[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]
Chương 222: Tìm kiếm cửa sau
12 Bình luận - Độ dài: 6,897 từ - Cập nhật:
Duck: Hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ :D Đừng spoil nhé mọi người :3
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao để ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Sau khi hoàn tất việc mua sắm trang bị mới và nói chuyện xong với nhóm Tatsukawa, Akira gặp lại Carol tại sảnh tầng một của toà nhà Kugama và cả hai cùng quay trở về nhà cô. Chiếc xe máy của Akira được đậu tại bãi đỗ của khu chung cư, còn trang thiết bị đã được đóng gói lại bên trong chiếc container tự động cỡ nhỏ và để tạm ở nhà Carol.
Sau đó cả hai đi tắm và Carol vẫn tự nhiên bước vào với Akira chẳng chút ngại ngùng. Dù muốn phàn nàn nhưng Akira đã kiềm chế và bắt đầu bàn về kế hoạch sắp tới. Cùng ngâm mình trong bồn, cả hai chia sẻ với nhau những thông tin mà mỗi người thu thập được trong lúc tách ra làm việc riêng.
Nhiều khả năng cuộc tấn công hôm trước xảy ra là vì cậu và Carol đã đi cùng nhau. Nghe vậy, Akira khẽ ôm đầu.
“Chỉ vì thế thôi mà bị tấn công ư.... Trời ơi, làm ơn đấy....”
“Cũng chưa có bằng chứng gì chắc chắn đâu, đấy chỉ là phỏng đoán thôi. Nhưng chẳng phải Dragon River đã mời cả cậu lẫn tôi gia nhập họ sao, đúng không? Nếu xét đến chuyện đó thì khả năng này cũng không phải là không thể.”
“À, vậy thì có khả năng vụ đấy không phải là tôi mà là Carol mới đúng....”
“Nếu cố tình nghĩ theo hướng tiêu cực thì vụ tấn công đấy có thể là âm mưu của một đội Thợ săn khác dựng lên để khiến Dragon River và Lotbreak nghi ngờ rồi quay ra tiêu diệt lẫn nhau. Nhưng cũng có khả năng cao hơn là chính Dragon River và Lotbreak đã tự biên tự diễn tất cả.”
“Tự biên tự diễn ư? Ý cô là họ thông đồng với nhau hả?”
“Cũng có thể là vậy, hoặc là mỗi bên đều làm cùng một việc mà không biết bên kia cũng làm giống mình. Có lẽ vì thế nên trang bị của cả hai đội đó mới dễ dàng bị đánh cắp như vậy.”
“Phải nghi ngờ tới mức đó luôn sao....”
Akira khó chịu thấy rõ. Chỉ nghĩ đến đây thôi là thấy phiền phức rồi. Cảm xúc đó hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
Carol mỉm cười và kéo câu chuyện quay trở lại chủ đề chính.
“Dù sao thì đó cũng chỉ là suy đoán thôi. Vẫn có khả năng chúng ta bị tấn công vì một lý do hoàn toàn khác, nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn. Vậy ngày mai cậu định làm gì? Giờ đã mua đủ trang bị mới rồi thì cậu có muốn cùng tôi đi tới Khu vực sâu thứ hai theo dự định ban đầu không?”
Akira thoáng do dự. Đấy đúng là dự định ban đầu của cậu. Nhưng sau khi nghe Carol nói xong thì việc đưa cô vào Khu vực sâu thứ hại lại khiến cậu cảm thấy như bản thân như đang tự chui đầu vào rắc rối vậy.
Nếu lúc đi cùng Carol vào Khu vực sâu thứ hai, Akira bị các Thợ săn hạng cao khác tấn công thì cậu chỉ cần đánh trả lại là được. Nhưng nếu đã biết trước khả năng bị tấn công như vậy mà vẫn cố tình đến đó để “đánh trả” thì lại là một chuyện khác. Dù sao thì Akira cũng không muốn chủ động gây hấn với các đội Thợ săn hạng cao.
Nhưng nếu từ bỏ kế hoạch đến Khu vực sâu thứ hai thì cậu lại thấy hơi lấn cấn. Cậu muốn thử xem với trang bị mới này thì cậu sẽ đi xa đến đâu ở Khu vực sâu thứ hai. Nếu có thể tới được một vị trí đủ sâu thì cậu sẽ chính thức bắt đầu thực hiện yêu cầu của Alpha. Đó là kế hoạch đã định sẵn và cậu không muốn chần chừ ở giai đoạn này.
Đang phân vân không biết nên làm gì, Akira quay sang hỏi ý kiến Alpha.
[...Alpha, giờ tính sao nhỉ?]
Việc tới Khu vực sâu thứ hai vốn dĩ là để Alpha đánh giá xem liệu Akira đã có đủ năng lực để bắt đầu thực hiện yêu cầu của cô hay chưa bằng cách xem cậu chiến đấu ở đó. Vì vậy Akira nghĩ rằng Alpha vẫn nên là người quyết định và hỏi ý kiến cô.
Alpha, người vẫn luôn giữ thói quen biến mất khi Akira tắm cùng Carol, đáp lại chỉ bằng giọng nói.
[Tuỳ cậu thôi Akira. Điều quan trọng nhất là phải xác nhận xem là với trang bị mới thì cậu có thể chiến đấu tới đâu. Không nhất thiết phải ở Khu vực sâu thứ hai, chỉ cần đó là một trận chiến thôi, quái vật hay Thợ săn đều được, tất cả đều có thể kiểm chứng được điều đó.]
