tôi làm vệ sĩ mà.”

“Vậy ư. Nói thế này có vẻ hơi kỳ, nhưng cô cũng can đảm thật. Dám nhận làm vệ sĩ luôn. Chẳng phải cô đã nghe chuyện bọn tôi bị mắc kẹt ở đó rồi sao? Thế mà cô vẫn dám đi tới chỗ nguy hiểm như vậy.... À, hoá ra là thế hả?”

“Hoá ra là thế hả là sao?”

“Không, Shiro từng nhắc cái gì đó về việc nhờ tôi làm người trung gian để thuê vệ sĩ. Hoá ra là nói về cô và nhóm của cô. Người mạnh khủng khiếp mặc đồ hầu gái kia chắc cũng liên quan đến nhóm cô nhỉ? Vậy nên cậu ta mới dẫn mọi người đến chỗ tôi gặp nạn. Nhờ vậy mà tôi mới được cứu. Cảm ơn cô nhé.”

“Không có gì đâu. Tôi cũng mừng vì cậu vẫn an toàn.”

Reina mỉm cười và đáp lại rất tự nhiên.

Vì đang mải suy nghĩ xem nên xử lý món nợ của Akira như thế nào nên Shiro chỉ lơ đãng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ. Cậu suýt nữa thì để mọi thứ trôi qua như vậy, nhưng rồi khi nhận ra có điều gì đó không ổn, Shiro vội vàng nói.

“Khoan đã!? Akira! Cậu hiểu nhầm rồi! Cô ấy là do tôi thuê mà!”

“À, mày thuê cô ấy là nhờ tao làm trung gian với Reina phải không?”

“Không phải thế! Là tôi trực tiếp thuê Olivia-san đấy! Tôi không nhờ Reina làm trung gian hay gì hết!”

Nhận ra Akira suýt nữa thì hiểu lầm rằng món nợ cứu mạng kia là nhờ Reina, Shiro vội vàng giải thích để đảm bảo sự thật không bị bóp méo. Nhưng đúng lúc đó, Reina xen ngang.

“Nhưng nếu lúc đó tôi không có mặt ở đấy thì Shiro đâu thể thuê Olivia-sama được, đúng không? Mà nói trắng ra thì gần như anh đã đe doạ để tôi phải nghe theo còn gì, đúng chứ?”

Akira liếc nhìn Shiro với ánh mắt có phần nghiêm khắc.

“Này, có thật vậy không?”

Shiro không thể trả lời ngay. Bởi vì tuy không hoàn toàn chính xác, nhưng lời Reina vừa nói cũng không sai đến mức có thể phủ nhận ngay.

Nhưng những gì Reina nói cũng không đến mức nghiêm trọng như Akira nghĩ. Reina hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn cố tình nói theo kiểu sẽ khiến Akira có ấn tượng xấu về Shiro.

Shiro cũng nhận ra điều đó. Cậu vô thức lườm cô một cái. Reina đáp lại ánh mắt ấy bằng một nụ cười. Nghĩ rằng như vậy là đủ để trả đũa vụ Shiro đã lợi dụng mình, cô tiếp tục câu chuyện.

“Akira, chuyện đó có nhiều uẩn khúc lắm. Giờ tôi sẽ giải thích cậu nhé, được chứ? Trước hết thì hãy nghe tôi nói cái đã.”

Rồi cô liếc nhanh về phía Shiro như muốn nói rằng “Tôi sẽ dừng việc trả đũa ở đây, nhưng nếu anh dám xen vào và nói gì thừa thãi trong lúc tôi giải thích với Akira thì tôi sẽ làm mối quan hệ giữa anh và cậu ấy tan tành”.

Shiro hiểu ý. Cậu khẽ thở dài và gật đầu như buông xuôi. Thấy vậy, Reina quay sang Akira. Cô lấy ra một tấm thẻ trắng và đưa cho cậu xem.

“Akira, cậu có nhớ tấm thẻ này không?”

“...Cái gì thế?”

“Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ bắt đầu từ đó nhé. Tấm thẻ này là thứ cậu nhận được khi chúng ta cùng nhau tìm kiếm người máy tự động của Cựu thế giới ở tàn tích Thành phố Mihazono....”

Reina nghiêm túc giải thích rằng tấm thẻ này là thứ Olivia để lại cho Akira khi cậu bất tỉnh, rằng Olivia là một thực thể của Tập đoàn Lion’s Tail từ Cựu thế giới, và rằng Shiori đã khéo léo dùng lời nói để lấy tấm thẻ này từ Akira.

Nghe Reina kể, Akira dần nhớ lại sự việc.

“À, nhớ rồi nhớ rồi. Là cái thẻ lúc đó. Thế cái thẻ đấy có vấn đề gì sao? À, hay là vì cái thẻ đó kiếm được kha khá tiền rồi nên cô định chia lợi nhuận cho tôi như đã hứa hả?”

Akira vui vẻ nghĩ rằng mình sắp có một khoản thu nhập bất ngờ. Nhưng thái độ ấy lại nằm ngoài dự đoán của Reina.

“...Ơ, Akira. Cậu không giận sao?”

“Giận gì cơ?”

“Thì là việc Shiori lấy tấm thẻ của cậu ấy.”

“Lấy ư? Tôi nhớ là đã đồng ý đưa nó mà.”

“Ừ, có thể là thế thật, nhưng....”

Reina nghĩ rằng cuộc thương lượng đó thực chất gần giống như lừa đảo khi Shiori đã lợi dụng sự thiếu hiểu biết của Akira. Cô ngạc nhiên vì thấy Akira hoàn toàn không bận tâm đến chuyện đó.

Akira tiếp tục.

“Tôi hiểu ý cô muốn nói rồi. Ý cô là cái thẻ đó là thứ có thể kiếm được rất nhiều tiền nếu như sử dụng đúng cách, và nó quý giá đến mức Shiori không kìm được mà phải làm chuyện đó đúng không? Cô muốn hỏi tại sao tôi không giận khi bị lấy mất một thứ quý giá như vậy phải không?”

“Đúng thế. Tấm thẻ này....”

“Nhưng dù tôi có giữ cái thẻ đó đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng biết cách biến nó thành tiền kiểu gì, tôi cũng chẳng có mối quan hệ nào để làm việc đó cả. Vì vậy nên tôi nghĩ việc đưa cái thẻ cho người có khả năng hơn và mong được chia một phần lợi nhuận cũng không phải phương án tệ. Với lại chuyện đấy có phải lừa đảo hay không thì chúng ta cũng đã bàn xong từ lúc đó rồi. Giờ tôi không định lôi lại chuyện cũ ra để cằn nhằn đâu.”

Đó là suy nghĩ thật lòng của Akira. Nhưng nếu phải nói thêm lý do vì sao cậu không giận thì còn một điều nữa mà cậu vừa nhớ ra.

Khi Akira thương lượng với Shiori thì chính Alpha đã khuyên cậu nên đưa tấm thẻ đó cho cô. Nói cách khác, nếu cứ giữ cái thẻ ấy thì nó sẽ kéo theo nhiều rắc rối về sau.

Vì là một vật như vậy nên khi đã có thể vứt bỏ nó, thậm chí còn có thể kỳ vọng nó sẽ tạo ra lợi nhuận thì chẳng có lý gì để Akira phải tức giận cả.

Reina không thể nào biết được tình hình phía sau ấy, nhưng ít nhất cô cũng nhận ra rằng Akira thực sự không giận. Cô thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cũng giãn ra đôi chút.

“Vậy à.... Tôi cũng không muốn cãi cọ với Akira đâu, nên nghe cậu nói vậy thì tôi cũng thấy nhẹ lòng rồi. Cảm ơn cậu.”

