[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]
Chương 223: Đường hầm dưới lòng đất
10 Bình luận - Độ dài: 6,620 từ - Cập nhật:
Duck: Qua 2 tuần thôi mà cứ tưởng mới qua được 2 ngày vậy, nhanh vcl :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao để ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Trong lúc tìm kiếm lối đi bí mật dẫn đến khu vực sâu của tàn tích Kuzusuhara, Akira và Carol đã tiến vào một đường hầm dưới lòng đất mà cả hai vừa phát hiện bên trong tàn tích Mihazono. Tại đó họ bất ngờ gặp Togami.
Togami cũng ngạc nhiên khi gặp những người mà cậu không ngờ sẽ xuất hiện ở một nơi thế này. Khi Akira hỏi tại sao cậu lại ở đây, Togami suy nghĩ một chút trước khi trả lời.
“Cậu hỏi tôi đang làm gì sao.... Thì tôi đang thám hiểm tàn tích đây.”
“Thám hiểm tàn tích ư.... Nhưng nơi này cách khá xa tàn tích Mihazono mà, đúng không? Chẳng lẽ cậu cũng nghĩ nếu đi tiếp trong đường hầm này thì có thể sẽ tìm được tàn tích chưa ai phát hiện hả?”
“Đại khái thế.”
Togami trả lời ngắn gọn như vậy rồi nhìn sang Carol và lại suy nghĩ thêm chút nữa. Sau đó cậu nói tiếp.
“...Chi tiết hơn thì tôi đang nhận yêu cầu lập bản đồ của tàn tích. Tính luôn cả những nơi có vẻ sẽ nối sang các tàn tích khác như chỗ này chẳng hạn. Không lẽ cả Akira và Carol cũng vậy à?”
Trước khi Akira kịp trả lời, Carol đã nhanh chóng đáp lại.
“Đúng vậy.”
“Biết ngay mà.”
Togami gật gù như đã hiểu ra mọi chuyện. Thấy Carol tiếp lời của Togami, Akira ngầm hiểu rằng vì bản thân chỉ là vệ sĩ được cô thuê nên cậu quyết định sẽ không nói gì thừa thãi nữa. Cũng đoán được suy nghĩ đó của Akira, Carol mỉm cười và tiếp tục câu chuyện.
“Nhưng nếu đang làm bản đồ thì sao cậu lại đứng ở đây vậy? Cậu đang nghỉ ngơi à? Hay là thiết bị của cậu gặp trục trặc?”
“Không, tôi chỉ đang phân vân là có nên đi tiếp hay không thôi.”
Togami không đi bộ đến đây. Nhưng cậu cũng không lái một chiếc xe máy cỡ lớn chuyên dụng cho vùng đất hoang như Akira. Thay vào đó, Togami sử dụng một chiếc xe máy gấp gọn. Cấu tạo chỉ gồm một cái khung mỏng, tính luôn cả bánh xe và khi gập lại có thể nhét vừa vào ba lô. Nhưng vì phần thân xe đã được gia cố bằng giáp trường lực nên nó khá cứng cáp và có tốc độ tương đối tốt.
Tuy nhiên để gọi là loại xe chuyên dụng cho vùng đất hoang và chiến đấu được với quái vật thì vẫn nó chưa tới. Nhưng ở những nơi tương đối an toàn thì đây vẫn là một phương tiện di chuyển tiện lợi.
Trong đường hầm này không có quái vật. Có lẽ vì một phần đường đi đã bị sập nên quái vật từ nơi khác không thể xâm nhập vào được. Nếu mục đích là lập bản đồ thì chỉ cần kiểm tra đến đoạn đường bị sập ấy là đủ. Đó là suy nghĩ của cậu khi tiến vào đường hầm này.
Nhưng sau khi đi được một lúc, cậu vẫn chưa thấy điểm cuối. Đi thêm nữa và tới khu vực mà bản thân không biết liệu có nguy hiểm gì không? Nhưng đã đi đến đây rồi thì chẳng lẽ lại quay về? Togami đang băn khoăn không biết nên tiếp tục hay quay lại, và rồi cậu đã dừng xe ở đây để suy nghĩ thêm.
Togami liếc nhìn xe của Akira.
“...Akira, cậu đến đường hầm ngầm này bằng cách nào vậy? Tôi thì đi bộ xuống bằng cầu thang, nhưng chẳng lẽ còn có đường nào mà xe chạy thông được từ mặt đất xuống đây sao?”
“Không, bọn tôi cũng xuống đây bằng cầu thang thôi. Dùng cái xe này này, cơ mà có hơi gượng ép chút.”
“Vậy sao.... Thế tức là theo nguồn tin từ bên cậu thì chẳng lẽ cậu đã biết trước là sẽ cần một chiếc xe máy cỡ lớn để di chuyển trong đường hầm này à?”
Togami dùng giọng điệu dửng dưng như đang trò chuyện phiếm, nhưng thực ra là để dò hỏi thông tin. Nghe vậy, Carol liền mỉm cười và nhẹ ngàng xen ngang.
“Thôi, đừng cố moi móc thông tin của nhau làm gì. Tôi không biết cậu đang hành động theo nguồn tin nào và ngược lại cậu cũng vậy. Nhưng nếu lỡ miệng nói ra mấy điều kỳ quặc rồi lại phải bịt miệng nhau thì phiền lắm, đúng không?”
“...Cũng phải nhỉ. Tôi hiểu rồi.”
