Huyền Thoại Cổ Ngọc
Đại Dương Đại Dương
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu

Chương 013 - Lời Nhắn / John Montgomery

7 Bình luận - Độ dài: 3,120 từ - Cập nhật:

JOHN MONTGOMERY

69 ngày trước Xuân Phân,

Nhà khoa học trẻ John Montgomery khó chịu cựa quậy dưới lớp chăn dầy. Có thứ âm thanh gì đó vô cùng hỗn tạp cứ lăm le kéo cậu khỏi giấc ngủ đẫy đà. John lờ đờ gắng chống hai hàng mi nặng trĩu lên. Các giác quan từ từ sống lại. Cậu lờ mờ nhận ra thứ đang quấy phá cậu là tiếng đập cửa rầm rầm liên tục giáng lên căn nhà số chín phố Munestun.

Mơ rồi… John yên trí xoay mặt vào tường. Chăn kéo lên che kín cả đầu. Làm quái gì có ai ghé đến nhà mình chứ đừng nói là đập cửa nhiệt tình đến vậy.

Thế nhưng nhà khoa học trẻ không tài nào vào giấc được. Ngay từ trên giường, John cảm nhận rõ cả căn nhà đang rung lên từng hồi. Hình như còn có tiếng nứt và đá vụn rơi đâu đó nữa. John lại trở mình. Mấy cú phang trí mạng này không giống sức người. Chỉ có nằm mơ mới gặp phải ác thú như vậy đến thăm thôi. Chắc là ác mộng. Nào ngủ ngoan đi! Cậu luyến tiếc giấc nồng, kiên trì lấy gối bịt tai, vờ như không có gì xảy ra cả.

Nhưng có lẽ vị khách bên dưới đã mất hết kiên nhẫn. Đòn tiếp theo là một cú đấm thẳng toàn lực vào cánh cửa. Từ trên cao vẫn nghe rõ mồn một tiếng những mảnh gỗ vụn rơi lả tả xuống đất. Hắn tức giận gầm lên. “JOHN MONTGOMERY, RA NHẬN HÀNG!!!”

Nghe đến tên mình, John mới giật bắn khỏi giường. Đất Mẹ nó, không phải mơ! Là thật sao? Cậu cuống quýt lao ra bật tung cửa sổ, xém chút nữa là vấp té do cái chăn quấn cả vào chân. John đưa cặp mắt lờ đờ như cá chết nhìn xuống thì thấy một con yêu tinh khổng lồ đang đứng chờ sẵn phía dưới. Gương mặt nó vẫn tạm xem là giống con người nhưng xấu xí hơn, cục mịch hơn, nhất là đôi răng nanh lồ lộ cả ra. Thân thể đồ sộ cuồn cuộn cơ bắp và lông lá như một con sư tử. Đôi bàn tay siết lại thành hai nắm đấm khổng lồ. Nó liên tục mở và khép cánh. Điệu bộ hết sức mất kiên nẫn. Chợt, như linh cảm thấy gì đó, nó ngẩng đầu lên và nhìn thấy John. Hai bên chớp mắt nhìn nhau một lúc. Rồi John thụt đầu vào, đóng cửa sổ. Cậu ngẩn ra ngây ngốc vài giây rồi mới bật cười hềnh hệch. Sao lại có quái vật đến nhà mình được chứ? Giấc mơ này quả là giống như thật. Nên quay trở lại giường thôi…

Đúng lúc đó, John lại vấp phải một cái đế nến và ngã sấp mặt trên sàn. Cú va chạm đau điếng khiến nhà khoa học cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Cậu lấy tay xoa xoa trán rồi bỗng dưng nhận ra. Quái vật! Trước cửa nhà! Kiếm mình sao? John lại vội vàng phóng ra cửa sổ ngó xuống đúng lúc vị khách bên dưới rú lên “JOHN MONTGOMERY, MAU XUỐNG ĐÂY NHẬN HÀNG!!!” Tiếng gầm áp đảo tinh thần. Dường như con quái đó đã nổi nóng lắm rồi. John nháng thấy dưới chân nó là một gói hàng bé tí ti. Chung quanh, người dân đang xúm xít lại chỉ trỏ bàn tán.

