Hồi I: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu
Chương 9: Thiên Đường Tĩnh Lặng
1 Bình luận - Độ dài: 4,064 từ - Cập nhật:
Ren lẳng lặng rút con dao găm của mình ra khỏi phần thịt vừa được mổ xẻ của con quái vật. Máu đen đặc sệt, gần như là hắc ín, bám vào lưỡi dao. Cậu bình thản lau nó vào lớp da xù xì của con goblin đột biến, sự im lặng của cậu còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm thét của con quái thú vừa tắt lịm.
Cậu lật cái xác khổng lồ, bắt đầu công việc của mình với một sự tỉ mỉ của một nhà giải phẫu. Caina và Leo chỉ đứng nhìn, hơi thở vẫn còn gấp gáp sau trận chiến căng thẳng.
"Nó... nó là cái quái gì vậy?" Caina cuối cùng cũng lên tiếng, cố gắng đè nén cơn đau âm ỉ ở lồng ngực.
"Một thí nghiệm," Ren đáp, tay không hề run khi rạch một đường dài trên bụng con quái vật. Cậu thực hiện các đường mổ một cách nhẹ nhàng như đã làm nó rất nhiều lần, những đường cắt ngọt như cắt một miếng bơ. "Đây là một tác phẩm của ai đó, hắn cố tình biến đổi kết cấu của con goblin thành như thế này."
Cậu dùng mũi dao chỉ vào bên trong. Các cơ quan nội tạng bị sắp xếp lại một cách kỳ dị, như thể một đứa trẻ đã cố gắng nhét chúng trở lại một cách bừa bãi. Nhưng điều đáng chú ý nhất là bộ xương.
"Nhìn đây," Ren nói. Cậu chỉ vào một khớp xương sườn. "Xương của nó đã bị bẻ gãy và hàn lại nhiều lần từ bên trong. Đây không phải là đột biến tự nhiên. Có kẻ nào đó đang bắt quái vật, 'cải tạo' chúng, và thả chúng ra." Cậu tìm kiếm thêm, và tìm thấy một mảnh kim loại nhỏ, gần như đã bị cơ thể con quái vật hấp thụ, kẹt sâu trong cơ bắp ở cổ nó. Nó có khắc một biểu tượng mà cậu không nhận ra: một hình tam giác đơn giản với một đường thẳng cắt ngang.
"Có lẽ chúng ta phải giữ khoảng cách với khu rừng này," Ren kết luận, đứng dậy và cất mảnh kim loại vào một túi nhỏ. "Có thể xuất hiện những con quái vật tương tự, hoặc nguy hiểm hơn. Con đường đến Wissen sẽ nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ."
Cậu ra hiệu cho hai đứa trẻ. "Đi, nhanh lên. Mùi máu sẽ thu hút những thứ khác đến đây."
Họ lập tức rời đi, để lại cái xác gớm ghiếc cho những kẻ săn mồi của Black Forest.
Hành trình tiếp theo chìm trong một sự im lặng mới. Nhưng nó không phải là sự im lặng ngột ngạt của bi kịch, hay sự im lặng căng thẳng của nỗi sợ hãi. Nó là một sự im lặng của sự suy tư.
Đặc biệt là Caina.
Sau lời nói của Ren,
"Em là chiến binh"
một thứ gì đó bên trong cô đã thay đổi. Cô không còn ồn ào hay trêu chọc Leo, cũng không còn né tránh ánh mắt của Ren. Thay vào đó, cô chìm vào một không gian của riêng mình. Cô đi, thanh kiếm đeo bên hông, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, nhưng tâm trí cô rõ ràng đang ở một nơi rất xa.
Cô đang vật lộn với chính Định danh của mình. [The Destruction].
Ren đã đúng. Cô sợ hãi việc phải ra tay. Ký ức về tên cướp bị cắt cổ vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó không chỉ là một cơn ác mộng. Nó là một câu hỏi.
Phải làm gì để trở nên mạnh hơn?
Tiềm năng của [The Destruction] là gì?
Và làm như thế nào để mình có thể tiếp cận được nó?
