[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [COMPLETED]
Chương 227: Giao dịch với Shiro
31 Bình luận - Độ dài: 7,133 từ - Cập nhật:
Duck: Thâm vl :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao để ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Trong không gian trắng xoá, con quái vật với cơ thể khổng lồ của một con thú, ở trên người mọc ra một nhân dạng kỳ quái đang nằm dài trên mặt đất. Đó là xác của một con quái hợp thể đã bị Tsubaki đánh bại.
Khác với con mà Akira và đồng đội tiêu diệt, xác con quái này vẫn còn nguyên vẹn. Đó là bởi Tsubaki đã giết nó ngay lập tức. Nếu tiêu diệt trước khi nó có cơ hội lấy năng lượng từ cơ thể để tiếp tục chiến đấu thì xác của quái vật hợp thể sẽ không hoá thành cát.
Sau khi dễ dàng xử lý con quái ấy, Tsubaki đứng lại một lúc để quan sát tình hình của đội Akira. Tuy nhiên, vì ảnh hưởng của màn sương mù không màu cực dày nên cô không thể thấy bóng dáng họ. Mặc cho cơ thể cực kỳ tiên tiến của Tsubaki thì khoảng cách này cũng vượt quá khả năng nhận biết bằng quang học.
Dẫu vậy, Tsubaki vẫn có thể thấy rõ sự nỗ lực chiến đấu của Akira và đồng đội. Và rồi cô lẩm bẩm với vẻ hơi tiếc nuối.
“...Cứ thế này thì họ sẽ thắng thôi nhỉ? Có vẻ như cậu ấy không cần đến sự giúp đỡ của mình rồi.”
Đối mặt với lũ quái vật trong khu vực này khi phải mang theo hai cục tạ, Tsubaki dự đoán rằng Akira có thể sẽ yêu cầu cô hỗ trợ. Tsubaki đã phán đoán như vậy và quyết định ở lại. Nhưng sức mạnh vượt ngoài dự đoán của Akira đã khiến việc chờ đợi ấy trở nên vô ích.
Ở lại thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Tsubaki nghĩ vậy và định rời đi. Nhưng rồi cô chợt dừng lại.
“Có chuyện gì sao? Ta nhớ là đã xử lý xong việc với ngươi rồi mà.”
Trước mặt Tsubaki, một cô gái trẻ với trang phục kiểu Cựu thế giới đang đứng đó.
_*_*_*_
Trong khi đó, sau khi hạ được con quái hợp thể, Akira và đồng đội đang lái xe băng qua không gian trắng xoá. Mặt ai nấy đều cực kỳ căng thẳng.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy....”
Carol lẩm bẩm, lộ rõ sự hoang mang chẳng thể kìm nén. Với tâm trạng tương tự, Akira hỏi lại.
“Carol. theo dữ liệu thì giờ chúng ta đang ở đâu rồi?”
“Đã ra khỏi tàn tích Kuzusuhara từ lâu rồi.”
“Do sương mù không màu nên sai số định vị mới lớn như vậy sao.... Chuyện chỉ đơn giản vậy thôi đúng không?”
“Ừ. Dù hướng có lệch cỡ nào thì chúng ta cũng đã đi được một quãng đường rất dài rồi. Không thể có chuyện vẫn chưa ra khỏi tàn tích được.”
“Thật sự thì... chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”
Trong khi Akira và Carol đang vò đầu bứt tai vì mọi thứ quá khó hiểu, Togami thở dài nhẹ và buông một câu cảm thán.
“Đúng là... cái gì cũng có thể xảy ra ở tàn tích của Cựu thế giới nhỉ?”
Chẳng phải lời giải thích gì chuyên sâu, nhưng nó lại khiến Akira cảm thấy thoả đáng phần nào và bình tĩnh lại. Cậu cười nhẹ.
“Cũng đúng nhỉ.”
Vốn dĩ tàn tích của Cựu thế giới là một nơi như vậy. Chúng là lãnh địa của nền công nghệ siêu việt như ma thuật, vì vậy tồn tại những chuyện không thể lý giải theo lẽ thường cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng với tư cách là một Thợ săn, Akira đã nhiều lần đi tới các tàn tích, tích luỹ kinh nghiệm và dần quen với những điều kỳ lạ đầy bất ngờ ở đó. Sự quen thuộc ấy dần biến thành “lẽ thường” trong cậu. Cậu đã tự tạo ra một định kiến cho bản thân rằng những chuyện vượt ngoài “lẽ thường” ấy sẽ không thể xảy ra.
Tuy vậy khi nghe lời của Togami, Akira nhận ra sự chủ quan đó và lấy lại bình tĩnh. Đã có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra trước đây. Nghĩ lại mới thấy cũng chẳng có gì để hoảng loạn cả. Cậu đã vượt qua những chuyện tương tự hết lần này đến lần khác rồi. Nghĩ vậy, Akira cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Khi sự bất an, hoang mang và bối rối biến mất khỏi Akira, Carol cũng dần bình tĩnh lại.
“...Ừ. Đúng là vậy thật.”
Carol cũng hiểu rõ bản chất của tàn tích, có khi còn rõ hơn cả Akira.
Togami hơi thắc mắc khi thấy bầu không khí căng thẳng xung quanh Akira và Carol đột nhiên dịu lại, nhưng cậu không quá bận tâm. Vì so với điều đó, việc người mạnh nhất trong đội giữ được bình tĩnh quan trọng hơn nhiều.
“Thế Akira, giờ cậu tính sao? Cứ tiếp tục đi thế này à?”
“Ừm.... Hửm? Khoan đã. Có tín hiệu liên lạc.... Hả? Là Reina.”
“Reina ư? Không, trước hết thì sao lại kết nối liên lạc được trong sương màu không màu dày đặc thế này chứ?”
“Tôi cũng không biết nữa.”
Dù vậy, Akira hơi do dự khi bắt máy. Tuy không giỏi giao tiếp, nhưng Akira vẫn biết rằng Reina từng có tình cảm với Katsuya – người mà chính cậu đã ra tay giết chết. Vì lẽ đó nên Akira cảm thấy hơi gượng gạo.