Togami cười nhẹ đáp lại. Nhưng nội dung câu trả lời của cậu hoàn toàn nghiêm túc. Dù Carol đang nói đùa để làm dịu bầu không khí, nhưng nếu thực sự cần phải “bịt miệng” thì người bị sẽ là cậu. Thêm vào đó, nếu phía trước thực sự tồn tại một tàn tích chưa ai phát hiện thì thông tin ấy hoàn toàn xứng đáng để dẫn đến chuyện đó. Togami hiểu rõ điều này.
“Vậy Akira, chúng ta đi thôi.”
“Hửm? À ừ. Togami. Gặp lại sau nhé.”
Akira và Carol vừa định rời đi thì bị Togami gọi lại.
“À khoan đã. Đợi tôi chút.”
“Gì vậy?”
“...Người thuê tôi bảo là muốn cùng hợp tác. Hai người nghĩ sao?”
Lời đề nghị bất ngờ ấy khiến Akira và Carol liếc nhìn nhau. Lúc đó, Togami thao tác thiết bị đầu cuối để phát âm thanh ra ngoài. Giọng nói của người thuê cậu lập tức vang lên.
“Mấy người cũng đang điều tra đường hầm ngầm giữa các tàn tích phải không? Nếu đã là người quen của Togami rồi thì sao chúng ta không tiện làm cùng nhau luôn nhỉ?”
“Anh là ai?”
“Chẳng phải chúng ta vừa mới thống nhất là không nên moi móc lung tung rồi sao?”
Người kia trả lời đầy tự nhiên, khiến Carol cười khổ theo kiểu “thân thiện nhưng mặc cả” và đáp lại.
“Ừ nhỉ. Tôi hiểu rồi. Vậy tôi nên gọi anh là gì đây?”
“Ừm.... Gọi tôi là Shiro đi.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Akira thoáng chút nghi hoặc. Nhưng vì đoán rằng đối phương đang dùng tên giả nên cậu cho đó chỉ là trùng hợp và không suy nghĩ gì sâu xa.
“Shiro nhỉ. Vậy thế này nhé Shiro. Nếu hợp tác thì chúng ta cần bàn bạc với nhau một chút về chuyện phân chia thù lao các thứ đấy.”
Thế là Carol bắt đầu thương lượng với Shiro. Akira và Togami là người được thuê nên không tiện lên tiếng và chỉ im lặng theo dõi tiến trình cuộc đàm phán trong khi cân nhắc đủ điều. Và cuối cùng Carol và Shiro đã đi tới thoả thuận.
“Được rồi, quyết định thế nhé. Togami, nói thế này có hơi khó nghe, nhưng giữa cậu và bọn tôi có sự chênh lệch sức mạnh khá lớn. Cậu không phải chủ lực mà chỉ là người đi cùng thôi, đúng hơn thì là đối tượng cần được bọn tôi bảo vệ. Cậu có chấp nhận cách đối xử như vậy không?”
Dù bị quyết định vị trí của bản thân trong đội như vậy, nhưng Togami vẫn thản nhiên gật đầu.
“Tôi hiểu. Tôi cũng không ngạo mạn đến mức nghĩ mình có thể chiến đấu ngang hàng với Akira đâu. Trang bị của tôi cũng kém xa cô nữa. Tôi biết thân biết phận mà.”
“Vậy thì tốt. Một lần nữa, rất mong được hợp tác với cậu.”
Thế là với sự bổ sung ngoài dự kiến, đội của Akira lại tiếp tục tiến sâu vào đường hầm.
_*_*_*_
Akira và đồng đội đang đi qua vùng đất hoang bằng một đường hầm dưới lòng đất từ tàn tích Mihazono. Akira và Carol đi phía trước bằng xe của Akira, trong khi Togami lái xe của mình bám theo sau. Để phù hợp với tốc độ của Togami, và cũng vì cậu đang được xem là đối tượng cần bảo vệ nên Akira đã đi chậm hơn bình thường để có thể ứng phó linh hoạt nếu như xảy ra tình huống bất ngờ.
Akira chợt hỏi Carol.
“Carol, sao cô lại đồng ý đi cùng Togami vậy? Ý tôi không phải là không được, nhưng....”
Dù không tới mức ngăn cản, nhưng Akira vẫn hơi thắc mắc về quyết định của Carol, khi cô chủ động mang theo một người có thể bị xem là gánh nặng.
Carol nhẹ nhàng đáp lại.
“Vì như vậy sẽ tiện hơn. Chúng ta đang tìm lối đi bí mật dẫn tới khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara và lan truyền thông tin về nó, từ đấy làm giảm giá trị thông tin mà tôi đang nắm giữ. Nhưng điều này có thể gây thiệt hại cho một số đội Thợ săn khác. Chẳng hạn như nếu một đội hạng thấp sử dụng lối đi bí mật ấy để nhanh chóng tiến sâu vào khu vực bên trong thì họ có thể sẽ vượt mặt các đội hạng cao hơn.”
“Ừ, đúng vậy thật.”
“Vì vậy nên khi lan truyền thông tin về lối đi bí mật, ta cần đảm bảo không ai biết được nó trước chúng ta. Nhưng nếu ngay từ đầu nguồn tin không phải từ chúng ta thì đâu cần lo lắng làm gì nữa, đúng không?”
“Ra vậy. Ý cô là để người thuê Togami thay ta làm việc đó hả?”
