Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]

Chương 216: Yêu cầu hộ vệ

18 Bình luận - Độ dài: 5,625 từ - Cập nhật:

Duck: Tắm tiên :'D

Thêm chương vui vẻ nhé, hẹ hẹ :3

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Akira tới thăm nhà Carol. Carol ra đón và khẽ cười khổ khi nhìn thấy Akira được trang bị đầy đủ súng ống cùng bộ đồ gia cường.

“Mời vào. Akira. Tôi chờ cậu mãi đấy. Nhưng... đến nhà con gái mà lại mặc nguyên bộ giáp gia cường như này sao? Đúng kiểu của Akira nhỉ, chẳng lẽ cậu không có bộ quần áo nào đẹp để mặc đi chơi à?”

“Tôi không phủ nhận, nhưng bộ đồ này là để đề phòng thôi. Dạo gần đây tình hình có hơi bất ổn.”

“Ồ vậy sao. Thôi được rồi. Vào đi.”

Nhà của Carol tuy nằm ở Hạ khu, nhưng đây là một căn hộ cao cấp dành cho người thu nhập cao nên nội thất bên trong vô cùng sang trọng. Nơi đây rất rộng, có nhiều phòng và đầy đủ tiện nghi. Ngoại trừ phòng tắm thì không gian sống ở đây hoàn toàn vượt trội so với nhà của Akira.

Akira tò mò quan sát nội thất xung quanh với vẻ hứng thú, nhưng cậu chẳng hề có chút ngượng ngùng nào. Nhờ kinh nghiệm từng ngủ nghỉ trong phòng dành cho khách của đoàn xe vận chuyển liên Thành phố nên cậu đã quen với những căn phòng cao cấp kiểu này. Sau khi sửa sang lại phòng tắm ở nhà, Akira từng được khuyên nên chuyển tới một căn hộ tương tự như ở đây, nhưng cậu nghĩ bản thân sẽ chẳng biết làm gì với một nơi rộng rãi như thế nên đã từ chối. Vì vậy cậu vẫn ngắm nhìn xung quanh với vẻ điềm tĩnh như đang thăm thú.

Được dẫn vào phòng khách, Akira nhận lấy ly nước từ Carol, người đang mặc đồ ở nhà. Cô lúc này diện một bộ quần áo thanh lịch và kín đáo, nhưng chúng vẫn không thể che giấu được vẻ quyến rũ tự nhiên của cô. Sức hút ấy toát ra một cách tinh tế chứ không hề phô trương. Tuy vậy, Akira chẳng mảy may để tâm đến điều đó và đi thẳng vào vấn đề.

“Thế chuyện mà cô muốn nói trực tiếp là gì?”

Carol đã lường trước được phản ứng của Akira. Vì cũng không quá bận tâm như đối phương nên cô bắt đầu nói.

“Thực ra tôi muốn nhờ cậu làm vệ sĩ.”

“Vệ sĩ? Cô định tới một tàn tích khó nào đó à? Xin lỗi nhưng hiện giờ tôi đang tạm nghỉ làm Thợ săn rồi. Đợi khi nào kiếm được trang bị mới và sửa xong xe máy thì....”

“Khoan, để tôi nói hết đã. Mấy chuyện chi tiết để sau nhé.”

Carol nói vậy và ngăn Akira tiếp tục, rồi cô bắt đầu giải thích về yêu cầu hộ vệ.

------

Sau khi nghe xong nội dung yêu cầu hộ vệ từ Carol, Akira thoáng lộ vẻ bối rối. Với cậu thì nội dung của yêu cầu lần này có phần khá khó hiểu.

Dù gọi là “hộ vệ” nhưng cũng không cần phải cảnh giác xung quanh 24/7. Chỉ cần ở đủ gần để có thể xử lý ngay khi có chuyện xảy ra là được. Thời gian yêu cầu chưa xác định nhưng trong khoảng thời gian ấy, Akira có thể tự do hành động theo ý mình. Dù là nghỉ ngơi ở nhà, thu thập di vật, săn quái hay thậm chí là nhận yêu cầu khác cũng không thành vấn đề. Miễn là cho phép Carol đi cùng thì cậu có thể tự do làm bất cứ việc gì.

Thù lao là 1 triệu Aurum một ngày. Ngoài khoản tiền cơ bản này thì nếu có chiến đấu, cậu sẽ được trả thêm phí bổ sung. Số tiền đó sẽ được thương lượng tuỳ theo sức mạnh của kẻ thù. Hơn nữa, cứ qua mỗi tháng Carol sẽ trả thêm 100 triệu Aurum.

Hơn nữa trong thời gian làm yêu cầu, Akira có thể “động chạm” Carol bao nhiêu tuỳ thích.

Nghe đến đây, Akira nghĩ rằng phần cuối cùng đó đối với cậu không phải phần thường, đồng thời Akira cũng đặt ra một nghi vấn khác.

