Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu
Chương 015 - Hy Vọng / Zuruk Babenberg
9 Bình luận - Độ dài: 3,338 từ - Cập nhật:
ZURUK BABENBERG
Tiếng cú kêu vọng vào từ ngoài cửa sổ. Thống đốc vùng Grynlan một mình thui thủi ngồi trong phòng ngủ tối om của cô con gái tội nghiệp. Đốm sáng duy nhất là một ngọn nến đã mòn đi quá nửa, yếu đến nỗi mỗi lần ông Zuruk nấc lên thì đốm lửa liền run rẩy và hắt lên tường những vệt đen nhoè nhoẹt.
Chợt, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Zuruk hít vào một hơi thật sâu rồi mệt mỏi đáp. “Vào đi…”
Mathias he hé cửa bước vào, cố không để ánh nến ngoài hành lang lọt vô trong. “Thưa ngài, mặt trời lặn rồi.”
Rồi theo cái gật đầu của Thống đốc, cậu kéo rèm ra và mở cửa sổ cho thông gió phòng. Ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài liền tràn vào, rọi lên gương mặt cứng đờ của Zoey. Nhưng tích tắc sau đó, Zoey liền chớp mắt và khoé môi cũng giật nhẹ.
Ông Zuruk liền xoa mặt cho con. Đôi gò má lạnh ngắt như băng của cô con gái khiến tay ông tê buốt. Mathias nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh Zoey và nhỏ vào đôi mắt đỏ quạch của cô vài giọt nước ấm. Tiếp đó, anh cẩn thận dùng thìa bón cho cô vài muỗng nước nhỏ có pha mỡ gà và muối loãng. Một lúc sau, tiếng thở của Zoey dần rõ ràng hơn trong căn phòng yên ắng.
“Con gái, con có nhận ra bố không?” Ông Zuruk nghẹn ngào hỏi.
Zoey khó nhọc chớp mắt. Hàng mi của con bé khó nhọc run lên, như một người đang gồng hết cơ bắp để nâng một vật nặng quá sức.
“Thống đốc!” Mathias mừng rỡ reo lên. “Em ấy có phản ứng! Như thế này là có phản ứng đúng không ạ?”
Zuruk quệt nước mắt trên khuôn mặt nhăn nheo. “Ta cũng không dám chắc… nhưng có vẻ là vậy.” Ông quay sang cậu cận vệ. “Nhớ căn dặn người hầu tuyệt đối không để ánh sáng mặt trời lọt vào phòng. Chỉ cần vài phút phơi nắng thôi cũng đủ kích thích chất độc lan nhanh hơn. Đến khi độc tố chạy đến tim hoặc não thì vô phương cứu chữa.”
“Vâng!” Mathias gật đầu. “Con vẫn luôn nhắc đi nhắc lại hàng ngày và kiểm tra thường xuyên, nhất quyết không để xảy ra bất kỳ sai sót nào đâu.” Im lặng một chút, cậu lại nói tiếp, rõ ràng đang cố kìm lại niềm hy vọng đang dâng lên trong lòng. “Thưa Thống đốc, liệu phương thuốc hiện tại có đủ để chữa cho em ấy không ạ? Dù gì hôm nay cũng thấy chút tiến triển rồi…”
“Không đâu.” Zuruk mệt mỏi lắc đầu. Ông quay người chỉ vào xấp tài liệu cũ nát trên chiếc bàn gần đó. “Cả tháng nay ta kiên trì nghiên cứu nhưng vẫn không tìm ra loại thuốc giải nào khác ngoài quả infruno chín. Tạm thời chỉ có thể dùng thứ này để cầm chân độc thạch xà thôi.”
Thống đốc mệt mỏi đứng dậy và bước qua bàn. Mathias nhanh nhẹn thắp nến ở đó cho ông. Zuruk ngồi xuống, bốc lấy một ít rễ cây trông như những khúc xương cánh tay khẳng khiu bé xíu rồi bỏ vào cối.
