Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu

Chương 018 - Ám Ảnh / Orvar Icenstaff

Chương 018 - Ám Ảnh / Orvar Icenstaff

ORVAR ICENTSAFF

Lại nữa rồi… Lại đến nữa rồi… Orvar bàng hoàng mở mắt. Bao quanh cậu vẫn là màn đêm đặc quánh. Cậu chới với giữa không trung mênh mông, cố tìm một điểm bám nhưng tất cả chỉ là một mộng cảnh trống rỗng. Orvar trôi đi trong mơ hồ. Màn đêm cũng khẽ xao động như sóng nước dập dờn.

“Orvar… Cứu với…”

Tim cậu hẫng một nhịp. Lại là âm thanh đó! Cậu pháp sư trẻ run rẩy lắng tai nghe nhưng đáp lại chỉ có tiếng u u rợn người. Tiếng cầu cứu đó sao mà vừa lạ lại vừa quen. Có khi nào là… Orvar nuốt khan, toàn thân căng cứng như một khúc gỗ bị cuốn theo dòng nước. Cậu muốn vùng vẫy, muốn trợn mắt ra để ép mình thoát khỏi cơn ác mộng dai dẳng này nhưng lại chẳng có tác dụng. Cứ thế, hết đêm này đến đêm khác, mỗi khi chìm vào giấc ngủ, Orvar lại bị nhét vào trạng thái tê liệt và rơi tự do vào vực thẳm đen ngòm với một lời thì thầm vô danh bên tai.

“Orvar… Cứu…”

Cậu pháp sư trẻ điên tiết gầm lên nhưng cơn thịnh nộ liền bị màn đêm nuốt chửng. Cơn ác mộng như con quái thú tham lam ngấu nghiến mọi âm thanh, ánh sáng, và cả tâm trí cậu. Orvar như phát điên. Cậu thét lên trong đầu. Là ai? Là ai đó? Lên tiếng đi!

Và rồi, trong tích tắc, màn đêm hoá thành một cơn lốc những hình ảnh cuộn xoáy điên cuồng đâm vào tròng mắt cậu. Orvar nhoáng thấy một hang động, một cây cầu đá khổng lồ gãy đôi, hàng trăm hàng nghìn bức tranh từ trên tường đổ ập xuống, biển cả mênh mông cuồn cuộn sóng dữ, một đứa bé vừa chào đời, một ngọn núi lửa phun trào dữ dội, một khu rừng héo úa tàn lụi, một khối băng nổ tung vỡ nát, một đôi nam nữ giữa sa mạc bao la. Họ ngước mặt lên trời. Đôi mắt nâu mệt mỏi như van lơn. Môi họ mấp máy như muốn nói gì đó với cậu.

“CỨU!!!”

Âm thanh như lưỡi kém bén ngót xé gió chém vào tai. Orvar choàng tỉnh giấc, miệng há hốc phả ra từng làn hơi gấp gáp, trán rịn những giọt mồ hôi lạnh toát. Cậu pháp sư trẻ gắng ngồi thẳng dậy, lấy bàn tay run rẩy quệt những giọt mồ hôi trên trán rồi hít thật sâu, để luồng khí lạnh làm dịu lại cổ họng khô khốc.

Rốt cuộc mình bị làm sao vậy? Ác mộng nào phải hiện tượng gì quá hiếm hoi nhưng cứ lặp đi lặp lại như thế này thì thật sự rất bất thường… Orvar hổn hển ôm đầu. Còn những hình ảnh quái quỷ đó và cả tiếng kêu cứu nữa. Không được, mình cần lời giải đáp. Ngay bây giờ!