“Này Carol, rốt cuộc yêu cầu hộ vệ này là để làm gì? Tôi phải bảo vệ cô khỏi ai, hay khỏi cái gì?”

“Chuyện đó thì... đến cả tôi cũng không biết nữa.”

“Không biết là sao chứ...?”

Akira vô thức nhăn mặt, còn Carol chỉ bật cười nhẹ nhàng đáp lại.

“Thì... thật ra yêu cầu này chủ yếu là để đề phòng thôi. Có thể là tôi chỉ đang suy diễn thái quá và mọi thứ chỉ là lo lắng thừa thãi. Tôi đâu có bắt cậu phải canh chừng nghiêm ngặt suốt ngày như thể sắp bị tập kích đâu, đúng không? Là vì lý do đó đấy.”

“Nhưng nếu đã nghĩ tới việc thuê vệ sĩ để đề phòng rồi thì chắc hẳn cô cũng đang lo lắng điều gì đó đúng không? Cô lo chuyện gì?”

“Ừm... cái này khó nói lắm. Nếu muốn giải thích kỹ thì sẽ phải đụng chạm tới phần thông tin mất phí, mà mấy cái như vậy thì không nói suông được đâu. Thế nên tôi không thể nói được.”

Akira có thể chấp nhận câu trả lời với một cái gật đầu như “Ra là vậy à”, nhưng thay vì đồng tình thì sự bối rối trong cậu vẫn ngày một lớn hơn. Theo phản xạ, cậu hỏi tiếp.

“Vậy... phần mất phí đấy là bao nhiêu?’

“Ừm... tuỳ vào mức mà tôi tiết lộ, nhưng... chắc là khoảng 10 tỷ Aurum chăng?”

“10 tỷ á!?”

Trước con số nằm ngoài sức tưởng tượng đó, Akira không kìm được mà bất giác thốt lên. Carol mỉm cười vui vẻ, trông cô đang khá thích thú với phản ứng ấy của cậu.

“À, không phải là bản thân thông tin đó có giá trị tới mức đấy đâu. Ý tôi là, nếu ai đó muốn điều tra nghiêm túc về chuyện đấy thì chi phí bỏ ra lên tới 10 tỷ Aurum cũng chẳng có gì lạ. Tôi chỉ muốn nói rằng mức giá ấy phản ánh quy mô và mức độ rủi ro của việc tìm ra nó. Có thể sẽ có người định giá thông tin này là 10 tỷ dựa trên chi phí phải bỏ ra... kiểu như vậy đấy.”

“V-Vậy à....”

Dù thế thì Akira vẫn không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trước việc đó rõ ràng là một thông tin có giá trị rất lớn. Carol khẽ cười như đang mời gọi.

“Cậu muốn nghe không? Tôi có thể nói đấy. Nhưng chỉ sau khi cậu nhận lời làm vệ sĩ cho tôi và trong phạm vi tương ứng với phần thù lao bị khấu trừ thôi. Cậu thấy sao?”

“Không, không cần đâu. Nếu nhận lời thì tôi chỉ hơi tò mò phần đó thôi. Còn nếu không nhận thì không biết cũng chẳng sao.”

“Ra là vậy. Hừm... Akira cũng bắt đầu biết thương lượng rồi nhỉ? Cậu khó nhằn hơn rồi đấy.”

Trước lời khen nhẹ nhàng của Carol, Akira khẽ cười và có chút tự mãn. Nhưng thực tế thì cậu đã bị Carol dẫn dắt. Kỹ năng đàm phán của Akira vẫn còn non lắm. Carol tiếp tục.

“Dù sao thì nếu mọi chuyện suôn sẻ thì cậu có thể kiếm được 130 triệu Aurum mà chẳng cần làm gì cả. Tôi nghĩ đây là một đề nghị khá tốt đấy.”

Nghe Carol nói lại, Akira cũng nghĩ rằng quả thực là vậy. Tuy không phải là không tò mò về hoàn cảnh của Carol, nhưng cậu nghĩ số tiền ấy đủ để khiến cậu gật đầu. Nhưng chính vì đề nghị này quá hấp dẫn nên Akira bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

“Điều kiện như thế mà chỉ khá tốt thôi sao?’

“Có thể so với việc thuê một Thợ săn hạng cao làm việc cả tháng thì giá này hơi thấp. Nhưng như tôi đã nói đấy, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì cậu chẳng cần phải làm gì cả. Nên như thế cũng hợp lý thôi.”

“...Ừ, chắc vậy.”

Akira lưỡng lự. Cậu không rành về giá cả thị trường cho những công việc kiểu này. Cậu toan định hỏi ý kiến của một ai đó rành hơn, như Hikaru chẳng hạn, nhưng cậu quyết định sẽ hỏi người gần nhất trước.

[Alpha, cô nghĩ sao?]

