[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]
Chương 226: Sự trưởng thành của Reina
16 Bình luận - Độ dài: 6,182 từ - Cập nhật:
Duck: Má nó bánh cuốn :D Mừng T1 thắng trận :3
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao để ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Khi Akira và đội của cậu đang tiến vào đường hầm ngầm thì một chiếc xe địa hình cỡ lớn cũng đang băng qua vùng đất hoang. Trong xe là ba người bao gồm Reina, Shiori và Kanae.
Reina đang mặc một bộ đồ gia cường màu trắng bạc, trông vừa giống một bộ giáp nhẹ, vừa giống một chiếc váy trắng tinh khôi. Nhìn bề ngoài, nó trông như một món đồ thiên về thiết kế hơn là công năng, tưởng chừng như chẳng thể dùng được trong thực chiến.
Tuy nhiên hiệu năng của nó lại cực kỳ cao. Chỉ riêng khả năng phòng thủ thôi cũng đã vượt xa các bộ đồ gia cường hạng nặng được xếp lớp từ nhiều tấm thép cộng lại. Các tính năng khác như tăng cường sức mạnh thế chất hay những thứ tương tự thậm chí còn vượt trội hơn.
Không hiếm gặp kiểu Thợ săn hạng cao mang theo những trang bị cực kỳ chất lượng, nhưng vẻ ngoài và tính năng của chúng lại chẳng liên quan gì đến nhau như vậy. Những bộ đồ gia cường từ thời Cựu thế giới với thiết kế táo bạo là ví dụ tiêu biểu nhất.
Trang phục chiến đấu có thiết kế như đồ hầu gái mà Shiori và Kanae đang mặc cũng mang đặc điểm tương tự. Điều đó cho thấy vũ trang mà cả ba có hiện giờ đều sở hữu hiệu năng vượt trội hơn hẳn so với trước đây.
Ngồi ở ghế lái, Shiori mang vẻ mặt hơi nghiêm trọng. Cô lặp lại câu mà mình đã nói vài lần trước đó.
“...Thưa cô chủ. Dù có thế nào đi nữa thì xin cô hãy để tôi đi một mình ạ. Cô chủ có thể ngồi đợi ở nhà được không ạ?”
Reina đang ngồi hàng ghế sau với Kanae. Hiểu rõ tâm trạng của Shiori, cô mỉm cười đáp lại.
“Shiori và Kanae đều ở đây cả mà, không sao đâu.”
“Nhưng lỡ có chuyện bất trắc thì....”
“Có ư? Nếu thực sự nguy hiểm đến thế thì chẳng phải Shiori cũng không nên đi luôn sao?”
“Không.... Không thể như vậy được đâu ạ.”
“Thế thì tôi cũng đi.”
Shiori thầm thở dài trong lòng, mặt cô ngày càng tối sầm lại, phản ánh một nỗi niềm phức tạp. Với biểu cảm và giọng điệu thường ngày nhưng dứt khoát không cho kỳ kèo, Reina đã bác bỏ hoàn toàn khả năng bản thân sẽ quay về một mình.
“Kanae. Với tư cách là người bảo vệ cô chủ, cô không có gì muốn nói sao?”
Kanae đáp lại bằng nụ cười quen thuộc.
“Em không định cấm cản cô chủ đâu. Đấy không phải việc của em.”
Với câu trả lời đúng như dự đoán, lần này Shiori không còn cố kìm nén nữa mà thở dài thành tiếng.
“Em vẫn sẽ làm đúng bổn phận của mình mà. Nếu tình hình thực sự nguy hiểm, em sẽ cõng cô chủ và chuồn ngay, thậm chí em cũng bỏ cả chị lại luôn nếu cần. Chị bắt em làm gì nhiều hơn thế nữa thì em chịu.”
“Ừ....”
Người quyết định đi cùng là chủ nhân Reina chứ không phải cô – kẻ chỉ đảm nhận vai trò người hầu. Shiori cũng không có tư cách gì để lật lại quyết định của Reina chỉ vì lý do cá nhân. Xét theo nghĩa này thì điều Kanae nói còn hợp lý hơn cả cô. Chính vì hiểu rõ điều đó nên tiếng thở dài của Shiori ngày càng nặng nề.
Lúc ấy Reina lên tiếng.
“Shiori. Nếu cô thực sự không muốn tôi đi cùng thì tôi có thể quay về cũng được. Người cố chấp lần này là tôi và tôi cũng đã làm phiền cô rất nhiều rồi. Vậy nên tôi sẽ ưu tiên cho sự bất tiện ấy của cô.”
“Cảm ơn cô chủ rất nhiều ạ. Vậy xin phép cô cho tôi đi cùng với Kanae....”
Shiori bất giác thở phào nhẹ nhõm. Và khi cô định tiếp tục nói thì Reina chợt ngắt lời và chuyển sang giọng nghiêm túc hơn.
“Nhưng nếu vậy thì tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì hết. Kể cả có bị ép buộc, kể cả khi đó là thứ cô phải đánh đổi bằng cả mạng sống, tôi cũng sẽ vứt bỏ hết. Chắc chắn đấy.”
