Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu
Chương 012 - Ra Tay / Charlotte Williams
10 Bình luận - Độ dài: 4,366 từ - Cập nhật:
CHARLOTTE WILLIAMS
Đã lâu lắm rồi Charlotte mới đặt chân vào lại phòng trà bánh của lâu đài Strone. Cảnh vật cũng không thay đổi mấy. Dưới ánh hoàng hôn đỏ lựng rọi vào qua ô cửa sổ, Charlotte lững thững bước qua những sợi dây treo thảo mộc khô lủng lẳng như xác thú vật trong phòng thợ săn. Hương thơm nồng đượm tràn ngập căn phòng tù mù tối.
Đệ nhất Phu nhân nhướng mày nhìn vô số những hũ sứ, hũ thuỷ tinh chất đầy trên các dãy kệ. Ngón tay cô lãng đãng dò theo những dòng chữ uốn éo trên nhãn dán, phân vân không biết nên chọn thứ gì. Hoa cúc, hoa nhài, trà xanh, trà đen,… Tất cả đều xuất phát từ Đế quốc Huy Hoả. Illuminus không biết đã chi bao nhiêu là vàng bạc cho bên ấy chỉ để mua những thứ này về phục vụ giới quý tộc xa xỉ. Cam thảo, kỷ tử, táo đỏ, trần bì,… Trần bì lại là cái quái gì nữa?
Charlotte nhăn nhó thở dài nhìn những thứ lổn ngổn trong hũ càng lúc càng kỳ quặc. Hồi cha mẹ cô còn sống, họ chỉ thích uống những thứ loại trà bản xứ như hoa oải hương, hoa hồng, hoa cơm nguội,… chứ không cầu kỳ kiểu cách như thế này. Đệ nhất Phu nhân nhíu mày nhìn mấy dòng chữ nhỏ xíu ghi chú bên dưới những cái tên mỹ miều. Hũ nào hũ nấy đều ra sức hứa hẹn nào là “thanh tịnh”, nào là “ấm áp”, rồi cả “sảng khoái,” “tập trung,” và “sáng tạo.” Đều là những thứ ta không cần.
Nhưng rồi có một lọ sứ màu trắng trang trí hoa văn mây trời trăng sao màu xanh chợt thu hút sự chú ý của cô. Bên dưới dòng chữ “Ngọc liên trà” viết bằng Hoả tự là phần công dụng tương đối thú vị. An thần ư? Đúng là thứ ta đang tìm kiếm. Charlotte nhếch môi cười và nhanh chóng kéo hũ sứ lại gần. Vừa mở hé nắp ra, cô liền hốt hoảng đóng chặt hũ lại. Mốc mất rồi… Charlotte nghiến răng tức giận.
Đệ nhất Phu nhân thở hắt ra. Cô đảo mắt một vòng quanh căn phòng ngột ngạt đang mỗi lúc một tối hơn. Mái tóc buông xoã của cô giờ đây còn đỏ hơn cả ánh mặt trời. Chợt, cô bắt gặp một thứ lấp lánh phản chiếu ánh hoàng hôn đang nằm lăn lóc trên một tầng kệ phủ bụi. Giữa vương quốc hoa khô lá sấy thì bỗng ở đâu ra một chai rượu nho đỏ thẫm lạc loài không ai thèm để ý. Charlotte liền tiến lại gần. Đôi bàn tay khẽ chạm vào lớp thuỷ tinh lạnh ngắt đen sẫm như màn đêm. Đây chẳng phải là chai rượu mà ông chú Christophe của ta đem tặng cho Tổng thống sao? Cô bật cười. Khéo làm sao. Đây đúng là thứ “an thần” phù hợp với Richard.
Charlotte mạnh dạn xách cả chai đi. Bước chân cô dồn dập quay trở về phòng ngủ. Không thứ trà nào đủ sức xoa dịu một tâm trí nặng trĩu vì chính sự. Chỉ có rượu, mà còn là rượu từ vùng Schylan, đậm, nồng, ngây ngất mới có thể khiến Richard duỗi hết cả người, ngửa đầu ra sau, thè lưỡi thở hắt ra.