[Tạm thời thì có vẻ cô ấy không nói dối. Nhưng đầu tiên thì Akira, cậu có muốn nhận yêu cầu bảo vệ cô ấy không?]

[...Thì tôi đang hỏi cô nghĩ sao về toàn bộ chuyện này mà. Nếu Carol không nói dối thì là 130 triệu Aurum một tháng đấy. Nếu định tới Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara thì tôi sẽ tốn kha khá tiền đạn dược. Nếu trang bị mới không đạt hiệu quả như kỳ vọng thì tôi sẽ cần trang bị mạnh hơn, mà như thế lại phải cần nhiều tiền hơn.... Cơ mà mang Carol tới đó cùng có ổn không?]

Nếu Carol nói rằng Khu vực sâu thứ hai quá nguy hiểm và từ chối đi cùng thì Akira cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc không nhận lời.

“Carol, tôi nói trước nhé. Tôi đang có dự định tới Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara. Với điều kiện như vừa rồi thì cô sẽ phải đi cùng tôi đấy....”

“Ừ, không sao đâu.”

“Vậy thù lao lúc đó sẽ thế nào? Tôi đến đấy vì việc cá nhân mà cô vẫn trả à?”

“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ trả thêm phí bổ sung đàng hoàng.”

Carol thẳng thắn trả lời rồi tiếp tục.

“Nhưng nếu được thì tôi muôn cậu thuê tôi làm hướng dẫn viên và khoản thù lao sẽ được khấu trừ vào phần chưa thanh toán. Tôi đã tới Khu vực sâu thứ hai vài lần và cũng từng chiến đấu ở đó rồi nên tôi không phải là gánh nặng đâu. Tôi còn có bản đồ chi tiết của cả một khu vực rộng lớn bên trong đó nữa nên có thể dẫn cậu đi khá sâu đấy.”

Nghe vậy, Akira lộ vẻ ngạc nhiên. Rồi với vẻ hơi khó xử, như thể sắp nói ra điều gì đó không mấy dễ chịu, cậu đáp lại.

“...Nói thế này chắc sẽ làm cô phật lòng, nhưng tôi cũng từng tới đó một lần rồi. Lúc đấy tôi còn phải chạy trốn vì khu vực ấy quá nguy hiểm....”

Với thực lực của Carol thì Akira không nghĩ cô có thể chiến đấu nghiêm túc ở Khu vực sâu thứ hai. Nói thẳng ra là như vậy, tuy có hơi thất lễ nhưng Akira vẫn cố lựa lời để nói.

Vì đã đoán trước được sự nghi ngờ đó, Carol mỉm cười đáp lại.

“Tôi hiểu cậu muốn nói gì. Nhưng không sao đâu. Chỗ đó giờ đã trở thành chỗ kiếm tiền của mấy Thợ săn hạng cao từ nơi khác đến rồi mà, phải không? Hiện giờ tôi đã mạnh tới mức có thể chiến đấu cùng họ rồi. Hừm, tôi cũng không phủ nhận tất cả đều là nhờ vào trang bị siêu mạnh và đắt tiền mà tôi có đâu.”

“Cô có trang bị khủng thế sao.... Nhưng mà mấy đồ xịn như vậy thường bị giới hạn bởi hạng Thợ săn nên đâu có mua được chứ, đúng không?”

“Bình thường thì đúng là vậy. Nhưng nếu không theo đường chính ngạch thì vẫn còn cách mà.”

“Ồ vậy à....”

[...Alpha?]

[Cô ấy không nói dối.]

[Vậy tức là cô ấy thực sự đủ mạnh để chiến đấu ở đó sao. Giỏi thật.]

Tuy không phải là nghi ngờ hoàn toàn, nhưng sau khi được Alpha xác nhận không có lời nói dối nào, cậu vẫn hơi bất ngờ và gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

[Alpha, để tôi hỏi lại lần nữa nhé. Cô thấy thế nào? Nếu năng lực chiến đấu không có vấn đề gì thì chẳng phải cứ nhận lời là được sao?]

[Ừ, tôi cũng không phản đối gay gắt hay gì cả. Nếu nhận lời bảo vệ cô ấy thì rõ ràng là cậu sẽ kiếm được nhiều hơn. Và nếu tới Khu vực sâu thứ hai mà cô ấy vẫn trở thành gánh nặng thì ta cứ đòi thêm tiền thù lao là được thôi.]

[Quyết định vậy đi nhé.]

Akira nghĩ vậy, nhưng những gì Alpha nói tiếp sau đó khiến cậu dao động.

[Nếu phải nói có điểm gì đáng lo thì tôi hơi băn khoăn là tại sao cô ấy lại muốn nhờ Akira.]

[Tại sao?]

[Vì hẳn cô ấy cũng biết Akira là người rất dễ bị cuốn vào rắc rối mà.]

