Quyển 1: Diemond và Sự trả thù của Máu

Chương Mở - Orvar Icenstaff

Chương Mở - Orvar Icenstaff

ORVAR ICENSTAFF

“Cứu với…”

Orvar bừng mở mắt. Ngay lúc ấy, căn phòng quen thuộc liền đổ sụp, cuốn cậu xuống một vực thẳm đen ngòm. Cậu quay cuồng trong không trung, tay chân bất lực quơ quào tìm giữa hư vô mù mịt.

Ya suk-aam az ya suk-d’a-uh! Orvar hoảng loạn gào to câu bùa chú điều khiển gió nhưng chẳng hề có tác dụng.

Phép thuật bị vô hiệu hoá… Lồng ngực Orvar căng tức vì áp lực vô hình trì kéo cậu xuống hố sâu. Gió rít hù hụ đến rợn người. Sức hút mỗi lúc một mạnh hơn. Cảm giác va chạm đã gần kề. Orvar co cụm lại. Mạch máu như muốn vỡ tung. Dưới đáy vực thẳm này là gì? Mặt đất, dung nham, hay một hố xương người? Cậu cắn chặt răng, mắt nhắm nghiền chờ đợi.

Rồi mọi thứ bỗng ngừng lại.

Đột ngột hệt như lúc cậu bị lôi xuống.

Gió chết lặng. Thay cho lực hút vùn vụt ban nãy là một cảm giác lửng lơ trôi nổi, như thể Orvar vừa rơi xuyên qua thực quản của con quái vật bóng đêm và giờ đang bơi trong dạ dày của nó. Tim cậu thình thịch đập trong lồng ngực. Cậu thận trọng nhỏm người dậy. Đôi chân chơi vơi giữa một thứ không gian bồng bềnh chẳng rõ là nước hay là khói. Orvar căng mắt cố xuyên thủng màn đêm để định hình khung cảnh xung quanh.

Ya s’a-lak-al az ya hiik-uh. Orvar chầm chậm duỗi tay ếm bùa. Nhưng đúng như dự đoán, mộng cảnh đen đặc này như miệng quái thú, ngoạc ra nuốt chửng toàn bộ âm thanh nên mọi nỗ lực niệm phép của cậu đều vô ích. Đến cả tiếng thở gấp gáp của chính mình cũng bị bóng tối ăn sạch không còn mảnh xương.

“Orvar, cứu…”

Còn đang hoang mang chưa biết phải làm gì tiếp theo thì lời thì thầm ban nãy bất ngờ cứa qua tai khiến cậu pháp sư giật nảy mình. Cậu xoay qua xoay lại nhưng tuyệt nhiên chỉ thấy một màn đêm vô tận.

Ai? Ai đang nói đó? Orvar gào lên trong câm lặng. Ra mặt đi!

Chẳng có hồi đáp. Lời thỉnh cầu đứt quãng ban nãy mất tăm chỉ còn sự câm lặng tang tóc.

Trong lòng Orvar chợt dấy lên một dự cảm không lành. Tính từ lúc mẹ cậu rời khỏi đảo quốc thì Nguyệt Thần đã hoàn thành xong bản khiêu vũ trên trời cao. Nơi bà ấy tới vô cùng hung hiểm nhưng suốt bấy lâu, bà không hề nhờ sóng biển gửi về một lời nào. Cả kỳ trăng qua, Orvar không đêm nào được an giấc. Cậu tê liệt, ngạt thở trong giấc ngủ nhưng cũng chỉ vậy thôi. Cho đến hôm nay, giấc mơ bỗng hoá chân thật vô cùng. Cú rơi, vực thẳm, cảm giác bất lực, nỗi kinh sợ, và nhất là lời cầu cứu vô danh ấy.

Có thực sự vô danh không? Orvar lắc đầu nguầy nguậy cố xua đi linh cảm chẳng lành. Hay đó chính là mẹ đang gặp phải tai ương?

“Orvar… Cứu!”

Tiếng van lơn lạnh ngắt như một cơn gió lại rít qua tai và trong tích tắc, các giác quan của cậu đều bất ngờ sống lại, tinh nhạy như một người tỉnh giấc. Mặt đất bỗng từ đâu dâng lên, quật Orvar ngã sóng soài trên nền đá ẩm ướt còn vương những nhánh cỏ dại xác xơ.

Cậu pháp sư lồm cồm bò dậy. Mắt nheo lại cho quen dần với thứ ánh sáng run rẩy từ ngọn đuốc gầy guộc trên tường đá. Cậu nhìn quanh quất. Bên tai vẳng vẳng tiếng những giọt nước tí tách rơi thành vũng.

Có vẻ là một đường hầm dưới lòng đất. Cậu thầm đánh giá. Mộng cảnh sao lại có thể cụ thể đến thế này? Orvar thận trọng quan sát chung quanh. Tay cậu duỗi ra chuẩn bị tung thần chú. Nhưng rồi cậu chợt nhớ phép thuật không thể thi triển ở đây được nên đành siết lại thành nắm đấm.