Shiori im lặng. Reina trở lại với giọng điệu bình thường và tiếp tục.
“Tôi biết cô đang suy nghĩ rất nhiều, chắc hẳn có nhiều lý do khác nữa mà cô không thể nói với tôi. Có lẽ là vì cô nghĩ cho tôi, hoặc vì cô thấy tôi chưa đủ chín chắn. Nhưng tôi không trách Shiori về chuyện đấy. Dù cô có làm gì đi nữa thì hãy lấy lời tôi vừa nói làm tiền đề.”
Reina và Shiori cùng im lặng. Một bầu không khí trầm lắng và đầy cảm xúc bao trùm cả hai.
Với lòng trung thành của một người hầu cận, Shiori sẵn sàng hy sinh mạng sống vì Reina, cô chủ của mình. Nếu cái chết của cô có thể mang lại một tương lai hạnh phúc cho Reina thì cô sẽ đón nhận tất cả không chút do dự.
Nhưng chính suy nghĩ ấy lại khiến cô dễ dàng đem mạng sống của mình ra để đánh cược. Nếu thắng thì cô chủ sẽ hạnh phúc. Nếu thua thì cùng lắm là cô chết. Vậy cũng đáng. Với suy nghĩ ấy, cô sẵn sàng chấp nhận mọi canh bạc hướng về mình.
Reina hiểu rõ điều đó. Vì thế cô tuyên bố sẽ không nhận bất cứ thứ gì Shiori giành được từ canh bạc ấy. Tuyệt đối không.
Điều đó khiến Shiori không thể làm vậy nữa. Nếu không ai nhận lấy thành quả sau chiến thắng thì mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa. Lý do để đánh cược đã hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên điều đó chỉ đúng nếu Shiori tin lời cô chủ mình. Nếu Shiori nghĩ đấy chỉ là lời nói suông, rằng dù bây giờ có thành thật đến mấy thì sau khi cô chết, cô chủ có thể vẫn sẽ chấp nhận những gì Shiori để lại, vì đó là thứ được đánh đổi bằng chính mạng sống của cô. Nếu Shiori nghĩ lời Reina chỉ là gió thoảng qua tai thì lòng trung thành của cô dành cho Reina sẽ lấn át tất cả. Trái tim của Shiori, người sẵn sàng hy sinh vì Reina sẽ không thể nào lay chuyển.
Nhưng Shiori tin lời khẳng định đó. Trong lời nói của Reina chứa đựng một quyết tâm mạnh mẽ đến nhường ấy.
Shiori thở dài một tiếng và gượng cười.
“...Cô chủ cũng trưởng thành hơn nhiều rồi đấy ạ.”
“Cảm ơn nhé.”
“Tôi đang mỉa mai đấy ạ.”
“Tôi biết mà.”
Shiori thật tâm vui mừng trước sự trưởng thành của cô chủ.
“Hình như cô chủ trưởng thành theo hướng... hơi rắc rối và phiền toái rồi thì phải.”
Quan sát cả hai, Kanae vẫn mỉm cười như mọi khi.
Reina lên tiếng một lần nữa.
“Vậy Shiori, tôi hỏi nghiêm túc nhé. Theo cô thì tôi nên làm gì?”
“Tôi nghĩ cô chủ sẽ đi cùng chúng tôi như bây giờ chứ ạ?”
“Tôi cũng muốn vậy. Nhưng tôi sẽ hỏi lại. Nếu cô vẫn bảo tôi nên quay về thì tôi sẽ quay về.”
Sau lời cảnh báo trước đó, tiêu chuẩn đánh giá của Shiori đã thay đổi. Nếu cô vẫn giữ nguyên quyết định thì Reina cho rằng bản thân nên quay về, và Shiori cũng thầm cân nhắc lại.
“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy xin cô chủ hãy xem thứ này trước.”
Shiori vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ màu trắng. Đó là thứ mà Olivia, một người máy tự động tự xưng là nhân cách đa năng trực thuộc tập đoàn Lion’s Tail, đã nhờ Shiori chuyển cho Akira sau trận chiến ở tàn tích Khu thương mại Iida.
Với sự khéo léo của mình, Shiori đã lấy được nó từ Akira bằng một thủ đoạn không khác gì lừa đảo.
Reina không biết nguồn gốc của tấm thẻ ấy. Nhưng về bản chất thì cô có kiến thức và biết rõ về thứ Shiori đang cầm kia. Cô không giấu được sự kinh ngạc.
“Shiori.... Đó chẳng phải là....”
“Tôi sẽ kể hết mọi chuyện liên quan đến vụ việc này. Việc cô chủ có muốn đi cùng hay không thì xin cô hãy quyết định sau khi nghe xong. Không, thậm chí nếu cô chủ quyết định luôn thì chúng ta cũng có thể huỷ ngay cũng được ạ.”
Shiori nói trước như vậy và hơi nghiêm giọng lại để nhấn mạnh.
“Tuy nhiên, một khi đã nghe rồi thì cô chủ không thể nói “tôi không biết” được nữa đâu. Thưa cô chủ, cô có thực sự muốn nghe không ạ?”
