[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]
Chương 220: Thoát khỏi cảnh bần hàn
5 Bình luận - Độ dài: 6,358 từ - Cập nhật:
Duck: Hẹ hẹ hẹ :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao để ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Thành phố Kugamayama được bao bọc bởi những bức tường phòng thủ khổng lồ với nhiều cổng vận chuyển lớn nằm xung quanh. Tại nơi này, các phương tiện vận tải cỡ lớn với bánh xe còn to hơn cả chiều cao của Akira thường xuyên qua lại, chúng đang vận chuyển một lượng lớn vật tư từ bên ngoài vào bên trong bức tường.
Dĩ nhiên khu vực này cấm người không phận sự ra vào và được lực lượng Phòng vệ Thành phố canh gác nghiêm ngặt.
Akira cùng Carol tới kho hàng bên trong một trong những cổng vận chuyển ấy để nhận trang bị mới.
Người ra đón Akira chính là Shizuka, cô nở nụ cười rạng rỡ quen thuộc hướng về phía cậu.
“Akira, chào mừng.... Mà nói vậy có ổn không nhỉ?”
“Chắc ổn thôi mà chị. Hôm nay chúng ta cứ xem như ở đây là chi nhánh của Cartridge Freak đi ạ.”
“Ừ, vậy chúng ta cứ xem như thế đi ha. Vậy để chị nói lại lần nữa. Chào mừng em đến với Cartridge Freak chi nhánh số 2, Akira.”
Cartride Freak, cửa hàng của Shizuka, vốn là một cửa hàng tổng hợp dành cho Thợ săn. Nó khá bình thường và không mấy nổi bật. Tuy không ế ẩm tới mức phải đóng cửa, nhưng cũng chẳng làm ăn phát đạt để mở thêm chi nhánh. Nó chỉ là một cửa hàng như vậy.
Kể cả sau khi có thêm vị khách quen mặt tên Akira thì sự nhộn nhịp của cửa hàng cũng chẳng thay đổi là bao. Thêm một khách ruột cũng chỉ là sự thay đổi nhỏ và không đáng kể nếu xét về số lượng.
Nhưng có một thứ đã thay đổi rất nhiều. Shizuka mỉm cười và nói điều đó với Akira.
“Nhưng tiệm của chị giờ cũng bắt đầu làm ăn theo kiểu láu cá ghê luôn ấy. Hàng chưa nhập về kho mà chỉ chuyển từ chỗ này sang chỗ khác thôi là lợi nhuận đã tăng vọt rồi. Chị cứ nghĩ là mình vẫn giữ được lối kinh doanh liêm chính chứ....”
Akira quyết định mua trang bị mới từ Kiryou, nhưng chính xác hơn là cậu đặt mua đồ của Kiryou thông qua cửa hàng của Shizuka. Trang bị dành cho Thợ săn hạng 70 chắc chắn rất đắt đỏ. Ngay cả với tỷ suất lợi nhuận thấp mà nếu áp dụng cho hàng hoá thông thường thì có thể khiến người bán sập tiệm, vậy nhưng với món hàng này thì lợi nhuận mà Shizuka thu về vẫn rất lớn.
“Thế thì càng tốt chứ ạ. Em đã được chị giúp đỡ từ hồi còn là Thợ săn mới vào nghề mà. Chị cứ kiếm lời thoải mái đi chị.”
Akira vừa cười nói, vừa nhớ lại lần trước cậu mua trang bị.
“Với lại chẳng phải trước đây Shizuka-san cũng từng nói rằng làm trung gian đặt hàng thì lợi nhuận sẽ không cao lắm sao? Lúc đó em bảo chị hãy kỳ vọng vào tương lai và Shizuka-san cũng nói là đang kỳ vọng mà, đúng không ạ? Tuy có hơi lâu một chút nhưng cuối cùng ngày đó cũng đến rồi đấy chị.”
“Phải ha, chị cũng nhớ là có chuyện đó. Đúng là chị đã không uổng công tiếp đãi một khách hàng tiềm năng lớn như em mà. Quả là chị có khác nhỉ, đúng không?”
Akira và Shizuka cười đùa thoải mái như những người bạn thân thiết. Dù Akira đã đạt hạng Thợ săn 70, dù giá trị cho trang thiết bị cậu mua đã vượt quá hàng tỷ Aurum, dù cửa hàng của Shizuka vẫn chỉ là một cửa hàng bình thường dành cho Thợ săn, nhưng cả hai vẫn nói chuyện như trước đây. Akira mong rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.
“Thế thì hôm nay chị cũng phải tiếp em thật chu đáo mới được. Akira-sama, đây là món hàng của em hôm nay.”
Shizuka nói và chỉ tay về phía bộ trang bị mới của Akira được đặt trong nhà kho và bắt đầu giải thích chi tiết về chúng.
------
Bộ đồ gia cường mới của Akira là HCR31, tên thương mại là Roskarden. Đây vốn đã là trang bị cực kỳ mạnh mẽ dành cho những Thợ săn hạng cao, nhưng đã được tích hợp thêm nhiều linh kiện mở rộng hiệu suất cao, từ đó khiến bộ đồ càng trở nên vượt trội hơn nữa.