Akira không giận về chuyện tấm thẻ. Tốt quá rồi. Reina đã có thể kết thúc câu chuyện tại đây. Biết là vậy, nhưng Reina vẫn tiếp tục.

“Kể cả vậy thì việc Shiori đã làm chuyện gần như lừa đảo với Akira vẫn là sự thật. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về điều đó. Tôi không định để mọi chuyện mập mờ trôi qua như vậy đâu. Nếu cậu có gì muốn nói thì cứ nói ra nhé. Tôi không hứa là sẽ làm được tất cả, nhưng cậu cứ nói thử xem.”

Với tư cách là chủ nhân của Shiori và Kanae, Reina thể hiện thái độ nghiêm túc và sẵn sàng chịu trách nhiệm về hành động của họ trước Akira.

Thái độ nghiêm túc ấy, nói cách khác là đang cố gắng làm một chủ nhân để không khiến các tuỳ tùng phải xấu hổ nên Reina tỏ ra hơi cứng nhắc. Điều đó lại khiến Akira cảm thấy lúng túng.

“Cô nói thế thì cũng khó xử cho tôi thật....”

Reina đang nghiêm túc đối diện với việc Shiori đã làm. Nếu Akira tỏ vẻ xem nhẹ chuyện này, chẳng hạn như chỉ đưa ra một yêu cầu qua loa nào đó cho qua chuyện thì ngược lại cậu sẽ thiếu tôn trọng Reina.

Vậy cậu nên làm gì? Có lẽ nên xem đây là một món nợ lớn và bảo cô ấy trả ơn vào một lúc nào đó? Reina cũng đã nói là không muốn cãi nhau với cậu nên như vậy chắc cũng được rồi. Quyết định thế đi.

Vừa nghĩ tới đây, Akira nhớ lại lời của Reina.

Tôi không muốn cãi cọ với Akira đâu.

Một câu nói ngắn gọn. Và cậu trở nên nghiêm túc.

“...Tôi có thể nói bất cứ điều gì sao?”

Trước thái độ nghiêm túc bất ngờ của Akira, Reina cũng nghiêm túc đáp lại.

“Ừ. Còn chuyện có thể đáp ứng được hay không thì tôi chỉ có thể nói sau khi nghe cậu nói thôi.”

“Vậy à. Thế thì tôi nói đây.”

Không biết sẽ bị yêu cầu điều gì, Reina hồi hộp chờ đợi những lời tiếp theo.

Và rồi Akira nói.

“Đừng trở thành kẻ thù của tôi.”

25a043d9-059b-4a72-bea1-b56cac557faf.jpg

Trước yêu cầu ngoài dự đoán ấy, lần này đến lượt Reina cảm thấy bối rối. Cô bất giác hỏi lại như để chắc chắn.

“...Ờ, chỉ vậy thôi sao? Dù không cần cậu phải nhờ thì tôi cũng chẳng có ý định trở thành kẻ thù của Akira đâu.”

“Ừ. Nhờ cô. Nói là nhờ vậy thôi chứ cô cứ cố gắng hết sức là được. Nếu không làm được thì cũng không sao.”

Lời nói của Akira có thể bị hiểu theo hướng tiêu cực, như thể cậu chẳng hy vọng gì vào việc lời hứa ấy sẽ giữ được vậy. Reina bất giác để lộ chút bất mãn trên nét mặt.

“Akira, cậu chỉ nhờ vậy thôi sao?”

“Ừ.”

Thái độ của Akira khiến Reina, người đang nghiêm túc muốn chịu trách nhiệm về chuyện này, cảm thấy như mình đang bị xem nhẹ. Nhưng câu nói tiếp theo của cậu khiến cô phải thay đổi suy nghĩ.

“...Vì ngay cả Yumina... cũng không thể làm được điều đó.”

Lời nói ấy thật nặng nề.

Khi biết tin về cái chết của Katsuya, Reina cũng biết được rằng Yumina đã bị Akira giết chết. Việc Akira giết Katsuya thì cô còn có thể hiểu được. Nhưng Yumina, người từng thân thiết với Akira, cũng đã bị cậu giết ư? Liệu có phải với một Thợ săn thì bất kỳ ai trở thành kẻ thù đều sẽ bị giết? Nghĩ vậy, bên cạnh cảm xúc về cái chết của Katsuya thì Reina cũng mang trong lòng một nỗi băn khoăn khó tả.

Thế nhưng nhờ lời nói ấy của Akira mà cô đã hiểu.

Đúng là Akira và Yumina đã trở thành kẻ thù. Họ đã đối đầu với nhau. Nhưng cả hai đều không mong muốn điều đó. Dù không biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Reina cũng cảm nhận được rằng, cả hai đều đã cố gắng hết sức để tránh khỏi kết cục đó.

Và rồi cuối cùng... họ vẫn không thể tránh được.

Reina hiểu và chấp nhận điều đó. Sự chấp nhận ấy đã làm dịu đi nỗi day dứt trong lòng cô. Đúng là Akira đã giết Katsuya và Yumina. Nhưng đó thực sự là điều không thể tránh khỏi. Reina nghĩ vậy.

Dẫu biết rằng suy nghĩ ấy mang theo một phần hy vọng, một mong muốn rằng “giá như mọi chuyện không như thế”, nhưng Reina vẫn nhận thức rõ điều đó và âm thầm chấp nhận.

Và rồi, khi đã hiểu rằng lời Akira vừa nói kia là một ước nguyện nặng nề đến mức gần như là điều không tưởng đối với cậu, một thứ mà chỉ việc mong mỏi thôi cũng đã là sự ngu xuẩn khó chấp nhận, nhưng Reina vẫn lấy danh nghĩa của mình ra để tuyên bố.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không trở thành kẻ thù của Akira. Tôi hứa đấy. Tôi thề, dưới danh nghĩa của Reina Lilalt Lawrence này.”

Akira không hiểu lời tuyên bố ấy mang ý nghĩa mạnh mẽ đến mức nào đối với Reina. Tuy vậy, cậu vẫn cảm nhận được rằng cô đã đáp lại với một quyết tâm to lớn. Cậu thả lỏng nét mặt đáp lại.

“...Vậy à. Cảm ơn cô.”

Dù chỉ là một câu trả lời ngắn gọn, nhưng trong đó chứa đựng sự biết ơn chân thành. Cảm nhận được điều đó, Reina cũng dịu lại bầu không khí quanh mình và mỉm cười.

Chứng kiến cảnh tượng giữa Akira và Reina, trong lòng Shiro cảm thấy một bầu không khí lạc lõng và bất an.

(...Hả? Khoan đã. Ý là giờ mình phải giải thích chuyện đã thuê Olivia cho Akira trong cái bầu không khí này sao?)

Shiro không thể không giải thích được. Việc Olivia đã giúp Akira và Reina đúng lúc chính là “món nợ” mà Shiro tạo ra với Akira. Nếu không giải thích rõ ràng thì “món nợ” ấy sẽ bị Reina chiếm mất. Nhưng Shiro cũng nghĩ rằng nếu xen vào bầu không khí này, Akira sẽ xem cậu là thằng vô duyên không biết đọc tình huống, và ấn tượng của Akira về cậu từ đó cũng sẽ giảm sút.

Vì muốn Tsubaki giới thiệu bản thân với thái độ thân thiện thì ấn tượng của Akira là vô cùng quan trọng. Phải làm gì đây? Shiro bắt đầu lo lắng về chuyện đó.

Đúng lúc ấy, như chợt nhớ ra điều gì, Akira quay sang hỏi Shiro.

“Này Shiro. Chuyện mày đe doạ Reina để bắt cô ấy nghe lời là thế nào vậy?”

“À, cái đó....”

