Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu
Chương 021 - Trốn Chạy / Thượng Anh
10 Bình luận - Độ dài: 3,313 từ - Cập nhật:
THƯỢNG ANH
49 ngày trước Xuân Phân,
Sau bốn ngày cắm cúi đi miết cho hết mật đạo, Thượng Anh và Thiên Thanh cuối cùng cũng tìm thấy lối ra thông với một hang động khuất sâu dưới một chỗ trũng um tùm cây cối trong khu rừng bên ngoài thành An Lư Châu. Họ lại tốn thêm năm ngày nữa để vượt rừng, cố gắng đến được Sa Trung Hoả Đạo ở phía tây càng sớm càng tốt. Cuộc hành trình đáng ra cũng không có gì nhọc nhằn nhưng hai người không thể đàng hoàng chính chính mà đi quốc lộ. Thay vào đó, họ trốn chui trốn nhủi trong những rặng cây, gắng hết sức để né người đi đường, thợ săn, và cả quan binh ngày đêm lùng sục.
Nếu không có biến cố gì thì với tốc độ này, trưa mai là tới được thành Quý Sa Châu thuộc Sa Trung Hoả Đạo rồi. Thượng Anh thầm nhẩm tính. Mùi đất ẩm ướt trong mật đạo vẫn quấn quanh cậu như một vong hồn. Cậu liếc qua nhìn người bạn đồng hành của mình. Thiên Thanh im lìm ngồi tựa lưng vào một gốc cây. Cô gục đầu không nói không rằng.
“Thiên Thanh, muội uống chút nước đi.” Thượng Anh đưa túi da cho cô nhưng nữ nô tỳ không hề phản ứng.
Tội nghiệp, cô ấy vẫn còn quá đau lòng vì biến cố kinh khủng ấy. Thượng Anh thở dài thu tay lại. Cậu nhích đến gần cô rồi hạ giọng nói. “Thiên Thanh, muội hãy gắng gượng, phải xốc lại tinh thần. Xà lão gia và phu nhân trên thời có thiêng sẽ buồn lắm nếu thấy muội ủ dột thế này. Chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước đấy.”
Thiên Thanh ngước mắt nhìn cậu. “Tứ Điện hạ, tất cả những gì xảy ra đều là sự thật ư? Muội không hề nằm mơ, đúng không? Khủng khiếp quá… Nếu chỉ là mơ, xin tứ điện hạ giúp muội tỉnh lại đi.”
Vai Thượng Anh rũ xuống. Cậu nắm lấy đôi tay run rẩy của cô. “Huynh biết mọi thứ đều vô cùng mơ hồ và khó tin, nhưng Xà lão gia và Xà phu nhân bị đám nhà họ Phụng giết hại là sự thật. Chúng đang truy tìm tàn dư cũng là thật. Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ mất mạng trước khi kịp trả thù cho hai vị Xà lão. Còn về thân phận của hai chúng ta.. Có lẽ lúc này chỉ có tỷ tỷ của muội mới là người biết rõ nhất thôi.”
Thiên Thanh chớp chớp mắt. Một giọt lệ câm lặng tràn xuống gò má hốc hác. Cô nhanh tay quệt vội đi. “Phải rồi, vẫn còn đại tiểu thư. Đại tiểu thư được gả đến Zetpy cũng là sự thật. Chỉ cần đến được đó là chúng ta sẽ an toàn và biết được đầu đuôi toàn bộ mọi chuyện.”
“Đúng.” Thượng Anh vui mừng gật đầu khi thấy Thiên Thanh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Mấy hôm trong mật đạo, cô ấy cứ khóc thút thít mãi khiến cậu cũng chẳng biết phải mở lời an ủi thế nào. Khóc đến mệt lả thì Thiên Thanh lại rơi vào im lặng, cứ như một nấm mồ không còn chút ý chí sống vậy.