Có thể tất cả chỉ là lo xa. Cũng có thể vì Carol quá cẩn trọng nên mới thuê thêm vệ sĩ. Nhưng nếu đúng là vậy thì chẳng phải cô nên tránh xa những người dễ bị kéo vào rắc rối như Akira hay sao? Có khi chính vì đi với Akira mà những nỗi lo xa kia lại thành sự thật cũng nên. Người bình thường chắc chắn sẽ chọn người khác. Vậy tại sao cô ấy lại cố tình chọn Akira.

Alpha trình bày lý do đơn giản vì sao mình lại bận tâm đến điều đó. Và Akira hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời giải thích ấy. Cậu hơi trầm tư nhìn Carol.

“Akira? Cậu sao thế?”

“Không có gì....”

Cậu hoàn toàn có thể hỏi cho đến khi làm rõ được mọi khúc mắc. Có thể đối phương sẽ trả lời nghiêm túc. Nhưng liệu câu trả lời ấy có đáng tin hay không thì lại là chuyện khác. Chính xác hơn thì Akira không có khả năng phân biệt điều đó. Nếu cứ khăng khăng hỏi những điều mập mờ thì cùng lắm Carol sẽ che đậy chúng bằng lời lẽ khéo léo và cuối cùng cậu sẽ chẳng thu về được gì.

Nghĩ vậy, Akira quyết định chỉ hỏi điều thực sự cần thiết. Cậu nghiêm túc nhìn Carol và nói.

“Carol. Vì biết hỏi thế này có thể sẽ làm cô khó chịu nên tôi cứ xin lỗi trước. Hãy trả lời thật lòng. Trong yêu cầu hộ vệ này... cô không có ý định gài bẫy hay lừa dối tôi đúng không?”

Nếu bị qua mặt luôn từ câu hỏi này và cậu bị lừa thì cũng chẳng còn cách nào khác. Dù Carol có trả lời thật lòng tất cả những câu hỏi khác thì chúng cũng chỉ nhằm mục đích đưa cậu vào tròng, và có lẽ Akira sẽ không nhận ra điều đó.

Vậy nên Akira quyết định sẽ phán đoán bằng chính câu trả lời cho câu hỏi này. Nếu bị nói nối và không nhận ra được thì đó là cậu đã quá phụ thuộc vào Alpha mà không chịu rèn luyện kỹ năng đàm phán. Akira nghĩ vậy rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào Carol,

Đáp lại sự nghiêm túc ấy, Carol cũng trả lời với thái độ tương tự.

“Nó còn tuỳ vào cách hiểu của cậu về từ “gài bẫy” đó. Nếu ý cậu là “tôi mong cậu sẽ gặp bất lợi” thì tôi hoàn toàn không có chút ý định nào như thế cả. Nhưng trong một số trường hợp, cũng có thể xảy ra chuyện kiểu như “cậu đâu có nghe tôi nhắc tới chuyện phải chiến đấu với bọn này” và từ đó cậu nghĩ tôi đã lừa cậu chẳng hạn. Bản thân tôi cũng không thể phủ nhận nỗi lo đó. Nếu cậu bảo là cậu không thể nhận yêu cầu này nếu như tôi không thể đảm bảo tuyệt đối trường hợp ấy thì tôi cũng đành từ bỏ thôi.”

Sau khi đã hỏi những điều cần hỏi, nói những điều cần nói, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Sự im lặng và căng thẳng bao trùm giữa họ, minh chứng cho sự nghiêm túc của cả hai.

Akira là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ấy.

“Hiểu rồi. Tôi nhận lời.”

Nghe vậy, Carol cũng thả lỏng nét mặt. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn cậu. Tôi biết ơn cậu nhiều lắm.”

“Xin lỗi vì đã nghi ngờ cô. Trước đây một người tên Kibayashi có nói với tôi rằng kỹ năng đàm phán của tôi chẳng khác nào tay mơ, nếu cứ như vậy thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị người ta xỏ mũi. Nên là tôi chỉ cẩn trọng hơn một chút thôi.”

“Không sao đâu. Đừng bận tâm. Nếu cậu có thể tin tưởng tôi sau khi đã nghi ngờ như thế thì ngược lại tôi còn thấy vui ấy chứ.”

“Vậy à.”

Thấy nụ cười rạng rỡ chẳng chút muộn phiền của Carol, Akira cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

“Vì cậu đã nhận lời bảo vệ tôi nên để công bằng thì tôi cũng sẽ thanh toán trước.”

Carol thao tác trên thiết bị thông tin và chuyển tiền vào tài khoản của Akira.

Sau khi xác nhận xong, Akira ngẩng đầu nhìn Carol với vẻ hơi bất ngờ. Số tiền được chuyển là 130 triệu Aurum. Cô đã trả trước toàn bộ thù lao cho một tháng.

“...Cô chắc chứ? Trả trước cả đống tiền thế này. Lỡ tôi ôm tiền bỏ trốn luôn thì sao?”