“...Dù sao thì cứ nghe thử xem cô ấy nói gì. Đợi tôi chút.”
Akira nối máy với Reina và trả lời với giọng có phần bối rối.
“Tôi đây. Reina phải không?”
“Phải. Là tôi đây. Akira. Xin lỗi vì hơi đột ngột, nhưng tôi muốn hỏi thẳng. Cậu thật sự đang bị mắc kẹt bên trong khu vực sâu của tàn tích Kuzusuhara sao?”
Sự ngạc nhiên khi bị một người không ngờ tới hỏi một chuyện không ngờ tới đã khiến cảm giác gượng gạo của Akira đối với Reina tan biến. Cậu đáp lại với giọng đầy hoài nghi.
“Khoan đã. Sao cô biết chuyện đó?”
Ngay lúc ấy, Shiro xen vào cuộc gọi và trả lời.
“Là tôi nói cho cô ấy biết.”
“Mày....”
Akira do dự không biết có nên ngắt máy hay không thì Shiro tiếp tục.
“Này này, đừng có ngắt liên lạc bây giờ nhé? Nếu không thì cậu sẽ mất cách để thoát khỏi chỗ đó đấy. Chẳng phải cậu có nghĩa vụ phải đưa Carol và Togami ra ngoài an toàn sao?”
Bị nói như vậy thì Akira không thể ngắt máy được. Vài giây im lặng tiếp theo đã thay cậu nói rõ điều đó với Shiro.
“Được rồi. Tôi sẽ nói ngắn gọn, bỏ qua phần giải thích chi tiết. Đây là một giao dịch. Tôi sẽ giúp các cậu thoát khỏi chỗ đó. Đổi lại, tôi muốn cậu giúp tôi thiết lập một kênh đàm phán thân thiện với “cô ta”.”
“Mày... đã nói gì với nhóm Reina hả?”
Akira vô thức gằn giọng, nhưng Shiro liền trấn an.
“Yên tâm đi. Tôi không nói gì thừa thãi đâu. Cuộc gọi này cũng đã được lọc để đảm bảo phía bên đó không nghe được những thứ không cần thiết rồi. Với lại cả cậu và tôi cũng đừng cố bới lông tìm vết nhau làm gì. Giờ đâu phải lúc làm chuyện đó đâu, đúng không? À, phần cài đặt bộ lọc bên cậu thì cậu tự xử lý nhé. Nếu không ngại để Carol và Togami nghe cùng thì cậu cứ tiếp tục để như vầy cũng chẳng sao.”
[Alpha.]
[Đã xong.]
Từ đó, Akira bắt đầu nói chuyện với Shiro bằng thần giao cách cảm thông qua Alpha.
[Được rồi. Nói đi.]
[Tốt.]
Carol và Togami nhận ra Akira đang nói chuyện với Shiro mà không phát ra tiếng. Tuy nhiên, với thiết bị dành cho các Thợ săn cấp cao, việc nói chuyện không phát âm qua sóng vô tuyến là điều hoàn toàn bình thường nên cả hai cũng không lấy làm lạ. Họ chỉ nghĩ rằng nội dung cuộc trò chuyện có lẽ không dành cho mình nên đành kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi Akira xong việc.
[Cụ thể thì mày định làm gì để giúp bọn tao thoát khỏi đây?]
[Tôi sẽ bỏ qua phần giải thích kỹ thuật, vì một phần trong đấy cũng chỉ là suy đoán thôi. Nhưng theo tôi thì nơi cậu đang mắc kẹt là một “không gian mở rộng”, và mỗi khi đi ra đi vào thì phải tạo cổng kết nối riêng.]
[Không gian mở rộng là cái quái gì chứ...?]
[Thì tôi đã bảo là để giải thích sau rồi còn gì. Tôi không phải chuyên gia đâu nên đừng hỏi tôi về mấy cái nguyên lý chi tiết. Tôi chỉ biết là công nghệ gì đó siêu đỉnh của Cựu thế giới đã làm ra mấy thứ siêu kỳ lạ đấy thôi. Cậu cứ nghĩ đơn giản là đang ở một nơi mà bên ngoài trông như một cái nhà nhỏ, nhưng bên trong lại rộng như một toà cao ốc ấy, đại loại thế.]
[...Được rồi.]
Thoát khỏi đây là ưu tiên hàng đầu. Những chi tiết nhỏ, hay thậm chí không hẳn là nhỏ đều sẽ là yếu tố ngoài lề so với việc thoát ra. Akira nghĩ vậy và quyết định để mặc bản thân bị thuyết phục bởi sức mạnh áp đảo của công nghệ Cựu thế giới, ít nhất là vào lúc này.
[Vậy nhé. Khi Akira và đội của cậu vào đó thì chắc hẳn thiết bị ở đường hầm ngầm đã tự động kích hoạt chức năng tạo lối vào. Còn khi muốn thoát ra thì đáng lẽ phía bên ngoài cũng phải có chức năng tương tự để tạo lối ra, nhưng vì vấn đề xác thực hay gì đó nên đội của cậu không thể sử dụng được. Đừng có hỏi tôi tại sao đấy nhé? Tôi không biết vì sao lại như vậy, hay tại sao mấy cậu lại vào được chỗ đó đâu.]
[Rồi rồi. Vậy cách thoát ra là gì?]
[Từ đường hầm ngầm mà đội cậu đã vào thì chỉ cần tạo lại lối ra từ đó thôi. Tôi sẽ lo việc đó. À, cách làm thì để tôi quyết định. Dù tôi có tự đi, có người khác đi cùng hay chỉ gửi Thợ săn khác đến thì cũng đừng phàn nàn gì hết nhé. Đồng ý không?]
Akira trầm ngâm. Về cách thoát ra thì cậu không có vấn đề gì. Đó là một phương án thực tế và nghe có vẻ sẽ thành công.
