[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]
Chương 214: Chuyện riêng tư
18 Bình luận - Độ dài: 5,957 từ - Cập nhật:
Duck: Hikaru à, ae mình cứ thế thôi, hẹ hẹ :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Hôm nay cũng là một ngày làm việc đầy nhiệt huyết của Hikaru. Cô đang thương lượng với nhiều công ty và mong muốn họ sử dụng sản phẩm của mình cho Akira – một Thợ săn hạng cao và từ đó giúp quảng bá rộng rãi thương hiệu.
“...Vâng, đúng vậy! Akira đã nâng hạng Thợ săn của mình lên tới 55 chỉ nhờ vào yêu cầu hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố! Trước yêu cầu đó cậu ấy mới chỉ đạt hạng 50 thôi, vậy mà chỉ trong một tuần đã tăng lên như thế đấy ạ!”
Việc Hikaru làm người phụ trách cho Akira chỉ kéo dài cho đến khi trang bị mới của cậu được chuẩn bị xong. Để báo đáp ân tình được Akira giúp đỡ trước đó, và cũng để nhanh chóng rút khỏi vai trò này, Hikaru đang dốc hết tâm sức vào những cuộc đàm phán khó nhằn.
“Không cần phải giải thích thì các vị cũng hiểu đây là một chiến tích phi thường tới mức nào mà, phải không ạ? Đây thực sự là một cơ hội ngàn năm có một để khiến một Thợ săn tầm cỡ như vậy chuyển sang sử dụng sản phẩm của quý công ty đây ạ! Tôi nghĩ giờ chính là lúc để các vị mạnh dạn tiến lên!”
Tuy nói là đàm phàn khó nhằn, nhưng thực ra bên chủ động lại là các công ty mong muốn lợi dụng Akira để quảng bá sản phẩm của họ. Cái khó ở đây là dùng Akira làm “mồi nhử” để câu được những trang bị có hiệu năng vượt trội tới đâu. Hikaru đang khiến các công ty phải cạnh tranh nhau để dưa ra những điều kiện có lợi nhất cho cậu.
“Ngay cả ngài Inabe cũng đang thể hiện rõ lập trường muốn tích cực hỗ trợ Thợ săn đó. Còn phía Kiryou-san thì sao? Trong yêu cầu hộ tống, bộ đồ gia cường của Akira đã bị phá hỏng tới mức không thể sửa chữa nổi, vậy mà họ vẫn ưu ái cho cậu ấy mượn bộ đồ mới dưới danh nghĩa là trang bị thay thế trong lúc chờ sửa chữa. Thậm chí Kiryou-san còn bao toàn bộ chi phí cho bộ đồ trước mà Akira đã làm hỏng. Với tình hình hiện tại thì gần như chắc chắn lần tới Akira sẽ tiếp tục chọn Kiryou-san. Nhưng vẫn chưa có gì được quyết định cả. Nếu bây giờ quý công ty hành động thì ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế đấy ạ.”
Người phụ trách bên công ty ở đầu dây bên kia cũng đang tập trung lắng nghe Hikaru. Nếu có thể biến một Thợ săn hạng cao thành khách hàng của mình thì doanh thu kỳ vọng sẽ tăng vọt. Nếu khiến cậu hài lòng với sản phẩm và duy trì giao dịch lâu dài thì lợi nhuận sẽ còn tăng lên gấp nhiều lần nữa. Với tư cách là một nhân viên kinh doanh thì đây thực sự là một cơ hội không thể bỏ qua.
Tuy nhiên, không thể bất chấp cạnh tranh điều kiện với các công ty khác chỉ vì muốn có Akira được. Khi điều kiện được đề xuất vượt quá thẩm quyền cá nhân thì họ sẽ phải xin ý kiến cấp trên. Tất nhiên, càng đòi hỏi nhiều thì quyết định sẽ càng phải đến từ những người ở vị trí cao hơn.
Nếu những điều kiện đưa ra vượt quá giới hạn cho phép thì việc họ bắt đầu nghĩ đến việc rút lui là điều không thể tránh khỏi. Sự do dự ấy hiện rõ trên gương mặt của người nhân viên kia.
Khiến đối phương do dự để nâng điều kiện lên, đó chính là công việc của Hikaru. Nếu họ rút lui thì mọi thứ sẽ đổ bể. Nhận thấy sự dao động đó, Hikaru liền chỉnh lại nét mặt và nghiêm túc nói.
“...Chuyện này tôi chỉ nói riêng với anh thôi nên xin anh hãy tuyệt đối giữ bí mật. Thực ra, số tiền thù lao Akira nhận được không chỉ đến từ yêu cầu hộ tống mà quý công ty đã biết từ trước đâu ạ. Vẫn còn một khoản thù lao khác nữa.”
“...Là khoản gì vậy?”
“Tôi không thể nói cụ thể được. Nhưng nếu đem so ra thì số tiền hiện tại sẽ bị lu mờ hoàn toàn.”
