[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [COMPLETED]
Chương 230: Kaiju
12 Bình luận - Độ dài: 7,791 từ - Cập nhật:
Duck: Tiêu đề chương này là 怪獣 (かいじゅう) nghĩa là quái thú :D
Cơ mà để cho đặc trưng với con quái chắc khủng nhất truyện cho đến hiện tại thì t sẽ để là Kaiju nhé :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Shiro và nhóm Reina tiếp tục tiến sâu vào đường hầm ngầm. Cuối cùng họ cũng đã tới được trước vách ngăn khổng lồ nằm giữa ranh giới giữa vùng ngoại ô và Khu vực sâu thứ nhất của tàn tích Kuzusuhara. Nhìn vách ngăn đồ sộ kia, Reina quay sang hỏi Shiro.
“Đường cụt rồi.... Shiro, giờ ta làm gì đây?.... Shiro?”
Thế nhưng Shiro không có vẻ gì là nghe thấy Reina, nét mặt cậu trở nên nghiêm trọng.
“...Không ổn rồi.”
“Không ổn? Ý anh là... vách ngăn này vốn phải mở ra à? Nếu không qua được chỗ này thì không thể tới chỗ Akira sao? Nhưng mở được cái này nghe chừng khó lắm đấy....”
“...Hả? Không, thật ra vẫn còn một con đường vòng đủ lớn cho xe đi qua. Đội Akira cũng đã đi đường vòng đấy....”
Shiro phớt lờ Reina, biểu cảm nghiêm trọng vẫn hiện hữu trên gương mặt khi cậu đưa ra quyết định.
“Không, không sao đâu. Tôi sẽ mở nó.”
Shiro tập trung ý thức về phía vách ngăn. Sử dụng kỹ thuật được rèn luyện tại cơ sở của Sakashita Heavy Industries, cậu can thiệp vào hệ thống của vách ngăn thông qua Cựu thế giới. Ngay sau đó, thứ khổng lồ kia từ từ tách sang hai bên.
“Đã mở rồi đấy.... Tiến lên đi....”
Tuy nói vậy nhưng nét mặt Shiro hiện rõ vẻ đau đớn và mệt mỏi.
“Này, anh ổn chứ?”
“...Không sao đâu. Cứ đi tiếp đi. Phải nhanh lên, không thì sẽ rất tệ.”
Reina đưa mắt ra hiệu cho Shiori khởi hành. Ngay lập tức, Shiori lái xe lao về phía trước, lách qua khe hở chưa kịp mở hết của vách ngăn và xông thẳng vào Khu vực sâu thứ nhất của đường hầm ngầm.
Shiro loạng choạng ngồi phịch xuống ghế bên trong xe. Nhìn anh thở dài đầy mệt mỏi, Reina lo lắng hỏi.
“Trông anh khổ sở quá. Lúc nãy anh nói là “không ổn” mà, liệu có nghiêm trọng lắm không vậy?”
“Không phải thế. Akira và những người khác đang gặp nguy rồi.”
“Hả?”
“Từ giờ trở đi lũ quái vật sẽ xuất hiện. Xin lỗi nhưng đừng dừng lại và cứ lao thẳng qua nhé. Olivia-san. Nếu nhóm Reina mất nhiều thời gian xử lý quá thì xin cô hãy hỗ trợ họ nhé.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Nhìn Olivia lịch sử cúi đầu, Shiro thở phào nhẹ nhõm vì không bị tính thêm phí. Kanae hướng mắt về phía sâu bên trong đường hầm và nói.
“Cô chủ. Lũ quái vật đang kéo tới đây đông như kiến ạ.”
Lũ quái vật ở khu vực này từng bị đội Akira tiêu diệt, nhưng theo thời gian, số lượng của chúng đã phục hồi phần nào. Giờ cả đàn quái vật ấy đang đồng loạt lao tới tấn công xe của nhóm Reina.
Thấy vậy, Reina hét lớn.
“Xông thẳng qua đi!”
“Rõ!”
Khẩu pháo gắn trên gầm vang, bắn dữ dội về phía trước và quét sạch cả bầy quái. Trong chớp mắt, vô số quái vật bị nghiền nát thành từng mảnh, máu lẫn mảnh xác cơ khí văng ra tung toé. Xe của Reina lao băng băng qua đống hỗn độn đó.
Từ trên trần đường hầm, một số con quái đã tránh được làn đạn và nhảy bổ xuống tấn công. Có con định bắn trả, một số khác thì nhảy lên nóc xe.
Nhưng Shiori và Kanae đã đứng sẵn trên đó và sẵn sàng nghênh chiến. Với thực lực hiện tại, đám quái ở Khu vực sâu thứ nhất không phải đối thủ của họ. Cả hai đã đánh bại kẻ địch một cách dễ dàng.
Olivia cũng đang đứng trên nóc xe nhưng cô không ra tay. Theo chỉ thị của Shiro, chừng nào Reina và nhóm của cô còn xoay sở được thì Olivia sẽ không can thiệp. Shiori và Kanae cũng hiểu điều đó nên cả hai đang dốc toàn lực chiến đấu để tránh làm phiền đến cô.
Với tình hình hiện tại, Reina nhận định rằng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Cô liền chuyển sự chú ý từ tình hình bên ngoài quay trở lại Shiro đang ngồi bên trong xe.
“Shiro. Tình hình của Akira và những người khác thế nào rồi?”
“...Đang rất nguy cấp, phải nhanh hết sức mới được.”
Reina nhận ra Shiro không có ý định chia sẻ thêm. Cô nhìn thẳng vào mắt cậu và im lặng tạo áp lực. Cuối cùng Shiro đã nhượng bộ trước khi thở nhẹ một cái và nói.
“Chúng ta sắp vào Khu vực sâu thứ hai. Nếu lúc đó mấy cô không rút lui thì tôi sẽ kể. Bởi vì Akira giờ còn đang ở sâu hơn thế nữa.”
Vốn dĩ điều kiện đi cùng là do phía Reina đưa ra, nhưng nếu ngay cả việc chiến đấu ra hồn ở Khu vực sâu thứ hai còn không nổi thì họ chẳng đáng để cậu chia sẻ thông tin. Shiro đang ngụ ý như vậy và Reina cũng hiểu rõ điều đó.
"Được rồi.”
Nhóm Reina đã tới ranh giới giữa Khu vực sâu thứ nhất và Khu vực sâu thứ hai. Đứng trước vách ngăn, Shiro một lần nữa cố gắng mở nó, gương mặt cậu lộ rõ sự đau đớn vì áp lực lên não bộ. Cùng lúc ấy, cậu cảnh báo.