Vấn đề nằm ở phần “đổi chác”. Shiro yêu cầu Akira hợp tác để thiết lập một kênh đàm phán thân thiện với Tsubaki, nhưng cậu hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ hay kênh kết nối nào như vậy, ít nhất là dưới góc nhìn của chính cậu. Dù có giải thích điều này với Shiro thì Akira cũng không chắc liệu cậu ta có tin hay không. Đó là điều đầu tiên khiến Akira băn khoăn.
Hơn nữa, nếu giả sử điều đó thực hiện được đi chăng nữa thì liệu cậu có nên đồng ý với điều kiện này không? Chắc cậu vẫn có thể nhờ Alpha, nhưng liệu có nên nhờ cô ấy chuyện này không? Cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng nếu từ chối thì việc thoát khỏi đây sẽ trở nên khó khăn. Liệu cậu có nên dùng lý do ấy để thuyết phục Alpha không? Akira tiếp tục băn khoăn về điều đó.
“Hừm....”
Sự trăn trở và do dự trong Akira bật ra thành một tiếng rên nhỏ. Nghe vậy, Shiro cảm nhận được phản ứng mạnh mẽ của Akira, nhưng bề ngoài cậu tỏ ra nhượng bộ.
[Được rồi. Vậy thì thế này đi. Xem như cậu nợ tôi một lần.]
[Nợ?]
[Ừ. Hẳn là cậu cũng có lý do riêng nên mới thấy khó khi phải giới thiệu tôi với Tsubaki đúng không? Tôi không ép buộc đâu. Quan trọng là tôi muốn tiếp xúc thân thiện với Tsubaki. Mà cậu đã biết chuyện này chưa? Cách đây không lâu, Tập đoàn Sakashita đã từng thử đàm phán với Tsubaki, nhưng đội hộ tống của người đàm phán đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Nghe nói họ còn bị nghiền nát thành từng mảnh luôn. Thậm chí người đàm phán chỉ còn mỗi cái đầu mang về thôi đấy.]
[V-Vậy sao....]
Nghĩ đến việc bản thân có thể đã kết thúc như vậy nếu sơ suất, mặt Akira khẽ nhăn lại.
[Ý tôi là đàm phán với một nhân cách quản lý thuộc hệ thống trị sẽ nguy hiểm đến mức đó đấy. Một kênh đàm phán an toàn với cô ta có giá trị rất lớn.]
Shiro tiếp tục nói để thuyết phục Akira.
[Vì vậy nên tôi không có ý ép buộc cậu. Nếu từ chối trong tình thế này thì cậu sẽ không thoát ra được. Tôi không muốn cậu nghĩ là tôi đang đe doạ đâu, vì điều đó cũng sẽ gây rắc rối cho cả tôi nữa. Nếu Tsubaki hiểu lầm rằng tôi đã ép buộc một người bạn của cô ta phải nghe theo lệnh thì thiện cảm của Tsubaki sẽ tụt giảm thê thảm. Việc xây dựng một kênh đàm phán thân thiện khi đó sẽ trở nên bất khả thi, kéo theo mọi thứ sẽ đổ bể. Vì vậy tôi hoàn toàn không có ý đe doạ cậu.]
Nhấn mạnh nhiều lần rằng bản thân đang không đe doạ Akira, Shiro tiếp tục.
[Nhưng tôi vẫn muốn tạo kênh đàm phán với Tsubaki. Nên giờ cứ tạm xem như cậu đang nợ tôi đi. Ngoài lần này ra thì tôi sẽ giúp cậu thêm vài việc nữa. Nếu tôi tạo được đủ “nợ” để khiến cậu cảm thấy đáng để giúp thì hãy chấp nhận yêu cầu của tôi nhé. Thế nào?]
[...Nếu mày không tạo đủ “nợ” thì sao?]
[Thì tôi sẽ đổi sang yêu cầu khác. Dù sao việc có món nợ lớn từ Thợ săn hạng 70 cũng chẳng thiệt nổi đâu.]
Akira tiếp tục do dự. Nhưng lần này cậu suy nghĩ theo hướng tích cực hơn.
[Alpha, cô nghĩ sao? Nếu cô không ngăn cản thì tôi định nhận lời....]
Vì đây là chuyện có liên quan gián tiếp đến Alpha, nên nếu cô nói không được thì Akira sẽ cố tìm phương án khác. Nhưng Alpha chỉ cười đáp.
[Không vấn đề gì. Bỏ lỡ một phương án thoát ra mà không có vấn đề gì thì dù có nhân chứng đi chăng nữa, đó mới là vấn đề lớn hơn.]
[V-Vậy à. Được rồi.]
So với việc bắt Akira bịt miệng Carol và Togami thì phương án này sẽ giúp cậu thoát ra một cách êm đẹp hơn. Có lẽ Alpha đã đưa ra quyết định dựa trên tiền đề đó. Akira hiểu như vậy.
Về cơ bản thì cách hiểu đó là chính xác.
Nếu để Akira giết hoặc mặc kệ Carol và Togami chết thì hình ảnh của Alpha trong lòng Akira sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Điều này không có lợi. Alpha cũng đánh giá như vậy.
Hơn nữa, sự chính trực của Akira đối với việc nhận yêu cầu và trả nợ cũng là một yếu tố quan trọng khiến Alpha đánh giá cậu rất cao. Hiện tại Akira đang cố hoàn thành yêu cầu của cô để trả lại món nợ lớn đã tích tụ từ lâu. Vì vậy Alpha cần Akira tiếp tục giữ sự chính trực đó. Nếu để Akira trở thành một người dễ dàng bội tín, không giữ lời thì sẽ rất bất lợi.
Vì lý do này nên Alpha cũng phải tránh khiến Akira làm những việc có thể gây tổn hại đến tinh thần trách nhiệm ấy, kể cả nếu đó là theo chỉ thị của cô đi chăng nữa.
Đối với Alpha, điều quan trọng nhất là việc giới thiệu Shiro cho Tsubaki rồi để cậu ta bị Tsubaki giết sau đấy cũng chẳng có vấn đề gì cả. Nếu điều đó khiến Akira mang ấn tượng xấu với Tsubaki thì đó thậm chí còn là kết quả tốt.