“Muội ăn chút gì nhé.” Thượng Anh vội gỡ tay nải ra nhưng bên trong chỉ còn đúng một thanh lương khô duy nhất. Nụ cười trên môi cậu chết non. “Hết thức ăn rồi. Mặc dù Xà lão gia đã chuẩn bị sẵn lương khô, thuốc men, quần áo, và cả tiền trong mật đạo nhưng chúng ta cũng không thể mang theo nhiều được. Từ đây trở đi, phải nghĩ cách tự lo thôi.” Thượng Anh vừa nói vừa dúi thanh lương khô vào tay Thiên Thanh.
“Tứ điện hạ, huynh thân phận cao quý. Huynh ăn đi. Không cần để ý tới muội.” Thiên Thanh lễ phép từ chối.
Cứ mỗi lần nghe ba chữ tứ điện hạ là Thượng Anh lại thấy vô cùng khó chịu. Nhỡ đâu tất cả đều là hiểu lầm? Nhỡ đâu mình không phải là tứ điện hạ gì hết mà chỉ là một thằng bé ăn mày nào đó thì sao? Chẳng phải như vậy Xà tộc đã hi sinh oan uổng sao? Suy nghĩ ấy khiến Thượng Anh bủn rủn tay chân.
Thượng Anh dứt khoát đẩy thanh lương khô về phía Thiên Thanh. “Chuyện đó… còn chưa biết thực hư ra sao. Tạm thời bây giờ muội cứ xem huynh như Thượng Anh đi. Nào, ngoan. Ăn cho no để còn có sức.”
“Vậy còn huynh thì sao?” Thiên Thanh lo lắng hỏi.
“Vẫn còn một chút tiền đây.” Thượng Anh lấy một mảnh bạc vụn trong tay nải ra. “Huynh ra chính lộ tìm xem có người dân hay thợ săn nào không rồi xin mua lại chút lương thực của họ.”
“Muội… Muội đi với huynh.” Thiên Thanh nhổm dậy nhưng liền bị Thượng Anh ấn xuống.
“Cứ chờ ở đây. Muội phải dưỡng sức cho chặng đường dài.” Thượng Anh cương quyết. “Muội nghe tiếng chim hót ríu rít không? Chứng tỏ ở đây an toàn lắm. Không người, không thú dữ. Cứ an tâm nghỉ ngơi đi. Huynh sẽ mang đồ ăn ngon về cho nương tử.”
“Nương… nương tử?” Thiên Thanh tròn xoe mắt.
“Ừ, nếu có ai hỏi thì muội chính là nương tử của huynh.” Thượng Anh nháy mắt rồi nhanh chóng phóng đi, để lại phía sau Thiên Thanh đang ngượng chín cả mặt.
Nghe tiếng cô dặn cẩn thận vang lên sau lưng, Thượng Anh theo quán tính đưa tay chạm lên con dao găm Xà lão gia đã chuẩn bị sẵn cho cậu trong mật đạo. Món vũ khí này được chế tác rất phổ thông. Không nạm ngọc, không phải kim loại cao cấp, chỉ như một con dao mà bất cứ người dân nào cũng có thể sở hữu. Như vậy vừa hay không thu hút chú ý mà vẫn đủ để cậu phòng thân.
Cơ mà đó là khi gặp phải đám cướp cạn tầm thường… Bản lĩnh của mình vẫn đủ để bảo vệ muội ấy. Thượng Anh chậm lại. Cậu quay đầu xem xét. Bóng dáng Thiên Thanh đã khuất xa sau những rặng cây. Khi đã chắc chắn muội ấy sẽ không nhìn thấy, không nghe thấy gì ở khoảng cách này, Thượng Anh rút dao rồi từ từ bước đến một khu đất trống. Ở đó có một hồ nước trong vắt mà cậu đã từng ghé đến uống mỗi khi ra ngoại thành đi săn với Xà lão gia. Nhưng thứ Thượng Anh để mắt đến không phải là chiếc hồ mà là hai người đang nằm nghỉ bên bờ.