Đệ nhất Phu nhân rẽ vào phòng ngủ. Cô nhanh nhẹn với lấy một chiếc ly cao rồi mở nắp rượu. Mùi hương thoang thoảng của gỗ sồi ve vuốt cánh mũi cô, theo sau đó cả một vườn trái cây trĩu quả. Charlotte nghiêng chai, để thứ chất lỏng đỏ thẫm như máu ấy ầng ậng tuôn vào ly. Sức nặng của bình rượu như một binh khí đang ra lệnh cho cô giáng xuống một đòn trí mạng. Tối nay, Charlotte sẽ đốt cháy máu của Richard bằng thứ lửa lỏng này. Charlotte cười khoái trá. Chiếc nhẫn trên tay gõ vào thành ly khiến mặt rượu khẽ sóng sánh như có gì vừa rơi vào.
Xong xuôi đâu vào đấy, Charlotte lập tức mang ly rời đi. Giờ này, cả lâu đài Strone dường như đã chết. Những dãy hành lang lờ mờ ánh quang thạch chỉ vừa đủ để nhận ra lối đi nhưng Charlotte vẫn thoăn thoắt như một con rắn săn mồi. Suối tóc đỏ nhịp nhàng nhấp nhô tựa một dòng máu chảy qua các ngóc ngách lạnh căm căm. Từng bậc thang, từng ngã rẽ quanh co dẫn cô nhanh chóng quay về với căn phòng định mệnh — nơi bước cuối cùng của kế hoạch vẫn đang chờ.
Charlotte duyên dáng đẩy nhẹ cửa văn phòng Tổng thống. Richard đang ngồi trên ghế bành đọc văn kiện. Chiếc áo hờ hững để lộ khuôn ngực vạm vỡ đầy đặn của một hoàng tử. Ánh mắt hắn đăm chiêu trong ánh nến vàng. Hàng mày rậm khẽ nhấp nháy theo những con chữ. Đôi môi hơi hé mở trông thật gợi cảm. Charlotte từ từ tiến đến rồi dịu dàng ôm lấy hắn. “Sao anh chưa nghỉ đi?”
Richard quay đầu lại âu yếm nhìn cô. Tổng thống cười thật tươi. “Hôm nay không dùng trà à?” Richard bỏ tờ văn kiện xuống, đón lấy chiếc ly từ tay Charlotte và hít một hơi thật sâu. Hắn lập tức mỉm cười thoải mái.
“Với bấy nhiêu đó công việc thì thứ này có lẽ phù hợp hơn.” Cô đáp, vừa cười vừa nâng ly lên sát miệng Tổng thống.
Richard nhấp một ngụm rồi ngả lưng ra ghế, chậm rãi nhắm mắt để cảm nhận đầu ngón tay Charlotte đang day day xoa bóp thái dương. Hắn thở ra một hơi dài khoan khoái. Cả cơ thể dần dần thả lỏng và từ từ trôi vào cõi mơ mộng. Richard khẽ thì thầm tán tưởng. “Rượu ngon…”
“Là quà mà cậu em gửi tặng đấy.” Charlotte nói khẽ. “Ngài Thống đốc hẳn là đã dành chai cao cấp nhất vùng Schylan để lấy lòng Tổng thống.”
“Ai cũng sẽ làm như vậy thôi.” Richard nhe răng cười. “Không trách lão già ấy.”
“Xung quanh toàn kẻ nịnh nọt bợ đỡ cũng không tốt đâu.” Charlotte mỉa mai. “Anh đang xem danh sách Nội các mà Hạ Viện chọn đúng không? Chắc toàn là những người mà anh ngầm chỉ định nhỉ?” Tay cô vẫn miết miết hai bên đầu Richard, xoa xoa ấn ấn, cố gắng không dùng lực bóp nát sọ hắn ta. Mái tóc dài rũ xuống hai bên vai hắn. Mùi tóc thơm quyện với mùi rượu làm Richard cứ hít mãi không thôi. Trông hắn cứ như đang muốn ngủ một giấc thật ngon vậy.