[Vậy à.]
Akira hiểu rằng kể cả có xảy ra xung đột với các đội Thợ săn hạng cao thì Alpha cũng không bận tâm. Alpha vui vẻ tiếp tục.
[Với lại nếu Akira ưu tiên nhận yêu cầu hộ vệ cho Carol và làm thời điểm bắt đầu yêu cầu của tôi bị chậm lại một chút thì tôi cũng không phiền đâu. Việc cậu nghiêm túc cố gắng hoàn thành yêu cầu cũng là điều tốt cho cả tôi mà.]
[...Vậy sao. Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô nhé.]
[Không có gì. Giữa tôi và Akira thì cần gì phải khách sáo nữa chứ, đúng không?]
Akira cẩn thận để cuộc trò chuyện bằng thần giao cách cảm với Alpha không bị Carol phát hiện. Nếu chỉ có hai người thì chắc cậu đã mỉm cười rồi, nhưng giờ Akira kiềm chế để không lộ cảm xúc ấy ra ngoài. Dù vậy nét mặt cậu vẫn thoáng chút hài lòng khi quay sang hỏi Carol.
“Carol, nếu tôi nói là sẽ tuỳ theo kế hoạch của cô thì sao?”
“Thật chứ?”
“Ừ. Dù trong hợp đồng có nói là tôi được toàn quyền tự do khám phá tàn tích, nhưng vì đã nhận yêu cầu bảo vệ cô rồi nên tôi cũng sẵn sàng linh động một chút theo kế hoạch của cô. Nhưng nếu cô muốn rời khỏi Kugamayama và đi lánh nạn ở một Thành phố khác thì tôi sẽ chỉ đi cùng cho tới khi hết hạn hợp đồng thôi. Sau đó tôi sẽ quay trở về đây.”
Carol trầm ngầm suy nghĩ một lát rồi mỉm cười như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng hay.
“Akira, nếu vậy thì chúng ta thử khám phá tàn tích Mihazono xem sao nhé?”
Đề xuất bất ngờ ấy khiến Akira ngạc nhiên.
“Tàn tích Mihazono? À, giờ nghĩ lại thì Carol cũng làm nghề buôn bán đồ nhỉ? Cô cũng bán bản đồ ở khu vực đó đúng không? Cô định đi cập nhật thông tin à?”
“Ừ, nhưng mà vì đang thuê Akira làm vệ sĩ nên tôi cũng muốn thử một việc. Nếu thành công thì chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền, đồng thời làm giảm giá trị thông tin bản đồ của Khu vực sâu thứ hai thuộc tàn tích Kuzusuhara mà tôi đang có luôn. Nếu thế thì tôi sẽ không bị tấn công chỉ vì nắm giữ thông tin bản đồ ở đó nữa.”
Việc khám phá tàn tích Mihazono có thể làm giảm giá trị của bản đồ Khu vực sâu thứ hai – lý do cho điều đó khiến Akira càng thêm khó hiểu và không khỏi thắc mắc.
“Carol, cô định làm gì ở tàn tích Mihazono vậy?”
Carol mỉm cười đắc ý, quyến rũ, tự tin và đầy ẩn ý.
“Tìm lối đi bí mật dẫn đến Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara.”
Nụ cười ma mị ấy của cô đã quyết định kế hoạch tiếp theo cho cả hai.
_*_*_*_
Akira và Carol đã chuẩn bị xong cho chuyến khám phá tàn tích và giờ họ đang di chuyển đến tàn tích Mihazono trên một chiếc xe cắm trại cỡ lớn được thiết kế chuyên dụng cho vùng đất hoang.
Bên trong xe rất rộng rãi và được trang bị đầy đủ tiện nghi để đảm bảo sự thoải mái cho người dùng trong những chuyến đi dài ngày và cần phải ngủ qua đêm trên xe. Bồn tắm đủ lớn để một người có thể duỗi tay chân thoải mái. Phần sau xe có không gian rộng đến mức không chỉ chứa được xe máy và còn đủ chỗ cho cả một chiếc xe con. Cả hai đã chất đầy thực phẩm, đạn dược, trang bị của cả hai và xe máy của Akira ở đó.
Lượng vật tư mang theo đủ để họ sinh hoạt thoải mái trong một tháng mà không cần quay về Thành phố. Kể cả khi Akira và Carol bị một bầy quái vật lớn tấn công trên đường đi thì kho đạn dược dư dả bên trong thừa sức giúp họ quét sạch chúng một cách dễ dàng.
Việc Akira và Carol chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy cho chuyến khám phá tàn tích Mihazono là để đề phòng một cuộc tấn công tương tự, hoặc thậm chí nghiêm trọng hơn vụ ngôi nhà của Akira bị phá huỷ hoàn toàn trước đó. Thậm chí khi ấy, tuy là ở bên ngoài bức tường, nhưng họ vẫn đang nằm trong khu vực thuộc phạm vi Thành phố, nơi lực lượng Phòng vệ có thể can thiệp nếu như tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát. Tuy nhiên hiện giờ cả hai đang ở ngoài vùng đất hoang, nơi kẻ thù có thể phát động một cuộc tấn công quy mô lớn. Vì vậy họ cần phải chuẩn bị thật chu đáo để đối phó với mọi tình huống.
