Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]

Chương 212: Câu chuyện nguy hiểm

17 Bình luận - Độ dài: 8,200 từ - Cập nhật:

Duck: Tháng mới, vol mới :D Hẹ hẹ :D

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Nuôi giấc mộng thay đổi cuộc đời, cậu thiếu niên rời khỏi những ngõ ngách tăm tối khu ổ chuột, nơi tuy chật hẹp nhưng từng là cả thế giới ấy và bước vào tàn tích bí ẩn cùng mạng sống của bản thân.

Từ một kẻ yếu đuối và tầm thường như bao kẻ khác ở tận cùng của đáy xã hội, cậu vượt qua vô số thử thách nghiệt ngã để trưởng thành và mạnh mẽ đến mức tiêu diệt cả những con quái vật khổng lồ khiến người ta chỉ biết ngước nhìn trong tuyệt vọng.

Một bộ quần áo lành lặn. Một bữa ăn sạch sẽ. Một căn phòng có mái che. Những điều ấy, những thứ từng là giấc mơ giản dị thuở xưa khi cậu còn ở con hẻm mục nát ấy, giờ đã nằm trong tầm tay. Nhưng Akira không dừng lại ở đó. Cậu vẫn tiếp tục tiến lên, với niềm khao khát sức mạnh ngày càng lớn hơn.

Tồn tại hai lý do khiến cậu không ngừng chiến đấu. Thứ nhất là để hoàn thành yêu cầu mà Alpha giao phó. Thứ hai và quan trọng hơn cả, là để có được sức mạnh bảo vệ những người cậu không muốn mất đi, để không phải giết những người mà cậu không muốn giết.

Ngay cả khi đã đủ sức nhận yêu cầu hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố, đánh bại nguyên bầy côn trùng khổng lồ, hay thậm chí là giành chiến thắng trước một siêu nhân thì sức mạnh mà Akira mơ ước vẫn còn rất xa vời.

“Nếu đủ mạnh để giết mọi kẻ thù thì sẽ chẳng còn gì phải sợ nữa”. Cậu đã từng ôm ấp khát vọng đó trong những ngày tháng bơ vơ lăn lóc ở những con hẻm đầy tệ nạn, nơi mà khi ngủ cũng phải mở mắt để không bị giết. Nhưng giờ đây, cậu không còn mong cầu thứ sức mạnh chỉ để huỷ diệt đó nữa. Dẫu giấc mơ hồi ấy đã đổi thay, nhưng khát vọng có đủ sức mạnh để biến giấc mơ thành sự thật vẫn cháy bỏng trong cậu. Vì thế nên Akira vẫn tiếp tục chiến đấu.

_*_*_*_

Kết thúc trận chiến đầy khốc liệt trong yêu cầu hộ tống, Akira trở về nhà. Trong phòng tắm mới được cải tạo lại, cậu thả mình vào làn nước ấm đầy xa hoa, để hơi nước xoa dịu từng tấc da tấc thịt đang mệt mỏi rã rời ấy, để tâm hồn trôi theo hơi thở nhẹ nhàng của sự thư thái.

Chìm đắm trong dư âm êm dịu khó tả, cậu rời khỏi phòng tắm, lên giường và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Một giấc ngủ trọn vẹn.

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng le lói qua rèm cửa. Akira tỉnh giấc, choàng mình ngồi dậy trên giường và vươn vai hết cỡ - một buổi sáng yên bình hiếm hoi và khoan khoái lạ thường.

Alpha cất tiếng gọi dịu dàng.

[Chào buổi sáng, Akira. Có vẻ cậu đã ngủ ngon giấc nhỉ.]

[Chào buổi sáng, Alpha. Ừ, ngon lắm. Chắc là do cái bồn tắm hôm qua đấy, đỉnh thật.]

Sự mệt mỏi tích tụ sau trận chiến đã hoàn toàn biến mất. Cảm nhận rõ điều đó, Akira mỉm cười đầy hài lòng. Nhìn dáng vẻ ấy, Alpha cũng cười nhẹ.

[Bỏ kha khá tiền để cải tạo phòng nghe chừng cũng đáng nhỉ.]

[Ừ. Nghĩ đến việc từ giờ ngày nào cũng được ngâm mình trong cái bồn đó thì tôi thấy vẫn rẻ chán. Đúng là tôi đã trở thành kẻ biết hưởng rồi.]

Nhưng nếu so sự hưởng thụ ấy với mức thu nhập khủng của một Thợ săn hạng cao thì nó vẫn chỉ là một cuộc sống giản dị và có phần đơn sơ. Dẫu vậy, giờ đây mức sống của Akira cũng đã vượt xa những Thợ săn tầm thường ngoài kia.

Rời khỏi phòng ngủ, Akira đi chuẩn bị bữa sáng. Cậu không nấu nướng cầu kỳ mà chỉ hâm nóng thực phẩm đã chế biến sẵn rồi bày ra đĩa. Nhưng vì luôn mong chờ từng bữa ăn mỗi ngày nên Akira thường chọn những món đắt tiền hơn đôi chút nên hương vị của chúng cũng vượt xa món ăn ở các quán bình dân.

Như thường lệ, Akira bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình và cho từng miếng vào miệng. Thế nhưng lần này, cậu lại thoáng vẻ đăm chiêu, điều chưa từng xảy ra trước đây.

“...Ừm, chẳng phải... vị của nó vốn vẫn thế này sao?”

Thấy dáng vẻ hơi bối rối pha chút ngạc nhiên đó, Alpha khẽ bật cười như đã hiểu rõ mọi chuyện.

[Chắc cậu đã quen ăn những món trên xe vận chuyển liên Thành phố rồi đấy. Cái lưỡi của cậu giờ sành ăn hơn trước nhiều rồi.]

Khách hàng chủ yếu của các đoàn xe vận chuyển liên Thành phố đều là tầng lớp thượng lưu, những người giàu có sống trong nội đô của các Thành phố lớn. Bởi vậy nên đồ ăn phục vụ trên xe tối thiểu cũng phải làm hài lòng họ. Trong suốt thời gian làm yêu cầu hộ tống, ngày nào Akira cũng ăn những món ăn cao cấp ấy nhiều tới nỗi giờ đây khẩu vị của cậu đã dần quen với sự tinh tế và cầu kỳ của ẩm thực dành cho giới nhà giàu.

[Nhưng không sao cả đâu. Từ giờ cậu chỉ cần mua nhưng món ngon hơn là được thôi. Kể cả chi phí ăn uống có tăng lên gấp trăm lần thì so với thu nhập hiện tại của cậu, chừng đó cũng chẳng đáng là bao đâu.]

“Ừ thì... cô nói không sai, nhưng mà....”

[Có chuyện gì làm cậu băn khoăn sao?]

“Không, chỉ là... tôi đang tự hỏi liệu bản thân có đang dần trở thành kiểu người chỉ biết chấp nhận những thứ xa xỉ hay không.”

Akira trăn trở thấy rõ khi nói vậy. Alpha mỉm cười đầy ẩn ý.