Có con dao này trong tay thì bọn cướp không đáng lo nhưng nếu đụng độ quan binh thì đâu thể tuỳ tiện đâm chém được. Thứ mình cần là thẻ chứng minh thân phận… Thượng Anh thụp người xuống. Cậu chầm chậm di chuyển qua những bụi cây, cố gắng không phát ra tiếng động, hệt như lúc đi săn vậy. Từ từ từng chút một, cậu áp sát hai người bên hồ. Họ nằm im thin thít, không chút phòng bị, như thể hoàn toàn không phát hiện ra cậu, như thể họ đang say ngủ vậy.
Như thể… đã chết rồi vậy…
Thượng Anh bàng hoàng nhìn hai cái xác nằm cứng đờ trước mặt mình. Vốn dĩ cậu chỉ định uy hiếp họ đưa thẻ thân phận cho cậu thôi. Cậu đã để ý mấy hôm nay rồi. Cặp nam nữ này là vợ chồng. Họ cũng rời thành An Lư Châu chung với một nhóm nhỏ toàn người già và trẻ em. Có thể là những thương nhân làm ăn thua lỗ hoặc thợ thủ công bị đuổi việc. Vốn biết ở đây có hồ nước thì chắc chắn hai người trẻ tuổi này sẽ đến lấy nước cho cả đoàn, Thượng Anh đã lên kế hoạch mai phục. Thế mà rốt cuộc họ lại chết ở đây…
Thượng Anh lại gần cúi xuống kiểm tra hai cái xác. Vẫn còn chút ấm… Cậu nhìn quanh quất. Quả nhiên có rất nhiều dấu chân giày xéo. Cỏ bị đạp nát hết cả. Đây đó còn đầy những cành khô gãy nữa. Mắt Thượng Anh lướt nhanh qua thi thể. Quần áo xốc xếch, bàn tay co quắp, gương mặt hoảng loạn,… Nhưng trên hết là… Cậu nhìn chằm chằm vào hai vết thương toang hoác trên bụng hai vợ chồng xấu số. Máu đã thẫm lại và khô thành một vũng đen trên cỏ. Họ nằm đó, không có tay nải hay bất kỳ hành lý nào bên cạnh.
Là cướp. Thượng Anh nhíu mày. Một tay cậu siết chặt con dao găm, tay kia dứt khoát luồn vào áo người chồng, lục lọi tìm một thứ mà giờ đây đối với cậu là vô giá.
Tiếng cú tiếng quạ ở đâu bỗng dưng cất lên khiến Thượng Anh giật mình. Cậu hớt hãi nhìn quanh quất nhưng xung quanh chẳng có động tĩnh gì. Hoàng hôn đang dần xuống. Ánh mặt trời đỏ rực nhuộm cả bờ hồ thành một bãi máu tươi. Không được, phải nhanh lên trước khi có người phát hiện…
Thượng Anh lục lọi một hồi. Cuối cùng cũng lấy ra được thứ mà cậu muốn. Thẻ chứng minh thân phận… Mã Nghĩ Hậu, thợ dệt ư? Cậu quay sang người vợ, lẩm bẩm một câu xin lỗi vì mạo phạm rồi cũng thò tay vào áo cô ấy mà tìm. Quả nhiên, bọn cướp chỉ quan tâm đến tài sản. Những thứ như thẻ thân phận chúng nào để ý. Khâu Dẫn Thảo, thợ thêu…
Thượng Anh thở dài. Cậu đoán rằng hai vợ chồng sâu kiến này có lẽ đã mất việc ở kinh thành nên mới khăn gói về quê. Nào ngờ lại gặp phải thổ phỉ mà bỏ mạng giữa đường. Nếu đã vậy thì xin hai vị sống khôn thác thiêng, giúp cho tôi và Thiên Thanh qua được kiếp nạn này. Tôi chỉ xin mượn tạm thân phận của hai người một thời gian thôi…
Cậu đứng dậy. Ngoảnh nhìn hai người họ một lần cuối rồi bỏ đi. Chợt, trong khoé mắt, Thượng Anh dường như thấy bàn tay cô gái họ Khâu Dẫn thoáng cử động. Cậu khựng lại một chút. Hai tấm thẻ thân phận cấn sâu vào lòng bàn tay. Tim Thượng Anh đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu nhắm nghiền mắt lại, nghiến răng tiến về phía trước, kiên quyết để lại sau lưng hai mạng người rơm rác đã hy sinh.
