Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu
Chương 016 - Uẩn Khúc / Alice Talbot
15 Bình luận - Độ dài: 4,392 từ - Cập nhật:
ALICE TALBOT
63 ngày trước Xuân Phân,
Ánh nắng vàng ươm ấm áp đặc trưng của thành phố cảng On’oro — Thủ phủ của vùng Hyllan nhẹ nhàng đan vào tà áo trắng tinh thêu hoạ tiết hoa cúc của tiểu thư Alice Talbot khi cô rời khỏi thư viện lớn. Alice hít sâu làn không khí biển mằn mặn, cảm nhận cả cơ thể căng tràn sức sống tuổi đôi mươi. Cô xốc lại bộ ba quyển sách về lịch sử Đế quốc Huy Hoả nặng trĩu trên tay, xoay người ngắm nghía toà nhà cô yêu thích nhất rồi nhẹ bước xuống con dốc hướng về trung tâm thành phố. Hai bên đường là thảm cỏ xanh mướt lốm đốm hoa dại đủ màu, còn trước mắt là đường chân trời thênh thang nối với biển xanh thăm thẳm. Alice dõi mắt nhìn về phía ấy, mỗi bước chân nhẹ như con thuyền lướt sóng. Một ngày nào đó, mình cũng sẽ ra khơi thăm thú thế giới ngoài kia. Phải rồi, anh ấy đã hứa sẽ dẫn mình đi mà.
“Chào buổi sáng, tiểu thư Talbot.” Bà chủ tiệm bánh mỳ bên đường vui vẻ vẫy tay với cô.
“Tiểu thư lại đi thư viện đấy à?” Chú bán trái cây thích thú reo lên.
“Cậu còn lạ gì nữa? Một tuần cô ấy phải ghé chỗ đó hai ba lần.” Ông chủ tiệm cà-phê bên cạnh vừa nói vừa chỉnh lại bàn ghế ngoài sân.
“Trông những quyển sách dầy cộm to đùng ấy kìa. Số chữ trên một trang khéo còn nhiều hơn lượng sách tôi đọc cả đời đấy.” Anh nhân viên trong quán đang khệ nệ bưng hàng nhưng vẫn chen vào một câu. “Thật là nể tiểu thư quá!”
Nghe vậy, Alice chỉ mỉm cười lịch sự và cúi đầu chào họ rồi rảo bước thật nhanh. Thế nhưng cô vẫn nghe thấy những lời xì xầm vô cùng xấu xí từ mấy kẻ ngồi lê đôi mách gần đó.
Hừm, học hành cho cố vô. Sau này liệu có hơn được bà mẹ hạ đẳng không?
Thật! Không biết ngủ với ai mà trèo được ghế Thống đốc. Tôi thề là tôi không hề bỏ phiếu cho mụ ấy.
Lại còn cần bỏ phiếu ư? Ở vùng Hyllan này, tiền quyết định tất cả. Ông còn lạ gì?
Khổ thân. Có người bố là Chánh án lỗi lạc mà lại bị người mẹ điếm đàng làm liên luỵ.
Xin lỗi chứ. Còn chưa biết ông Ryan có phải cha ruột cô ấy không. Ngài Chánh án có công nhận tiểu thư đâu?
Thế mà bà Thống đốc vẫn mặt dày để tiểu thư theo họ Talbot.
Cũng có thể họ là cha con ruột lắm chứ! Trí Đần ơi, ông nói mà không chịu nghĩ xem. Tiểu thư Alice theo họ Talbot công khai thế nhưng ông Ryan có bao giờ lên tiếng phản bác đâu.
Thế thì sao ngài Chánh án lại không chịu nhận con? Ông nói tôi nghe xem!