“Nhưng... cô nói thế thì....”
Nét mặt nhân viên kinh doanh kia bối rối thấy rõ, thậm chí còn xen chút nghi ngờ. Niềm tin vào những thông tin thiếu cụ thể như vậy phụ thuộc rất nhiều vào mối quan hệ giữa đôi bên. Mà anh và Hikaru thì vẫn chưa xây dựng được mức quan hệ như vậy.
Nói cách khác, ở thời điểm hiện tại, những lời Hikaru nói chỉ như đang mập mờ gợi ý chuyện gì đấy không có thật để nâng khống điều kiện lên mà thôi. Trông nó chẳng khác gì một chiêu trò sặc mùi lừa đảo.
Tất nhiên Hikaru cũng hiểu rõ điều đó. Chính vì muốn khiến đối phương dao động nhiều hơn từ sự nghi ngờ đã gieo mầm từ trước nên cô đã cố tình giấu kín thông tin ấy. Lúc này, với thái độ nghiêm túc hơn tất thảy, cô tiếp tục hé lộ.
“...Xin anh hãy tuyệt đối giữ bí mật chuyện này nhé? Thật ra, khoản thù lao đó đến từ Sakashita Heavy Industries.”
Người nhân viên kinh doanh kia kinh ngạc tới nỗi không thốt lên lời. Sakashita Heavy Industries – một trong năm Tập đoàn lớn nhất phía Đông. Đó không phải cái tên có thể tuỳ tiện đem ra để tô vẽ cho một câu chuyện lừa bịp. Nghĩa là lý do không thể nói rõ chi tiết không phải vì Hikaru đang dối trá, mà là bởi điều này có thể động chạm tới bí mật nội bộ của Sakashita. Ý nghĩ ấy lập tức hiện lên trong ánh mắt người đối diện Hikaru.
Cô cảm nhận rõ ràng rằng mình đã khiến đối phương tin rằng đây là tất cả những gì cô có thể tiết lộ, rằng cô đang dùng hết quyền hạn của mình để liều lĩnh cung cấp một thông tin tuyệt mật. Nhìn thấu điều đó, Hikaru cười thầm trong bụng, nhưng gương mặt lại thể hiện vẻ như đã lỡ miệng nói quá nhiều và tiếp tục.
“...Tôi không thể nói gì thêm nữa đâu. Tôi cũng có những giới hạn nhất định mà.”
“Với khoản thù lao bổ sung đó.... Liệu hạng Thợ săn của cậu ấy có thể lên tới đâu chứ? 58... Không, có khi là 60 chăng?”
“Chuyện đó tôi cũng không thể nói. Một khi đã nêu một con số cụ thể thì người ta sẽ đơm đặt đủ điều. Tôi chỉ có thể tiết lộ rằng cậu ấy đang muốn có trang bị phù hợp với tiền tuyến thôi ạ.”
Trên thực tế, Hikaru hoàn toàn không biết hạng Thợ săn của Akira sẽ tăng tới đâu. Vì cuộc đàm phán đó đang được Inabe tiến hành trực tiếp với Sakashita Heavy Industries nên việc cô không biết là điều hiển nhiên. Nhưng Hikaru đã khiến đối phương hiểu lầm rằng cô biết nhưng cô không thể nói ra.
Hơn nữa, việc Akira đang muốn có trang bị tốt nhất cho tiền tuyến cũng làm người đối diện suy đoán rằng thứ hạng của Akira hẳn sẽ phải đủ cao để có thể nhận những trang bị đó.
Ngay cả một nhân viên từng tiếp xúc với rất nhiều Thợ săn hạng cao cũng không thể dễ dàng bỏ qua một cơ hội hiếm có như vậy, cơ hội khiến một nhân vật tầm cỡ ấy sử dụng sản phẩm của công ty mình. Anh không thể tự ý bỏ qua. Và cứ thế, quyết định tiếp theo chắc chắn sẽ đi theo hướng mà Hikaru mong muốn.
“...Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trao đổi lại với cấp trên.”
“Cảm ơn anh. Vậy cho phép tôi được kết thúc tại đây.”
Hikaru cúi đầu thật sâu trước hình ảnh người đối diện đang hiển thị qua giao diện thực tế ảo rồi ngắt máy. Cảm nhận rõ được sự đồng thuận mạnh mẽ, cô thở dài một hơi.
“...Tốt lắm. Phản ứng vậy chắc là ổn rồi. Sang người tiếp theo thôi.”
Sau đó, Hikaru tiếp tục đem “chuyện nội bộ” này kể cho các công ty khác. Và đúng như cô mong đợi, công ty nào cũng phản ứng rất tích cực.
------
Sau khi công việc đã tạm ổn và tranh thủ nghỉ giải lao, Hikaru được một đồng nghiệp nữ tới bắt chuyện. Trong lúc vừa ăn nhẹ vừa bàn chuyện phiếm, cô đã tiết lộ một thông khiến Hikaru bất ngờ rằng cô đang được Kibayashi để mắt đến. Hikaru sững người và cau mày hỏi lại.