[Akira à. Cậu đã quen với việc mặc những trang bị giá hàng chục tỷ, sử dụng đạn và thuốc hồi phục có giá hàng triệu Aurum như nước lã trong các trận chiến trước rồi. Nếu tới mức đó thì tôi e là... đã quá muộn để quay đầu rồi đấy.]

“...Ừ, đúng thật.”

Akira khẽ thở dài và gượng cười. Dù lý trí thừa nhận điều Alpha nói là đúng, nhưng cảm xúc trong lòng cậu vẫn chưa thể dễ dàng chấp nhận thực tế ấy.

Một khi tiêu chuẩn sống đã được nâng lên thì hạ xuống lại là điều vô cùng khó khăn, cả trong đời sống lẫn chiến đấu. Những Thợ săn như Akira cũng không nằm ngoài phạm trù đó.

_*_*_*_

Akira đã được Inabe gọi tới bệnh viện. Dù không phải kiểm tra chuyên sâu, nhưng cậu vẫn được khám khá kỹ lưỡng. Kết quả cho thấy cơ thể cậu hoàn toàn khoẻ mạnh, ngoại trừ chỉ số nanomachines còn sót lại trong người hơi cao một chút nên Akira đã được tiến hành xử lý để loại bỏ chúng. Sau đó cậu được đưa đến một phòng bệnh mà trước đây mình từng sử dụng.

Trong phòng, Inabe đang chờ sẵn cùng Hikaru.

“Nghe nói vụ ở Gigantes III vất vả lắm, nhưng trông cậu vẫn khoẻ mạnh thế này thì tốt rồi.”

“Vì tôi được chữa trị ngay trên xe mà. Vậy thì đâu cần phải kiểm tra nữa, đúng không?”

“Dù đúng là ta lấy cớ kiểm tra sức khoẻ để gọi cậu tới đây thật, nhưng nếu đã mất công bày vẽ thế rồi mà không làm gì thì lại hơi gượng gạo. Ta cũng muốn tận mắt xác nhận là cậu vẫn khoẻ mạnh. Nghe qua thì ta biết trận chiến vừa rồi rất khốc liệt, nếu cơ thể để lại di chứng nào đấy mà cậu không nhận ra thì cũng chẳng có gì lạ. Tự mình nắm rõ tình trạng cơ thể vẫn tốt hơn là để tới lúc xảy ra biến chứng đúng không?”

“...Ừ thì cũng đúng.”

Sau vài lời trao đổi nhẹ nhàng, không khí bỗng chốc nghiêm túc hẳn khi Inabe đột ngột thay đổi thái độ.

“Giờ thì trước khi vào chuyện chính, ta cần giải thích với cậu một điều. Nói thẳng luôn là chuyện này có liên quan tới Sakashita Heavy Industries. Kể cả có thấy khó chịu đi chăng nữa thì cũng hãy giữ nó ở trong lòng. Cậu cũng thừa hiểu đối phương là Sakashita mà. Tất nhiên phần thưởng đi kèm rất xứng đáng nên hãy cố mà chấp nhận.”

Trong lúc làm yêu cầu hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố, Akira đã có một trận chiến sinh tử với một siêu nhân tên Erde và cậu cũng chỉ kịp giành chiến thắng trong gang tấc. Trong trận chiến ấy, Erde đã nhầm tưởng Hikaru là một Người kết nối với Cựu thế giới thuộc Sakashita Heavy Industries.

Nhưng sự thật là Hikaru không hề liên quan gì đến Sakashita, cô lại càng không phải là Người kết nối với Cựu thế giới. Bình thường chẳng có lý do gì để xảy ra sự nhầm lẫn như vậy. Chính vì thế nên khi nghe Erde nói ra điều đó, Hikaru đã rất sửng sốt và rơi vào trạng thái hoang mang cực độ.

Tuy nhiên, Erde không thể nào đưa ra một nhận định sai lầm như thế mà không có cơ sở. Hắn có lý do, có thông tin, thậm chí là thông tin đủ uy tín để đánh đổi cả mạng sống hòng bắt được Hikaru. Chính vì tin vào thông tin sai lệch ấy mà hắn đã chiến đấu với Akira rồi bỏ mạng.

Thông tin sai lệch đó là kết quả của một cuộc dàn dựng tinh vi do Tập đoàn Sakashita thực hiện. Kẻ đứng sau chỉ đạo là Harmers, còn người trực tiếp thao túng thông tin là Shiro.

Kế hoạch ấy liên quan đến một bí mật tuyệt mật của Sakashita: một trong những Người kết nối với Cựu thế giới xuất sắc nhất của họ, một nhân vật quan trọng tới mức hiếm khi nào được Tập đoàn cho rời khỏi cơ sở đang được bí mật đưa tới một Thành phố xa xôi. Đây là một thông tin cực kỳ nhạy cảm, nhưng nó vẫn có thể tới tai nhóm của Erde, cho thấy chúng rất thành thạo trong cuộc chiến thông tin.

Thế nhưng, ngay cả những kẻ tinh thông tình báo như Erde cũng bị đánh lừa. Sự thao túng của Shiro tinh vi tới mức khiến chúng không đủ thời gian để kiểm chứng tính chính xác của nó trước khi mở cuộc tập kích.

Và rồi vì màn dàn dựng ấy mà Hikaru đã bị Sakashita biến thành một con mồi, một cái bẫy sống dùng làm mồi nhử để bảo vệ người thật. Kết quả là cô bị một siêu nhân của phe chủ nghĩa Kiến Quốc nhắm tới và rơi vào một tình thế vô cùng hiểm nghèo.

Akira nghe Inabe kể loại toàn bộ câu chuyện, tuy không nhắc cụ thể đến cái tên Harmers hay Shiro mà chỉ được nói một cách khái quát rằng tất cả đều là do Sakashita giật dây. Dù nét mặt thoáng vẻ bực bội, nhưng Akira vẫn khẽ gật đầu như thể đã hiểu ra mọi chuyện.

“Ra là vậy....”

Thấy phản ứng của Akira, Inabe nhấn mạnh lại với lời lẽ rất nghiêm trọng.

“Ta nhắc lại một lần nữa. Đối phương là Sakashita Heavy Industries. Dù cậu có phẫn nộ hay bất mãn đến đâu thì cũng phải biết là nên dừng lại ở đó thôi. Cậu hiểu chứ?”

Akira không trả lời mà chỉ lặng lẽ quay sang nhìn Hikaru với ánh mắt đầy suy tư.

“...Hikaru, cô thấy ổn thật sao? Bị tuỳ tiện lợi dụng làm mồi nhử cơ mà, thậm chí cô suýt nữa đã mất mạng đấy.”

Nghe vậy Hikaru hơi cau mày, nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại.

“Thật lòng mà nói thì tôi cũng đang thấy tức không chịu được đây. Nhưng chỉ vì chuyện đó mà gây thù với Tập đoàn Sakashita thì không đáng. Dù sao thì họ cũng không giấu giếm và giải thích rõ ràng tình hình với ta sau khi mọi chuyện kết thúc rồi. Họ còn nói là sẽ trả công đầy đủ nữa. Thế nên tôi sẽ giải toả cơn giận này bằng cách nâng thù lao lên thật cao mới được.”