Tổng thống mơ màng đáp. “Hạ Viện… danh sách… Anh đã chọn từ trước…”
Nhưng vừa nói xong thì một cơn ho sù sụ như xé lồng ngực bất ngờ kéo Richard ngồi bật dậy. Một tay hắn bụm miệng. Tay kia bấu chặt vào ghế. Mãi một lúc sau, cơn ho mới chịu thuyên giảm đi.
“Anh chọn ai thế?” Charlotte luồn tay vào cổ áo đang rộng mở và giả vờ vuốt ve bộ ngực săn chắc của Tổng thống cho anh bớt ho.
“Trong năm Bộ trưởng… đề cử thì chỉ có mỗi Howard Pence… là… không ưa nhất. Tại sao lại để lão ấy… làm Bộ trưởng Quốc Văn… trong khi con trai lão… ngồi tù vì… phá hoại cuộc…?” Richard thoáng nhăn nhó vì cơn ho kỳ quặc lại ập đến bất chợt. “Lý do duy nhất… chưa treo cổ… Anthony là vì Chánh án… kiên quyết điều tra… kỹ hơn.”
Im lặng một chút để lấy hơi, tay Richard bấu chặt lấy thành ghế. “Lão già Howard… còn đi rêu rao khắp nơi rằng con trai lão vô tội…, rằng chính anh mới là người… ở đằng sau gây ra vụ ồn ào đó.” Richard nhướng mắt nhìn Charlotte, giọng đã lạc đi thấy rõ. “Em còn nhớ hôm lễ cưới, lão ta đã quấy rối tụi mình không?” Nói rồi hắn hớp lấy một ngụm rượu nữa từ tay cô.
“Vậy anh có phá hoại buổi bầu cử như ông ta nói không?” Charlotte chợt buông một câu lạnh lẽo.
Richard choáng đến mức hắn ngồi chồm dậy. Cơn ho sặc sụa lại ập tới. Ly rượu trên tay rớt xuống đất vỡ tan tành. Lấy tay bưng miệng cố gắng chặn cơn ho liên tục, Richard trợn tròn mắt nhìn Charlotte như trách cứ cô vì sao lại hỏi hắn câu đó.
Charlotte ngồi vào chiếc ghế đối diện Richard. Cô quắc mắt nhìn y và mỉa mai. “Bất ngờ cái gì? Ngươi nghĩ ta không biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau cái chết của nhà Alden là ai sao? Loại việc tráo trở như vậy ngươi còn dám làm thì phá hoại buổi bầu cử có gì là khó chứ?”
Richard hoảng hốt đứng bật dậy, nhưng cơn ho càng lúc càng dữ dội. Richard phun ra một vũng máu. Tới lúc này, bao nhiêu sức lực đều đã rời bỏ hắn. Nhanh đến nỗi Tổng thống phải run rẩy vịn vào cạnh bàn mà thở hổn thở hển. “Cô… cô cho tôi uống… cái gì?”
Charlotte từ từ tiến lại gần. Cô ấn Richard ngồi xuống ghế rồi mỉm cười bảo. “Đừng tưởng chỉ mình ngươi biết sử dụng Huyền tộc. Ngươi bỏ đói con huyết chuỷ đó khiến nó phát điên, rồi thả vào nhà ta. Nay ta cho ngươi nếm thử nọc độc của nó xem thế nào.” Charlotte cười khanh khách như điên dại.
Richard run lẩy bẩy, cả cơ thể bắt đầu co giật, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn xoáy vào Charlotte. Cô cúi xuống thì thầm vào tai hắn. “Yên tâm đi. Ngươi sẽ không chết đâu. Nọc độc này sẽ khiến ngươi trở thành cái xác không hồn, hoàn toàn nghe lời ta sai bảo. Ngươi vì mê đắm quyền lực mà hãm hại ta. Bây giờ ta sẽ tước đoạt hết mọi thứ từ tay ngươi.”
Đúng lúc ấy, có tiếng người gõ cửa. Richard lập tức ú ớ cầu cứu. Hắn lao ra nhưng tay chân lóng ngóng đến nỗi ngã nhào xuống đất. Chất độc tê liệt bắt đầu ngấm rồi… Charlotte nhếch mép từ tốn đi mở cửa. Thư ký Hank Philips im lặng bước vào. Richard rên lên. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng để ngước mắt cầu xin gã cấp dưới của mình. Thế nhưng, Hank chỉ thảy cho hắn một ánh mắt khinh khỉnh.