Hơn nữa Akira và Carol không có ý định chỉ đi rồi về trong ngày. Việc chuẩn bị nhiều lương thực cũng là bởi họ dự kiến sẽ khám phá kỹ càng bên trong tàn tích.
Mục tiêu của cả hai là tìm được một lối đi bí mật dẫn đến Khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara từ tàn tích Mihazono. Bên dưới Khu vực phía Đông vẫn còn sót lại rất nhiều cơ sở hạ tầng từ thời Cựu thế giới. Một trong số đó chính là tàn tích Nhà ga Yonozuka mà Akira từng phát hiện trước đây. Vì loại quái vật xuất hiện từ đường hầm dưới lòng đất bên trong tàn tích ấy có nguồn gốc từ khu vực sâu ở tàn tích Kuzusuhara nên người ta cho rằng các đường hầm này có thể được thông với nhau.
Nếu tàn tích Mihazono cũng có một cơ sở hạ tầng tương tự thì cũng không có gì lạ. Vì từ thời xa xưa đã có rất nhiều người sinh sống tại đó. Để vận chuyển số lượng lớn người và hàng hoá đến các Thành phố khác một cách dễ dàng hơn thì rất có khả năng những đường hầm ngầm quy mô lớn đã được xây dựng. Và nếu một trong những đường hầm đó thông với khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara thì đấy sẽ là một lối đi bí mật dẫn thẳng đến đó.
Nếu lối vào ấy nằm sâu hơn, ở một vị trí mà các đội Thợ săn hiện tại chưa khai phá, nếu tuyến đường đó an toàn hơn những tuyến đã biết thì bản đồ ghi lại đường hầm ấy sẽ có giá trị rất cao. Nói cách khác, điều đó sẽ khiến bản đồ hiện tại mà Carol sở hữu trở nên kém giá trị hơn tương đối.
Tất nhiên là giá trị của bản đồ ấy sẽ không mất hết. Nhưng nếu nó giảm xuống một con số đủ thấp, đến mức kể cả khi Carol có làm rò rỉ bản đồ ấy ra ngoài thì nó cũng không còn khiến cô bị các đội Thợ săn hạng cao để mắt đến nữa. Và nếu đã như vậy thì họ cũng chẳng còn lý do gì để truy lùng cô nhằm cướp lấy hoặc tiêu huỷ bản đồ. Điều đó đồng nghĩa với việc Akira và Carol sẽ được an toàn.
Với kỳ vọng như vậy, Akira và Carol quyết định sẽ khám phá tàn tích Mihazono.
Tất nhiên, tất cả những điều ấy chỉ có ý nghĩa nếu như thật sự tồn tại một lối đi bí mật và họ có thể tìm ra nó. Nguy cơ mọi thứ hoá công cốc vẫn còn đấy.
Trong lúc đang thực hiện các bài tập giãn cơ để luyện tập sử dụng bộ đồ gia cường, Akira chợt hỏi Carol.
“Này Carol, khả năng thành công thật sự là bao nhiêu vậy?”
Carol cũng đang tập giãn cơ cùng Akira. Cô trồng cây chuối bằng một tay, hai chân dang rộng ra thành một đường thẳng. Giữ nguyên tư thế, cô trả lời.
“Thành thật mà nói thì ta phải đi mới được biết được.”
“Không biết ư.... Nhưng cô là người làm bản đồ mà? Chẳng phải cô có thể dự đoán được chỗ nào khả nghi sao?”
“Tôi chỉ khoanh vùng được một số địa điểm tiềm năng dựa theo thông tin đã biết thôi. Với lại tàn tích Mihazono đã nhiều lần bị tái thiết ở nhiều nơi rồi. Không chừng khi tới đó thì tàn tích chỉ còn lại đống đổ nát thôi cũng nên, hoặc cũng có thể là một toà nhà mới đã được xây chồng lên và bịt luôn lối đi xuống tầng hầm chẳng hạn. Vì vậy chúng ta chỉ còn cách là phải đích thân tới kiểm tra xem thế nào thôi.”
“Thì ra là vậy.”
Akira nhón lên bằng một ngón chân, ngón tay cậu chạm xuống sàn để giữ thăng bằng, còn chân kia thì giơ thẳng lên trời, tay khoanh nhẹ trước ngực, Akira vừa giữ tư thế ấy vừa khẽ gật đầu như đang trầm ngâm suy nghĩ. Dù không sử dụng chức năng bám sàn của bộ đồ gia cường nhưng cậu không hề bị lung lay, giữ được tư thế một cách ổn định và không cần Alpha hỗ trợ. Với Akira hiện tại thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Carol cũng bắt chước tư thế đó. Carol giữ cơ thể không chút dao động nhờ vào hệ thống hỗ trợ thăng bằng của bộ đồ gia cường cao cấp mà cô đang mặc. Dù vậy nhưng nếu xét về độ dẻo dai thì cô không hề thua kém Akira.
Tuy đang cùng một tư thế, nhưng một đứa trẻ bình thường thực hiện lại trông khác hẳn so với một mỹ nhân với thân hình bốc lửa đang mặc bộ đồ gia cường đầy sắc sảo mang phong cách Cựu thế giới và phô ra những đường nét đầy mê hoặc. Đây là cảnh tượng đủ để khiến người ta sẵn sàng trả tiền chỉ để chiêm ngưỡng.
Carol nói thêm.
“Còn một điều nữa, tôi đã cố tình tránh lại gần những nơi có khả năng cao là lối đi.”
“Tại sao lại thế?”