Trước lời cảnh báo mang chút đe doạ của Shiori, Reina mỉm cười, giọng chẳng hề nao núng.
“Cô đang nói cái gì vậy? Kể cả khi tôi thực sự không biết gì đi nữa thì câu “tôi không biết” vốn đã không được chấp nhận ngay từ đầu rồi. Dù người hầu có tự ý làm gì thì trách nhiệm vẫn thuộc về chủ nhân mà, không phải sao?”
Tôi không biết. Là do bọn dưới trướng tự ý làm. Vì thế tôi không có trách nhiệm gì hết. Những lời nguỵ biện như vậy mà được cho qua thì chẳng ai trên đời này xứng đáng làm chủ nhân cả.
Nói một cách cực đoạn thì lý do một vị vua tồn tại là để gánh vác mọi tội lỗi với tâm thế luôn sẵn sàng bị chặt đầu vì chúng. Dù bất tài đến đâu, chỉ cần gánh trách nhiệm bằng cách đó thì cũng có thể xem là một sự chuộc tội. Vinh quang của một vị vua suy cho cùng cũng chỉ là thứ giúp nâng cao giá trị cho cái đầu ấy lên mà thôi.
Nếu Shiori mang lại vinh quang cho Reina thì với tư cách chủ nhân, cô sẽ phải chấp nhận mọi trách nhiệm liên quan đến vinh quang đó một cách vô điều kiện. Đây là mối quan hệ giữa chủ nhân và người hầu. Reina hiểu rõ điều đó.
Và Shiori đã tiếp nhận sự trưởng thành ấy của Reina.
“Dạ vâng. Vậy cô chủ Reina, xin cô hãy lắng nghe ạ.”
------
Shiori mỉm cười hài lòng và bắt đầu kể.
Reina lắng nghe toàn bộ câu chuyện từ Shiori. Về cách lấy tấm thẻ từ Akira, cô cũng những suy nghĩ riêng. Nhưng so với sự kinh ngạc từ những nội dung khác thì đó chỉ là chuyện nhỏ.
“...Thôi được rồi, về việc cô gần như đã lừa Akira để lấy tấm thẻ thì sau này chúng ta sẽ giải quyết bằng cách gửi cho cậu ấy một lời xin lỗi thích đáng kèm bồi thường. Xem đấy là một cuộc giao dịch cũng được.”
“Dạ vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
Dù Reina cho rằng hành động đó không hẳn là tốt, nhưng vì không bị cô chủ trách mắng gay gắt hay tỏ ra ghét bỏ nên Shiori thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Kanae cũng mỉm cười như thường lệ với cảm xúc tương tự.
“Vậy chị Shiori. Kế hoạch đó liệu có thành công không?”
“...Tôi không thể nói chắc được. Ít nhất thì nó không phải kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại. Tôi nghĩ khả năng thành công là đủ lớn để thực hiện. Nhìn chung về cơ bản thì đây là một mệnh lệnh không thể từ chối.”
“Phải nhỉ.”
“Nhưng nếu Reina-sama cho rằng nên từ bỏ thì tôi sẽ huỷ ngay lập tức. Xin cô chủ đừng bận tâm đến sự trừng phạt mà chúng tôi có thể nhận. Phán đoán của Reina-sama là ưu tiên hàng đầu. Cô chủ nghĩ thế nào ạ?”
Reina lại đắn đo thêm lần nữa. Nếu đã mong muốn trở thành chủ nhân của Shiori và Kanae thì cô phải đưa ra quyết định sau khi đã tường tận mọi việc. Dù kết quả có là “các người tự lo liệu đi” thì đấy cũng phải là do cô ra lệnh.
Và Reina đi tới quyết định.
“Chúng ta sẽ làm. Nhưng phải hết sức cẩn thận và đặt an toàn lên hàng đầu. Kanae. Nếu tình hình trở nên nguy hiểm thì rút lui ngay. Dù có cõng tôi theo hay không thì cũng phải rút. Shiori cũng vậy. Không được ở lại một mình để câu giờ hay gì hết. Tất cả đều phải cùng nhau sống sót trở về. Đó là điều kiện tiên quyết. Rõ chưa?”
“Dạ vâng.”
“Đã rõ!”
Với quyết định của Reina, kế hoạch vốn ban đầu chỉ do một mình Shiori thực hiện, giờ sẽ là cả ba người cùng làm. Nội dung kế hoạch không thay đổi, nhưng người đứng đầu thì đã có sự khác biệt rõ ràng.
“...Nhưng may mà tôi đã cảnh báo trước. Shiori, cô định giấu tôi để một mình bước qua bao nhiêu cây cầu nguy hiểm như thế vậy hả?”
Reina không trách mắng mà chỉ hơi bất mãn một chút khi nói với Shiori.
“Tôi chỉ làm những gì cần làm thôi thưa cô chủ.”
“Những gì cần làm sao....”
Kanae xen ngang.