Và người duy nhất Orvar biết có thể trả lời được những câu hỏi đó chỉ có Đại pháp sư Alvis Heidrun. Cậu đứng bật dậy và đến bên cửa sổ. Ở ngoài kia, Froustmoust huyền diệu óng ánh những đốm lửa xanh nhàn nhạt. Đêm hãy còn non. Mọi người hẳn vẫn đang say giấc nồng. Mình có nên chờ đến mai không nhỉ? Cậu lại liếc qua chiếc giường nhếch nhác của mình rồi bấm bụng khoác áo chùng đi thẳng ra khỏi nhà. Giờ có nằm xuống cũng chẳng ngủ lại được. Đi dạo một vòng cho khuây khoả vậy.

Orvar thả bước chầm chậm trên con đường làng vắng vẻ quanh co. Gió hù hù thổi như hàng vạn lưỡi dao vô hình lướt qua làn da nhợt nhạt như muốn cắt xẻ tà áo chùng trắng. Cậu ngước mặt lên ngắm bầu trời mênh mông tựa khối băng khổng lồ đông cứng những áng mây màu tím thẫm với đường viền óng ánh sắc bạc như thể bình minh đã đến rất gần nhưng mãi vẫn không ló dạng được. Và đâu đó trên không trung thăm thẳm kia, những vì sao lặng lẽ dịch chuyển như những hạt cát dần rơi xuống trong đồng hồ, báo hiệu ngày Xuân Phân đang đến rất gần.

Cậu pháp sư trẻ lững thững thả trôi tâm trí. Đôi chân mỏi mệt dần đưa cậu lên đồi lúc nào không biết. Từ nơi Orvar đứng có thể thấy rất rõ những vệt màu hổ phách đỏ rực như lửa ở Huy Hoả Quốc lem vào màn đêm. Một nét cọ thiêu cháy cả bức tranh đêm… Orvar nuốt khan. Cứ mỗi ngày trôi qua, vệt máu ấy lại đậm hơn một chút, xoá nhoà đi ánh sao yếu ớt.

Orvar hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận rõ luồng khí trầm lặng mà Froustmoust vẫn luôn gánh trên lưng kể từ sau khi mẹ cậu nhìn thấy viễn cảnh trong Lễ Tưởng niệm. Sau hôm ấy, tiếng trẻ con la hét vui đùa vỡ vụn thành những lời bàn tán, rồi tan nhanh thành những tiếng thì thầm bất an. Cả quốc đảo đểu nín thở chờ đợi, nhưng… chờ chuyện gì mới được chứ? Orvar nhíu mày liếc qua những trạm gác phía xa xa. Số lượng Pháp quân trực đêm tăng lên thấy rõ. Họ đăm đăm nhìn thẳng vào đường chân trời phía xa, cơ thể căng ra lắng nghe từng chuyển động trên mặt biển.

Chiến tranh sắp nổ ra rồi. Orvar nghiến răng. Và cả mẹ lẫn cậu Ulfrik đều bặt vô âm tín nơi lãnh thổ kẻ thù. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu pháp sư trẻ bước vội qua hàng tượng băng của các Tổng pháp quân quá cố, mắt hướng thẳng đến một thân ảnh đứng trước cửa Tháp Đại hội đồng. Đại pháp sư Alvis Heidrun như đã cố ý chờ sẵn ở đó từ lâu.

“Ông ngoại, cháu không muốn nghe mấy câu từ đánh đố lòng vòng nữa.” Orvar nửa gầm gừ nửa van nài. “Mẹ và cậu thế nào rồi ạ?”

“Mặt biển vẫn phẳng lặng.” Alvis thở dài. “Tin tức duy nhất chúng ta nhận được là ngay sau khi Olivette và Ulfrik đến Stahpease. Trong đêm đó, Tổng pháp quân đã gửi về tóm tắt tình hình chính trị của Illuminus. Sau đó thì không còn nghe thêm gì từ họ nữa.”

“Chắc chắn đã có chuyện xảy ra rồi!” Orvar khẩn thiết nắm lấy tay áo ông. “Cháu xin ông. Hãy cử người đến cứu mẹ cháu. Để cháu đi đi!”