“Đệ nhất Phu nhân, của cô đây.” Hank cúi đầu đưa ra một lồng kính nhỏ. Bên trong là một con cóc to bằng nắm tay người đàn ông, da dẻ xù xì, đôi mắt đỏ quạch trông cực kỳ đáng sợ.
Đệ nhất Phu nhân tóm gọn lấy con vật nhớp nháp đó và tiến đến trước mặt Richard. Hắn hoảng hốt nhìn con cóc đang cố gắng vùng vẫy trên tay Charlotte. Mắt hắn trợn trừng như muốn lọt ra ngoài nhưng miệng lại cứng đờ không thể kêu cứu. Nước bọt ứa ra, đọng dưới sàn thành vũng. Toàn thân Richard bải hoải. Hắn bị Hank lôi ngược lên ghế, run rẩy vì bất lực.
Một tay nắm chặt con cóc, tay còn lại thô bạo mở banh miệng Richard ra, Charlotte cẩn thận nhét con vật vào họng Tổng thống. Con cóc cứ lách mình từng chút từng chút một vào sâu hơn, át đi tiếng gào thét tắc nghẽn. Charlotte thích thú nhìn cái khối u ấy cứ liên tục di chuyển làm phồng lên phần cổ rồi nhích dần xuống khuôn ngực vạm vỡ khiến da thịt ở đó căng ra trắng bệch như sắp nứt toát đến nơi. Cuối cùng, con cóc cũng yên vị trong dạ dày Richard. Tổng thống liền rơi vào trạng thái vô hồn. Đôi mắt đờ đẫn, đầu gục về một bên, toàn thân ủ rũ không còn sức sống. Charlotte mỉm cười thoả mãn. Thứ độc ngươi trúng đâu phải chỉ có mỗi máu huyết chuỷ? Chừng nào con ký sinh này còn ở trong người, chừng đó ngươi còn phải nghe lệnh ta.
Sau đó, gã thư ký lập tức cẩn thận lau dọn sàn nhà và đem toàn bộ vật chứng đi phi tang. Đâu vào đấy, Charlotte mới giả vờ tung cửa thét lên. “Richard, Richard, anh làm sao vậy? Tỉnh lại đi! Lính đâu? Lính đâu? Gọi thầy thuốc! Nhanh lên.”
Không lâu sau đó, Hank Philips lại dẫn hai lính gác hồng hộc chạy đến. Chứng kiến Tổng thống bọt trắng tràn ra hai bên mép, bất tỉnh nhân sự, chúng vội vã chạy đi gọi thầy thuốc theo lệnh của cô và viên thư ký.
Khi chỉ còn lại một mình với cái xác không hồn kia, Charlotte mới chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện kẻ thù. Cô im lặng quan sát đường nét đờ đẫn trên gương mặt Richard. Đến lúc này, Đệ nhất phu nhân mới nhận ra tay chân mình đang run lên cầm cập. Vậy là cô đã thành công. Vậy là cô đã bắt kẻ chủ mưu giết hại gia đình cô phải chịu hình phạt thích đáng. Thế nhưng Charlotte vẫn chưa thể dừng lại. Vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Kế hoạch giữa cô và kẻ áo đen đâu chỉ dừng lại ở đây. Charlotte ngồi đấy, cố gắng ổn định nhịp thở trong khi cẩn thận tính toán những bước tiếp theo trong đầu.
Một lúc sau, Thư ký Hank Philips lật đật dẫn vào một người đàn ông trung niên cao ráo phong độ. Vừa mới nhìn thấy Charlotte, ông ta đã nhíu mày và phóng cho cô một ánh mắt nghi ngờ.
“Arthur Clark — Bác Sỹ của Thượng Viện.” Gã lầm lì cúi đầu. “Kính chào Đệ nhất Phu nhân.”