“...Vậy à.”

Nghe xong, Akira cũng dịu lại phần nào.

Người bị đem ra làm mồi nhử là Hikaru chứ không phải cậu. Mà nếu cô đã chấp nhận điều đó thì cậu cũng không cần phải làm ầm mọi chuyện lên. Mặt khác, Akira hoàn toàn có thể bỏ chạy một mình, nhưng cậu đã chọn ở lại chiến đấu với Erde. Đó là quyết định của chính cậu. Vì vậy, nếu bị thương nặng hay suýt chết, cậu cũng không nên đổ hết tội lỗi lên đầu Sakashita. Akira đã nghĩ vậy.

“Được rồi. Tôi cũng sẽ không làm to chuyện thêm nữa. Hikaru, thế ổn chứ?”

“Ừ. Cảm ơn cậu nhé. Được vậy thì tốt quá.”

Cả hai cười với nhau nhẹ nhàng cùng Inabe khẽ thở phào nhẹ nhõm bên cạnh họ. Rồi ông thầm nghĩ rằng, nếu là Kibayashi thì chắc chắn hắn sẽ hào hứng trêu chọc Akira cho xem. Nhờ vậy, ông lại càng thêm tự tin rằng việc giao Hikaru làm người phụ trách Akira là một quyết định sáng suốt.

“Vậy giờ ta sẽ vào chuyện chính. Về kẻ đã tấn công cô cậu tên Erde đó, kể cả khi so sánh với đội quân tinh nhuệ của Sakashita thì hắn vẫn là một cao thủ đáng gờm. Đánh bại được kẻ như vậy thì cậu rõ ràng là đã lập công lớn trong việc bảo vệ nhân vật quan trọng của Sakashita. Và để tưởng thưởng cho công lao ấy, Sakashita sẽ trả một phần thưởng xứng đáng cho cậu. Lý do hôm nay ta gọi cậu tới đây chính là để bàn bạc chi tiết về nó. Nhưng trước khi vào việc....”

Inabe quay sang nhìn Hikaru với ánh mắt đầy ẩn ý.

“...Ta sắp bàn một chuyện khá tế nhị với Akira. Là người phụ trách của cậu ấy, cô có muốn ngồi lại để nghe cùng không?”

“...Dạ không, đây là vụ việc mà chính Trưởng khu Inabe đã đích thân ra mặt và tới tận nơi xử lý. Tuy là người phụ trách Akira, nhưng với một nhân viên cấp thấp thì tôi không nghĩ mình nên biết những chuyện như vậy. Tôi xin phép được chờ ở ngoài ạ.”

Hikaru nói vậy rồi cúi đầu đầy nhã nhặn và rời khỏi phòng bệnh. Akira lặng lẽ dõi theo bóng lưng cô khuất sau cánh cửa rồi quay sang nhìn Inabe với ánh mắt đầy nghi ngờ.

“...Này, ông định nói chuyện gì vậy?”

“Như ta đã nói trước đó, là về phần thưởng cụ thể từ phía Tập đoàn Sakashita. Tuy nhiên cuộc trao đổi này cũng liên quan tới Udajima, hay nói rõ hơn là về cách giết hắn. Hikaru đã đoán ra điều đó nên mới chủ động rút lui, vì đây là kế hoạch ám sát một lãnh đạo Thành phố. Nếu chỉ đơn thuần là suy đoán thì vẫn có thể xem như không biết, nhưng một khi đã nắm rõ sự thật thì sẽ không thể quay đầu. Để giữ được vị trí là một người ngoài cuộc, việc cố ý không biết gì rất quan trọng.”

“...Thì ra là vậy.”

“Cậu cũng nên cẩn trọng. Dù cô ấy là người phụ trách, nhưng chỉ cần một lời buột miệng thôi thì Hikaru sẽ phải gánh vác tránh nhiệm tương xứng với thông tin mà cô ấy nghe được. Và khi đó chúng ta sẽ phải ra tay xử lý. Nếu thực sự không muốn kéo Hikaru vào thì tốt nhất là đừng tiết lộ bất cứ điều gì cả.”

“...Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và câu trả lời đầy thành thật ấy của Akira, Inabe lại càng đánh giá cao Hikaru hơn. Cậu không phải kiểu thích kéo người vô can vào rắc rối của mình. Tuy chỉ là một suy nghĩ đơn giản, nhưng việc Akira cẩn trọng với Hikaru vì nghĩ cho cô là điều không thể phủ nhận.

“Vậy ta bắt đầu vào chuyện chính. Trước tiên ta phải nói rõ rằng đây chỉ là một sự lựa chọn. Hoàn toàn không có ý ép buộc. Quyết định là ở cậu. Ta chỉ muốn làm rõ rằng đây chỉ là một khả năng có thể lựa chọn, và ta cũng không cố tình che giấu điều đó. Cậu hiểu chứ?”

Akira thoáng lúng túng trước sự nhấn mạnh tới thừa thãi trong lời nói của Inabe. Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng vì chẳng rõ ông sắp nói chuyện gì. Vừa bối rối vừa hoang mang, cậu khẽ đáp.

“À... ừ. Rồi sao?”

“Về phần thưởng từ Tập đoàn Sakashita, bản chất của nó là cậu đã tạo ra một món nợ đối với họ. Cậu hoàn toàn có thể đòi hỏi tiền bạc hay tăng hạng Thợ săn nếu muốn, nhưng cũng có thể yêu cầu những thứ khác. Nói thẳng ra thì cậu có thể nhờ Sakashita gây áp lực lên Thành phố Kugamayama. Khi ấy, Udajima sẽ hoàn toàn bị thất thế, thậm chí nhiều khả năng hắn sẽ bị trục xuất ra ngoài bức tường. Và rào cản duy nhất trên con đường cậu giết hắn sẽ biến mất.”

Inabe nhìn thẳng vào mắt Akira.

“Ta sẽ lo việc thương lượng với Sakashita. Không vấn đề gì cả. Quyết định còn lại là ở cậu thôi. Cậu sẽ làm gì?”

Một lựa chọn bất ngờ được đưa ra khiến Akira không khỏi bối rối, cậu đang đứng trước một ngã rẽ đầy khó khăn.

_*_*_*_

Khi báo cáo yêu cầu hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố cho Inabe, Hikaru cũng không quên nhắc tới thông tin mà cô nghe được từ Kibayashi. Tất nhiên là cô chỉ đề cập đến phần không liên quan tới việc Inabe đang âm thầm bắt tay với Akira để khiến Udajima thân bại danh liệt, bị loại bỏ, hoặc thậm chí là thủ tiêu.

Những phân tích của Inabe sau khi nghe báo cáo đó khiến Hikaru không khỏi cảm thấy hứng thú. Trước hết, cô cho rằng việc Kibayashi cung cấp thông tin rất có thể là một cái bẫy mà ông đã giăng sẵn.