Mathias định giúp nhưng ông cản lại. “Để ta. Giã rễ cây minh hoa phải có kinh nghiệm. Thô quá hay nhuyễn quá đều mất đi tác dụng.”
Bên ánh nến tù mù, Zuruk thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô con gái đang trợn trừng mắt cứng đờ trông không khác gì một bức tượng đặt trên giường. Màn đêm yên ắng chỉ vang mỗi tiếng chày cối nhịp nhàng đều đặn như lời than thở.
“Thống đốc, thật sự chỉ có thể dùng minh hoa ở tận chân núi lửa Lạc Nhật sao?” Mathias cau mày. “Hetra này rộng lớn như vậy, chẳng lẽ không còn nơi nào có minh hoa ư?”
“Minh hoa chỉ mọc ở nơi có hàng ngàn hàng vạn người chết cháy.” Zuruk từ tốn giải thích. “Dưới chân núi lửa Lạc Nhật từng có một toà thành sầm uất nhưng đã diệt vong vì dung nham phun trào. Toàn bộ vùng đất ấy chính là một bãi tha ma khổng lồ. Minh hoa ở đó nở rộ quanh năm nhưng người dân Huy Hoả lại luôn sợ hãi chúng. Họ xem chúng là thứ chẳng lành. Thậm chí chẳng ai dám bén mảng đến vùng đất ấy. Đó là nơi dễ tìm minh hoa nhất rồi. Núi Lạc Nhật là điểm xa xôi nhất ở Huy Hoả. Vận chuyển rễ hoa về đã vô cùng tốn kém. Ta không thể vung tiền sai người đi lang thang khắp Hetra để tìm minh hoa được.”
Mathias nghiến răng. Cậu cận vệ siết chặt nắm tay. Giọng cậu run lên. “Vậy… vậy chúng ta đào nhiều rễ một chút không được ạ? Cứ đi đi về về như vậy mà mỗi lần chỉ mang được chừng mười cây thì…”
“Nhìn xem…” Zuruk chỉ vào những thớ gân đỏ thẫm như mạch máu chạy dọc rễ cây minh hoa. Thứ thực vật ấy cứ phập phồng nhè nhẹ như đang thở khi có người chạm vào. “Lúc mới hái, nhựa cây sẽ đỏ rực như lửa. Đó là lúc tác dụng thiêu đốt nọc thạch xà mạnh nhất. Nhưng khi chuyển về đến Raundief thì đã mai một đi nhiều lắm rồi. Sau khi mài ra thành bột thì dược tính lại còn giảm đi mấy phần nữa. Thu hoạch nhiều mà không dùng kịp thì cũng chẳng để làm gì.”
Mathias đứng bật dậy. “Thống đốc, vậy ngài hãy để con đưa Zoey đến Huy Hoả Quốc. Con hứa sẽ thật cẩn thận…”
“Tuyệt đối không!” Zuruk ngắt lời. Ông gầm gừ. “Thân thể hoá đá của Zoey cực kỳ dễ vỡ. Làm sao mà chịu nổi chuyến hải trình dài như vậy chứ? Lỡ mà… Lỡ mà gãy hay bể mất… Không, không được. Ta không bao giờ cho phép.”