“Cô chủ à, chị ấy chỉ đang cố bù đắp cho phần chưa chín chắn của cô chủ thôi. Chứ mọi chuyện đâu có gì đâu ạ!”
Reina gượng cười. Khi bị nói là do sự không chín chắn của bản thân thì cô khó có thể phản bác được.
“...Cũng phải nhỉ.”
Hơn nữa lời Kanae nói được dùng ở thì quá khứ. Reina hiểu Kanae muốn nói rằng với sự trưởng thành của cô bây giờ thì Shiori sẽ không còn phải làm những việc liều lĩnh ấy nữa. Với giọng mạnh mẽ, Reina thể hiện sự hiểu biết của mình về ý nghĩa ấy trước mặt cả hai.
Hiểu được tâm trạng của cô chủ, Shiori mỉm cười, còn Kanae thì cười lớn.
------
Ở hàng ghế sau, Reina đang hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra. Trong vài tháng qua, Reina và đội của cô đã rời khỏi khu vực xung quanh Kugamayama. Người quyết định điều đó là Shiori và lý do bên ngoài được đưa ra là vì một vài vấn đề liên quan tới gia đình của Reina. Đó không phải lời nói dối. Vào thời điểm ấy Reina vẫn chưa biết gì, nhưng nguyên nhân thực chất là để Shiori có thể trực tiếp tiến hành các cuộc đàm phán tại chỗ nhằm tận dụng chiếc thẻ trắng mà cô nhận được từ Akira.
Tuy nhiên lý do lớn nhất khiến Shiori muốn đưa Reina rời khỏi khu vực liên quan đến Kugamayama lại nằm ở chỗ khác. Đó là bởi cô muốn tránh để Reina bị cuốn vào cuộc xung đột giữa Akira và Drankam, nói cụ thể hơn thì là giữa Akira và Katsuya. Shiori cảm thấy rất lo lắng trước tình hình khi ấy, và trước khi mọi việc trở nên tồi tệ hơn, cô đã viện cớ đàm phán về tấm thẻ trắng để khiến gia đình Reina gọi cả nhóm về nhà của Reina.
Ở một vùng đất xa xôi, Reina biết tin Katsuya đã chết. Khi đó, cô rất sốc trước cái chết của người mà bản thân dành tình cảm và đau buồn khôn xiết. Nhưng trên tất cả, điều khiến Reina sốc nhất chính là việc cô không ngờ bản thân lại sốc đến vậy trước cái chết của Katsuya.
Thợ săn là những kẻ luôn phải đối mặt với cái chết – Reina tưởng bản thân đã hiểu rõ điều đó. Thế nhưng cái chết của Katsuya lại là một điều quá đỗi bất ngờ với cô.
Và rồi Reina nhận ra rằng bản thân đã luôn vô thức tin rằng Katsuya sẽ không chết, dù cho chẳng có bất kỳ lý do gì để cô phải tin như vậy,
Trước đây, từng có lần Katsuya đã bênh vực cho kẻ trộm ví của Akira và khiến đôi bên suýt nữa lao vào tàn sát lẫn nhau. Khi ấy, dưới sự thuyết phục của Shiori, Reina và nhóm của cô đã rút lui khỏi đó. Theo một nghĩa nào đấy thì họ đã bỏ rơi Katsuya.
Cô không nghĩ quyết định đó là sai lầm, cho đến bây giờ vẫn vậy. Nhưng khi nghĩ lại thì trong những lý do mà cô chọn rút lui, quả thật có phần nào đó là vì bản thân Reina tin rằng kể cả khi nhóm của cô không còn ở đấy thì Katsuya cũng sẽ không chết.
Nói một cách cực đoan hơn thì kể cả khi Yumina, Airi, chính cô hay Shiori có bỏ mạng tại đó thì Katsuya vẫn sẽ sống sót. Tuy chẳng có sơ sở nào nhưng cô luôn mặc định rằng chỉ riêng Katsuya thì chắc chắn cậu sẽ không chết. Reina đã luôn tin là như vậy.
Giờ đây, Reina cuối cùng đã nhận ra điều đó – sau khi người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ chết ấy, thực sự đã chết.
Và rồi cô vỡ lẽ, rằng thế giới cô đang sống là một thế giới mà con người có thể chết bất cứ lúc nào. Katsuya cũng không phải ngoại lệ. Bản thân cô còn sống là do may mắn. Chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Những may mắn mà cô có được cho đến bây giờ không hề đảm bảo rằng chúng sẽ tiếp tục tới trong tương lai. Nhận thức rõ điều đó, Reina nhìn về phía trước.
Không run sợ trước tương lai tràn ngập cái chết, không lùi bước, mở to đôi mắt để quan sát thế giới và nhìn nhận nó một cách đúng đắn. Với sự quyết tâm trong lòng, cô sẽ vượt qua tất cả, với tư cách là chủ nhân của Shiori và Kanae, Reina nhìn về phía trước.
Cái chết của Katsuya đã giúp Reina mài giũa tài năng hiếm có của mình. Ngày mà cô có thể tự quay trở lại bên cạnh Katsuya sẽ không bao giờ đến nữa. Nó đã biến mất mãi mãi. Thế nhưng, đổi lại cho việc mất đi người mà cô yêu thương, Reina đã có được sức mạnh để tự công nhận chính mình.