Đây rồi, một trong những con chó già quý tộc nổi tiếng của Đại Đế… Charlotte nheo mắt quan sát trong lúc đưa tay cho hắn hôn. Nhìn gương mặt đay nghiến ấy xem. Chắc chắn hắn vẫn còn đang mang thù nhà Alden vì đã khiến hắn vừa mất tài sản vừa mất tước vị sau cuộc nội chiến.
Quả nhiên, vừa mới nhìn qua Tổng thống, Arthur đã vội hỏi. “Phu nhân cho Tổng thống ăn uống bậy bạ gì à?”
“Tôi chẳng làm gì cả, thưa Bác Sỹ đáng kính!” Charlotte vờ hoảng sợ đáp. “Lúc tôi đến thăm anh ấy thì đã thấy như vậy rồi. Xin ông hãy xem kỹ hơn đi.”
Arthur hừ nhạt một tiếng rồi đến gần bệnh nhân của mình. Ông thận trọng quan sát và đánh giá tình trạng của Richard. “Đồng tử mở to nhưng không có phản ứng cũng không có xuất huyết nên chắc không phải trúng độc. Hàm hé mở và run rẩy chứng tỏ không hôn mê. Cơ bắp toàn thân đều buông lỏng. Trên người không có vết thương. Thật kỳ lạ! Chẳng lẽ là…”
Arthur liền cúi xuống ngửi miệng của Tổng thống. “Có một mùi hương rất đặc trưng!” Bác Sỹ dùng ngón tay thấm một ít nước bọt của Richard và nếm thử. Gương mặt Arthur lộ rõ vẻ bàng hoàng như không tin vào chẩn đoán của mình. Ông vội vã kiểm tra lại một lượt cơ thể Tổng thống. Arthur luồn tay vào ngực, dựng Tổng thống dậy để kiểm tra lưng, và cuối cùng ông ta cũng dò ra được tiếng đập nhẹ nhàng đều đặn xuất phát từ dạ dày Richard.
“Tất cả dấu hiệu đều chỉ ra rằng Tổng thống bị ếm bùa. Nhưng điều quái lạ là thuật ếm bùa chỉ có thể do người Froustmoust gây ra...” Arthur lẩm bẩm liếc qua Charlotte. “Người bình thường chắc chắn không thể thực hiện được thủ đoạn này. Tuy nhiên hai nước đã ký hoà ước được tám năm rồi. Từ đó đến giờ cũng không hề có mâu thuẫn gì. Sao bỗng nhiên mà Tổng thống lại bị người của Froustmoust ám hại cơ chứ?”
Arthur hậm hực nhìn xoáy vào Charlotte. Cô hiện đang trưng ra nét mặt hớt hãi, mồ hôi chảy đầm đìa bết bát mái tóc. Đôi mắt cô mọng nước như sắp trào lệ ra đến nơi. Bác Sỹ thận trọng đứng dậy nói. “Thưa Đệ nhất Phu nhân, Tổng thống hình như bị trúng bùa của Froustmoust.”
Biết rõ Arthur đang kín đáo quan sát thái độ của mình, Charlotte vờ ngã ngồi xuống ghế, lẩm bẩm. “Không thể nào. Không thể nào. Sao lại hoang đường như vậy chứ?” Nước mắt cô đã đến lúc phải tràn ra nóng hổi. Charlotte cố gắng kìm nén tiếng nấc của mình. “Có nguy hiểm đến tính mạng không thưa ông?”
Arthur lúc này vẫn có vẻ vẫn chưa tin lắm vào Charlotte nên buông lời móc mỉa. “Hiện giờ không nguy hiểm nữa. Chỉ là để xem những người rắp tâm hãm hại có muốn Tổng thống xảy ra chuyện hay không thôi.”
Đúng lúc này, gã Thư ký mới hốt hoảng xông vào thông báo. “Thưa Phu nhân, lúc ban nãy cảnh binh vừa bắt được một pháp nữ gián điệp. Hình như là chỉ vài tiếng trước khi Tổng thống phát bệnh.” Hắn khúm núm láo liên nhìn hết Charlotte lại đến Arthur.