Trước khi Mathias kịp nói gì thêm, ông Zuruk liền nắm lấy tay cậu cận vệ của mình. “Con trai ngoan. Ta biết con lo lắng cho Zoey, cũng hiểu rõ vị thế nguy hiểm của chúng ta. Vùng Grynlan không có cảng biển. Toàn bộ số minh hoa đem từ Huy Hoả Quốc về đều phải vận chuyển tới cảng Sylvurskelle ở Thủ phủ, khai báo rõ ràng, rồi mới đi đường bộ về thành Raundief. Nếu kẻ có ý đồ xấu nhận ra chúng ta liên tục nhập minh hoa về, chắc chắn sẽ tìm hiểu lý do. Một khi chúng biết minh hoa được dùng để kéo dài mạng sống cho Zoey, chúng sẽ tìm cách khống chế…”
“Nhưng…” Mathias vỡ oà. Cơn thịnh nộ của cậu tràn ra lênh láng. “Chúng đã ra tay rồi! Kiện hàng rễ minh hoa kỳ này đã bị chặn đứng ở Thủ phủ, sau đó… thất lạc. Con đã trực tiếp đến tận văn phòng hải quan để hỏi cặn kẽ nhưng bọn chúng chỉ trả lời quẩn quanh cho có. Bọn khốn kiếp ấy còn trắng trợn đến mức bảo chuyện hàng hoá lạc đâu đó xảy ra như cơm bữa, cùng lắm là bồi thường là xong…”
Tai Thống đốc ù đi. Ông không nghe được thêm gì nữa. Tay ông buông rơi chiếc chày. Số rễ cây minh hoa này có lẽ sẽ là liều thuốc cuối cùng ông đắp lên thân thể lạnh cóng của Zoey. Rồi từ đây về sau… Ông run rẩy nhìn về phía đứa trẻ bất động trên giường. Mắt ông nhoà đi. Cả thế giới như chao đảo.
“Ra ngoài…” Ông nấc lên. “Ra ngoài đi, Mathias. Ta cần suy nghĩ một chút.”
“Thống đốc!” Chàng cận vệ khắc khoải.
“RA NGOÀI!” Zuruk cũng gầm lên. Ông loạng choạng bước đến bên giường rồi đổ gục xuống, quỳ sát cạnh con gái mình. Ở phía sau vang lên tiếng bước chân xiêu vẹo của Mathias và tiếng cánh cửa ai oán kêu than.
Zuruk Babenberg nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh như nước đá của con, trong lòng ước mong những giọt nước mắt nóng hổi của mình sẽ khiến chất độc ác ôn tan chảy. Nhưng dĩ nhiên, không hề có phép màu nào xảy ra.
Ông bỗng nhớ về những ngày Zoey còn thơ bé. Tiểu thư hết sức tinh nghịch và tò mò, nhưng sức khoẻ lại rất kém. Từ nhỏ Zoey đã mắc chứng hen suyễn khiến hơi thở lúc nào cũng khò khè. Đã có mấy lần Zuruk phát hiện con gái gần như bất tỉnh trên mặt đất vì khó thở. Những lần đó Thống đốc cứ tưởng đã đánh mất đứa con yêu dấu, món quà cuối cùng người vợ quá cố để lại cho ông. Cũng chính vì vậy mà Zuruk luôn bảo bọc Zoey cực kỳ kỹ lưỡng. Cô đi đâu, làm gì, đều có Mathias và tuỳ tùng theo sát để giúp đỡ khi cần thiết. Tuy nhiên với bản tính láu lỉnh và hiếu kỳ, Zoey luôn tìm được cách cắt đuôi những bà hầu già lẩm cẩm để lẻn đi khám phá đó đây làm cho ai cũng lo lắng đi tìm khắp nơi.
Nhưng cũng nhờ những cuộc phiêu lưu nho nhỏ của con mà gia đình ta mới thoát nạn diệt vong hồi tám năm trước... “Con gái, con có nhớ không?” Zuruk nấc lên. Ông nhẹ nhàng vuốt trán Zoey, đến cả những sợi tóc cũng cứng còng như sắt thép. “Lần ấy, con lén ra vườn ăn trộm nho, rồi con lại vô tình nghe thấy kế hoạch đảo chính của Benjamin Alden cùng Ryan Talbot. Bé con thông minh dũng cảm của ta. Con không hề hoảng loạn mà vẫn nhớ lời ta dặn. Yên như một pho tượng. Yên đến nỗi không ai nhận ra sự hiện diện của mình. Đến khi an toàn, con mới vụt chạy về bên ta, đem hết những gì mắt thấy tai nghe vội vàng kể lại hết cho ta.”