“Tại sao hả? Thì là vì nếu thực sự có lối đi bí mật dẫn đến Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara ở đó thì chẳng phải sẽ rất rắc rối sao?”
Akira ngạc nhiên nghĩ rằng chẳng phải họ đang đi tìm nó ư? Thấy vậy, Carol tiếp tục giải thích.
Việc một nơi kết nối với Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara cũng đồng nghĩa với nguy cơ là họ đối mặt với những con quái vật cực kỳ mạnh mẽ. Vụ việc ở tàn tích Nhà ga Yonozuka trước đây là một ví dụ điển hình. Khi đó thậm chí đã xuất hiện một con quái vật mạnh đến mức bị treo thưởng. Với thực lực trước đây của Carol, nếu hồi đó cô liều lĩnh khám phá những nơi như vậy và chạm mặt quái vật thì chắc chắn cô sẽ chết. Hơn nữa, nếu việc tìm kiếm gây ra sự cố tương tự như ở tàn tích Nhà ga Yonozuka thì Carol có thể sẽ bị Thành phố truy cứu trách nhiệm. Vì vậy nên kể cả có biết thông tin về những nơi như thế thì cô cũng chưa bao giờ đi xa hơn.
Nhưng lúc này Carol đã mạnh mẽ hơn nhiều. Thậm chí cô còn có Akira đi theo làm vệ sĩ. Dù có gặp phải quái vật từ Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara thì giờ họ cũng đủ sức đối phó với chúng. Và nếu một sự cố tương tự khi ấy xảy ra trong quá trình khám phá thì việc xử lý hậu quả cũng sẽ dễ dàng hơn, vì hiện tại đang có nhiều Thợ săn hạng cao ở Thành phố.
Vì những lý do trên nên Carol đã quyết định sẽ nhân cơ hội này thực hiện chuyến thám hiểm tàn tích, việc trước đây cô cho rằng vượt quá khả năng của mình, đó là tìm lối đi bí mật dẫn tới Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara. Cô giải thích rõ ràng cho Akira.
Akira gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
“Ra là vậy. Nhưng nếu không tìm được lối đi bí mật đó thì sao?”
“Lúc đấy chúng ta chỉ còn cách hy vọng rằng trong lúc đang khám phá tàn tích Mihazono thì việc chinh phục Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara đã tiến triển đáng kể thôi. Khi đó thông tin về bản đồ mới xuất hiện sẽ làm giảm giá trị của bản đồ hiện tại mà tôi đang sở hữu.”
“Thì ra là thế.”
“Nếu lúc đó vẫn không được thì tính tiếp. Giờ ta cứ hy vọng là mọi chuyện sẽ suôn sẻ đi.”
“Ừ. Chuyện tương lai thì để sau hẵng tính.”
Akira kết thúc bài tập giãn cơ và thở dài một hơi. Carol cũng ngừng tư thế trông có vẻ muốn phô diễn vẻ gợi cảm hơn là rèn luyện thể chất kia.
“Mà này Akira, cậu dẻo thật đấy nhỉ.”
Akira nở nụ cười có phần tự hào.
“Chứ sao! Tôi đã cố gắng rèn luyện từng chút một đấy. Độ dẻo dai của cơ thể rất quan trọng trong chiến đấu mà.”
Biểu cảm của Akira khi được khen ngợi về độ dẻo dai có phần hơi trẻ con, trông cậu lúc này có chút non nớt hơn vẻ bề ngoài. Theo phản xạ, cô đưa tay lên định xoa đầu Akira. Nhưng trước khi kịp làm vậy, cậu đã cau mày ra vẻ cảnh giác và ngăn cô lại.
“Gì vậy?”
“Không có gì đâu.”
(Cái đó cũng không được à....)
Carol nhớ rằng Shizuka đã từng xoa đầu Akira và cậu chẳng hề phản kháng lại, nhưng có lẽ cậu không thích bị đối xử như vậy. Thấy hơi hụt hẫng trước một Akira dường như không dễ bị lung lay, Carol giấu đi chút bất mãn trong lòng và mỉm cười đùa giỡn.
_*_*_*_
Akira và Carol đã đến tàn tích Mihazono và ngay lập tức bắt tay vào tìm kiếm lối đi bí mật dẫn đến khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara. Họ cùng ngồi trên chiếc xe máy của Akira và phóng nhanh qua đống đổ nát trong tàn tích.
Xe của Carol được để lại tại bãi đỗ xe do chi nhánh của Văn phòng Thợ săn tại tàn tích quản lý. Đụng tới những chiếc xe được đỗ ở đó đồng nghĩa với hành động thù địch với Văn phòng Thợ săn. Kể cả những Thợ săn hạng cao cũng sẽ phải chuẩn bị tinh thần nếu muốn tấn công vào đây. Chính vì thế nên Akira và Carol có thể yên tâm để xe lại ở đó mà không cần lo lắng nhiều.
Trước đây tàn tích Mihazono từng xảy ra một vụ hỗn loạn khổng lồ khi bên trong tàn tích tràn ngập quái vật, gây ra những trận chiến quy mô lớn cùng với nhiều toà nhà đổ sập và thiệt hại trên diện rộng. Tuy nhiên bây giờ mọi dấu vết của vụ việc ấy đã hoàn toàn biến mất.