Thấy vẻ mặt hơi nghiêm nghị của Akira, Shiro cảm nhận được thanh thiện cảm của Akira dành cho cậu đang tụt dần. Shiro bắt đầu hoảng hốt trong lòng.

Đúng lúc ấy Reina lên tiếng giải nguy.

“Akira, chuyện đó chỉ là do Shiro đang vội vàng muốn thuê Olivia-sama thôi. Ừ thì lúc đấy tôi có hơi bực mình thật, nhưng nhờ anh ta gấp rút như vậy nên bọn tôi mới kịp cứu Akira. Tôi không để bụng đâu. Akira cũng đừng bận tâm.”

“Vậy à? Nếu thế thì....”

Thấy Akira giãn nét mặt, Shiro khẽ thở phào nhẹ nhõm. Rồi cậu nhận ra ánh mắt của Reina. Ánh mắt ấy như đang nói “Anh nợ tôi một mạng đấy”. Shiro bất đắc dĩ chấp nhận món nợ đó.

“Vậy để tôi giải thích lại cho cậu rõ, Akira. Tôi chỉ mượn cái thẻ đấy từ Reina thôi. Việc kết nối với Tập đoàn Lion’s Tail của Cựu thế giới, thương lượng với vệ sĩ rồi trả thù lao nữa, tất cả đều là do tôi làm. Không phải Reina.”

“Nhưng mày đã thuê nhóm của Reina làm vệ sĩ mà, phải không?”

“Đúng là tôi có thuê họ. Nhưng đó là chuyện khác với Olivia-san. Vì vậy người cậu mang ơn vì đã được cô ấy cứu là tôi, là người đã thuê Olivia-san đây này. Chứ không phải Reina. Rõ rồi chứ?”

“Rồi rồi, tao hiểu rồi. Thế sau khi xong vụ bảo vệ Carol thì tao cứ đến nơi phong toả ở Khu vực sâu thứ nhất với mày là được chứ gì?”

“...Không, bây giờ cứ để món nợ đó ở đấy đã.”

“Hiểu rồi.”

Với câu nói đó, cả Reina và Shiro đều đã nói xong những điều cần nói với Akira. Họ bắt đầu chuyển hướng suy nghĩ sang những việc tiếp theo. Reina liếc nhìn tấm thẻ trong tay.

(Vụ lấy được tấm thẻ từ Akira bằng phương pháp chẳng khác gì lừa đảo đã được giải quyết.... Tiếp đến mình phải làm gì đây.... Tình hình giờ cũng đã thay đổi, trước hết thì chắc vẫn phải bàn với Shiori thôi.)

Rồi cô liếc nhìn Akira.

(Xét theo tình hình thì lẽ ra Akira có thể sử dụng được tấm thẻ này.... Nhưng chẳng rõ cậu ấy thực sự không biết, hay là biết mà lại giả vờ không dùng được.)

Nếu chỉ không biết thì có thể nói cho Akira luôn cũng được. Nhưng nếu là đang giả vờ thì việc chỉ ra điều đó có thể bị xem là hành động thù địch với Akira. Và Reina cũng đã hứa là sẽ không trở thành kẻ thù của cậu. Nếu là trường hợp sau thì cô không thể làm vậy được.

(Chuyện đó cũng phải bàn lại với Shiori sau.... Có khi cả việc mình muốn nhờ Akira cũng phải thay đổi để phù hợp hơn với tình hình này....)

Ban đầu Reina cũng giống như Shiro khi cô chỉ định nhờ Akira hỗ trợ để sử dụng tấm thẻ này một cách an toàn. Nhưng giờ đây, cô bắt đầu nghĩ rằng bản thân có thể nhờ cậu chuyện khác.

(Akira có nhắc tới nơi phong toả ở Khu vực sâu thứ nhất. Nếu đó là chỗ mà Shiro muốn đến thì cụ thể là vì chuyện gì? Đàm phán với nhân cách quản lý ở đó sao? Nhưng lý do gì mà lại cần Akira giúp chuyện đấy chứ? Nhờ Akira làm trung gian thì khả năng thành công sẽ cao hơn ư? Kể cả đối tượng có là nhân cách quản lý thuộc hệ thống trị? Akira có gì đó đặc biệt sao?)

Thông thường thì những chuyện như vậy nghe thôi cũng đã thấy không tưởng rồi. Nhưng việc Olivia đã cố tình để lại thẻ cho Akira khiến Reina không thể loại trừ khả năng đó. Bởi vì vốn dĩ, việc một người như Olivia, hay nói đúng hơn là Tập đoàn Lion’s Tail của Cựu thế giới, lại cố tình để lại thẻ cho một Thợ săn tình cờ có mặt ở đó, thậm chí còn đang bất tỉnh là điều không thể xảy ra.

(Chính vì chuyện bất khả thi ấy đã thực sự xảy ra nên mình cần xem xét lại tất cả từ đầu dựa trên cơ sở đó. Nếu muốn Akira hợp tác thì tốt nhất là phải tạo thêm cho cậu ấy một món nợ nữa....)

Shiro cũng liếc nhìn Akira.

(...Tên này đã tự nguyện nói là sẽ đi cùng mình với vai trò vệ sĩ tới khu vực đang bị lực lượng Phòng vệ Thành phố Kugamayama phong toả nghiêm ngặt. Xét kỹ ra thì cậu ta cũng rất sòng phẳng trong việc thanh toán nợ nần. Giờ chỉ cần tìm cách để tạo ra một món nợ đủ lớn để khiến cậu ta giới thiệu mình với Tsubaki....)

Làm thế nào đây? Shiro suy nghĩ một lúc nhưng không thể tìm ra được ý tưởng nào hay ho. Nhưng cậu không bi quan.

(Thôi, kiểu gì cũng sẽ có cách. Giống như lần này, nghe chừng Akira rất dễ bị cuốn vào những tình huống kỳ lạ. Vậy thì cơ hội tạo ra món nợ lớn chắc chắn sẽ sớm xuất hiện thôi. Hơn nữa, nếu cậu ta là người đủ tin cậy trong việc giữ lời hứa hay hợp đồng thì mình cũng không nhất thiết phải bám vào chuyện của Tsubaki. Có thể nhờ cậu ta hợp tác trực tiếp cho mục tiêu của mình....)

Đối với Shiro, việc liên quan đến Tsubaki chỉ là một cách để đạt được chiến chiến tích, từ đó thuyết phục Sugadome cho phép cậu ra ngoài dưới danh nghĩa “tham quan”. Nói cách khác, đó chỉ là phương tiện để đạt được mục đích chứ chưa phải mục đích cuối cùng. Nếu nhờ sự hợp tác của Akira mà cậu có thể trực tiếp đạt được mục tiêu ấy thì chuyện của Tsubaki đối với Shiro cũng chẳng còn quan trọng nữa.

(Giờ mình đã thuê được Olivia nên trước mắt lực lượng chiến đấu xem như đã đủ. Nhưng về cơ bản thì cô ấy chỉ là vệ sĩ. Nếu dùng hết số Colon hiện có thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nếu là Akira thì mình có thể thuê cậu ta bằng Aurum thay vì Colon.... Nhưng chắc chắn Akira sẽ không làm việc vì tiền, nên chắc mình cần một món nợ lớn hơn làm tiền đề. Để làm được điều đấy thì phải tạo thêm nhiều món nợ với Akira....)

Đúng lúc đó, Akira nhận ra cả Reina và Shiro đều đang nhìn mình với ánh mắt giống hệt nhau.

“...Gì vậy?”

“Không có gì đâu.”

“Không có gì cả.”

Akira thực sự không muốn dò hỏi đến cùng, nhưng cậu vẫn hơi tò mò. Nghĩ vậy, Akira hỏi Alpha trước.

[Alpha, cô nghĩ là chuyện gì?]