“Bố… ơi, họ sẽ… giết tất cả.. chúng ta. Họ sẽ không… chừa lại ai cả.” Zoey hổn hển trong nước mắt. Chính tai tận mắt con nghe thấy Công tước Alden và ngài Chưởng ấn muốn giết Hoàng thượng. Rồi họ sẽ chặt đầu tất cả những người nào có dính líu đến Hoàng gia, bao gồm cả bố con mình.”
Những lời Zoey nói hôm ấy vang lên rõ mồn một bên tai Zuruk. Ông nấc lên chua chát. Ta dặn con bé phải yên như một pho tượng. Mỉa mai thay… Giờ nó đã hoá thành tượng đá thật rồi. Chẳng lẽ đây chính là số phận? Trốn Tử Thần được một lần nhưng không thể trốn mãi. Cha con ta bắt buộc phải chết thật sao?
Bên ngoài cửa sổ bỗng vọng lại tiếng cú kêu cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Thống đốc. Zuruk gục mái đầu đã lấm tấm tóc bạc xuống đôi tay nhăn nheo. Người đàn ông già nua vậy mà lại khóc tức tưởi như một đứa trẻ. Bao nhiêu đau đớn, uất hận dồn nén suốt cả đời người tuôn trào ầng ậng. Ông cứ nghĩ những nghị lực, những toan tính, những tranh thủ của ông suốt bao tháng năm máu lửa kia đã đủ để bảo vệ Zoey khôn lớn thành người. Thậm chí thời điểm nguy hiểm nhất khi tính mạng hai bố con treo lủng lẳng trên một sợi chỉ, Zuruk cũng đã đủ khôn khéo để thoát ra an toàn. Nhưng bây giờ, trước mặt ông lại là một cô con gái cứng đờ vô cảm, sống không ra sống mà chết không ra chết. Sự vô dụng, sự yếu đuối lan khắp cơ thể rệu rã của Zuruk. Cứ khi ông nghĩ mình đã bứt phá khỏi gọng kìm của Hoàng gia thì ngay lập tức, cái bóng đen khổng lồ đó lại trườn đến và đổ ập lên gia đình ông như một thứ ung nhọt hôi thối dai dẳng.
Richard Williams, ngươi cũng độc ác không khác gì cha ngươi! Zuruk nghiến răng ken két, cố kìm lại dòng nước mắt và cơn thịnh nộ đang tràn lan. Trong lòng dâng lên một nỗi hận thù đắng nghét như muốn chính tay mình đâm chém hắn ta thành trăm ngàn mảnh. Đúng lúc đó, một tiếng đập cửa gấp gáp vang lên.
Trong ánh nến tù mù, gương mặt hớt hơ hớt hãi của Mathias chợt hiện lên kèm theo đó là một lời thông báo lắp ba lắp bắp. “Thống… Thống đốc, có thư… thư… từ Thủ phủ…”
“Cuối cùng hắn cũng ra giá rồi.” Zuruk nuốt cơn giận xuống. Giọng ông rít lên như gió.
“Không phải gã Tổng thống.” Mathias ngập ngừng. “Mà là Đệ nhất Phu nhân…”
Zuruk há hốc mồm. Ông liếc qua kiểm tra Zoey lần cuối rồi lẹ làng bước ra ngoài. Cầm lấy lá thư có đóng dấu triện hoả tốc, Zuruk như không tin vào mắt mình. Ông vừa cùng Mathias đi về văn phòng vừa mở thư ra xem. Sự tò mò và lo lắng khiến ngón tay ông run lên, lóng ngóng đến nỗi vò nhăn cả giấy. Nhưng chỉ mới đọc mấy dòng đầu thôi, Thống đốc cau mày suy tư. Cuối cùng ông thở dài một hơi.