Thì… Chắc vì xấu hổ ấy mà. Bà vợ thế kia thì…
Mấy quyển sách trên tay Alice chợt trĩu nặng. Bước chân cô cũng chững lại một chút. Tiểu thư nhà Talbot siết chặt ngón tay. Cô nuốt khan, ngẩng mặt lên cao. Lũ hải âu ồn ào láo nháo chao liệng khắp khu chợ trung tâm như ruồi nhặng bâu trên một bãi xú uế. Alice rẽ vội lên con đường lát gạch quen thuộc dẫn lên ngọn đồi cao nhất thành On’oro. Biển xanh vẫn rì rào sóng vỗ nơi khoé mắt cô. Phía trước mặt, Dinh Thống đốc khổng lồ xây bằng đá màu trắng kem với những ô cửa sổ hình vòm dần hiện ra. Lồng ngực Alice lại càng thêm nặng nề, còn nặng hơn cả ba quyển sử ký trên tay. Cô biết rõ ai đang chờ mình trong toà nhà lạnh lẽo ấy.
“Thưa tiểu thư!” Một giọng nói reo vang khiến Alice giật mình. “Khéo quá! Lại gặp cô ngay trước cổng thế này.”
Alice ngẩng lên nhìn người vừa bắt chuyện với mình. Nhận ra viên bưu tá thân quen, tâm hồn cô như được cứu sống. Gấp gáp, cô vội hỏi. “Có thư cho tôi sao?”
“Đúng vậy ạ!” Nhân viên bưu tá vừa đáp vừa lục lọi trong túi. Anh rút ra một phong bì trắng có đóng dấu triện của Đại sứ quán Illuminus. “Thưa cô, đây. Của ngài Đại sứ Paul Hemingway.”
Alice nhã nhặn nhận lấy thư, rõ ràng đang cố kìm bản thân không xé ngay ra đọc. Cô lắp bắp tiếng cảm ơn rồi nhanh chân chạy vào khuôn viên Dinh Thống đốc. Alice lướt qua hàng cây xanh rì và đài phun nước có bức tượng Trí Thần đang ôm đầu. Cô leo nhanh lên bậc thềm, đẩy vội cửa rồi lập tức rẽ vào hành lang bên trái đại sảnh. Alice vòng qua mấy khúc quanh nữa để lên cầu thang dẫn tới căn phòng đọc sách yêu thích của mình. Tiểu thư đặt bừa ba quyển sử ký xuống bàn rồi ôm lá thư ra ngay ban-công. Ngón tay cô chợt lóng ngóng run rẩy. Mãi đến khi thấy nét chữ thân quen, Alice mới bình tâm trở lại.
Cô ngấu nghiến từng câu từng từ Paul viết. Mỗi dòng thư đều chất chứa nỗi nhớ mong da diết anh dành cho cô. Thế nhưng đến cuối cùng vẫn là lời xin lỗi vì Paul buộc phải ở lại Huy Hoả Quốc để chúc mừng Hoàng đế Long Cao Trí vừa nạp thêm tần tử từ Vương quốc Maranha.
Anh sẽ vượt sóng vượt gió về với em ngay khi có thể. Hãy chờ anh nhé. Anh đã chọn được quyển từ điển Hoả ngữ sang Toàn ngữ chi tiết nhất cho em rồi.
Mãi nhớ mong và yêu thương em nhiều,
Paul Hemingway.
Alice thở hắt ra. Cõi lòng cô nặng trĩu. Nắng xuân đổ xuống ban-công một dáng hình lẻ loi. Cô bỗng nhớ người mình yêu da diết. Không sao. Không có gì phải buồn hết. Đó là trách nhiệm của Paul. Anh ấy phải hoàn thành nghĩa vụ với đất nước trước đã. Chuyện yêu đương sao mà quan trọng bằng.