“...Nói trước là nếu mấy cô muốn quay lại thì tôi cũng không trách đâu.”
“Cảm ơn nhé. Nếu thực sự nguy hiểm thì tôi sẽ làm thế.”
Nói xong, Reina trèo lên nóc xe. Khi Shiori và Kanae định kéo cô quay trở lại xe, cô đã ra dấu ngăn lại bằng mắt rồi quay sang hỏi Olivia.
“Cho tôi xác nhận lại nhé. Nếu gặp khó thì cô sẽ hỗ trợ chúng tôi phải không?”
“Vâng, đó là chỉ thị từ Shiro-sama ạ.”
“Cảm ơn.”
Đã đảm bảo được mức độ an toàn tối thiểu, Reina mỉm cười như muốn nói với Shiori và Kanae rằng họ không được phàn nàn khi cô tham gia chiến đấu. Nhìn vách ngăn đang mở ra, cô tuyên bố với tư cách là người dẫn đầu.
“Đi thôi! Hãy cố gắng để không làm phiền đến Olivia-sama!”
Chiếc xe lập tức lao qua khe hở khi vách ngăn còn chưa mở hết và tiến vào Khu vực sâu thứ hai. Dấu hiệu của quái vật xuất hiện gần như ngay lập tức. Tuy số lượng đã ít đi vì đã bị Akira và đội của cậu tiêu diệt gần hết từ trước đó, nhưng sức mạnh của chúng vẫn hoàn toàn khác biệt. Chúng mạnh hơn hẳn lũ quái vật ở Khu vực sâu thứ nhất, và trận chiến này chắc chắn sẽ khắc nghiệt hơn nhiều. Hiểu rõ điều đó, Reina mạnh mẽ hét lên.
“Nào, triển thôi!”
Chiếc xe không hề giảm tốc và khẩu súng gắn ở trên liên tục xả đạn. Nhóm Reina cũng ghì chặt cò súng. Một cơn mưa đạn dày đặc được bắn ra và đủ để thổi bay bất cứ con quái vật thông thường nào thành tro bụi. Một con quái bị nhắm đến đã gục ngã vì không chịu nổi sức mạnh của làn đạn.
Nhưng Reina khẽ cau mày.
Nếu là lũ quái vật trước đây thì một lượt đạn như vậy là đủ để quét sạch tất cả. Vậy mà con quái kia, tuy chỉ có một con nhưng nó vẫn trụ được một lúc trước khi gục xuống. Rõ ràng là nó ấy mạnh hơn hẳn. Nhận thức ấy khiến nét mặt Reina nghiêm trọng thấy rõ. Shiori và Kanae cũng ngạc nhiên trước sức mạnh vượt ngoài dự đoán của kẻ địch. Hai con quái vật khác lao vào tấn công họ. Shiori và Kanae lập tức dồn toàn lực tung cú chém và cú đấm để đối phó. Cả hai liếc nhìn Olivia.
Olivia vẫn đứng yên, không hề động thủ.
Thấy vậy, Reina cố ý cười lớn và hét lên.
“Shiori! Kanae! Cứ thế mà tiến lên!”
“Vâng!”
“Đã rõ!”
Hai hầu gái đáp lại ý chí của chủ nhân bằng sự quyết tâm mạnh mẽ.
Reina và nhóm của cô tiếp tục tiến sâu vào đường hầm. Dù số lượng quái vật không nhiều nhưng từng con đều cực kỳ mạnh. Họ vừa phải đánh lui chúng, vừa vội vã tiến lên. Lúc này, liên lạc từ Shiro bên trong xe vang lên.
“Như đã hứa, tôi sẽ cho mấy cô biết tình hình của Akira. Cơ mà nếu đang dở tay thì để sau nhé?”
“Không cần. Nói luôn bây giờ đi.”
“Được thôi.”
Trên tầm nhìn mở rộng của nhóm Reina, hình ảnh về Akira và đội của cậu hiện lên. Đó là dữ liệu thu thập được từ thiết bị thu thập thông tin và được hiển thị dưới góc nhìn của thứ ba để dễ quan sát hơn.
Và cảnh tượng ấy – nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả.
“Đợi đã.... C-Chuyện này là sao vậy?”
“Ai mà biết.”
Trên màn hình, đội Akira đang chạy trốn khỏi một con Kaiju khổng lồ.
_*_*_*_
Thấy hình dạng của con quái vật khổng lồ, Akira bất giác lẩm bẩm.
“Tôi biết rồi.... Cái đó... là thứ gọi là Kaiju đúng không?”
Con quái vật khổng lồ ấy với cơ thể phát triển dị thường trông giống như một loài khủng long hai chân cỡ đại. Nó đang chậm rãi tiến về phía trước và phá huỷ những toà nhà xung quanh. Dù có là các toà nhà cao khoảng 200 mét thì chúng vẫn không thể che khuất được khuôn mặt hung tợn của con Kaiju ấy. Nó hiện ra như hiện thân của sự huỷ diệt và đối mặt trực tiếp với đội Akira.
Mạnh mẽ. Khổng lồ. Đánh bại thứ này là bất khả thi. Chỉ bằng một cái liếc mắt thôi, Akira đã cảm nhận được điều đó. Thứ trước mặt cậu kia là một con quái vật với sức mạnh vượt ngoài khả năng của con người.
“...Tatsukawa. Tôi hỏi cho chắc thôi, nhưng nếu phải đấu với nó thì chúng ta có thể làm gì không?”
“Đừng có nói nhảm nữa.”
“Ừ, tôi biết mà.”
Nhờ màn sương mù không màu dày đặc nên con Kaiju vẫn chưa phát hiện ra Akira và đồng đội. Xác nhận được điều đó, Tatsukawa ra lệnh.
“Akira. Chúng ta sẽ tạo khoảng cách với nó. Cậu hiểu chứ? Từ từ thôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Đội Akira quay đầu và di chuyển chậm rãi. Nếu vội vàng tăng tốc thì họ sẽ dễ bị phát hiện hơn. Tất cả cố gắng hoà mình vào màn sương mù và tiến từng bước một.
Nhưng nỗ lực đó đã hoá công cốc. Từ đằng trước, nơi Akira và đồng đội đang cố gắng rời xa khỏi con Kaiju thì một sinh vật lai tạp giữa cá và chim xuất hiện. Vì đang tập trung phần lớn hiệu suất thiết bị để dò tìm con Kaiju nên họ đã không thể phát hiện ra nó sớm hơn.