------
Reina và đội của cô dừng xe khu vực ngoại ô tàn tích Mihazono, từ một vị trí đủ xa để quan sát tình hình ở đây.
Khi thấy trên đường dẫn tới chi nhánh Văn phòng Thợ săn trong tàn tích có những người mặc trang phục hầu gái, quản gia cùng với nhân viên của Tập đoàn Lion’s Tail, mặt Reina và Shiori biến sắc.
“Ha, quả nhiên là bọn họ đã đi trước chúng ta rồi nhỉ.”
“Có vẻ là vậy rồi ạ, thật đáng tiếc.”
“Thông tin chúng ta đến đây lọt đến tai họ rồi. Shiori, cô nghĩ phía ta bị rò rỉ tới đâu? Mục đích của chúng ta liệu có bị lộ luôn rồi không?”
“...Tôi không thể khẳng định chắc chắn, nhưng có lẽ chưa bị lộ đến mức đấy đâu ạ. Nhưng nhiều khả năng là bọn họ đã có được một số bằng chứng nào đó cụ thể rồi thì mới bố trí quân trước như vậy.”
“Đúng thế nhỉ.”
Reina gật đầu nhẹ và tiếp tục suy đoán tình hình.
“Kanae. Thông tin chúng ta sẽ đến đây có vẻ đã bị phát hiện rồi, nhưng việc chúng ta đã tới thì sao? Cô có đoán được gì không, dựa vào hành động của mấy người kia ấy?”
“Ừm, chỉ là linh cảm thôi, nhưng tôi nghĩ là chưa bị lộ đâu.”
“Vậy là họ đang đứng ở nơi dễ thấy chỉ để cho chúng ta biết là họ đã đi trước chúng ta thôi đúng không?.... Được rồi. Shiori. Kanae. Chúng ta cứ lén lút và đi xa nhất có thể nhé.”
Cả nhóm Reina rời khỏi chỗ đó và dừng xe gần khu vực nhà máy của tàn tích Mihazono. Sau đó họ kích hoạt chức năng nguỵ trang của bộ đồ để ẩn mình.
“Cùng đi thôi. Nhớ cẩn thận đấy.”
Từ đó, đội Reina tiếp tục đi bộ và tiến sâu vào khu vực thành phố bên trong tàn tích Mihazono, hướng tới toà nhà Seranthal. Trên đường đi, họ nhiều lần chạm trán với quái vật, nhưng nhờ chức năng nguỵ trang mạnh mẽ nên họ hoàn toàn không bị phát hiện.
Hiện tại, nhóm Reina có thể giấu mình trước cả ánh sáng khả kiến, tia hồng ngoại, thậm chí là những rung động nhỏ truyền qua mặt đất khi bước đi, hay luồng không khí chuyển động khi di chuyển. Giờ họ còn khó phát hiện hơn cả một ninja tàng tình.
Dù vậy nhóm Reina hiểu rằng những kẻ đang cảnh giác với họ vẫn có thể phát hiện ra nên tất cả di chuyển rất thận trọng. Khi tới một điểm mà họ cho rằng đi xa hơn sẽ quá nguy hiểm thì tất cả sẽ dừng lại.
Từ cửa sổ tầng trên của một toà cao ốc, nhóm Reina quan sát tình hình xung quanh Seranthal. Trước mặt họ là hai đội quân đang được bố trí tại đó.
Một là đội quân đến từ Thành phố Kugamayama. Đây là lực lượng từng được sử dụng để phong toả Khu vực sâu thứ nhất bên trong tàn tích Kuzusuhara, và lần này họ đang làm yêu cầu tiêu diệt bất cứ ai xâm nhập vào toà nhà Saranthal theo lệnh của Yanagisawa.
Đội còn lại là lực lượng của Tập đoàn Lion’s Tail, bao gồm những người mặc đồng phục hầu gái và quản gia. Mỗi kẻ đều sở hữu sức mạnh tương đương với Thợ săn hạng cao. Họ đang giữ khoảng cách vừa đủ để không xảy ra xung đột với quân Thành phố.
Hiện tại, khu vực xung quanh Seranthal đang bị phong toả kép bởi hai lực lượng nói trên.
Reina nhăn mặt đầy khó xử.
“Haiz, đúng như dự đoán. Thế này thì đúng là không thể nào vượt qua được. Shiori, đừng có nghĩ đến việc làm liều đấy.”
Shiori khẽ gật đầu với vẻ nghiêm túc.
“Tôi hiểu. Nếu chỉ là quân từ Thành phố Kugamayama thôi thì tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể đột nhập vào toà nhà. Những nếu còn có cả quân của Tập đoàn Lion’s Tail nữa thì đúng là không thể rồi.”
“Nếu chỉ có quân của Kugamayama thôi thì cô định làm thật luôn à?”
Trước lời nhắc khéo có phần trách móc của Reina, Shiori rút tấm thẻ trắng ra để biện minh.