Tiểu thư Talbot dõi mắt nhìn về phía bến cảng lúc nào cũng nườm nượp người. Các thương nhân tay ôm sổ sách đứng cạnh quản sự vừa cầm roi hăm he vừa luôn miệng quát tháo. Đoàn nô lệ người khỉ với lớp lông màu cam sáng rực dưới ánh nắng chói chang đang hì hục khuân vác những thùng hàng to sụ. Đâu đó lác đác những người lính hải quân trong quân phục xanh thẫm đang thả bộ thong dong dọc theo cầu cảng. Âm thanh nhốn nháo ấy chốc chốc lại chen vào tiếng kèn báo hiệu thuyền bè sắp cập bến. Và chính lúc đó, Alice chợt nhìn thấy một chiếc thuyền Illuminus có treo kèm cờ của Huy Hoả trông vô cùng quen thuộc đã neo ở đó từ bao giờ. Cô đứng bật dậy, rướn người qua lan can để nhìn cho rõ hơn và chợt, có ai đó kéo cô trở vào.
“Cẩn thận!” Chàng Đại sứ hốt hoảng la lớn. “Ngã bây giờ đấy!”
Trong tích tắc, trái tim Alice như vút bay. Cô tròn xoe mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Mái tóc vốn vàng óng như nắng On’oro giờ bết bát mồ hôi. Gương mặt đã sạm đi nhiều và quanh miệng hiện rõ dấu râu chưa cạo. Quầng mắt thâm mệt mỏi nhưng chẳng che khuất nổi niềm hạnh phúc khi được ôm cô vào lòng.
“Paul?” Alice run lên. “Sao… trong thư?”
“Em đọc rồi à?” Anh chàng Đại sứ cười khổ sở. “Lúc vừa gửi bức thư ấy đi là ngay hôm sau anh nhận được lệnh triệu hồi gấp của Đệ nhất Phu nhân về Thủ phủ. Anh hy vọng sẽ bắt kịp với bên bưu cục để chặn lá thư ấy, kẻo em đọc lại buồn. Nhưng mệnh lệnh là trên hết. Anh vừa cập bến Sylvurskelle sáng mấy hôm trước là phải chạy qua lâu đài Strone để gặp Đệ nhất Phu nhân liền. Xong việc, anh lại nháo nhào qua bưu cục thì được biết họ đã gửi thư đi rồi. Thế là ngay trong chiều, anh lên thuyền về On’oro gặp em luôn đấy.”
Nói xong, Paul kéo Alice lại gần và đặt lên môi cô một nụ hôn. Alice đỏ mặt. Tay cô bấu chặt lấy váy áo khiến những bông cúc thêu tinh tế trông như rơi rụng lả tả. Alice thì nhẹ nhàng nếm mùi vị nắng gió trên đầu lưỡi người yêu. Paul thì trái ngược. Anh ngấu nghiến như muốn nhai nuốt tiểu thư Talbot, cho bõ những ngày xa cách. Đến khi họ buông tay, cả hai đều hổn hển không ra hơi.
“Huy… Ý em là… Anh ở Huy Hoả Quốc… thế nào?” Alice lúng túng đỏ mặt.
“Ừm, cũng ổn.” Paul gãi gãi mái tóc vàng ươm bù xù. “Huy Hoả Quốc vẫn nóng rực như thế. Cũng may Toà Đại Sứ đặt ở kinh thành thuộc An Lư Châu trên cao nguyên nên cũng không đến nỗi. Em không tưởng tượng được mé phía tây đâu, khúc Sa Trung Hoả Đạo giáp với sa mạc Đại Kim ấy. Nóng như lò than!”
Alice cười tít mắt. “Vậy còn công việc thì sao? Anh có cực lắm không? Từ khi nhậm chức đến nay, anh mới về được chưa tới năm lần. Em tò mò muốn biết anh làm gì ở Đại Sứ Quán quá.”
Paul được thể có người hỏi thăm thì liền ưỡn ngực lên kể. “Chà, anh chủ yếu giải quyết những chuyện liên quan đến công dân Illuminus xảy ra trên đất Huy Hoả ấy mà. Xem nào, giàn xếp hoà giải mâu thuẫn với người địa phương, chủ yếu toàn là thương nhân. Rồi còn chứng minh thân phận để người Illuminus thuê đất thuê nhà xưởng, cũng vẫn là thương nhân.”