Tất nhiên, với vũ khí hình người của Tatsukawa thì việc tiêu diệt con quái hợp thể này không khó. Nhưng giao tranh sẽ gây chú ý hơn nhiều so với di chuyển tốc độ cao. Nguy cơ con Kaiju kia phát hiện ra họ sẽ tăng lên. Tatsukawa hy vọng có thể tránh động chân động tay, nhưng giờ điều đó là bất khả thi. Sinh vật lai tạp oái oăm kia đã phát hiện ra họ, mở to cái mỏ khổng lồ và một quả cầu ánh sáng đang hình thành bên trong đó.
Thấy vậy, Tatsukawa không kìm được cảm xúc mà chửi thề.
“Chết tiệt!”
Anh điều khiển cỗ máy lao nhanh về phía con quái vật và tung một cú đấm cực mạnh. Đòn tấn công trúng thẳng vào quả cầu ánh sáng kia. Nó lập tức nổ tung và giải phóng năng lượng ra xung quanh. Cú đấm của vũ khí hình người màu đỏ xuyên thẳng qua dòng năng lượng ấy, đánh bay con quái và khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh.
Nếu con quái bắn dòng năng lượng về phía họ thì con Kaiju ở đằng sau chắc chắn sẽ phát hiện ra. Vậy thì tránh giao tranh giờ cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Tatsukawa quyết định hạ gục con quái trong một đòn để ngăn dòng năng lượng hướng về phía con Kaiju và mong nó không nhận ra họ.
(...Thế nào rồi?)
Sương mù dày đặc thế này thì chắc sẽ ổn thôi. Tatsukawa thầm hy vọng khi dò xét phản ứng của con Kaiju.
Con Kaiju dừng lại, xoay khuôn mặt khổng lồ về phía Akira và đồng đội.
“Akira! Chạy! Tăng tốc hết cỡ!”
Tatsukawa đẩy vũ khí hình người lao đi với tốc độ tối đa. Không chút chậm trễ, Akira lập tức tăng tốc chiếc xe của mình. Một vũ khí hình người và một chiếc xe máy đang phóng qua Thành phố cổ của Cựu thế giới.
Tuy đã bị phát hiện nhưng chưa chắc con Kaiju kia sẽ tấn công họ. Kể cả nó có tấn công đi chăng nữa, nếu là loại mạnh nhưng lù đù thì họ vẫn có thể thoát. Akira và tất cả hy vọng như vậy, nhưng hy vọng đầu tiên ấy nhanh chóng tan biến. Con Kaiju đổi hướng và đuổi theo họ. May mắn là tốc độ di chuyển của nó chậm hơn đội Akira. Có thể thoát được. Akira thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng đúng lúc ấy, con quái há miệng.
“Xuống dưới!”
Tatsukawa ra lệnh và đội Akira lập tức lao xuống, đâm mạnh về phía các toà cao ốc như thể muốn chui thẳng xuống mặt đất.
Chỉ một tích tắc sau, một luồng ánh sáng cực mạnh phát ra từ miệng con Kaiju. Luồng năng lượng khủng khiếp hơn cả khẩu pháo chủ của xe vận chuyện liên Thành phố và nuốt trọn toàn bộ khu vực trước mặt con Kaiju.
Luồng sáng ấy dễ dàng chạm tới vị trí mà Akira và đồng đội vừa đi qua. Sương mù dày đặc bao quanh chẳng thể khiến sức mạnh đòn tấn công kia giảm đi và để mặc nó thiêu rụi cả bầu trời. Dư chấn từ đòn tấn công điên rồ còn lan xuống tận mặt đất. Hàng loạt toà nhà chọc trời bị thứ ánh sáng huỷ diệt kia nuốt trọn và bốc hơi trong nháy mắt.
Ánh sáng ấy cũng bao trùm lên Akira và đội của cậu. Nhưng họ vẫn sống sót.
Sau khi xuyên qua hàng loạt toà nhà chắn ngang trên đường đi, luồng sáng khủng khiếp đó đã suy giảm sức mạnh đáng kể trước khi tới được chỗ họ. Nhờ vậy mà tất cả đã tránh được một đòn tấn công trực diện mang tính huỷ diệt.
Tatsukawa điều chỉnh công suất tối đa cho lớp giáp trường lực của vũ khí hình người để chống đỡ. Còn Akira thì vừa lợi dụng cỗ máy của Tatsukawa như một tấm khiên, vừa đẩy công suất của lá chắn năng lượng trên xe lẫn bộ đồ gia cường lên hết cỡ.
Quá nguy hiểm. Akira thở phào nhẹ nhõm khi cả bọn vừa vượt qua cửa tử và tiếp tục lướt qua kẽ hỡ giữa các toà cao ốc. Không thể quay lại phía trên được. Tuy không gian trống trải có thể giúp họ di chuyển nhanh chóng, nhưng ở đó chẳng có gì che chắn khỏi luồng sáng chết chóc kia. Đi trên đó chẳng khác nào tự sát. Với lý do tương tự, tất cả cũng cố gắng tránh xa các đại lộ càng nhiều càng tốt.
Những toà nhà cao tầng bị thổi bay bởi đòn tấn công của con Kaiju. Nếu là đồ thật thì lẽ ra giờ này chúng chỉ còn đống đổ nát. Tất nhiên các công trình này không thể cản được đường bắn trong lần tấn công tiếp theo. Nhưng vì được tạo nên từ hình ảnh lập thể và lá chắn trường lực nên chúng đã lập tức quay trở lại hình dạng ban đầu, như thể chẳng có gì xảy ra.
Dù vậy, chỗ mà con quái đang đứng kia thì vẫn giữ nguyên hiện trạng. Những toà nhà sẽ không mọc lên theo kiểu như bị xuyên qua cơ thể nó. Khu vực ấy sẽ được khôi phục lại sau khi con Kaiju đi qua. Dẫu vậy, những toà nhà có thể khôi phục lại như thể chỉ tái hiện dưới dạng hình ảnh lập thể sau khi bị phá huỷ đã giúp làm chậm tốc độ của con quái, đồng thời chúng cũng tiếp tục đóng vai trò như một lá chắn cho Akira và đồng đội khi con Kaiju kia lại bắn ra ánh sáng.