Từ giá cả, khả năng tăng cường thể chất đến độ bền của giáp trường lực – tất cả đều ngang tầm với những vũ khí hình người cao cấp. Thậm chí nó còn có khả năng triển khai khiên trường lực. Các thiết bị thu thập thông tin tích hợp bên trong bộ đồ cũng có độ chính xác cực kỳ cao. Ngoài ra, gói trang bị còn đi kèm với những đồ tuỳ chọn, đặc biệt là một áo khoác bảo vệ, một ba lô chuyên dụng và hai thanh kiếm.
Chiếc áo khoác dài có mũ trùm đâu không chỉ siêu bền mà nó còn có thể di chuyển linh hoạt ở một mức độ nhất định và cho phép người dùng sử dụng như một cánh tay phụ. Chiếc áo được trang bị chức năng nguỵ trang tiên tiến với hiệu suất cao đến mức dù có đứng ngay trước mặt cũng không thể phát hiện bằng mắt thường, thậm chí cả các thiết bị cảm biến thông dụng cũng không thể dò ra. Ba lô cũng được tích hợp chức năng tương tự.
Hai thanh kiếm một lưỡi màu đen, thiết kế dạng cong nhẹ và sắc tới mức ngay cả một người không có kỹ năng cũng có thể dễ dàng chém đứt cả sắt thép. Khi tăng cường công suất của giáp trường lực bảo vệ lưỡi kiếm thì lực cắt còn có thể nâng lên đáng kể.
Chúng cũng được trang bị sẵn tính năng chống giáp trường lực. Hơn nữa các thanh kiếm này còn có khả năng phóng ra năng lượng định hướng có tính sát thương, cho phép người dùng dễ dàng chém đôi kẻ địch từ khoảng cách nằm ngoài phạm vi vung kiếm.
Khẩu súng mới có tên RL2, một loại súng phức hợp có khả năng chuyển đổi linh hoạt. Chỉ với một nòng súng, nó có thể bắn ra đạn thường, đạn C, tên lửa cỡ nhỏ và thậm chí là cả tia laze tương tự như pháo laze AF. Hơn nữa, dù lần này chưa được trang bị nhưng RL2 còn tương thích với cả đầu đạn huỷ diệt quy mô lớn. Akira đã đặt mua bốn khẩu thông qua Kỉyou.
Chiếc xe máy cũng đã được sửa chữa và đưa tới kho. Bình năng lượng tích hợp nay đã được thay bằng loại có dung tích lớn chỉ dành cho Thợ săn hạng 70, cùng với hệ thống tạo lưỡi kiếm bằng kim loại lỏng cũng được nâng cấp với chất liệu mang hiệu suất cao hơn. Khẩu súng gắn ở cánh tay phụ trên xe cũng đã được sửa xong.
Ngoài ra còn có các loại băng đạn mở rộng, gói năng lượng và vật tư tiêu hao khác. Tất cả đều là hàng dành riêng cho Thợ săn hạng 70. Thậm chí thuốc hồi phục hiệu suất tương đương cũng đã được cung cấp dưới dạng mẫu thử.
Sau khi hoàn tất phần giải thích, Shizuka nhìn lại tập tài liệu trên tay và mỉm cười, nói đúng hơn thì trông như cô đang gượng cười. Một khẩu súng thôi cũng đã có giá tới 2 tỷ Aurum. Bộ đồ gia cường đã bao gồm các tuỳ chọn nâng cấp vượt mốc 10 tỷ Aurum. Ngay cả những vật tư tiêu hao cũng được ghi với giá cao ngất ngưởng.
“Tổng cộng là 21.8 tỷ Aurum. Con số khủng khiếp thật đấy, Akira. Em có chắc là ổn chứ?”
Đây là mức giá được thanh toán thông qua cửa hàng của Shizuka. Số tiền sẽ được chuyển vào tài khoản cửa hàng trước, sau khi trừ đi lợi nhuận thì phần còn lại sẽ được chuyển tiếp tới Kiryou. Việc thanh toán cho cửa hàng thực chất sẽ do Inabe thực hiện. Các khoản chiết khấu ẩn dựa trên việc Akira giúp quảng bá sản phẩm của công ty đã được xử lý ngầm và không xuất hiện trong sổ sách kế toán của cửa hàng Shizuka.
Shizuka cũng đã được thông báo một phần về những thoả thuận ấy nên cô biết rằng Akira không phải trả toàn bộ 21.8 tỷ Aurum. Tuy nhiên con số này vẫn quá lớn, khiến cô không thể giữ được nụ cười thoải mái thường lệ.
Akira gượng cười đáp lại.
“À ừm.... Không sao đâu chị. Em... xoay sở được mà. Bằng cách nào đó....”
Ngay cả khi đã trừ hết các khoản chiết khấu nhờ quảng cáo thì số tiền này vẫn hoàn toàn vượt quá khả năng chi trả của Akira. Nếu không có Inabe đứng ra tạm ứng trước thì cậu chắc chắn sẽ không thể thanh toán nổi. Tất nhiên là Akira vẫn có ý định hoàn trả đầy đủ, nhưng cậu không thể mỉm cười tự tin như mọi khi.
Đứng cạnh cả hai và lắng nghe cùng với một giám đốc cấp cao của Kiryou, Inabe nói với Shizuka.
“Đừng lo lắng. Cậu ấy sẽ ổn thôi. Ta đã đầu tư vào Akira từ trước vì ta tin tưởng vào khả năng của cậu ấy. Không có vấn đề gì đâu.”
Để tránh thất lễ với một nhân vật quan trọng của Thành phố, Shizuka lịch sự cúi đầu.
“Nếu ngài đã nói vậy thì tôi cũng yên tâm hơn rồi. Akira, cố gắng lên nhé. Nhưng nhớ là đừng có làm liều đấy nghe chưa!”
“Vâng, em sẽ cẩn thận mà.”
Akira mỉm cười và gật đầu chắc nịch.
------
Carol, người đã đi cùng với Akira và Elena, Sara – cả hai đến đây theo lời đề nghị của Shizuka, đang đứng cách đó một đoạn và quan sát nhóm Akira từ xa.
Elena vừa dõi theo Shizuka, vừa khẽ cười khổ với Sara.
“Shizuka cũng vất vả thật. Bị kéo đến nơi có cả lãnh đạo cấp cao của Thành phố và giám đốc điều hành từ Kiryou thế này.”
Sara mỉm cười tương tự đáp lại.
“Ừ, cơ mà cũng đâu còn cách nào khác đâu, phải không? Chỉ riêng việc chuẩn bị trang bị cho Akira hôm nay cũng đã giúp cửa hàng của cô ấy lãi đến cả chục tỷ rồi ấy chứ. Phải đối phó với mấy nhân vật tầm cỡ kia thì chắc chắn là mệt rồi, nhưng với mức lợi nhuận đó thì cũng đáng thôi.”
Rồi Sara vẫn mỉm cười nhẹ và tiếp tục.
“Hơn nữa, dường như người cần tránh làm mất lòng đối phương không phải Shizuka đâu, mà là những người đang tiếp xúc với cô ấy kìa.”
Elena gật đầu.
“Đúng thế nhỉ.”
Một Thợ săn hạng 70, một lãnh đạo của phe phái lớn trong ban điều hành Thành phố Kugamayama và giám đốc cấp cao của một công ty danh tiếng – những nhân vật như vậy lại đang tỏ ra thận trọng với người chỉ là một chủ cửa hàng nhỏ ở Hạ khu. Nếu người ngoài không biết sự tình mà nhìn vào thì hẳn cảnh tượng này sẽ khó hiểu đến kỳ lạ.
Ban đầu địa điểm giao nhận trang bị của Akira dự kiến sẽ là ở cửa hàng của Shizuka giống như lần trước. Nhưng sau vụ nhà của Akira bị phá huỷ hôm qua, cộng thêm việc bàn giao trang bị có sự thêm tham dự của những nhân vật quan trọng như Inabe nên địa điểm đã được chuyển gấp sang nơi này vì lý do an ninh.
Vì thế nên lẽ ra Shizuka không cần phải có mặt ở đây. Dù sao cửa hàng của cô cũng không còn được sử dụng làm địa điểm nữa. Việc giao nhận trang bị hoàn toàn có thể diễn ra mà không cần đến sự hiện diện của một chủ cửa hàng như cô.
Vậy tại sao Shizuka lại có mặt ở đây? Đó là vì Inabe và Kiryou đã chủ động mời cô tới. Mục đích là để thể hiện với Akira rằng họ tuyệt đối không xem thường Shizuka.
Shizuka cũng hiểu phần nào suy tính ấy. Vì lợi ích của Akira nên cô không tỏ thái độ kiêu ngạo để làm mất lòng đối phương, nhưng cũng không quá xu nịnh đến mức khiến Akira phật lòng. Cô giữ thái độ bình tĩnh và chuẩn mực với tất cả. Chính sự khéo léo đó đã tạo ấn tượng tốt với Inabe và phía Kiryou.
Elena chuyển ánh mắt từ Shizuka sang Akira và thầm cảm thán.
“Dù sao thì... Thợ săn hạng 70 à.... Thật đáng kinh ngạc.”
Sara gật đầu, nụ cười thoáng chút buồn bã.
“Ừ công nhận. Quả thực quá xuất sắc rồi.”
Hạng Thợ săn của Elena và Sara là 45. Khi kết thúc trận chiến ở tàn tích Khu thương mại Iida thì họ mới chỉ ở hạng 40. Việc tăng lên hạng 45 trong thời gian ngắn như vậy vốn đã có thể xem là một thành tích đáng kinh ngạc theo tiêu chuẩn của các Thợ săn thông thường. Đó gần như là điều không thể.
Thành tựu này phần lớn là nhờ vào các yêu cầu tiêu diệt bớt quái vật liên quan đến Đại Lưu Thông mà Elena và Sara đã làm cùng Akira, từ đó giúp họ kiếm được một khoản tiền lớn. Tuy nhiên cả hai đều phải thừa nhận rằng nó không hoàn toàn dựa vào thực lực của họ. Dù vậy thì với trình độ hiện tại, nếu như không tính những Thợ săn hạng cao từ nơi khác đến thì giờ Elena và Sara đã đạt đến vị trí thuộc tầng lớp Thợ săn ưu tú ở Thành phố Kugamayama. Với những Thợ săn không có tham vọng muốn tiến xa hơn về phía Đông để đạt đến tiêu chuẩn “ưu tú” của toàn khu vực thì vị trí hiện tại này của họ cũng đã đủ để được xem là một thành công rực rỡ rồi.
Elena và Sara hiểu rằng họ đã đủ mạnh và đã kiếm được đủ tiền. Đây là giới hạn, là ranh giới mà họ có thể đạt tới. Không cần phải mạo hiểm tính mạng để tiến xa hơn nữa. Họ có quyền tự hào vì đã đi được đến đây, đã đạt được vị trí này và đã vươn tới đỉnh cao với tư cách một Thợ săn. Cả hai hiểu rõ điều đó.
Nhưng khi nghĩ đến việc có người đã dễ dàng vượt qua ranh giới ấy, đạt đến một đỉnh cao xa hơn nữa, thậm chí người đó lại còn giống như một đàn em, một hậu bối của họ, đã khiến Elena và Sara không khỏi cảm thấy phức tạp.
Elena để lộ một phần cảm xúc ấy qua giọng man mác buồn.
“Chắc chúng ta không thể tiếp tục giả làm đàn chị được nữa rồi nhỉ.”
Sara cũng mang những cảm xúc tương tự, nhưng cô đáp lại bằng một góc nhìn khác.
“Cứ làm đàn chị tiếp đi, tớ thấy cũng đâu có sao.”
Thấy Elena ngạc nhiên nhìn mình, Sara nở nụ cười hơi tinh nghịch.
“Chuyện giữ khoảng cách thì cứ để khi nào Akira cảm thấy bọn mình phiền phức quá, kiểu như giống mấy kẻ đeo bám ấy, thì lúc đó rút lui cũng chưa muộn mà, đúng không?”
Elena ban đầu định nói rằng khoảng cách thực lực giờ đã quá xa, nên giờ họ sẽ khó mà có thể tiếp tục làm việc cùng Akira nữa. Tốt hơn hết là nên biết thân biết phận và chủ động giữ khoảng cách thì sẽ tốt hơn. Đó là ngụ ý đằng sau câu nói ban nãy của cô.
Nhưng Sara đã hiểu ra suy nghĩ của cô bạn thân. Và cô muốn nói rằng chuyện muốn giữ khoảng cách hay không, hãy để Akira quyết định.
Nếu thấy cảm thấy bản thân lép về mà chủ động tránh xa thì thôi đành. Nhưng nếu chỉ vì tự suy diễn rằng Akira đã khác xưa mà xa lánh cậu thì đó lại là chuyện khác.
Sara không có ý định cắt đứt mối quan hệ này. Đây là điều mà cô muốn nói với người bạn thân nhất của mình.
Lắng nghe Sara nói, Elena dường như đã gỡ bỏ được mối bận tâm trong lòng. Cô mỉm cười, một nụ cười mạnh mẽ và rạng rỡ như để xoá tan mọi hoài nghi.
“...Ừ nhỉ. Sara, ta cứ làm vậy đi.”
Sara đáp lại.
“Vậy mới phải chứ Elena. Như thế là được mà. Nhưng thật ra tớ cũng không định làm Thợ săn cùng Akira mà chẳng giúp em ấy được gì. Nên tớ sẽ trả lời câu hỏi mà tớ đã để ngỏ với cậu bấy lâu nay. Tớ muốn tiến xa hơn. Cứ quyết như vậy nhé.”
Nghe vậy, Elena thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng mỉm cười tự tin đáp lại.
“Rõ rồi. Vậy thì chúng ta cùng cố gắng tiếp nhé. Nhưng trước tiên phải tìm cách xử lý cái cơ thể yếu ớt của cậu đã, cái cơ thể mà không có nanomachines là ngỏm luôn ấy. Ôi trời ơi, tốn tiền quá đi mất!”
Sara bật cười.
“Cậu nói cái gì thế hả? Đã làm Thợ săn thì tốn tiền là chuyện đương nhiên mà.”
Elena gật đầu.
“Chuẩn luôn.”
Vì nhiều lý do nên Sara từng rơi vào tình trạng nguy kịch và được điều trị bằng cách tiêm nanomachines khi còn nhỏ và trở thành người được cường hoá cơ thể. Nhưng đó chỉ là cách dùng nanomachines tiêu hao để ép cơ thể gần như sắp chết của cô hoạt động. Nếu nanomachines cạn kiệt thì Sara sẽ chết.
Để chữa trị hoàn toàn cơ thể và giúp cô không phụ thuộc vào nanomachines nữa thì họ cần một khoản tiền khổng lồ, thứ mà một Thợ săn bình thường sẽ không thể nào kiếm nổi. Với Elena và Sara thì việc làm Thợ săn chính là để kiếm đủ số tiền đó.
Và bây giờ, khi đã vươn lên một vị trí đủ cao, khi đã tích luỹ được khoản tiền cần thiết thì trước mặt họ lúc này là hai con đường. Một là tiếp tục làm Thợ săn, hai là rút lui.
Nếu được chữa khỏi hoàn toàn thì Sara sẽ không còn là người cường hoá cơ thể nữa, và cô cũng không thể chiến đấu như trước. Khi ấy việc bỏ nghề Thợ săn là một lựa chọn hợp lý.
Nhưng nếu vẫn muốn tiếp tục thì họ cần thêm một khoản đầu tư nữa, để mua một bộ đồ mạnh hơn, hoặc một lần nữa thực hiện lại quá trình cường hoá cơ thể. Dù có tiếp tục làm Thợ săn ở mức vừa đủ để kiếm sống, hay nhắm tới những đỉnh cao mới thì số tiền cần thiết cũng sẽ khác.
Không tồn tại lựa chọn “chỉ một người tiếp tục” đối với Elena và Sara.
Nếu dừng lại thì cả hai sẽ cùng dừng. Nếu bước tiếp thì cả hai sẽ cùng bước. Bởi vậy nên Elena luôn để cho Sara là người quyết định cho cả hai. Sau khi đã chữa khỏi bệnh thì cuộc sống tiếp theo thế nào sẽ do Sara lựa chọn.
Sara đã trì hoãn quyết định ấy. Vì tiền chữa trị đã đủ nên cũng không cần vội. Elena cũng đã nói cô có thể từ từ suy nghĩ nên Sara cũng không phải vội vã.
Nhưng hôm nay Sara đã đưa ra quyết định. Nếu từ bỏ nghề Thợ săn thì cô sẽ dần xa cách với Akira. Nếu chỉ làm một Thợ săn ở mức bình thường thì cô sẽ chẳng thể ngẩng cao đầu gọi bản thân là “đàn chị” được nữa. Vậy thì cô sẽ bước tiếp. Cô sẽ đi xa hơn nữa.
Công việc Thợ săn này từng mang lại cho Sara biết bao đau khổ và mất mát, nhưng đồng thời nó cũng mang tới cho cô những điều quý giá. Để không đánh mất những điều đó, để không tự mình buông bỏ những thứ mà cô đã phải đánh đổi bằng cả máu và nước mắt mới giành được ấy, dù cho không thể đuổi kịp người “đàn em” đã vượt xa họ đi chăng nữa thì Elena và Sara quyết định vẫn sẽ mỉm cười và tiến về phía trước.
------
Elena và Sara đã quyết tâm nhắm đến một đỉnh cao mới với tư cách Thợ săn. Carol lặng lẽ quan sát họ.
(Không thể hiểu nổi.... Đúng là cô ta xinh thì có xinh thật, năng lực Thợ săn cũng không tệ. Nhưng nếu chỉ đến mức đó thôi thì mình cũng đâu có thua kém gì, thậm chí là còn hơn ấy chứ. Thế tại sao Akira lại phản ứng với nhóm Elena, còn với mình thì chẳng thèm ngó ngáng đến nhỉ....)
Carol đưa ánh mắt quay trở lại chỗ Akira. Ở đó, cô thấy cậu đang nói chuyện vui vẻ với Shizuka. Không nghi ngờ gì nữa, đó rõ ràng là thái độ dành cho phụ nữ.
Từ đó, Carol bắt đầu tìm điểm chung giữa Shizuka và nhóm Elena.
(Hừm.... Có phải là vì họ biết từ hồi Akira mới vào nghề không? Tức là mấu chốt ở đây là thời gian quen nhau ư? Hay Akira cực kỳ nhút nhát trong mối quan hệ với phụ nữ? Nếu thế biết đâu trong lúc bảo vệ mình, cậu ta sẽ dần quen và bắt đầu có hứng thú với mình hơn chăng....)
Ngay lúc Carol sắp đưa ra một kết luận không sai, nhưng cũng chưa hẳn đã đúng thì một thông báo từ thiết bị đầu cuối đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Đó là tin nhắn từ Doras.
------
Sau khi hoàn tất việc mua sắm trang bị mới, Akira lập tức thay toàn bộ đồ. Cậu thay sang bộ đồ gia cường mới, mặc lên người chiếc áo khoác bảo hộ. Cậu mang theo hai thanh kiếm, hai khẩu súng và ba lô nhét đầy đạn được. Cả khẩu súng gắn trên cánh tay phụ của xe máy cũng đã được thay bằng khẩu RL2 phức hợp. Giờ cậu đã sẵn sàng ra ngoài vùng đất hoang bất cứ lúc nào.
Nhìn dáng vẻ của bản thân hiện tại, Akira chợt nhớ lại lời mà Alpha từng nói với cậu trước đây.
[...Cuối cùng thì trang bị của tôi cũng thoát được cái mác “tiền lẻ” rồi nhỉ.]
Miễn là đơn vị thanh toán vẫn là Aurum thì 10 tỷ cũng chỉ là tiền lẻ. Từ cái thời Akira còn sửng sốt vì khoản tiền chỉ tầm khoảng 12 triệu Aurum thì giờ con số ấy thực sự còn chẳng đáng để cậu nhắc tới nữa.
Alpha đã nói vậy với Akira. Lúc này, cô nhìn cậu trong bộ trang bị mới và mỉm cười hài lòng.
[Ừ. Cuối cùng cậu cũng có được trang bị ra hồn rồi đấy.]
Ngay cả với đơn vị Aurum, nếu giá trị vượt quá 10 tỷ thì sẽ bắt đầu xuất hiện những trang bị có hiệu suất tương đương với các trang bị thanh toán riêng bằng Colon.
Trang bị hiện tại của Akira có giá lên tới 21.8 tỷ Aurum. Sức mạnh tương ứng với số tiền đó nằm ở đây, và người có thể sử dụng được sức mạnh ấy chính là Akira.
[Trang bị giá 21.8 tỷ Aurum mà cô chỉ nhận xét vậy thôi sao? Tức là để có thể chinh phục được tàn tích mà cô chỉ định thì ít nhất cũng phải có trang bị mạnh cỡ này mới đủ đúng không? Nếu là tôi hồi mới gặp cô mà nghe được chuyện này chắc tôi ngất luôn quá.]
[May mà tôi giữ bí mật nhỉ?]
[Không thể chuẩn hơn được rồi.]
Nghĩ tới đây, Akira nảy ra điều gì đó và thử bật chức năng nguỵ trang của áo khoác bảo hộ. Khi kích hoạt, những phần cơ thể được nó bao phủ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Giờ chỉ còn lại phần mặt Akira đang không đội mũ trùm là hiện rõ, trông nó như một cái đầu đang lơ lửng giữa không trung vậy.
Thực tế thì không chỉ ánh sáng mà cả tia tử ngoại, hồng ngoại, thậm chí là sóng định vị cũng đều rất khó phát hiện ra.
“Shizuka-san. Chị thấy thế nào ạ?”
Shizuka đưa tay chạm vào vùng ngực của Akira. Mặc dù có cảm giác sờ vào được, nhưng dù có căng mắt nhìn thế nào đi nữa thì cô cũng không thể nhận ra.
“Ghê thật đấy, Akira. Nhưng em không được lạm dụng đâu đấy nhé?”
“Vâng, tất nhiên rồi ạ.”
Akira thành thật đáp lại, khiến Shizuka mỉm cười trêu chọc.
“Nhất là không được dùng để nhìn trộm đâu đấy!”
“Em không làm thế đâu mà chị.”
Akira tắt chức năng nguỵ trang rồi bỏ mũ trùm xuống và đáp lại với thái độ có phần trẻ con.
Thấy phản ứng đó, Shizuka bật cười và dịu dàng dỗ dành Akira.
“Xin lỗi nhé. Chị đùa hơi quá rồi.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Rõ ràng Shizuka đang xem cậu như một đứa trẻ, nhưng Akira chẳng thể nào phản ứng kiểu “Đừng có xem em là trẻ con nữa” rồi hất tay cô ra được. Thế là cậu cứ để mặc cho cô xoa đầu như vậy.
Lúc đó Alpha lên tiếng xen vào.
[Mà Akira có thể nhìn tôi khoả thân bao nhiêu cũng được mà, nên cậu đâu cần đi nhìn trộm ai nữa chứ, đúng không?]
[Im đi.]
[Cơ mà rõ ràng là việc chạm vào được vẫn có tác dụng hơn nhỉ?]
[...Im đi.]
Để tránh phản ứng không cần thiết với Alpha, Akira cố giữ nụ cười gượng gạo với nét mặt hơi ửng đó.
Đúng lúc ấy, một thông báo từ Carol gửi đến. Akira lấy cớ này để bảo Shizuka ngừng xoa đầu mình và kiểm tra nội dung thông báo. Đó là tin nhắn từ Carol, nói rằng cô phải rời đi vì có việc “vặt” cần giải quyết và sẽ rời đi một lát, khi nào xong sẽ liên lạc lại sau.
Dù phải ở gần để làm nhiệm vụ hộ vệ, nhưng nếu Carol đã chủ động rời đi thì hẳn chuyện đó không có gì nguy hiểm. Hơn nữa Akira cũng chẳng muốn có mặt ở nơi Carol làm cái việc vặt ấy. Nghĩ vậy, cậu gửi lại một tin nhắn đồng ý.
Sau đó, Akira cẩn thận xếp lại những trang bị cũ vào một thiết bị lưu trữ có chức năng bảo trì, đi kèm với bộ đồ gia cường mới và đặt tất cả vào một cái container tự động cỡ nhỏ. Việc nhận bàn giao toàn bộ trang bị mới đã hoàn tất.
Giờ chỉ còn việc lái xe máy để đưa chiếc container thuê này về. Trong lúc chờ Carol liên lạc lại, Akira định trò chuyện với Shizuka và những người để giết thời gian. Nhưng đúng lúc ấy, Kibayashi xuất hiện cùng Hikaru.
“Akira, cậu nhận xong trang bị chưa? Xong rồi thì đi với tôi một lát nhé, tôi có chuyện cần nói.”
“Chuyện gì?”
Kibayashi cười đầy ẩn ý.
“Về phần tôi thì là chuyện hôm qua. Còn Hikaru thì liên quan đến việc thuê nhà cho cậu.”
“Được rồi.”
Akira chẳng thể trả lời khác được. Cậu không muốn làm Shizuka lo lắng.
Kibyashi cố ý chỉ nhắc đến “chuyện hôm qua” khi nói về vụ tấn công Akira gặp phải, ông dùng cách nói mơ hồ để người ngoài không đoán được chi tiết. Nhưng nếu Akira từ chối, kiểu như để sau đi thì Kibayashi sẵn sàng kể hết ngay tại đây, ngay trước mặt Shizuka, rằng trận chiến khốc liệt đó đã làm nhà Akira bị thổi bay, thậm chí nguyên cả một khu vực xung quanh cũng bị phá huỷ nghiêm trọng, từ đó dẫn tới vụ phải bàn về vấn đề thuê nhà. Nụ cười Kibayashi thể hiện rõ ý đồ đó và Akira cũng nhận ra ông đang muốn ám chỉ điều gì.
“Shizuka-san, em xin lỗi, vì giờ có việc đột xuất nên em phải đi trước đây ạ.”
“Ừ, Akira. Hẹn gặp lại em nhé.”
“Dạ vâng.”
Tuy ngắn gọn nhưng cả hai đều chân thành đáp lại nhau. Trong cái nghề Thợ săn đầy rủi ro này, nơi cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào ấy, Akira và Shizuka mỉm cười và hứa hẹn sẽ sống sót để có thể gặp lại nhau.
Akira rời đi cùng Kibayashi và Hikaru. Sau khi cậu khuất bóng thì không chỉ Elena và Sara, mà các đại diện bán hàng từ các công ty khác cũng đồng loạt kéo tới chỗ Shizuka.
Shizuka cũng dễ dàng đoán ra mục đích của họ. Nhờ có Akira mà hôm nay doanh thu của cửa hàng đã tăng lên gấp bội. Tiếp đãi họ cũng là một phần của công việc. Nghĩ vậy, Shizuka mỉm cười và sẵn sàng quay lại vai trò tiếp đón các vị khách mới.
------
Khi Akira rời đi cùng Kibayashi, cậu vô tình ngoảnh lại và thấy Shizuka, người vừa tiễn mình đang bị đám đông vây quanh.
“Kibayashi, mấy người kia là ai?”
“Là mấy tay bán hàng thất bại trong vụ cạnh tranh cung cấp trang bị mới cho cậu. Giờ việc bàn giao trang bị đã xong rồi nên họ không còn bị ràng buộc phải ưu tiên bên thắng nữa. Thế nên bây giờ bọn họ mới đổ dồn về chủ quản lý cửa hàng, người đang có khách quen là Thợ săn hạng 70 như cậu đấy.”
Akira thoáng đanh mặt lại một chút. Thấy vậy, Kibayashi bật cười nói tiếp.
“Yên tâm đi. Tôi sẽ không hỏi cậu đang lo chuyện gì, nhưng đám người kia thừa hiểu rằng nếu làm Shizuka hay cậu bực mình thì họ sẽ gặp bất lợi trong lần cung cấp trang bị tiếp theo. Họ sẽ chỉ đưa ra những đề nghị có lợi cho cô ấy thôi.”
Nói xong, Kibayashi ra hiệu bằng tay và giục Akira đi tiếp.
“Nhưng mà việc đám người đó bu quanh cô ấy thay vì cậu còn là bởi một vài lý do khác nữa.”
“Lý do gì?”
“Thứ nhất, nếu họ dám nói với cậu ngay tại đây mấy câu kiểu như “lần tới hãy chọn sản phẩm của công ty chúng tôi” thì chẳng khác nào họ muốn ám chỉ rằng cậu sẽ sớm phá huỷ bộ trang bị mới này, từ đó dễ làm cậu khó chịu. Vì vậy thay vì nói thẳng với người khó tiếp cận hơn là cậu thì họ chọn nói với Shizuka, người dễ nói chuyện hơn. Đấy là một lý do.”
Kibayashi tiếp tục nói trong lúc cả hai đi qua hành lang bên trong bức tường.
“Thứ hai, nếu giờ họ bao vây và làm mất thời gian của cậu thì cũng đồng nghĩa với việc rút bớt thời gian của người mà cậu sắp gặp. Cái đó thì hơi phiền. Vì vậy họ tránh đàm phàn với cậu luôn ở đây, thay vào đó họ sẽ tập trung xây dựng mối quan hệ tốt với chủ cửa hàng mà cậu ưu ái, hoặc với những Thợ săn cậu hiếm hoi lập đội cùng và trông có vẻ thân thiết. Đại khái là vậy.”
“Tôi sắp gặp ai sao?”
“Ừ. Tạm thời tôi chỉ có thể nói là người ấy liên quan đến chuyện hôm qua. Bên đó cũng có lý do riêng. Chi tiết thế nào thì cậu cứ hỏi trực tiếp họ đi.”
“Được.”
Tiếp đến là Hikaru mở lời.
“Ừm... Akira, về chuyện nhà của cậu.... Tạm thời tôi đã lo liệu để cậu không phải bồi thường gì rồi.”
Hợp đồng thuê nhà của Akira quy định rằng trong trường hợp xảy ra trộm cắp hoặc tình huống nguy hiểm thì người thuê phải tự lo việc phòng vệ. Và cậu không có nghĩa vụ phải chiến đấu mà không gây thiệt hại cho các ngôi nhà xung quanh nếu trường hợp ấy xảy ra. Việc ngôi nhà bị phá huỷ cũng đã nằm trong phạm vi bồi thường và được chi trả bằng bảo hiểm tích hợp trong tiền thuê. Nếu muốn đòi hỏi gì thêm thì họ phải nhắm vào kẻ tấn công chứ không phải Akira.