Với những lý do trên, Alpha không ngăn cản Akira.
Được Alpa cho phép, Akira tiếp tục trao đổi với Shiro với thái độ tích cực hơn.
[Được rồi. Nhưng Shiro, để tao nói trước, đừng có nghĩ là mày chắc chắn sẽ tạo được món nợ đủ để thuyết phục tao đấy?]
[Yên tâm, tôi hiểu mà. Tôi sẽ cố hết sức.]
Shiro trả lời nhẹ nhàng như mọi khi và tiếp tục câu chuyện với giọng điệu y chang cậu, như thể không có gì.
[Giờ tôi tính sẽ nhanh chóng tới chỗ đó, nhưng mà tự đi một mình thì không ổn. Vì thế nên tôi định thuê vệ sĩ hộ tống. Mà tôi có thể lấy danh nghĩa là “qua trung gian của Akira” được không?]
[Trung gian của tao?]
[Chỗ bọn tôi sắp đến là một nơi mà chẳng ai biết rõ là gì cả. Nếu có nhiều quân bài để đàm phán thuê vệ sĩ thì sẽ tốt hơn. Nếu lúc đó có sự chấp thuận hay cho phép từ Akira thì tôi sẽ có thêm quân bài khác để sử dụng. Cuộc đàm phán sẽ rất khó khăn đấy, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều người muốn tạo món nợ với một Thợ săn hạng 70. Nếu có cái tên Akira làm trung gian thì khả năng đàm phán thành công cũng sẽ cao hơn.]
[À, thì ra là vậy.]
[Đúng thế. Càng nhiều quân bài để đàm phán thì càng tốt. Vì vậy nên cậu có thể cho tôi dùng thẻ của Akira cho mục đích đàm phán không? À mà đừng lo về tiền, tôi sẽ tự trả hết. Đây là chi phí để cứu cậu nên tôi không định bắt cậu trả tiền vệ sĩ đâu. Cứ yên tâm. Vậy tôi có thể dùng thẻ của Akira được không?]
[Được rồi. Cứ dùng đi.]
[Tốt. Tôi sẽ tới ngay. Nhớ đừng có chết trước khi tôi đến đấy nhé? Vậy nha.]
Cuộc gọi với Shiro kết thúc ở đây.
Akira giải thích lại tình hình cho Carol và Togami, cậu tránh đề cập đến Tsubaki. Carol thở phào nhẹ nhõm khi biết họ đã có hy vọng thoát ra khỏi đây.
“Tốt quá rồi. Vậy là ta xoay sở được rồi nhỉ.”
Togami cũng thở dài một hơi.
“Ừ. Chúng ta được cứu rồi. Nhưng mà này Akira, Shiro giàu cỡ nào vậy? Anh ta định thuê vệ sĩ đủ mạnh để tới tận đây luôn đấy. Tiền thuê chắc cũng phải kinh khủng lắm nhỉ....”
“Ừ nhỉ.... Chắc anh ta tính bán hoặc trao đổi thông tin bản đồ đường hầm ngầm thôi.”
“Chắc là vậy rồi. Mà thôi, chuyện đó tôi cũng không can thiệp được.”
Thông tin bản đồ có thể bán được với giá khổng lồ, nhưng mạng sống thì không thể mua lại. Akira và đội của cậu chấp nhận suy nghĩ ấy và hợp lý hoá câu chuyện của Shiro.
Vì Carol và Togami không trực tiếp nghe cuộc nói chuyện giữa Akira và Shiro nên họ cũng không nghi ngờ gì thêm.
Còn Akira, tuy là người trực tiếp nghe Shiro nói, nhưng cậu lại không đủ kỹ năng thương lượng để nhận ra điểm bất thường.
Alpha thì khác và cô đã nhìn thấu tất cả. Nhưng vì nhận định rằng để yên thì sẽ có lợi hơn nên cô đã chủ động không can thiệp.
“Quân bài đàm phán” và “thẻ của Akira” mà Shiro nhắc đến thực chất là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
“Quân bài đàm phán” là một cách nói ví von chỉ những tài nguyên hay lợi thế trong thương lượng. Còn “thẻ của Akira” mà Shiro nói lại là một vật cụ thể.
Shiro đã cố tình nói sao cho khiến Akira nhầm lẫn hai khái niệm ấy là một.
_*_*_*_
Reina cố gắng giữ bình tĩnh để tiếp tục nói chuyện với Akira và không để bản thân bị cuốn theo dòng cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Trước sự ngạc nhiên của Akira khi cô biết tình hình của cậu, cô định giải thích lý do. Nhưng khi ấy Shiro bất ngờ xen ngang.
“Là tôi nói cho cô ấy biết.”
“Mày....”
“Này, tôi vẫn đang nói mà....”
Lời phàn nàn của Reina bị Shiro phớt lờ.
“Akira, xin lỗi nhưng trước tiên cậu hãy nghe tôi nói đã được không?... Akira?”
“Mày... đã nói gì với nhóm Reina hả?”
“Yên tâm đi. Tôi không nói gì thừa thãi đâu. Cuộc gọi này cũng đã được lọc để đảm bảo phía bên đó không nghe được những thứ không cần thiết....”
Akira cũng không trả lời Reina mà tiếp tục cuộc trò chuyện với Shiro. Vì thế cô nhận ra rằng giọng nói của mình không đến được tai Akira. Cô cũng hiểu rõ Shiro là kẻ đứng sau và anh ta đã lợi dụng nhóm cô để liên lạc với Akira. Reina và Shiori nhăn mặt khi nhận ra điều đó.
“Thật là quá đáng....”
“Chúng ta bị lừa rồi ha. Mà chắc giờ chỉ còn cách chờ xem mọi thứ diễn biến thế nào thôi nhỉ?”
Trái với Reina và Shiori, Kanae vẫn giữ nguyên nụ cười thường ngày. Thấy thái độ đó, Reina cũng thay đổi suy nghĩ. Cô thở dài một hơi thật sâu và lấy lại vẻ điềm tĩnh.