[Có lẽ họ đang nghĩ cách để khiến Akira mắc nợ mình đấy.]

[Shiro thì không nói rồi, nhưng cả Reina cũng vậy sao?]

[Chắc họ muốn nhờ Akira làm gì đó thông qua món nợ này. Nếu không có lý do gì đặc biệt thì khó có thể nghĩ là Reina lại đến tận đây chỉ vì được Shiro thuê làm vệ sĩ. Akira và Reina đâu có thân thiết đến mức khiến cô ấy bất chấp nguy hiểm để chạy tới cứu cậu mà không có lý do chứ, đúng không? Shiori chắc chắn cũng sẽ ngăn cản cô ấy.]

Akira thoáng nghĩ tới việc hỏi thẳng cả hai, nhưng cậu lại đổi ý. Hiện giờ cậu đang làm yêu cầu hộ vệ cho Carol. Nếu hỏi lung tung để rồi bị cuốn vào rắc rối thì không hay chút nào. Nghĩ vậy, Akira quyết định không hỏi thêm nữa.

Lúc ấy, chiếc xe đã đi qua ranh giới giữa Khu vực sâu thứ nhất và Khu vực sâu thứ hai của đường hầm dưới lòng đất.

“Ủa? Vách ngăn đang mở sao?”

Shiro thản nhiên đáp.

“Ờ, tôi mở đấy.”

“Cái đó cũng mở được luôn hả...?”

“Khó thấy ông bà luôn. Cần đóng lại không?”

Dù việc vượt qua hệ thống điều khiển của tàn tích để mở vách ngăn là cực kỳ khó khăn, kể cả với Shiro, nhưng khi đóng lại thì tương đối dễ. Vách ngăn phía sau xe bắt đầu đóng lại. Ngay lúc ấy, giọng nói hoảng hốt của Tatsukawa vang lên qua bộ đàm.

“Này!? Vách ngăn đang đóng lại rồi kìa!?”

“Để mở toang hoang thế thì quái vật tràn ra nguy hiểm lắm, đúng không?”

“Cậu là người đóng nó hả!?”

Tatsukawa lớn giọng, vừa vì bất ngờ rằng lại có người có thể can thiệp vào hệ thống của tàn tích, vừa vì khi vách ngăn đóng lại, cả xe hay vũ khí hình người cũng không thể đi qua, từ đó khiến việc khám phá tàn tích trở nên bất khả thi. Sau đó anh bình tĩnh lại và nói tiếp.

“Shiro phải không? Cậu là ai vậy?”

“Bí mật. Tốt nhất là đừng hỏi thì hơn đấy.”

Shiro trở lại thái độ lạc quan thường ngày. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến Tatsukawa hiểu được phần nào.

“...Ra vậy. Thế nếu sau này tôi nhờ cậu mở lại có được không?”

“Còn tuỳ tình huống và thù lao thế nào nữa. Tôi sẽ để lại thông tin liên lạc. Nếu anh tạo được món nợ với Akira thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào nhé.”

Akira bất giác lên tiếng.

“Này.”

“Có sao đâu mà.”

Shiro thản nhiên đáp lại như vậy.

------

Chiếc xe tiếp tục tiến lên và tới ranh giới giữa vùng ngoại ô của tàn tích và Khu vực sâu thứ nhất. Vách ngăn ở đó cũng đã được Shiro đóng lại. Từ đây trở đi gần như không còn lo ngại gì về quái vật nữa, những người bên ngoài xe cũng lần lượt vào bên trong. Tatsukawa cũng chuyển sang chế độ lái tự động cho vũ khí hình người rồi bước vào trong xe.

Khi tất cả đã tập trung đầy đủ, Tatsukawa đề xuất về điểm đến.

“Chúng ta sắp rời khỏi tàn tích rồi, nhưng có phải ta sẽ quay lại tàn tích Mihazono thông qua đường hầm ngầm này giống lúc đi không? Tôi biết là hơi đường đột, nhưng nếu gần đây có lối ra khác thì phiền mọi người đi theo lối đó giúp tôi được không? Tôi bị hối thúc phải nhanh chóng hội quân với đồng đội.”

Tatsukawa đã liên lạc với đồng đội và báo rằng mình vẫn an toàn. Anh cũng đã giải thích xong tình hình. Lúc đó, Melshia đã nói với anh bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực rằng “Vác mặt về đây ngay”. Vì muốn trấn an người yêu và nhanh chóng làm cô nguôi giận nên Tatsukawa giờ đang khá vội.

Reina cũng đồng tình với yêu cầu của Tatsukawa.

“À, nếu được thì tôi cũng muốn như vậy.”

Ở tàn tích Mihazono có Pamela và thuộc hạ. Reina cho rằng khả năng xảy ra giao tranh với Pamela khi có Olivia ở đây là khá thấp. Nhưng Olivia chỉ được Shiro thuê chứ không hẳn là đồng mình. Reina muốn tránh những sự vụ rắc rối nếu có thể.

Lúc ấy Carol lên tiếng.

“Nếu bỏ công thì chắc vẫn tìm thấy thôi, nhưng không có gì đảm bảo là nó tồn tại đâu. Lỡ lại phải lang thang dưới lòng đất rồi mãi không thoát được thì dở. Tuy hơi phiền một chút, nhưng tôi nghĩ nếu muốn chắc chắn lên được mặt đất thì quay lại tàn tích Mihazono vẫn tốt hơn.”

Akira đồng tình với ý kiến của Carol, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy mệt mỏi và muốn nhanh chóng lên mặt đất. Cậu định hỏi Alpha xem liệu có lối ra nào gần đây không, nhưng rồi lại chợt nghĩ rằng việc cậu biết thông tin ấy có thể hơi bất thường. Vì vậy Akira quyết định sẽ hỏi Shiro trước.

“Shiro, mày có biết lối ra nào khác không? Nếu mở được vách ngăn thì mày mở lối ra luôn được không?”

“Việc đóng mở vách ngăn và biết lối ra là hai chuyện khác nhau đấy nhé. Olivia-san, cô có biết gì không?”

Shiro hỏi thử, nhưng trong lòng nghĩ rằng câu hỏi này có thể bị xem là sử dụng Olivia làm phương tiện di chuyển. Nếu phải trả thêm phí thì cậu sẽ bỏ qua.

Olivia trả lời.

“Tôi biết. Nếu mọi người muốn thì tôi có thể dẫn đường ạ.”

“Vậy ư? Thế nhờ cô nhé.”

Tatsukawa và Reina thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe bắt đầu di chuyển theo sự hướng dẫn của Olivia.

Khi Shiro hỏi Olivia về lối ra thì không một ai, trừ Olivia, nhận ra rằng Alpha đang nhìn chằm chằm vào cô.

------

Tại khu vực ngoại ô phía Đông tàn tích Kuzusuhara, một đơn vị lớn của Dragon River đang triển khai ở đây. Chỉ huy là Melshia, trên gương mặt cô lộ rõ vẻ khó chịu.

Một người đàn ông đang lái vũ khí hình người để canh gác xung quanh, vừa nhìn Melshia, vừa trao đổi với đồng đội qua thiết bị liên lạc.

“Dù đội trưởng gặp nạn đi nữa thì việc Melshia-san chuẩn bị được cả một đơn vị trong thời gian ngắn như này quả là điều không tưởng mà. Cứ như thể cô ấy đã chuẩn bị trước cho tình huống đội trưởng mất tích luôn rồi vậy.”

“Chắc là thật đấy mày. Đội phó từng tuyên bố Dragon River tồn tại là để ngăn đội trưởng làm trò liều lĩnh mà. Chắc cô ấy luôn chuẩn bị sẵn sàng ứng phó bất cứ chuyện gì xảy ra với đội trưởng, kể cả khi chúng có thành công cốc đi chăng nữa.”