Tất nhiên bản thân đội Akira cũng bị giảm tốc độ do phải liên tục đổi hướng và len lỏi giữa các toà nhà. Dù vậy họ vẫn nhanh hơn con Kaiju. Nếu giữ được tốc độ này thì nó sẽ không thể bắt kịp, nhưng họ cũng không tạo được khoảng cách gì quá rõ rệt.
Chưa hết, trước mặt họ lúc này lại xuất hiện một chướng ngại mới là một bầy quái vật hợp thể. Đám quái nửa người nửa thú tấn công từ mặt đất, còn những con nửa cá nửa chim thì ập xuống từ trên không. Chúng liên tục lao về phía Akira và đội của cậu.
Họ không thể rút lui. Vì phía sau là con Kaiju – nếu phải đối đầu với nó thì khả năng sống sót của họ còn thấp hơn cả việc đánh tay không với đám quái vật trước mặt. Lựa chọn duy nhất của Akira và đồng đội là tiếp tục tiến lên.
Tatsukawa hét lớn.
“Tôi sẽ yểm trợ cho! Cứ xông thẳng qua đi!”
Vũ khí hình người màu đỏ lao vút lên không trung, tung cú đánh bằng lòng bàn tay phải về phía con quái hợp thể gần nhất. Thay vì tiêu diệt mục tiêu, lần này anh nhắm tới việc hất văng nó ra xa. Đòn đánh đầy uy lực thổi bay con quái vật, khiến nó va thẳng vào một con quái khác cùng loại và hạ gục cả hai cùng một lúc.
Đồng thời, bàn tay trái của Tatsukawa cũng hướng thẳng về phía những con quái phía bên kia. Ngón tay vươn ra lập tức biến thành nòng pháo rồi liên tục xả ra vô số viên đạn ánh sáng. Sức mạnh của chúng đủ để quét sạch quái vật ở Khu vực sâu thứ hai, nhưng chừng này vẫn chưa đủ đô để tiêu diệt lũ quái ở Khu vực sâu thứ ba. Tuy có bắn trúng nhưng loạt đạn vẫn không hạ được một con nào.
Tuy nhiên đòn tấn công đó vẫn đủ để tạo áp lực. Tatsukawa dùng loạt pháo kích này để tạm thời kiềm toả chuyển động của đám quái vật trên không, hòng tạo cơ hội hỗ trợ cho Akira. Cùng lúc ấy, ngón tay phải của vũ khí hình người cũng biến thành đại bác và hướng thẳng xuống mặt đất, nơi bầy quái hợp thể đang chạy bên dưới.
Ngay khoảnh khắc đó, một con quái bị chém làm đôi. Một lưới kiếm bạc vung lên đầy uy lực và xẻ nó ra thành hai mảnh.
Nhờ sự hỗ trợ của Alpha, Akira đã phát hiện bầy quái hợp thể còn sớm hơn cả Tatsukawa. Phản xạ gần như tức thì, cậu kích hoạt khả năng thao túng thời gian nhận thức. Bên trong thế giới nơi mọi thứ trôi chậm đến phát bực, cậu nhận chỉ thị từ Alpha.
[Akira, dùng lưỡi kiếm của xe đi!]
[Hiểu rồi!]
Cậu rút phần cán kiếm từ thân xe ra rồi cắm thẳng vào thiết bị tạo lưỡi. Qua sợi cáp năng lượng dày kết nối giữa chuôi kiếm và xe, một lượng lớn năng lượng được cấp qua bình dung tích lớn của chiếc xe.
Ngay sau đó, khẩu RL2 phức hợp của cánh tay phụ gắn trên xe ngắm thẳng vào mục tiêu phía trước và khai hoả.
Ngồi đằng sau Akira, Carol cũng tham gia cuộc đấu súng. Tuy không có thời gian để ra lệnh bằng miệng, nhưng Akira chỉ cần gửi nội dung chỉ thị trên tầm nhìn mở rộng của Carol là đủ. Carol cũng sử dụng thuốc gia tốc để thao túng thời gian nhận thức. Không chút chậm trễ, cô lập tức làm theo lệnh của Akira.
Đám quái vật lai dạng thú phía trước bị dội một làn đạn từ xe của Akira và Carol. Nhưng đòn tấn công ấy không quá hiệu quả. Nếu chừng này mà đã hạ được nó thì trước đấy đội Akira đã không phải khổ sở chiến đấu với chúng.
Tuy vậy nó vẫn có thể làm chậm chuyển động của đối phương. Hơn nữa, hiện giờ Alpha đang hỗ trợ Akira một cách toàn diện. Độ chính xác từ loạt đạn trên xe giờ khác xa so với lần trước. Khi ấy Alpha đã cố tình giảm chất lượng hỗ trợ để thử thách khả năng của Akira. Nhưng loạt đạn lần này đã được tính toán kỹ lưỡng để không chỉ hạn chế chuyển động của lũ quái mà còn cản trở luôn quá trình tạo quả cầu ánh sáng từ miệng chúng.
Trong lúc các đòn bắn đang liên tục làm chậm kẻ địch, Akira nhanh chóng thu hẹp khoảng cách bằng xe. Tiếp đến, cậu rút ra một lưỡi kiếm dài và khổng lồ màu bạc.
Akira lái xe lướt qua háng con quái và vung lên đầy mạnh mẽ. Lưỡi kiếm khổng lồ vượt xa chiều cao của Akira, được sử dụng với kỹ năng điêu luyện nhờ sự hỗ trợ của Alpha, đã thể hiện độ sắc bén phi thường. Con quái hợp thể bị chém đôi từ dưới lên và bị hất văng đi bởi sóng xung kích phát ra từ lưỡi kiếm.
Nhưng kẻ địch không chỉ có một. Ngay trước mặt chiếc xe đang lao đi với tốc độ siêu nhanh lại là một con quái hợp thể khác. Akira tiếp tục vung kiếm. Tuy lúc cầm thì nhẹ tựa lông hồng, nhưng khi vung lên lại nặng như một khối sắt. Nhờ sức mạnh của bộ đồ gia cường, Akira đã chống lại được quán tính ấy và tung một cú chém toàn lực. Ánh sáng phát ra từ lưỡi kiếm khiến nó phát sáng rực rỡ, và Akira đã chém đôi kẻ địch tiếp theo.
Nhưng chừng đó cũng mới chỉ hạ được hai con. Mà nói đúng ra thì còn chưa hạ được hẳn. Cơ thể chúng chỉ bị phá huỷ nghiêm trọng và tạm thời không thể đuổi theo Akira và Carol được mà thôi.
