Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]

Chương 224: Bảo lưu

12 Bình luận - Độ dài: 8,459 từ - Cập nhật:

Duck: Nhớ lên check web thường xuyên nhé :D 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao để ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Akira và đội của cậu đang tiến vào một lối đi vòng qua bức tường ngăn bên trong đường hầm dưới lòng đất. Con đường này không đủ rộng để đi xe máy nên họ buộc phải đi bộ. Chiếc xe của Togami được gấp gọn lại và cất vào ba lô, còn xe của Akira thì chạy theo sau bằng chế độ tự lái.

Trong lúc di chuyển, Togami hỏi giá bộ trang bị mới của Akira và không khỏi kinh ngạc

“Tận 20 tỷ Aurum ư....? Đỉnh thật đấy! Ý tôi là cậu kiếm được nhiều tiền thế cơ á? Thu nhập của Thợ săn hạng cao đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi luôn. Quả không hổ danh là Thợ săn hạng 70.”

“...Ừ, đại khái vậy.”

Mặc dù có rất nhiều phần trong số tiền ấy không hẳn là do cậu tự kiếm được, nhưng với Akira – người vốn đã chấp nhận việc thể hiện sức mạnh một cách dễ nhận thấy hơn, không giải thích chi tiết mà chỉ đáp lại vỏn vẹn như vậy.

Togami nhìn trang bị của mình rồi lại nhìn sang đồ của Akira và khẽ thở dài.

“Trang bị của tôi cũng thuộc loại cao cấp nhất trong số những món Drankam cho mượn rồi ấy chứ.... Nhưng so với của cậu thì vẫn chỉ là đồ rẻ tiền thôi nhỉ.”

Lúc ấy Carol nhẹ nhàng xen vào.

“Trang bị của tôi tuy cũng không bằng Akira, nhưng chúng vẫn là hàng xịn và có hiệu năng cao luôn đấy nhé?”

“Ừ thì cái đấy nhìn phát là biết mà. Ý tôi là với thiết kế sắc sảo kiểu Cựu thế giới kia mà lại có hiệu năng thấp thì tôi sẽ hơi nghi ngờ thần kinh của người mặc đấy.”

“Ara, cậu cũng hiểu biết quá nhỉ.”

“...Tôi có nghe nói là khi nữ Thợ săn đã đạt hạng cao thì gu thời trang và cảm nhận của họ cũng sẽ ngày càng giống với Cựu thế giới, đến mức họ sẽ thấy mấy bộ đồ quái dị kia rồi cũng chẳng khác gì thường phục. Carol cũng thuộc kiểu như vậy hả Akira? Cậu từng gặp nhiều Thợ săn hạng cao hoạt động ở Khu vực phía Đông lúc nhận yêu cầu hộ tống xe vận chuyển liên Thành phố rồi đúng không? Nữ Thợ săn nào cũng ăn mặc kiểu này à?”

Akira nhìn lại trang phục của Carol và nhớ lại những nữ Thợ săn mà cậu từng thấy trong chuyến đi đó

“...Không, tôi nghĩ chắc không đến mức ai cũng ăn mặc như vậy.”

“Đó là vì trang bị của tôi có hiệu năng cao hơn thôi. Tuy tự nói thế này nghe có vẻ hơi kỳ, nhưng kể cả một người như tôi cũng có thể chiến đấu ở Khu vực sâu thứ hai nhờ vào bộ trang bị này đấy nhé.”

Togami gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Bảo sao. Tôi nghe nói là khi đã ở gần tiền tuyến rồi thì chuyện mặc mấy trang phục giống đồ bơi hay đồ lót cũng chẳng còn hiếm nữa là. Nếu đó là phong cách của Cựu thế giới thì không chừng thời đó mặc vậy là bình thường thật.

Akira liếc nhìn Alpha.

“...Chắc là vậy.”

Người phụ nữ không tồn tại ngoài đời và chỉ hiện lên trong tầm nhìn mở rộng của Akira kia, mỉm cười khi mặc bộ đồ y hệt thế.

------

Akira và đội của cậu tiếp tục đi sâu hơn vào con đường vòng vừa mới được phát hiện. Cuối cùng họ cũng đã đặt chân tới phía bên kia của bức tường trong đường hầm ngầm. Chính thứ dày cộp này đã ngăn không cho lũ quái vật tràn ra, từ đó khu vực xung quanh cũng không hề bị chúng chiếm đóng. Quang cảnh nơi đây vẫn tương tự như đoạn đường hầm mà họ đã đi qua từ đầu đến giờ.

Tuy nhiên quái vật lại không giống nhau hoàn toàn. Vẫn có một vài điểm khác biệt. Thứ nhất, kể từ khi xuất phát từ tàn tích Mihazono cho đến lúc đứng trước bức tường ngăn cách kia thì đường hầm mà họ đi qua hầu như không có ngã rẽ, nhưng từ khu vực sau bức tường này thì chỉ cần quan sát một lượt xung quanh thôi cũng có thể thấy khá nhiều ngã rẽ nhỏ. Thứ hai, trên mặt sàn có xác của quái vật nằm la liệt. Nói cách khác thì từ đây trở đi sẽ có quái vật xuất hiện.

Và thứ ba – Carol lên tiếng nhắc nhở.

“Akira. Sương mù không màu dày đặc quá, hình như tôi sắp mất kết nối diện rộng rồi. Cậu thì sao?”

[Alpha, tình hình thế nào?]

[Kết nối giữa tôi và cậu hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng tín hiệu liên lạc diện rộng của thiết bị đầu cuối thì đúng là đang tệ đến mức có thể mất bất cứ lúc nào.]

“Tôi cũng sắp mất kết nối rồi. Togami thì sao?”

Togami mỉm cười và có chút tự hào.

“Bên tôi thì ổn lắm. Thiết bị đầu cuối của tôi là loại tương thích với Cựu thế giới nên chút sương mù không màu này cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu.”

Akira ngạc nhiên.

“Cậu có cả thiết bị như vậy sao? Ghê thật. Nhưng sao chỉ có mỗi thiết bị đầu cuối là xịn thế?”

Cả Akira và Carol đều tỏ ra ngạc nhiên trước câu trả lời ấy, điều đó càng khiến Togami cảm thấy vui vẻ hơn.

“Tôi nhận được từ Shiro như một phần ứng trước cho thù lao của yêu cầu. Vì phải hoạt động dưới lòng đất của tàn tích nên chỗ nào cũng có thể gặp vấn đề về liên lạc, thế nên chắc anh ta muốn tôi dùng cái này để truyền thông tin đi đầy đủ đấy. Cơ mà thiết bị này không chê được chỗ nào luôn. Akira, trang bị của cậu giá tận 20 tỷ lận mà phải không? Sao cậu không đầu tư mua một cái thiết bị thông tin xịn tương đương vậy?”

Akira đáp với giọng hơi lấp lửng.

“...À, tôi ưu tiên hiệu năng của súng và đồ gia cường hơn.”