“Ừ, có lý phết. Nhưng nếu lần nào cũng chuẩn bị thế này thì hao tâm tổn sức lắm. Chắc chỉ có Melshia-san mới làm được thôi. Người ta gọi đấy là vì tình yêu đúng không? Cơ mà cũng hơi đáng sợ thật.”

“Đồng ý luôn... Ồ? Có tín hiệu!”

Hệ thống trinh sát của vũ khí hình người tự động hướng về một điểm trong đống đổ nát. Ngay sau đó, một lượng lớn đất đá và bê tông bay lên như thể vừa có một vụ nổ lớn xảy ra bên dưới.

Người gây ra chuyện đó chính là Olivia. Cô đã tung một cú đá mạnh vào điểm sập của đường hầm ngầm và tạo ra một cái hố lớn thông lên mặt đất.

Trước khi lớp bụi mù mịt kia kịp lắng xuống, một cỗ máy màu đỏ đầu tiên xuất hiện trên mặt đất từ cái hố. Tiếp theo là chiếc xe của Reina cùng với những người bên trong được Olivia đưa lên.

Khi Tatsukawa bước ra từ chiếc xe được đặt xuống đất, Melshia tiến tới với vẻ mặt sắc lạnh. Đồng thời theo lệnh của cô, một nửa đơn vị bắt đầu đi xuống cái hố để kiểm soát đường hầm dưới lòng đất, nửa còn lại ở trên này để vừa xây dựng một cứ điểm tạm thời cho Dragon River, vừa dựng các bức tường phòng thủ xung quanh.

Dù hơi áp lực trước bầu không khí toả ra từ người yêu đang tiến tới, Tatsukawa vẫn đứng yên đợi cô. Akira và những người khác vừa xuống xe thì đứng từ xa quan sát hai người.

Khi Melshia cuối cùng đã đứng trước mặt Tatsukawa, cô bất ngờ ôm chầm lấy anh. Melshia thì thầm, giọng nhỏ nhẹ.

“...Anh đừng làm em lo lắng nữa.”

“...Anh xin lỗi.”

Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào như dốc hết nỗi lòng của người yêu, Tatsukawa không biện minh gì mà chỉ khẽ cười và xin lỗi.

Cả Tatsukawa và Melshia đều là Thợ săn. Việc cái chết chia lìa họ cũng chẳng có gì lạ. Nhưng lần này, họ vẫn còn sống và được gặp lại đối phương – một niềm vui chân thành hiện rõ trong dáng vẻ của hai trái tim thuộc về nhau.

Nhưng rồi giọng của Melshia đột nhiên trở nên cau có.

“Anh vừa thừa nhận là mình sai rồi đúng không?”

“Hả?”

Ngay sau đó, Tatsukawa bị đấm bay. Một cú đấm cự ly gần của Melshia.

Tuy vậy, Tatsukawa không trúng đòn hoàn toàn. Anh đã kịp phản ứng để phòng thủ ngay lập tức.

“...Em đã nói bao nhiêu lần là đừng có tự tiện lao lên trước rồi cơ mà!? Anh giỡn mặt với em đấy hả!?”

“Anh biết lỗi rồi mà! Nhưng chuyện đó cũng đâu còn cách nào khác chứ!? Vì sự an toàn của cả đội nên anh đi đầu là hợp lý nhất rồi....”

“Chính vì thế nên em mới bảo anh đừng làm vậy còn gì! Anh lúc nào cũng như thế hết...!”

Thế là trận “tranh cãi” của cặp chim cu, sử dụng kỹ thuật chiến đấu ở trình độ cực cao tiếp tục diễn ra. Trong khi Melshia trách móc thì Tatsukawa ra sức biện minh và dỗ dành cô giữa cuộc chiến siêu tốc độ ấy.

Các thành viên của Dragon River vẫn tiếp tục công việc của mình như bình thường và chẳng can thiệp gì. Ai nấy đều đã quá quen với cảnh này.

Akira và những người khác thì có người ngán ngẩm, có người thích thú nhìn theo, nhưng không ai chờ cả hai người họ xong việc. Shiro là người đầu tiên rời đi.

“Vậy giờ giải tán thôi. Akira, tôi sẽ liên lạc lại sau, nhớ bắt máy đấy nhé? Hẹn gặp lại.”

Đang ngồi cùng Olivia trên xe máy của mình, Shiro để lại lời nhắn như vậy với Akira rồi kích hoạt chức năng nguỵ trang, biến mất cùng Olivia và rời đi.

Vì đang đào tẩu khỏi Tập đoàn Sakashita nên Shiro không muốn thu hút sự chú ý. Nhưng nơi đây là trung tâm khu vực phía Đông. Hình ảnh một người mặc đồ hầu gái lái xe máy đi qua vùng đất hoang cũng đủ để thu hút ánh nhìn. Nhưng ít ra vậy còn đỡ hơn là cảnh một chiếc xe máy không người điều khiển đi cùng với một cô hầu gái chạy bộ bên cạnh.

Tiếp đó, Akira và Carol cũng chuẩn bị rời đi.

“Bọn tôi cũng về đây. Reina. Gặp lại sau nhé.”

“Ừ, gặp lại sau.”

Akira và Carol hướng về nhà Carol. Xe của Carol đã bị bỏ lại ở tàn tích Mihazono, nhưng giờ cả hai không còn sức để quay lại đó lấy nữa. Mặt trời đã lặn rồi lại đang mọc. Điều họ muốn làm ngay lúc này chỉ là nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon.

Nhìn theo bóng dáng Akira vừa rời khỏi, Shiori quay sang nói với Reina.

“Reina-sama. Chúng ta cũng mau chóng lên đường thôi ạ. Nếu ở trong bức tường phòng thủ thì ngay cả Chloe-sama cũng khó mà ra tay được.”

“Ừ. Nhanh lên thôi. Togami. Lâu rồi chúng ta mới gặp lại, xin lỗi cậu nhưng giờ tôi có chút việc rồi. Nói chuyện kỹ hơn chắc để lần sau nhé.”

“Ừ. Hẹn gặp lại. Nhưng cũng khổ cô nhỉ, vừa mới về đã gặp chuyện thế này rồi.”

“Cũng đúng ha. Nhưng có Akira ở đây mà, nên chuyện như thế xảy ra cũng chẳng có gì lạ.”

“Chuẩn luôn.”

Togami và Reina cười nói với nhau và xem đó như lời tạm biệt. Togami nhảy lên xe máy và hướng về căn cứ của Drankam. Vừa chạy, Togami vừa nghĩ nên báo cáo những gì và báo cáo từ đâu, vừa cười khổ.

Reina và Shiori cũng quay trở lại xe và rời khỏi đó. Bên trong xe, Reina lấy ra tấm thẻ màu trắng và nói.

“Shiori. Nếu định nhờ Akira giúp thì chúng ta cần tính toán xem nên nhờ cậu ấy đến mức nào và cần làm gì để đạt được điều đó. Thay vì tiếp tục kế hoạch ban đầu thì làm vậy có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”

Tình hình đã thay đổi. Tầm quan trọng của Akira trong kế hoạch của họ giờ đã tăng lên đáng kể. Với sự đồng thuận về suy nghĩ ấy, Reina và Shiori hướng về Thành phố Kugamayama, vừa đi vừa nghĩ về những bước tiếp theo.

Trong khi đó Tatsukawa, người đang chống đỡ những đòn tấn công dữ dội của Melshia, nhìn theo Akira và những người khác dần rời đi rồi hét lên.

“Này Melshia! Mấy người kia đi mất rồi kìa! Em không định nói gì với họ à!?”