“Vẫn là thương nhân à?” Alice trêu. “Cứ đà này có thể anh cũng học lóm được nghề luôn.”
Paul cười gượng gạo. “Nếu nói về buôn bán thì làm sao giỏi bằng mẹ em được. Bà Thống đốc là chuyên gia trong lĩnh vực này rồi.”
Bỗng dưng nghe nhắc đến mẹ khiến nụ cười trên môi Alice héo đi. Bầu không khí vui tươi liền trở nên gượng gạo. Thấy mình vừa lỡ lời, Paul vội vàng quay lại chủ đề cũ. “Cơ mà quan trọng nhất vẫn là duy trì sự hiện diện của Illuminus trong các nghi lễ quốc gia của Huy Hoả.”
Paul kéo Alice lại gần. Anh hí hửng kể tiếp. “Trước khi về đây nhé, anh vừa đại diện Đệ nhất Phu nhân tham dự buổi tiệc nạp tần của Cao Trí Đế. Ngài ấy đón một Quận chúa từ Maranha vào hậu cung. Cô ấy họ Ngưu, được phong Dung tần. Chà, lại một cuộc hôn nhân chính trị nữa. Cao Trí Đế và cô Dung tần ấy đâu có tình cảm gì với nhau, thậm chí còn chưa từng gặp mặt nữa…”
Lúc ấy, Alice chợt nhận ra một điểm kỳ lạ giữa những lời Paul vừa nói. Khoan đã, có gì đó không hợp lý ở đây…
“Tại… Tại sao lại là đại diện cho Đệ nhất Phu nhân mà không phải là Tổng thống? Và cả chuyện lúc nãy anh nói nữa. Sao người phát lệnh triệu tập anh lại vẫn là cô ấy?” Alice vừa hỏi vừa gỡ bàn tay Paul khỏi gò má bầu bĩnh trắng tươi của mình.
“À, không có gì đâu…” Chàng Đại sứ lắp bắp. “Ai mà chả được. Tổng thống bận ấy mà.”
Anh ấy đang giấu mình. Thái độ sợ sệt này đáng nghi quá... Cổ họng Alice như nghẹn lại. “Vậy anh bị gọi gấp về Thủ phủ để làm gì thế?”
Paul xua tay. “Có văn kiện khẩn cần gửi đi Huy Hoả Quốc ấy mà.”
Gửi văn kiện thôi mà lại cần Đại sứ có mặt trực tiếp sao? Alice cau mày. Chắc chắn là một thông điệp bí mật không tiện lưu thành văn bản nên bắt buộc phải khẩu truyền. Nhưng chuyện gì mới được? Có nguy hiểm đến tính mạng Paul không?
Tiểu thư Talbot thở dài, nét mặt cũng trầm xuống. “Anh Paul, nói thật em nghe xem nào. Thủ phủ có biến cố gì rồi đúng không?”
Viên Đại sứ lúng túng thấy rõ. “Em nói gì vậy? Tất cả đều ổn mà.” Rồi anh lại nắm lấy tay cô. “Đừng nói mấy chuyện này nữa. Anh không có nhiều thời gian bên em đâu…”
“Thế thì mời cậu đi cho.” Một giọng nói đanh đá quen thuộc vang lên khiến Paul sợ đến buông thõng hai tay. “Ở đây cũng không hoan nghênh cậu cho lắm.” Gót giầy bà Judy lộp cộp nện trên sàn như tiếng mưa đá. Bóng bà sừng sững đổ dài trên tường. Trên người bà là bộ váy dài lết thết thêu tay một ngàn bông hồng quá sức phù phiếm. Con trên đầu là chiếc mũ khổng lồ được tạo hình mô phỏng con tàu Viễn Chinh Thần Tốc nổi tiếng của On’oro.