Là một Người kết nối với Cựu thế giới và có sự hỗ trợ của Alpha, Akira không cần đến thiết bị thông tin tương thích với Cựu thế giới. Tuy nhiên, để tránh khiến người khác nghĩ rằng cậu không cần thứ đó thì chắc Akira vẫn nên sắm một cái. Nghĩ vậy, Akira đáp lại qua loa để lấp liếm.

Togami gật gù.

“Cũng đúng nhỉ, với Akira thì cậu ưu tiên sức mạnh chiến đấu hơn là hợp lý rồi....”

Togami nghĩ thầm. Akira luôn phải đối mặt với những kẻ thù mạnh mẽ. Theo như những gì Togami biết thì khi còn ở khu vực nhà máy của tàn tích Mihazono, Akira đã chiến đấu với kẻ mặc trang bị của Cựu thế giới. Ở tàn tích Khu thương mại Iida, cậu đã đối đầu với vô số người mày tự động của thời kỳ đó – những đối thủ mà việc cậu sống sót sau trận chiến với chúng gần như có thể xem là một điều kỳ diệu rồi. Chắc hẳn ngoài những lần đó thì Akira cũng đã phải đối mặt với những kẻ thù có chênh lệch sức mạnh tuyệt vọng tương tự như vậy. Cậu luôn lao đầu vào hiểm nguy và đặt cược cả mạng sống. Vì thế nên việc cũng ưu tiên sức mạnh chiến đấu trực tiếp hơn và tạm gác lại chuyện cải thiện khả năng liên lạc và thu thập thông tin âu cũng là điều dễ hiểu.

Chả trách sao cậu ấy lại mạnh đến thế - Togami nghĩ.

Carol đề xuất.

“Nếu vậy thì phần liên lạc với bên ngoài cứ để Togami phụ trách toàn bộ đi. Dữ liệu bản đồ mà ghi lại địa hình chi tiết thì dung lượng cần sẽ rất lớn, nhưng nếu dùng thiết bị có kết nối với Cựu thế giới để truyền thông tin đi liên tục thì chúng ta cũng không cần phải lưu lại dữ liệu nữa. Chắc cậu đang làm rồi nhỉ?”

Ở đầu dây bên kia, Shiro lên tiếng.

“Ừ, tôi đang làm rồi. Tôi cũng sẽ kiêm luôn việc chuyển tiếp tín hiệu cho phía cô luôn.”

“Cảm ơn anh nhé.”

Tiếp đến, Carol mỉm cười nói với Togami.

“Vậy thì Togami, xin lỗi nhưng nhờ cậu làm người phụ trách liên lạc cho cả đội nhé? Nhớ phải bảo vệ thiết bị thông tin đó bằng mọi giá cho tôi đấy.”

“Hiểu rồi, cứ để tôi lo!”

Togami nghĩ thầm rằng bản thân cậu không có nhiều đóng góp về mặt chiến đấu và có thể xem là gánh nặng. Nhưng với yêu cầu này, cậu không còn chỉ là người được bảo vệ nữa. Cậu sẽ hoàn thành tốt vai trò của mình. Với ý chí đó, lòng quyết tâm trong Togami càng dâng trào mãnh liệt hơn.

------

Akira và đội của cậu tiếp tục đi sâu vào đường hầm ngầm thì bất ngờ xuất hiện một bầy quái vật chặn đường họ. Những con rắn, cá sấu, thằn lằn, nhện, chuột và cả ốc sên cùng nhau tràn đến, tạo thành một bầy quái hung dữ và đều được trang bị vũ trang.

Tuy con nhỏ nhất cũng có chiều dài khoảng 3 mét, nhưng những con to hơn còn có thể lên tới cả chục mét. Chúng được trang bị hoặc trên người mọc ra những khẩu súng, pháo, thậm chí là cả tên lửa cỡ nhỏ rồi lao vào tấn công.

Trước đàn quái vật ấy, Akira và đồng đội lập tức phản ứng và áp đảo chúng. Mỗi con đều mang sức mạnh tương đương, hoặc thậm chí vượt trội hơn so với những con quái ở Khu vực sâu thứ nhất. Tuy nhiên đối với Akira và Carol – những Thợ săn đủ sức chiến đấu ở Khu vực sâu thứ hai thì việc quét sạch bầy quái này là chuyện quá đỗi dễ dàng.

Akira dùng khẩu súng mới RL2 của mình và cảm thấy hài lòng với sức mạnh của nó. Chỉ một phát bắn bình thường thôi mà viên đạn đã xuyên thủng qua cả đàn quái vật trải dài tận sâu bên trong đường hầm. Những con trúng đạn lập tức bị xé toạc thành từng mảnh. Một số khác ở gần đó cũng bị dư chấn mà viên đạn tạo ra hất văng đi và mất hết vũ khí lẫn tứ chi.

Nếu là khẩu SSB phức hợp mà cậu từng dùng trước đây thì Akira cần phải dành thời gian để dồn một lượng năng lượng lớn vào đạn C thì mới có thể tạo ra được hiệu quả tương đương phát bắn vừa rồi.

Ấy vậy mà với khẩu RL2 phức hợp này, mọi thứ trở nên dễ dàng tới kinh ngạc. Nhận ra sự vượt trội sức mạnh rõ rệt ấy, Akira không kìm được nụ cười.

[Uy lực khủng khiếp thật! Với khẩu súng này thì tôi có thể chiến đấu ở Khu vực sâu thứ hai rồi!]

Bên cạnh Akira, Apha cũng mỉm cười vui vẻ.

[Đúng vậy. Nhưng mục tiêu của chúng ta không phải là Khu vực sâu thứ hai đâu. Vậy nên cậu hãy thể hiện sức mạnh đủ để thoả sức tung hoành ở đó nhé. Tôi rất trông đợi đấy.]

[Được thôi!]

Akira đáp lại đầy khí thế trong lúc tiếp tục xả đạn vào bầy quái vật. Những viên đạn xuyên thủng tất cả và nghiền nát chúng từ đầu tới cuối đường hầm. Dù lũ quái vật liên tục được bổ sung từ các ngã rẽ đằng sau, nhưng điều đó không khiến sức mạnh của chúng tăng lên. Đây chỉ đơn giản là số lượng quái vật phải nằm dưới “một viên đạn” của cậu sẽ nhiều lên mà thôi. Akira cứ thế một mình tiêu diệt từng bầy một.

Mặc dù vẫn đang hạ gục quái vật, nhưng Togami gần như không có cơ hội thể hiện. Không phải cậu gặp khó trong chiến đấu, mà là vì Akira và Carol tiêu diệt đám quái nhanh đến mức không cho Togami thời gian để kịp gặp khó.