Thiên Thanh vẫn còn đang chờ mình mang thức ăn về. Mình không thể để tâm đến những chuyện vô ích… Thượng Anh cắm cúi đi, đi mãi. Cậu đâm xuyên qua đám cây rừng um tùm để tìm đến một đám người đang hạ trại bên đóng lửa trên con đường quốc lộ.
Hai người già, hai trẻ nhỏ… Thượng Anh chậm rãi đến gần. Cậu thẳng lưng, giữ bước đi vững chãi với tốc độ bình thường. Vội vàng quá sẽ khiến họ sợ hãi. Mon men quá sẽ khiến họ đề phòng. Mình cần thể hiện rõ ngay từ đầu bản thân là người ngay thẳng.
Đúng với suy nghĩ của cậu, ông lão trong đoàn người đã nheo mắt nhìn cậu từ xa. Tay ông vươn tới chiếc rìu để ngay bên cạnh. Nhưng khi Thượng Anh đến gần thì ông ấy đã thôi ý định phòng thủ.
Nhìn gương mặt ông giãn ra, Thượng Anh tự tin cất lời bắt chuyện. “Lão bá, cháu và nương tử nghỉ ngơi gần đây. Nàng ấy bị trẹo chân, đuểnh đoảng thế nào còn làm rơi mất hết lương khô. Ở đây cháu có ít bạc vụn, lão bá xem có thể bán cho chúng cháu một ít ăn lót dạ cho qua đêm nay được không ạ?”
Ông lão cười khà khà chỉ vào mấy xiên thịt đang nướng trên lửa. “Chàng trai trẻ, ăn lương khô làm gì? Gia đình ta mua được ít thịt rừng của thợ săn gần đây. Nếu không chê thì cứ mang mấy xiên về cho nương tử.”
Lão bà ngồi gần bên cũng góp lời. “Cậu quay lại dẫn nương tử cậu tới đây ngồi đi. Đông người vừa ấm áp vừa an toàn.” Rồi bà quay sang nạt hai đứa nhóc. “Đừng nghịch nữa. Lại đây chuẩn bị ăn tối đi. Hoả Thần ơi, sao cha mẹ chúng nó đi lấy nước lâu thế nhỉ?”
Thượng Anh khẽ run lên. Anh cười cười đáp. “Nương tử đi lại khó khăn. Chỗ bọn chúng cũng đã nhóm lửa rồi ạ. Cảm ơn lão bá quan tâm. Cháu chỉ dám xin ít lương khô thôi. Thịt thà cứ để cho bọn trẻ đi ạ.”
“Người đâu mà tốt bụng thật thà.” Bà lão cười hiền từ. Rồi bà chợt chồm đến khẩn trương hỏi han. “Mà này cậu, cậu có vô tình nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ không? Đó là con trai và con dâu của chúng tôi đấy.”
“Phụ thân và mẫu thân đi lâu quá! Con sợ lắm!” Đứa bé gái bỗng dưng khóc nấc lên.
“Nào nào, chắc là không có chuyện gì đâu…” Thượng Anh lên tiếng giỗ nó. Cậu lại quay sang hai ông bà già. “Cháu không gặp ai như thế ạ… Cháu xin lỗi nhưng nương tử cháu cũng đang mong. Cháu xin ông bà cho cháu ít lương khô. Nhận rồi cháu sẽ đi ngay ạ. Nếu có gặp họ thì cháu sẽ chuyển lời giúp cho chứ trời cũng sắp tối rồi.”