John vội vội vàng vàng chạy xuống cầu thang. Cái nón ngủ hình chóp bằng vải mềm tung bay khi cậu phóng vèo vèo qua hai tầng lầu. Khi đi ngang qua phòng thí nghiệm, John mếu máo nhìn những ống nghiệm và bình hoá chất của cậu đã rơi bể tan tành vì những cú đập cửa thô bạo của con quái. Dưới sàn đầy rẫy những bãi bột đủ màu sắc. Đây đó còn có những vũng chất lỏng bốc khói nghi ngút. Vốn là một người sạch sẽ và cẩn thận, cảnh tượng này đối với John không khác gì lấy dao chọc vào mắt. Cậu định cúi xuống thu dọn một chút nhưng khi nghe con thú ngoài cửa lại gầm lên, John đành nháo nhào nhón chân né những bãi hoá chất và hối hả chạy ra. Bất cẩn thế nào lại vấp ngay vào một quyển sách. Kết quả là John lộn cù mèo hai ba vòng rồi húc bật tung cửa chính ra ngoài và nằm đo đất ngay trên bậc thềm nhà trước bao nhiêu con người đang tò mò đứng chờ xem kịch hay khiến họ cười ầm lên khoái chí. Chiếc then cong vòng thảm hại rớt đách cạch xuống ngay trước mắt.

“Sao đấy cậu John? Bình thường tỉ mỉ lắm mà. Sao hôm nay bầy hầy vậy?”

“Ôi trời, cô nhìn anh ta xem. Dù có là gia tộc Montgomery hiển hách nhưng ai dám cưới?”

“Hi hi, chú John cứ ngô ngố thế nào ấy.”

“Nhóc con, sau này đừng vụng về như cậu chàng này nhé.”

“Ha ha đúng là thằng ngốc thiên tài khu phố Munestun!”

John rên rỉ đau đớn. Cậu ngước đôi mắt mệt mỏi lên. Con quái vật lông lá lạnh lùng cúi xuống dòm cậu, không hề có ý định đỡ cậu đứng dậy. Ở góc độ này, cậu mới thấy một chiếc túi đeo bắt chéo qua ngực con thú.

“Chẳng biết nhân viên ngân hàng Hetra đến tìm cậu chàng có việc gì.”

“Chắc là lại có thêm tiền thừa kế ấy mà. Gia tộc Montgomery ngày xưa giàu nứt đố đổ vách, ai mà không biết.”

“Nhưng chẳng phải cũng đã lụn bại rồi sao?”

John bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của lũ nhiều chuyện. Cậu lồm cồm bò dậy. Con quái gầm gừ hỏi. “John Montgomery, đúng không?”

Cậu gật đầu lia lịa.

Nó thở hắt ra. “Có đơn hàng được chỉ định giao tận tay cậu vào đúng ngày hôm nay đây.”

Của ai nhỉ? John nheo mắt, lầm bầm. “Giao tận tay hả? Vậy sao ông không bay vào nhà tôi luôn đi? Ông có cánh mà.”

“Ngân hàng Hetra có quy tắc rất nghiêm ngặt. Chúng tôi không được phép xâm nhập tư gia.” Con quái gầm gừ quăng cho cậu một hộp gỗ nhỏ xíu. “Cậu ký nhận nhanh lên cho. Chúng tôi cũng có quy tắc về thời gian. Người gửi đã khăng khăng yêu cầu phải đến tay cậu trong ngày hôm nay.”

John hậm hực nhận lấy giấy bút mà gã nhân viên lông lá vừa lấy trong túi ra. Cậu nguệch ngoạc viết vội tên và một câu xác nhận rồi trả cho hắn. Xong việc, quái thú ngân hàng Hetra vỗ cánh phành phạch bay đi mất, bỏ lại nhà khoa học trẻ vẫn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Thấy tuồng hay đã vãn, đám đông cũng từ từ giải tán. Cậu lấm lét quan sát thái độ của họ. Có mấy cô gái nhìn cậu cười khúc khích khiến John ngượng đỏ cả mặt. Cậu vội vàng phủi lớp bụi bẩn dính trên người và cầm chiếc hộp vào nhà.