“Thưa bà Thống đốc…” Giọng Paul run bắn cả lên. “Con… À không, tôi… Tôi đến để…”
“Alice!” Bà Judy cắt ngang. “Bàn chuyện chút.” Và bà liếc qua Paul vẫn còn đang đứng bối rối xoa tay. “Chuyện riêng.”
Paul há miệng định nói gì đó nhưng cái trừng mắt của bà Thống đốc khiến anh cứng họng. Quai hàm Paul ngạnh ra. Anh chỉ còn cách cúi đầu phục tùng.
“Mẹ à!” Alice tặc lưỡi định phản kháng nhưng Paul đã vội vàng cúi chào.
“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi xin phép không làm phiền bà Thống đốc ạ.” Paul lại quay sang nắm tay Alice. “Tạm biệt em yêu. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà. Gửi thư cho anh nhé.” Rồi anh nhanh chóng rời đi, không kịp để Alice nói thêm tiếng nào.
Trái tim Alice chùng xuống. Cô lặng lẽ nhìn theo bóng hình Paul lật đật rời khỏi phòng đọc sách. Ánh mắt đau đáu khi anh lén quay lại nhìn cô thêm lần nữa khiến Alice nghẹn ngào. Chàng trai nhút nhát ấy hấp tấp hối hả như sợ bà Judy sẽ cho người lôi đầu đá đít anh ra khỏi Dinh Thống đốc vậy. Đến khi nào anh ấy mới đủ mạnh dạn để đối đầu với mẹ nhỉ?
Bà Judy hừ nhạt, không hề giấu diếm sự khinh thường. “Cái thằng bạc nhược. Alice, con nên sớm dẹp nó qua một bên đi. Mẹ không bao giờ cho phép con đến với nó đâu. Nhìn cái kiểu khúm núm hèn nhát của nó xem…”
“Anh ấy kính trọng mẹ nên mới thế mà.” Alice bực dọc cắt ngang.
“Kính trọng?” Bà Judy phá lên cười. “Nó chỉ muốn mẹ chết đi cho rồi để còn nhảy lên người con. Nhưng nó chẳng dám hó hé gì. Chỉ cần mẹ quắc mắc lên là đủ hù nó chạy xì khói rồi. Con thật sự muốn lấy một thằng đàn ông như vậy làm chồng sao?”
Tim Alice như có dao đâm vào. Cô mở miệng định cãi nhưng chẳng nói được lời nào. Cô biết mẹ nói đúng. Alice quá rõ tính cách của Paul. Nhưng chỉ vì vậy mà rời xa anh ấy thì...
“Ngoan đi con gái. Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.” Bà Judy lại gần và nắm lấy tay cô. “Mẹ đã chọn sẵn cho con nhiều đối tượng lắm. Con tha hồ xem xem con thích người nào kẻo lại bảo mẹ ép buộc. Toàn là công tử nhà quý tộc lâu đời đấy!”
“Con không thích ai cả!” Alice vùng ra. Mắt cô nóng lên như có lửa đốt. “Paul thì có gì không được? Gia tộc Hemingway cũng hiển hách mà. Anh ấy lại còn là Đại sứ…”
“Chính vì nó là Đại sứ nên mẹ mới không ưng đấy!” Bà Judy lớn tiếng. “Con thấy nó ăn dầm ở dề bên Huy Hoả Quốc quay năm suốt tháng, được mấy lần về nhà? Con tính lấy chồng mà sống quạnh quẽ cô độc như mẹ à? Lỡ có chuyện gì xảy ra, nó cũng chẳng kịp về để lo cho con. Mà có về đến thì với cái tính hèn nhát đó cũng chẳng dám làm gì ai? Làm sao mẹ yên tâm được chứ?”