Ngoài ra vẫn còn những con quái hợp thể khác. Một con đang há miệng tạo quả cầu ánh sáng nhằm vào Akira. Hai con khác giơ cánh tay dài bất thường lên toan tấn công cậu. Một con thì định nhảy bổ vào chơi trực tiếp. Phía trước, trên đầu, mạn sườn – chúng đang tạo thế bao vây với mục tiêu là Akira.
Quá đông. Đối đầu cùng lúc với tất cả bọn chúng quả thực không thể. Nghĩ vậy, nét mặt Akira trở nên nghiêm trọng và méo mó vì áp lực.
Nhưng đúng lúc ấy, Tatsukawa tới hỗ trợ. Hàng loạt viên đạn ánh sáng bắn ra khiến lũ quái bị rối loạn. Akira tận dụng khoảng trống đó để lái xe lướt ngang qua chúng, đồng thời vung lưỡi kiếm chém toạc hai con.
Từ trên cao, Tatsukawa gọi tới.
“Hay lắm! Bảo sao Kibayashi lại thích cậu thế!”
“Anh cũng vậy thôi!”
“Cùng hội cùng thuyền cả mà! Akira, con Kaiju sắp tấn công tiếp đấy! Tiến lên phía trước đi!”
“Được!”
Đằng trước vẫn còn rất nhiều quái vật hợp thể. Tuy vậy, Akira làm theo chỉ thị của Tatsukawa và chạy lên tuyến đầu. Đồng thời, Tatsukawa điều khiễn vũ khí hình người ngay phía sau Akira.
Khoảnh khắc tiếp theo, con Kaiju ở đằng xa lại phóng ra một luồng năng lượng khổng lồ. Ánh sáng dữ dội nuốt chửng vô số toà nhà, khiến chúng biến mất và chạm tới đội Akira ở vị trí còn xa hơn lần trước, thậm chí nó còn nhấn chìm cả đám quái hợp thể trước mặt họ.
Những con quái phía sau Akira đã bị đòn tấn công của Kaiju thiêu rụi. Những con quái hợp thể ở đằng trước cũng bị đốt cháy đến mức không còn có thể di chuyển một cách bình thường.
Đối mặt với đòn tấn công năng lượng khổng lồ ấy, Akira và đồng đội đã phòng ngự thành công giống như lần trước. Năng lượng dùng cho giáp và lá chắn trường lực đã khiến lượng năng lượng còn lại trong vũ khí hình người và xe máy của họ giảm mạnh.
Trong lúc lướt nhanh qua những con quái bị cháy đen, Tatsukawa nghiêm túc nói.
“...Chắc tôi chỉ đỡ được thêm hai phát nữa thôi. Akira, bên cậu thì sao?”
“Nếu thế thì bên tôi cũng chỉ đỡ được thêm chừng đấy thôi. Nếu không có anh đứng ra làm lá chắn thì chắc tôi đã không đỡ nổi lần nào rồi.”
“Vậy à. Thì cứ làm hết sức thôi. Thật tình, nếu Kibayashi mà biết chuyện này thì chắc chắn hắn sẽ cười lăn ra cho mà xem.”
Tatsukawa cười như đang giỡn chơi, Akira cũng cười lớn đáp lại với khí thế lên cao.
“Ừ.... Thôi kệ, cứ để ông ta cười đến chết đi!”
“Được, cứ thế mà làm nhé!”
Nếu họ không sống sót trở về thì Kibayashi sẽ không bao giờ biết chuyện này. Và điều khiến Kibayashi buồn cười nhất chính là việc họ sống sót trong tình huống điên rồ, liều lĩnh và gần như bất khả thi này. Cả Akira lẫn Tatsukawa, những kẻ từng bị Kibayashi xoay như chong chóng, đều hiểu rõ điều đó.
Một chiếc xe máy và vũ khí hình người lao đi trong lòng Thành phố của Cựu thế giới. Cả Akira lẫn Tatsukawa, không một ai mang trong mình ý định sẽ bỏ mạng tại đây.
------
Cuộc truy đuổi giữa đội Akira đang tháo chạy và con Kaiju khổng lồ vẫn tiếp tục. Trên đường chạy trốn, vô số con quái hợp thể bất ngờ xuất hiện, khiến trận chiến càng thêm ác liệt.
Việc đối phó với những cá thể hợp nhất vẫn nằm trong khả năng của họ, nhờ vào Tatsukawa – người đã chứng tỏ sức mạnh xứng đáng với hạng Thợ săn 78. Với sự hỗ trợ của Alpha, Akira cũng đang cố gắng hết sức để không trở thành gánh nặng.
Thế nhưng, những đòn tấn công của con Kaiju kia hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của họ. Tất cả chỉ có thể đỡ được thêm hai đòn nữa. Dù Akira và đồng đội có nỗ lực thế nào thì giới hạn ấy vẫn không thể thay đổi.
Lần thứ ba đã bị chặn lại. Nhờ việc kéo giãn khoảng cách với con Kaiju nên thiệt hại xung quanh đã giảm bớt phần nào. Nhưng chừng đó không đủ để tăng số lần phỏng thủ lên. Giờ họ chỉ còn một lần duy nhất.
Akira bắt đầu hoảng loạn. Không chỉ vì lần tiếp theo sẽ là lần cuối cùng mà họ có thể chặn, mà còn là vì dù đã đi được một quãng đường đáng kể rồi, nhưng khung cảnh xung quanh vẫn không hề thay đổi. Nói cách khác, hy vọng có thể thoát khỏi Khu vực sâu thứ ba có lẽ chỉ là ảo tưởng.
[Alpha, còn cách nào không?]
Akira bất giác nói. Alpha đáp lại với vẻ nghiêm túc.
[Akira, để tôi xác nhận lại nhé. Nếu tôi ra tay thì cậu thật sự thấy ổn chứ?]
Câu hỏi ấy khiến Akira lập tức vỡ lẽ. Nếu cậu yêu cầu thì Alpha chắc chắn sẽ hành động. Nhưng cái giá phải trả là ngoại trừ Akira thì tất cả những người khác sẽ chết. Tuy không biết cụ thể Alpha định làm gì, nhưng Akira chắc chắn đó sẽ là cách hy sinh tất cả để cứu lấy một mạng duy nhất.
Cậu không thể nói “Không được”, bởi bản thân cậu còn phải hoàn thành yêu cầu của Alpha, để cậu có thể trả món nợ đã tích tụ từ lâu. Cậu không thể chết ở đây được.