Lý do không nằm ở thực lực của Togami, mà là do sự chênh lệch quá lớn về hiệu năng của vũ khí mà họ sử dụng. Với khẩu súng đang dùng, Togami phải bắn cả chục phát mới hạ được một con. Trong khi đó, Akira có thể xuyên thủng nguyên một bầy chỉ với một phát. Khoảng cách sức mạnh cơ bản ấy là thứ không thể san lấp chỉ bằng thực lực cá nhân. Togami, người trước trận vẫn còn hăng hái muốn cống hiến ấy, giờ không thể không cảm thấy vọng khi biết bản thân gần như chẳng làm được gì. Mặc cho cậu cũng hiểu đó là kết quả tất yếu.

Ngay lúc ấy, Akira gọi Togami.

“Togami, có muốn mượn súng của tôi không?”

Togami hơi do dự đáp lại.

“...Cậu chắc chứ?”

“Ừ. Nhưng cậu phải trả tiền đạn đấy.”

“...Giữa tiền đạn và tiền công bảo vệ tôi thì cái nào tốn hơn vậy?”

“Cái đấy chẳng phải còn tuỳ thuộc vào việc cậu cố được tới đâu sao?”

Với Togami thì câu trả lời ấy của Akira nghe như một lời khiêu khích vậy. Nhưng chính điều đó lại xoá tan sự chần chừ trong cậu. Togami mỉm cười mạnh mẽ với vẻ tự tin và đáp lại đầy dứt khoát.

“Cho tôi mượn với!”

Xe của Akira lại gần Togami, tháo khẩu RL2 phức hợp từ cánh tay phụ và đưa nó cho cậu.

“Dùng cái xe đấy làm lá chắn luôn cũng được.”

Bên trong đường hầm này không gì để che chắn. Nhưng Akira có thể nhìn thấu đường đạn của địch và né tránh dễ dàng. Carol cũng gần như không bị thương tổn gì nhờ bộ gia cường hiệu suất cao. Togami lại không thể bắt chước được ai trong hai người họ.

“Cảm ơn nhiều nhé. Chu đáo quá.”

Togami nấp sau chiếc xe máy và bắn khẩu RL2. Viên đạn mạnh mẽ xé toạc cả bầy quái vật trước mặt cậu.

“Sức mạnh khủng khiếp thật. Akira. Chắc cậu phải vất vả lắm mới kiếm được khẩu này đúng không? Cậu đã liều mạng tới mức nào vậy?”

“Tôi đã đấu với một tên cực kỳ nguy hiểm. Không chỉ suýt bị giết thôi đâu mà tôi còn có thể bị xoá sổ khỏi thế giới này luôn, theo đúng nghĩa đen đấy.”

Từ giọng nói đầy chân thực của Akira, Togami hiểu rằng câu tường thuật ấy không hề phóng đại chút nào.

“Cậu vẫn liều lĩnh như mọi khi nhỉ?”

“Thì tôi cũng có muốn thế đâu.”

Đúng như dự đoán, Akira luôn lao đầu vào những trận chiến sinh tử. Chả trách sao cậu ta lại mạnh như vậy. Togami thầm nghĩ.

Akira và đội của cậu tiếp tục chiến đấu với bầy quái vật và chẳng mấy chốc tất cả đã bị quét sạch. Khi đã hạ hết những con xuất hiện ở khu vực này thì bóng dáng lũ quái đã biến mất hoàn toán. Xác chúng chất lên thành đống bên trong đường hầm, nhưng với Akira và đồng đội – những người có thể di chuyển được ở trên trần thì chúng không gây cản trở gì đáng kể và họ nhanh chóng tiếp tục tiến về phía trước. 

Rồi tại khu vực giáp ranh giữa Khu vực sâu thứ nhất và Khu vực sâu thứ hai, cả đội một lần nữa bị chặn lại bởi một bức tường khác.

“Từ đây trở đi là Khu vực sâu thứ hai rồi nhỉ. Trước mắt thì cứ tìm đường vòng đã.”

Shiro chợt xen ngang.

“Ta cũng có thể chọn tìm đường đi qua các ngã rẽ bên trong đây để tìm lối đi tới khu vực nhân cách kia quản lý mà?”

Carol lập tức bác bỏ điều đó.

“Không được. Đã đi cùng bọn tôi rồi thì đường đi thế nào là do bọn tôi quyết định.”

Dù là Khu vực sâu thứ hai hay khu vực do Tsubaki quản lý thì đối với Togami, chúng đều những nơi vượt quá khả năng của cậu. Không khỏi cảm thấy căng thẳng, Togami cảnh cáo Shiro.

“Shiro, dù tôi đang làm thuê cho anh thật, nhưng kẻ đặt cược mạng sống ở đây là bọn tôi. Tôi ủng hộ ý kiến của những người đang có mặt tại hiện trường lúc này. Với lại nhớ tìm đường cho cẩn thận vào. Đừng có vì muốn tìm lối tới khu vực bị phong toả ấy mà đi đường vòng đấy?”

“Rồi rồi. Tôi đang tìm đàng hoàng đây.”

Akira và đội của cậu bắt đầu kiểm tra các bức tường trong đường hầm. Lần này Shiro lại tìm ra một lối vòng khác. Nhưng rồi cậu bỗng phát ra tiếng lẩm bẩm nghi hoặc.

“...Hừm.”

“Sao thế?”

Togami hỏi lại và Shiro lập tức chữa cháy.

“Không, không có gì. Nếu lối này dẫn tới Khu vực sâu thứ hai thì lũ quái vật sẽ mạnh hơn nhiều đấy. Cẩn thận nhé Togami.”

“Tôi hiểu rồi.”

Togami đáp và dồn sức đá mạnh vào bức tường làm bằng giáp trường lực đang chắn lối vào. Nhưng nó chẳng hề suy xuyển. Cậu nhăn mặt.

Carol mỉm cười, bước tới bên cạnh Togami và tung một cú đá mạnh mẽ đầy quyến rũ. Bức tường trông không xây xát gì, nhưng một âm thanh như có thứ gì vừa vỡ vụn vang lên. Giáp trường lực biến mất và chỉ còn bức tường dưới dạng hình ảnh lập thể.

“Bộ đồ của tôi cũng phá được nó này. Rồi, đi thôi.”

“Ừ.”

Togami lại một lần nữa nhận ra rằng trang bị của mình yếu hơn hẳn so với những người còn lại. Cậu thở dài nhẹ và theo sau Carol. Akira cũng đi tới cùng xe của mình.

Shiro quan sát Akira thông qua thiết bị thu thập thông tin của Togami.

Akira không nhận ra ánh mắt ấy. Nhưng Alpha thì có.

Và Alpha cũng đang theo dõi Shiro thông qua thiết bị đầu cuối kết nối với Cựu thế giới của Togami.

------

Vượt qua bức tường ngăn của đường hầm, Akira và cả đội đặt chân tới địa phận dưới lòng đất của Khu vực sâu thứ hai. Họ lập tức bị một bầy quái vật tấn công.

Khác với Khu vực sâu thứ nhất, nơi họ đối mặt với đám quái vật sinh học có vũ trang thì lần này là một đám quái vật máy móc. Chúng bao gồm các tháp pháo hình cầu bay lơ lửng, quái máy cỡ lớn mô phỏng loài thú ăn thịt và các cỗ máy đa chi có phần thân dạng elip.