Khi sập cửa, John phát hiện ra vết lõm xấu xí trên cánh cửa mà hàng tuần cậu đều kỳ cọ rất kỹ càng. Nhà khoa học xuýt xoa tiếc nuối và thầm nguyền rủa con quái vật khó ưa. Đất Mẹ mày, cầu cho mày bay ngang một cơn bão dữ! Cậu ngồi phịch xuống cái ghế bành gần nhất và bắt đầu săm soi mở nắp hộp. Bên trong là một phong bì đã rất cũ. John nheo mắt đọc qua mấy dòng chữ phai màu trên lớp giấy ố. Tên người gửi đã mờ đến nỗi không còn thấy rõ nữa. Nhưng nếu đúng như những gì cậu đọc được thì quả là rất quái lạ, thậm chí là cực kỳ quái lạ.

Từ: J_hn Mo_tgo_ery

Đến: Joh_ M_ntg_mery

Không thể tin được vào mắt mình, John nhìn đi nhìn lại. Cậu lấy tay xoa xoa chỗ dòng chữ, đưa lá thư ra trước ánh sáng để nom cho tỏ. Thế nhưng kết quả vẫn y như cũ.

Gì cơ? Làm sao mà tự mình gửi cho mình mà mình không hề hay biết chứ? Hay là có người nào đó trong gia đình cũng tên John? Không đúng, nếu vậy thì làm sao họ biết sẽ có một John Montgomery nữa sẽ ra đời? Trên bức thư có ghi rõ ngày gửi cách đây cũng tám năm trời. 

John tò mò xé lớp phong bì sờn rách và rút ra một bức thư và bốn lá bài Oreiko mà Tiên tri ở Froustmoust thường dùng để bói quẻ. Tất cả đều đã ố vàng và quăn góc. Tuy nhiên, cũng chỉ là những tờ giấy bình thường chứ không có gì đặc biệt. John hướng sự chú ý qua bức thư cũ mèm, vàng ểnh, cố căng mắt đọc những dòng chữ nhạt nhoà trong đó.

“Gửi John

À, có lẽ cậu sẽ rất ngạc nhiên khi thấy bức thư này nhưng quả thật chính cậu đã viết ra đó. Còn trong hoàn cảnh nào thì sau này cậu sẽ hiểu. Tôi không có nhiều thời gian nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Khi Cộng Hoà Illuminus bị một người phụ nữ kiểm soát, cậu sẽ gặp rất nhiều bạn mới. Hãy tin họ, giúp đỡ họ, vì làm vậy cũng chính là giúp cho quốc gia, giúp cho toàn cõi Hetra nữa. Hãy đem bốn thẻ bài này đến gặp nữ tù nhân trong ngục để hỏi về lá thứ năm. Rất quan trọng đó! Cuộc đời cậu sắp thay đổi rồi. Theo hướng tốt hơn hay xấu đi đều do bản thân cậu quyết định.

Mong Đất Mẹ gìn giữ cậu.”

John đọc xong bức thư liền phá lên cười. Ở đâu ra cái lối viết văn lộn xộn hầm bà lằng như thế này chứ? Rồi cậu sực nhớ ra. Hình như cái kiểu viết lung tung này quen quen. Cậu nháng thấy bức thư tình cậu viết cho cô gái hàng xóm nhưng không dám gửi đang thò ra dưới một đống sách bự chảng. Ngập ngừng, John do dự rút bức thư đó ra để so sánh. Trước sự kinh ngạc của cậu, cả hai nét chữ đều giống nhau như tạc. Từ cách móc chữ “b” đến độ dài của chữ “t” không vượt quá chữ “h.” Ngay cả văn phong dài dòng cũng y hệt.

Nhà khoa học trẻ hoảng hốt đọc lại lá thư một lần nữa. Quái lạ thật! Làm sao mà một người ở thời điểm tám năm trước biết được sẽ có Cộng Hoà Illuminus chứ? Lúc đó đất nước này vẫn còn là Đế Quốc Strone mà. John liếc qua mấy lá bài Oreiko. Hay chẳng lẽ người viết ra bức thư này có quan hệ gì đó với pháp sư bên Froustmoust? Họ đã tiên đoán trước tương lai và vị tiền bối đó đã để lại lời nhắn cho mình?