Kính gửi Thống đốc Babenberg,
Tôi, Charlotte Williams, viết thư này để thông báo đến ông một tin buồn chung của đất nước. Tổng thống Richard Williams của chúng ta vừa bị đầu độc bởi một ả gián điệp từ Froustmoust. Hiện nay, tình trạng của Tổng thống khiến ông ấy không thể trực tiếp xử lý công vụ. Tổng thống đã kịp uỷ quyền để tôi đại diện điều hành đất nước đến khi ông ấy khoẻ lại.
Mấy ngày nay, tôi tình cờ biết được một đơn hàng vận chuyển rễ minh hoa từ Đế quốc Huy Hoả đến thành Raundief bị thất lạc. Loại dược liệu này hình như không được phổ biến đúng không Thống đốc? Thật là đáng suy ngẫm. Nhưng chỉ cần ông mở lời thì đích thân tôi sẽ đôn đốc để đơn hàng nhanh chóng đến nơi. Xin ông đừng ngại nhé. Tôi cũng gửi lời hỏi thăm em Zoey tội nghiệp và cầu Đất Mẹ giữ gìn em ấy.
Trân trọng,
Đệ nhất Phu nhân Charlotte Williams.
Gập lá thư lại, Zuruk ngồi vào bàn làm việc. Trước mắt ông bỗng hiện lên cảnh tượng của tám năm trước khi ông bí mật đến gặp Benjamin Alden. Đó là một chuyến viếng thăm cực kỳ liều mạng vì ông đang chuẩn bị chất vấn một kẻ tạo phản. Nhưng đằng nào Benjamin, Ryan, và đồng bọn cũng đã có ý định thủ tiêu Zuruk nên ông quyết định đặt cược một phen. Và quyết định điên rồ ngày hôm đó đã khiến Công tước Alden động lòng trắc ẩn mà chừa cho ông và Zoey một con đường sống.
Gia tộc Babenberg ta nợ nhà Alden nhiều lắm... Thống đốc vừa nghĩ vậy vừa lướt lại những dòng Charlotte viết. Ông thận trọng đặt thư lên mặt bàn. Nhưng đó là Benjamin, còn con gái ông ấy thì sao? Zuruk đăm chiêu quay nhìn vào đống lửa trong lò sưởi. Trong đầu cứ nghĩ đến thảm kịch cả nhà Alden.
Không giấu được sự lo lắng, Mathias nóng lòng hỏi. “Thưa ngài, Đệ nhất Phu nhân nói gì vậy?”
“Thằng nhãi ranh Richard Williams lâm trọng bệnh và giao quyền điều hành lại cho cô ta.” Zuruk nhỏ giọng đáp như thể sợ ai nghe thấy. “Và cô Charlotte đã phát hiện ra lô hàng rễ cây minh hoa được gửi đến Raundief bị Richard cố tình giữ lại. Đệ nhất Phu nhân cam đoan sẽ sẽ gửi đơn hàng ấy đến cho chúng ta sớm nhất có thể và cũng gửi lời hỏi thăm Zoey.”
“Vậy thì quá tốt rồi!” Chàng cận vệ reo lên. “Đệ nhất Phu nhân sẽ bảo vệ chúng ta!”
Mathias quá ngây thơ… Zuruk cúi gằm mặt. Hoặc là ta quá đa nghi… Ông không muốn nói ra suy nghĩ thật của mình vì e ngại sẽ làm cậu chàng vỡ mộng. Nhưng những gì Charlotte viết trong thư chẳng khác nào muốn báo cho ta biết chiến công của cô ta, rằng cô ả đã trả được thù. Thậm chí quan trọng hơn cả là Charlotte đang nắm trong tay quyền định đoạt mạng sống của Zoey.
“Chỉ là chuyển từ một tên đao phủ sang một kẻ sẵn sàng đàm phán mà thôi…”
“Gì cơ? Chúng ta đàm phán với ai ạ?” Mathias ngạc nhiên.