“...Ý cậu là sao chứ?”
“Thì là chuyện tớ vừa nói ấy, ý tớ là thế chứ còn gì nữa. Nói thật là lúc nghe nghe xong tớ cũng ngạc nhiên lắm. Tớ biết cậu rất tham vọng, luôn muốn thăng tiến, nhưng ai mà ngờ là cậu lại dám nhận lời đề nghị của Kibayashi chứ. Cậu không sợ thất bại à? Hay cậu tin chắc mình sẽ thành công? Mà đúng là cậu đã thành công thật. Xem ra tớ đã đánh giá thấp cậu rồi nhỉ?”
Hikaru hơi hoang mang. Cô hiểu ý mà người đồng nghiệp kia muốn nói tới, đó là về tai tiếng của Kibayashi. Người đàn ông ấy nổi tiếng với thói quen mời mọc những kẻ khao khát thăng tiến vào những “ván cược” liều lĩnh. Hoặc là đại thắng, hoặc là đại bại, không có gì ngoài hai kết quả đó. Dường như Hikaru đã chấp nhận lời mời ấy và giành được thắng lợi. Chính vì vậy nên cô mới được Kibayashi để mắt tới.
Cô hiểu là đồng nghiệp mình đang nói về điều đó. Nhưng chính Hikaru lại hoàn toàn chẳng có ký ức nào về việc bản thân đã tham gia một vụ cược nào như vậy. Cô hoang mang và lập tức phản bác.
“Khoan, khoan đã! Ý cậu là vụ của Kibayashi-san đúng không? Tớ chưa bao giờ nhận lời của anh ta cả!”
“Thôi nào, có sao đâu mà phải giấu. Nếu cậu muốn giấu vì thua thì còn nghe được, chứ thắng rồi thì ngại gì? Nhờ thế nên cậu mới được Kibayashi nhường lại quyền phụ trách Thợ săn đó còn gì, là cái người được ông ta ưu ái nhất đấy, đúng chứ? Thế thì xem như sự thăng tiến của cậu được đảm bảo rồi ha. Đáng nể thật đấy. Mai mốt cậu làm cấp trên của tớ rồi thì nhớ chiếu cố nhau chút nhé.”
“Không, thật sự không phải thế đâu mà. Việc phụ trách Akira ấy, sau khi xong vụ trang bị lần này là tớ rút rồi. Cả Inabe-san cũng đã nói rõ như vậy với tớ mà.”
Nghe Hikaru khẳng định lại một lần nữa, thậm chí còn nhắc tới tên của Inabe cũng khiến người đồng nghiệp nữ kia thay đổi thái độ. Cô bắt đầu tin lời Hikaru và ngạc nhiên hỏi lại.
“Thật ư? Lạ nhỉ. Nhưng tớ chưa nghe nói vì về việc chọn người thay cậu cả.... Hãy chỉ có mỗi tớ là chưa được cập nhật thông tin? Hừm....”
Hikaru cũng lộ vẻ bối rối. Dù gì đi nữa thì người thay thế cô sẽ phải phụ trách Akira – một Thợ săn không hề tầm thường. Đó là việc cần phải cân nhắc kỹ lưỡng và chuẩn bị từ sớm. Theo cảm nhận của Hikaru, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì quá trình chọn người lẽ ra đã phải bắt đầu rồi mới đúng.
Việc không có tin tức gì có nghĩa là Hikaru sẽ tiếp tục làm người phụ trách Akira. Nhiều khả năng cũng vì vậy nên đồng nghiệp của cô mới nghĩ rằng cô đã nhận lời Kibayashi. Nhưng thực tế là cô không có ý định tiếp tục phụ trách Akira.
Mọi thứ không hề ăn khớp. Có điều gì đó rất bất thường. Cảm giác khó chịu ấy khiến Hikaru không yên lòng.
“...Xin lỗi nhé. Giờ tớ có chút việc phải đi ngay.”
“À ừ. Gặp lại sau nhé.”
Rời khỏi chỗ đồng nghiệp, Hikaru tìm một nơi yên tĩnh để gọi cho Kibayashi. Ông gần như bắt máy ngay lập tức.
“Hikaru hả? Có chuyện gì vậy? À mà cho tôi xin lỗi chuyện lần trước nhé. Nhưng tôi cũng không ngờ là cô xoay sở được đâu. Tôi tin Hikaru sẽ làm được m—”
Hikaru ngắt lời ông với giọng nghiêm túc.
“Kibayashi-san. Tôi muốn gặp trực tiếp để nói chuyện. Liệu anh có thể dành chút thời gian không?”
“Nói chuyện ư? Chuyện gì thế? Xin lỗi chứ dạo này tôi cũng bận lắm. Tôi hiểu đây chắc là chuyện quan trọng, nhưng ta không bàn qua đường dây mật được sao?”
Kibayashi tỏ ra không mấy mặn mà. Nhưng lúc đó, Hikaru cố tình nói với giọng đầy ẩn ý.