“Đúng thế.”
Thấy Akira gật gù tỏ vẻ đã hiểu, Carol mỉm cười nghĩ rằng bản thân không nói dối gì cả. Cô tiếp tục.
“Có lẽ người buôn bán đồ tên Shiro đang thuê Togami kia cũng hiểu rõ rủi ro này. Vì vậy anh ta không chủ động tự điều tra mà lại thuê cậu ấy làm việc đó.”
“Ồ, ra là vậy.... Thế ta có nên nói cho Togami biết không?”
“Akira, tốt nhất đừng nên làm vậy. Có thể cậu ta đã hiểu được mức độ rủi ro ấy và chấp nhận nó để được trả công cao rồi. Mà cho dù không phải thế đi chăng nữa thì người ngoài như tôi và cậu cũng không nên can thiệp vào nội dung hợp đồng giữa các Thợ săn với nhau. Nếu là trước khi nhận yêu cầu thì còn đỡ, chứ một khi đã bắt đầu rồi lại càng không nên.”
“...Cũng đúng. Tôi hiểu rồi.”
Dù nội dung có là gì thì hợp đồng vẫn là hợp đồng. Có thể sau này Togami sẽ tức giận, thậm chí là giận quá hoá điên tới nỗi tìm cách giết người thuê mình. Nhưng đó là chuyện của Togami và người thuê cậu ta và họ phải tự giải quyết với nhau. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Akira.
Rồi cậu nghĩ thêm. Nếu bản thân cậu nhận được một yêu cầu tương tự thì chắc cậu sẽ chẳng thể nhận ra được những ý đồ đằng sau như vậy. Nếu là vấn đề nghiêm trọng thì có lẽ Alpha sẽ cảnh báo ngay mà chẳng cần cậu phải hỏi, nhưng nếu cứ dựa mãi vào cô cũng không phải ý hay.
Kibayashi từng nói rằng nếu không có kỹ năng đàm phán ở mức tối thiểu thì cậu sẽ dễ bị lợi dụng. Akira tự nhủ rằng cậu phải cẩn thận hơn để có thể tự mình nhìn ra những điều đó.
Dù tự nhủ là vậy, nhưng ở thời điểm hiện tại, Akira vẫn chưa thể nhìn ra một số điều.
Việc Shiro là một tay buôn bản đồ cũng chỉ là lời Carol nói. Hơn nữa, câu chuyện Shiro “chắc chắn đã hiểu rõ rủi ro” cũng dựa trên giả định rằng anh ta đang tìm kiếm lối đi bí mật dẫn tới khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara, nhưng đó cũng chỉ là lời cậu nghe từ Carol.
Tuy nhiên Akira lại tin những điều đó là sự thật, dù cho chúng chỉ là suy đoán của Carol. Carol đã cố ý nói theo cách để khiến cậu tin như vậy.
Quan trọng hơn cả, lý do chính khiến Carol cho Togami đi cùng không phải để nhờ Shiro lan truyền thông tin về lối đi bí mật của khu vực sâu hơn bên trong tàn tích. Alpha đã nhận ra tất cả, nhưng cô không nói gì với Akira. Alpha đã xác nhận sự thành thật của Akira đối với yêu cầu rồi, vì vậy cô không cần phải tiết lộ những điều đó để khiến Akira – một người vốn không thể giả vờ như không biết sẽ phản ứng và chỉ khiến tình hình trở nên rắc rối hơn.
------
Togami lái xe máy bám theo sau Akira và Carol, đồng thời than vãn với Shiro qua thiết bị đầu cuối.
“...Này Shiro, anh đã giám sát hành động của bọn này suốt đấy à?”
Qua đường dây liên lạc, giọng nói vui vẻ của Shiro vang lên.
“Không hẳn là suốt đâu. Tôi chỉ để chế độ có thể biết ngay nếu có chuyện xảy ra thôi mà.”
“Kể cả vậy thì anh cũng đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện bên này rồi đúng không?”
“Đúng thế, nhưng mà hợp đồng cũng có ghi ngay từ đầu là tất cả thông tin trong lúc thực hiện yêu cầu sẽ được ghi lại mà, phải không? Vì điều kiện ấy nên tôi mới trả trước số tiền lớn như thế chứ. Giờ cậu phàn nàn thì có hơi muộn rồi đấy nha.”
“...Tôi tưởng “tất cả” mà anh nói chỉ là thông tin về địa hình hay dữ liệu liên quan để làm bản đồ thôi chứ.”
“Ồ, vậy hả? Thế thì đáng lẽ cậu phải xác nhận rõ ràng luôn cho tôi chứ. Chắc cậu cũng không kiểm tra kỹ đúng không? Thôi thì giờ đã giấy trắng mực đen rồi, xin lỗi nhưng cậu chịu khó giúp tôi ha.”
Togami thở dài ngao ngán và miễn cưỡng đồng ý.
“... Thế sao anh lại mời Akira và đội của cậu ấy vậy? Chẳng phải anh đã yêu cầu tôi khám phá tàn tích một mình à?”
Việc Togami khám phá tàn tích một mình là điều kiện do Shiro đưa ra. Vì thế nên khi chính người thuê là anh phá vỡ điều kiện ấy, Togami cảm thấy hơi bất mãn.
Shiro vui vẻ đáp lại.
“Đúng là thế thật, nhưng nếu có cơ hội mời được một Thợ săn hạng 70 đi cùng thì ai lại không muốn chứ?”