Những toà cao ốc mới tinh vừa được xây dựng lại mọc san sát nhau, xung quanh đó là những cỗ máy làm việc đa năng hình cầu với nhiều chân và tay đang lặng lẽ tuần tra. Không còn bóng dáng những con quái vật trông như xe tăng cỡ nhỏ mà ngày xưa Akira và đội của cậu đã từng tiêu diệt rất nhiều trước đây nữa.
Akira nhìn cảnh tượng ấy và bình thản nói.
“Có vẻ như mọi ảnh hưởng của vụ hỗn loạn trước đã hoàn toàn biến mất rồi nhỉ. Lúc đầu tôi còn nghĩ đến tình huống tệ nhất là phải chạy xuyên qua một bầy quái vật như lần đó nữa cơ.”
Carol bật cười đằng sau lưng Akira.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Kể cả có là thế thật thì đối với Akira bây giờ chuyện đó dễ như bỡn mà, phải không?”
Akira cũng cười đáp lại.
“Ừ thì đúng là thế thật.”
Trang bị của cậu bây giờ đã khác. Sức mạnh của cậu cũng vậy. Cái nơi từng là tử địa ấy giờ đối với Akira chẳng khác gì một con đường dạo chơi. Cảm nhận rõ sự trưởng thành của bản thân, Akira mỉm cười vui vẻ.
“Nhưng mà ở tàn tích thì chẳng biết trước được điều gì đâu, đúng không? Nếu thực sự có lối đi bí mật dẫn đến khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara thì có khi lũ quái từ đó đã tràn hết sang đây rồi. Hoặc cũng có thể là người ta đã triển khai sẵn mấy con quái vật máy móc siêu mạnh để tiêu diệt bất kỳ kẻ nào lảng vảng quanh đó chẳng hạn?”
“...Ừ, cũng có thể ha.”
Trước lời nói vẩn vơ ấy của Akira, Carol không thể đáp lại ngay. Cô chỉ khẽ liếc về khu tàn tích và giữ nguyên nụ cười trên môi. Rồi cô nhanh chóng quay lại nhìn Akira và tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng.
“Nhưng chẳng phải vì những trường hợp như thế mà tôi mới thuê cậu sao?”
Akira cười đáp.
“Ừ, lúc đó tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Trông cậy vào cậu nhé.”
Cả hai cùng cười và tiếp tục lái xe hướng về phía mục tiêu.
Cách đó không xa, tại nơi Carol vừa nhìn lướt qua, khung cảnh tàn tích trông chẳng có gì đặc biệt. Nếu Akira thử nhìn về chỗ ấy thì chắc cậu cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng thực tế ở đó có một cỗ máy khổng lồ nhiều chân đang kích hoạt hệ thống nguỵ trang, khiến nó trở vô hình hoàn toàn nếu như chỉ quan sát bằng mắt thường. Không chỉ to lớn mà sức mạnh của nó còn ngang ngửa con quái vật mà Akira từng chiến đấu lúc hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố.
Alpha đã nhận ra sự tồn tại ấy. Nhưng vì nó không có hành động thù địch nào nên cô đã không báo cho Akira.
Ngược lại, Carol đã nhìn thấy nó. Cô nhận ra nó đang ở đó. Và cô đã chọn im lặng.
------
Tuy không rộng lớn bằng tàn tích Kuzusuhara, nhưng tàn tích Mihazono vẫn là một trong những tàn tích lớn nhất quanh khu vực Thành phố Kugamayama. Chỉ tính riêng khu vực dân cư thôi cũng đã rất rộng rồi.
Nhưng với hiệu suất của chiếc xe Akira đang dùng thì cậu cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian để di chuyển từ đầu bên này sang đầu bên kia của tàn tích. Nếu có chạm mặt mấy con quái vật dọc đường thì với thực lực hiện tại của cậu và Carol, họ có thể làm lơ hoặc chủ động quét sạch. Chọn phương án nào cũng chẳng thành vấn đề. Vì thế nên cả hai nhanh chóng đến được điểm điều tra đầu tiên.
Ở đó chỉ toàn là đống đổ nát nằm ngổn ngang khắp nơi. Tuy đã dùng thiết bị thu thập thông tin để kiểm tra phía dưới, nhưng họ không tìm thấy dấu hiệu nào cho thấy có một lối đi ngầm ở đó cả.
“Akira, chuyển sang chỗ tiếp theo thôi.”
“Hiểu rồi.”
Địa điểm điều tra kế tiếp là một toà nhà cao tầng. Vẫn ngồi trên xe máy, họ lao thẳng vào bên trong, vừa đánh bại đám quái vật máy móc an ninh đang kéo tới, vừa khảo sát toàn bộ toà nhà. Nơi đây tuy có tới ba tầng hầm, nhưng cấu trúc không giống với các cơ sở như ở tàn tích Nhà ga Yonozuka.
“Ở đây cũng không phải rồi. Đi tiếp nào Akira.”
“Hiểu rồi.”
Cả hai tiếp tục di chuyển bên trong tàn tích và kiểm tra từng chỗ một. Nhưng tất cả đều không phải nơi họ cần tìm.
“Chẳng tìm thấy gì cả.’
“Không rõ là do thông tin cũ quá hay chúng đều là tin giả ngay từ đầu.... Nhưng dù sao thì cứ kiểm tra hết một lượt đã.”
“Mất bao lâu để kiểm tra hết thế?”
“Với tiến độ này thì chắc khoảng ba ngày là xong.”
“Ba ngày à.... Nhanh thật. Trong khi tôi đã chuẩn bị cho tận một tháng đấy.”