“Anh vẫn còn rảnh rang để nhìn chỗ khác cơ à! Em sẽ nói chuyện đàng hoàng với họ sau!”

Một đòn tấn công của Melshia trúng ngay sơ hở của Tatsukawa, người cố tình để lộ nó để xoa dịu cô bạn gái. Melshia cũng thừa hiểu điều đó. Cả hai người họ, kẻ ra đòn và người chịu đòn, đều hành động dựa theo sự thấu hiểu từ mối quan hệ lâu năm. Tatsukawa bị đánh bay một cách đầy ngoạn mục.

Trước cảnh tượng ấy, những Thợ săn của Dragon River đang làm việc gần đó nhìn họ với ánh mắt ngán ngẩm.

“Vừa thoái khỏi lũ Kaiju mà đội trưởng vẫn còn sung thế cơ à.”

“Thôi thì miễn đội trưởng còn sống là tốt rồi.”

“Ừ.”

Họ tiếp tục công việc như chẳng có gì xảy ra. Chẳng bao lâu sau, một căn cứ tạm thời của Dragon River đã được dựng lên tại đây. Khu vực thông với đường hầm ngầm dẫn đến tàn tích Kuzusuhara cũng đã được chiếm giữ.

_*_*_*_

Sau khi trở về nhà của Carol, Akira đã tắm rửa trước khi đi ngủ. Trải nghiệm tắm táp thoải mái vượt xa cả phòng tắm ở nhà cũ đã bị thổi bay của cậu dần dần làm tan biến sự mệt mỏi trong Akira.

Nhìn cậu đang thẫn thờ vì ngâm mình quá lâu, người tắm cùng là Carol khẽ thở dài. Sau khi thoát khỏi cõi chết thì tâm trạng phấn khích vẫn sẽ còn đọng lại. Carol đã hy vọng rằng ngay cả Akira cũng sẽ bị cuốn theo cảm xúc ấy mà để tâm tới cơ thể của một người khác giới. Nhưng đôi mắt của Akira, dù đang có một Carol với thân hình hoàn mỹ chiếm trọn tầm nhìn, vẫn không hề biểu lộ chút hứng thú nào, như thể linh hồn cậu bây giờ đang hoà tan theo dòng nước.

Không còn cách nào khác, Carol đành chuyển hướng suy nghĩ. Cô quyết định tận hưởng khoảnh khắc tắm chung cùng Akira.

“Dù sao thì... cũng vất vả thật đấy nhỉ.”

“Ừ.... Đúng vậy.... Giá như ta quay về trước khi vào Khu vực sâu thứ ba. Lúc đó tôi đã quá chủ quan.... Xin lỗi nhé Carol.”

Đó là quyết định trong một tình huống không thể lường trước. Xét theo kết quả thì đúng là như vậy. Cũng có khả năng họ đã có thể trở về mà không gặp vấn đề gì. Hơn nữa, ngay cả Alpha lúc ấy cũng không ngăn Akira lại.

Tuy vậy, Akira vẫn cho rằng việc không quay lại khi đang đảm nhận vai trò hộ vệ cho Carol là sai lầm của bản thân.

Carol mỉm cười nói.

“Đừng bận tâm. Người muốn đi tiếp là tôi mà. Hơn nữa Akira đã bảo vệ tôi rất tốt. Cậu không phải xin lỗi đâu.”

“...Vậy à. Cô nói thể thì tôi cũng nhẹ lòng hơn rồi.”

Hai con người vừa cùng nhau vượt qua lằn ranh sinh tử ấy mỉm cười chẳng chút trách móc.

Rồi Carol cố tình đổi sang giọng điệu hơi đùa cợt.

“Nếu vẫn thấy áy náy về chuyện đó thì tôi sẽ rất biết ơn nếu Akira giải quyết bằng cách hào phóng giảm bớt tiền thù lao đấy.”

Cô khẽ thở dài và nói tiếp với giọng nghiêm túc hơn.

“Thành thực mà nói thì tiền công của cậu lúc bảo vệ tôi khỏi lũ quái vật đó giờ đã vượt quá khả năng chi trả của tôi rồi. Akira, thật sự xin lỗi cậu... nhưng tôi không thể trả nổi đâu. Giờ tôi phải làm sao đây?”

“À ừ. Phải làm gì giờ nhỉ....”

Akira suy nghĩ một chút. Tất nhiên cậu không thể nói là không cần được. Akira cũng cần tiền. Cả chi phí cho trang bị mới còn đang nợ Inabe cậu vẫn chưa trả đủ. Dù không biết mức thù lao hợp lý cho việc bảo vệ khỏi quái vật là bao nhiêu, nhưng nếu được thì cậu vẫn muốn được trả đủ.

“...Ờ thì, tôi từng nói là chỉ cần cô quên chuyện đó đi thì tôi sẽ giảm mạnh tiền thù lao. Tôi cũng sẽ không đòi hỏi hay nhắc lại gì đâu nên cô chỉ cần trả trong khả năng thôi là được.”

“Như thế cũng được thật sao?”

“Ừ. Nhưng mà hợp đồng hộ vệ chỉ có giá trị đến khi hết thời gian trả trước thôi. Tôi sẽ không gia hạn.”

“...Chỉ vậy thôi cũng giúp tôi nhiều lắm rồi chứ biết sao giờ. Được. Cảm ơn cậu nhé, Akira.”

Carol thoáng chút tiếc nuối nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn Akira. Rồi cô lại cười đầy tinh nghịch.

“Nói vậy chứ chuyện trả một khoản tiền lớn như thế là không thể đối với tôi nếu như phải trả bằng Aurum thôi. Nhưng nếu là hình thức thanh toán khác thì tôi tự tin là mình có thể lo được đấy. Thế nào, muốn thử không?”

Carol nhích sát người lại và khoe bộ ngực đầy đặn. Akira đáp lại gọn lỏn.

“Xin kiếu.”

“Lạnh lùng quá đi!”

Dù biết trước sẽ bị từ chối nhưng Carol vẫn mỉm cười vui vẻ.

------

Sau khi tắm xong, Akira và Carol chìm vào giấc ngủ. Trên chiếc giường lớn, nằm bên cạnh Carol chỉ khoác mỗi tấm chăn mỏng đến mức gần như trong suốt, Akira đón nhận cơn buồn ngủ đang ập đến và nhắm mắt.

_*_*_*_

Khi mặt trời sắp lặn, Carol – người đang ngủ bên cạnh Akira nhận được một thông báp từ Viola. Carol tỉnh giấc vì tiếng thông báo và khi nhận ra đây không phải loại tin nhắn thông thường, đầu óc vốn còn nửa tỉnh nửa mê của cô lập tức tỉnh táo hoàn toàn. Sau khi kiểm tra nội dung, cô lập tức đánh thức Akira.

“Akira, dậy đi!”

Akira định nói lại vì bị đánh thức, nhưng Carol đã tiếp lời ngay trước khi cậu kịp mở miệng.

“Chúng ta phải di chuyển ngay. Mau chuẩn bị đi. Tôi sẽ giải thích trong lúc đó.”

“...Hiểu rồi.”

Nhận thấy thái độ nghiêm túc của Carol và biểu cảm của Alpha, Akira không hỏi thêm gì mà lập tức bắt đầu chuẩn bị. Cậu mặc bộ đồ gia cường, trang bị vũ khí và ba lô. Carol cũng chuẩn bị di chuyển trong lúc giải thích tình hình cho Akira.

“Viola vừa gửi thông báo bảo chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức. Loại khẩn cấp đấy. Trong đấy còn ghi rõ là nếu chết vì bỏ qua thông báo này thì người gửi sẽ không chịu trách nhiệm nữa chứ. Nếu Viola dám gửi cái này để đùa thì tôi sẽ giết ả. Đây là quy ước giữa bọn tôi nên khả năng thông tin này chính xác là rất cao. Chi tiết cụ thể cũng được gửi kèm theo, nhưng nó ghi là xem sau khi đã rời đi. Rồi, xuất phát thôi.”