Kibayashi nói với cô rằng Akira là một kẻ nguy hiểm khó lường, tiếp theo đó ông lại tiết lộ rằng Udajima – kẻ đối địch với cậu, cũng sẽ có mặt trên cùng một chuyến xe. Nếu Hikaru tin điều đó thì nhiều khả năng cô sẽ chủ động cho Akira rời khỏi xe ngay giữa chừng để ngăn cậu tấn công Udajima. Nhưng hành động như vậy trong một yêu cầu hộ tống quan trọng thế này sẽ bị xem là một thất bại nghiêm trọng về mặt trách nhiệm của chính Hikaru và Akira.

Nếu vì chuyện đó mà Hikaru bị đá khỏi vị trí phụ trách, tất nhiên đây sẽ là kết quả không thể tuyệt vời hơn đối với Kibayashi, kẻ đang định “vui đùa” với Akira.

Một giả thuyết khác là chính Udajima đã giăng bẫy.

Không khó để Udajima nắm bắt được hành tung của Akira, vì dù sao yêu cầu này cũng không thuộc dạng cần che giấu hay giữ bí mật gì. Việc Akira nhận yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố rất dễ để có thể điều tra. Tiếp đến, Udajima đã đặt trước một chỗ trên cùng chuyến xe và bằng cách nào đó để khiến Akira biết rằng ông cũng sẽ có mặt. Nếu cậu bị lừa và tấn công phòng của Udajima thì lực lượng an ninh trên xe sẽ có cớ để tiêu diệt cậu ngay lập tức.

Thậm chí, nếu Udajima thực sự có một lý do nào đó khác để lên Gigantes III đi chăng nữa thì với sự cảnh giác của mình, ông chắc chắn cũng sẽ đặt phòng dưới cái tên giả. Việc tên của Udajima xuất hiện trong danh sách hành khách không thể xem là bằng chứng xác thực rằng ông có mặt trên chuyến xe.

Sau khi phân tích toàn bộ những khả năng đó, Inabe nói tiếp.

“Dù sao thì tất cả cũng chỉ là suy đoán. Nhưng kể cả sự thật có thế nào thì ta cũng không thể phủ nhận rằng trong hoàn cảnh ấy, cô đã kiểm soát được Akira một cách hoàn hảo. Thành quả đó không có gì để chê trách. Cô có thể yên tâm chờ đợi một sự đánh giá tích cực sắp tới từ cấp trên. Cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”

“...Cảm ơn ngài ạ.”

Hikaru đầy lưỡng lự đáp lại. Trước phản ứng có phần không mấy hào hứng đó, Inabe thoáng ngạc nhiên. Bởi vì dù ông gần như đã đưa một lời hứa về việc thăng tiến, điều mà một người có khát khao vươn lên mạnh mẽ như Hikaru hẳn đã ao ước từ lâu, vậy mà Inabe lại cảm thấy cô chẳng có vẻ gì là vui mừng. Và rồi chính Hikaru là người đã tự nói ra lý do đằng sau thái độ ấy.

“...Trưởng khu Inabe, về việc tôi là người phụ trách Akira, qua yêu cầu lần này tôi thực sự đã cảm nhận sâu sắc sự thiếu sót về năng lực của bản thân. Dù là người được đích thân ngài bổ nhiệm, việc nói ra điều đó khiến tôi vô cùng hổ thẹn.... Nhưng liệu ngài có thể cho phép tôi rút lui khỏi vị trí này được không ạ?”

Vụ việc lần này đã khiến Hikaru gãy cánh. Thấu hiểu điều đó, Inabe khẽ đáp.

“...Vậy sao. Thật đáng tiếc. Nhưng ta sẽ không ép buộc. Miễn cưỡng giữ lại một người không còn ý chí làm việc nữa sẽ chỉ khiến họ sa lầy thêm mà thôi. Nhưng ta không thể làm vậy ngay được. Việc tìm người thay thế sẽ mất chút thời gian. Hơn nữa cô cũng đang phụ trách việc cung cấp trang bị cho Akira mà, đúng không? Hãy tiếp tục đảm nhiệm cho tới khi việc đó hoàn tất.”

“Vâng. Cảm ơn ngài rất nhiều ạ. Vậy tôi xin phép cáo lui.”

Hikaru thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi cúi đầu thật sâu trước khi định rời khỏi văn phòng. Nhưng đúng lúc ấy, Inabe nói với giọng đầy ẩn ý.

“Ta cho cô một lời khuyên. Cô là một người cực kỳ ưu tú. Chính vì thế nên cô không thể xếp ngang hàng với những kẻ khác ngoài kia. Cô không thể trở thành một kẻ tầm thường, nhưng cũng không thể đóng vai làm người ngoài cuộc. Trung lập không có nghĩa là vô can. Trung lập chỉ được chấp nhận khi người đó đủ mạnh để đối đầu với mọi thế lực khác. Cô rất giỏi, nhưng vẫn chưa phải là người mang trong mình sức mạnh ấy. Từ nay về sau, hãy thật thận trọng trong từng lựa chọn của cuộc đời mình.”

Hikaru cúi đầu một lần nữa rồi lặng lẽ rời khỏi văn phòng. Inabe dõi theo bóng cô đi khuất và không nói thêm lời nào.

_*_*_*_

Rời khỏi phòng bệnh của Akira, Hikaru vừa đi dọc hành lang vừa khẽ thở dài, trong đầu cô vang lên cuộc trò chuyện với Inabe ngày hôm qua.

(Chuyện mà Inabe-san định nói... rõ ràng là về vụ của Udajima-san rồi còn gì....)

Hikaru biết rõ Inabe đang hợp tác với Akira để tiến hành kế hoạch hạ bệ, thậm chí là thủ tiêu Udajima. Nói chính xác hơn thì những thông tin mà Kibayashi cung cấp cho cô nói rằng xác suất rất cao là như vậy. Dù không có chứng cứ rõ ràng nào, còn nguyên nhân thì cũng chỉ tới từ suy đoán của Kibayashi, nhưng trực giác của Hikaru mách bảo rằng điều đó chắc hẳn là sự thật.

Là một công dân lương thiện sống ở khu vực an toàn bên trong các bức tường, Hikaru vốn mang trong mình sự phản cảm mạnh mẽ với cái gọi là “giết người”. Trước cả nỗi lo bị liên luỵ vào những cuộc đấu đá giữa các lãnh đạo cấp cao trong Thành phố, điều cô thực sự muốn là không phải dính dáng tới chuyện sát hại bất kỳ ai.

Thế nhưng, để hoàn toàn là kẻ đứng ngoài cuộc lại là điều gần như bất khả, và Hikaru cũng hiểu rõ điều đó.

Cô đang làm việc dưới trướng Inabe, hỗ trợ nâng hạng Thợ săn cho Akira. Thêm vào đó, chính Akira cũng đã nhờ cô mua sắm trang bị. Xét cho cùng thì cả hai việc này đều là hành động tiếp tay cho kế hoạch loại bỏ Udajima.

Cho dù miệng lưỡi có khéo léo đến đâu, cho dù có cố thuyết phục Udajima rằng bản thân trung lập hay hoàn toàn không liên quan thì Hikaru cũng chẳng hy vọng gì việc ông ta sẽ dễ dàng chấp nhận điều đó. Cô hoàn toàn hiểu sự tình này.