Zuruk bỗng nhận ra ông vừa buột miệng nói to suy nghĩ của mình. Thống đốc vội vàng xua tay. Chàng cận vệ nheo mắt nhìn ông rồi anh ta nhún vai và lấy từ trong áo ra một bức thư nữa.
“Phải rồi, vẫn còn cái này ạ.” Giọng anh rụt rè. “Nhưng con không biết liệu ngài có muốn đọc không nữa.”
Zuruk đưa tay nhận thư. Trái tim ông chùng xuống khi nhìn thấy tên người gửi được viết bằng bút mực đỏ sang trọng của giới quý tộc.
Arthur Clark, gửi đến thầy Zuruk Babenberg kính yêu.
Thở dài đắn đo một lúc nhưng rồi rốt cuộc ông vẫn xé ra xem. Từng từ từng chữ của người học trò cũ lại càng khiến mối nghi ngờ của ông đối với Charlote ngày một lớn hơn. Cả hai bức thư đều nói về căn bệnh lạ bất ngờ giáng xuống đầu tên khốn kiếp Richard Williams nhưng với hai cách giải thích khác nhau. Và sâu trong lòng, Zuruk cũng đã biết mình nên tin bên nào.
Kính gửi thầy Babenberg,
Tổng thống Richard Williams lâm trọng bệnh. Tình trạng vô cùng lạ lùng. Ngài ấy vẫn còn ý thức nhưng không hề phản ứng với bất kỳ hình ảnh, âm thanh hay mùi vị gì cả. Chỉ duy nhất khi vợ mình lên tiếng thì ngài ấy mới gật đầu hoặc lắc đầu thôi. Họ đã bắt được một pháp nữ từ Froustmoust. Họ cũng buộc tội bà ta yểm bùa lên Tổng thống. Chính con cũng đã kiểm tra rất kỹ. Đúng là có dấu hiệu bị ếm bùa nhưng con thấy rất khó tin. Ngược lại, con vẫn luôn nghi ngờ vai trò của Đệ nhất Phu nhân nhưng không sao chứng minh được.
Con vô cùng mong thầy sẽ bỏ qua chuyện cũ và giúp con vạch trần thủ phạm thật sự vì lợi ích quốc gia. Con vẫn luôn nhớ đến em Zoey hàng ngày. Cầu mong Thổ Mẫu Thần giữ gìn thầy và em ấy.
Trân trọng,
Bác Sỹ Arthur Clark.
“Thống đốc sao vậy?” Giọng Mathias đầy lo âu. “Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?”
Zuruk gấp thư của Arthur lại rồi đặt kế bên lá thư của Charlotte. Ông lại liếc qua ngọn lửa đỏ rực trong lò sưởi. Đôi bàn tay nhăn nheo khẽ nhịp qua nhịp lại giữa hai phong bì. Sau cùng, ông quay sang Mathias nói. “Sắp tới đây, chúng ta phải cực kỳ cẩn trọng. Từng bước từng bước đều phải suy tính thiệt hơn. Nếu chọn đúng hướng, Zoey yêu quý sẽ có cơ may được cứu…”
“Con… không hiểu cho lắm.” Mathias gãi đầu.
Zuruk mỉm cười nhẹ. Ông ra lệnh cho cậu cận về rời khỏi phòng. Thống đốc muốn được yên tĩnh một mình. Có quá nhiều thứ cần phải tính toán. Có quá nhiều bước đi cần phải cân nhắc. Bên ngoài cửa sổ, bọn cú đã im bặt từ lúc nào.


9 Bình luận
- Tên địa danh và nhân vật
- Làm rõ tình trạng, thuốc giải, thuốc cầm chừng của Zoey
- Thêm chi tiết kết nối với Huy Hoả Quốc
- Làm rõ tính cách, cảm xúc, và tình hình của Zuruk
- Rút ngắn chương, tập trung hơn vào tình tiết
Xin cảm ơn quý độc giả vẫn theo dõi.
Mong Zoey sớm khỏe mạnh, và mong chị Charlotte không "cú lừa" bọn họ :))