John hoang mang cực độ. Cậu nhắm mắt lục lại trong ký ức của mình xem có chút manh mối nào không. Gia tộc Montgomery đến đời của cậu đã lụn bại hẳn rồi nhưng trong quá khứ cũng là một trong những gia tộc lớn ở lục địa Yren. Xem nào, nhà mình có công tìm ra mỏ khoáng sản ở phía tây Thủ phủ... Nhiều đời đều làm quan triều đình. Sau đó dần dần mới có người bước theo con đường khoa học và hàng hải. Ai cũng đam mê kiến thức và rất thích phiêu lưu. Hầu như người nào cũng mở lòng với Pháp tộc và Huyền tộc. Đến nỗi, cha mình còn ra khơi để đi tìm Thư viện Hetra huyền thoại và rồi… Và rồi…

John thở dốc. Cậu mở mắt ra và ngửa đầu nhìn lên trần nhà, cố quên đi một đoạn ký ức không vui. Không, không ai có mối quan hệ gì với Froustmoust cả… Rồi cậu mệt mỏi liếc qua mớ của nợ vẫn đang nằm im lìm trên ghế. Nhưng những thứ này phải giải thích thế nào đây?

John vừa gãi mái tóc nâu bù xù như tổ quạ vừa ngắm nghía bốn lá bài. Gương mặt xương xẩu chảy dài ra vì phiền não. Lá thứ nhất là Vòng Xoay Số Phận, vẽ hình một thiên thần áo trắng và một con quỷ áo đen đang bám vào hai bên bánh xe gỗ như đang giằng co giữa vận may và vận rủi, giữa sống và chết. Lá thứ hai là Hoàng Đế uy nghi, vương giả, bên dưới lớp lễ phục Hoàng gia là thấp thoáng áo giáp sáng ngời. Lá thứ ba là Mặt Trăng dưới đáy hồ, lung linh huyền ảo. Lá cuối cùng là Kẻ Ngốc, trên tay lỉnh kỉnh đủ thứ vật dụng như chuẩn bị bước vào một cuộc hành trình rất dài. Tất cả đều là những lá bài Oreiko dày đặc hình ảnh biểu tượng. Ý nghĩa thực sự của chúng là gì nhỉ?

Ngẫm đi ngẫm lại vẫn không tìm được lời giải đáp hợp lý, nhà khoa học chán nản cất tất cả thư từ và bốn lá bài trở lại hộp đựng và tống nó lên một chỗ trống hiếm hoi trên kệ sách. Sau đó, John vươn vai và hăm hở quay lại phòng làm việc. Ý nghĩ ấy vừa nháy lên trong đầu, cậu liền nhớ tới một mớ hỗn độn đang nằm chình ình trên sàn đang chờ cậu vào dọn dẹp. Ôi trời! Hoá chất của tôi, tấm thảm nhập khẩu từ Huy Hoả của ông nội tôi! John ba chân bốn cẳng chạy vào văn phòng, hết hốt cái này, lại lau cái kia, chùi cái nọ, lòng không ngừng nguyền rủa con quái vật giao hàng khi nãy.

Sau khi mọi thứ đã sạch sẽ gọn gàng trở lại, John mới từ tốn kiểm tra lại một lượt. Bỗng, cậu hoảng hốt hét lên, “Đất Mẹ ơi! Đâu mất tiêu rồi?” John cuống cuồng lật từng quyển sách, hất tung tấm thảm lên tìm kiếm. Cậu nằm thụp xuống sàn mà ngó vào gầm tủ, gầm bàn, các khe kẽ giữa các kệ sách nhỏ. Sau một hồi điên cuồng lục lọi và biến căn phòng gọn gàng trở lại trạng thái hỗn độn như ban nãy, John cuối cùng cũng moi ra từ hốc tường khuất sau chân ghế một ống nghiệm đậy nắp chặt kín, bên trong là một thứ chất lỏng màu đen sền sệt. John thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhặt nó lên và đặt ngay ngắn vào một vị trí cố định trên bàn.

“Mày đây rồi. Công trình của cả đời tao ơi.” John hí hửng đem mở ống nghiệm và lấy ra một ít chất nhầy màu đen, cho vào dĩa. Sau đó, nhà khoa học thả vào đó một ít bột sắt, đem nung trên lửa. Thứ dịch màu đen đó đột nhiên loãng ra và hoá thành màu đỏ tươi.

John reo lên phấn khích. “Thành công rồi! Bây giờ, chỉ cần thử trên vật thể sống là được.” 

“Thật không? Có thể thử trên vật sống rồi à?” Một giọng nói quen tai chợt vang lên nơi ngưỡng cửa phòng thí nghiệm khiến John giật mình. Khi cậu ngẩng lên thì đã thấy ông bạn làm việc trong lâu đài Strone đã đứng đó từ lúc nào.