“...Gì cơ, 70!??”
Togami sững sờ, giọng nói nhẹ nhàng của Shiro tiếp tục.
“Hả? Cậu không biết ư? Chẳng phải hai người quen biết nhau sao?”
“Không, Akira lúc trước chỉ khoảng hạng 50 thôi, Carol thì chắc còn thấp hơn nữa....”
“Thông tin cũ rồi. Giờ Akira đang hạng 70 đấy.”
Shiro hiển thị trang thông tin cá nhân của Akira trên tầm nhìn mở rộng của Togami lấy từ Văn phòng Thợ săn. Nội dung ở đó cho thấy lời Shiro nói là thật.
“Thật luôn hả.... Làm thế nào mà cậu ta lên hạng 70 nhanh thế cơ chứ....”
“Hình như cậu ta đã kiếm được bộn tiền từ yêu cầu hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố. Chi tiết thế nào thì không được ghi rõ.”
“...Ra là vậy à?.... Nhưng nghe khó tin thật đấy....”
Dù không biết chi tiết thế nào, nhưng việc Akira đã lên hạng 70 là sự thật, điều đó đồng nghĩa rằng cậu đã đạt được chiến tích tương xứng với vị trí ấy. Nó chứng minh cho sức mạnh thực sự của Akira. Nghĩ đến đây, Togami vô thức lẩm bẩm.
“...Thảo nào, Katsuya chết cũng phải....”
“Hả? Gì thế?”
“Không có gì. Chuyện của tôi thôi.”
“Vậy hả? Nhưng mà này, ít người làm thì nguy cơ rò rỉ thông tin sẽ thấp hơn đúng không? Vì vậy tôi mới định để cậu khám phá tàn tích một mình thôi. Nhưng nếu có Thợ săn hạng 70 đi cùng thì mức rủi ro ấy vẫn có thể chấp nhận được. Thế nên tôi mới thử mời đại xem thế nào, ai ngờ lại ăn ngay chứ. Chỉ có vậy thôi.”
“Ra là thế. Tôi hiểu rồi. Nếu còn gì nữa thì nói luôn hộ tôi cái. Cả chuyện thay đổi kế hoạch đột xuất cũng vậy. Dù tôi không có vấn đề gì về hợp đồng đâu, nó cũng chẳng phải chuyện quá to tát, nhưng nếu nước đến chân mới nhảy thì tôi vẫn thấy bực đấy.”
“Hiểu rồi. Vậy để tôi nói chuyện trực tiếp với bên đó luôn nha.”
“Thế là còn thật à....”
Togami nhăn mặt rồi nối lại đường dây liên lạc với nhóm Akira.
------
Tuy đã quyết định hành động cùng với Togami, nhưng đội hình của mỗi bên vẫn không thay đổi. Cấu trúc nhìn chung chỉ có hai nhóm là nhóm Akira và nhóm Togami. Liên lạc cũng chỉ dùng trong nội bộ mỗi bên chứ không chia sẻ hết cho đối phương.
Cuộc trò chuyện riêng giữa Akira và Carol sẽ không bị nhóm Togami nghe thấy và ngược lại. Khi cả đội đang đi sâu hơn vào bên trong đường hầm dưới lòng đất, Shiro bắt đầu nói qua liên lạc.
“Nói thẳng luôn nhé, tôi đang tìm lối đi bí mật dẫn đến khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara.”
“Tôi chưa từng nghe anh nói chuyện đó đấy?”
Dù điều này đã nằm trong dự đoán của Akira và Carol, nhưng Shiro chưa từng nói nó cho Togami biết nên cậu không kìm được mà lên tiếng phàn nàn. Trước phản ứng ấy, Shiro nhẹ đáp lại.
“Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên đâu. Tôi đã nói là điều tra những tuyến đường ngầm giữa các tàn tích rồi mà, đúng không? Nếu đường hầm này là một tuyến giao thông chính ở thời Cựu thế giới thì việc nó dẫn tới tàn tích lớn nhất khu vực này cũng chẳng có gì lạ.”
“Kể cả thế thì cũng ph-”
Togami định phàn nàn tiếp thì bị Carol ngắt lời.
“Xin lỗi nhé Togami, nhưng chuyện nội bộ bên cậu để sau có được không?”
“...Tôi hiểu rồi.”
Không thể để vấn đề riêng của đội làm gián đoạn buổi trao đổi thông tin giữa các nhóm. Từ nhận định ấy, Togami đành miễn cưỡng im lặng.
Carol tiếp tục cuộc hội thoại.
“Vậy tức là bên anh cũng đang tìm lối đi bí mật dẫn tới Khu vực sâu thứ hai hoặc xa hơn bên trong tàn tích Kuzusuhara đúng không? Rồi anh định bán thông tin bản đồ ấy cho các đội Thợ săn đang khai phá khu vực sâu để kiếm lời. Hoặc anh là người buôn bản đồ được một đội nào đó thuê để điều tra các lối đi tắt hoặc cửa sau để hỗ trợ họ đúng không?”
Carol tự tin nói, như thể cô vừa nhìn thấu bí mật của đối phương.
Tuy nhiên đối với Carol, việc những gì cô nói có đúng hay không không quan trọng. Điều cô cần là khiến đối phương đồng tình với những gì mình vừa nói. Nếu Shiro “cắn câu” thì cô có thể dễ dàng đẩy nguồn gốc thông tin về lối đi ấy cho anh.