Ông lão thở dài ra hiệu cho vợ. Bà lục lọi trong hành trang một chút rồi lấy ra một cái túi vải nho nhỏ. “Cậu trai trẻ, chỗ chúng ta cũng không còn nhiều. Cứ gửi cả cho cậu và nương tử. Dù sao thì ngày mai cả nhà chúng ta cũng về đến thành Quý Sa Châu rồi.”
“Cháu cảm ơn hai ông bà nhiều lắm ạ.” Thượng Anh cúi đầu đưa tay nhận lấy.
Lúc đó, đứa bé trai chợt la lên. “Dao găm! Dao găm giắt trên thắt lưng! Thúc thúc biết võ công hả? Thúc thúc dẫn cháu đi tìm cha mẹ với!”
Thượng Anh rụt người lại. Một tay anh nắm chặt túi lương khô, tay kia theo quán tính cũng siết lấy chuôi dao. Anh ngập ngừng tìm cách thoái thác. “Nhưng nương tử của thúc vẫn đang chờ thúc về mà…”
“Thúc thúc, làm ơn…” Đứa bé gái lại gào lên khóc. Nó nhào đến nắm chặt lấy tay anh rồi ra sức mà lắc.
Thấy em mình làm vậy, thằng anh cũng bắt chước theo. Hai đứa trẻ nhào cả lên người Thượng Anh mà vùng vằng. Trong lúc chống cự, Thượng Anh nháng thấy có vật gì đó rơi khỏi túi áo mình.
“Đây… Đây chẳng phải là thẻ thân phận của đại lang nhà ta sao?” Ông lão la toáng lên. “Sao cậu lại bảo là không gặp chúng nó?”
“Nói dối! Cha mẹ chúng cháu đâu?” Hai đứa trẻ lại càng kích động hơn. Chúng túm chặt lấy áo Thượng Anh. Miệng mồm hét vang cả rừng. Nước mắt nước mũi tèm lem. Chúng khóc đến là nao lòng. “Thúc đã làm gì cha mẹ chúng cháu rồi?”
Nhưng lúc này, Thượng Anh không còn tâm trí đâu mà lo lắng cho chúng nữa. Chìa khoá hộ mệnh cho cả cậu và Thiên Thanh đang rơi vào tay người khác và bản thân cậu đang bị khép vào tội trạng mà cậu không hề liên quan.
Và rồi trong cơn hoảng loạn, Thượng Anh với tay tới con dao găm. Một tiếng kim loại xé gió rít lên. Hai đứa trẻ ngã rạp xuống người anh. Một lần nữa, máu lại đổ ra trong khu rừng này.
“Các cháu ơi!” Bà lão rít lên. Đôi tay nhăn nheo kinh hoàng ôm lấy mặt. Tiếng thét vang đến điếc cả tai.
“Lão liều mạng với mày!” Ông già lập tức vung rìu về phía Thượng Anh. Chân ông run cầm cập nhưng gương mặt thì nhăn nhúm lại vì căm phẫn.
Thượng Anh lảo đảo đẩy xác hai đứa nhỏ ra. Máu chúng thấm lên người cậu một mảng lớn. Không kịp… Cậu cắn răng liều đưa con dao găm lên để đỡ nhát rìu đang bổ xuống. Thiên Thanh, huynh không về với muội được rồi…
Chợt, ông lão hự lên một tiếng rồi ngã ngửa ra đất. Thượng Anh trợn mắt nhìn một mũi tên cắm ngập vào cổ ông. Lão bà lại càng hoảng loạn hơn. Bà thụp xuống đất, hai tay ôm đầu, không ngừng kêu khóc cầu cứu.
Là bọn cướp… Thượng Anh không để lỡ một giây nào. Cậu chộp ngay lấy tấm thẻ thân phận đánh rơi ban nãy rồi chạy vụt đi trước khi đám thổ phỉ ập tới. Sau lưng cậu, tiếng kêu gào của bà lão nhỏ dần rồi kết thúc bằng một tiếng nấc uất hận.