Khi Carol nói xong thì cả hai cũng đã hoàn tất chuẩn bị. Carol định đi về phía cửa chính, nhưng bị Akira ngăn lại.

“Carol. Bên này.”

Akira chỉ tay về phía ban công. Carol gật đầu và cùng Akira nhảy ra ngoài. Cùng lúc đó, chiếc xe máy của Akira xuất hiện do Alpha điều khiển. Không chút do dự, cả hai lập tức leo lên xe và phóng đi trên không trung.

Đúng lúc ấy, Inabe gọi tới.

“Akira! Cậu đang ở đâu!?”

“Inabe à. Xin lỗi nhưng giờ tôi đang bận....”

“Nếu cậu vẫn còn trong Thành phố thì hãy rời đi ngay đi! Ra ngoài vùng đất hoang và ẩn mình đi! Nghe kỹ lời ta nói đây! Từ giờ cậu sẽ trở thành tội phạm bị truy nã! Tội danh là sát hại Udajima!”

Bất ngờ trước lời buộc tội điên rồ, Akira hét lên.

“Hả!? Khoan đã! Tôi còn chưa giết hắn mà!?”

Câu nói đó, rằng Akira định sẽ giết một lãnh đạo Thành phố, đã bị cậu lỡ miệng thốt ra trước mặt Carol. Nhưng giờ cậu chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm đến điều đó. Tiếp đến, thông báo truy nã khẩn cấp cũng được gửi tới và xác nhận những gì Inabe vừa nói. Akira sững người, còn Inabe thì lớn tiếng tiếp tục.

“Ta biết! Ta cũng nghĩ vậy! Nhưng không có gì đảm bảo là cậu sẽ được minh oan cả! Một phần của đội Phòng vệ đã bắt đầu truy bắt cậu rồi, nhưng tuyệt đối đừng đầu hàng! Nghe rõ chưa!? Ta sẽ gọi lại sau!”

Cuộc gọi với Inabe kết thúc. Ngay sau đó là tín hiệu liên lạc tầm gần được kết nối. Đồng thời thiết bị trinh sát trên xe của Akira cũng phát hiện phản ứng từ một đội quân vũ khí hình người đang nhanh chóng áp sát cậu từ đằng sau.

“Akira đúng không? Chúng tôi là đội Phòng vệ Thành phố Kugamayama. Cậu đang bị tình nghi có liên quan đến vụ ám sát một lãnh đạo Thành phố. Lặp lại: chúng tôi—”

“Akira! Tăng tốc đi!”

Tiếng hét của Carol khiến Akira nhấn ga không chút do dự

Nếu chỉ có một mình thì Akira sẽ không phải suy nghĩ nhiều. Nhưng giờ còn có Carol ở đây. Đội Phòng vệ lại đang nhắm vào cậu, vậy liệu cậu có nên làm gì đó để cô không bị liên luỵ không? Như thả Carol xuống và giải thích với đội Phòng vệ rằng cô không liên quan chẳng hạn? Nhưng liệu đối phương có bỏ qua Carol và chỉ đuổi theo cậu không? Cậu có nên hỏi ý kiến Carol không?

Sự hiện diện của Carol khiến Akira có nguy cơ bị phân tâm bởi những suy nghĩ như vậy. Nhưng như đoán trước được điều đó, Carol đã hét lên và bảo cậu tăng tốc để tránh làm cậu chần chừ. Nhờ vậy mà Akira đã không dao động, không chậm lại vì những suy tính thừa thãi và có thể tập trung hoàn toàn vào việc thoát khỏi đội Phòng vệ.

Tuy nhiên chỉ vậy thôi thì chưa đủ để thoát. Tốc độ bay của các vũ khí hình người của đội Phòng vệ vượt xa xe máy của Akira. Hơn nữa họ đã đưa cậu vào tầm ngắm. Sở dĩ tất cả chưa tấn công là vì họ vẫn muốn giải quyết trong hoà bình, và việc giao tranh trong Thành phố, dù có là bên ngoài bức tường đi chăng nữa thì vẫn sẽ gây thiệt hại lớn cho các khu vực xung quanh.

Nhưng khoảng thời gian ân huệ ấy chỉ kéo dài cho đến khi Akira tới vùng đất hoang. Khi đối phương thấy họ không có ý định đầu hàng và không còn phải lo lắng về thiệt hại xung quanh nữa thì tất cả sẽ bắt giữ bằng vũ lực.

Tất nhiên là nếu Akira tấn công trước thì cuộc chiến sẽ bắt đầu ngay lập tức. Biết rõ điều đó, Akira không làm gì để khơi mào đôi bên. Nhưng cậu không biết liệu mình có bị tấn công ngay khi khung cảnh bên dưới biến thành vùng đất hoang, hay ngay khi họ tới khu ổ chuột. Điều đó còn phụ thuộc vào phía bên kia. Vì vậy Akira tập trung cao độ và sẵn sàng ứng phó ngay khi thời khắc ấy đến.

Lúc đó, tới lượt Shiro gọi cho Akira.

“Yo Akira! Trông mệt mỏi quá nhỉ! Nếu cậu đang muốn thoát khỏi đám đó thì để tôi giúp một tay nhé? Tất nhiên là tôi sẽ tính món này là một khoản nợ đấy. Sao nào, đồng ý chứ?”

Akira thoáng do dự một chút và tự hỏi liệu Shiro có thực sự định giúp cậu trong tình huống này, khi bản thân cậu đã trở thành một kẻ có tiền thưởng treo lủng lẳng trên đầu.

Akira không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng đây là một cái bẫy. Tuy nhiên Shiro đang cố gắng tạo một món nợ với Akira để có thể nhờ cậu giới thiệu mình với Tsubaki một cách thân thiện. Nếu cậu ta lừa và bắt Akira thì mục tiêu ấy sẽ tan thành mây khói. Hơn nữa, hành động giúp đỡ một kẻ bị truy nã đang chạy trốn thế này sẽ mang lại rủi ro cho Shiro. Điều đó chứng tỏ cậu ta sẽ khiến Akira mắc một khoản nợ lớn.

Vì vậy chắc đây không phải là bẫy. Akira phán đoán như thế và quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của Shiro.

“...Nhờ mày đấy!”

“Được rồi. Tôi sẽ gửi lộ trình di chuyển. Cứ bám theo đó mà đi.”

Ngay lập tức, tuyến đường do Shiro gửi hiện lên trong tầm nhìn mở rộng của Akira. Trông nó giống như một vệt sáng uốn lượn trên không trung. Khi Akira lái xe theo đúng quỹ đạo đó thì những vũ khí hình người đang đuổi theo cậu liền đổi hướng và biến mất về phía ngược lại trong vùng đất hoang.

“Shiro, mày đã làm gì thế?”

“Tôi đã can thiệp vào hệ thống và sửa đổi dữ liệu để khiến chúng nghĩ rằng cậu đang chạy trốn theo hướng kia. Chắc sẽ chưa bị phát hiện ngay đâu. Nhân cơ hội thì mau rời khỏi Thành phố đi. Nếu cứ đi theo chỉ dẫn thì chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi. Mọi chuyện chi tiết, cả vụ nợ nần nữa, tôi sẽ nói sau. Vậy nhé.”

Cuộc gọi với Shiro kết thúc.

“...Cậu ta đúng là nhạc gì cũng nhảy nhỉ.”

Akira lẩm bẩm với vẻ bất ngờ. Ngồi đằng sau, Carol thở phào nhẹ nhõm khi tránh được cuộc chiến với đội Phòng vệ.