“Nếu tôi là người đã thắng cược thì anh cũng nên cho tôi chút đặc quyền chứ nhỉ?”
Giọng Kibayashi lập tức thay đổi, ông đáp lại rộn ràng như thể đang nở một nụ cười sảng khoái.
“Cô đã nói vậy thì... được. Gặp thôi. Lúc nào cô rảnh?”
“Tôi có thể gặp ngay bây giờ.”
“Thế thì hẹn nhau 30 phút nữa ở sảnh tầng một toà nhà Kugama nhé.”
“Tôi sẽ đến. Vậy tôi xin phép.”
Ngắt máy, Hikaru thì thầm như đang cố gắng kìm nén cảm xúc để không hét lên.
“Tên khốn đó...!”
Ván cược ấy đã được bày ra từ lâu mà cô hoàn toàn không hay biết. Khi nhận ra sự thật đó, Hikaru nghiến răng, ánh mắt tràn ngập sự giận dữ lẫn căng thẳng.
------
Hikaru đang đứng đợi Kibayashi tại điểm hẹn. Tuy đã phần nào lấy lại bình tĩnh và không bực tới mức phải nghiến răng chịu đựng nữa, nhưng vẻ hằn học vẫn hiện rõ trên mặt cô.
Đúng giờ hẹn, Kibayashi xuất hiện. Trái ngược với Hikaru, trên mặt ông lúc này là nụ cười tươi rói đầy khoái trá, như thể đang muốn khoe rằng thái độ nghiêm trọng lúc gửi tài liệu trên xe hôm nọ chỉ là một màn diễn kịch vụng về.
Ông chẳng buồn giấu giếm gì cả - chính thái độ đó lại càng khiến cơn giận trong Hikaru bùng lên dữ dội. Nhưng Kibayashi dường như lại thích thú với sự tức tối ấy của Hikaru.
“Tôi tới rồi đây, Hikaru. Sao, cô muốn nói chuyện gì nào?”
“...Trước hết thì cho tôi đấm anh một cái được không?”
“Được thôi?”
Hikaru lập tức lao tới tung cú đấm. Nhưng với một người từng nhiều lần liều mạng ra vùng đất hoang chỉ vì thú vui và thói quen xấu như Kibayashi, thì cú đấm đầy nghiệp dư và chứa đầy cảm xúc từ người trước giờ chỉ sống trong bức tường ấy chẳng khác gì trò con nít. Ông dễ dàng chặn lại nó chỉ bằng một tay.
“Thế chúng ta nói chuyện ở đâu đây? Nói trước là tôi chẳng biết cô muốn nói gì đâu, nên là nhớ chọn chỗ cho phù hợp đấy nhé?”
“...Anh có biết là tôi đã suýt chết không hả?”
“Không chết là tốt rồi còn gì.”
Dù bị trừng mắt, bị đấm thẳng mặt nhưng Kibayashi chẳng hề dao động. Dù Hikaru có nói gì, làm gì thì mặt ông vẫn chỉ hiện rõ sự hứng thú một cách quái đản. Hikaru chỉ biết thở dài một hơi tưởng như vô tận rồi từ từ hạ nắm đấm xuống. Cô nghiêm giọng nói.
“Nếu ở nơi phù hợp thì anh sẽ chịu nói hết mọi chuyện chứ?”
“Không dám nhận là mọi chuyện, nhưng cô là người thắng cược mà, đã chủ động đòi quyền lợi thế này thì tôi cũng phải trả thôi. Miễn là chỗ đó đủ an toàn thì tôi cũng chẳng ngại tiết lộ mấy chuyện “hơi nguy hiểm” đâu. Cũng vì thế nên tôi mới tới đây mà.”
“Vậy thì... anh chọn chỗ đi.”
Nghe vậy, Kibayashi liền nheo mắt lại đầy ý và hỏi ngược lại.
“Cô chắc chứ?”
Để bàn về những thông tin nhạy cảm thì cần một địa điểm tương xứng. Tuy cùng là một chủ đề, nhưng điều có thể nói ra trên đường phố và trong một căn phòng kín lại khác nhau một trời một vực.
Việc giao quyền lựa chọn địa điểm cho Kibayashi cũng đồng nghĩa với việc giao luôn cho ông quyền định đoạt phạm vi và mức độ của nội dung sẽ được chia sẻ. Nếu không cẩn thận, Hikaru có thể sẽ nghe được những thứ mà chỉ cần biết tới thôi cũng đủ khiến cô bị đe doạ tính mạng.
Hiểu rõ điều đó, Hikaru vẫn kiên quyết đáp lại.
“Không sao cả. Tôi để anh làm tất.”
Dù sao thì cô cũng đã biết về một âm mưu cực kỳ nguy hiểm. Một lãnh đạo cấp cao trong Thành phố đang bí mật bắt tay với một Thợ săn khác để lên kế hoạch loại bỏ những lãnh đạo khác, có thể bao gồm cả việc thủ tiêu. Chính Kibayashi là người đã tiết lộ chuyện này.