Tất cả đều nhắm vào đội Akira bằng những loại pháo laze lớn nhỏ được trang bị hoặc mọc ra từ cơ thể. Đối mặt với kẻ địch, Akira một mình lao lên phía trước.

“Carol! Lùi lại với Togami đi!”

Akira nhanh chóng đứng ở tiền tuyến, lấy bản thân làm mồi nhử rồi xả đạn bằng hai khẩu súng trên tay.

Làn đạn và tia laze lướt qua nhau. Những cỗ máy trúng đạn bị phá huỷ trong chớp mắt. Akira thì nhìn thấu đường bắn của đối phương, né các tia sáng cường độ cao và dễ dàng hạ gục chúng. Chính cậu lẫn người ngoài nhìn vào đều có thể nhìn được điều đó. Nhưng so với trận chiến khi trước thì tình hình lúc này đã khác biệt hoàn toàn.

Akira phải bắn cả chục phát mới hạ được một con. Trong khi ở Khu vực sâu thứ nhất, cậu chỉ cần một phát là đủ để xuyên thủng cả một bầy. Chỉ riêng điều đó thôi cũng cho thấy độ cứng cáp của lũ quái ở đây vượt trội hơn hẳn.

Thêm vào đó, dù Akira vẫn dễ dàng tránh được các đòn tấn công của kẻ địch ở Khu vực sâu thứ nhất. Nhiều khi cậu còn chẳng cần né. Dù có bị trúng đạn, pháo kích hay tên lửa cỡ nhỏ thì bộ đồ gia cường mới với lớp giáp trường lực cực kỳ mạnh của cậu vẫn có thể chặn đứng tất cả. Ở đó, hành động né tránh chỉ để nhằm tiết kiệm năng lượng dư thừa từ việc chịu đòn và luyện tập của bản thân Akira.

Nhưng ở đây cậu buộc phải né. Tuy không đến mức trúng phát chết luôn, nhưng các đòn tấn công kia vẫn đủ mạnh để gây sát thương cho Akira lúc này. Nếu cứ đứng im chịu trận thì cậu sẽ chết.

Hơn nữa Akira còn phải tính toán vị trí để bảo vệ Carol và Togami. Nếu việc né tránh khiến Carol hay Togami trúng đạn lạc thì Akira sẽ phải tự biến mình thành lá chắn và tập trung phòng thủ hoàn toàn. Quan trọng hơn, cậu phải duy trì thế trận sao cho bản thân không phải dùng tới phương án đó.

Quân tiếp viện của kẻ địch xuất hiện. Akira lập tức siết cò và hạ tất cả trong chớp mắt, nhưng số đạn cần để tiêu diệt chúng đã tăng lên đáng kể.

(Mấy con này khó nhai hơn lúc nãy nhiều...! Trông bề ngoài thì giống nhau, nhưng chẳng lẽ nó là một loại quái khác sao?)

Alpha lên tiếng.

[Chúng chỉ tăng công suất cho giáp trường lực dựa trên dữ liệu sau khi nhận diện được uy lực đòn tấn công của cậu dựa trên thiệt hại từ đám quái bị tiêu diệt trước đó thôi.]

Alpha mỉm cười trả lời nghi vấn của Akira, dù cho cậu chưa từng nói ra suy nghĩ ấy bằng lời hay thần giao cách cảm. Alpha cũng không hề đọc được suy nghĩ của Akira, mà đó chỉ đơn giản là với mức độ hiểu nhau đã đủ sâu thì cô có thể dễ dàng đoán được chính xác những điều ấy chỉ vời chừng đó thông tin.

[...Ra là vậy! Nhưng dù sao thì tôi cũng hạ được chúng rồi đấy chứ?]

[Ừ. Chính vì thế nên lần tới chúng sẽ tăng công suất lên nữa. Cả giáp trường lực lẫn tia laze cũng vậy.]

[Tôi hiểu rồi!]

Hạ được kẻ địch tiếp theo, rồi lại hạ được thêm một kẻ khác nữa.

Mỗi lần tiêu diệt được một con thì chúng lại trở nên bền bỉ hơn, hoả lực của pháo laze cũng uy lực hơn. Dù vậy Akira vẫn không ngừng tiêu diệt chúng.

Để xuyên phá được lớp phòng thủ của kẻ địch, cậu tiếp tục nạp thêm năng lượng vào những viên đạn C và siết cò. Sức mạnh của chúng giờ đây đủ để thổi bay một con Giant Bugs to cỡ xe buýt mà Akira từng chiến đấu trước đây chỉ trong tích tắc.

Thế nhưng ngay cả với sức mạnh đó, những con quái vật máy móc đã tăng công suất kia vẫn trụ lại được, dù chỉ một chút. Tuy có thể bị phá huỷ nhưng chúng không thể bị tiêu diệt ngay lập tức. Trước khi đầu hàng trước họng súng của Akira, lũ quái còn bắn ra những tia laze với uy lực còn lớn hơn nữa. Sức mạnh của loạt đòn tấn công mạnh đến mức nếu không có sương mù không màu dày đặc trong đường hầm và các bức tường ngăn không đóng lại thì chúng có thể bắn xuyên ra tận bên ngoài tàn tích Kuzusuhara.

Akira di chuyển thoăn thoắt với tốc độ cao để né tránh những tia năng lượng khổng lồ kia. Ngay cả dưới ảnh hưởng của sương mù không màu thì chỉ cần đứng gần đòn tấn công đó thôi cũng đủ khiến da thịt bị cháy, thậm chí là bị hoá thành than. Nhưng với bộ đồ gia cường hiện tại, Akira hoàn toàn có thể chịu được mức sát thương ấy. Không hề cố né tránh một cách thừa thãi và để lộ sơ hở, Akira phán đoán chính xác khoảng cách an toàn vừa đủ để né đòn rồi lập tức phản công.

Những khẩu pháo bay bị đục thủng một lỗ lớn và rơi xuống. Những con quái máy mất nửa phần thân và ngã lăn ra đất. Các cỗ máy đa chi thì bị bắn rụng cả chân lẫn pháo và ngừng hoạt động. Ngay khi giáp trường lực biến mất vì hư hỏng nặng, chúng lập tức bị làn đạn bay tới tàn phá đến mức biến dạng và trở thành một đống thép vụn vô tri.

Tiếp viện của địch vượt qua chỗ xác ấy bằng cách chạy trên vách đường hầm, hoặc bay trong không trung và xuất hiện cùng với sức mạnh được nâng lên cao hơn nữa.

Akira vẫn tiếp tục tiêu diệt tất cả.

Sử dụng băng đạn mở rộng và gói năng lượng chuyên dùng dành cho Thợ săn hạng 70 trở lên, Akira xả một lượng đạn với sức mạnh vượt ngoài mọi tiêu chuẩn, như thể cậu đang có nguồn cung đạn và năng lượng vô tận vậy.