“Ừ. Trước mắt thì cứ chờ xem tình hình thế nào đã.”
Vậy là cả ba tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Akira và Shiro. Vì bộ lọc của Shiro nên họ chỉ nghe được những câu từ rời rạc, nhưng tựu chung lại thì vẫn có thể hiểu được một số thứ.
Chắc chắn Akira và đội của cậu hiện đang mắc kẹt bên trong khu vực sâu của tàn tích Kuzusuhara và không thể quay về. Để thoát ra thì họ cần sự giúp đỡ của Shiro. Trong cuộc thương lượng giữa Akira và Shiro, có những nội dung mà họ không muốn để người khác biết. Tuy vậy Reina và nhóm của cô vẫn nắm bắt được phần nào.
Rồi Shiro kết thúc cuộc gọi với Akira.
[Tốt. Tôi sẽ tới ngay. Nhớ đừng có chết trước khi tôi đến đấy nhé? Vậy nha.]
Cuộc gọi của Shiro đã kết thúc. Giờ tới lượt họ. Reina nghĩ cuối cùng cũng có thể nói chuyện với Akira. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Shiro lại cắt đứt liên lạc giữa họ với Akira.
Không thể chịu đựng thêm nữa, Reina gằn giọng phàn nàn.
“Này, anh đừng có quá đáng như thế nữa được không?”
Tuy không lớn tiếng, nhưng giọng cô mang một sự uy hiếp nhất định, toát lên sức mạnh của một người mang quyền lực.
Nhưng Shiro chẳng xa lạ gì với giọng điệu này. So với các giám đốc điều hành của Tập đoàn Sakashita thì những kẻ quyền lực bên ngoài kia chẳng khác gì người thường. Cậu đáp lại không chút e dè.
“Đừng nói thế chứ. Cô cũng nghe rồi còn gì, giờ tôi đang vội. Xong việc của tôi đã thì cô muốn hàn huyên tâm sự với Akira bao lâu cũng được, vậy ổn chứ?”
“Việc gì hả?”
“Tôi muốn nhờ Tập đoàn Lion’s Tail của Cựu thế giới làm vệ sĩ cho mình. Vi vậy tôi cần mượn thẻ của Tập đoàn Lion’s Tail mà Akira đang sở hữu.”
Nghe Shiro nói tỉnh bơ như không, Reina không khỏi sững sờ tới nỗi không thốt nên lời. Nhưng ngay lập tức, cô lấy lại bình tĩnh với sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“...Ý anh là sao?”
“Sao với trăng gì nữa. Tôi nói thế nào thì là thế đấy. Tôi đã xin phép Akira đàng hoàng và cô cũng nghe thấy rồi mà, đúng không? Tôi hỏi “Tôi dùng thẻ của cậu được chứ?” thì Akira trả lời là “Được, cứ dùng đi” còn gì. Chủ sỡ hữu đã đồng ý rồi nên giờ đâu còn vấn đề gì nữa, đúng không?”
Dù cuộc trò chuyện giữa Shiro và Akira mà cô nghe được chỉ là những câu chữ rời rạc, nhưng quả thực Reina đã nghe thấy đoạn hội thoại đó. Chính xác hơn thì Shiro đã cố ý để cô nghe thấy. Điều này cũng chứng tỏ rằng Shiro đã nắm được thông tin đủ để thực hiện cuộc trao đổi này và anh đã cố tình thể hiện điều đó.
“Anh.... Rốt cuộc anh đã biết những gì....”
“Chuyện chi tiết để sau đi ha? Tôi đã nói với cô là tôi đang vội rồi mà. Giờ tôi không có thời gian buôn dưa lê với các cô cô đâu. Hay là mấy người có lý do gì để phải kéo dài cuộc trò chuyện này? Câu giờ hả? Mục đích là làm tôi mất thời gian để từ đó cản trở việc cứu Akira? Không phải thế đâu đúng không?”
Bị Shiro nói như vậy, Reina đã bị chặn đứng mọi cơ hội để tiếp tục câu chuyện nhằm thăm dò hay nắm bắt tình hình. Cô cũng không có thời gian để suy nghĩ kỹ càng nữa. Việc quyết định có cho Shiro sử dụng tấm thẻ trắng hay không phải được đưa ra trong thời gian ngắn với rất ít thông tin.
“...Không phải thế.”
“Đúng chứ? Vậy thì cho tôi dùng thẻ đi. Tấm thẻ thuộc quyền sở hữu của Akira và tôi là người được chính chủ cho phép sử dụng. Vậy là chẳng có vấn đề gì to tát nữa rồi. Ít ra thì vẫn tốt hơn nhiều so với kẻ không có quyền sở hữu, không xin phép rồi tự ý dùng mà, đúng không?”
Sắc mặt Reina ngày càng trở nên nghiêm trọng. Cô không biết đối phương đã nắm được bao nhiêu thông tin về nhóm mình. Reina cẩn thận chọn lọc câu từ để trả lời.
“...Dù có cho anh dùng đi nữa thì trước hết cũng phải giải thích rõ ràng về quyền sở hữu tấm thẻ đó cho Akira đã. Kết nối liên lạc với Akira đi.”
“Tôi nghĩ việc giải thích đó để sau khi cứu được Akira sẽ tốt hơn. Nếu bị hiểu lầm là đang đe doạ thì phiền lắm đấy.”
“Ý anh là sao?”
“Tôi có thể bị hiểu lầm là đang lợi dụng sự thiếu hiểu biết của Akira để lừa đảo và chiếm đoạt tấm thẻ của Tập đoàn Lion’s Tail. Nếu không thừa nhận giao dịch đó là hợp pháp thì tôi sẽ không được dùng thẻ, tức là tôi sẽ không thể cứu Akira nữa. Nếu bị hiểu lầm như thế thì phiền phức lắm đúng không?”