Đệ nhất Phu nhân gầm lên. “Gọi đội trưởng cảnh binh đến cho ta hỏi chuyện. Giải theo con mụ pháp nữ đó nữa.” Rồi Charlotte thở hổn hển, hàm răng nghiến chặt, đôi mắt mở trừng trừng, gân trên cổ phập phồng.
Cô phải diễn cho thật giống để thuyết phục Arthur và đám quý tộc tay chân của Richard thôi nghi ngờ cô. Từ nãy đến giờ, Arthur vẫn không hề dấu giếm tia nhìn đầy nghi hoặc và ác cảm nhắm thẳng vào Đệ nhất Phu nhân. Nếu hôm nay cô không lấy được lòng tin của hắn thì e rằng những ngày sau rất khó đối diện với những tên quý tộc khác. Thậm chí bọn chúng rất có thể sẽ gây ra một trận chính biến để thủ tiêu cô và dành lại quyền lực. Chỉ cần Arthur làm chứng rằng Tổng thống thực sự bị Froustmoust hãm hại và Charlotte hoàn toàn không liên quan đến vụ này thì vị trí Đệ nhất Phu nhân vẫn sẽ không thể bị xoay chuyển và kế hoạch lại được tiếp tục. Đêm nay vẫn chỉ là khởi đầu thôi.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng xiềng xích va vào nhau leng keng pha lẫn tiếng quát nạt của những tên lính. Chẳng mấy chốc đã thấy đội trưởng xách cổ Olivette lôi vào phòng và ném bà xuống sàn nhà. Charlotte hỏi hắn. “Bắt được lúc nào?”
“Thưa Phu nhân, khoảng gần hai tiếng trước. Tôi phát hiện ả pháp nữ này cải trang làm người hầu và lẻn ra khỏi lâu đài nên mai phục bắt sống. Lúc lục soát phát hiện trong người ả có mang theo một ống thuốc.” Tên đội trưởng nói dối trắng trợn đúng theo những gì cô đã dặn dò, rồi chìa ra một chai thuỷ tinh chạm trổ tinh tế đúng theo kiểu mỹ nghệ có một không hai của Froustmoust .
“Đưa cho Bác Sỹ kiểm tra!” Charlotte ra lệnh.
Arthur vội đón lấy chai thuỷ tinh. Ông mở ra ngửi. Mùi hoa bạch đầu ông cực kỳ đặc trưng mà chỉ mọc ở Froustmoust nồng nặc từ chai bốc lên. Ở đáy còn đọng lại vài giọt nước trong suốt và lấp lánh như kim tuyến. Arthur lập tức đóng nắp và xác nhận đây đúng là loại dung dịch dùng trong bùa chú mà Tổng thống đã trúng. Lúc này, Arthur có vẻ như đã gần như tin vào Charlotte. Ông quay sang hỏi người đội trưởng. “Có điều tra ra ả này là ai chưa?”
Hắn xấc xược lấy chân lật gương mặt Olivette lúc này đang kiệt quệ vì bị tra tấn lên. Da bà tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Gã đội trưởng nói. “Ả khai rằng ả tên Olivette Heidrun.”
Arthur sửng sốt. “Olivette Heidrun? Là con gái của Đại pháp sư Alvis Heidrun, vợ của Tổng pháp quân Sigurd Icenstaff — người chết dưới gươm hiệp sỹ Henry Surge. Chẳng lẽ ả muốn trả thù cho chồng sao?”
Charlotte từ từ đứng dậy. Toàn thân run rẩy vì tức giận. “Được! Con pháp nữ này không biết phân biệt tốt xấu đúng sai. Cuộc chiến đó do Đại Đế khơi mào, kẻ giết chồng ả cũng là Henry Surge mà lại tìm Richard tính sổ. Huống hồ gì hai nước đã ký hoà ước được những tám năm.” Charlotte quắc mắt ra lệnh cho đội trưởng cảnh binh. “Biệt giam ả cho ta! Đích thân ta sẽ tra khảo xem là ý của riêng ả hay Froustmoust đang muốn giở trò.”
“Vâng!” gã cúi người nhận lệnh và bảo thuộc hạ lôi Olivette về ngục.