Đạn bay trúng cả vách đường hầm xung quanh, nhưng hầu như không gây tổn hại gì.

[Akira, địch đang tăng cường công suất giáp trường lực để chống lại đòn tấn công của cậu. Nhưng để làm thế thì chúng cần một lượng năng lượng tương ứng. Cậu nghĩ nó được lấy từ đâu?]

[Từ chính cái đường hầm này chứ ở đâu? Vì còn có mấy con quái biết bay kia nữa nên chắc chỉ cần ở trong đây là chúng đã được cấp năng lượng rồi.]

Độ bền bất thường của đường hầm này cũng là nhờ vào năng lượng ấy. Nó được dùng để tăng sức mạnh cho giáp trường lực của chính nó. Với nguồn năng lượng dồi dào như vậy thì không thể trông chờ vào việc kẻ địch sẽ cạn năng lượng được. Akira nói thêm như vậy.

Alpha mỉm cười hài lòng trước câu trả lời ấy.

[Chính xác. Đối phương không có điểm yếu trong việc cung cấp năng lượng. Nghĩa là chúng sẽ còn mạnh hơn nữa đấy.]

Rồi cô nở nụ cười hơi khiêu khích với Akira.

[Akira, cậu vẫn còn dư sức nhỉ?]

[...Tất nhiên!]

Akira đáp lại đầy khí thế và mỉm cười tự tin. Nhưng thực tế thì cậu không còn thong thả như lời khẳng định ấy nữa. Kẻ địch quá mạnh, và cậu còn phải đảm bảo an toàn cho Carol và Togami.

Trên hết, hiện tại Akira không nhận được sự hỗ trợ từ Alpha. Trận chiến lần này cũng là để cậu cho Alpha thấy rằng bản thân có thể chiến đấu đến mức nào. Nếu được cô hỗ trợ thì việc cậu có mặt ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Akira đang chiến đấu bằng chính sức lực của mình.

Cậu sử dụng năng lực thu thập thông tin vượt xa giác quan của người thường, kết hợp với khả năng của “Người kết nối với Cựu thế giới”, biến chúng như một giác quan mở rộng để từ đó cảm nhận thế giới xung quanh.

Hơn nữa, cậu điều chỉnh thời gian nhận thức của bản thân và độ phân giải thực trong ý thức. Với khả năng thể chất của bộ đồ gia cường, Akira di chuyển với tốc độ nhanh đến mức cảm thấy không khí xung quanh trở nên nhớp nháp, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ đang trôi qua một cách chậm rãi. Trong thế giới ấy, chỉ có hình bóng kẻ địch là hiện lên sắc nét tới độ như đang phát sáng.

Nếu Akira điều chỉnh độ phân giải thực ở mức mà cậu từng làm khi có Alpha hỗ trợ thì chắc chắn não cậu sẽ không chịu nổi áp lực và dẫn đến chết não. Để ngăn chặn điều đó, Akira chỉ tăng độ phân giải xung quanh kẻ địch để giảm thiểu gánh nặng ấy lên cơ thể. Sau trận chiến sinh tử với Erde, kỹ năng này của Akira đã tiến bộ tới mức đó.

Cậu đang bung hết sức mình và không có chỗ cho sự lơ là. Thế nhưng so với những lần đối diện với lưỡi hái tử thần trước đây thì lần này vẫn còn “nhẹ nhàng” hơn nhiều. Akira nghĩ vậy và đó cũng là lý do mà cậu trả lời Alpha rằng bản thân vẫn còn dư sức.

Hai tay cầm súng xả đạn liên tục. Tất cả đều đi trúng đích như thể bị hút về phía kẻ thù và nghiền nát chúng. Ngược lại, cậu cũng né tia laze mà kẻ địch bắn ra. Dù trúng một phát là chết thẳng cẳng, nhưng với Akira – người hoàn toàn có thể nhìn thấu hàng chục đường đạn từ hàng chục kẻ địch thì tất cả đều không chạm được vào cậu.

Thêm vào đó, Akira liên tục giữ vị trí chính xác như một chốt chặn tiền tuyến, như một mồi nhử để những đòn tấn công mà cậu né không trúng Carol và Togami đứng đằng sau. Đồng thời, cậu còn điều chỉnh cả việc chọn mục tiêu một cách hiệu quả. Đấy là thứ mà ngay cả Akira khi xưa, kể cả có Alpha hỗ trợ đi chăng nữa cũng không thể làm được.

Việc cậu có thể tự mình làm điều đó, cộng thêm yếu tố nếu rơi vào trường hợp nguy cấp vẫn có thể nhận được sự hỗ trợ từ Alpha để chiến đấu ở cấp độ cao hơn, đã chứng minh rằng đúng thật là giờ Akira vẫn còn dư sức.

------

Giữa trận chiến ác liệt ấy, Carol và Togami đang yểm trợ Akira từ tuyến sau. Carol dùng súng của mình, còn Togami thì chiến đấu bằng khẩu súng mượn được từ Akira. Cả hai cứ thế xả đạn không chút ngơi nghỉ. Hai khẩu súng mà họ sử dụng đều có hoả lực mạnh mẽ. Ngay cả Carol và Togami lúc này cũng có thể tiêu diệt được lũ quái. Họ vừa liên tục nổ súng, vừa dùng xe máy của Akira làm lá chắn.

Togami một lần nữa kinh ngạc trước sức mạnh của Akira, người đang chiến đấu cách họ một đoạn khá xa.

“Ghê thật đấy.... Đây là sức mạnh của Thợ săn hạng 70 ư.”

Vì đang bắn từ tuyến sau nên khả năng đạn trúng Akira là điều hoàn toàn có thể. Thế nhưng Togami vẫn xả đạn liên tục mà không chút do dự.

Cứ bắn đi, tôi sẽ tự né được. Sức mạnh của Akira khiến cả hai hoàn toàn đặt niềm tin vào câu nói ấy.

Không phải ngẫu nhiên mà không có tia laze nào bay về phía Togami và Carol. Đó là do Akira đã chủ động điều khiển tình thế như vậy. Togami nhận ra điều ấy. Cậu không khỏi thán phục trước khả năng của Akira, người có thể đối đầu với vô số kẻ thù mà vẫn có thể làm được chuyện như vậy.

“Haiz, kiểu này thì chắc cậu ấy sẽ hốt sạch tiền thù lao của tôi và cô mất thôi.”

Carol cười đùa.

“Gì thế, không ngờ phí bảo vệ lại cao vậy à? Cậu đúng là ngây thơ quá rồi.”

“Đúng là thế thật. Tôi vẫn còn non lắm.”

Togami nhẹ đáp lại như không có gì và chẳng hề tỏ ra bận tâm. Carol thoáng ngạc nhiên.

“Ồ, cậu bình tĩnh quá nhỉ? Không định nói kiểu “Tôi cũng không vừa đâu” à?”

“Không. Nếu chỉ vì nghĩ đến mấy chuyện đó mà mất bình tĩnh thì có khi lại làm Akira vướng chân thêm.”