“Dạ không đâu thưa cô chủ. Vì chúng ta có cái này, nên nếu chỉ đối đầu với quân Thành phố thôi thì khả năng thành công vẫn sẽ khá cao đấy ạ.”
Nếu sử dụng chức năng nguỵ trang thì khả năng bị quân Thành phố phát hiện sẽ giảm. Kể cả khi có bị phát hiện và xảy ra giao tranh, chỉ cần tiếp cận được đến nơi có thể trình tấm thẻ này cho nhân cách quản lý toà nhà thì họ sẽ được xem là khách hợp pháp thay vì kẻ xâm nhập. Khi ấy, phía toà nhà có thể ra lệnh cho bên Thành phố ngừng chiến đấu. Đây không phải là hành động liều lĩnh, Shiori cố gắng giải thích với Reina như vậy.
Reina hiểu được lý lẽ của Shiori. Dù khả năng thành công có thể cao thật, nhưng đó vẫn là một canh bạc, và phần thưởng khi chiến thắng cũng chỉ đủ để khiến canh bạc kia đáng để thử mà thôi. Việc Shiori định làm một việc nguy hiểm đến tính mạng là không thể phủ nhận, và ánh mắt của Reina trở nên nghiêm khắc hơn.
Khi Shiori phần nào bị áp lực trước cái nhìn ấy, Kanae cười phá lên xen vào.
“Thôi nào cô chủ. Tha cho chị ấy đi. Chị Shiori chỉ hơi bảo bọc quá thôi mà, vì chị muốn bù đắp cho những thiếu sót của cô chủ ấy chứ. Giờ cô chủ đã trưởng thành hơn rồi còn gì, đúng không? Nếu thế cô chủ chỉ cần ra tay ngăn cản thì chị Shiori sẽ không liều lĩnh vô ích nữa đâu. Phải không ạ?”
Lời Kanae vừa nói khiến cả Reina và Shiori cùng mỉm cười gượng gạo.
“Đúng thế nhỉ.”
“Đúng thế nhỉ.”
Cả hai không chỉ đồng ý mà còn đồng thanh. Dù đều thừa nhận lời Kanae nói là đúng, nhưng vì bị chính Kanae chỉ ra điều đó đã khiến họ hơi khó chịu.
Nhưng nhờ vậy mà Reina và Shiori đã thay đổi suy nghĩ. Họ bắt đầu bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.
Mục tiêu trước mắt của Reina và nhóm của cô là tiếp xúc với Olivia, một nhân cách đa năng thuộc Tập đoàn Lion’s Tail từ thời Cựu thế giới. Việc tiếp xúc này cần được thực hiện một cách an toàn, ôn hoà, hợp lý và chính đáng.
Để đạt được mục tiêu này, Shiori đã định tới chi nhánh của Lion’s Tail ở tầng 57 của toà nhà Seranthal .Thông tin về chi nhánh này cô biết được từ cấp trên, nhưng cô không hề hỏi tại sao cấp trên kia lại biết điều đó.
Vấn đề bây giờ là làm thế nào để lẻn vào toà nhà, nơi đang bị bao vậy bởi cả lực lượng của Thành phố Kugamayama và Tập đoàn Lion’s Tail. Reina và Shiori cùng suy nghĩ.
“Hừm. Phá vòng vây để vào chắc chắn là không thể rồi. Nguỵ trang cũng có khả năng bị phát hiện.... Ta nên làm gì đây nhỉ? Giá mà có đường hầm bí mật nào đó dẫn thẳng tới toà nhà Seranthal thì tốt biết mấy. Shiori, cô có nghĩ ra được gì không?”
Câu nói vừa rồi của Reina thực chất chỉ là một câu đùa vu vơ dựa trên tiền đề rằng chắc chắn không thể có chuyện tồn tại một đường hầm bí mật như vậy. Thế nhưng cô lại nhận được một câu trả lời ngoài dự đoán từ Shiori.
“Ý cô chủ là về lối đi bí mật sao ạ.... Nếu nói là không có thì cũng không hẳn.”
“Ể? Nó có thật ư?”
“Chỉ là khả năng thôi ạ. Cô chủ còn nhớ người tên Carol không? Nữ Thợ săn đã đi cùng Akira-sama khi chúng ta tới khu vực nhà máy ở tàn tích Mihazono lần trước ấy ạ.”
“Ừ, tôi nhớ chứ. Lần đó đúng là vất vả thật.”
“Cô ấy không chỉ là một Thợ săn mà dường như còn là một tay buôn bản đồ xuất sắc. Nghĩ lại thì lượng thông tin mà cô ấy nắm được về tàn tích Mihazono thật sự rất bất thường. Chẳng hạn như việc cô ấy có thể mở được các thùng hàng trong khu vực nhà máy do tàn tích quản lý – điều mà về mặt lý thuyết là không thể. Nếu là cô ấy thì biết đâu chúng ta có thể tìm ra cách nào đấy để vào toà nhà Seranthal một cách an toàn thì sao ạ?”