“Ừm, lúc đó thì... tôi sẽ thất vọng lắm.”

“Thất... thất vọng hả....”

Akira bối rối. Với cậu đó không phải là chuyện có thể giải quyết bằng một câu cảm thán gọn lỏn như vậy. Nhưng Carol lại mỉm cười và nói tiếp với giọng nhẹ nhàng.

“Vì tin tưởng nên tôi mới thuê cậu làm vệ sĩ. Nếu cậu phản bội rồi bỏ trốn thì đó chỉ là do tôi đã nhìn người không chuẩn. Chỉ vậy thôi.”

Carol hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười khó đoán pha chút thách thức.

“Vậy nên Akira à. Cho tôi được kỳ vọng vào cậu nhé?”

Trước lời nói ấy, Akira cũng mỉm cười đáp lại.

“Hiểu rồi. Cô cứ kỳ vọng đi.”

“Nhờ cả vào cậu đấy.”

Người đặt niềm tin và người đón nhận nó, cả hai đều nhìn nhau bằng ánh mắt phản chiếu nội tâm chân thành của chính mình. Bất chợt Carol nói như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

“À, nói ra câu “kỳ vọng vào cậu” xong rồi mới thấy thế có hơi lạ, nhưng tôi vẫn mong là sẽ không bao giờ cần đến sự bảo vệ của cậu. Đấy chỉ là lo xa thôi, để mọi thứ kết thúc trong yên bình thì là tốt nhất.”

“Công nhận.”

Cả hai cùng cười. Dưới bầu không khí đã dịu đi hẳn, lần này Carol mỉm cười đầy mời gọi.

“Vậy ngoài tiền ra thì để tôi tặng thêm “phần thưởng khác” cho cậu nhé. Akira. Giữ đúng lời hứa, cậu có thể “ra tay” với tôi bao nhiêu cũng được. Tôi sẽ giúp cậu tận hưởng thật trọn vẹn.”

“Không ra tay gì đâu. Mà tôi cũng không cần cái phần thưởng đó.”

“Cậu vẫn lạnh nhạt như mọi khi nhỉ. Thôi cũng được. Nhưng nếu đổi ý thì cứ nói với tôi nhé. Giao dịch hoàn tất rồi nên quyền ôm tôi bao nhiêu tuỳ thích là của Akira rồi đấy. Có dùng quyền đó hay không là tuỳ ở cậu thôi.”

Dù Akira trưng ra bộ mặt ngán ngẩm không chút che giấu, nhưng Carol vẫn chẳng hề để tâm.

“Đúng rồi. Akira, cậu muốn tôi chuyển tới sống ở nhà cậu, hay là cậu dọn sang nhà tôi?”

Thấy Akira nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, Carol liền giải thích thêm.

Tiền công một tháng đã trả xong, nghĩa là hợp đồng hộ vệ đã chính thức bắt đầu. Akira phải ở cạnh Carol. Đương nhiên là cả trong lúc ngủ.

Nghe vậy, Akira cũng gật đầu chấp nhận, nhưng cậu vẫn chưa quyết định sẽ chọn bên nào.

“Tôi thì sao cũng được. Akira cứ chọn đi.”

“Cô nói thế thì tôi càng khó chọn hơn đấy....”

Thấy Akira vẫn đang phân vân, Carol liền mỉm cười tinh quái như đang trêu ghẹo.

“Nếu khó chọn quá thì thử tắm ở nhà tôi trước đi rồi hẵng quyết định? Dù sao hai ta cũng sẽ sống chung một thời gian mà. Tắm ở nơi thoải mái hơn thì chắc cậu cũng sẽ dễ chịu hơn nhỉ?”

Nụ cười có phần khiêu khích như đang nói “Nhà tôi có bồn tắm xịn hơn nhà cậu đấy”. Nhìn dáng vẻ tự tin đó, Akira đã chấp nhận lời thách thức.

------

Yêu cầu về tiện nghi bên trong các căn hộ cao cấp thì mỗi người mỗi khác, nhưng đối với Carol, một người đã tăng cường và nâng cấp cơ thể để phục vụ cho việc chiến đấu thì cô đòi hỏi phòng tắm của mình phải có chức năng hỗ trợ bảo trì cơ thể. Vì vậy chất lượng phòng tắm nhà cô vượt trội hơn hẳn so với những phòng khác.

Là người đang trực tiếp trải nghiệm điều đó, Akira ngâm mình trong bồn tắm rộng rãi và khẽ cau mày.

“C-Cái này....! ...Không, mình không thua đâu. Mình sẽ không thua đâu....”

Ngay thời điểm cậu không thể khẳng định mình chiến thắng mà lại phải tự nhủ rằng mình “không thua” thì theo một nghĩa nào đó, kết quả đã được phân định.