Đúng như lời nói ấy, Togami đang chiến đấu trong trạng thái hết sức điềm tĩnh. Nếu Akira ở tiền tuyến không thể cầm chân được kẻ địch thì với thực lực của cả hai ở tuyến sau thế này, cái chết là điều không thể tránh khỏi. Dù hiểu rõ điều đó nhưng cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh.

“Hể, cậu trưởng thành phết rồi đấy nhỉ. Lúc trước đi với nhau cậu đâu có thể này.”

“Chắc vậy.”

Ngay cả khi Carol gợi lại sai lầm trong quá khứ của cậu ở tàn tích Mihazono thì Togami giờ cũng không bị dao động nữa. Mặc dù luôn khao khát trở nên mạnh hơn, nhưng đồng thời cậu cũng không để nỗi khao khát ấy biến thành sự nóng vội. Tuy đã sở hữu sức mạnh đáng kể nhưng cậu cũng không còn kiêu ngạo như trước. Togami đã thực sự trưởng thành, với tư cách là một Thợ săn.

Nhìn thấy sự trưởng thành ấy, Carol vô thức lẩm bẩm.

“Có vẻ như chỉ mình tôi là chẳng thay đổi gì nhỉ....”

“Cô nói cái gì thế?”

“Không có gì.”

Carol đáp lại rồi Togami hỏi một câu khác.

“Mà này, tôi muốn hỏi cô một chút. Cái đường hầm ngầm mà chúng ta đang đi này này, giờ nó còn giá trị như một lối đi tắt đến khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara không? Trên mặt đất thì đầy quái vật mạnh và nguy hiểm nên chắc đi đường hầm này sẽ an toàn hơn. Đó là kế hoạch ban đầu đúng không?”

Togami nghĩ rằng nếu đường hầm họ đang đi thực sự dẫn tới Khu vực sâu thứ hai đi chăng nữa thì nếu tồn tại những kẻ dịch mạnh như hiện giờ xuất hiện dọc đường thì liệu con đường này có còn giá trị gì nữa không? Nếu vậy thì có khi đi tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Đó là điều Togami đang nghĩ tới.

Carol thản nhiên đáp lại.

“Chuyện đó chắc cũng không sao đâu. Nghĩ kỹ mà xem. Đúng là Akira rất mạnh. Thợ săn hạng 70 mà. Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác thì cái đường hầm này cũng chỉ ở mức độ tương xứng với một Thợ săn hạng 70 đi một mình, thậm chí còn mang theo hai người không có sức chiến đấu mấy và cần được bảo vệ nữa thì họ vẫn sẽ đi được thôi.”

“Chẳng phải như thế vẫn là quá khó sao?”

Togami không giấu được suy nghĩ ấy qua nét mặt, Carol tiếp tục giải thích.

“Ngược lại, nếu bàn tới độ khó ở trên kia thì thế nào? Là nơi mà những Thợ săn hạng 70 phải lập đội với nhau, không được mang theo bất kỳ ai có khả năng làm gánh nặng, thậm chí họ còn phải mang theo cả các vũ khí hình người chuyên dụng dành cho Thợ săn cấp cao nữa kìa. Ấy vậy mà việc chinh phục vẫn chẳng tiến triển hơn là bao. Nghĩ như thế thì cậu không thấy đường hầm ngầm này vẫn còn đủ giá trị để được xem như là một lối đi bí mật sao?”

Nghe vậy, Togami gật đầu đồng tình. Sau khi gật gù mấy lần thì cậu chợt nhận ra điều gì đó và cau mày.

“Đúng là vậy thật.... Nhưng nếu thế thì kỳ lạ quá. Tồn tại một nơi nguy hiểm nằm ngay bên cạnh thế này mà sao bây giờ Thành phố Kugamayama vẫn chưa bị xoá sổ nhỉ?”

“Chuyện đó thì... chắc là thế này. Dù đúng là gần thật, nhưng nếu không chọc ngoáy lung tung thì tàn tích ấy cũng khá vô hại mà, phải không? Với Thành phố Kugamayama, việc có một tàn tích dễ kiếm lời nằm ngay bên cạnh như vậy là một lợi điểm rất lớn....”

“Nhưng chẳng phải bây giờ chúng ta đang làm thế à? Chọc ngoáy ác là đằng khác ấy.”

“...Ừ, đúng thật.”

Sau một khoảng lặng dài, Carol nói như thể đã buông xuôi.

“Trước mắt chúng ta cứ đi đã, tới khi nào Akira bảo rút lui thì thôi. Giờ mà quay lại cũng đâu có thay đổi được gì.... Chắc là vậy.”

“...Ừ, cô nói phải.”

Carol và Togami tạm gác lại những lo lắng vừa nảy sinh và tập trung vào việc yểm trợ Akira.

------

Trong lúc vẫn đang tiếp tục chiến đấu, Akira nhận ra sự thay đổi của kẻ địch.  Đám quái vật máy móc vốn sẽ mạnh hơn sau mỗi lần bị tiêu diệt kia giờ không còn mạnh lên nữa.

[...Hửm? Địch không còn mạnh lên nữa rồi.]

Alpha mỉm cười trả lời.

[Bởi vì chúng đã đạt tới giới hạn sức mạnh rồi.]

[Giới hạn ư?]

[Dù có được cấp nguồn năng lượng vô hạn đi chăng nữa thì chúng cũng không thể mạnh lên mãi đâu. Nếu vượt quá giới hạn ấy thì cơ thể chúng sẽ bị quá tải và không thể duy trì được nữa.]

[Ra vậy. Được rồi, thế giờ tôi chỉ cần dọn dẹp nốt đám còn lại thôi nhỉ!]

Akira không nghĩ rằng cậu sẽ bị áp đảo bởi số lượng kể từ lúc này trở đi. Nếu chuyện đó có thể xảy ra thì kẻ địch đã làm vậy từ đầu rồi. Nhận định như vậy, Akira tiếp tục chiến đấu một cách kiên cường.

Tiếp viện của địch cũng đã ngừng lại. Khi ấy, lợi thế của Akira và đồng đội sẽ không thể bị lật ngược nữa. Những kẻ địch còn lại nhanh chóng bị tiêu diệt.

Nhìn đống xác quái vật máy móc nằm ngổn ngang, Akira thở phào một hơi và mỉm cười đầy tự tin.

[Thắng rồi!]

Bên trong đường hầm ngầm tràn ngập xác quái, Akira tuyên bố chiến thắng của bản thân.

[Alpha. Thế nào? Thực lực của tôi ấy?]

Nếu được Alpha công nhận năng lực thì cậu sẽ bắt đầu thực hiện yêu cầu mà cô giao phó. Cuối cùng thời điểm ấy cũng đã tới. Không khỏi phấn khích trước suy nghĩ đó, Akira mỉm cười đầy hăng hái.   

Nhưng câu trả lời của Alpha lại nằm ngoài dự đoán ấy.

[Ừm.... Ta tạm thời bảo lưu lại nhé.]