Nhưng cậu cũng không thể nói “Hãy làm đi”. Vì cậu đã nhận trách nhiệm bảo vệ Carol và Togami. Quyết định bỏ rơi họ như vậy là điều mà cậu không thể chấp nhận.
Để không phủi bỏ cả hai ý chí đó, Akira đưa ra một quyết định cực kỳ mong manh – một ranh giới cuối cùng của chính cậu.
[...Hãy chờ đến giới hạn của tôi.]
[Tôi hiểu rồi.]
Alpha chỉ đáp vậy và không nói gì thêm. Akira cũng giống cô.
Đòn tấn công thứ tư của con Kaiju sắp ập đến. Nhờ khoảng cách đã được kéo giãn hơn nên uy lực của nó đã giảm đi đáng kể. Nhưng số lần phòng thủ còn lại vẫn không tăng. Ở lần tiếp theo, nếu trúng đòn, Akira sẽ bị xoá sổ.
Tuy vậy Akira không nói gì với Alpha. Dù đã có bảo hiểm cho riêng mình, nhưng cậu vẫn dốc toàn lực để sống sót. Cậu không cho phép bản thân là kẻ cuối cùng quyết định rằng “không thể nữa rồi”. Cậu sẽ dốc hết sức để ngăn việc Alpha ra tay cứu một mình cậu. Đó là quyết tâm của Akira.
Cả đội tiếp tục lao đi hết tốc lực giữa lòng Thành phố cổ của Cựu thế giới, nơi dường như trải dài vô tận và đánh bật những con quái hợp thể ngáng đường. Theo cảm tính của họ thì đòn tấn công thứ năm sắp đến rồi.
Thế nhưng thay vì bắn ra luồng năng lượng cực mạnh giống như những lần trước, đòn tấn công lần này lại là một cú lao người đi bằng thân hình khổng lồ tựa như ngọn núi.
Con Kaiju đạp đổ hàng loạt toà nhà và lao thẳng về phía họ. Nhiều khả năng là vì đã bắn tận bốn phát rồi mà vẫn không thể hạ được đội Akira nên nó đã cho rằng họ đã nằm ngoài tầm bắn hiệu quả. Nếu đã vậy thì nó chọn cách rút ngắn cự ly ấy bằng cách trực tiếp lao đến.
Nhận ra điều đó, Akira thầm cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, vì ít nhất họ cũng vừa kéo dài thêm được chút thời gian.
Nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nếu sau khi rút ngắn khoảng cách mà nó vẫn bắn tiếp thì mọi thứ sẽ kết thúc. Hơn nữa, tuy sở hữu thân hình khổng lồ là vậy, nhưng tốc độ lao đi của nó còn nhanh hơn cả đội Akira.
Từ phía sau, Carol nở nụ cười như thể đã chấp nhận số phận.
“...Akira. Cậu còn cách nào không?”
“...Sẽ có!”
Nghe câu trả lời đầy khí thế ấy, Carol hơi ngạc nhiên. Vẻ u ám trên nụ cười của cô dần biến mất.
“...Vậy à. Thế thì cậu phải cố lên nhé.”
“Ừ!”
Với quyết tâm tràn trề, Akira hùng hồn đáp lại. Đúng lúc đó, tín hiệu liên lạc từ Shiro vang lên.
[Akira! Bên này!]
Cơ hội sống sót cuối cùng đã đến. Akira không kìm được mà nở nụ cười và hét lớn qua thần giao cách cảm với kẻ đang biết rõ tình hình của họ.
[...Shiro! Mày chậm quá đấy!]
[Xin lỗi! Tôi đã cố hết sức rồi! Mau lên đi!]
Trong tầm nhìn mở rộng của Akira, điểm thoát hiểm mà Shiro gửi tới đã hiển thị. Xác nhận vị trí, Akira lập tức cau mày.
[Ở đó sao!?]
[Ở đấy đấy! Nhanh lên!]
Địa điểm được chỉ định là con đường lớn bên trong tàn tích, nằm giữa Akira và con Kaiju.
“Tatsukawa! Bên này!”
Akira vừa nói vừa điều khiển chiếc xe máy. Tận dụng ưu điểm di chuyển được trên không trung, cậu gần như không giảm tốc độ mà thay đổi hướng đi như thế đang xuyên qua một đường ống uốn cong vô hình nào đó.
Rồi cứ thế, Akira bay lên cao hơn cả những toà cao ốc xung quanh và tăng tốc giữa bầu trời quang đãng. Dù có dùng đống nhà kia làm lá chắn hay không thì nếu dính đòn năng lượng tiếp theo của Kaiju, chắc chắn họ sẽ tiêu đời. Vậy thì tốt hơn là hướng đến phương án tới chỗ Shiro nhanh nhất có thể.
Thông tin về điểm thoát hiểm cũng đã được gửi tới cho Tatsukawa. Anh nhanh chóng bám theo Akira.
“Cuối cùng cứu viện cũng tới rồi à! Nhưng chẳng phải hơi muộn rồi sao?”
“Ừ! Nhưng muộn còn hơn không!”
“Đúng thế! Tăng tốc nào!”
“Anh cũng thế!”
Nhìn con Kaiju từ xa đang hùng hổ lao về phía mình, Akira và đồng đội dốc toàn lực lao về hướng đó. Không còn bóng dáng của con quái vật nào giữa họ và con Kaiju nữa. Tất cả đã bị luồng năng lượng của nó thổi bay. Nhờ vậy mà đội Akira có thể đẩy tốc độ của vũ khí hình người và xe máy lên giới hạn tối đa. Khoảng cách giữa họ và con Kaiju nhanh chóng được thu hẹp.
Đang lao tới với tốc độ kinh hoàng và nhận ra đội Akira, con Kaiju ấy cố gắng dừng lại. Nó không thể vừa di chuyển vừa phóng năng lượng được. Nhưng vì thân hình quá khổ nên nó không dừng ngay lập tức mà chỉ giảm tốc từ từ để tránh bị ngã. Nhờ khoảng thời gian đó, Akira và đồng đội thu hẹp khoảng cách với điểm thoát hiểm.
Cuối cùng con Kaiju đã dừng lại hoàn toàn. Nhưng nó không thể phóng luồng năng lượng ngay lập tức. Để tạo ra thứ sức mạnh áp đảo ấy, nó cần thời gian để nạp năng lượng. Hơn nữa, phần năng lượng tiêu hao do cú lao đi trước đó đã khiến việc tích tụ năng lượng cho lần phóng tiếp theo mất nhiều thời gian hơn bình thường.