“Xin lỗi vì đường đột vào nhà…” Ông ta nói tiếp. “Nhưng vì gõ cửa mãi mà không thấy ai ra mở nên tôi đoán chắc là cậu lại đang mải mê nghiên cứu rồi. Với cả, nhà cậu hôm nay không... thể khoá cửa.” Hank chậm rãi bước lại gần và đặt lên bàn chiếc then hư nát và cả một hũ thuỷ tinh chứa chất dịch nhầy màu đen giống như ban nãy. “Tôi lại mang đến một ít máu huyết chuỷ cho cậu đây.”

“Cảm ơn ông Philips!” John lễ độ đón lấy. “Thú thật đây là lần đầu tiên tôi thu được kết quả khả quan. Có lẽ vẫn còn phải làm thêm mấy lần thí nghiệm nữa với những biến số khác nhau. Nhưng kiểu gì thì tôi vẫn tin rằng Huyền tộc khác biệt với chúng ta như vậy, đơn giản là do họ đang mắc một chứng bệnh kỳ lạ nên mới có lối sinh hoạt không giống với Nhân tộc chúng ta. Chỉ cần tìm ra phương thuốc thích hợp thì Huyền tộc sẽ lập tức đồng hoá thành Nhân tộc ngay thôi. Ông xem, chẳng phải đây chính là bước đầu tiên để chữa căn bệnh hút máu ở loài huyết chuỷ sao?”

“Cậu cứ cố gắng tìm tòi nghiên cứu đi!” Hank Philips mỉm cười hài lòng. “Những nhà tài trợ ở lâu đài Strone cực kỳ hài lòng với những phát kiến mới lạ của cậu. Sau vụ án mạng nhà Alden làm rung chuyển cả Cộng Hoà Illuminus, phương thuốc của cậu chính là thứ sẽ khiến cho cả nước ta ngủ yên đấy!”

“Tôi rất vui khi cống hiến kiến thức của mình cho đất nước.” John cười toét miệng. Mắt cậu chợt đảo tới bức chân dung của cha cậu đang treo trên tường. “Cơ mà nếu những cuộc đi săn của chúng ta bên Rừng Folaedelus thành công và mang được một con huyết chuỷ sống về đây thì…”

“Chẳng phải có một con huyết chuỷ đang ở ngay trên đất Illuminus sao?” Hank Philips nhướng mày.

“Ý ông là con đã gây ra vụ án nhà Alden sao?” John run bắn cả lên. “Nhưng con đó thì nguy hiểm quá. Tôi e rằng…”

“Không đáng sợ đâu.” Hank chen ngang. “Để tôi nói cho cậu biết một bí mật nhé.” Mắt gã sáng lên. “Nó đã bị bắt rồi.”

“Bị bắt rồi?” Mắt John cũng sáng lên theo.

“Đúng vậy. Thế nên sớm muộn gì cậu cũng có vật chủ để thí nghiệm thôi.” Hank phấn khích vỗ vai nhà khoa học trẻ. “Đệ nhất Phu nhân rất háo hức chờ đợi những phát hiện mới của cậu đấy. Cố gắng lên nhé.”

John gật đầu muốn gãy cổ. Cậu vui mừng cười tít cả mắt và nhảy múa quanh phòng làm việc, hoàn toàn quên đi lá thư kỳ lạ và bốn tấm thẻ bài phiền phức kia.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Chắc chắn John ko chết đâu vì ổng ko thể chết được :))))) dòng thời gian ko cho phép anh chết :))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Damn! You know already hả? :))
Xem thêm
@oceannguyen: :)))) t đã bảo là t đam mê tiểu thuyết dark lắm mà
Xem thêm
Bốn lá bài tarot... cùng với du hành thời gian. Quào, chắc anh này khó chết nhất truyện.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ơ... cứ chờ xem nhé. :D
Xem thêm
AUTHOR
TRANS
'John vừa gãi gãi mái tóc nâu bù xù như tổ quạ vừa ngắm nghĩa bốn lá bài, gương mặt xương xẩu chảy dài ra vì phiền não"
Iron Bank of Hetra :v
F*ck timeline? Cảm giác anh chàng John này mang aura nhân vật chính hơn những nhân vật khác nhá.
Hóng!!!
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
John là một trong những nhân vật nam nhận được nhiều phản hồi tốt nhất của anh đấy! <3
Xem thêm