Mình không có lỗi gì cả… Thượng Anh vừa chạy vừa tự lẩm bẩm với chính mình. Mình chỉ lỡ tay làm bị thương hai đứa nhỏ thôi. Phải, chưa kiểm tra chắc chắn thì đâu thể kết luận là mình giết tụi nhóc được. Vả lại, bọn cướp đã đến gần như vậy rồi thì kiểu gì cả nhà đó cũng chết. Nhát dao ban nãy của mình chẳng là gì cả… Không, mình không có lỗi gì hết. Mình không giết vợ chồng Mã Nghĩ Hậu và Khâu Dẫn Thảo, cũng không giết bọn trẻ, lại càng không giết hai lão bá đó. Mình không có tội. Mình chỉ muốn bảo vệ Thiên Thanh thôi. Đúng vậy, mình chỉ muố lo cho cô ấy được chu toàn thôi…
Thượng Anh cắm đầu cắm cổ chạy. Mặt trời đã xuống núi hẳn. Khu rừng chìm vào màn đêm. Mãi đến khi đứng trước đống lửa của Thiên Thanh thì cậu mới bình tĩnh lại một chút.
“Thượng Anh, huynh… Huynh làm sao vậy?” Thiên Thanh run rẩy bước lại phía cậu. “Sao người huynh lại dính đầy máu thế này? Huynh bị thương ư?”
“Huynh không sao. Không phải máu của huynh.” Thượng Anh cố trấn tĩnh bản thân. Cậu lột lớp áo loang màu đỏ thẫm ra rồi quăng ngay vào lửa. “Đi thôi. Ở đây không an toàn. Chúng ta phải đi ngay trong đêm!” Cậu nắm tay Thiên Thanh kéo đi xềnh xệch.
Cô nàng ngơ ngác cố theo cho kịp cậu. “Có chuyện gì xảy ra sao? Huynh mau nói cho muội biết đi. Rốt cuộc là máu ở đâu ra?”
“Của… thú rừng.” Thượng Anh nói dối. Mình không thể để cô ấy lo lắng được… “Quanh đây có thú dữ. Chúng ta phải thoát khỏi rừng ngay mới được.”
Cậu cứ thế nắm chặt tay Thiên Thanh mà kéo đi. Đám cướp giờ đã vơ vét sạch tài sản của gia đình Mã Nghĩ rồi. Xác của họ chắc cũng đã bị phi tang. Đám lửa phía sau hẳn đã thiêu cháy hoàn toàn bộ quần áo dính máu của cậu, nhưng không hiểu sao Thượng Anh vẫn thấy cả người mình nhơ nhớp bê bết thứ chất lỏng đỏ rực ấy. Trong túi cậu, hai chiếc thẻ thân phận cấn vào da thịt như dao như kiếm.
Không, mình không có lỗi gì cả.
10 Bình luận
- Viết lại toàn bộ cái chương toàn info dump dở ói
- Đổi tên Nhân Duẫn thành Thượng Anh (không dùng cách tách bộ thủ Hán tự nữa, chuyển qua dùng từ ghép)
- Tạo tình huống để Thượng Anh bộc lộ cá tính, tạo ấn tượng và ý kiến cho độc giả
- Hợp lý hoá cách Thượng Anh và Thiên Thanh vượt qua được các chốt chặn trên đường bỏ trốn.
- Loại bỏ vai trò và phép tiên tri của Vạn Kiếp Bất Phục. Xin lỗi ông, nhưng nghĩ lại thì chưa cần ông xuất hiện ở đây đâu.
Cảm ơn quý độc giả vẫn theo dõi.
Remember to stream Taylor Swift's latest album The Life of a Showgirl at 11 a.m., October 3.
Khí chất ngang tàng, ta thích :))