“Cũng phải ha. Đã chuẩn bị kỹ như thế rồi thì sau khi đi hết các địa điểm theo thông tin có sẵn rồi, ta sẽ tiếp tục kiểm tra toàn bộ tàn tích luôn, không bỏ sót chỗ nào nhé.”
Lúc này Akira liếc nhìn Alpha, người đang lơ lửng giữa không trung và bay song song bên cạnh xe của cậu và hỏi.
[Alpha, cô có manh mối gì về lối đi bí mật dẫn đến khu vực sâu không?]
[Dù có lối đi hay không thì tôi cũng không thể nói.]
[Tại sao?]
[Vì Akira không thể giải thích được với Carol là tại sao cậu lại biết thông tin đấy. Kể cả có viện cớ là vô tình phát hiện ra thì người làm điều đó phải là Carol chứ không phải cậu. Vì cái “thứ sẽ được tìm thấy” ấy lần này rất đặc biệt. Nếu bảo là vô tình thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ cho xem.]
[Ra là vậy.... Tôi hiểu rồi.]
Akira nghĩ rằng Alpha có lẽ đã biết điều gì đó, nhưng với lý do mà cô vừa đưa ra kia thì việc nhờ Alpha giúp là không khả thi. Cậu tiếp tục đi kiểm tra mà không dựa vào sự hỗ trợ của cô.
Kết quả là họ đã không thể tìm ra lối vào bí mật ấy cho tới cuối ngày.
Khi hoàng hôn dần buông xuống, Akira và Carol trở về xe cắm trại của cô và kết thúc công việc Thợ săn ngày hôm nay ở đây.
------
Phòng tắm của xe cắm trại mà họ dùng tuy có chất lượng cao hơn hẳn so với mấy căn phòng thông thường, nhưng bồn tắm lại không đủ rộng để cho hai người vào tắm cùng một lúc. Vì vậy hôm nay Akira và Carol quyết định sẽ tắm riêng.
Nói chính xác hơn thì Carol cũng có thử rủ Akira tắm chung. Nhưng vì bồn nhỏ nên nếu họ cùng vào thì chắc chắn sẽ phải dính sát người vào nhau trong tình trạng khoả thân. Nếu là người bình thường thì đây là một lời mời gọi quá sức hấp dẫn, tính luôn cả những gì có thể xảy ra sau đó.
Nhưng Akira thản nhiên từ chối. Như đã đoán trước được phản ứng này, Carol chỉ gượng cười nhìn cậu rồi sau đó một mình đi vào phòng tắm với vẻ hơi phô trương.
Dù vậy thái độ cường điệu ấy chỉ kéo dài cho tới khi cánh cửa phòng đóng lại. Khi chỉ còn một mình bên trong, nụ cười của Carol biến mất. Cô ngâm mình trong bồn nước nóng và nghiêm túc hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
(Tìm thấy ngay ngày đầu thì sẽ hơi bất thường.... Còn nếu để tới tận cuối ngày cuối cùng mới tìm ra thì lại quá lộ liễu? Tìm được vào khoảng chiều muộn ngày mai, hoặc sớm ngày mốt thì sẽ tự nhiên hơn chăng?.... Không, hay là cứ giả vờ như đang tìm khắp nơi rồi và vô tình phát hiện ra thì sẽ hợp lý hơn....)
Dù đang ngâm mình trong làn nước ấm áp, nhưng tâm trí Carol lại chẳng thể thư giãn nổi. Cô tiếp tục suy nghĩ nghiêm túc về kế hoạch khám phá tàn tích trong những ngày tới.
------
Sáng hôm sau, khi Akira và Carol bước ra khỏi xe cắm trại để tiếp tục thám hiểm tàn tích Mihazono thì họ bất ngờ dừng lại với vẻ sửng sốt trước khung cảnh ngoài dự đoán. Ở gần bãi đỗ xe xuất hiện một nhóm người mặc đồng phục hầu gái và quản gia. Hơn nữa đấy không phải chỉ là một hay hai người, chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể thấy ở đó có hơn chục người.
“Bọn họ là ai vậy....”
Akira cau mày tỏ vẻ khó hiểu, còn bên cạnh là Carol lại mỉm cười thích thú như vừa thấy một chuyện gì đó thú vị.
“Môt đội Thợ săn nào đó đang dùng đồ hầu gái hay quản gia thời Cựu thế giới làm trang phục chiến đấu à... nhưng hình như không phải đâu. Akira, có lẽ đó là người của Tập đoàn Lion’s Tail đấy.”
“Lion’s Tail....”
Akira thầm nhắc lại cái tên đó, một cái tên khá quen thuộc.
Trước đây Akira từng thu thập được dữ liệu toạ độ các chi nhánh và thiết bị đầu cuối của các Tập đoàn thời Cựu thế giới từ tầng hầm của một dinh thự trong tàn tích Khu dân cư Higaraka. Và cậu từng dùng dữ liệu đó để đi tìm những tàn tích chưa ai khám phá. Một trong số các Tập đoàn có trong dữ liệu ấy chính là Lion’s Tail.
Lúc ấy hiểu biết của Akira rất hạn chế, đến mức cậu còn không biết Tập đoàn Lion’s Tail là gì và chỉ xem đó là một cái tên mà thôi. Nhưng giờ thì Akira đã biết và buột miệng nói.