Đã biết tới mức đấy rồi mà giờ còn chùn bước thì còn ý nghĩa gì nữa? Cần phải hiểu rõ tình hình bản thân, nắm chắc mọi thông tin hiện có, mặc cho chúng nguy hiểm đến đâu thì mới có thể vượt qua sóng gió này. Với quyết tâm ấy, Hikaru đã chuẩn bị tinh thần và dấn thân vào con đường đầy mạo hiểm đó.
Thái độ liều lĩnh và có phần hơi điên rồ ấy khiến Kibayashi cười ngày càng tươi.
“Thế à? Vậy thì theo tôi.”
Kibayashi đi trước để dẫn đường. Hikaru lập tức bám theo, nhưng rồi cô chợt dừng lại.
Cô đã nghĩ rằng mình sẽ được đưa tới một phòng họp kín, nơi được bảo mật tuyệt đối ở đâu đó trong Trung khu. Nhưng không – hướng mà Kibayashi đang đi lại là phía Hạ khu, nơi nằm ngoài bức tường bảo vệ.
Hikaru khẽ rùng mình.
Trước kia, chỉ cần tới tiệm của Shizuka thôi là cô đã yêu cầu phải có người hộ tống rồi. Hikaru chưa bao giờ tin tưởng vào sự an toàn của khu vực ngoài bức tường. Thậm chí trong lần đi trên đoàn xe vận chuyển liên Thành phố, nơi đáng lẽ ra phải có hệ thống an ninh nghiêm ngặt sánh ngang nội đô ấy, cô vẫn suýt mất mạng.
Chính trải nghiệm đó khiến Hikaru hình thành một nỗi ám ảnh tiềm ẩn với vùng đất bên ngoài kia. Và giờ cô đứng sững lại vì chẳng thể tiến nổi thêm bước nào.
Nhận ra điều đó, Kibayashi quay lại nói như muốn trêu chọc.
“Sao thế? Đi thôi. Hay là... cô sợ hả? Muốn bỏ cuộc thì giờ vẫn kịp đấy?”
Kibayashi chẳng lấy làm lạ với phản ứng của Hikaru. Với những người sinh ra và lớn lên trong vùng an toàn này, chỉ cần một lần bước ra ngoài và gặp phải tai hoạ thôi là đủ để khiến họ khiếp vía cả đời và gần như chỉ dám thu mình mãi mãi trong sự bảo vệ của bức tường. Chuyện như vậy ông thấy mãi rồi cũng thành quen.
Tuy nhiên, nếu đã dõng dạc nói ra những lời mạnh miệng kia mà tới đây lại run rẩy lùi bước thì thật chẳng ra làm sao. Nghĩ là vậy, nhưng Kibayashi không để lộ cảm xúc thật mà chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng của Hikaru.
Hikaru đã đáp lại lời mời đó.
“...Tôi sẽ đi.”
Nói xong, cô bước chân về phía trước. Không phải là không sợ. Dù đang run rẩy, dù trong lòng vẫn còn nỗi bất an rình rập nhưng cô vẫn dùng ý chí của mình để vượt qua nỗi sợ ấy và không cho bản thân lùi bước. Hikaru tiến lên, đầu không ngoảnh lại.
Kibayashi thì trông vô cùng thích thú.
------
Hikaru được Kibayashi đẫn tới một nhà hàng nằm ở Hạ khu và khá gần bức tường. Tuy là một nhà hàng trông có vẻ cao cấp nhưng ở đây còn chẳng có phòng riêng. Với Hikaru, nơi đây hoàn toàn không phải là chỗ để bàn về những chuyện liên quan đến thông tin tuyệt mật.
“Kibayashi-san. Anh định nói chuyện ở đây sao?”
“Ừ. Nhiều lúc những nơi thế này lại thích hợp hơn cả mấy phòng họp bên trong bức tường đấy. Dĩ nhiên là tôi sẽ dùng đường truyền mật. Đây, dùng cái này đi.”
Kibayashi gửi mã kết nối của một đường truyền mật cho Hikaru. Cô hơi nhíu mày khi thấy nó, nhưng trước mắt thì cô vẫn kết nối được theo chỉ dân.
[...Đây hình như không phải mã của Thành phố Kugamayama đúng không?]
[Đúng thế. Dùng mã của Thành phố thì nội dung cuộc trò chuyện sẽ bị phía Thành phố nắm hết còn gì. Những chuyện sắp nói tới đây thuộc loại như thế đấy. Tất nhiên là phía tôi cũng dùng mã giả luôn.]
Hikaru cũng dùng mã của Thành phố để kết nối với Kibayashi. Ngay sau đó, hai bộ tài liệu khác nhau lần lượt được gửi tới. Một là từ đường truyền mật của Thành phố và một từ đường truyền mật mà Kibayashi cung cấp.