Nhà cũ của cậu nằm bên ngoài bức tường phòng thủ Thành phố, nơi mà mỗi cá nhân phải tự chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bản thân. Trách nhiệm ngăn chặn các cuộc tấn công quy mô lớn từ trước khi chúng xảy ra là của các tổ chức đảm nhiệm việc duy trì an ninh khu vực. Vì chỉ là một người đi thuê nhà ở đây, Akira đương nhiên không có trách nhiệm ấy. Hikaru đã thảo luận với bên cho thuê theo hướng này.
Bên cho thuê không thể không chấp nhận. Việc lời nói của Hikaru có hợp lý hay không chẳng quan trọng. Vấn đề ở đây là liệu họ có muốn gây chuyện với Thành phố Kugamayama và một Thợ săn hạng 70 hay không. Họ chẳng còn lựa chọn nào khác. Tuy nhiên bên cho thuê cũng có những giới hạn tối thiểu mà họ không thể nhượng bộ.
“Vì thế nên... tôi biết là hơi phiền, nhưng giờ cậu có thể chuyện đi nơi khác được không? Nói thẳng ra là bọn họ không muốn cậu sống tiếp ở chỗ đó nữa.”
Nhà của Akira đã bị thổi bay cùng với cả khu phố, nhưng vì hợp đồng vẫn chưa bị huỷ nên theo lý thuyết thì cậu vẫn có thể quay lại sống ở đấy. Nhưng bên cho thuê không hề muốn chuyện đó xảy ra.
Hikaru cũng đồng cảm với bên cho thuê nên cô hy vọng Akira sẽ nhượng bộ ở điểm này. Akira hiểu cảm giác của đối phương khi họ muốn cậu rời đi, nhưng cậu vẫn băn khoăn.
“Ừ, tôi hiểu là sau chuyện đó thì họ cũng muốn tôi chuyển đi rồi. Nhưng nếu thế thì tôi sẽ ở đâu?”
“Có những căn nhà cho thuê dành cho Thợ săn hạng cao mà. Chúng được chuẩn bị cho các Thợ săn tới từ Thành phố khác đến để chinh phục Khu vực sâu hơn bên trong tàn tích Kuzusuhara đấy. Cậu thấy chỗ đó không được à?”
“...Không phải là không được, nhưng mà tôi nói trước là nếu cô giới thiệu chỗ nào có tiền thuê trên 10 triệu Aurum thì tôi thực sự không kham nổi đâu.”
“...Nhưng cậu vừa mới trả hơn 20 tỷ Aurum để mua trang bị mà. Khoản tiền đấy cùng lắm cũng chỉ là sai số thôi đúng chứ?”
“Ấy không, dù cô có nói vậy thì....”
Với một Thợ săn hạng 70 thì tiền thuê nhà vượt quá 10 triệu Aurum cũng không có gì lạ. Hơn nữa, những khu vực có kiểu nhà như vậy thường sẽ có an ninh tốt hơn, nên những vụ lộn xộn như hôm qua cũng sẽ khó xảy ra.
Dù hiểu điều ấy và biết Hikaru nói đúng, nhưng với cảm giác về tiền bạc của Akira lúc này thì việc sống ở một nơi như vậy vẫn hơi quá sức.
Lúc này Kibayashi xen vào.
“Dù có chọn ở đâu tiếp theo thì việc cậu rời khỏi chỗ đó là điều chắc chắn rồi. Khu đó chỉ dành cho mấy Thợ săn hạng 30 thôi, không có chỗ cho một thằng hạng 70 như cậu đâu. Tạm thời cậu sẽ nhà Carol nhỉ? Trong khoảng thời gian đó thì cứ từ từ suy nghĩ về chỗ ở mới nhé.”
“...Ừ, cũng đúng. Tôi sẽ làm vậy.”
Nghe thế, Hikaru khẽ thở dài. Sau khi bàn giao trang bị cho Akira thì đáng lẽ giờ Hikaru đã hoàn thành vai trò phụ trách của mình. Nhưng vì vụ tấn công hôm qua nên kế hoạch đã thay đổi. Theo chỉ thị của Inabe, cô phải tiếp tục phụ trách Akira cho đến khi vụ việc được giải quyết, ít nhất là cho đến khi các vấn đề liên quan được xử lý xong.
Việc điều tra vụ tấn công đã được Kibayashi hào hứng nhận trách nhiệm rồi nên vấn đề duy nhất còn lại của Hikaru là giải quyết chuyện nhà cửa của Akira.
“Akira, tôi sẽ gửi thông tin và các căn nhà khác cho cậu. Nếu thấy chỗ nào ưng ý thì nhớ liên lạc với tôi ngay nhé?”
“Hả? À, được thôi.”
“Chắc chắn đấy nhé? Dù có là nửa đêm thì cũng cứ gọi cho tôi, không phải ngại đâu.”
“Rồi rồi, tôi biết rồi mà.”
Hikaru cười và cố tình dặn dò kỹ càng lần nữa. Akira cũng mỉm cười nhẹ đáp lại.
Còn Kibayashi thì đứng bên cạnh nhìn cả hai với vẻ thích thủ và bật cười vui vẻ.


5 Bình luận
Sara có thể được nè.
Còn Elena chắc phải đi hướng phát triển khác. Nhờ cái danh thiếp đợt Tsubaki chăng.