“...Trung lập là đặc quyền chỉ dành cho kẻ mạnh ư?”

Ý chí từng cháy bỏng trong cô, khát khao lợi dụng mối quan hệ với Akira – một Thợ săn cấp cao để sự nghiệp thăng tiến, giờ đây đã lụi tàn sau khi cô tận mắt chứng kiến và tự mình trải qua trận chiến khốc liệt trên xe vận chuyển liên Thành phố.

Dù vậy, Hikaru chưa bao giờ từ bỏ ước mơ vươn lên. Cô vẫn đang tìm kiếm một con đường khác để thăng tiến.

Nhưng cái niềm tin rằng bản thân có thể trở thành kẻ mạnh, có thể trở thành kẻ đủ sức khiến người khác phải chấp nhận sự trung lập của mình, thứ khí phách ngông cuồng đó trong cô giờ đã phai nhạt đi nhiều.

Khi niềm tin ấy đã không còn thì cuộc đối đầu giữa Inabe và Udajima mà cô vô tình bị kéo vào, với Hikaru bây giờ, chỉ còn là một cơn giông bão phiền phức vô nghĩa và chẳng mang lại lợi lộc gì.

Làm sao để vượt qua nó mà không bị cuốn đi?

Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu Hikaru, khiến cô không ngừng trăn trở.

_*_*_*_

Liệu có nên sử dụng khoản thù lao từ Sakashita Heavy Industries để tiến hành âm mưu trục xuất Udajima ra khỏi bức tường hay không. Inabe đã đột ngột đưa ra lựa chọn ấy cho Akira. Vì sự bất ngờ đó mà Akira sững lại đôi chút. Tuy chưa thể trả lời ngay vì còn kinh ngạc, nhưng cậu dứt khoát đáp lại.

“Phần thưởng từ Sakashita sao? Tôi muốn nhận nó bằng tiền và thăng hạng Thợ săn.”

“...Vậy được chứ? Ta không ép buộc đâu, nhưng đây là một cơ hội hiếm có đấy.”

“Tôi biết. Nhưng tôi vẫn chọn tiền và thăng hạng. Để tôi làm rõ quan điểm luôn là tôi không phải kiểu sẵn sàng làm mọi chuyện hay hy sinh tất cả chỉ để giết hắn. Tôi không sống chỉ để giết Udajima.”

Nhìn thẳng vào ánh mắt đầy thăm dò của Inabe, Akira tiếp tục với vẻ kiên quyết hơn.

“Tôi cần trang bị mạnh và nó không liên quan gì tới vụ Udajima cả. Nếu chẳng may mấy tên siêu nhân kia tấn công lần nữa thì tôi còn sống sót được. Không hiểu sao tôi toàn bị dính vào mấy chuyện kiểu này. Tôi cũng đã nhờ Hikaru lo giúp phần đấy rồi, nhưng để có được trang bị mạnh thì tiền thôi là không đủ mà nó còn bị thứ hạng Thợ săn giới hạn nữa mà, đúng không? Để giải quyết vấn đề đấy thì tôi cần cả tiền lẫn hạng.”

Lúc này, Akira nghiêm túc nhìn Inabe.

“Tôi cũng có thứ tự ưu tiên của mình. Tôi biết ông muốn Udajima sớm bị lật đổ, nhưng tôi không định gác lại chuyện trang bị cá nhân chỉ để phục vụ mục đích đó. Xin lỗi.”

Inabe khẽ mỉm cười, bầu không khí đôi bên cũng dần dịu lại.

“Không không, cậu hiểu nhầm rồi. Như đã nói từ ban đầu, ta hoàn toàn không có ý ép buộc cậu. Không thành vấn đề. Được, vậy ta sẽ yêu cầu Sakashita đổi phần thưởng thành tiền và thăng hạng Thợ săn cho cậu.”

Dựa theo phản ứng của Akira, Inabe đã phần nào nắm bắt được mức độ ưu tiên mà Akira dành cho việc trừ khử Udajima.

“Tuy nhiên vẫn còn một cách khác là yêu cầu Sakashita cung cấp trang bị. Kể cả có là hàng bị giới hạn đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là chuyện cỏn con với Sakashita. Cậu sẽ nhận được trang bị cực kỳ tối tân.”

“Chuyện đó thì... tôi đang có hợp đồng bắt buộc phải mua trang bị từ bên Kiryou[note73984] rồi. Tôi cũng đã nhờ Hikaru chuẩn bị giúp nữa....”

Nếu là Sakashita Heavy Industries thì bản hợp đồng cỡ đó cũng chẳng đáng là gì. Muốn thì có thể đơn phương huỷ bỏ lúc nào cũng được. Thế nhưng, kể cả đã biết vậy thì Inabe vẫn nhìn nhận tích cực về cách suy nghĩ của Akira, rằng cậu không muốn phá vỡ hợp đồng, một thái độ cứng nhắc và có phần thiếu linh hoạt, nhưng âu cũng là điểm tốt.

Dù căm ghét tới mức muốn giết đối phương đi nữa, nhưng nếu đã ký hợp đồng thì Akira vẫn sẽ tuân thủ nó. Với một người ở vị trí như cậu thì cách hành xử ấy lại càng quan trọng hơn. Một Thợ săn không tôn trọng hợp đồng, hay một sức mạnh không thể kiểm soát bằng cam kết thì trong mắt những người bảo vệ trật tự của phía Đông, họ cũng chỉ là quái vật mà thôi.

“Phải rồi. Ta hiểu. Chuyện đó cứ giao cho Hikaru xử lý. Nhưng việc sắm lại trang bị sẽ mất một khoảng thời gian đấy. Trong lúc đó thì không thể để cậu ăn không ngồi rồi được nên ta đã chuẩn bị ra đây.”

Nói xong, Inabe liếc mắt về phía chiếc hòm lớn đặt ở góc phòng. Trong đó là trang bị của Akira, bao gồm một bộ đồ gia cường CA31R và hai khẩu LEO phức hợp. Cả giáp lẫn súng đều có hiệu suất tương đương những món trước đây Akira từng dùng.

Inabe đã đàm phán với cả Kiryou và TOSON để mượn được những trang bị này trong thời gian sửa chữa.

Thật ra bộ đồ gia cường đã bị phá huỷ nặng nề sau trận chiến với Erde, tới mức giờ nó không thể sửa được nữa. Chính vì vậy nên Inabe đã tận dụng tối đa quyền lực của mình để mượn đồ thay thế.

Còn khẩu súng từng dùng trong trận chiến đó cũng đã bị hỏng và vô phương cứu chữa. Nhưng khẩu súng gắn trên cánh tay phụ của xe máy vẫn còn nguyên vẹn và có thể sửa được. Nhờ vậy nên Inabe đã dễ dàng đàm phán mượn được đồ thay thế cho các trang bị này.

Chiếc xe thì đã bị bỏ lại trên nóc xe vận chuyển, nhưng lực lượng an ninh đã thu hồi và mang nó về kho chứa. Tiếp đến, Hikaru đã sắp xếp lịch và giờ chiếc xe đang được sửa.