Alice mím chặt môi. Cô im lặng một chút rồi gầm gừ chống cự. “Vậy mẹ xem người mẹ chọn cho con kìa. Tổng thống Richard Williams… Mẹ nói thì hay lắm. Chắc gì người ta đã thèm nhìn đến mình. Chỉ vì mẹ vồ vập quá mà giờ đây hai mẹ con ta thành trò cười cho thiên hạ. Còn ai ngó ngàng đến con ngoài anh Paul chứ?”
“Sao lại không?” Bà Judy cáu lên. “Mày cứ nghĩ tiêu cực. Chừng nào mẹ còn ngồi ghế Thống đốc thì chừng đó vẫn còn có đứa muốn cưới mày. Chưa kể, trong tay mẹ còn nắm bao nhiêu là bí mật dơ bẩn của đám quý tộc ấy. Lại còn sợ chúng nó không quỳ xuống xin cưới con về sao?”
Hôn nhân như thế thì chẳng khác gì giao dịch mua bán… Alice ngán ngẩm gục mặt xuống. “Mẹ chỉ xem con như kế hoạch dự phòng thôi. Nhiệm kỳ Thống đốc rồi cũng sẽ qua. Nếu con không nhanh chóng được gả vào nhà có gia thế và tự mình thâu tóm quyền lực thì tương lai mẹ sẽ không còn vị trí xã hội nữa. Mẹ muốn thông qua con để sống xa hoa tiếp chứ gì?”
“Mày!” Judy giơ tay lên, định giáng một cái tát vào mặt Alice, nhưng rốt cuộc bà lại thôi. “Con vẫn còn ngây thơ lắm. Con vẫn còn tin vào tình yêu đôi lứa, những lời hứa hẹn của thằng nhóc kia làm con mụ mị. Đọc sách nhiều mà, con còn chưa rõ thế giới này như thế nào sao?”
Rồi Judy đến đứng cạnh con gái mình. Mắt bà xa xăm nhìn ra biển cả. Mô hình chiếc thuyền khổng lồ trên đầu bà dập dềnh giữa màu trời và màu biển xanh. “Con trách mẹ cũng được. Nhưng mẹ làm vậy chẳng có gì sai cả. Sinh ra là phụ nữ đã phải chịu muôn vàn bất công rồi. Chúng ta phải biết tính toán cho tương lai của mình. Nói đâu xa, con nhìn thằng cha con xem. Lúc hắn phong lưu đè mẹ dưới thân thì bao nhiêu lời tốt đẹp cũng nói được. Thế nhưng khi mẹ mang thai thì tìm đủ mọi cách để trốn tránh. May là mẹ khôn, đã tính được kế hiểm để lão Ryan không cách nào phủi tay. Vậy nên giờ con mới có họ có tên đấy.”
Alice vẫn im lặng. Tay cô vò nát mấy bông hoa cúc thêu trên váy áo mình. Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ kể rõ cho cô nghe chuyện giữa mẹ và cha. Những gì cô biết về Chánh án Ryan Talbot chỉ có sự nhẫn tâm và khốn nạn mà mẹ rót vào tai cô. Thế nhưng, Alice vẫn luôn nhận được thư và quà sinh nhật từ cha. Ông âm thầm giúp cô học hành, hỏi han khi cô ngã bệnh. Nhưng tất cả những sự quan tâm ấy đều phải trả một cái giá mang tên “bí mật”. Chánh án nói rất rõ ràng rằng ông vẫn cho phép Alice mang họ Talbot nhưng cô không bao giờ được rêu rao hay tự xưng mình là con gái ruột của ông.
Rốt cuộc ông ấy có phải cha mình không? Giữa ông ấy và mẹ đã xảy ra chuyện gì?
“Được rồi, không cãi nhau nữa.” Bà Judy cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ phiền muộn của Alice. “Mẹ có chuyện quan trọng hơn phải bàn với con đây.”