Sau khi bọn chúng đi khỏi, Charlotte mới nhào đến bên Richard, lúc này đang nằm như một khúc gỗ trên ghế. Cô ôm lấy mái đầu Richard và gục đầu vào cổ anh khóc lóc nỉ non. Không ai biết, Charlotte đang thì thầm vào tai anh, ra lệnh cho con cóc bên trong Tổng thống. Bất thình lình, Richard chớp chớp mắt, bàn tay anh khẽ động đậy, vừa đủ để Arthur trông thấy. Bác Sỹ vội vàng sấn tới, hỏi phủ đầu. “Tổng thống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Richard hít thở nặng nhọc. Anh nói không ra hơi. “Charlotte,… thay tôi… điều hành.” Rồi lại tiếp tục rơi vào trạng thái vô hồn như cũ.
Arthur nghe vậy thì không nói gì nhưng ánh mắt lão nhìn Charlotte vẫn đầy dò xét và hằn học. Cô vẫn nước mắt ngắn dài mà lấy khăn lau trán cho Richard. “Anh tự đi mà điều hành… Sao mà em làm thay anh được?”
“Thưa Phu nhân, theo Khai Trí Luật, chỉ khi Tổng thống mắc phải những lỗi lầm nghiêm trọng và bị bãi nhiệm bởi Toà án Tối cao thì mới phải tổ chức đợt bầu cử mới.” Hank đứng gần đó liền phát biểu. “Nếu Tổng thống đương nhiệm không thể tiếp tục điều hành vì những lý do hợp pháp và bất khả kháng thì quyền hành sẽ được đích thân Tổng thống chọn người uỷ quyền ạ.”
Charlotte còn chưa kịp gật đầu thì Arthur đã chen vào. “Trừ trường hợp Tổng thống không đủ minh mẫn để đưa ra quyết định uỷ quyền…”
“Bác Sỹ!” Hank vẫn giữ giọng lạnh lùng. “Tôi tin ông sẽ đưa ra những đánh giá chính xác. Nếu không chúng tôi buộc phải mời Thần Y Zuruk Babenberg đến. Lúc ấy, sợ rằng danh tiếng của ông sẽ không còn. Tôi nghe nói rằng ông cũng là học trò của Thống đốc Babenberg nhỉ?”
Arthur nghiến chặt răng. Ông quay sang Richard rồi lúi húi thu dọn. “Tôi sẽ còn quay lại thăm khám cho Tổng thống vài lần nữa. Khi có kết luận chính xác, tôi sẽ tự động ký giấy tờ xác nhận uỷ quyền cho Đệ nhất Phu nhân. Lúc ấy, chỉ còn chờ Chánh án Tối cao chấp nhận nữa thôi. Hy vọng là…”
“Hy vọng là ngài Clark đây sẽ tìm được cách hoá giải lời nguyền của Froustmoust.” Charlotte chặn ngang. “Tôi không mong gì hơn ngoài việc Tổng thống của chúng ta bình phục. Ngài Clark sẽ làm được mà, đúng không?”
Bác Sỹ siết chặt túi đồ nghề của mình đến trắng bệch đôi tay. Bị sỉ nhục đến mức này thì hắn không còn biết nói gì hơn nữa. Arthur cúi người hành lễ, hẹn ngày mai sẽ lại đến thăm bệnh cho Tổng thống, rồi xin phép ra về. Hank cũng lịch sự đi theo tiễn khách.
Khi chỉ còn lại một mình trong văn phòng với Richard, cô mới liếc sang bộ dạng không chút sức sống của hắn. Vị Tổng thống điển trai oai vệ giờ co rút một chỗ, nước dãi chảy ướt nhem cả ngực áo, đôi mắt đỏ lên vì không thể chớp được. Hắn cứ ngồi đó, thở phì phò từng hơi.