Ông Alvis thở dài gỡ tay Orvar ra. “Cậu của cháu là một Tổng pháp quân rất có năng lực. Có Ulfrik đi cùng, Olivette sẽ bình yên vô sự.”

Orvar không tin những lời này. Rõ ràng Đại pháp sư còn không dám nhìn thẳng vào cậu mà nói chuyện. Nỗi nghi hoặc bám chặt lấy lời ông. Cậu lùi lại một bước, lắc đầu nói. “Ông nói dối. Ông đừng nghĩ cháu không nhìn ra sự khác thường. Cả hòn đảo này đều đang run rẩy. Họ gặp chuyện rồi phải không?”

“ORVAR!” Đại pháp sư gõ mạnh quyền trượng xuống đất. Lớp tuyết trên cây sồi trắng gần đó rụng xuống như một bộ xương vỡ vụn. “Không thể nói bậy bạ được. Cháu sẽ khiến dân làng hoảng loạn vô cớ đấy!”

“Vậy thì ông nói thật đi!” Orvar vẫn không nhượng bộ.

“Chẳng có gì để nói cả!” Đại pháp sư gầm lên. Giọng nói như cuồng phong khiến toàn bộ những viên quang thạch dưới chân hàng tượng Pháp quân nhất loạt vụt tắt. Không gian bất giác chìm trong bóng tối. Orvar ngã ngửa ra đất. Cậu giật mình nhớ đến giấc mơ tối nay.

“Nếu họ không xảy ra chuyện…” Orvar ấp úng mò mẫm ngồi dậy trong bóng tối. “… thì ông ơi, tại sao cháu cứ mơ đi mơ lại một cảnh rất kỳ quặc. Cháu lạc vào một nơi nào đó tối tăm lắm. Rồi lại có những hình ảnh rất khó hiểu. Sau đó cứ nghe tiếng người kêu cứu. Cháu sợ đó chẳng phải ác mộng đâu, mà là thực tại đang vượt biển vọng về trong đầu cháu đấy.”

“Orvar, cháu không phải Tiên tri. Mộng mị chỉ là những cái bóng vô hại thôi.” Alvis ngắt lời cậu. “Đến cả mẹ của cháu, ngày đó, Olivette nằm mơ thấy cha cháu bị một tên phản quốc ở Frostmost giết chết, nhưng…” Đại pháp sư bỗng im bặt.

“Phải rồi, cả chuyện đó nữa.” Orvar loạng choạng đứng dậy. Cậu pháp sư trẻ gọi quyền trượng xuất hiện rồi khua nhanh một vòng. Cả quảng trường lại rực lên ánh sáng xanh lạnh lẽo. “Hôm làm lễ Tưởng Niệm, lúc ông cháu mình đứng trước tượng của cha, cháu hỏi ông rằng cha đã chết như thế nào. Lúc đó, cháu nghe loáng thoáng ông thì thầm ba chữ bị phản bội.” Orvar gằn từng chữ một, đôi mắt sắc bén xoáy vào ông ngoại, tay siết chặt lấy trượng phép.

Đại pháp sư không đáp. Sự im lặng đặc quánh đến ngạt thở. Orvar vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

“Có lẽ cháu nên quay về…” Alvis nói trong cổ họng.

“Đừng lảng tránh câu hỏi của cháu.” Orvar gắt gỏng lớn tiếng.

“Thế cháu muốn ông phải trả lời như thế nào hả?” Đại pháp sư nổi nóng. Gương mặt ông đỏ bừng lên. “Olivette nhìn thấy cảnh tượng Sigurd bị phản bội khi nó đang ngủ. Đến chính bản thân mẹ cháu còn không phân biệt được đó là viễn cảnh hay là chiêm bao. Nó không chứng minh được. Và giờ đến lượt cháu cũng giẫm vào vết chân lún trên tuyết của Olivette à?”

“Nhưng rốt cuộc chuyện đó có xảy ra không ạ?” Orvar khẩn thiết nài nỉ.