Dù vậy, đó chỉ là vài giây ngắn ngủi. Nhưng với Akira và đồng đội cậu lúc này, đó là khoảng thời gian quý hơn vàng.
Tận dụng nó, họ đã tới gần điểm thoát hiểm hơn. Ở đó, giữa đại lộ, lối vào một đường hầm hiện ra như một hình ảnh được ghép vào và trông chẳng khác gì đồ giả.
“Đằng kia!”
Akira hét lên. Tất cả lao vào đường hầm. Nhưng đúng lúc đó, sau khi tích tụ xong năng lượng, con Kaiju hướng cái miệng khổng lồ của mình về phía họ. Trong thế giới lặng như tờ vì tập trung cực độ, Akira nhìn thấy ánh sáng rò rỉ bên trong miệng con Kaiju.
Dù vậy Akira vẫn không hề từ bỏ dù chỉ một chút.
(...Vẫn chưa! Alpha vẫn chưa can thiệp! Vẫn chưa muộn!)
Kẻ quyết định có muộn hay không không phải cậu. Nếu chưa muộn thì cậu vẫn còn cơ hội vùng vẫy. Nghĩ vậy, Akira siết chặt thanh đại kiếm trong tay.
Nếu lưỡi kiếm này có thể chém đứt dòng năng lượng của con Kaiju, nếu cậu có thể làm chệch hướng bắn thì họ sẽ có cơ hội. Vấn đề không còn là có thể hay không nữa. Mà là cậu sẽ làm.
Với quyết tâm ấy, Akira vung kiếm. Cậu dồn toàn bộ năng lượng có thể có vào lưỡi kiếm, dùng hết sức mạnh lẫn tâm trí của bản thân để tung đòn.
Cùng lúc đó, con Kaiju phóng ra luồng năng lượng huỷ diệt từ miệng. Dòng năng lượng ấy nuốt chửng mọi thứ và nhấm chìm cả khu vực.
Nhưng Akira và đồng đội vẫn sống. Một nhát chém hình chữ thập xé toạc luồng ánh sáng, mở ra lối thoát cho họ khỏi dòng năng lượng chết chóc.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Akira không khỏi thắc mắc.
(...Chữ thập ư?)
Cậu chỉ có vung một lần. Thế nhưng luồng năng lượng lại bị chém theo hình chữ thập. Tại sao? Câu trả lời ở ngay bên cạnh Akira.
Ở đó, Olivia đang đứng trong tư thế vừa hoàn thành một đòn Iaigiri[note77385]. Sau đó cô tra kiếm vào vỏ khi vẫn còn đang lơ lửng trên không và nói với Akira.
“Tôi nghĩ ngài nên nhanh lên ạ.”
Akira hiện đang ở trong trạng thái mà thời gian quanh cậu gần như ngưng đọng. Vậy nhưng cậu vẫn nghe được giọng Olivia. Đó là bởi cô đã điều chỉnh tốc độ nói của mình để khớp với thời gian nhận thức của Akira.
Động tác thu kiếm của cô thực chất chỉ diễn ra trong chớp mắt. Với thời gian nhận thức bình thường thì chắc chắn không ai có thể nhìn thấy.
“À... ừ....”
Akira chỉ có thể đáp lại như vậy, hay nói đúng hơn là cậu nghe thấy bản thân đáp lại như vậy rồi lao vào đường hầm cùng Tatsukawa.
Sau khi xác nhận tất cả đã vào trong, Olivia cũng quay trở lại đường hầm. Ngay sau đó, đường hầm biến mất như thể nó chưa từng tồn tại.
------
Akira, người vừa may mắn thoát khỏi con Kaiju, thở hắt ra một hơi bên trong đường hầm ngầm.
“Nguy thật đấy....”
Tình hình phía sau chắc chẳng cần quay đầu lại để xác nhận. Không chỉ không còn phản ứng nào của con Kaiju, mà thậm chí cảnh vật của Khu vực sâu thứ ba cũng đã hoàn toàn biến mất. Đằng sau Akira và Carol chỉ là một đoạn đường ngầm ngắn với bóng tối đen kịt như thể vừa bị ai đó tô kín bằng sơn đen. Nó tối đến mức khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy bất thường. Điều đó chứng tỏ rằng họ đã thoát khỏi Khu vực sâu thứ ba.
Carol đứng ngẩn ngơ đằng sau Akira. Nhưng sau một hồi để bản thân kịp hiểu rằng mình đã được cứu, cô ôm chầm lấy Akira và cười lớn. Akira cũng bị cuốn lấy và cười theo. Cả hai cứ thể cười cùng nhau, cho đến khi cảm xúc phấn khích vì vừa thoát khỏi hiểm cảnh lắng xuống.
Sau một tràng cười sảng khoái, Akira và Carol đều đã lấy lại bình tĩnh. Carol hít sâu một hơi như thể thay đổi tâm trạng, rồi nói với giọng điềm tĩnh nhưng đầy vui mừng.
“Akira, cuối cùng cũng ổn rồi nhỉ.”
“Ừ, ổn rồi.”
Không cần Alpha can thiệp mà họ vẫn vượt qua được. Bản thân cậu và Carol đều sống sót. Thật may mắn. Akira nghĩ vậy và cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Đúng lúc đó, một cuộc gọi tới từ Tatsukawa, người đang bay phía trên Akira và Carol.
“Akira, nguy hiểm thật đấy. Kiểu này chắc chắn Kibayashi sẽ cười đến chết cho xem. Mà này, cô gái kia là người quen của cậu à?”
Cô gái mà Tatsukawa nói đến chính là Olviia, người đang ung dung chạy song song với chiếc xe máy của Akira. Anh đã tận mắt chứng kiến từ đằng sau Akira, rằng phần lớn dòng năng lượng mà con Kaiju phóng ra kia đã bị chém đôi là do Olivia thực hiện.
Akira nhìn lại Olivia. Cậu không hề quen biết cô.
“Không, tôi không quen. Shiro có nói là sẽ thuê vệ sĩ tới nên chắc cô ấy là vệ sĩ đấy.”
Lần đầu Olivia xuất hiện trước Akira và đồng đội là tại tàn tích Khu thương mại Iida, khi ấy cậu đã ngất xỉu sau trận chiến khốc liệt. Sau đó, cả Alpha lẫn Shiori đều không đả động gì tới Olivia nên cậu hoàn toàn không biết cô là ai.