Charlotte nở một nụ cười đắc thắng. Kế hoạch trả thù của cô đến thời điểm này, mọi thứ đều cực kỳ mỹ mãn. Charlotte không khỏi cảm thấy tự hào về bản thân mình. Nhưng rồi, cô chợt nhớ đến thân thể rũ rượi của Olivette ban nãy. Trái tim Charlotte bỗng hẫng một nhịp. Froustmoust không có thù gì với ta cả… Kẻ phải trả giá là lũ sinh vật huyền bí và bọn quý tộc kìa… Nhưng đi đến bước này, ta đã công khai đối đầu với Froustmoust rồi. Tất cả là do…
“Đang do dự à?” Giọng nói lạnh như băng chợt cất lên khiến Đệ nhất Phu nhân giật mình. “Đừng quên những gì cô đã hứa với ta.”
Charlotte vờ mỉm cười tự mãn. “Ngươi sẽ được như ý. Nhìn xem, chẳng phải rất mỹ mãn sao? Thực quyền sắp rơi vào tay ta rồi. Tiếp theo là khống chế quân đội. Có kế hoạch gì không?”
Áo chùng đen lạnh lùng nói. “Huy Hoả Quốc.”
“Tiên Hoàng đế của Huy Hoả Quốc từng kết liên minh với chúng ta để đánh Froustmoust nhưng rốt cuộc lại thua.” Charlotte lo lắng hỏi. “Liệu lần này họ có bằng lòng không?”
“Chỉ một lá thư thôi. Thử cũng không mất gì.” Áo chùng đen đáp. Ánh mắt hắn lạnh như băng. “Yên tâm đi. Dù kết quả ra sao, ta vẫn sẽ giúp cô khống chế được bọn Thống đốc. Bằng cách nào đi nữa, Froustmoust cũng phải hoá thành tro!”


10 Bình luận
Chị Charlotte tìm được nhiều đồng minh mạnh ghê, hóng đến ngày tiết lộ xem rốt cuộc làm thế nào trong thời gian ngắn đến vậy. Mặc dù biết là chưa "độc" bằng chị nhưng không hiểu sao em liên tưởng đến idol Margaery Tyrell (vẫn tiếc cho cái chết của chị quá, mong Charlotte cuối cùng chết "đẹp" một chút - mà không chết là tốt nhất :v)
Chuyên mục soi mói lần này, lỗi xuất hiện ngay từ dòng đầu tiên anh ạ:
+ Đệ Nhất Phu Nhân Charlotte Williams lướt những ngón tay thon thả qua những hũ thuỷ tinh đựng các loại trà thượng hàng trong nhà bếp dinh Kim Ốc.
+ Tay cô vẫn miết miết hai bên đầu Richard, xoa xoa ấn ấn, cố gắng không dùng lực bóp nát sọ hắn ta. - câu này thì không lỗi, chỉ là thấy ấn tượng quá thôi ạ :))
+ Charlotte từ từ tiến đến, đặt khay trà lên chiếc bàn gần đó rồi dịu dàng ôm lấy hắn từ phía sau, “Sao anh chưa nghỉ đi?” - Câu này cũng vậy, nhưng có một điểm là em thấy không đồng bộ với một số chương trước. Đó là về việc viết hoa chữ cái đầu của lời thoại sau dấu phẩy. Để em dẫn chứng một câu trong chương 2 để anh thấy:
"Olivette nức nở, “tôi không biết. Mọi thứ đều mờ ảo. Có cả một dãy những cây cọc cắm đầu người nhưng tôi chỉ thấy rõ được Jarl, Magni, và Erna..."
Vậy thì cái nào hợp lý ạ, hay có một đặc điểm nào đó về cách trình bày mà em không biết?
+ Có người viết thế này, "Đây là một câu."
+ Có người lại viết thế này, "đây là một câu."
Em để ý thấy có sự thiếu thống nhất là vì lúc viết bộ này anh cũng đang khủng hoảng không biết nên theo hướng nào. Sau này anh sẽ dành thời gian để quy tất cả về một mối cho đồng bộ. Nhưng những chương gần đây thì anh đều chọn cách không viết hoa rồi. ^^
Fun Fact: Hình ảnh Charlotte thật ra được xây dựng dựa một phần trên Cersei Lannister cơ. Còn Margeary Tyrell lại tạo cảm hứng cho anh tạc nên Alice Talbot, con gái ông Chánh Án và bà Judy, Thống đốc bang Hillsun.