Reina cũng nhớ lại chuyện lần đó. Khi nghĩ kỹ lại thì cô nhận thấy Shiori nói đúng.
“Quả thật, nếu cô ấy biết thì cũng không có gì lạ.”
“Nhưng cách này có một vấn đề. Ngay thời điểm nhờ đến cô ấy thì việc chúng ta đang cố gắng vào toà nhà Seranthal vì một mục đích nào đó sẽ bị rò rỉ ra bên ngoài. Câu hỏi đặt ra khi ấy là chúng ta có xem đó là vấn đề nghiêm trọng hay không.”
Reina trầm ngầm suy nghĩ một lúc và đưa ra quyết định.
“Không sao đâu. Thông tin về chúng ta đã bị lộ đến mức Tập đoàn Lion’s Tail đã tới và bố trí quân trước cả rồi. So với chuyện đó thì chút thông tin đến tai cô ấy cũng chỉ là sai số thôi. Hãy liên lạc với Carol đi Shiori.”
“Dạ vâng.”
Shiori lập tức sử dụng thiết bị đầu cuối để gọi cho Carol. Nhưng kết nối không thành.
“Không được rồi. Không kết nối được ạ. Có vẻ cô ấy đang ngoài vùng phủ sóng. Nhưng tôi cũng đã gửi tin nhắn yêu cầu liên lạc rồi ạ.”
“Hiểu rồi. Vậy trong lúc chờ cô ấy phản hồi thì ta cũng nên tính đến phương án nếu không thể liên lạc được. Shiori, tôi hỏi để xác nhận lại thôi. Tấm thẻ đó chúng ta vẫn dùng được đúng không?”
Reina hiểu rất rõ rằng đây không phải phương án được khuyến khích. Nét mặt cô trở nên nghiêm nghị khi đặt câu hỏi đó.
Shiori cũng gật đầu với biểu cảm tương tự.
“Vâng. Nhưng nếu mục tiêu của chúng ta là tiếp xúc hoà bình với Olivia-sama thì có rất nhiều điều đáng lo ngại ạ.”
Vừa nói, Shiori vừa đưa tấm thẻ trắng ra một lần nữa.
“Chúng ta có được tấm thẻ này thông qua một cuộc trao đổi với Akira-sama. Tấm thẻ này là tài sản của chúng ta. Tôi cho rằng Akira-sama cũng sẽ không đòi lại quyền sở hữu nó đâu ạ.”
Cách thức mà họ giành được tấm thẻ có thể nói là khá mờ ám và ẩn chứa nhiều vấn đề, nhưng về bản chất thì việc họ sở hữu nó là không sai. Shiori tin vào điều đấy và Reina cũng gật đầu đồng tình.
“Thế nhưng đó là thoả thuận giữa chúng ta và Akira-sama. Olivia-sama thì hoàn toàn không liên quan gì đến thoả thuận này. Nói cách khác, đối với Olivia-sama, chủ sở hữu chính thức của tấm thẻ này vẫn là Akira-sama. Nếu chúng ta dùng nó để liên lạc với cô ấy thì có thể bị xem là sử dụng trái phép.”
Chính vì để tránh rủi ro đó mà Shiori mới định bất chấp xâm nhập vào toà nhà Seranthal – nơi đang bị lực lượng Thành phố Kugamayama phong toả nghiêm ngặt để trực tiếp tới chi nhánh của Tập đoàn Lion’s Tail nằm bên trong, hòng tiếp cận Olivia một cách chính thống.
“Ừ nhỉ.... Vậy vẫn là nguy hiểm ấy chứ?”
“Cái đấy thì khó nói lắm ạ. Cũng không thể nói là hoàn toàn không có khả năng Olivia-sama sẽ hiểu cho chúng ta.”
“Nhưng cũng đâu thể quá lạc quan được.... Nếu chúng ta dùng tấm thẻ này để kết nối với Olivia-sama thì có lẽ nên để Akira, người mà Olivia-sama xem là chủ sở hữu tấm thẻ tới để giải thích tình hình. Sẽ rất phiền toái nếu như ta bị hiểu nhầm là dùng thẻ ăn trộm.”
“Đúng vậy ạ. Tốt nhất là nên để Akira-sama có mặt, nhưng chỉ cần ngài ấy giải thích qua thiết bị đầu cuối là đủ rồi. Cô chủ có muốn liên lạc với Akira-sama không ạ?”
“...Làm đi.”
Shiori gật đầu rồi cố gắng liên lạc với Akira. Nhưng Akira cũng không bắt máy. Gương mặt Reina hiện rõ vẻ khó xử.
“Không chỉ Carol mà cả Akira cũng không gọi được ư? Phiền phức thật....”
Tiếp cận Olivia bằng phương pháp hoà bình là điều lý tưởng. Nhưng họ không thể chọn cách không tiếp cận được. Hơn nữa, tất cả cũng không dư dả thời gian để chờ Carol hay Akira gọi lại, những người mà họ còn không rõ là có thể liên lạc được hay không.