Nhưng Shiro phủ nhận.
“Không, tôi đang tìm lối đi tới Khu vực sâu thứ nhất cơ.”
“Khu vực sâu thứ nhất sao? Chỗ đó chỉ cần đi qua tuyến liên lạc hậu phương do Thành phố Kugamayama thiết lập là tới ngay mà? Tôi không nghĩ là cần tới lối đi bí mật làm gì đâu.”
Carol hỏi lại với vẻ ngạc nhiên, Shiro ẩn ý đáp lại.
“Nhưng ở đó có những khu vực bị Thành phố Kugamayama phong tỏa và cấm người qua lại đúng không?”
Lúc này Carol đã hiểu ra mục đích của Shiro. Nhưng cô cũng bất ngờ vì điều đó. Tìm lối đi bí mật dẫn tới khu vực do Tsubaki quản lý và bán thông tin đó là một hành động mang tính thù địch rõ ràng với Thành phố Kugamayama.
Chẳng hề bận tâm đối phương đang nghĩ gì, Shiro tiếp tục.
“Có rất nhiều người muốn nói chuyện trực tiếp với nhân cách quản lý ở đó mà. Vì Thành phố Kugamayama đã thương lượng thành công với cô ta rồi nên rất có thể cô ta là một nhân cách quản lý thuộc hệ thống trị thân thiện và dễ nói chuyện. Nếu gặp trực tiếp để thương lượng thì nhiều khả năng sẽ đạt được điều gì đó bất ngờ đấy.”
“Nếu đã nghĩ như vậy rồi mà anh vẫn muốn tiếp cận trực tiếp thì cũng không dễ đâu. Khu vực xung quanh đó đã bị lực lượng Phòng vệ Thành phố canh gác nghiêm ngặt rồi. Chắc vì thế nên anh mới cần tới lối đi bí mật nhỉ. Chuyện đó thì tôi hiểu. Và tôi cũng biết lý do vì sao thông tin về cái cửa sau ấy lại có thể bán được giá cao cho những người đó.”
“Đúng chứ?”
“Nhưng anh có hiểu vấn đề ở đây không vậy? Nếu làm không khéo thì không chỉ Thành phố Kugamayama mà cả Sakashita Heavy Industries cũng sẽ trở thành kẻ thù của anh đấy?”
Akira vẫn chưa theo kịp nội dung câu chuyện. Nhưng vì thấy không tiện ngắt lời Carol nên cậu quay sang hỏi Alpha.
[Alpha, nếu bán thông tin về lối đi bí mật dẫn đến chỗ Tsubaki thì sao lại bị xem là kẻ thù với Sakashita Heavy Industries vậy?]
[Vì nếu người dùng lối đi ấy để tới gặp Tsubaki rồi làm điều gì đó làm cô ta nổi giận thì Tsubaki sẽ cho rằng đấy là lỗi của Thành phố Kugamayama, tức bên phụ trách phong toả khu vực xung quanh và cắt đứt quan hệ với Thành phố. Nếu điều đó xảy ra thì đồng Aurum do Sakashita phát hành sẽ mất đi giá trị của nó, thứ vốn đang được xem là loại tiền tệ có thể giao dịch với các nhân cách quản lý của Cựu thế giới.]
[Ra là vậy.... Thế ta có nên dừng lại không?]
[Không, tốt nhất là đừng làm gì cả. Dù Tsubaki đàm phán với ai hay kết quả có ra sao thì đấy cũng không phải việc của chúng ta.]
[Tôi hiểu rồi....]
Vì Alpha đã nói như vậy nên đó chắc chắn là lựa chọn khôn ngoan hơn. Nghĩ xong, Akira quyết định không can thiệp thêm.
Ngay sau cuộc trò chuyện tích tắc trong tâm trí, Shiro lập tức đáp lại câu hỏi của Carol với vẻ bình thản.
“Cô nói cái gì vậy? Chính vì thế nên thông tin mới bán được với giá cao chứ!”
Lời nói ấy có thể hiểu rằng anh ta chấp nhận khả năng sẽ đối đấu với Thành phố Kugamayama, thậm chí là cả Sakashita Heavy Industries, thứ khiến ngay cả Carol cũng phải cau mày.
“Khoan đã.... Anh nghiêm túc đấy à?”
Nếu anh thực sự nghiêm túc thì tôi sẽ dừng việc hợp tác tại đây. Carol nói với giọng điệu mạnh mẽ như muốn thể hiện điều đó. Nghe xong, Shiro mỉm cười đáp lại.
“Không không, cô hiểu sai rồi. Tôi cũng không có ý định đối đầu với Sakashita đâu. Điều tôi muốn nói là nếu trong cuộc đàm phán với Thành phố Kugamayama ấy, tôi đang ám chỉ là nếu thực sự muốn phong toả lối đi bí mật đó thì họ sẽ sẵn sàng trả giá cao hơn để mua thông tin ấy. Chỉ là chuyện làm ăn thôi.”
“...Vậy sao. Nếu thế thì được. Nhưng đừng có nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như thế nữa giúp tôi cái, được không?”
“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ cẩn thận hơn mà.”
Dù có thực sự là hiểu lầm hay không, hoặc dù về sau Shiro có thay đổi suy nghĩ khi thấy phản ứng của cô, thì Carol cũng đã nhấn mạnh điều mình cần nói. Cô quyết định sẽ không truy cứu thêm nữa.