Chỉ có những lúc thế này thì mẹ mới cần đến mình. Alice nén tiếng thở dài. Cô chợt nhận ra mình vẫn đang bấu chặt những bông hoa cúc trên váy đến nhàu nhĩ. Cô mệt mỏi nuốt cơn giận như bao lần trước đây. Hít một hơi sâu, cô đáp không chút cảm xúc. “Vâng?”
“Có mật báo rằng Tổng thống Richard Williams lâm trọng bệnh. Hiện giờ đã uỷ quyền xử lý chính vụ cho Đệ nhất Phu nhân Charlotte.” Bà Thống đốc nói khẽ.
Ra vậy… Ra đó là lý do Paul nhắc tới cô ta chứ không phải Tổng thống. Alice nhíu mày suy nghĩ. “Đáng ngờ thật chứ. Sao bỗng dưng lại đổ bệnh ngay lúc này? Lại còn bệnh nặng đến nỗi không thể điều hành đất nước được nữa.”
“Nếu quả thực Charlotte là thủ phạm thì cô ta quả là một người không đơn giản.” Bà Judy nhếch môi cười. “Con cũng cảm thấy đáng ngờ đúng không?”
“Vâng, mặc dù không có bằng chứng nhưng con không nghĩ cuộc hôn nhân này là vì tình yêu thật sự đâu.” Alice trầm ngâm. “Charlotte hoàn toàn có lý do để ra tay mà. Người dân bình thường có lẽ sẽ bị dắt mũi bởi cái trò đưa huyết chuỷ ra làm thủ phạm nhưng con vẫn tin vụ án đó là nguỵ tạo. Tất cả đều do một tay con người làm hết. Và chủ mưu là phe Richard.”
“Lợi hại đấy.” Thống đốc gật gù. “Vậy con thấy, bước tiếp theo Charlotte sẽ làm gì?”
“Nếu là con thì con sẽ tìm vật thế thân.” Alice trả lời tự tin. “Các Thống đốc nhất định sẽ nghi ngờ cô ta nên Charlotte bây giờ hẳn là đang tìm một kẻ chịu tội thay… Hoặc cô ấy đã có rồi cũng nên. Nếu đã khống chế được Tổng thống thì hẳn là không hành động một mình đâu. Đằng sau Charlotte rất có thể là cả một hội nhóm bí mật đấy.”
“Và đám người này đang thao túng toàn bộ Thủ phủ.” Mắt bà Judy sáng lên. “Không, tìm một tên gánh tội thay chưa đủ đâu. Charlotte còn phải tìm liên minh, tìm người bảo vệ cho mình. Được lắm, con bé này rất cao tay đấy!”
Nhìn nét mặt mẹ, Alice bỗng run lên. “Mẹ lại định làm gì thế?”
Judy bất chợt xuýt xoa. “Ái chà, nếu mà biết trước có ngày này thì hôm làm lễ Tuyên Thệ mẹ đâu có cần phải đi theo cái thằng ranh Richard đó mà nịnh bợ chứ. Chẳng cần biết Charlotte có phải chủ mưu hạ bệ thằng khốn kiếp đó hay không, chỉ cần cái thằng con hoang của con ả ti tiện đó bị hất cẳng thì mẹ đã vui lắm rồi.” Nói đến đây, Judy bỗng bật cười khanh khách như tiếng những đồng tiền lanh canh trong túi.
“Con vẫn không hiểu tại sao mẹ lại ghét Tổng thống Richard và cố phu nhân Lily đến vậy.” Alice gặng hỏi.
Bà Judy bỗng gắt lên. “Đừng tọc mạch chuyện người lớn. Con cứ việc ngoan ngoãn suy nghĩ giúp mẹ nên gửi món quà gì để ra mắt Đệ nhất Phu nhân đi.”
Alice nhìn mẹ châm một điếu thuốc rồi lại liếc xuống lá thư của Paul. Trong đầu cô hiện lên ngổn ngang hàng loạt lo lắng. Mật hàm anh được lệnh gửi tới Huy Hoả Quốc là gì vậy Paul? Liệu anh có gặp nguy hiểm không? Sắp tới Illuminus sẽ ra sao đây?