[Nào, chắc cô cũng muốn biết nhiều thứ lắm, nhưng trước hết để tôi nói một lượt đã. Câu hỏi chi tiết hãy để sau nhé.]
“À, muốn gọi gì đó uống không?”
[Vâng, vậy phiền anh.]
“Oke, gọi món thôi.”
Cuộc trò chuyện bí mật giữa Hikaru và Kibayashi bắt đầu với sự truyền đạt lời nói bình thường, qua đường truyền mật của Thành phố và cả đường truyền mật riêng. Mọi phương tiện đều được tận dụng cho cuộc nói chuyện riêng tư ấy.
------
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện từ Kibayashi, Hikaru đã hiểu rõ mọi thứ hơn rất nhiều. Dù có những điều mà cô đã biết trước hoặc suy đoán được phần nào, nhưng nhờ có thêm các thông tin chi tiết ấy mà cô hiểu toàn cảnh câu chuyện một cách sâu sắc hơn.
Bối cảnh đằng sau cuộc xung đột giữa hai băng đảng lớn từng kiểm soát khu ổ chuột. Việc Inabe nguỵ tạo nguồn gốc di vật. Cuộc đấu đá quyền lực giữa Inabe và Udajima thông qua Akira và Katsuya. Thậm chí là cả kế hoạch loại bỏ, hoặc đi xa hơn là ám sát Udajima của Akira và Inabe. Giờ Hikaru không còn dựa vào những phỏng đoán mơ hồ nữa mà cô đã nắm bắt được toàn bộ tình hình từ các thông tin có độ xác thực cao.
Ngoài ra, Hikaru cũng nhận thức được những hiểu lầm mà các đồng nghiệp đang hướng về mình. Họ nghĩ cô vì bị hấp dẫn bởi cơ hội thăng tiến nên đã nghe theo chỉ thị của Inabe, tham gia vào vụ cá cược của Kibayashi và giành lấy quyền phụ trách Akira từ tay ông. Rồi cô còn bắt Akira nhận yêu cầu hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố. Sau khi thắng cược, Hikaru chính thức trở thành người phụ trách Akira. Nếu tất cả đều tin là như vậy thì thái độ của họ dành cho cô cũng không có gì khó hiểu. Nghĩ thế, Hikaru chỉ còn biết thở dài.
[...Kibayashi-san. Lúc đó anh nói với tôi về yêu cầu hộ tống đoàn xe liên Thành phố là để khiến Akira nhận lời à. Mục đích của anh chỉ có vậy thôi thật sao?]
[Đúng thế, chỉ vậy thôi. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện cho Akira lên cùng xe với Udajima đâu. Dù đúng là tôi có bảo cô đi thuyết phục Akira nhận yêu cầu thật, nhưng người chọn cái xe đó là cô đấy chứ.]
[Đúng là do tôi chọn... nhưng....]
[Kể cả nếu như có đoán chắc là cô sẽ chọn cái xe đó đi chăng nữa thì tôi cũng không thể để đưa Udajima lên cùng chỗ với cô được. Tôi không có quyền can thiệp vào lịch trình của một lãnh đạo cấp cao Thành phố như thế đâu.]
Những lời ấy nghe khá hợp lý. Dù nghĩ vậy nhưng Hikaru vẫn thấy khó lòng chấp nhận nó hoàn toàn, bởi thái độ của người đàn ông đang ngồi trước mặt cô. Nhưng những lời tiếp theo đã khiến cô buộc phải tin.
[Tôi đã từng nói là mình không có ý định khiến tình hình rắc rối đến mức đấy mà... nhưng thật ra thì tôi chỉ đang cố nhịn cười thôi. Cơ mà nói thật nhé, những gì tôi nói lúc đó không phải nói dối đâu.]
[Hoá ra là vậy...]
Hikaru đáp lại với giọng đầy mỉa mai nhắm thẳng vào Kibayashi, người đang cười vui vẻ với gương mặt vô cùng thoải mái. Cô thở dài nhẹ một hơi và nói tiếp.
[Thế tức là... cuối cùng Udajima-san không hề ở trên chiếc xe đó đúng không? Chỉ vì tin vào cái tin đó mà anh có biết tôi phải ở lại trên xe và khổ sở thế nào không hả?]
Chính vì bị thông tin giả ấy đánh lừa nên Hikaru đã phải chịu không ít khó khăn. Biểu cảm của cô thể hiện rõ nỗi uất ức ấy, nhưng Kibayashi chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
[Udajima có ở trên xe đấy chứ? Ít nhất là lúc đi, gần như chắc chắn là vậy.]
[...Hả?]
[Chính vì thế nên tôi mới cố tình gửi thông tin đó, để giữ cô lại trên xe và lo cho Akira.]
Kibayashi gửi thêm cho Hikaru một tài liệu nữa. Hikaru đọc xong thì vô cùng kinh ngạc, thậm chí cô còn thấy hơi hoang mang. Nếu thông tin ghi trong này là đúng thì quả thực Udajima đã ở trên cùng một đoàn xe, nhưng ông đã dùng tên giả và đặt ở khoang khác.