Shiro nói tiếp với thái độ nhẹ nhàng.
“Thôi thì giờ cứ tiến lên đi đã. Cũng đâu có gì chắc chắn là đường hầm này thực sự thông tới tàn tích Kuzusuhara chứ.”
“...Ừ, giờ ta cứ đi tiếp đã.”
Carol đồng ý và câu chuyện tạm thời khép lại tại đó. Togami, người đang giữ im lặng nãy giờ vì bị Carol yêu cầu đợi, lập tức lên tiếng.
“Giờ tôi được phép nói rồi nhỉ? Shiro. Anh định để tôi tới khu vực bị phong toả đó hả?”
“Không, làm gì có.”
“Hả? Ý anh là sao chứ? Chẳng phải anh vừa nói là đang nhắm tới lối đi bí mật dẫn tới khu vực đó còn gì?”
Dù Togami đang bực bội ra mắt, Shiro vẫn tiếp tục nói mà chẳng hề để tâm.
“Đúng là vậy, nhưng nếu tôi có nhờ cậu tới đó thì cũng vô ích thôi đúng không? Tuy là ở dưới lòng đất nhưng với bản đồ lớn của cả khu vực thì cậu vẫn có thể biết được vị trí đại khái. Nếu đến gần nơi bị phong toả thì cậu sẽ quay lại vì không muốn tiến xa hơn, đúng chứ?”
“Ư-Ừ.... Chắc là vậy.”
“Thấy chưa? Tôi cũng không định trả cả đống tiền để bắt cậu lao đầu vào khu vực bị cấm đó rồi chết đâu. Cậu là Thợ săn cơ mà. Tiến lên hay rút lui, cũng như quyết định liên quan đến sống chết là công việc của cậu, đúng không? Tôi hiểu điều đó. Vì thế nên tôi mới không ép và cũng chẳng thể ép cậu làm được. Nói vậy thôi chứ nếu tôi nhờ mà cậu chịu thì tôi vẫn muốn cậu đi.”
Togami cảm thấy mình đang bị nói trúng tim đen. Cậu đang bị lấn át hoàn toàn. Dù nghĩ vậy nhưng cậu lại chẳng thể nghĩ ra được lời phản bác nào hay ho.
Shiro tiếp tục.
“Hoặc là thế này đi Togami. Nếu cần thì cậu có thể quay về luôn bây giờ cũng được. Cứ giả sử đường hầm này nối tới khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara thật thì chắc cậu cũng sẽ do dự và không muốn đi xa hơn để tới gần khu vực đó. Khi ấy tôi định sẽ để cậu quay về và thuê một Thợ săn hạng cao khác tiếp tục công việc dựa theo thông tin mà cậu thu thập được. Nhưng nhờ mối quan hệ của cậu mà tôi đã tìm được một Thợ săn hạng 70 đồng ý nhận yêu cầu này rồi nên chắc giờ cũng không cần phải ép cậu tiếp tục đi cùng làm gì.”
Togami nghiến răng và mặt mày tối sầm lại. Nói một cách thẳng thừng thì Shiro vừa tuyên bố rằng cậu đã “hết giá trị rồi”. Nhưng vì người đầu tiên do dự khi tiến vào khu vực sâu bên trong ấy lại là chính bản thân Togami nên cậu không thể phản bác được luận điểm đó.
Togami cũng có lòng tự trọng của mình. Nhưng chuyện giữ thể diện trong tình huống này cũng chẳng dễ dàng gì. Dựa trên sức mạnh của nhóm Akira, Togami phải thừa nhận rằng cậu là một gánh nặng. Trong tình huống ấy, nếu cứ khăng khăng không chịu rút lui thì chẳng khác nào đang cố chấp níu chân nhóm Akira lại. Đối với cậu, hành động hèn hạ như thế là không thể chấp nhận được.
Tuy nhiên, giờ mà chỉ có mỗi Togami rút lui thì lại khiến lòng tự trọng của cậu bị tổn thương. Với vẻ mặt căng thẳng, Togami vẫn chưa biết nên làm thế nào mới phải.
Lúc ấy, Carol đổi thiết lập liên lạc để chỉ mình cô và Akira nghe được.
“Akira, cậu nghĩ sao? Nếu thấy không vừa sức thì hay là để Togami quay về nhé? Dù làm thế thì tôi cũng hơi áy náy với cậu ta thật.”
“Không, đi cùng cũng không sao. Nếu Togami muốn theo thì tôi không cản. Nhưng tôi cũng không định giữ cậu ta lại.”
Akira nghĩ rằng nếu cậu có thể bảo vệ cả Carol lẫn Togami mà vẫn chiến đấu tốt ở Khu vực sâu thứ hai thì có lẽ Alpha sẽ đánh giá cậu đủ thực lực. Nếu vậy thì thời điểm đó sẽ đến. Với suy nghĩ ấy, Akira muốn Alpha kiểm chứng sức mạnh của cậu, bao gồm cả trang bị mới nữa nên dù Togami có trở thành gánh nặng thế nào thì cậu cũng không định từ chối việc Togami đi cùng.
Carol hiểu câu trả lời của Akira là dấu hiệu của sự tự tin nên mỉm cười.
“Vậy à. Nếu thế thì hãy để Togami tự mình quyết định xem có muốn đi cùng chúng ta tiếp hay không nhé.”