“...Ý cô là cái Tập đoàn chuyên cử mấy người máy hầu gái và quản gia đi phục vụ các kiểu đúng không?”
“Đúng rồi. Chính là Tập đoàn Lion’s Tail đó.”
Lion’s Tail là một Tập đoàn lớn có chi nhánh khắp Khu vực phía Đông, chuyên về đào tạo và cung cấp nhân sự, chẳng hạn như các hầu gái hay quản gia kiêm trợ lý hoặc vệ sĩ cho những khách hàng siêu giàu và những nhân vật quyền lực. Tập đoàn này không phát hành tiền tệ riêng nên không được xếp vào Ngũ đại Tập đoàn như Sakashita Heavy Industries và cũng không được xem là ngang hàng với họ. Tuy nhiên, nếu mở rộng tiêu chí để tính thành Thập đại Tập đoàn thì có mặt Lion’s Tail trong đấy cũng phải chuyện lạ. Đó là mức độ quy mô của Tập đoàn này.
“Cũng tồn tại kha khá tin đồn thú vị về Tập đoàn đó đấy. Nghe nói thời Cựu thế giới cũng từng có một Tập đoàn cùng tên, và người ta cho rằng nó thực ra đã tồn tại từ đó cho tới nay, hoặc là đã được người của Cựu thế giới thành lập lại.... Mặc dù tôi cho rằng họ chỉ dùng lại cái tên ấy để hưởng sái danh tiếng thôi.”
“Mà sao người của Lion’s Tail lại đến chỗ này?”
“Ai mà biết được chứ. Nhưng chắc cũng không liên quan gì đến chúng ta đâu.”
“...Ừ, chắc vậy.”
Akira có hơi tò mò nhưng cũng chỉ là hứng thú thoáng qua. Chuyện đó không liên quan gì đến cậu và Carol. Cả hai đều nghĩ vậy và quyết định không bận tâm thêm nữa và tiếp tục cuộc thám hiểm tàn tích ngày hôm nay.
Khi đang đi kiểm tra xung quanh, họ có thể thấy toà nhà Seranthal từ đằng xa.
Toà nhà Seranthal hiện vẫn đang bị lực lượng Phòng vệ Thành phố Kugamayama bao vây, lý do là bởi trước đây Yanagisawa đã giao dịch với nhân cách quản lý của toà nhà này. An ninh ở đó cực kỳ nghiêm ngặt, đến mức các loại vũ khí hình người vốn được triển khai để phong toả Khu vực sâu thứ nhất của tàn tích Kuzusuhara cũng được dùng để phong toả nơi này. Ngay cả những Thợ săn bình thường cũng khó lòng có thể tiếp cận được toà nhà.
Nhờ sự bảo vệ gắt gao ấy mà những câu chuyện ma quái liên quan đến Seranthal như các hiện tượng kỳ lạ xảy ra khi Thợ săn tới gần hoặc xâm nhập vào bên trong đó đã không còn. Tàn tích Mihazono nhờ vậy mà giữ được sự yên bình tương đối.
Khu vực xung quanh toà nhà cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trước đây các cỗ máy an ninh của Seranthal đã từng bắn phá mà chẳng màng đến thiệt hại xung quanh chỉ để tiêu diệt kẻ xâm nhập. Vì lẽ đó nên khu vực này từng bị tàn phá nặng nề. Nhưng giờ đây, khi những cuộc chiến như vậy không còn xảy ra nữa thì các toà nhà mới tinh đã mọc lên san sát.
Nhìn khung cảnh ấy từ đằng xa, Akira khẽ nói.
“Toà nhà Seranthal kia.... Hình như lần trước lúc xảy ra hỗn loạn ấy, thì từ bên trong đó tràn ra một đống quái vật máy móc đúng không?”
“Ừ. Lúc đó quái vật xuất hiện nhiều tới nỗi tưởng như vô tận luôn, vì vậy nên Thành phố đã phải điều quân đến để ngăn chặn chúng. Từ đó đến giờ khu vực ấy vẫn bị phong toả suốt.”
“Những con quái vật đó được sản xuất ở khu vực nhà máy trong tàn tích phải không? Vậy thì làm cách nào mà chúng lại vận chuyển được số lượng lớn đến đấy được nhỉ? Tôi không nghĩ là qua đường hàng không đâu. Có khi bên dưới toà nhà cũng có một đường hầm nối thằng với khu vực nhà máy cũng nên.”
“Cũng có thể lắm. Nhưng khu vực đó giờ đang bị lực lượng Phòng vệ của Thành phố kiểm soát rồi, nên dẫu có muốn điều tra thì cũng không thể tới gần được đâu. Nếu lối đi tới khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara thật sự nằm ở đó thì tiếc là chúng ta đành phải từ bỏ thôi.”
“Ừ. Mong là sẽ tìm được ở chỗ khác.”
Dù gì thì cả hai cũng đang tìm kiếm thứ mà chính họ còn không chắc là có thật hay không. Mà đã thế thì bận tâm quá cũng chẳng có ích gì. Akira nghĩ vậy và cùng Carol tiếp tục phóng xe bên trong tàn tích.
Việc điều tra tàn tích Mihazono vẫn được tiến hành. Với thiết bị thu thập thông tin cực kỳ hiện đại mà Akira và Carol sở hữu, họ vẫn có thể kiểm tra chi tiết một khu vực rộng lớn chỉ trong một thời gian ngắn.