Vậy thì cô nên làm gì? Reina trăn trở. Liệu cô có nên liều lĩnh liên lạc với Olivia không? Hay cứ tiếp tục chờ đợi và hy vọng thời gian sẽ làm tình hình tốt lên? Dù lựa chọn nào cũng có thể là sai lầm, nhưng với tư cách là chủ nhân của Shiori và Kanae, cô phải lựa chọn và chịu trách nhiệm với quyết định của mình.
Reina không để sức nặng của trách nhiệm đè bẹp mình và tiếp tục suy nghĩ. Nhưng trước khi cô tìm ra câu trả lời, tình hình đã thay đổi.
“Reina-sama. Có cuộc gọi đến từ Carol-sama ạ.”
“Thật sao!? Vậy hãy đàm đám phán với cô ấy đi.”
Reina bất giác thở phào nhẹ nhõm, Shiori cũng giãn nét mặt theo phản xạ. Cô nhấc máy, nhưng giọng phát ra bên kia đầu dây lại là của một người không ngờ tới.
“Không gọi được cho Carol đâu. Cả Akira cũng thế.”
Thông tin hiển thị trên thiết bị cho thấy người gọi là Carol. Nhưng giọng nói đó rõ ràng là của người khác. Hơn nữa, người này còn biết họ đang cố gắng gọi cho Akira nhưng không thành. Điều đó khiến Shiori ngạc nhiên, cô phân vân không biết nên ngắt luôn cuộc gọi với kẻ bí ẩn này hay không.
Nhưng rồi người đó tiếp lời.
“Ê, tốt nhất là đừng có ngắt máy nhé. Cái này liên quan tới tính mạng của Akira và Carol đấy.”
“...Anh là ai?”
“Ừm.... Cứ gọi tôi là Shiro đi.”
Shiori nhận ra cái tên đó. Nhưng không phải theo nghĩa là một “Người từng thuộc về Sakashita Heavy Industries với tư cách là Người kết nối với Cựu thế giới”.
“Shiro sao? Gần đây cái tên đó khá là thịnh hành thì phải. Nghe nói ai lấy cái tên đấy thì dữ liệu về hành tung của người đó cũng sẽ biến mất.”
Đây là một trong những thủ đoạn mà Shiro đã dùng để trốn khỏi sự truy lùng của Sakashita Heavy Industries.
Khi sử dụng bí danh Shiro thì toàn bộ dấu vết trong hệ thống giám sát và dữ liệu điện tử liên quan đến người đó sẽ bị xoá sạch. Tin đồn này đã lan rộng trong thế giới ngầm, khiến những kẻ muốn che giấu hành tung, đặc biệt là trong các giao dịch mờ ám, bắt đầu giả danh Shiro.
Sự giả mạo tràn lan ấy đã làm việc truy tìm “Shiro thật” của Sakashita trở nên hỗn loạn. Việc chỉnh sửa dữ liệu được thực hiện bởi chính Shiro, với kỹ thuật công nghệ siêu phàm mà cậu học được từ Sakashita. Độ chính xác của nó cao đến mức ngay cả các gián điệp hàng đầu cũng không thể phát hiện được dấu vết. Nói cách khác thì đối với người thường, việc nhận biết ai là “Shiro thật” gần như là bất khả thi.
Vì vậy hiện tại, trong thế giới ngầm thuộc khu vực Kugamayama, những kẻ tự xưng Shiro đang xuất hiện khắp mọi nơi.
“Tôi không biết ai đã nghĩ ra cái trò đó và để làm gì, nhưng tôi thì thấy nó khá tiện. Cơ mà chuyện về tôi giờ không quan trọng. Điều quan trọng là hiện tại Akira và Carol đang gặp nguy hiểm.”
“...Nguy hiểm là sao?”
“Giờ hai người đó đang bị kẹt ở khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara rồi. Nếu họ chết thì chẳng phải phiền to còn gì? Tôi nghĩ các cô nên đi cứu họ thì hơn đấy.”
“Anh muốn bọn tôi tin mấy lời đó sao?”
“Nếu nghi ngờ thì cô cứ việc xác minh với họ thôi là được mà? Tôi có thể kết nối với Akira cho các cô. Nhưng tôi sẽ xem đây là một món nợ đấy. Sao nào, có làm không?”
Shiori nhìn sang Reina để nghe mệnh lệnh tiếp theo. Reina đáp lại với ánh mắt nghiêm túc.
“Được. Kết nối đi.”
“Yosh.”
Ngay sau đó, cuộc gọi với Akira được thiết lập.
“Tôi đây. Reina phải không?”
Khi nghe thấy giọng của Akira, trong lòng Reina dâng lên một cảm xúc phức tạp.
“Phải. Là tôi đây. Akira. Xin lỗi vì hơi đột ngột, nhưng tôi muốn hỏi thẳng. Cậu thật sự đang bị mắc kẹt bên trong khu vực sâu của tàn tích Kuzusuhara sao?”
Dù trong lòng xuất hiện bao nhiêu cảm xúc đi chăng nữa thì Reina vẫn không để bản thân bị cuốn theo nó. Cô bình tĩnh đối mặt với kẻ đã giết người mà cô yêu.


16 Bình luận