Sau khi kể hết mọi chuyện, Inabe nói thêm.

“Chi phí cho mấy trang bị tạm thời này sẽ do bên ta lo. Cứ dùng đi.”

“Thật sao?”

“Ừ. Ta cũng không muốn cậu chết đâu.”

Inabe nói bâng quơ như chẳng có gì, rồi mặt ông chợt nghiêm lại.

“Để ta nói thẳng, kể từ khi cậu trở lại Thành phố cho tới lúc vào phòng bệnh này, tuy chỉ là trong khoảng thời gian tầm một ngày thôi, nhưng cậu không hề mang một trang bị nào ra hồn cả. Tuy nhà cậu ở trong Thành phố nhưng nó lại nằm bên ngoài bức tường. So với nơi bị xem như vùng đất hoang như khu ổ chuột thì đúng là việc tấn công có phần khó khăn hơn về mặt đạo đức, nhưng vậy không có nghĩa là nó an toàn tuyệt đối. Cũng không thể loại trừ khả năng Udajima sẽ ra tay với cậu trong khoảng thời gian đấy. Hãy cẩn trọng.”

“Tôi hiểu rồi.”

Khi bị chỉ ra như vậy, Akira cũng tự nhận thấy bản thân đã quá chủ quan và nghiêm mặt lại. Lúc ấy, Alpha xen vào.

[Tôi nói luôn nè, cho dù Akira thực sự bị tấn công đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ phát hiện ra trước và giúp cậu trốn thoát thôi.]

[Vậy à, cảm ơn cô nhé.]

Akira không hề xem nhẹ vai trò của Alpha. Nghe lời nói có phần giống như biện minh sau vụ việc ấy của cô, Akira vẫn bày tỏ lòng biết ơn với vẻ bình thản.

Inabe tiếp lời.

“Còn một điều nữa, nếu cậu quyết định dùng phần thưởng từ Sakashita Heavy Industries để khiến Udajima thất thế thì ta đã định sẽ để cậu tiếp tục nằm đây cho tới khi việc đó hoàn tất, vì sự an toàn của cậu cả thôi. Dù sao thì bệnh viện này là cũng là cơ sở trực thuộc Thành phố. Kể cả có những kẻ bị Udajima giật dây thì miễn là người của Thành phố, chúng vẫn sẽ do dự nếu muốn tấn công một nơi như này.”

“Ra là vậy à.”

“Ừ. Chính vì thế nên ta mới gọi cậu tới đây. Chưa biết cuộc đàm phán với Sakashita sẽ giúp hạng Thợ săn của cậu tăng tới đâu, nhưng nếu tăng nhiều thì khả năng khiến Udajima bị lật đổ cũng sẽ cao lên tương ứng. Mà một khi thấy nguy cơ đó đến gần thì xác suất hắn hành động liều lĩnh cũng sẽ tăng theo. Nếu Udajima biết cậu đang cố gắng trang bị vũ khí mạnh mẽ hơn thì nguy hiểm sẽ còn cao hơn nữa. Hãy thận trọng hết mức có thể.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Chuyện của ta....”

Có nên nói với Akira rằng Hikaru sẽ không còn là người phụ trách cậu ta nữa không?

Inabe phân vân trong chốc lát rồi quyết định tạm thời sẽ không nói ra.

“...Chắc chỉ có vậy thôi. Cậu có điều gì muốn nói không?”

“Tôi thì...”

[Alpha, cô có gì muốn nói không?]

[Không, tôi không có gì cả.]

“Không có gì đặc biệt.”

“Vậy à. Thế để ta gọi Hikaru quay lại. Cậu đã chọn nhận phần thưởng từ Sakashita dưới dạng tiền mặt và thăng hạng Thợ săn. Vậy thì tốt nhất là hãy bàn bạc lại với cô ấy về kế hoạch trang bị sắp tới.”

Sau đó Inabe gọi Hikaru vào phòng, giải thích sơ qua tình hình rồi rời đi trước. Hikaru liếc nhìn Akira.

“Gì vậy?”

“...Không có gì đâu.”

Akira đã chọn nhận phần thưởng từ Sakashita Heavy Industries là tiền và thăng hạng Thợ săn, Inabe đã nói như vậy. “Đã chọn” tức là cậu đã từ bỏ những phương án khác. Vậy những phương án đó là gì? Hikaru cũng phần nào đoán ra được. Nhưng cô không hỏi và chỉ để mọi chuyện trôi qua.

“Ừm, về khoản tiền thưởng từ Sakashita ấy.... Cậu thật sự muốn dùng toàn bộ để mua trang bị luôn à?”

“Ừ. Tính cả chi phí đạn dược nữa.”

“Tôi hiểu rồi. Không biết Sakashita sẽ trả bao nhiêu, nhưng dù gì cũng là phần thưởng từ một trong năm Tập đoàn lớn. Chắc chắn là một khoản không nhỏ đâu. Tuy chưa tới mức là trang bị tiền tuyến thực thụ, nhưng tôi có thể chuẩn bị những món có hiệu suất tương đương với chúng.”

“Vậy thì tốt rồi. Chắc đàm phán sẽ rắc rối lắm nhỉ.... Ngại quá, phiền cô lo liệu giúp tôi nhé.”

“Tất nhiên rồi, cứ để đó cho tôi. Dù sao thì tôi cũng là người phụ trách của cậu mà.”

Ít nhất thì là cho tới lúc này.

Phần cuối ấy, Hikaru không nói thành lời. Cô chỉ mỉm cười với Akira.

_*_*_*_

Udajima đang nghe báo cáo về Akira từ một thuộc hạ qua cuộc gọi thoại.

“...Akira vẫn còn sống và hiện đang nằm tại một bệnh viện dưới trướng Inabe. Thông tin đó chắc chắn chưa?”

“Vâng, đó là những gì chúng tôi đã xác nhận được. Thành thật xin lỗi nhưng đáng tiếc là hiện giờ chúng tôi vẫn chưa điều tra được mức độ thương tích của hắn.”

“Ta hiểu rồi. Tiếp tục điều tra thêm đi.”

Ngắt máy, gương mặt Udajima méo xệch đi vì tức giận.

“...Nó vẫn chưa chết sao? Khốn khiếp!”

Ngay khi biết tin đoàn xe vận chuyển liên Thành phố bị tấn công quy mô lớn, Udajima lập tức tìm cách xác nhận tình trạng sống chết của Akira.

Một Thợ săn hạng cao có quan hệ mật thiết với Inabe và còn xem hắn là kẻ thù – nếu Akira chết đi thì bàn cờ quyền lực vốn đang ở thế bất lợi cho hắn trước Inabe sẽ phần nào đảo chiều.

Thế nhưng hắn chẳng thế nắm được thông tin chính xác. Inabe rõ ràng đã chủ động thao túng thông tin. Tin đồn xoay quanh Akira giờ hỗn loạn tới mức không ai phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả. Có người nói cậu còn sống, kẻ thì bảo cậu đã chết. Có người còn khẳng định rằng Akira đã trở về nhà an toàn, nhưng cũng có kẻ khác lại quả quyết rằng cậu đang hấp hối trong bệnh viện.