[Chuyện này là sao chứ? Nếu Akira đã có mặt trên xe rồi thì phía bên kia hẳn cũng đã biết trước điều đó rồi mới đúng....]
[Tôi cũng không rõ. Cái đấy thì tôi chưa điều tra kỹ lắm. Nhưng nếu Udajima thực sự lên xe thì chắc chắn ông ta có lý do đủ sức nặng để chấp nhận nguy cơ bị Akira và tấn công.]
Kibayashi trả lời, vẻ mặt cũng lộ rõ sự thắc mắc, như thể chính ông cũng không thể lý giải nổi. Tuy nhiên, Hikaru không xem đó là điều quan trọng cần bận tâm đến nên ông nhanh chóng quay trở lại câu chuyện.
[Mà với tôi thì, nếu Akira thực sự tấn công Udajima ngay trong xe thì cũng chẳng phải tình tiết tệ, nhưng tôi cũng không mong đợi một vụ chấn động đến vậy từ thằng nhóc ấy. Dù có bị đội an ninh trên xe giết chết hay ngược lại là giết được Udajima đi chăng nữa thì chuyện cũng chỉ đến thế mà thôi. Mà tôi thì không hứng thú với mấy tình huống chẳng vui vẻ gì như vậy. Vì thế nên tôi mới cần cô ra tay đó, Hikaru.]
Hoá ra lý do thật sự khiến Kibayashi cung cấp thông tin cho Hikaru về Akira lúc đó chỉ đơn giản là để tránh một kịch bản “thiếu hấp dẫn” với ông. Tất cả đều là vì sở thích cá nhân, vì thú tiêu khiển bệnh hoạn và vì thứ gọi là “lẽ sống” đầy méo mó của ông.
Hiểu ra điều đó, Hikaru không khỏi nhăn mặt với vẻ khó chịu thấy rõ. Trái lại, Kibayashi mỉm cười khoái trá và không giấu nổi sự phấn khích.
[Cô thực sự đã làm rất tốt! Tôi cười muốn chết mất thôi! Chỉ riêng trận đánh với bọn côn trùng khổng lồ trên đường đi là đã ấn tượng lắm rồi, ấy thế mà cậu ta còn đánh bại được cả kẻ tấn công nhắm vào Người kết nối với Cựu thế giới của Sakashita Heavy Industries nữa chứ! Tôi không ngờ là cô lại có thể kiểm soát Akira đến mức đó luôn đấy!]
Đối lập với vẻ mặt hớn hở như được mùa của Kibayashi, Hikaru chỉ biết thở dài ngao ngán. Biểu cảm đó thật giống với vẻ mặt lúc Akira bị Kibayashi kéo vào một vụ tương tự.
[Lúc trước cô có vẻ không hài lòng vì nghĩ tôi coi thường năng lực của cô nhỉ. Thôi thì cho tôi xin lỗi ha! Cô hoàn toàn đúng rồi! Từ giờ hãy cứ tiếp tục “chơi” với Akira để mang lại niềm vui cho tôi đi nhé. Tôi kỳ vọng lắm luôn đấy!]
Kibayashi nói với ánh mắt sáng rực không chút dối trá, khiến Hikaru nhăn mặt theo phản xạ vì thấy phản cảm.
[Tôi từ chối. Tôi sẽ rút lui khỏi vị trí phụ trách Akira.]
[À, chuyện đó thì không được đâu nhé.]
[...Hả?]
[Hikaru này. Một người có thể quản Akira tới mức đó thì làm sao Inabe chịu để cô đi như vậy chứ.]
Trước lời từ chối đầy bất ngờ, Hikaru lộ rõ vẻ bối rối và sửng sốt.
[Không... nhưng tôi đã được chính Inabe-san cho phép rồi mà. Sau khi chuẩn bị xong trang bị mới cho Akira thì tôi sẽ được quyền rút lui khỏi vị trí phụ trách.]
[Cô tin chuyện đó thật à?]
[Tin... là sao chứ....]
Vẫn giữ nguyên nụ cười thích thú, Kibayashi tiếp tục với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
[Tốt lắm. Tôi sẽ đặc biệt giải thích kỹ hơn cho cô. Quý lắm nên tôi mới nói cho đấy nhé. Coi như lần này tôi thiên vị cô một chút đi.]
Giống hệt như lần trước khi ông từng nói điều tương tự với Akira, cùng một nụ cười ấy, Kibayashi bắt đầu cuộc “giải thích đặc biệt” của mình.
------
Tập đoàn Sakashita đã trả thưởng cho Akira sau vụ của Erde, nhưng chính xác hơn thì họ đã trả cho cả Akira lẫn Hikaru. Đối với Akira, cậu sẽ nhận được thù lao vì đã hạ được Erde. Còn với Hikaru thì đó sẽ là khoản bồi thường cho việc họ tự ý dùng cô làm mồi nhử để bảo vệ một Người kết nối với Cựu thế giới của Tập đoàn.