“Mẹ, đứng dính vào chuyện này được không?” Alice run lên và nắm chặt tay mẹ. “Giờ mẹ đã là Thống đốc rồi. Không thể nuông chiều ý riêng mà ảnh hưởng đến toàn bộ người dân được.”
Paul luôn đặt trách nhiệm lên đầu còn mẹ lại luôn ưu tiên bản thân. Sao hai người lại khác biệt nhau đến vậy? Lồng ngực Alice nhói lên. Cô chợt nhận ra rằng giữa chàng trai mình yêu và mẹ mình sẽ không bao giờ có tiếng nói chung.
Bà Judy quắc mắt lên nhưng rồi lại dịu xuống trong tích tắc. Bà vuốt ve Alice. “Không sao, mẹ biết cân nhắc mà. Cứ yên tâm. Sẽ không ai ở Hyllan bị gì cả. Mẹ sẽ tính cho họ và cả con nữa, con yêu. Hãy nhớ lấy điều này nhé Alice, trong thế giới mà bọn đàn ông thống trị, thì phụ nữ chúng ta phải biết giúp đỡ nhau hết sức để tồn tại. Thế nên, mẹ nghĩ Charlotte sẽ là một người bạn tốt của mẹ con mình đấy.”
Chẳng phải cũng chính mẹ luôn nhắc nhở con rằng kẻ thù lớn nhất của một cô gái luôn là một cô gái khác sao? Tiểu thư Talbot thở dài nhìn bà Thống đốc rời đi. Trong lòng đắng ngắt vì biết rõ mẹ mình sẽ không bao giờ chịu bỏ qua bất cứ cơ hội trèo cao nào.
Alice mệt mỏi quay nhìn ra biển. Ước gì mình có thể rời khỏi đây. Không còn những tranh đấu vô nghĩa nữa. Chỉ có mình và thế giới vô tận để khám phá…
Bên ngoài kia, bầu trời luôn tràn ngập ánh nắng ở On’oro bỗng có vài đám mây xam xám lãng đãng trôi. Ngoài cửa sổ, đâu đâu cũng tràn ngập màu xanh mát của cỏ cây và lốm đốm đủ sắc hoa bốn mùa. Muôn nơi vang vang tiếng các nhạc công đường phố đang hứng chí biểu diễn và tiếng cười nói vỗ tay của các khách bộ hành. Và trong tiếng nhạc réo rắt ấy, một hồi kèn vang lên báo hiệu có thuyền chuẩn bị rời bến. Alice dõi mắt nhìn theo. Con tàu mang theo cờ Illuminus và cờ Huy Hoả đang rục rịch ra khơi, mang theo người cô yêu thương nhất.


15 Bình luận
- Sửa toàn bộ chương.
- Thay đổi cách tiếp cận và triển khai.
- Loại bỏ các nhân vật thừa.
- Xác định rõ tính cách nhân vật góc nhìn Alice Talbot và xác định hình ảnh biểu tượng gắn liền với nhân vật.
- Đồi tên địa danh cho phù hợp với bối cảnh văn hoá lịch sử.
- Loại bỏ các đoạn lỗi exposition, lỗi info dump.
- Tạo hội thoại khắc hoạ rõ hơn mối quan hệ tam giác Paul - Alice - Judy.
- Reference Huy Hoả Quốc sớm, tạo tiền đề cho subplot tương lai.
Thêm dấu sắc nha anh ơi~
somehow, these remind me about...
Không có nhận xét gì nhiều, em nghĩ quý cô Alice có chút phức tạp hơn vẻ ngoài, chắc về sau sẽ có chuyển biến mạnh về tâm lý đây.
À mà tác giả đặt tên cho dễ nhớ thôi để tôi cố nhớ cho dễ khỏi bị rối :v