Người đang tắm cùng cậu là Alpha nói với giọng hơi ngán ngẩm.

[Nếu không có gì vượt trội rõ ràng thì bên nào cũng được mà. Vậy cậu tính sao, Akira?]

[Phải làm sao đây nhỉ....]

Nếu không thể chọn dựa theo trải nghiệm tắm thì giờ chỉ còn hai phương án: là để Carol sống trong nhà cậu hoặc cậu phải sống ở nhà người khác. Akira vẫn đang phân vân không biết nên làm thế nào. 

Đúng lúc ấy, Carol xuất hiện. Cô bước vào tắm trong trạng thái khoả thân hoàn toàn, như thể đó là điều bình thường rồi từ tốn ngâm mình cùng với Akira.

“...Này, có ai lại tự nhiên bước vào như thế không?”

“Thì có sao đâu. Với lại Akira làm gì hứng thú với cơ thể trần truồng của tôi chứ, đúng không?”

“Vấn đề không phải là có hứng thú hay không...”

Akira buông lời chán ngán, lúc ấy cậu mới nhận ra Alpha đã biến mất.

[Alpha. Sao cô lại ẩn mình thế?]

[Nếu để cô ấy hiểu lầm lúc cậu phản ứng với tôi thì phiền phức lắm, đúng không?]

[...À, ừ nhỉ.]

Nếu cãi lại lúc này thì thế nào cậu cũng bị Alpha trêu chọc thêm, còn chưa kể đến việc làm vậy sẽ dẫn tới rắc rối thật sự. Vì thế nên Akira quyết định không nói gì thêm nữa. Để đổi chủ đề và đánh lạc hướng suy nghĩ, cậu quay sang hỏi Carol.

“Này Carol. Sao cô lại nhờ tôi làm vệ sĩ vậy?”

Cậu đã nhận lời làm vệ sĩ rồi. Dù có trả lời ra sao thì Akira cũng không có ý định rút lui khỏi yêu cầu mà mình đã nhận. Cậu hỏi chỉ đơn thuần là vì tò mò.

Từ thái độ của Akira, Carol cũng hiểu được điều đó. Cô đáp lại một cách chân thành.

“Ngay từ lần đầu gặp thì tôi đã thuê cậu làm vệ sĩ đấy, nhớ không? Vì lúc đó cậu đã thật sự bảo vệ tôi.”

“Chỉ vì thế thôi à?”

Nghe câu hỏi mang hàm ý như rằng “chỉ có vậy thôi mà cô quyết định luôn sao?” ấy của Akira, Carol bật cười vui vẻ.

“Chỉ vì thế thôi.... Cậu nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ.”

Akira nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó.

“...Ờ thì đúng là không nhẹ nhàng thật.”

Akira từng bị một bầy quái vật máy móc khổng lồ tấn công ở khu vực nhà máy bên trong tàn tích Mihazono, và cậu cũng chỉ thoát được nhờ có Carol dẫn đường. Trong lúc chạy trốn, cả hai còn bị tấn công bằng pháo kích khi đang ở trên chiếc container bay, rồi họ phải nhảy ra ngoài và chiến đấu với một chiếc xe tăng nhiều chân ở mặt bên của một toà nhà.

Đấy là khi cậu còn rất yếu và chỉ có sự hỗ trợ của Alpha mới giúp cậu thoát khỏi hiểm cảnh ấy. Dù sau này đã trải qua vô số tình huống sinh tử tương tự, thậm chí là còn khốc liệt hơn và khiến ký ức lúc ấy dần trở nên mờ nhạt, nhưng đúng thật là nó chẳng dễ dàng gì. Nghe Carol nhắc lại, Akira cũng cảm thấy như vậy.

“Đúng chứ. Nó không hề dễ dàng chút nào. Trong tình thế cực kỳ nguy hiểm ấy, Akira không hề bỏ mặc mà vẫn cố gắng bảo vệ tôi tới cùng. Vì thế nên tôi mới tiếp tục nhờ cậu làm vệ sĩ. Bởi tôi tin rằng nếu là Akira thì nhất định cậu sẽ lại bảo vệ tôi tới cùng, giống như lần trước vậy.”

Đó không phải nhờ vào sức mạnh của tôi đâu – Akira nghĩ vậy. Nhưng cậu không để suy nghĩ ấy kết thúc chỉ bằng sự phủ nhận đó. Nếu lần này cậu lại bảo vệ được Carol một cách đàng hoàng thì vậy là đủ với cô rồi.

Akira cũng hiểu rằng cậu phải xem sự kết hợp giữa bản thân và Alpha như là “thực lực của chính cậu” để có thể tự tin thể hiện nó. Nghĩ vậy, Akira mỉm cười, như để củng cố thêm niềm tin với chính mình.

“Vậy à. Nhưng lần này tôi cũng sẽ làm việc nghiêm túc. Cô cứ yên tâm.”