Các gián điệp dưới trướng Udajima chỉ có thể thu thập được các mẩu tin đan xen và chồng chéo lên nhau đầy mâu thuẫn.

Thêm vào đó, hiện giờ Thành phố Kugamayama và tập đoàn Sakashita đang tiến hành một chiến chiến dịch truy lùng quy mô lớn nhắm vào Shiro mà không nói lý do cho phía chính quyền Thành phố. Điều này đã khiến toàn bộ mạng lưới tình báo nơi đây bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Udajima nhìn lại bản báo cáo từ thuộc hạ mình, trong đầu thầm nhắc lại thông tin ghi trên đó.

“Hạng Thợ săn của Akira là... 55 sao? Tăng tới mức này trong thời gian ngắn như vậy ư? Thật khó tin. Dù hắn có tới tận Thành phố Zegelt đi chăng nữa thì... mới một tuần thôi đã đã đạt được chiến tích như vậy sao?”

Về nguyên tắc, hạng Thợ săn càng cao thì thăng cấp càng khó.

Giả sử một người có sức mạnh tương đương hạng 55, nhưng hạng thực tế chỉ là 50. Muốn nâng lên 55 thì người đó sẽ phải tích luỹ chiến tích trong một thời gian dài, ít nhất cũng phải là vài năm nếu hoạt động trong khu vực phù hợp với sức mạnh bản thân, hoặc vài tháng nếu mạo hiểm tới những nơi khó nhằn hơn.

Vì thứ hạng Thợ săn không đơn thuần chỉ là phản ánh sức mạnh, mà nó còn thể hiện mức độ cống hiến của người đó đối với Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất.

Nói cách khác, chỉ với một tuần hoạt động ở khu vực tương xứng với thực lực thôi thì gần như chắc chắn thứ hạng Thợ săn sẽ không thể nhúc nhích được. Thực tế, trong đợt tham gia tiêu diệt bớt quái vật, hạng Thợ săn của cậu vẫn dậm chân ở mức 50. Ấy vậy mà giờ nó đã là 55.

Akira đã phải trải qua những trận chiến khốc liệt tới mức nào trong yêu cầu hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố? Udajima thừa hiểu điều đó.

Hắn đã động tới một kẻ không nên động. Nhận thức rõ ràng ấy khiến mặt Udajima ngày càng nhăn nhó và nhuốm màu căng thẳng tột độ.

Đúng lúc đó, Viola gọi tới.

“Chuyện gì hả?”

“Ồ, căng thẳng dữ thế. Đã có chuyện gì xảy ra sao?”

“Liên quan gì tới ngươi hả. Nói nhanh mục đích của ngươi đi.”

“Là chào hàng đó. Nào, khoảng 12 tiếng trước tôi có nói rồi đấy, ngài muốn mua thông tin không? Tôi chỉ nghĩ không biết là ngài có đổi ý hay không thôi mà.”

“Chuyện đó hả. Chẳng thay đổi cái gì hết. Không có lấy một lời giải thích mà đòi ta trả trước 20 tỷ Aurum sao, ngươi điên rồi chắc.”

20 tỷ trả trước một lượt và chẳng hề có chút mô tả nào về nội dung thông tin. Nửa ngày trước, Viola đã đưa ra một lời đề nghị như vậy. Dĩ nhiên là Udajima không thể chấp nhận nổi nó và ngay lập tức từ chối thẳng. Viola cũng không ép gì thêm mà chỉ để lại một nụ cười đầy ẩn ý rồi rút lui.

“Nhưng mà giờ tôi chỉ lấy 2 triệu Aurum thôi. Sao? Mua không?”

“2 triệu á? Ngươi định bán cái thông tin chỉ đáng 2 triệu cho ta với giá 20 tỷ sao?”

Udajima gằn giọng đầy bực tức. Viola đáp lại bằng một nụ cười cực kỳ trơ tráo đầy thách thức.

“Không hề. Ngay cả khi cùng là một thông tin thì giá trị của nó sẽ thay đổi hoàn toàn, tuỳ theo thời điểm mà người mua biết đến nó. Giờ giá đang tụt mạnh là vì thời gian ấy đã trôi qua rồi thôi.”

Udajima cau mày, trầm ngâm suy nghĩ. Thông tin mà 12 tiếng trước có giá tận 20 tỷ, nhưng giờ chỉ còn đáng giá 2 triệu. Một thông tin như thế... rốt cuộc là về chuyện gì?

“...Được. Ta mua.”

“Chân thành cảm ơn quý khách. Tôi gửi rồi đấy.”

Ngay khi nhìn vào nội dung thông tin vừa được gửi đến, Udajima lập tức biến sắc và hiện rõ vẻ kinh hoàng tột độ.

“C-Cái này là...!”

Thông tin đó liên quan tới Akira. Nó bao gồm đầy đủ bằng chứng cho thấy Akira đã mất gần như toàn bộ trang bị trong yêu cầu hộ tống. Không chỉ thế, ở đó còn có chi tiết rằng nói cậu đã tự mình trở về nhà mà không hề có ai bảo vệ.

Nói cách khác, đây chính là một cơ hội ngàn năm có một để tiêu diệt Akira, kẻ sở hữu năng lực chiến đấu vượt ngoài sức tưởng tượng.

“...Ngươi! Tại sao lúc đó ngươi không nói rõ là thông tin là về Akira hả!?”

Udajima gào lên đầy giận dữ, nhưng Viola chẳng hề nao núng. Cô chỉ nhún vai nhẹ và trả lời với giọng lanh tanh.

“Đừng có đùa. Nếu trước khi giao dịch tôi nói rõ đây là thông tin về Akira thì ngài sẽ lập tức suy ra nó có giá trị cỡ nào, đặc biệt là với mức giá 20 tỷ Aurum. Giao dịch khi ấy sẽ chẳng bao giờ thành công đâu, đúng không?”

Udajima im lặng. Nếu phủ nhận lời của Viola thì chẳng khác nào hắn đang tự thừa nhận rằng bản thân kém cỏi tới mức không nhận ra điều đó.

“Kể cả có giá 20 tỷ Aurum đi chăng nữa thì nếu có thể, tôi còn muốn giấu nó nữa kìa. Bởi vì với tình hình lúc ấy tôi có quá ít thông tin đáng giá tới mức đó. Tất nhiên là tôi không thể giấu giá khi giao dịch được nên mới đành nói thôi.”

“...Ra vậy. Lý do nghe cũng hợp lý. Thế tại sao bây giờ thông tin đó chỉ đáng giá 2 triệu Aurum hả?”

“Thông tin ngài vừa mua chỉ đáng gía 2 triệu Aurum thôi. Còn thông tin mới giờ là 5 triệu.”

Ngay khi Udajima chuyển tiền, thông tin được gửi tới ngay lập tức. Trong đó là bằng chứng cho thấy Inabe đã đàm phán với hai công ty là Kiryou và TOSON, trang bị mới cũng đã được đưa vào bệnh viện nơi Akira đang điều trị.