Chợt, từ xa bỗng vọng lại tiếng gì đó nghe như kim loại va đập vào nhau. Chính xác hơn là tiếng những sợi xích đang bị kéo lê trên nền đá. Orvar vội thu người phòng thủ. Nín thở, cậu cẩn trọng nhích từng bước về phía phát ra âm thanh đáng ngờ. Mặt đất lạnh cóng rên rỉ dưới từng bước chân rụt rè.

Trước mặt cậu dần hiện lên dáng dấp một xà lim tối tăm. Ánh đuốc yếu ớt trên tường run rẩy vì gió lạnh tốc tới khiến cho không gian như nghiêng như ngả. Orvar nuốt khan rồi len lén ghé mắt sát vào những song sắt, cố gắng chọc thủng bóng tối tù mù để nhìn xem ai là người bị nhốt bên trong. Ngọn lửa bé tẹo trên tường lập loè như sắp tắt. Khung cảnh lúc mờ lúc tỏ tựa một ảo ảnh. Hình như có cái gì đó đang di chuyển…

“CỨU!!!”

Đôi bàn tay trắng nhợt khẳng khiu bất ngờ xé bóng đêm vươn đến, luồn qua những song sắt và bấu chặt lấy gò má Orvar, kèm theo đó là tiếng thét thảm khốc vang vọng trong tăm tối, sắc và lạnh như một lưỡi kiếm liếc vào mỏm đá. Một thứ âm thanh chết chóc khiến người ta phải rùng mình. Hơi lạnh bỏng rát cắt sâu đến tận xương.

Cậu bừng tỉnh.

Orvar hổn hển thở dốc. Mắt cậu trợn trừng cố bám lấy khung cảnh thân quen trước mặt hòng xua cơn ác mộng vừa tan. Căn phòng vẫn trống trải và tĩnh lặng như trước khi đi ngủ. Chẳng có thứ gì bị cuốn xuống vực thẳm cả. Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc và lưng.

Cậu pháp sư trẻ lắc đầu, nỗ lực xóa đi bóng tối vẫn đang lẩn khuất sau màn mi. Ánh nhìn của cậu neo lại nơi một vật nho nhỏ vẫn nằm ngay ngắn trên chiếc tủ đối diện giường. Đó là một bức tranh vải cũ sờn vẽ một Orvar bé nhỏ đang cuộn tròn an giấc trong lòng mẹ. Nụ cười của bà quá đỗi bình yên.

Cậu khẽ nhíu mày, hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm quan sát xung quanh. Những hũ thuỷ tinh đựng vật liệu bào chế vẫn ngay ngắn trên kệ, những quyển sách dầy cộm được phân loại rõ ràng vẫn vuông vức trên bàn, quyền trượng vẫn dựa vào tường, áo chùng vẫn trắng tinh, phẳng phiu treo gần đó. Là thật, không còn mơ nữa…

Orvar thở hắt ra và gục đầu xuống. Cậu chợt phát hiện một vệt sáng mờ mờ trên sàn như đang cố len lỏi vào phòng. Orvar phẩy tay niệm một câu bùa chú đơn giản. Cửa sổ liền bật mở nhường đường cho nắng nhạt thô bạo xông vào, châm chích đôi mắt cậu. Orvar nuốt nước bọt, đôi tay bấu chặt tấm trải giường. Cậu bần thần một hồi rồi lảo đảo đứng lên. Orvar vịn tay vào bệ cửa sổ, rướn người ra ngoài hứng lấy những tia sáng lạnh lẽo. Hôm nay là Xuân phân… Trong lòng cậu chợt gợn lên một nỗi bất an nặng trĩu.

“Orvar, cứu…”

Đột nhiên, tiếng thì thầm mỏng như dao trong giấc mơ ban nãy lại cứa qua màng nhĩ, như thể vọng lên từ sâu trong óc khiến Orvar phải vội ôm lấy đỉnh đầu đau buốt. Cậu nghiến răng rên lên. Tay chống vào thành cửa sổ để giữ thăng bằng.

Biển trời bao la ngoài kia bỗng dưng nhoè nhoẹt. Khi ấy, dưới những tầng mây dày đặc, Orvar thoáng thấy hình như có bóng thuyền mờ mờ nhấp nhô ở đường chân trời phía nam, nhưng lúc cậu nheo mắt lại để nhìn cho rõ thì chẳng có gì ngoài mênh mông biển nước.

Mệt mỏi, cậu nhắm nghiền mắt, cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường. Hẳn là mình vẫn đang mơ? Nhưng cho dù có tự trấn an như thế thì sâu trong lòng, Orvar vẫn biết rõ sự thật. Cậu pháp sư trẻ khoác áo chùng rồi nắm chắc quyền trượng trong tay.

Đâu đó ngoài khơi xa, chúng đang đến.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!