“Đáng tin thật đấy.”

Carol cũng mỉm cười thật lòng đáp lại nụ cười của Akira. Nhưng rồi cô làm bộ cằn nhằn với vẻ không hài lòng.

“...Chính vì cậu đáng tin như thế nên tới mới đặc biệt chuẩn bị thêm một khoản thù lao hậu hĩnh, vậy mà Akira lại chẳng thèm đoái hoài gì cả. Cậu còn bảo không cần nó nữa chứ, nói thẳng mặt con gái nhà người ta như thế chẳng phải hơi phũ phàng sao?”

“Cô nói thế cũng khó cho tôi quá. Nhưng nếu đã nhấn mạnh tới mức đấy rồi thì cái khoản thưởng thêm đó rốt cuộc đáng giá bao nhiêu vậy?”

“Ừm... ít nhất cũng phải khoảng 20 tỷ Aurum.”

“Chém gió quá rồi đấy.”

Akira lộ rõ vẻ không tin chút nào, từ nét mặt, giọng điệu cho tới lời nói. Carol cũng đã đoán trước được phản ứng này nên chỉ mỉm cười vui vẻ rồi đáp lại.

“Tôi không nói dối đâu nhé. Trước đây tôi cũng từng nhận 2 tỷ Aurum chỉ để tiếp một người suốt đêm mà.”

“Khoan khoan khoan, cô nghĩ tôi sẽ tin chỉ vì lần này đã giảm xuống còn một phần mười à?”

“Thì đúng là tôi không được trả bằng Aurum hết thật. Phần lớn là bằng các thông tin giá trị, về tiền thì tôi chỉ nhận có 200 triệu thôi.”

Chỉ bằng một phần trăm con số ban đầu. Carol cười và nhìn Akira như muốn nói vậy là đủ thực tế rồi đúng không.

“Ừ thì... nếu là một phần trăm thì cũng có lý....”

Akira suýt chút nữa đã bị thuyết phục, nhưng rồi cậu nhanh chóng lắc đầu và tự lấy lại tỉnh táo.

“...Không, nhưng dù gì thì nó vẫn là 200 triệu đấy? Nghe thôi đã thấy vô lý lắm rồi.”

“Thật mà. Cậu không tin thì tôi buồn lắm đó. Nhưng Akira này, chẳng phải cậu có kỹ năng nhận ra người khác đang nói dối sao? Vậy cậu thử dùng nó xem tôi có đang nói dối hay không là biết thôi chứ gì?”

Bị nói tới như vậy cũng khiến người vốn chẳng tin chút nào như Akira bắt đầu bán tín bán nghi. Cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Carol, như thể đang sử dụng “kỹ năng” của mình.

[...Alpha?]

[Có vẻ cô ấy không nói dối đâu.]

[Thật hả!?]

Akira ngạc nhiên đến mức phản ứng lộ rõ trên khuôn mặt. Thấy thế, Carol mỉm cười đắc thắng.

“Xem ra cuối cùng cậu cũng tin rồi nhỉ.”

“...Xin lỗi vì đã nghi ngờ cô. Nhưng người bình thường nghe xong ai mà tin được chứ?”

“Tôi hiểu cảm giác đó mà. Vậy sao cậu không thử trải nghiệm một lần đi? Tới lúc ấy Akira rồi cũng sẽ hiểu thôi.”

Carol vừa nói vừa mỉm cười quyến rũ. Cô khẽ ngả người về phía Akira để mời gọi. Nhưng phản ứng của cậu lần này thậm chí còn tiêu cực hơn cả khi cậu không có hứng thú.

dab39358-c24c-4c81-ad0d-7a3c464f4ba8.jpg

“Không đời nào. Tới mức đó thì tôi bắt đầu thấy đáng sợ rồi đấy. Tuy không rõ lắm nhưng chẳng lẽ cái đó có chất gây nghiện hay gây phụ thuộc gì đó à?”

“Cậu nói vậy thì tệ quá rồi đấy nhé~”

Carol cười khổ và cố tình không trả lời thẳng.

------

Sau khi tắm xong, những giọt nước trên cơ thể Akira nhanh chóng bị làn gió phả ra từ bức tường phòng thay đồ thổi bay. Cảm giác đó làm thấy cậu khoan khoái. Ngay bên cạnh, Carol cũng đang để gió hong khô cơ thể trần trụi của mình, ở trên đó chỉ còn đọng lại vài giọt nước nhỏ.

“Akira, cậu đã quyết định sẽ ở nhà ai chưa?”

“À... tôi vẫn đang nghĩ.”

“Vậy à. Cũng không cần vội đâu, cứ từ từ suy nghĩ nhé. Nhưng nếu tới tối mà vẫn chưa quyết được thì hôm nay cậu cứ ngủ lại... hửm?”

“Sao thế?”