[...Bảo lưu? Là sao chứ?]

[Dù Akira có đủ thực lực để chinh phục tàn tích mà tôi chỉ định đi chăng nữa thì hiện giờ cậu vẫn đang trong thời gian làm yêu cầu hộ vệ cho Carol mà, đúng không? Là người mong muốn Akira luôn trung thành với yêu cầu ấy hơn bất kỳ ai thì tôi không thể để cậu bỏ dở nó được.]

[À.... Ra là vậy.]

Akira cũng hiểu điều Alpha muốn nói. Thế nhưng cậu vẫn hơi hụt hẫng và bộc lộ một biểu cảm không thể diễn tả thành lời.

Thấy vậy, Alpha mỉm cười nói thêm.

[Còn một lý do nữa khiến tôi bảo lưu. Đúng là với thực lực hiện tại thì việc cậu chinh phục tàn tích mà tôi chỉ định có thể sẽ khả thi. Nhưng đó là nếu đi theo con đường dễ nhất. Chỉ là “có thể” thôi.]

[Thế còn đường khó?]

[Cậu chắc chắn sẽ chết.]

[V-Vậy ư....]

Alpha mỉm cười dịu dàng với Akira.

[Tôi cũng muốn cậu sớm hoàn thành yêu cầu của mình. Nhưng tôi không hề muốn Akira phải chết. Vì thế nên tôi mới tạm thời bảo lưu. Trong thời gian đó hãy mạnh hơn nữa đi. Nếu có thể thì hãy mạnh tới mức có thể vượt qua con đường khó ấy mà vẫn an toàn. Không phải vội đâu. Cậu cũng đâu có muốn chết, đúng không? Tôi cũng không muốn Akira chết đâu, biết không?]

Lời Alpha nói đã giúp Akira lấy lại bình tĩnh. Cậu nghiêm túc đáp.

[Cũng phải nhỉ. Tôi hiểu rồi.]

[Cơ mà chắc tôi sẽ đưa cậu tới tàn tích ấy để khảo sát sơ qua một lần trước. Nhưng Carol không thể đi cùng được nên ta phải chờ cho đến khi yêu cầu hộ vệ của Carol kết thúc đã.]

[Là vì đưa Carol đi theo thì nguy hiểm à? Hay là vì không muốn để cô ấy biết về tàn tích đó?]

[Tất nhiên là cả hai.]

[Tôi hiểu rồi.]

Không biết từ lúc nào mà Akira đã trở nên quá nóng vội. Hăng hái là tốt, nhưng nếu vì quá nóng vội để rồi phạm phải sai lầm ngớ ngẩn thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Tốt nhất vẫn nên hành động bình thường. Nghĩ vậy, Akira cố kiềm chế sự nôn nóng của bản thân rồi mỉm cười và lấy lại phong thái thường ngày.

Lúc ấy, Carol và Togami đi tới. Dù vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, vậy mà Akira vẫn giữ được vẻ bình thản như mọi khi. Thấy được điều đó, Carol và Togami không khỏi kinh ngạc trước sức mạnh của cậu.

“Akira, cậu vất vả rồi. Akira đúng là mạnh thật đấy. Chọn thuê cậu làm hộ vệ đúng là một quyết định chuẩn không chỉnh luôn. Thế nào rồi? Vẫn còn sức chứ? Cậu có muốn đi tiếp không hay là quay về?”

“Ừ, quân tiếp viện cũng hết rồi nên chắc đi thêm chút nữa cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao thì càng tới khu vực sâu hơn thì kẻ địch cũng sẽ mạnh hơn hẳn so với Khu vực sâu thứ nhất. Nhiều khả năng lần tới sẽ còn đông và mạnh hơn nữa. Nếu hai người không muốn đi nữa thì chúng ta quay về cũng được.”

“Vậy thì tôi chọn đi tiếp. Akira cũng đã mất công mở đường cho cả bọn tới được đây rồi mà. Togami thì sao?”

“Tôi cũng thế. Tiền thuê vệ sĩ của tôi chắc đang cao ngất ngưởng rồi. Phải kiếm thêm thông tin bản đồ để kiếm lời thôi, không thì nguy to.”

“Quyết định thế nhé. Đi thôi!”

Akira và đồng đội tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong đường hầm ngầm. Lúc đó, Carol mỉm cười nhẹ và giả bộ tiện lời hỏi Akira.

“Mà tiện thể đang nói về tiền thuê vệ sĩ của tôi... thì đại khái thế nào nhỉ? Ý tôi là về sau có cần phải thương lượng gì thêm không ấy?.... Ít nhất cũng phải rẻ hơn tiền thuê của Togami đúng không?”

“Hả? À, đại khái vậy.”

Nhìn Carol cười như thể vừa đạt được một thoả thuận miệng. Thấy nụ cười đó, Togami hơi cau mày và hỏi lại với vẻ nghi ngờ.

“Akira, Carol thuê cậu với giá bao nhiêu vậy?”

“Tạm thời thì thù lao một tháng, hay gọi là phí giữ chân gì đấy là khoảng 130 triệu Aurum. Còn phần chiến đấu thực tế thì sẽ được thương lượng sau.”

“Tối thiểu là 130 triệu Aurum à....”

Đắt thật. Nhưng để thuê một Thợ săn hạng 70 làm vệ sĩ thì chắc giá đó là bình thường. Nghĩ vậy, Togami định không hỏi thêm nữa. Nhưng Carol lại cười và tiếp lời.

“Ngoài ra trong thời gian làm hộ vệ thì Akira được quyền ôm tôi bao nhiêu lần cũng được. Miễn phí luôn.”[note76692]

Togami hơi hoang mang vì nghi ngờ rằng liệu Akira có thực sự chấp nhận điều kiện đó hay không và định hỏi cậu cho rõ. Nhưng trước khi kịp nói gì thì Carol nói tiếp.

“Tiện đây thì nếu quy ra Aurum thì cái quyền đó ít nhất cũng phải đáng giá 20 tỷ đấy, cậu biết không?”

“20 tỷ!? Cô đùa tôi à?”

“Ai thèm đùa cậu chứ. Có một Thợ săn từng trả 10 tỷ Aurum cho một đêm với tôi đấy. Và để có được số tiền đó thì anh ta còn phải động tới thông tin mật của cả đội mình nữa kìa. Đúng không Akira?”

“Ừ.”

“Thật luôn hả....”

Sau khi xác nhận những gì mình vừa nghe là sự thật, Togami quay sang nhìn Akira với vẻ mặt vừa sửng sốt, vừa không thể tin được.

“Nói sao nhỉ.... Tôi cứ tưởng Akira không hứng thú gì với mấy chuyện đó.... Hừm....”

“Khoan đã Togami. Cậu đang hiểu nhầm gì đó rồi đúng không?”