Tuy nhiên, cách thức thanh toán giữa hai người lại khác nhau. Với Akira, một Thợ săn được thuê thì thù lao sẽ được chuyển trực tiếp cho cậu. Ngược lại, với Hikaru, một nhân viên của Thành phố Kugamayama thì nó sẽ được chuyển cho phía Thành phố thay vì cá nhân cô.
Nghe tới đây, Hikaru không khỏi cau mày ngạc nhiên.
[C-Chuyện đó.... Tôi chưa từng nghe thấy gì cả....]
[Cô nghĩ cấp trên sẽ tử tế đến mức thông báo đầy đủ mọi chuyện ngay cho cô à? Ngây thơ quá rồi đấy. Nếu không muốn bị bỏ lại thì cô phải tự tạo cho mình một mạng lưới thông tin đáng tin cậy để biết được những chuyện như thế.]
Dù Hikaru là người thuộc Ban Điều hành diện rộng, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một nhân viên cấp thấp. Cô không thể nào với tới mạng lưới thông tin có thể nắm rõ mọi động thái của các lãnh đạo Thành phố. Kibayashi nhận ra sự ngây thơ đó và tiếp tục phân tích.
Dù thù lao dành cho Hikaru không được thông báo ngay lập tức, nhưng kiểu gì về sau cô cũng sẽ được biết. Inabe chỉ đang lợi dụng khoảng thời gian trễ đó mà thôi.
Khác với Akira, người được trả bằng tiền và hạng Thợ săn thì thù lao dành cho một nhân viên như Hikaru lại là sự cải thiện vị trí trong bộ phận, nói đơn giản là thăng chức. Mà trong nội bộ, việc bị rút khỏi vai trò quản lý một Thợ săn cấp cao như Akira thường sẽ bị xem là một hình thức giáng chức.
Nhìn từ phía Sakashita, người mà họ đã trả công chẳng những không được thăng tiến mà còn bị giánh chức thì không thể trách nếu như họ nghĩ Thành phố Kugamayama đang xem thường mình.
Inabe thừa hiểu điều đó và sẽ lấy đây làm cái cớ để giữ chân Hikaru. Sau khi Hikaru hoàn tất thủ tục chuẩn bị trang bị mới cho Akira thì Inabe sẽ giải thích sự việc với cô, vừa làm bộ xin lỗi rằng bản thân cũng không thể làm trái ý của Sakashita, vừa chỉ thị cô tiếp tục phụ trách Akira.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra. Kibayashi khẳng định chắc nịch.
Nghe xong, Hikaru ôm đầu rên rỉ. Những gì Kibayashi nói rất hợp lý và bản thân cô tự ngẫm cũng thấy rằng khả năng đúng là như vậy.
[...K-Không thể nào.... Làm sao bây giờ.... À! Hay Kibayashi-san làm quản lý cho Akira thay tôi đi!]
[Lật lại quyết định nhân sự có dính tới Sakashita thì tôi chịu. Inabe còn chẳng làm được nữa là. Chính vì thế nên nó mới là cái cớ hoàn hảo đấy.]
Ý tưởng vừa loé lên đã lập tức bị dập tắt, Hikaru chỉ biết cúi gằm xuống. Gương mặt cô hiện rõ sự lo lắng khi nghĩ rằng nếu tiếp tục phụ trách Akira thì cô sẽ lại bị cuốn vào những rắc rối điên rồ ấy.
Thấy thế, Kibayashi mỉm cười nói.
[Muốn tôi giúp một tay không?]
“Thật sao!? Anh giúp được ư!?”
Không kìm được cảm xúc, Hikaru lỡ thốt lên thành tiếng thay vì chỉ nói qua đường dây mật.
“Tất nhiên là có điều kiện đi kèm rồi.”
Nghe câu trả lời ẩn ý đó, Hikaru lập tức nhớ ra bộ mặt thật của người đàn ông trước mặt mình – một kẻ đầy tai tiếng và cực kỳ khó ưa. Mặc dù vậy, trước bàn tay cứu trợ đang chìa ra kia, cô cũng không thể nào phớt lờ.
“Đ-Điều kiện là gì....?”
“Cho tôi tham gia vào việc chuẩn bị trang bị mới cho Akira.”
Hikaru nhíu mày nghi ngờ.
“...Anh đang âm mưu cái gì thế?”
“Nói vậy oan cho tôi quá. Tôi chỉ muốn Akira có trang bị tốt nhất thôi. Tôi cũng quý cậu ta mà. Giúp Akira có được trang bị càng mạnh thì khả năng xảy ra chuyện lớn càng cao và tôi sẽ lại càng có dịp để mua vui, cái đấy tôi không chối nhé. Nhưng thế thì đã sao chứ? Cô thấy thế nào?”
Câu trả lời của Hikaru, thật ra chẳng cần phải hỏi cũng biết.


18 Bình luận
tksssss
sao mà nó ngắn vậy 🤔