Olivia khẽ nhảy lên. Trong lúc lơ lửng giữa không trung, cô điều chỉnh tư thế và chỉ dựa vào quán tính để chạy song song với xe máy của Akira. Thay vì kiểu chạy thông thường như vừa nãy thì cô đứng thắng và cúi đầu lịch sự với cậu.
“Tôi là Olivia từ Tập đoàn Lion’s Tail. Nhận chỉ thị từ Shiro-sama, người đang sử dụng dịch vụ nên tôi đã mạo muội can thiệp để hỗ trợ Akira-sama ạ.”
“À không. Cảm ơn cô. Nhờ cô mà chúng tôi mới được cứu.”
“Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài. Ngài vẫn bình an vô sự là tốt rồi ạ.”
Olivia vừa đáp đất sau cú nhảy đã nhanh chóng tiếp tục chạy bằng chính đôi chân mình. Akira có hơi lúng túng trước lời nói và hành động của cô, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói với Tatsukawa.
“Thấy chưa, cô ấy là vệ sĩ của Shiro mà.”
“Có vẻ vậy. Nhưng.... Tập đoàn Lion’s Tail à.... Đúng là không lạ nếu như nơi đó có nhân sự mạnh tới mức này. Nhưng để thuê được một người có thực lực như vậy chắc chắn sẽ phải tốn một khoản tiền lớn, còn chưa kể tới việc cần cả mối quan hệ tương xứng nữa.... Này Akira, Shiro là người thế nào vậy?”
“Tôi cũng không rõ. Điều duy nhất tôi biết là cậu ta từng thuê Togami thôi. Togami, cậu có biết gì không?”
Từ bên trong cỗ máy của Tatsukawa, Togami đáp lại.
“Tôi cũng chỉ được anh ta thuê thôi, chứ tôi chẳng biết gì về anh ta cả. Cái tên Shiro nghe chừng cũng chỉ là giả thôi, đúng không?”
“Ừ, chắc vậy. Mà thôi, dù sao thì cậu ta cũng đã đến tận đây rồi, có gì thắc mắc thì cứ hỏi trực tiếp là rõ thôi.”
Tất cả tiếp tục tiến về phía trước bên trong đường hầm ngầm thì thấy nhóm Reina đang dừng xe và chờ bên ngoài. Akira dừng xe máy lại và ngạc nhiên khi thấy mặt Shiro đang cười vô tư lự.
“Yo Akira. Lâu quá không gặp nhỉ.”
“Người thuê Togami... là mày à....”
Togami thì lại ngạc nhiên khi thấy Reina có mặt ở đó.
“Reina, lâu rồi không gặp. Nghe nói cô rời khỏi Thành phố Kugamayama rồi mà. Cô về từ khi nào thế?”
“Ừ, có chút công chuyện nên tôi phải rời đi một thời gian, nhưng tôi cũng vừa mới về hôm qua thôi. Cậu trông vẫn khoẻ ha, thật tốt quá.”
Nhìn thấy nụ cười thân thiện toát lên vẻ quý phái của Reina, Togami có phần bối rối trong lòng. Nhưng cậu cố che giấu cảm xúc ấy bằng một nụ cười gượng.
“Tốt quá cái gì chứ.... Reina, cô nói thế với một thằng vừa suýt chết à?”
“Vậy sao? Thế thì để tôi nói lại nhé, thật mừng vì cậu vẫn bình an.”
Togami thấy có chút hoài niệm khi trò chuyện thoải mái với Reina như vậy. Nhưng đồng thời cậu cũng quan sát cô kỹ hơn mọi khi. Ở đây có Akira, người dù vì lý do gì đi nữa cũng đã giết Katsuya. Togami lo lắng không biết liệu cô có ổn không.
Reina dời ánh mắt sang Akira và cười với vẻ hơi ngán ngẩm.
“Dù sao thì Akira à, cậu vẫn sống những ngày đầy sóng gió như mọi khi nhỉ. Rất đúng chất “Akira” luôn.”
“Tôi cũng đâu có thích thú gì đâu.”
Akira đáp lại, trong lòng cảm thấy hơi gượng gạo vì chuyện liên quan đến Katsuya. Nhưng khi thấy Reina thoải mái bắt chuyện với mình thì cậu cũng cố hoà theo.
“Thế sao Reina và nhóm cô lại đi cùng Shiro vậy?”
“À, cái đó....”
Reina ngập ngừng. Shiro từng nói rằng nên giải thích chi tiết sau khi cứu được Akira. Giờ chính là lúc ấy. Nhưng khi định nói thì cô lại bối rối không biết bắt đầu từ đâu.
Tatsukawa xen vào.
“Chuyện chi tiết để về hẵng nói có được không? Tín hiệu liên lạc ở chỗ này vẫn không ổn định lắm. Xin lỗi vì chuyện cá nhân nhưng tôi muốn đến chỗ có thể liên lạc được với đồng đội trước đã.”
Nghe vậy, tất cả gật đầu đồng ý và quyết định khởi hành. Reina nói với Akira.
“Akira, cậu lên xe tôi nghỉ đi. Chắc cậu cũng mệt rồi đúng không? Từ giờ cứ để bọn tôi lo.”
“Thế à? Nhưng tôi đang làm vệ sĩ cho Carol rồi....”
Sau khi dốc sức trốn thoát khỏi con Kaiju, Akira giờ thực sự mệt mỏi. Nhưng nơi này vẫn chưa an toàn. Bỏ yêu cầu hộ vệ của Carol để nghỉ ngơi là điều không thể. Nghĩ vậy, cậu định từ chối Reina.
Carol cười xen ngang.
“Đúng đấy, Akira. Cậu nên nghỉ ngơi đi. Tới đây là ổn rồi mà.”
“Không, nhưng....”
Akira vẫn định tiếp tục yêu cầu, nhưng Carol liền cười phá lên và nói đùa.
“Không được đâu nhé. Giờ cậu đi nghỉ đi. Vì nếu con Kaiju kia lại xuất hiện thì cậu còn phải chiến đấu tiếp đấy, biết không?”
Nếu không nói vậy thì chắc chắn Akira sẽ không chịu nghỉ. Carol hiểu rõ điều đó nên mới cố tình nói đùa như vậy. Khi bị nói tới mức này thì Akira cũng không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu. Cậu chỉ còn biết cười khổ đáp lại.


12 Bình luận
Kèo party này được rắc rối ưu ái :))
Với bọn AI của cựu thế giới, thì thời gian chắc tính theo 0.0000000000001s quá
TFNC :3