Nỗi lo ấy là không thể phủ nhận. Ngay khi tính đến khả năng này thì các lựa chọn của Reina đã bị thu hẹp đáng kể. Lời Shiro nói còn ngầm chứa một sự đe doạ rằng nếu nhóm Reina muốn, anh hoàn toàn có thể khiến Akira hiểu nhầm theo hướng đó. Cô thừa biết điều này.
Hiện giờ nhóm Reina không thể liên lạc trực tiếp với Akira. Nếu người tên Shiro kia có khả năng liên lạc và truyền đạt thông tin sai lệch cho Akira trước thì việc giải thích để xoá bỏ hiểu lầm sau này sẽ cực kỳ khó khăn. Bởi lẽ việc Shiori dùng thủ đoạn gần như lừa đảo để lấy tấm thẻ từ Akira là sự thật. Hiệu ứng dẫn dắt suy nghĩ từ thông tin được tiếp nhận đầu tiên là rất lớn.
Nhưng dù vậy, để Shiro dùng tấm thẻ của Tập đoàn Lion’s Tail cũng không phải chuyện dễ dàng. Với nhóm Reina thì đây là việc cực kỳ nguy hiểm. Trong một số trường hợp, thậm chí nếu không cho Shiro dùng thẻ và dẫn đến cái chết của Akira thì họ vẫn có thể chọn phương án đó.
Nhận ra sự căng thẳng của Reina, Shiro quyết định ngừng đe doạ và chuyển sang giọng hoà hoãn hơn để thuyết phục.
“Tôi biết phía cô cũng có lý do riêng nên mới không thể dễ dàng cho tôi dùng thẻ. Nhưng cả tôi và các cô đều muốn Akira sống sót mà, đúng không? Dù là để tạo ân huệ hay trả nợ cho cậu ta thì đôi bên hoàn toàn vẫn có thể hợp tác.”
Shiro chân thành nói không chút giả dối.
“Tôi biết mình đang ép buộc hơi quá, nhưng tôi cũng có lý do riêng. Nói thật là giờ tôi cũng đang bị dồn vào chân tường rồi. Vì vậy nếu có điều kiện gì để tôi được dùng thẻ thì mấy cô cứ nói. Tôi sẵn sàng nhượng bộ nếu có thể. Hơn nữa, nếu mấy cô gặp khó khăn gì thì tôi cũng sẽ giúp đỡ trong khả năng. Tôi hữu ích lắm đấy nhé. Chắc mấy cô cũng nhận ra sự hữu dụng ấy của tôi rồi đúng không?”
Dù chỉ là mơ hồ, nhưng Reina cảm nhận Shiro đang nói thật. Cô hạ bớt sự cảnh giác với anh và ra quyết định.
“Được rồi. Nhưng tôi có hai điều kiện. Thứ nhất là anh phải đích thân đến đây. Tôi không chấp nhận người đại diện hay bất cứ ai khác. Anh phải tự mình xuất hiện, để tôi thấy mặt và nói rõ tên. Tôi không thể tin một người mà đến cả cái tên hay cái mặt còn không biết.”
“Được thôi. Còn điều kiện thứ hai?”
“Chúng tôi cũng sẽ tới chỗ Akira cùng anh. Tôi muốn trực tiếp giải thích tình hình cho cậu ấy, như anh cũng đã biết là chúng tôi đang nợ Akira. Nhân dịp này tôi muốn trả món nợ đó.”
“Ý cô là chỉ muốn đi cùng thôi à? Hay là định bảo tôi thuê mấy cô làm vệ sĩ?”
“Thế nào cũng được. Nếu phải nói thẳng ra thì là chọn cách nào để trả được nhiều nợ cho Akira hơn.”
“Vậy thì làm vệ sĩ là hợp lý nhất rồi còn gì. Được, tôi đồng ý. Tôi sẽ thuê các cô. Thù lao thì tính sau nhé. Như vậy là tôi đã chấp nhận tất cả các điều kiện rồi. Giờ cô hãy để tôi dùng thẻ của Akira đi.”
“Sau khi anh tới chỗ tôi đã. Chẳng cần tôi nói ra thì chắc anh cũng biết bọn tôi đang ở đâu rồi đúng không? Bao lâu nữa anh đến? Nếu chậm quá thì giao dịch xem như huỷ.”
Reina lo lắng tự hỏi liệu bản thân có quyết định sai khi thấy Shiro đồng ý các điều kiện đó quá dễ dàng hay không. Nhưng cô giấu cảm xúc ấy bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh, ngược lại Reina còn thúc giục Shiro để gây áp lực và khiến đối phương phải vội vàng.
Nhưng phản ứng của anh khiến ngay cả Reina cũng không thể giấu được sự ngạc nhiên.
“Tôi tới rồi.”
“Cái gì?”
Ngay khoảnh khắc đó, nụ cười của Kanae vụt tắt. Cô lập tức đứng chắn trước Reina và vào tư thế sẵn sàng với sự cảnh giác cao độ. Shiori cũng theo sau, dù có hơi chậm hơn một chút.
Và rồi, cách đó khoảng 10 mét, trước mặt nhóm Reina, Shiro đột nhiên xuất hiện.
“Đừng cảnh giác thế chứ. Tôi đã xuất hiện đủ xa rồi còn gì?.... Mấy cô muốn tôi đứng xa hơn nữa à?”
“...Nếu vậy thì tốt hơn đấy.”
Kanae gượng cười và cố gắng đáp lại với nụ cười thường ngày. Nhưng trong lòng, cô không khỏi kinh ngạc vì đã để đối phương tiếp cận gần như vậy, dù biết rằng Shiro có thể đã dùng chức năng nguỵ trang. Cô tự trách bản thân vì sự thất bại này.
“Được rồi, lần sau tôi sẽ làm thế.”
Shiro nhẹ đáp lại và bước tới trước mặt nhóm Reina. Cậu kéo mũ trùm xuống, để lộ khuôn mặt và giới thiệu lại bản thân.
“Lần đầu gặp mặt. Tôi là Shiro. Đây là tên thật đấy nhé? Tôi có nói dùng tên giả bao giờ đâu.”
Người thuê Togami và liên lạc với Reina đúng là Shiro. Cậu chỉ cố tình khiến người khác nghĩ rằng bản thân đang dùng tên giả.