Rõ ràng Inabe đã ra mặt chuẩn bị vũ trang cho Akira. Tức là Akira không còn ở trạng thái không phòng bị nữa. Giờ mà muốn tấn công cậu thì hắn không thể dùng lực lượng bình thường được. Nếu liều lĩnh sẽ chỉ tổ chuốc lấy thất bại thảm hại.

Cơ hội ngàn vàng đã trôi qua.

Udajima nghiến rằng kìm nén cơn giận đang sục sôi trong lòng. Viola nhìn hắn và trêu chọc với nụ cười đầy ác ý.

“Vậy tôi xin phép. À, có thể ngài nghĩ cái thông tin đó không đáng tận 20 tỷ Aurum, nhưng tôi cũng không phủ nhận đâu, đúng là tôi đã ép giá ngài hơi quá thật. Chắc lúc đấy tôi định ăn cả xương của ngài luôn ấy nhỉ. Nhưng thương trường vốn là vậy mà, thông tin phải bán cho người nào chịu chi nhất trước chứ đúng không? Đơn giản vậy thôi. Thế nhé, bye~”

Nói xong, Viola ngắt máy đầy lạnh lùng.

Udajima đập mạnh tay xuống bàn. Nhưng rồi hắn cũng chỉ dừng lại ở đó, hắn đang cố kiềm chế cơn giận đang chực trào tuôn ra.

(...Dù lúc đó có trả 20 tỷ đi nữa thì cũng chẳng có gì đảm bảo mình sẽ nhận được đúng thông tin ấy. Ả hoàn toàn có thể đưa một thông tin khác và gọi đó là “thoả thuận”. Việc để vụt mất cơ hội quả thực đáng tiếc, nhưng phán đoán của ta không hề sai.)

Viola có thể ép hắn mua thông tin vô dụng với giá cắt cổ, rồi đem chuyện đó tới khoe với Inabe lấy chiến tích.

Hơn nữa, dù Akira đang người không mảnh giáp thật thì việc một lãnh đạo cấp cao Thành phố như Udajima bí mật đưa lực lượng quân sự lớn vào khu dân cư gần bức tường là điều cực kỳ khó khăn.

Suy cho cùng, thông tin đó không xứng với giá 20 tỷ Aurum. Chính Viola cũng đã nói đấy là giá ép.

Udjima tiếp tục lặp lại những suy nghĩ ấy nhằm biện minh cho quyết định của mình, hắn cố gắng giữ sự bình tĩnh đang nứt ra từng chút một.

“...Chưa xong đâu! Vẫn còn hy vọng! Ta chưa thể sụp đổ ở đây được!”

Udajima hét lớn, tự cổ vũ mình như thể đang gồng lên để rũ sạch thất bại.

Hắn đang bị dồn vào chân tường, tới mức hắn phải điên cuồng tìm kiếm một lối thoát, dù chỉ là mong manh.

_*_*_*_

Sau khi ngắt máy với Udajima, Viola bật cười đầy thích thú trong văn phòng riêng.

“Còn một chút nữa thôi....”

Khi bị dồn tới đường cùng thì con người ta sẽ hành động điên rồ. Con người sẽ lao đầu vào những canh bạc đầy liều lĩnh. Kể cả đó có là lãnh đạo cấp cao của Thành phố đi chăng nữa.

Cũng giống như khi Inabe bị dồn tới đường cùng, ông đã nhúng tay vào hành vi phi pháp, giả mạo nguồn gốc di vật bằng cách sử dụng thiết bị thông tin của Cựu thế giới lấy được từ Akira.

Udajima cũng sẽ bùng nổ sớm thôi. Có thể là ngay lúc này.

Nghĩ vậy và để thúc đẩy điều đó xảy ra sớm hơn và lớn hơn – Viola đã đổ thêm dầu vào lửa, với nụ cười xấu xa chẳng thể che giấu.

Một vụ hỗn loạn chưa từng thấy, một vụ nổ cực mạnh do quả bom mang tên Akira gây ra đó, là thứ mà Viola khao khát được chứng kiến.

Không thể cưỡng lại và cũng không muốn cưỡng lại.

Nỗi khát khao đó, dục vọng đó khiến Viola mỉm cười đầy khoái trá.

Ghi chú

[Lên trên]
機領 (きりょう - Ki lĩnh): Phiên âm đúng chỉ là Kiryou thôi chứ không phải Kikairyou nhé. Mình đã sửa lại tất cả các chương trước :D
機領 (きりょう - Ki lĩnh): Phiên âm đúng chỉ là Kiryou thôi chứ không phải Kikairyou nhé. Mình đã sửa lại tất cả các chương trước :D
Bình luận (17)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

17 Bình luận

Ozu
Tkssss
Xem thêm
Con cưng có khác, quậy vc nhưng vẫn sống khỏe🤡
Xem thêm
Đoạn đầu tưởng là nhiệm vụ Alpha giao phó chứ nhỉ ad
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cảm ơn bạn đã góp ý, mình đã sửa lại nhé :D
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Đoạn 14: Sáng hôm sau, ánh nặng dịu dàng le lói qua rèm cửa.
Xem thêm
1 chương mở đầu cho những xung đột điên rồ khác.
Tính tiết ngày càng có chiều sâu.
Xem thêm
Này ko khéo Viola còn phải nát đầu lần nữa vs Akira rồi
Xem thêm
Chương mở đầu như quả bom đã rút chốt
Xem thêm
LL.
Xung quanh Akira suốt ngày có mấy khứa kiểu này bảo sao số đen hơn chó
Xem thêm
Thế là Udajima sẽ hẹo sớm hơn rồi. Ả Viola này đúng là thâm vcc. Nếu Akira mà ko đủ mạnh thì sẽ là cả 2 đều hẹo và Viola sẽ đi tìm kiếm niềm vui khác một cách nhẹ nhàng như không
Xem thêm
gần Akira có 2 kẻ điên thích nhìn người ta vượt của tử :))
Duck mãi đỉnh
Xem thêm
No no no. Ả ko thích thấy ngta vượt qua cửa tử đâu. Ả chỉ thích sự hỗn loạn, ai sống ai chết trong cuộc hỗn loạn ấy ko phải thứ ả quan tâm
Xem thêm
Hai kẻ điên nhưng triết lý lại khác nhau. Kibayashi điên kiểu có nguyên tắc. Lão sẵn sàng đưa những nhiệm vụ siêu khó cho thợ săn lão hứng thú. Nói là siêu khó nhưng nhiệm vụ ấy vẫn có khả năng hoàn thành. Lão đấy sẽ không lôi những ai không cần thiết vào nhiệm vụ.
Còn Viola điên kiểu bất chấp. Ả thích hỗn loạn, càng hỗn loạn càng tốt. Để đạt được mục tiêu nhắm đến thì mụ sẵn sàng làm mọi thứ, mọi thủ đoạn. Kéo bất kì ai vào việc chỉ để tăng mức độ hỗn loạn của vụ việc.
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời