[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]
Chương 219: Cuộc chiến giằng co tại tàn tích ngôi nhà
9 Bình luận - Độ dài: 6,654 từ - Cập nhật:
Duck: Hẹ hẹ :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao để ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Nhà của Akira đã bị phá huỷ tới nỗi đến cả cái xác cũng không còn. Trên đường đi cách đây không xa, có một chiếc xe moóc đang dừng lại. Đứng trên thùng xe là Babarod, tay hắn đang cầm khẩu súng và thanh kiếm khổng lồ dành cho vũ khí hình người.
Đây không chỉ là những vũ khí cỡ lớn dành cho người máy, mà là vũ khí chuyên dụng thực thụ dành cho vũ khí hình người. Vì sự khác biệt kích cỡ lớn như vậy nên người bình thường chắc chắn sẽ không thể nào cầm nổi chúng. Thế nhưng Babarod đã quấn những cánh tay kéo dài của mình quanh tay cầm và gồng mình để nâng chúng lên một cách gượng ép.
Kẻ đã thổi bay nhà của Akira chính là hắn với một loạt đạn liên thanh từ khẩu súng khổng lồ kia. Dù vậy, Babarod không hề nghĩ rằng đòn tấn công vừa rồi giết được Akira. Hắn vẫn cảnh giác cao độ, đôi mắt dán chặt về phía đống đổ nát từ các ngôi nhà xung quanh bị cuốn theo vụ nổ, hay những công trình may mắn chưa bị phá huỷ hoàn toàn.
Đúng như dự đoán, vào khoảnh khắc tiếp theo, Akira bất ngờ lao ra từ đằng sau đống đổ nát ấy. Cậu di chuyển với tốc độ cực nhanh, hai tay giương khẩu súng và xả đạn về phía kẻ thù. Babarod dùng thanh kiếm khổng lồ như một tấm khiên để đỡ lấy cơn mưa đạn, đồng thời tiếp tục siết cò khẩu súng dành cho vũ khí hình người.
Những viên đạn cỡ lớn dội xuống xung quanh, phá huỷ thêm nhiều ngôi nhà xấu số khác. Tuy nơi đây thuộc Hạ khu của Thành phố và nằm ngoài bức tường phòng thủ, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi nội đô. Ấy vậy mà cư dân sống trong khu vực an toàn bên trong bức tường kia vẫn luôn gọi đây là “vùng đất hoang” mỗi khi bước chân ra ngoài và luôn phải có vệ sĩ đi cùng. Trận chiến ác liệt lúc này chính là bằng chứng rõ ràng cho lý do vì sao họ lại nghĩ như vậy.
------
Phát hiện đòn tấn công của kẻ địch, Akira lập tức dốc toàn lực để thoát khỏi vị trí đứng ban đầu. Cậu vòng tay ôm chặt lấy Carol, dùng sức mạnh cường hoá từ bộ đồ để phá tung bức tường nhà mình, lách người qua đợt hoả lực dày đặc của đối phương và tránh né những viên đạn khổng lồ đang bay tới.
Vừa cùng Carol lao ra khỏi đó, Akira nhanh chóng di chuyển tới một căn nhà khác để ẩn nấp. Cậu cố ý phơi thân ra ngoài tầm tấn công để che chắn cho Carol, giúp cô tránh khỏi đường đạn của địch. Trong lúc dần tách ra khỏi Carol, cậu nhắm cả hai khẩu súng vào Babarod.
Và lúc đó Akira mới nhận ra danh tính của kẻ thù trước mặt. Cậu không giấu nổi sự bất ngờ.
[Là hắn...! Chết tiệt! Cuối cùng thì hắn vẫn tấn công tôi à!]
Vốn định khiến đối phương từ bỏ ý định gây sự bằng cách cho hắn thấy sự chênh lệch sức mạnh đôi bên, nhưng chắc cậu đã kích động hắn quá mức. Akira không khỏi hối hận khi nghĩ lại. Song Alpha lập tức bác bỏ suy nghĩ ấy.
[Akira, không phải như vậy đâu.]
[Không phải ư? Nhưng rõ ràng là hắn đang tấn công tôi còn gì?]
[Ý tôi không phải vậy. Dù cơ thể kia đúng là của Babarod, là kẻ mà cậu từng đối đầu, nhưng bên trong lại là một người hoàn toàn khác.]
[...Người khác sao? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?]
Dù không cần Alpha phải giải thích thêm thì Akira cũng đã hiểu được đại ý rằng bộ não bên trong cơ thể đó không phải của Babarod mà là của một tên khác. Thế nhưng lý do vì sao hắn lại điều khiển cơ thể Babarod để tấn công cậu thì cậu mù tịt. Trong lúc vẫn còn đang bối rối, Alpha tiếp tục nhắc nhở.
[Akira, chuyện đó tính sau đi, phải giành chiến thắng trước đã. Điều quan trọng bây giờ là mặc dù có vẻ ngoài giống hệt lúc trước, nhưng đó không phải là kẻ mà cậu đã từng dễ dàng đánh bại đâu. Đừng chủ quan chỉ vì nghĩ bản thân đã biết mặt hắn.]
[...Tôi hiểu rồi.]
Cuộc trao đổi ngắn ngủi ấy diễn ra chỉ trong khoảnh khắc nhờ khả năng thao túng thời gian nhận thức. Akira lập tức tập trung cao độ và cẩn trọng khi tiếp tục tấn công kẻ địch. Hai khẩu LEO phức hợp trên tay đồng loạt xả đạn C đã được nạp năng lượng bên trong với áp lực cực lớn. Thế nhưng tất cả đều bị cản lại bởi thanh kiếm khổng lồ mà hắn đang dùng như tấm khiên.
Thanh kiếm với kích thước dành cho vũ khí hình người kia, thứ vũ khí mà ngay cả khi được một cơ thể khổng lồ vung lên cũng chẳng dễ gì bị phá huỷ ấy, không chỉ vượt trội về mặt uy lực mà vô cùng bền bỉ so với vũ khí của người bình thường. Hơn nữa đó còn là trang bị dành cho các vũ khí hình người khổng lồ được Thợ săn hạng cao điều khiển. Dù có bị trúng loạt đạn C có sức xuyên phá đủ để đục thủng cả những tấm thép dày cộp thì thanh kiếm kia vẫn chẳng chút xi nhê.
Đáp lại, đối phương tiếp tục khai hoả khẩu súng có sức mạnh tương đương. Những viên đạn khổng lồ to như đạn pháo ấy bắn ra dồn dập, tạo thành cơn mưa đạn trút thẳng xuống Akira, làm cậu phải dốc toàn lực để né tránh.
Akira không hề ngây thơ nghĩ rằng thứ vũ khí bắn ra những viên đạn cỡ bự với tốc độ khủng khiếp kia sẽ sớm hết đạn. Bởi lẽ ở Khu vực phía Đông này, băng đạn mở rộng vốn rất phổ biến và chính Akira cũng đã nhiều lần được hưởng lợi từ nó. Khả năng kẻ địch phải thay đạn gần như bằng không, Akira hiểu rõ điều đó.
Thấy bản thân sẽ rất bất lợi nếu giao chiến tầm xa, Akira quyết định rút ngắn khoảng cách. Dù kẻ địch vẫn duy trì tốc độ bắn kinh hoàng, nhưng từng viên đạn đều được đặt tâm kỹ lưỡng chứ không phải nhắm mắt bắn bừa. Chỉ cần tính toán đường đạn sai một chút thôi là Akira sẽ bỏ mạng ngay lập tức.
Những viên đạn khổng lồ lao tới như cơn mưa thiên thạch đầy chết chọc và buộc Akira phải liên tục căng mình né tránh trong gang tấc. Sóng xung kích do chúng tạo ra khi sượt qua đã bị giáp trường lực của bộ đồ gia cường triệt tiêu.
Trong lúc ấy, Akira liên tục lấy khẩu súng khổng lồ của đối phương làm mục tiêu bằng hai khẩu LEO phức hợp. Dù trang bị dành cho vũ khí hình người kia có độ bền cực cao và khiến cậu không thể phá huỷ nó ngay lập tức, nhưng những loạt bắn chính xác cũng đủ sức làm chệch hướng ngắm của kẻ địch, từ đó bảo vệ được cả cậu lẫn Carol.
Hệ quả của cuộc đấu súng càng lúc càng dữ dội. Hàng loạt ngôi nhà gần kề bị đống đạn lạc phá huỷ hoàn toàn. Tuy chỉ là trận chiến giữa hai người duy nhất, thậm chí cả hai đều không có ý định làm liên luỵ tới khu vực xung quanh, nhưng Hạ khu Thành phố vẫn bị san phẳng trên diện rộng. Đây lại là một ví dụ điển hình khác nữa cho mức độ thiệt hại khi thất bại trong việc quản lý các Thợ săn hạng cao.
Tiếp tục vừa bắn vừa lùi ra sau, kẻ địch bất ngờ bị Akira bắt kịp. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa rằng Akira đã bước tầm tấn công của thanh đại kiếm.
Ngay lập tức, lưỡi kiếm khổng lồ vung mạnh về phía Akira. Khối lượng đủ sức đè nát tất cả ấy lao tới với tốc độ nhanh tới mức nhẹ tựa lông hồng. Không chỉ nhanh mà từng đường chém còn thể hiện rõ sự sắc bén của kỹ thuật và kiếm pháp thượng thừa, dù cho hắn đang phải quấn nguyên cả cánh tay dài quanh chuôi kiếm.
Chỉ cần trúng đòn là Akira chắc chắn sẽ chết. Dù Alpha có điều chỉnh lớp giáp trường lực của bộ đồ gia cường chuẩn tới đâu đi chăng nữa thì cú chém đó vẫn đủ sức chặt cậu ra làm đôi ngay lập tức.
Thế nhưng Akira vốn đã quá quen với việc né tránh những đòn tấn công có thể giết mình trong chớp mắt. Dưới trạng thái nén thời gian nhận thức tới cực độ, dù lưỡi kiếm khổng lồ đang lao tới với tốc độ khủng khiếp, Akira vẫn giữ được sự điềm tĩnh tuyệt đối. Cậu đạp mạnh vào không trung, tăng tốc và luồn lách qua khoảng trống giữa những nhát chém rồi áp sát kẻ địch – điểm mù mà vũ khí ngoại cỡ kia không thể đánh trúng và giương hai khẩu súng nhắm thẳng vào hắn.
Nhưng đồng thời, đối phương cũng nhắm súng vào Akira. Không phải bằng cánh tay dài đang cầm thanh kiếm kia mà là bằng đôi tay bình thường mọc ra từ lưng. Nó đang cầm chặt hai khẩu súng dành cho người thường và hướng nòng về phía Akira.
Lúc này đôi bên đều không còn khả năng tránh né. Tất cả đồng loạt khai hoả, đạn từ bốn khẩu súng đồng loạt bắn ra, lấp đầy khoảng trống chật hẹp giữa đôi bên bằng cơn mưa kim loại va đập vào nhau đầy chết chóc.
Akira bị xung lực từ những phát đạn bay trúng hất văng đi. Việc chỉ bị thương nhẹ như vậy là nhờ cậu đã kịp thời dùng hết khả năng của mình để né tránh, bắn chặn phần lớn đạn bay tới bằng chính loạt đạn của mình, cùng lúc ấy điều chỉnh sức phòng thủ của giáp trường lực lên công suất cao nhất trong thời khắc nguy cấp.
Chỉ cần thiếu sót bất cứ khâu nào thôi thì Akira chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây. Tuy được Alpha hỗ trợ là vậy, nhưng việc có thể thực hiện trọn vẹn tất cả các thao tác đó đã cho thấy năng lực mà Akira đã rèn luyện bấy lâu nay.
Đối phương thì hứng trọn cơn mưa đạn C cực mạnh từ Akira. Bởi hắn đang cố giữ những vũ khí khổng lồ kia nên không thể thực hiện các động tác né tránh linh hoạt như cậu. Dù vậy Babarod vẫn chưa bị hạ gục. Cơ thể tuy bị trúng đạn và khiến nhiều bộ phận lõm hẳn xuống cùng tư thế chao đảo, nhưng hắn vẫn đang đứng vững.
Vốn dĩ cơ thể của Babarod ban đầu không hề có giáp trường lực mạnh mẽ như vậy. Tuy nhiên hắn đã tận dùng năng lượng từ các bình năng lượng gắn trên vũ khí, dẫn truyền nó qua cánh tay kéo dài để tăng sức phòng thủ toàn thân, giúp khả năng chống chịu của hắn tăng vọt.
Chỉ cần điều chỉnh công suất sai lệch một chút thôi thì toàn bộ cơ thể của hắn sẽ bị phá huỷ vì quá tải. Đó là kỹ thuật tinh vi mà bản thân Babarod không thể thực hiện, nhưng kẻ đang chiếm giữ cơ thể hắn thì lại làm được.
Bị đánh văng ra khỏi khoảng cách thuận lợi để cận chiến, tức vị trí mà thứ vũ khí kia không thể tấn công, Akira lập tức lấy lại thăng băng và chuẩn bị lao tới để tiếp tục tấn công ở cự ly gần. Nhưng đối phương cũng nhanh chóng ổn định lại tư thế, đồng thời giương khẩu súng khổng lồ và thanh đại kiếm về phía Akira, hòng chuẩn bị phản công.
Song người chiếm thế thượng phong trong cuộc giằng co chớp nhoáng ấy lại không phải hắn, cũng không phải Akira.
Một tia laze cường độ cao xuyên qua không trung và bắn trúng khẩu súng khổng lồ của Babarod. Tuy không phá huỷ ngay trong một phát, nhưng nó đã xuyên thủng lớp giáp trường lực bảo vệ và khiến nòng súng bị hư hại nghiêm trọng. Đòn tấn công bất ngờ này một lần nữa khiến hắn chao đảo.
Người làm điều đó chính là Carol. Cô đang dùng một khẩu súng phức hợp có khả năng chuyển đổi sang chế độ bắn laze với phần nòng đã được mở rộng tối đa để gia tăng hoả lực.
Không phải ngẫu nhiên mà Carol từng mạnh miệng tuyên bố rằng bản thân đủ sức chiến đấu ở Khu vực sâu thứ hai thuộc tàn tàn tích Kuzusuhara. Quả thực trang bị của cô có sức mạnh cực kỳ ấn tượng. Khẩu súng khổng lồ mà ngay cả khẩu LEO phức hợp của Akira cũng không phá huỷ nổi kia giờ đã bị cô làm hỏng chỉ với một phát duy nhất.
Kết nối liên lạc với Akira, Carol mỉm cười ngạo nghễ.
[Tôi lỡ phá bĩnh một chút rồi, cậu không phiền chứ?]
Dù đang loạng choạng nhưng kẻ địch vẫn cố nâng họng súng khổng lồ hướng về phía Carol. Akira lập tức tung cú đá mạnh khẩu súng, khiến quỹ đạo viên đạn chệnh khỏi Carol và bay đi một khoảng khá xa.
[Không, tôi hoan nghênh quá đấy chứ! Cứ tiếp tục yểm trợ đi!]
Tránh né đường kiếm vừa được đối phương vung lên lần nữa, Akira đồng thời nhắm vào hai khẩu súng cỡ nhỏ trên tay Babarod và xả đạn liên hồi, hòng ngăn không cho hắn có cơ hội chuyển sang tấn công Carol.
[Thế được chứ? Nhưng nếu lần sau mà lỡ tay thì chắc tôi bắn trúng cậu luôn đấy nhé!]
Carol bông đùa và nhẹ nhàng hỏi lại, nhưng điều cô đang hỏi chắc chắn không phải trò đùa.
Cô không hề có ý định bắn trúng Akira dù chỉ một chút. Nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo rằng cô sẽ không thể bắn trúng cậu. Phát bắn vừa nãy Carol làm được là bởi đó là khoảnh khắc ngay sau khi Akira bị hất văng ra khỏi phạm vi cánh tay của gã đàn ông, và Carol chắc chắn rằng dù có rơi vào tình huống xấu nhất thì cô cũng không thể bắn trúng Akira. Cuộc chiến tốc độ cao giữa cậu và Babarod diễn ra nhanh tới mức ấy.
Dù Carol nghĩ rằng bản thân đang hỗ trợ Akira, nhưng cô không rõ liệu Akira có cảm thấy như thế hay không. Nếu hành động đó trở thành chướng ngại cho cậu thì cô sẽ ngừng can thiệp thêm. Đang suy nghĩ như vậy, Carol bất ngờ nghe Akira đáp lại với nụ cười đầy tự tin.
“Không sao đâu! Nếu có nguy cơ trúng thì tôi sẽ tự tránh! Đừng ra hiệu gì cả, cứ bắn hết sức đi!”
Giọng nói chắc nịch của Akira khiến Carol không khỏi ngạc nhiên. Nhưng cô lập tức đáp lại bằng nụ cười mạnh mẽ.
“Quả không hổ danh là Thợ săn hạng 70! Nói chuyện nghe khác hẳn! Được! Cơ mà cứ tránh đi cho cẩn thận nhé!”
Với sức mạnh này thì bộ đồ gia cường của Akira sẽ không thể nào chống đỡ được. Nếu cô bắn nhầm thì Akira sẽ chết. Việc nhắm vào một mục tiêu đang di chuyển tốc độ cao như thế sẽ càng làm nguy cơ bắn nhầm tăng cao. Carol hiểu rõ điều đó.
Nhưng Akira đã nói là cậu có thể tránh được. Nếu vậy thì việc cô do dự không bắn sẽ trở thành một sự xúc phạm đối với cậu. Nghĩ vậy, Carol tin tưởng Akira và bắn phát tiếp theo. Một tia laze với uy lực khủng khiếp tiếp tục xuyên thủng không gian, thiêu đốt mọi thứ trên đường đi và trúng vào khẩu súng khổng lồ của Babarod. Khẩu súng bị hư hại nặng nề, buộc hắn phải tăng mức năng lượng cho giáp trường lực để bảo vệ nó, từ ấy dẫn đến việc tiêu hao lượng năng lượng lớn hơn.
Dù Babarod không để bản thân bị bất ngờ thêm lần nữa, nhưng hắn vẫn không thể né được. Vì Akira đã ngăn hắn làm điều đó.
Nhờ sự hỗ trợ của Carol mà Akira chuyển mục tiêu chính của các đòn tấn công sang việc cản trở hành động của hắn. Nếu không phải tự mình tiêu diệt kẻ địch thì cậu có thể hành động tự do hơn và hạn chế liều lĩnh. Với băng đạn mở rộng, Akira tập trung dùng lực va chạm của đạn để liên tục làm hắn mất thăng bằng, đồng thời đảm bảo việc Carol không bị tấn công.
Babarod cố gắng chống trả trong tuyệt vọng. Nhưng vì đang cầm hai trang bị khổng lồ dành cho vũ khí hình người nên độ chính xác trong chuyển động của hắn kém hơn Akira. Hắn bị Akira né lưỡi kiếm, để cậu lẻn tới áp sát ở cự ly gần và đá vào khẩu súng khổng lồ. Ở khoảng cách này thì hắn chỉ có thể bắn trả Akira bằng khẩu súng bình thường và không còn cách nào để nhắm vào Carol nữa.
Thêm vào đó, dù đã gia cố giáp trường lực và chặn được các đòn tấn công của Akira, nhưng hắn không thể chống cự trước các phát bắn của Carol. Ngay cả khi đã sử dụng năng lượng từ bộ nguồn gắn trên vũ khí khổng lồ kia để tăng cường sức phòng thủ, nhưng uy lực đòn tấn công mà Carol tạo ra vẫn vượt xa khả năng chịu đựng của hắn.
Cuộc chiến hai chọi một với chiến thuật đôi bên liên tục thay đổi. Diễn biến thể hiện rõ ràng rằng Babarod đang dần bị dồn vào chân tường. Hắn đã trúng sáu phát bắn của Carol. Việc còn sống đến giờ này đã chứng tỏ sức mạnh và chất lượng trang bị của hắn. Nhưng giới hạn của Babarod đang tới gần.
Và giới hạn ấy đến sớm hơn với phát bắn thứ bảy. Một cú đá của Akira giáng mạnh vào khẩu súng khổng lồ. Đòn tấn công với mục đích làm lệch hướng ngắm. Đáng lẽ với độ bền vốn có và đã được thể hiện từ đầu đến giờ thì khẩu súng phải dễ dàng chịu được cú đá ấy, nhưng giáp trường lực bao bọc bên ngoài đã cạn kiệt năng lượng, nó không thể chịu nổi một đòn va chạm nhỏ như vậy nữa.
Khẩu súng khổng lồ vỡ tan và bị hất văng đi. Cánh tay dài của Babarod đang bám chặt khẩu súng cũng bị xé toạc và bay theo.
Đến thời điểm này thì hắn đã không cơ hội chiến thắng nữa. Việc mất đi một nửa trang bị dành cho vũ khí hình người đã khiến công suất của giáp trường lực trên cơ thể hắn giảm mất một nửa. Dù trọng lượng tổng thể giảm và giúp hắn linh hoạt hơn đôi chút, nhưng như vậy vẫn không đủ để né được các đòn tấn công của Carol trong khi hắn liên tục bị Akira cản trở. Phát bắn tiếp theo chắc chắn sẽ làm cơ thể Babarod ít nhiều chịu thương tổn và khiến hắn chậm đi, cái kết duy nhất còn lại là hắn sẽ bị tấn công cho đến nào bản thân hắn gục ngã.
Nhận ra điều đó, Babarod lập tức chuyển sang phương án tấn công liều chết. Hắn nhắm đến một cái kết khác – hoà cả làng, tức là kéo đối thủ cùng chết chung. Toàn bộ năng lượng còn lại được dồn vào thanh đại kiếm, khiến uy lực của nó tăng vọt. Lưỡi kiếm dành cho vũ khí hình người kia được thiết kế với giả định rằng người sử dụng sẽ chịu được dư chấn mà nó phát ra. Nói cách khác, với sức mạnh của một vũ khí hình người thì mức dư chấn ấy chẳng có gì đáng kể.
Nhưng với một kẻ mang cơ thể cyborg như Babarod thì dư chấn ấy lại là một vấn đề chết người. Ở mức công suất tối đa, lượng năng lượng rò rỉ từ lưỡi kiếm đủ để giết chết chính hắn. Việc dồn năng lượng vào vũ khí duy nhất ấy khiến giáp trường lực của cơ thể hắn suy giảm nghiêm trọng. Chỉ cần cầm nó trong năm giây thôi là Babarod sẽ chết. Nếu vung kiếm thì dư chấn sẽ nghiền nát cơ thể hắn.
Tuy vậy cơ thể Babarod giờ đây nếu có đứng yên không làm gì thì cũng sẽ bị hoả lực của Akira và Carol huỷ diệt. Hắn không còn bận tâm đến sự sống còn của bản thân nữa. Với quyết định ấy, Babarod dồn sức vung thanh đại kiếm. Năng lượng còn lại dồn vào khiến lưỡi kiếm phát sáng rực rỡ và hướng thẳng về phía Akira.
Nhưng quyết định của hắn đã chậm một bước.
Phát bắn thứ bảy của Carol tuy đã trúng ngay phần lưỡi kiếm ấy, nhưng cô không thể phá huỷ nó. Ở trạng thái được cường hoá tối đa, lưỡi kiếm không chỉ gia tăng sức công phá mà độ bền còn vượt xa bình thường, tới mức tia laze của Carol còn chẳng làm hư hại gì dù chỉ là một vết xước. Nhưng uy lực của phát bắn vẫn đủ để làm chậm đà vung kiếm và khiến quỹ đạo vung của nó bị lệch đi. Nhân cơ hội, Akira nhắm cả hai khẩu súng vào Babarod.
Vì đã dồn toàn bộ năng lượng vào lưỡi kiếm nên giáp trường lực của hắn đã suy yếu đến mức không thể chống lại hoả lực của Akira nữa. Bị cơn mưa đạn năng lượng nhấn chìm, cơ thể hắn hoá thành tro bụi trong chớp mắt.
Lưỡi kiếm mất đi người cầm và bay theo quán tính tới nơi chẳng ai ngờ tới. Nó càn quét qua hơn chục toà nhà xấu số trước khi dừng lại và nằm lăn lóc trên mặt đất.
Akira thở hắt ra một hơi. Kẻ địch thực sự rất mạnh. Cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi xen lẫn căng thẳng, cảm giác cứ như bản thân cậu vừa vượt qua một đại thử thách vậy.
Nhưng Alpha lại nói với nụ cười trên môi.
[Thắng dễ thế này là tốt rồi nhỉ?]
[Dễ ư? Đâu ra thế?]
Akira không kìm được mà bất mãn ra mặt. Nhưng Alpha vẫn mỉm cười tiếp tục.
[So với trận chiến trên xe vận chuyện liên Thành phố thì thế này vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều mà, đúng không?]
[Đừng lấy cái đó ra làm tiêu chuẩn chứ....]
Akira lẩm bẩm. Quả thật gã đàn ông này rất mạnh, nhưng nếu để so với Erde thì vẫn còn kém xa và cậu không cần phải liều mạng để giành chiến thắng. Hơn nữa, lần này cậu còn có sự hỗ trợ của Carol. Xét theo nghĩa đó thì chiến thắng của Akira là hoàn toàn hợp lý, thậm chí có thể nói là dễ dàng.
[...Ừ thì lần này tôi làm vệ sĩ mà lại được chính người cần bảo vệ hỗ trợ, nên chắc đúng là dễ như cô nói thật.]
Lúc ấy, Carol bước tới.
“Akira, cậu ổn chứ?”
“Ổn. Cảm ơn vì đã hỗ trợ tôi nhé. Nhờ cô mà tôi thắng dễ hơn nhiều.”
“Dễ hơn sao... trông chẳng giống vậy chút nào.”
“Bình thường còn oải hơn thế này đấy.”
“Cái này mà gọi là dễ sao? Đúng là Thợ săn hạng 70 có khác nhỉ.”
Carol mỉm cười cảm thông, xen chút trêu chọc và nhìn Akira cười khổ sở như đang tự giễu. Nhưng rồi cô nghiêm túc trở lại.
“...Nói vậy thôi chứ tôi cũng không ngờ Babarod lại tấn công thế này. Viola đang làm cái quái gì thế? Chẳng lẽ cô ta không thể đàm phán để ngăn chuyện này xảy ra à?”
Cho rằng đây là sai lầm nào đó của Viola, Carol tức giận nghi vấn. Akira nhẹ đáp lại.
“Không, kẻ tấn công không phải Babarod đâu. Cơ thể là của hắn, nhưng bên trong lại là một người khác.”
Carol bất ngờ nhìn Akira.
“...Thật ư? Làm sao cậu biết?”
Đó là vì Alpha đã nói với cậu, nhưng Akira không thể nói vậy với Carol. May mắn thay là cậu có một lý do khác để giải thích.
“Vì hắn mạnh hơn so với lần trước tôi từng đấu. Nếu vẫn là cùng một người thì tôi đã hạ hắn dễ hơn rồi.”
“Vậy à....”
Carol gật đầu, nhưng trong suy nghĩ của cô và Akira đều cùng nảy ra một câu hỏi. Nếu không phải Babarod thì là kẻ nào, vì mục đích gì, và tại sao hắn lại cố tình sử dụng cơ thể Babarod để tấn công?
_*_*_*_
Sau khi trận chiến kết thúc, nhiều người đã tìm đến chỗ Akira và Carol.
Đầu tiên là người của công ty an ninh tư nhân chịu trách nhiệm duy trì trật tự khu vực nơi Akira sống. Người này tỏ ra cực kỳ thận trọng, như thể đang tiếp cận một tổ chức thù địch trong tình thế một mất một còn vậy. Anh ta dừng xe ở một khoảng cách an toàn để không kích động Akira và Carol rồi bước ra một mình, không mang theo vũ khí, giơ nhẹ hai tay và từ từ tới gần, hệt như một nhà đàm phán tới để thương thảo ngừng bắn.
Akira và Carol tạm thời giải thích tình hình cho người này. Tuy nhiên ngay cả họ cũng không nắm rõ toàn bộ sự việc nên chỉ kể lại những gì mà cả hai biết.
Tiếp đó, những người liên quan mật thiết với Akira trong Thành phố cũng xuất hiện là: Kibayashi, Hikaru và Inabe. Kibayashi và Hikaru thì không có gì lạ, nhưng một lãnh đạo cấp cao của Thành phố như Inabe bình thường sẽ không bao giờ đích thân tới hiện trường thế này chỉ vì một khu dân cư bên ngoài bức tường bị tàn phá. Thế nhưng khi nghe tin Akira có liên quan thì ông đã huỷ mọi công việc khác để đến tận nơi.
Akira giải thích với Kibayashi và những người khác tương tự như vừa nãy, cậu chỉ nói những gì mình biết. Sau đó Akira giao toàn bộ việc xử lý với bên thuê nhà và các vấn đề khác liên quan cho Hikaru.
Hikaru vẫn là người phụ trách của Akira. Chứng kiến cảnh tượng tan hoang xung quanh mình, cô không khỏi lộ vẻ căng thẳng nhưng cũng chẳng thể từ chối. Trong lòng cô thực sự thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ rằng ngày mai mình sẽ không còn phải làm người phụ trách Akira nữa. Cô bắt tay vào công việc ngay lập tức.
Cùng đứng nhìn cảnh tượng ấy, Kibayashi lại nở nụ cười đầy hứng thú.
“Cơ mà nói thật nhé Akira, cậu lại gây ra một vụ hoành tráng nữa rồi nhỉ?”
Akira bực bội nói.
“Không phải tôi. Là kẻ tấn công bọn tôi gây ra đấy chứ.”
Akira đáp lại như muốn khẳng định mình là nạn nhân. Dù trong thâm tâm cậu cũng tự hỏi liệu không biết đó có thể xem là một lời biện minh lọt tai hay không.
“...Thật tình, giá mà bọn chúng tấn công vào ngày mai đi thì tôi đã có thể dùng bộ trang bị mới rồi....”
Đúng là xui xẻo. Akira bất mãn thấy rõ. Kibayashi bèn nhẹ nhàng nói.
“Biết đâu vì thế nên bọn chúng mới chọn hôm nay để tấn công đấy?”
“...Ý ông là sao?”
“Thì ý tôi là có thể nghĩ theo hướng đó đấy. Nếu là kẻ có đủ gan để tìm cách ám sát một người được Thợ săn hạng 70 bảo vệ thì ít nhất bọn chúng cũng phải thu thập thông tin tương xứng với mức đó chứ.... À mà vài tiếng trước cậu mới chỉ hạng 55 nên cũng có thể là do tôi nghĩ quá thôi.”
Inabe quay sang hỏi Carol.
“Bên ta sẽ tiến hành điều tra, nhưng cô có manh mối gì về danh tính kẻ tấn công không? Vì đã thuê Akira làm vệ sĩ nên chắc hẳn cô đã dự đoán được khả năng bị nhắm tới rồi, đúng chứ?”
Carol hơi lưỡng lự đáp lại.
“...Tôi cũng không biết nữa. Bản thân tôi cũng ý thức được là mình đã gây thù chuốc oán với nhiều người, còn chưa kể cách đây không lâu tôi còn bị hội Lotbreak tấn công mà.”
“Vậy sao....”
Inbae muốn xác nhận một điều rằng khả năng vụ tấn công này nhắm vào Akira thay vì Carol là bao nhiêu phần trăm. Nếu Carol không có manh mối gì về danh tính kẻ tấn công thì xác xuất vụ việc nhắm vào Akira sẽ cao hơn.
Carol cũng nhận ra ý đồ đằng sau câu hỏi của Inabe. Vì thế nên cô chỉ trả lời một cách lấp lửng rằng bản thân không chắc chắn, đồng thời ngầm ám chỉ rằng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng Akira mới là mục tiêu.
Ngoài ra, Carol còn suy nghĩ về một vấn đề khác.
Nếu mục tiêu của vụ tấn công là cô, và lý do có liên quan tới việc cô thuê Akira làm vệ sĩ thì mục đích của kẻ địch nhiều khả năng là bắt sống chứ không phải giết. Tuy nhiên lần này hắn rõ ràng nhắm tới phương án giết người. Dù kết quả có thể dẫn đến cái chết, nhưng ít nhất cũng nên có một lời cảnh báo trước như vụ Lotbreak chẳng hạn, nhưng lần này lại chẳng có gì cả.
Lý do gì mà một kẻ mạnh như vậy lại quyết tâm tấn công cô đến thế? Về điểm này, Carol thực sự không có bất kỳ manh mối nào.
“Viola, cô có đoán ra được gì không?”
Nghe tin về vụ việc, Viola đã đến đây cùng Zelos và Babarod. Sau khi được xem lại bản ghi trận chiến từ Akira và Carol, cả ba xác nhận rằng kẻ tấn công đã sử dụng chính cơ thể gốc của Babarod. Viola nở nụ cười đầy mưu mô, Zelos thì nhăn mày, còn Babarod thì mặt méo xệch đi, như thể bản thân vừa bị đổ oan một cách vô lý vậy.
Như mọi khi, Viola đáp lại bằng một nụ cười đáng ghét và nói ra điều mà khiến ai nghe xong cũng phải cảnh giác.
“Không, tôi không đoán được gì cả. Đúng là tôi đã bán cái xác đó, nhưng tôi chỉ bán cho một bên thứ ba thôi. Sau đấy nó đi đâu về đâu thì tôi chịu. Tất nhiên là từ giờ tôi cũng sẽ bắt đầu điều tra.”
Zelos xen ngang.
“Chúng tôi cũng sẽ điều tra. Dù không rõ kẻ đứng sau là ai, nhưng rõ ràng việc dùng cơ thể cũ của Babarod là có chủ ý ngay từ đầu. Nhiều khả năng đây là trò phá hoại của một đội khác để hòng đổ tội lên chúng tôi.”
Lúc đó, Akira quay sang hỏi Viola với vẻ nghiêm túc.
“Viola, tôi cũng nhờ cô. Hãy điều tra kỹ vụ này cho tôi. Dù đã tiêu diệt được kẻ tấn công, nhưng nếu còn có kẻ nào đứng sau nữa thì tôi muốn biết rõ.”
“Không thành vấn đề. Nhưng nếu đã nhờ tôi với tư cách là điều tra chính thức rồi thì nhớ phải trả công đầy đủ đấy nhé?”
“Bao nhiêu?”
“Chưa làm thì sao mà biết được chứ. Nếu kẻ đứng sau là một đối thủ càng khó nhằn thì việc điều tra sẽ càng phức tạp, chi phí khi ấy cũng sẽ tăng theo. Dù sao thì đây vẫn là vụ tấn công nhắm vào một Thợ săn hạng 70 cơ mà. Nếu muốn tôi điều tra kỹ lưỡng thì cậu phải cọc trước một khoản kha khá đấy. Thù lao càng cao thì tôi lại càng có động lực làm việc.”
Akira nhăn mặt trầm ngâm. Lời Viola nói nghe cũng có lý, nhưng vì đã định dồn toàn bộ tiền để mua trang bị mới nên giờ cậu chẳng còn mấy dư dả.
Đang phân vân không biết xử lý ra sao, Akira thấy Viola định đưa ra một đề nghị có lợi cho cô. Nhưng trước khi Viola kịp mở miệng, một ý tưởng chợt loé lên trong đầu cậu.
Akira nói với giọng đầy ẩn ý.
“Vậy thì thế này đi. Nếu cô điều tra được đến nơi đến chốn thì tôi sẽ cho rằng việc giữ cô lại là một quyết định đúng đắn. Thêm nữa, xem như tiền đặt cọc thì trong trường hợp có hiểu lầm, tôi hứa sẽ báo trước một tiếng rồi mới giết cô. Thấy sao?”
Một lời đe doạ ngầm rằng nếu từ chối cô sẽ chết. Nhưng trước câu hỏi sắc lạnh ấy, Viola lại bật cười khoái chí, như thể bản thân đang được mời chơi một trò chơi thú vị.
“Cậu đã nói tới mức đó thì tôi không thể không làm hết sức rồi. Được, tôi nhận lời.”
“Nhờ cô.”
“À mà này, cho tôi hỏi một chuyện nhé. Với cậu thì bị ai đó tấn công cũng đâu phải chuyện lạ, đúng không? Thế mà lần này cậu lại đưa ra điều kiện lớn như vậy, với tôi thì đúng là quá hào phóng rồi. Tôi có thể được biết lý do vì sao cậu lại muốn biết đến mức đó không?”
Khi trước Akira từng nói với Viola một câu rằng “Hãy khiến tôi nghĩ rằng việc tha mạng cho cô là đúng đắn đi”. Đó là một phần trong thoả thuận của cả hai trong cuộc đại chiến giữa hai băng đảng lớn ở khu ổ chuột, một giao kèo đến giờ vẫn còn chưa ngã ngũ. Có thể nói rằng, tính mạng của Viola vẫn đang trong thời gian “hưởng án treo”.
Dù sau này Viola đã đóng vai trò lớn trong việc điều hành băng đảng của Sheryl và giúp nó phát triển kinh tế mạnh mẽ thì Akira vẫn có thể giết cô mà chẳng hề do dự. Kể cả nếu điều đó gây ra thiệt hại lớn cho băng thì cậu vẫn có thể dửng dưng tuyên bố rằng “Lần sau, dù chỉ là hiểu lầm thì tôi cũng sẽ giết”.
Đó là bằng chứng cho thấy đối với Akira, mạng sống của Viola chưa bao giờ là thứ cậu để vào mắt.
Vậy nên khi thấy Akira sẵn sàng đưa ra điều kiện lớn như vậy chỉ vì chuyện này, Viola đã không khỏi ngạc nhiên. Tới mức cô nghi ngờ rằng phải chăng cậu còn có ẩn ý sâu xa gì đằng sau mà cô vẫn chưa nhìn thấy.
Trước ánh mắt dò xét của Viola, Akira bực tức đáp lại.
“Thấy lạ lắm hả? Nhà của tôi vừa bị phá tan hoang rồi đấy! Lại còn là nhà mới sửa xong nữa chứ!”
Câu trả lời ấy không hẳn đã khiến Viola thoả mãn. Nhưng cô dễ dàng nhận ra rằng sự tức giận trong giọng nói của Akira là thật chứ không phải giả vờ. Cô liền đổi giọng và cố làm dịu cơn giận ấy bằng cách phụ hoạ theo.
“Ồ, phải rồi nhỉ. Tôi xin lỗi mà. Để chuộc lỗi thì tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng cho.”
“...Nhờ cô đấy.”
Akira nhận ra bản thân đang mất bình tĩnh nên lập tức cố kìm lại cơn giận và chỉ đáp lại ngắn gọn như vậy. Rồi cậu thở dài một hơi nặng nề. Trước mặt Akira lúc này là cảnh tượng tan hoang của nơi từng là nhà của cậu, không, giờ đến nó còn chẳng đáng để gọi là “đống đổ nát ” nữa, làm cậu cảm nhận sâu sắc sự mất mát của bản thân.
_*_*_*_
Trong bồn tắm tại nhà Carol, Akira thở dài một hơi. Dù đang tận hưởng cảm giác thư giãn đầy xa hoa, nhưng hơi thở của cậu lại mang vẻ u uất. Phản ứng của cậu với Carol, người đang tắm cùng cũng trở nên chậm chạp hơn hẳn. Thậm chí cậu còn chẳng để ý mấy đến Alpha.
Nhìn Akira như vậy – hình ảnh khác xa một Thợ săn hạng 70 làm Carol mỉm cười, pha chút đùa cợt.
“Akira, cậu thích căn nhà đó đến thế sao?”
“...Ừ. Đó là căn nhà đầu tiên mà tôi phải làm việc vất vả lắm mới có được.”
“Vậy à. Thế thì tôi thực sự cảm thấy có lỗi rồi. Xin lỗi cậu nhé.”
Carol cười đáp lại nhưng thành tâm. Akira có hơi ngạc nhiên trước thái độ đó.
“Hả? Có phải lỗi của cô đâu. Là do tên khốn đã tấn công ở nhà tôi đấy chứ. Cô không làm gì sai cả. Ngược lại cô còn giúp tôi nữa. Tôi mang ơn cô mà.”
“Cậu nói vậy thì tôi nhẹ lòng hơn rồi. Nói gì thì nói chứ cho tới khi nào tìm được nhà mới thì cậu cứ thoải mái xem đây là nhà mình nhé. Dù sao thì trông cậu cũng không có vẻ gì là phàn nàn về phòng tắm nhà tôi cả.”
Akira đã công nhận phòng tắm nhà Carol tốt hơn nhà cậu, vì vậy nếu phải chọn giữa hai nơi thì Akira sẽ chọn ở đây. Vậy là mình thắng rồi. Carol thầm nghĩ và mỉm cười đắc ý.
“...Ừ. Lần tới tôi sẽ cân nhắc kỹ cái đó trước khi quyết định mua nhà mới.”
Lần tới tôi sẽ thắng. Với quyết tâm ấy, Akira nở nụ cười đầy sức sống. Và rồi cậu nghĩ tới một điều khác.
Ngôi nhà mà cậu từng phải liều cả mạng sống mới có được ấy giờ đã mất. Nhưng với sức mạnh hiện tại, cậu có thể kiếm được thứ còn tốt hơn thế mà không cần khổ sở như trước nữa. Cậu đã trở nên mạnh mẽ đến như vậy.
Ngày mai cậu sẽ nhận được bộ trang bị mới. Nếu nó đủ tốt thì việc chinh phục tàn tích theo yêu cầu của Alpha sẽ chính thức bắt đầu. Mất nhà đúng là tiếc thật, nhưng giờ không phải lúc để cậu dừng lại than vãn.
Phải cố gắng lên. Với ý chí đó, Akira lấy lại động lực. Trong tầm mắt cậu, hai người phụ nữ xinh đẹp – một có thật, một không – đều nhận ra sự quyết tâm ấy và mỉm cười hài lòng.


9 Bình luận
Thích hợp với tính cách điên loạn của ả :))
Vừa mới xong chap trc tính đi ngủ thấy sếp update r 🐸
Xong 2 chap nó đã j đâu an tâm mà ngủ r 🐸