“Tôi nhận được cuộc gọi từ Viola. Lại còn đánh dấu mức ưu tiên kiểu “bỏ qua là rắc rối to” nữa chứ.”

Carol vừa nói, vừa thao tác trên bảng điều khiển tích hợp trên tường phòng thay đồ để kết nối với Viola.

“Viola, có chuyện gì thế?”

“Tôi vừa có một thông tin thú vị đây. Muốn mua không? Giá khởi điểm 1 triệu thôi.”

Sau khi Carol chuyển khoản xong, giọng Viola vang lên đầy thích thú.

“Mười phút nữa nơi đó sẽ bị bao vây đấy. Bên làm là Lotbreak, một tổ đội Thợ săn quy mô lớn. Họ được Thành phố mời về để hỗ trợ khai phá Khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara. Đội trưởng là một kẻ tên Zelos, hạng Thợ săn 77. Chính hắn đang dẫn quân tới chỗ đó đấy.”

“...Lý do bao vây là gì vậy?”

“Thêm 10 triệu Aurum nữa đi thì tôi nói cho.”

“Để sau nhé.”

Carol thẳng thừng ngắt máy rồi quay sang nhìn Akira.

“Akira, tôi hỏi trước để chắc ăn thôi. Cậu có nghĩ là chuyện này liên quan đến cậu không? Không cần kể chi tiết, chỉ cần nói có hay không thôi.”

[Alpha, cô nghĩ sao?]

[Nếu dựa trên giả định rằng mục tiêu là Akira thì khả năng cao là do Udajima đứng sau. Hắn đang rất tích cực đẩy mạnh việc khai phá Khu vực sâu thứ hai, nên rất có khả năng hắn có móc nối với tổ đội Thợ săn được mời kia. Lần trước ở bệnh viện mà cậu gặp Inabe ấy, chính ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn trang bị cho Akira nữa, nhớ không? Lúc đó cậu còn được dặn phải cẩn thận với Udajima mà.]

Lý do đó khiến sắc mặt Akira nghiêm trọng hơn đôi chút. Trông thấy vậy, Carol cũng thoáng đăm chiêu.

“Có vẻ cậu không giống kiểu hoàn toàn không biết gì cả nhỉ.”

Nhưng rồi cô chủ động mỉm cười nhẹ như để xua tan bầu không khí.

“Thôi thì cũng có thể là không liên quan tới cả tôi và cậu. Cứ mong là tôi lo hão đi, nhưng đề phòng thì vẫn hơn.”

Akira cũng cười đáp lại.

“Ừ, đúng vậy.”

Dù vẫn chưa mặc gì nhưng cả hai lập tức ra khỏi phòng thay đồ. Thay vì mặc đồ ở nhà thì họ mặc lên người bộ đồ gia cường chuyên dụng.

Carol mặc một bộ đồ mang thiết kế theo phong cách của Cựu thế giới với những đường nét sắc sảo. Vừa mặc vào, cô vừa khẽ cười khổ và than vãn.

“Vừa mới thuê được Akira làm vệ sĩ xong mà giờ đã xảy ra chuyện rồi. Không biết là do tôi may mắn hay xui xẻo nữa đây....”

“Cứ nghĩ là may mắn đi. Vì ít ra nó xảy đến lúc cô có vệ sĩ bên cạnh mà.”

Kể cả đấy có là xui xẻo đi chăng nữa thì chỉ cần đánh bại nó là được. Akira nghĩ thế và cố mỉm cười đầy tự tin.

Nhìn nụ cười đó, Carol cũng không nhịn được mà cười theo, thay cho tiếng thở dài khi nãy.

“...Phải rồi nhỉ. Cứ nghĩ vậy đi ha.”

Quả là đúng đắn khi thuê Akira. Vừa mỉm cười, Carol vừa thầm nghĩ. 

Bình luận (18)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

18 Bình luận

tks trans
Xem thêm
viola chém carol hơi nhẹ tay nhỉ :)) thông tin đó không chém 10 triệu là ít mà chỉ lấy có 1 triệu, thời gian, địa điểm, sức mạnh, thông tin đối phương. Phải nói VIola khá tài.
Xem thêm
Akira nó gay mẹ rồi. trong trường hợp đó mà cơ thể không có phản ứng gì luôn
Xem thêm
Kể chi tiết hơn wn với cuốn nhưng thiếu độ điên của akira
Xem thêm
Cái chương này sao thế này. Nội dung lôi cuốn theo hướng kỳ lạ ;))
Xem thêm
Ozu
Tkssss
Xem thêm
Ko cần giải thích thêm nữa, akira gay rồi =)))
Xem thêm
Cảm ơn anh Duck 👍 👍🦆
Nuột quá
Xem thêm
má ả Carol mượt vl cơ mà alpha vẫn ngon hơn về mặt tâm lý :))
Sherly vợ cả rồi :))
Xem thêm
Thank trans
Xem thêm