Rồi Carol quay lại đường dây liên lạc bình thường và nói với Togami.
“Togami, tôi nói trước này. Nếu cậu để Akira phải bảo vệ thì nhớ phải trả tiền công đầy đủ đấy nhé? Khi ấy cậu được một Thợ săn hạng 70 bảo vệ cơ mà. Giá chắc chắn không rẻ đâu. Nếu thù lao của cậu bị trừ hết thì cũng đừng có trách tôi đấy!”
Nghe vậy, Togami thoáng cau mày. Nhưng rồi cậu nhận ra điều gì đó và nở một nụ cười tự tin.
“Ý cô là... nếu tôi gây rắc rối thì thù lao của cả đội sẽ bị giảm đúng không? Tệ nhất là tôi sẽ phải làm việc không công. Ý cô là vậy chứ gì?”
“Ừ, đại khái là thế.”
Lúc này, giọng Shiro vang lên.
“À.... Hoá ra cậu chơi chiêu đó hả....”
Nghe vậy, nụ cười của Togami càng thêm rạng rỡ.
“Được thôi! Tôi sẽ đi cùng! Tôi sẽ cố gắng hết sức để không níu chân mọi người! Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể!”
Togami hạ quyết tâm sẽ làm hết sức để không trở thành gánh nặng cho Akira và Carol. Dù có vô tình làm vướng chân thì thù lao của họ cũng sẽ tăng lên tương ứng với những sai lầm của cậu. Togami nghĩ rằng với cách này thì cậu có thể bù đắp cho bất kỳ rắc rối nào mà lòng tự trọng của cậu gây ra.
Hơn nữa, nếu thù lao của cả đội giảm thì lợi nhuận của Shiro cũng sẽ giảm theo. Điều này cũng được xem như một cách để trả đũa Shiro.
Tìm được cách hơi tà đạo để giữ vững lòng tự trọng của bản thân, Togami hừng hực khí thế để tiếp tục đi cùng nhóm Akira.
------
Akira và đội của cậu tiếp tục tiến sâu vào bên trong đường hầm dưới lòng đất một cách thuận lợi. Dọc đường tuy có vài chỗ rẽ nhưng họ đều chọn những lối đi gần với hướng dẫn đến tàn tích Thành phố Kuzusuhara. Khi đối chiếu vị trí hiện với bản đồ lớn của khu vực, dù hiện tại họ đang cách Thành phố Kugamayama và căn cứ tiền tuyến ở Kuzusuhara một đoạn khá xa, nhưng giờ tất cả cũng đã tiến đến khu vực gần rìa ngoài của tàn tích Kuzusuhara.
Akira đưa mắt nhìn về phía trước trong đường hầm. Nó vẫn còn tiếp tục kéo dài về phía sâu bên trong tàn tích.
[Alpha, với tình hình thế này thì ít nhất nó có thể kéo dài tới Khu vực sâu thứ nhất nhỉ?]
[Nếu cậu hỏi theo nghĩa là “có thể suy đoán như thế” hay không thì đúng là có thể. Nhưng nếu cậu hỏi “nó có thực sự kéo dài tới đấy không” thì tôi khuyên cậu không nên hỏi lúc này. Vì đó là thông tin mà lẽ ra Akira không thể biết được.]
[À, tức là nếu biết thì tôi sẽ không thể giải thích được với Carol hay Togami là tại sao mình lại biết chuyện đó đúng không. Hiểu rồi, vậy tôi sẽ không hỏi nữa. Nhưng nếu có nguy hiểm thì cô nhớ cảnh báo tôi đấy nhé. Tôi sẽ lấy lý do là “linh cảm chẳng lành” để nói cho họ biết.]
[Được thôi. Mà nói chung là bao gồm cả chuyện đó nữa, hãy cho tôi thấy cậu có thể tự mình làm được đến đâu nhé.]
[Đã hiểu!]
Ở một vị trí mà Carol không thể nhìn thấy, Akira và Alpha cùng nở nụ cười đầy thách thức với nhau.
Akira và đội của cậu tiếp tục đi sâu hơn vào đường hầm dưới lòng đất và cuối cùng đã tới nơi nằm ở ranh giới giữa vùng rìa ngoài và Khu vực sâu thứ nhất của tàn tích. Nhưng chỗ này lại là ngõ cụt. Tuy đường hầm vẫn còn kéo dài nhưng họ đã bị chặn lại bởi một bức tường ngăn kiên cố.
Akira dừng xe lại và bàn bạc với mọi người.
“Giờ tính sao đây? Có nên cố mở bức tường này ra không? Không biết có mở được hay không, nhưng nếu việc chúng ta chưa gặp con quái vật nào tới giờ là nhờ bức tường này chặn lại thì mở nó có thể sẽ rất nguy hiểm....”
Trong một số trường hợp, mở bức tường ấy có thể khiến những con quái vật mạnh mẽ từ khu vực sâu kia tràn ra ngoài, từ đó gây nguy hiểm cho cả khu vực. Với mối lo ngại ấy, Akira không muốn mạo hiểm mở nó một cách bừa bãi.
Carol liếc nhìn Togami và nói.
“Ừm.... Giờ nên làm gì đây nhỉ....”
Carol cũng nhận ra mối nguy tương tự như Akira. Nhưng khác với cậu, cô lại muốn mở bức tường này. Hiện tại, thông tin bản đồ đường hầm dưới lòng đất có giá trị khá lớn, nhưng nếu không tìm được lối đi bí mật dẫn tới Khu vực sâu thứ hai thì cô sẽ không thể làm giảm giá trị thông tin về khu vực sâu mà mình đang nắm giữ.