Reina khẽ thở dài và định tâm lại. Sở dĩ Shiro biết quá nhiều thông tin về nhóm Reina là bởi cậu đã nghe lén họ từ khoảng cách ấy. Nhận ra bản thân đã quá bất cẩn, Reina thầm tặc lưỡi nhưng vẫn giữ vẻ goài bình tĩnh để đối phó.
“Tôi là Reina.”
“Cứ gọi tôi là Shiori.”
“Kanae desu.”
Shiro mỉm cười đáp lại.
“Rất vui vì được gặp. Tôi đã đích thân tới đây, lộ mặt và nói tên rồi. Điều kiện đã được đáp ứng.”
Nói xong cậu chìa một tay về phía Reina.
“Giờ thì cho tôi dùng thẻ đi.”
Reina giơ tay về phía Shiori.
“Shiori.”
Sau khi nhận thẻ từ Shiori, Reina tự tay đưa nó cho Shiro, như để thể hiện rằng cô sẽ chịu trách nhiệm cho việc này.
“Tôi nói trước, nếu anh làm gì mờ ám thì tôi sẽ không đảm bảo cái mạng của anh đâu.”
Dù giọng vẫn bình thường, nhưng những lời cô nói là thật. Dù là hiểu lầm đi chăng nữa, nếu Shiro có bất kỳ hành động khả nghi nào thì Reina và người hầu của cô sẽ không ngần ngại giết cậu ngay tại chỗ và giành lại thẻ.
“Biết rồi mà.”
Shiro hiểu rõ điều đó và tự nhiên nhận lấy tấm thẻ rồi trả lại ngay. Điều này khiến ngay cả Reina cũng không khỏi bối rối.
“...Hả? Không phải anh định dùng tấm thẻ này sao?”
“Xong rồi.”
Shiro chỉ muốn dùng tấm thẻ để liên lạc với Tập đoàn Lion’s Tail của Cựu thế giới một cách hợp pháp. Với khả năng của mình, cậu chỉ cần sử dụng một lần duy nhất để thiết lập kết nối qua Cựu thế giới và sau đó cậu có thể tự mình duy trì kết nối. Shiro cũng đã gửi thông tin rằng bản thân là khách hàng được Akira giới thiệu thông qua tấm thẻ. Vì vậy tấm thẻ kia giờ không còn cần thiết nữa.
Ngay khi được gọi, Olivia xuất hiện trong tầm nhìn mở rộng của Shiro. Giống như Alpha xuất hiện trong tầm nhìn của Akira, Olivia cũng đứng đó như thể đang thật sự tồn tại. Cô nhã nhặn cúi đầu với tư cách là một người phục vụ khách hàng.
[Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của Lion’s Tail. Ngài là Shiro-sama, người được Akira-sama giới thiệu đúng không ạ? Tôi là Olivia, người sẽ phụ trách hỗ trợ ngài ạ.]
[Ừ, mong cô giúp đỡ.]
[Tôi xin được xác nhận nội dung hợp đồng. Thời gian bắt đầu: ngay lập tức. Thời gian kết thúc chưa xác định và gia hạn theo từng tháng. Nhiệm vụ chính là bảo vệ Shiro-sama. Kế hoạch trước mắt của Shiro-sama là cứu viện cho Akira-sama. Nếu phát sinh nhiệm vụ nằm ngoài phạm vi cơ bản thì chúng tôi sẽ yêu cầu thêm phụ phí. Nội dung này có đúng không ạ?]
[Đúng vậy, không vấn đề gì.]
[Tôi xin mạn phép đề xuất một điều liên quan đến nội dung hợp đồng. Nếu quý khách đang sử dụng dịch vụ để cứu viện cho Akira-sama thì chúng tôi có thể trực tiếp cử các đơn vị của mình đến chỗ Akira-sama. Chúng tôi cho rằng phương án này sẽ đảm bảo an toàn hơn cho Akira-sama. Ngài nghĩ sao ạ?]
Đề xuất của Olivia là hợp lý nếu ưu tiên sự sống còn của Akira. Shiro cũng hiểu điều đó và cậu trả lời.
[Không, tôi muốn nhờ các cô bảo vệ tôi. Việc cứu viện Akira chỉ là một phần kế hoạch của tôi trong thời hạn hợp đồng. Cứ giữ nguyên như vậy.]
[Tôi đã hiểu rồi, thưa ngài.]
Shiro không thuê Olivia để cứu Akira mà là để bảo vệ chính cậu.
[Vậy khi nào việc bảo vệ tôi bắt đầu được? Tôi muốn triển khai càng sớm càng tốt....]
[Ngay sau khi xác nhận được khoản thanh toán ạ.]
[À ừ, tôi hiểu rồi.]
Dù không biết các đơn vị thực tế của Olivia đang ở đâu, nhưng Shiro đoán rằng chúng sẽ di chuyển đến đây sau khi thanh toán, và thời gian di chuyển đó cũng được tính vào thời hạn hợp đồng. Vì vậy cậu quyết định hoàn tất việc thanh toán ngay.
(...Phí cơ bản đã 5 triệu Colon rồi ư! Đắt thật! Dù biết so với giá trị tiền tệ thời đó thì chừng này chắc chỉ khoảng 5 triệu Aurum thôi, cơ mà...!)
Tuy nhiên Shiro không có lựa chọn nào khác ngoài việc trả số tiền đó. Dù có 5 triệu Colon đi chăng nữa thì cậu cũng dễ dàng gì mà thuê được Olivia. Nhờ hai sự trùng hợp là được Akira giới thiệu và nhóm Reina mang thẻ của Akira tới đây nên Shiro mới có cơ hội thuê Olivia làm vệ sĩ.
Không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Với quyết tâm ấy, Shiro chuyển khoảng 5 triệu Colon ngay lập tức.
Olivia nở nụ cười thân thiện.
[Đã xác nhận thanh toán. Vậy tôi sẽ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng kỳ vọng của Shiro-sama ạ.]