Chỉ cần tới nơi và nếu đó không phải chỗ cần tìm thì việc kiểm tra sẽ kết thúc rất nhanh. Cứ như thế, cả hai lần lượt loại bỏ từng vị trí có trong danh sách khả nghi.
Và cuối cùng họ cũng đến được một nơi trông có vẻ hứa hẹn. Bên trong sảnh chờ của một toà nhà đang xây dựng trông giống như một trung tâm thương mại, họ phát hiện một cầu thang dẫn sâu xuống lòng đất với chiều rộng khoảng 10 mét.
Thấy thế, Akira mỉm cười đầy hứng thú.
“Ồ! Chỗ này trông có vẻ chuẩn rồi đấy, đúng không?”
“...Ừ, đúng vậy! Mãi mới tìm được! Akira, cậu mau kiểm tra bên dưới đi!”
“Được!”
Akira hào hứng lái xe xuống cầu thang. Cầu thang vốn là địa hình hoàn toàn không phù hợp với xe máy, nhưng với chiếc xe có khả năng di chuyển trên không thì điều này chẳng còn là vấn đề nữa. Họ lướt xuống cầu thang một cách mượt mà, như thể đang trượt trên một con dốc êm ái vậy.
Ngồi đằng sau Akira đang hớn hở ra mặt, Carol lặng lẽ thay đổi tâm trạng.
(...Cũng có thể nơi này chỉ dẫn tới một chỗ không liên quan. Mà nếu có thêm một lối đi khác thì cũng không có gì lạ. Thôi, lệch kế hoạch một chút cũng chẳng sao.)
Theo kế hoạch ban đầu của Carol thì phải đến ngày mai hai người họ mới “tình cờ phát hiện” ra lối đi dẫn tới khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara.
Họ tiếp tục đi sâu vào lòng đất theo cầu thang, và rồi cuối cùng cả hai đã tới được một nơi trông còn khả nghi hơn nữa. Đó là lối dẫn vào một đường hầm ngầm.
Đường hầm có dạng ống tròn, đường kính khoảng 30 mét, không có ranh giới rõ ràng giữa sàn, tường và trần. Toàn bộ bồ mặt đều được lát với cùng một loại vật liệu chắc chắn. Cấu trúc này rõ ràng được thiết kế để các phương tiện có thể di chuyển bất chấp trọng lực. Dù là ở dưới lòng đất nhưng không gian ở đây vẫn sáng rực như ban ngày, nhưng họ lại chẳng thể xác định nguồn sáng phát ra từ đâu. Lối vào được lắp đặt vách chắn cực kỳ kiên cố, nhưng giờ nó lại đang mở ra hoàn toàn.
Akira vừa nhìn vào bên trong đường hầm vừa mỉm cười.
“Không giống với cái tôi từng thấy ở tàn tích Yonozuka, nhưng chỗ này cũng có thể gọi là một phát hiện lớn rồi. Giờ chỉ cần xem liệu nó có dẫn tới khu vực sâu của tàn tích Kuzusuhara hay không thôi.”
Carol cũng mỉm cười đầy phấn khích.
“Biết đâu nó lại dẫn tới một tàn tích chưa ai khám phá thì sao. Dù có là trường hợp nào thì đây cũng là một phát hiện lớn không kém đâu.”
“Ồ, đúng rồi nhỉ! Được, mau đi thôi!”
Dù đường hầm này dẫn tới khu vực sâu của tàn tích Kuzusuhara hay là một tàn tích bí ẩn thì đó đều sẽ là thành quả lớn. Với kỳ vọng ấy, Akira hào hứng phóng xe máy đi với tốc độ cao.
Đường hầm này không ngoằn ngoèo, không chướng ngại vật và cũng chẳng có quái vật. Không có gì cản trở lối đi và Akira cứ thế vặn ga hết cỡ.
Gió mạnh do tốc độ cao đã được lá chắn trường lực của xe chặn lại nên không gây khó chịu cho cậu chút nào. Dù chỉ một sai lầm nhỏ trong lúc điều khiển xe thôi cũng có thể dẫn tới một tai nạn nghiêm trọng, nhưng hệ thống lái tối tân đã giải quyết vấn đề đó khi giúp chiếc xe di chuyển rất ổn định. Chưa đầy mười phút sau, Akira và Carol đã đi rất xa khỏi tàn tích Mihazono.
Lúc này Alpha bất ngờ nói.
[Akira, đằng trước có người.]
Không ngờ lại có người ở một nơi thế này, Akira hơi giật mình và tập trung quan sát phía trước. Thiết bị thu thập thông tin đồng thời phát hiện ra mục tiêu và phóng to hình ảnh. Ở đó là một Thợ săn đang đứng giữa đường hầm và quan sát về phía sâu bên trong.
Akira giảm tốc và tiến gần tới người đó. Đối phương cũng nhận ra Akira và Carol khi quay lại với vẻ ngạc nhiên. Akira dừng xe.
Cả ba đều ngạc nhiên vì thấy người mà bản thân không ngờ tới là sẽ gặp ở một nơi thế này.
“Akira. Lâu rồi không gặp. Tôi không ngờ lại gặp cậu ở chỗ thế này đấy.”
“Câu đó phải để tôi nói mới đúng. Togami. Cậu đang một mình làm gì ở chỗ này vậy?”
Người đứng đó là Togami, một Thợ săn trẻ thuộc băng Drankam, người trước đây đã từng cùng Akira làm yêu cầu ở tàn tích Mihazono.


12 Bình luận