“Đúng vậy. Thật đáng kinh ngạc. Giờ cứ làm theo lời Shiro thôi Akira. Nhanh lên nào.”

“Ừ.”

Thế là Akira và Carol vội vã rời khỏi Thành phố Kugamayama.

------

Akira đã rời Thành phố đủ xa. Không còn dấu hiệu truy đuổi nào nữa. Nhận định như vậy, Akira quyết định dừng lại ở một tàn tích gần đó để nghỉ ngơi và bình tĩnh sắp xếp lại tình hình. Cậu xuống xe cùng Carol và thở dài một hơi.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy....”

“Đúng đấy. Trước hết chúng ta nên xem nội dung chi tiết mà Viola cái đã.”

Viola đã dặn phải di chuyển trước rồi mới xem nên giờ Akira và Carol mới bắt đầu kiểm tra dữ liệu mà họ chưa kịp mở. Bên trong có đính kèm một đoạn video, là hình ảnh một con Kaiju quen thuộc đang đứng ở Khu vực sâu thứ hai trong tàn tích Kuzusuhara.

Trong khi Akira và Carol còn đang xem đoạn video với vẻ ngờ vực thì cảnh quay thay đổi từ toàn cảnh con Kaiju sang cận cảnh phần đầu của nó. Ở đấy, hình ảnh hiện ra là Akira đang nắm cổ áo của Udajima. 

aa61a54f-376d-4b51-8274-d83b9c584438.jpg

“Cái quái gì thế này....”

Vừa xem đoạn video, Caorl vô thức thốt lên. Bên cạnh cô, Akira lờ mờ đoán ra được tình hình.

“Lại nữa à....”

Akira nhớ lại lần trước, khi một kẻ giả mạo tự xưng là Akira đã khiến cậu bị gán cho cái danh thủ lĩnh của phe chủ nghĩa Kiến Quốc. Hồi ức lúc ấy khiến cậu lộ vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Trong video, Akira đang nắm cổ áo Udajima và hét lớn.

“Tao là Akira! Những ai biết rõ về vụ hỗn loạn trong trận chiến tiêu diệt đám chủ nghĩa Kiến Quốc hẳn cũng sẽ biết đến tao! Có thể một số kẻ cũng biết chuyện lúc đó có một thằng giả mạo tao đứng ra tự xưng là thủ lĩnh của bọn chúng!”

Gương mặt Akira trong đoạn video hiện rõ vẻ căm thù và tiếp tục gào lên.

“Nhưng lần này thì khác! Lần này là thật! Tao đã quay lưng và gia nhập lũ chủ nghĩa Kiến Quốc đó! Nói trước cho các ngươi biết, ta chẳng quan tâm gì đến lý tưởng của bọn chúng hết! Đây là... trả thù!”

Rồi Akira trong video hạ thấp giọng, nghe như đang phải kìm nén cơn xúc động mãnh liệt.

“...Lúc đó tao cũng bị những Thợ săn khác truy sát. Vì bị gán cho cái danh thủ lĩnh của phe chủ nghĩa Kiến Quốc. Vì chuyện đó mà tao... và người bạn quý giá.... đã phải tàn sát lẫn nhau.... Trong hoàn cảnh đó. Nếu chỉ dừng lại ở mức đấy, thì tao còn có thể tự lừa dối bản thân rằng mình không còn cách nào khác.... Nhưng tao đã lầm!”

Rồi Akira lại gào lên. Như thể muốn phơi bày tất cả cho những ai đang xem đoạn video, hắn giơ bổng Udajima lên.

“Tao đã nghe hết từ thằng này rồi! Đám người của Thành phố, chúng mày biết hết tất cả! Bọn chúng biết tao là thật, biết thằng kia là giả, biết tao không phải thủ lĩnh của phe chủ nghĩa Kiến Quốc! Vậy mà chúng vẫn để mặc đám Thợ săn kia lao vào giết tao! Tao còn biết cả lý do chúng không thèm làm điều đó! Vì như vậy sẽ tiện cho chúng hơn! Cả trận chiến đó đã bị biến thành thành công cụ cho cuộc đấu đá quyền lực của lũ lãnh đạo Thành phố rồi! Bọn chúng lợi dụng cái cớ tiêu diệt chủ nghĩa Kiến Quốc để cho Thợ săn chém giết lẫn nhau, đặc biệt là những kẻ hợp tác với phe đối địch!”

Akira trong video gầm lên như muốn trút hết những gì dồn nén trong lòng.

“Đó chỉ là... một cuộc tranh giành quyền lực của lũ lãnh đạo Thành phố! Chỉ vì cái lý do thối tha đó mà tao... mà tao đã phải giết Yumina! Mày nghĩ tao có thể tha thứ cho chúng mày sao!?”

Ở đó là hình ảnh một con người bị ngọn lửa hận thù nuốt trọn. Một kẻ dồn tất cả căm hận vào nắm đấm và sẵn sàng giáng xuống kẻ thù.

“Tao giết Yumina là vì bọn chúng! Tao sẽ giết hết! Toàn bộ! Mày là thằng đầu tiên!”

Akira trong video ném Udajima lên. Rồi nổ súng. Trúng đạn dành cho quái vật, cơ thể Udajima lập tức bị thổi bay thành từng mảnh. Trong lúc máu thịt vẫn còn đang bắn tung toé lên người, Akira tuyên bố.

“Tiếp theo sẽ là lũ chúng mày!”

Đoạn video kết thúc, dừng lại đúng lúc gương mặt Akira đang tắm đẫm máu của kẻ thù và hiện lên trong khung hình.

Sau khi xem xong, Carol đã hoàn toàn hiểu lý do vì sao Viola lại bảo cô xem cái này sau. Nếu xem nó trong lúc đang chạy trốn thì không chỉ mất tập trung mà còn khiến tâm trí cả hai rối loạn. Cô liếc nhìn Akira và chết lặng trước vẻ ngoài của cậu.

Gương mặt Akira vô cảm như mặt nạ kịch Nô. Nhưng từ đó rỉ ra một ý chí đen đặc, sâu thẳm và nặng nề đến đáng sợ. Akira đang nhìn chằm chằm vào kẻ thù.

Tao giết Yumina là vì bọn chúng.

Đối diện với chính mình trong video đang nói những lời đó, Akira toả ra một sát khí mãnh liệt đến mức gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận

Công nghệ hiện đại tới đâu thì fake news vẫn là fake news nhỉ
Xem thêm
Ầu, cơn giận của Akira đang bùng lên r
Xem thêm
Cảm ơn anh Duck👍🦆
Xem thêm
Thanks 🦆
Xem thêm
Ozu
tksssss
Xem thêm
nghe đừng trở thành kẻ thù của tôi thấy có điềm quá💀
Xem thêm
Cx may là đã được tắm rửa 🤣
Xem thêm
:v bị truy nã suốt cái thành phố củ lìn này ko bay màu thì chán
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Hả... vậy là có rom à :( ko bt về với ai
Xem thêm
Clm 3 chap đọc gần 1 tiếng 🐸
Ngủ sớm bất thành r


Btw, ko biết sao ko lưu đc book mark nên sếp chịu khó mò nha 🐸
Lỗi type ngay khúc akira bị thành phố truy đuổi và Shiro liên lạc ấy:"Ngay lập tức,......thfi....... huóng..." sếp check lại nha :3
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cảm ơn bác đã góp ý, vì không tìm thấy chỗ bác bảo lỗi nên t có sửa lại loanh quanh đoạn đấy. Bác đọc lại để xem oke chưa nhé :D
Xem thêm
@Duckieee: qua đọc thì thấy mà lúc sếp rep tin chap 229 thì qua đây check thấy fix lun gòi :3
Xem thêm