“Sigurd chết do bị Henry Surge ra đòn hiểm.” Alvis nghiến răng. “Theo một cách nào đó thì đấy cũng là một hành động phản bội tinh thần thượng võ. Giấc mơ của mẹ cháu…” Đại pháp sư ngập ngừng. “Chỉ là tình cờ thôi.”

Đại pháp sư dừng lại và thở dốc. Orvar im lặng nhìn ông. Không, không đơn giản như vậy…  Tâm trí Orvar đổ nát như một bãi chiến trường. Dù ông cứ khăng khăng đó là tình cờ nhưng sự ngập ngừng của ông đi ngược lại với từng câu từng chữ. Mình không tin! Cha chắc chắn đã bị phản bội và mẹ đã nhìn thấy trước chuyện đó… Kinh khủng hơn, không một ai đứng ra can thiệp. Không một ai ở Froustmoust này bảo vệ người dành cả mạng sống để bảo vệ họ. Không một ai muốn tin lời Tiên tri. Không một ai dám chống lại số mệnh. Không một ai. Kể cả… Đại pháp sư.

Orvar như hoá đá. Cậu sững người, nhìn chằm chằm vào ông ngoại. Ánh mắt ngập sự thất vọng xen lẫn cảm giác tội lỗi.

Đại pháp sư thở dài. Ông nhẹ giọng khuyên. “Chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi. Hãy tập trung cho những thứ ở phía trước. Đừng để những việc không thể khống chế được làm mình phân tâm, đặc biệt là quá khứ và những giấc mộng hoang đường. Thật vậy, cháu có muốn thay đổi cũng không đổi được đâu. Ông chỉ muốn… bảo vệ cháu thôi. Nghe ông, đừng tìm hiểu chuyện này nữa. Việc cháu nên để tâm nhất hiện giờ chính là cuộc thi Nhập phái sắp diễn ra vào ngày Xuân phân kia kìa.”

Orvar cụp mắt xuống, trong lòng cậu dâng lên một sự thất vọng tràn trề. Trong đầu Orvar vốn đã ngổn ngang những khúc mắc không lời giải nay lại càng chất chứa thêm nhiều nỗi lo. Cơn ác mộng của mẹ ngày trước và cơn ác mộng hiện tại của mình, rốt cuộc có gì liên quan không?

“Cháu xin lỗi đã làm phiền ông.” Orvar lí nhí. Cậu quay lưng bỏ về.

Bước chân cậu pháp sư trẻ vẫn nặng trĩu như đeo chì. Suy đi tính lại, cậu vẫn cảm thấy không thỏa đáng. Ngày xưa, chính vì không ai quan tâm đến những lời mẹ nói, không ai giang tay giúp đỡ nên cha mới tử trận. Nếu như bây giờ mình cũng tiếp tục thụ động, mặc cho những chuyện ngẫu nhiên đến kỳ quái này xuất hiện mà không cố sức tìm hiểu, liệu mình có vô tình đẩy mẹ và chú vào chỗ chết hay không? Nhưng muốn tìm hiểu thì mình phải bắt đầu từ đâu đây? Và cả… nếu đó không phải giấc mơ mà là viễn cảnh thì liệu mình có ngăn không cho nó xảy ra được chăng?

Miên man trong dòng suy nghĩ, chẳng mấy chốc Orvar đã về đến nhà. Cậu mệt mỏi cởi bỏ áo chùng rồi vứt lên cây sào gỗ. Cậu uể oải nằm lăn ra chiếc giường trống không, mắt dán lên trần nhà. Orvar nhắm mắt, tự ru mình vào giấc ngủ, cầu mong giấc mơ kia đừng bao giờ quay trở lại. Ngay khi màn đêm mộng mị cuốn lấy cậu, hai từ duy nhất như lưỡi dao cắt sâu vào tai chính là…

“Cứu với…”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!