Dù việc mở bức tường này có thể khiến quái vật tràn ra vùng đất hoang đi chăng nữa thì Carol vẫn nghĩ rằng cô có thể bí mật bán thông tin về đường hầm này cho Thành phố để họ phong toả nó lại là được. Carol nghĩ bản thân cũng có lý do riêng và không còn lựa chọn nào khác ngoài cách ấy. Vì vậy nếu chỉ có Carol và Akira ở đây thì cô định tìm đủ mọi lý do để thuyết phục cậu mở nó ra.
Tuy nhiên giờ bên cạnh cả hai còn có Togami. Cả người thuê Togami cũng đang theo dõi tình hình qua thiết bị liên lạc. Nếu lũ quái vật thực sự tràn ra vùng đất hoang và Thành phố mở cuộc điều tra thủ phạm thì không ai đảm bảo được rằng bên Togami sẽ không bán đứng bên cô. Chính mối lo ấy khiến Carol do dự.
Togami cũng cảm thấy lo ngại giống Akira nên cậu tỏ ra không mấy tích cực với việc mở bức tường kia. Đúng lúc đó, Shiro đưa ra một đề xuất và Togami truyền đạt lại nguyên văn nó cho Akira.
“Hay là chúng ta thử kiểm tra xung quanh trước xem sao? Nếu có đường vòng dành cho mục đích bảo trì hay gì đó thì biết đâu không cần phải mở cái này mà vẫn có thể đi tiếp được thì sao.... Đó là ý của Shiro.”
Nhóm Akira chấp nhận đề xuất ấy và bắt đầu cùng nhau kiểm tra kỹ lưỡng các bức tường bên trong đường hầm. Nhờ chức năng bám dính của bộ đồ gia cường mà họ có thể dễ dàng di chuyển trên tường và trần, từ đó cho phép kiểm tra toàn bộ khu vực một cách chi tiết.
[Alpha, có khả năng tìm thấy nó không?]
[Nếu không thể tự mình tìm được thì cậu cứ làm như thể không có gì cả nhé.]
[Hiểu rồi.]
Điều này đồng nghĩa với việc đường vòng ấy thực sự tồn tại. Đó là thông tin mà bản thân Akira chắc chắn không thể biết. Nếu bị hỏi tại sao lại biết thì sẽ rất khó giải thích. Nhưng nếu tìm thấy trước khi bị hỏi thì mọi chuyện sẽ hợp lý hơn. Hơn nữa, trang thiết bị mới của cậu có khả năng thu thập thông tin vượt trội. Akira tin rằng cậu có thể tìm thấy nó.
Và rồi một đường vòng khác thật sự đã được phát hiện ra, nhưng người tìm thấy nó lại là Togami. Akira và Carol đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trước lối vào của đường vòng là một bức tường bằng hình ảnh ba chiều, phía trên còn được gia cố thêm một lớp giáp trường lực và tái hiện lại kết cấu bề mặt tường. Kể cả có sử dụng thiết bị thu thập thông tin hiệu suất cao đi chăng nữa thì nếu không biết trước là có đường đi bí mật ở đây mà chỉ điều tra như bình thường thì có lẽ sẽ rất ít người khó lòng phát hiện ra chỗ này. Mức độ nguỵ trang tinh vi đến nỗi khiến cả Akira và Carol đều nghĩ vậy. Chính Alpha cũng đánh giá rằng nếu chỉ cho Akira chỗ này thì sẽ khiến Carol nghi ngờ nên cô đã để việc phát hiện này diễn ra một cách tự nhiên. Đây là một ví dụ cho điều đó.
“Togami.... Cậu giỏi thật, tìm được cả chỗ này luôn.”
“...Làm sao mà cậu tìm ra được vậy?”
Nhìn vẻ ngạc nhiên của Akira và Carol, Togami mới nhận ra tình huống này bất thường đến mức nào.
“Thật ra tôi cũng không biết mình tìm ra bằng cách nào nữa.”
“Hả?”
“Ý cậu là sao?”
“Người tìm ra không phải tôi đâu mà là Shiro. Shiro đã điều khiển thiết bị thu thập thông tin của tôi và phát hiện ra đấy.”
Cả Akira và Carol bất ngờ thêm lần nữa. Qua thiết bị đầu cuối của Togami, giọng nói hớn hở của Shiro vang lên.
“Cách tìm là bí mật đấy nha. Đây là kỹ thuật độc quyền của một nhà buôn bản đồ chuyên nghiệp đấy. Dù có trả 10 tỷ Aurum thì tôi cũng nói đâu!”
“Thì tôi cũng có bảo anh nói đâu.”
Dứt lời, Akira tung một cú đá mạnh vào giáp trường lực đang chặn lối vào đường vòng ấy. Không khí đã được vật chất hoá bằng lớp giáp ấy lập tức bị cú đá siêu phàm từ bộ đồ gia cường phá vỡ thành từng mảnh ánh sáng và bay tứ tung xung quanh.
“Xong rồi. Đi thôi.”
Akira và đội của cậu đi xuyên qua bức tường ba chiều và đi vào con đường ấy.


10 Bình luận
Btw, đoạn 167 lỗi type :"quay vế"
Chưa đã Sếp ơi.🥹🥹