[Mong cô giúp đỡ. Thế bao giờ cô đến vậy?]
“Tôi đã đến rồi ạ.”
“Hả!?”
Kanae đột ngột tóm lấy Reina và dùng hết sức để nhảy khỏi chỗ đó. Shiori cũng lập tức hành động theo và cùng Kanae tạo thế bảo vệ Reina.
Shiro cũng chợt hiểu ra vấn đề nhưng muộn hơn hai người kia một chút. Olivia đã ở đó từ trước và đang trong trạng thái nguỵ trang. Cô đứng ngay tại vị trí bên trong tầm nhìn mở rộng của cậu. Cô mới chỉ vừa tắt trạng thái ấy.
Trong lúc cả Shiro và Reina đều sững sờ và đứng chôn chân vì kinh ngạc, Reina là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Cô định gọi Olivia.
“A-À... tôi là...!”
Nhưng trước khi Reina kịp nói gì, Olivia đã lên tiếng trước.
“Thành thật xin lỗi. Hiện tại đơn vị này đang thực hiện nhiệm vụ cho khách hàng đã ký hợp đồng. Xin vui lòng không liên hệ với công ty chúng tôi qua đơn vị này.”
Bị nói như vậy, Reina không thể thốt lên lời. Cô không muốn làm Olivia phật lòng và càng không muốn cản trở nhiệm vụ của cô ta.
“...Ư-Ừ, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Shiro cũng đã lấy lại bình tĩnh ngay sau đó.
“...Được rồi. Vậy giờ tới chỗ Akira thôi.”
Rồi cậu quay sang nói với nhóm Reina.
“Nếu vẫn định làm vệ sĩ cho tôi thì đi cùng luôn đi. Xin lỗi nhưng giờ tôi đang vội. Tôi không chờ các cô đâu.”
Nói xong, Shiro kích hoạt chế độ nguỵ trang và chạy khỏi đó. Olivia cũng theo sau cậu.
Reina do dự trong giây lát nhưng cô nhanh chóng đưa ra quyết định. Cô mỉm cười đầy tự tin .
“Shiori. Kanae. Đi thôi!”
Hoà theo khí thế của chủ nhân, Shiori và Kanae cũng mỉm cười.
“Tuân lệnh.”
“Đã rõ!”
Tình hình hỗn loạn. Những sự việc bất ngờ liên tục xảy ra. Tuy vậy nhóm Reina không hề nao núng mà ngược lại còn hăng hái chạy theo.
Ra khỏi toà nhà, Shiro leo lên một chiếc xe máy đang ở chế độ nguỵ trang. Đó là một chiếc xe địa hình hiệu suất cao nhưng không quá lớn và cũng không đủ chỗ để chở thêm nhóm Reina.
“Tôi sẽ gửi lộ trình. Mấy cô tự theo sau nhé.”
Shiro để lại lời nhắn đó cho nhóm Reina và phóng xe đi mất. Olivia thì chỉ đơn giản là chạy theo sau cậu.
Phía Reina không thể làm như Olivia. Tuy có mặc đồ gia cường nhưng họ không thể bắt kịp hai người kia chỉ với hai chân. Lộ trình được gửi tới kéo dài từ tàn tích Mihazono tới tận sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara.
Ngoài ra họ cũng không thể vòng qua mặt đất để tới tàn tích Kuzusuhara và gặp Shiro sau được. Lộ trình này hoàn toàn là đường ngầm. Trên bản đồ còn có cả đường hầm ngầm và không có bất kỳ đoạn nào nối liền với mặt đất.
“Shiori, giờ làm sao đây?”
“Nếu muốn đi cùng anh ta thì không còn cách nào khác ngoài việc bám theo lộ trình này ạ.”
“Phải nhỉ. Vậy đi thôi nào!”
Đối với nhóm Reina, con đường này là một hành trình đầy thử thách. Hiểu rõ điều đó, Reina vẫn quyết định tiến lên. Kanae cười lớn và tràn đầy hứng khởi.
“Thú vị rồi đây!”
Tình huống mà Kanae thấy thú vị đồng nghĩa với việc người mà cô đang bảo vệ - tức Reina cũng đang đối mặt với nguy hiểm. Shiori nhìn Kanae với ánh mắt hơi nghiêm khắc.
Nhưng Reina chỉ cười đáp lại.
“Cứ tận hưởng hết mình đi!”
Kanae lộ vẻ ngạc nhiên rồi cười sảng khoái.
“Cô chủ, đáng ra lúc này cô chủ phải nhắc nhở tôi mới đúng chứ?”
“Nếu còn tâm trạng để tận hưởng thì chắc vẫn ổn mà, phải không?”
Kanae lại ngạc nhiên thêm chút nữa và mỉm cười tươi rói.
“Cô chủ giờ cũng biết cách nói chuyện rồi ha~”
“Tôi sẽ xem đấy là lời khen.”
“Thì đó là khen thật mà!”
“Cảm ơn. Giờ thì mau lên đường thôi!”
Reina lao đi bằng sức mạnh của bộ đồ gia cường. Shiori và Kanae cũng nhanh chóng bám theo sau.


31 Bình luận
Liệu việc một người nào khác sở hữu tấm thẻ này thì có được quyền liên lạc, sử dụng thẻ, trên cơ sở là đại diện chả Akira, thì nếu làm việc xấu thì Akira phải gánh thay hay ko?
Không nếu Akira không biết đối phương phạm tội và cho mượn thẻ.
Nếu đối phương làm việc xấu thì cái thẻ cũng sẽ không sử dụng được. Kinh doanh ở đâu cũng phải hiểu luật chứ không thể bao che tội phạm, và phải theo luật cựu thế giới.
Còn luật thế giới hiện tại thì tui không biết bọn này có chấp nhận nó hay không.
Hay thật sự. Cảm giác rất logic, ko có kẻ hở. Tác giả chắc rành luật lắm đây.
Tiếp tiếp Duck ơi. Quá cuốn rồi.
Còn trò quét thẻ chắc giống NFC nhưng ở xa hơn😉