“Hửm? Thì ý tôi là cậu đang dùng danh nghĩa hộ vệ để lợi dụng Carol mỗi ngày đúng không? Cẩn thận đấy Akira! Carol từng bị cấm cửa ở Drankam vì các lùm xùm liên quan đến mấy vụ như thế rồi. Không thiếu gì Thợ săn bị huỷ hoại sự nghiệp vì đàn bà đâu....”

“Không phải! Không phải như thế!”

“Không phải mỗi ngày mà chỉ thỉnh thoảng thôi thì cũng.....”

“Cũng không phải cái kiểu đó!”

Akira cố gắng giải thích để xoá bỏ hiểu lầm. Nhưng vì cách diễn đạt vụng về, cộng thêm việc Togami cho rằng Akira chỉ đang nguỵ biện nên cả hai không tài hiểu được đối phương đang nói gì. Carol thì đứng sang một bên và thích thú quan sát cả hai.

Khi hiểu lầm của Akira cuối cùng đã được giải quyết, cả đội tiếp tục tiến sâu vào đường hầm dưới lòng đất. Nhưng rồi họ lại bị chặn bởi một bức tường khổng lồ. Tất cả đã tới ranh giới giữa Khu vực sâu thứ hai và khu vực tiếp theo.

Akira nhìn bức tường đồ sộ trước mặt mình và tưởng tượng sức mạnh của những con quái vật phía bên kia. Cậu tự đánh giá rằng bản thân không thể tiếp tục chiến đấu một mình được nữa. 

[Alpha, từ đây nhờ cô hỗ trợ nhé. Tôi vẫn muốn tự mình làm hết sức có thể, nhưng nếu phải bảo vệ Carol và Togami trong lúc chiến đấu nữa thì chắc tôi không thể chỉ dựa vào sức mình được.]

[Hiểu rồi. Vậy giờ sẽ là màn ra mắt của bộ trang bị mới với sự hỗ trợ của tôi.]

Alpha mỉm cười đắc ý khi nói vậy. Akira cười gượng.

[...Tôi nói là sẽ cố gắng tự mình làm hết sức mà.]

[Ừ ha, cố lên nhé.]

Đúng như Akira dự đoán, khu vực phía sau bức tường ngăn cách kia là nơi mà cậu sẽ phải cần đến sự hỗ trợ của Alpha. Nhìn vào nụ cười của cô, Akira hiểu rõ điều đó.

Akira quay sang nhắc nhở Carol và Togami.

“Carol. Togami. Nghe tôi nói đây. Có lẽ từ chỗ này trở đi, quái vật sẽ còn mạnh hơn vừa nãy. Dù vậy thì hai người vẫn muốn đi tiếp chứ?”

“Akira, câu hỏi đó tức là... từ giờ trở đi cậu không còn tự tin là sẽ bảo vệ được bọn tôi nữa đúng không?”

“Tự tin à.... Tôi vẫn còn sức và trừ khi gặp phải chuyện quá bất ngờ thì tôi vẫn sẽ cố gắng xoay sở được. Nhưng đây là khu vực mà tôi chưa từng tới, kẻ địch cũng là những con quái tôi chưa từng gặp. Vì vậy tôi không thể khẳng định chắc chắn là sẽ bảo vệ được cả hai.”

Rồi Akira cười khổ và có phần tự giễu.

“Hơn nữa, theo kinh nghiệm của tôi thì vào những lúc thế này thì kiểu gì tôi cũng sẽ bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối. Vì nghĩ vậy nên tôi mới hỏi trước, là nếu hai người không muốn đi tiếp nữa thì quay về cũng không sao cả.”

Carol và Togami căng thẳng nhìn nhau. Carol thì nhớ lại sự cố ở tàn tích Mihazono, còn Togami thì là chuyện xảy ra ở tàn tích Khu thương mại Iida. Những ký ức đó khiến lời mà Akira vừa nói càng thêm sức nặng và khiến cả hai đắn đo.

Người đầu tiên ra quyết định là Carol.

“...Akira. Tôi muốn hỏi để làm rõ thêm một chút, là trong bất cứ tình huống nào thì cậu cũng sẽ không bỏ rơi và nghiêm túc bảo vệ bọn tôi phải không?”

“Tất nhiên.”

“Vậy thì tôi muốn đi tiếp. Có lẽ đằng sau bức tường này chính là Khu vực sâu thứ ba. Ta cần xác nhận xem liệu lối vào khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara có thực sự kết thúc ở Khu vực sâu thứ hai không, hay là sẽ kéo dài đến Khu vực sâu thứ ba nữa. Nếu xác định được điều đó thì giá trị của bản đồ sẽ khác hẳn. Vì cả số tiền mà tôi phải trả cho cậu nữa nên tôi cần chắc chắn về chuyện đấy.”

Tới lượt Togami ra quyết định.

“Chọn mục tiêu và đi đâu là do hai người quyết định mà. Đó là điều kiện để tôi đi cùng. Nếu tất cả đều muốn đi tiếp thì tôi cũng không ngăn cản. Nhưng vì tôi phải chịu đựng mấy chuyện này rồi nên nếu cậu có thể giảm tiền thù lao làm vệ sĩ cho tôi đi một chút thì tôi biết ơn lắm.”

Tiền bạc đúng là quý thật. Nhưng mạng sống còn quý hơn. Dù vậy, nếu vì sợ chết mà phải bỏ cuộc tại đây thì cả Carol và Togami đã không thể làm cái nghề Thợ săn này đến tận bây giờ. Ít ra thì họ đều có thứ bản lĩnh ấy.

“Hiểu rồi. Vậy thì tiến lên nào.”

Cả đội gật đầu đồng thuận và quyết định tiến vào khu vực nguy hiểm hơn. Giống như lần trước, tất cả bắt đầu kiểm tra các ngã rẽ bên trong đường hầm để tìm lối đi vòng. Lần này Shiro cũng là người phát hiện ra nó.

Với Akira dẫn đầu, họ cẩn trọng đi dọc theo hành lang hơi dốc lên trên.

Và rồi tất cả đã đặt chân đến khu vực tiếp theo nằm sau Khu vực sâu thứ hai – Khu vực sâu thứ ba. Đó là một không gian rộng lớn và trắng xoá. 

Ghi chú

[Lên trên]
抱く: ôm ở đây có thể hiểu theo nghĩa khác là quan hệ tình dục nhé :D
抱く: ôm ở đây có thể hiểu theo nghĩa khác là quan hệ tình dục nhé :D
Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Thank trans
Xem thêm
Cảm ơn anh Duck 👍 🦆
Xem thêm
Quá mạnh😁
Xem thêm
Phòng trắng và rộng lớn ?
Sắp đánh boss à :D
Xem thêm
😲Ahuuuuuu.
Thanks Sếp
Xem thêm
Bác định làm quả mỗi ngày 1 chap ak :))
Xem thêm
sêp đỉnh vlllllllllllllllllllll
Xem thêm
Cứ có Carol là có cây hài 🐸
Xem thêm
Ngay trong đêm. Nghe chừng ad có vẻ tỉnh táo sau các kèo chúc mừng nhỉ
Xem thêm