Khi chìm trong suy nghĩ về định hướng phát triển của Định danh, dường như Caina đã vô thức quên mất nỗi ám ảnh về cái xác của tên [Bandit].
Leo thỉnh thoảng liếc nhìn cô, lo lắng. "Chị Caina? Chị... ổn chứ?"
Caina chớp mắt, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay sang, nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười thật sự, không còn gượng gạo. "Chị ổn, Leo. Chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện thôi."
Ren quan sát tất cả. Cậu biết chính xác điều gì đang xảy ra. Caina đang thực sự nghiêm túc đối diện với Định danh của cô. Caina cần sự yên tĩnh, và Ren cho cô điều đó.
………………………………………………..
Một ngày trôi qua mà không có thêm sự cố nào. Sự im lặng của Black Forest vừa là một lời đe dọa, vừa là một tấm lá chắn, ngăn cản những thứ bên trong đó tiến về phía họ.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm đỏ cả bầu trời, Ren ra hiệu dừng lại. Họ đã tìm thấy một địa điểm cắm trại gần như hoàn hảo. Một vách đá lớn, nhô ra như một mái hiên tự nhiên, chắn ngang con đường mòn. Phía sau nó là một khoảng đất trống nhỏ, hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn của cả khu rừng lẫn vùng đồng bằng. Quan trọng nhất, vách đá sẽ là một bức tường chắn gió tuyệt vời cho ban đêm.
"Leo, em nhặt một ít củi khô. Chỉ những cành đã chết. Đừng phát ra tiếng động quá lớn"
"Rõ!"
"Caina, dọn dẹp khu vực này. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây"
Caina gật đầu, bắt đầu công việc của mình một cách thành thạo.
Họ nhanh chóng dựng nên một khu trại tạm bợ nhưng an toàn. Ren cẩn thận giăng bẫy chuông báo động ở hai lối vào. Bữa tối vẫn là lương khô và nước suối, nhưng ngọn lửa trại nhỏ, ấm áp khiến nó trở nên dễ chịu hơn.
"Đêm nay chúng ta phải canh gác," Ren nói, nhìn vào bóng tối đang đặc quánh lại của Black Forest. "Khu vực này quá gần. Ta sẽ gác ca đầu và ca cuối. Leo, cậu gác ca giữa. Caina, em cần nghỉ ngơi, trận chiến hôm nay..."
"Em sẽ gác ca đầu."
Giọng nói của Caina cắt ngang lời Ren. Nó không lớn, nhưng kiên định.
Leo đều ngạc nhiên nhìn cô. Trước giờ Caina vẫn luôn có một chút gì đó lười biếng khi nói tới việc canh gác.
"Em ổn," Caina nói, đoán trước câu hỏi của họ. "Lồng ngực chỉ hơi đau thôi, không nghiêm trọng. Dù sao em cũng... cũng đang có nhiều chuyện cần suy nghĩ. Em không ngủ được."
Ren nhìn cô một lúc lâu, đánh giá. Sự quyết tâm trong mắt cô là thật. Cậu gật đầu
"Được. Bốn tiếng. Ta và Leo sẽ ngủ trước. Bất cứ tiếng động nào, dù là nhỏ nhất, cũng phải lập tức đánh thức chúng ta. Rõ chưa?"
"Rõ," Caina đáp.
Ren và Leo chui vào túi ngủ của mình, nép mình vào vách đá để giữ ấm. Ren không thực sự ngủ; cậu chỉ đơn giản là đưa cơ thể vào trạng thái bảo tồn năng lượng, trong khi ý thức vẫn duy trì một mức độ cảnh giác tối thiểu, một kỹ năng cậu đã rèn luyện từ khi bắt đầu cuộc hành trình cô độc của mình.
Caina ngồi trên một mỏm đá cao hơn một chút, thanh kiếm đặt ngang đùi, nhìn ra khu rừng.
Màn đêm tĩnh lặng ở cạnh khu rừng. Chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng lửa trại lách tách phía sau. Mặt trăng tròn và sáng, phủ một lớp ánh bạc ma mị lên những ngọn cây của Black Forest, khiến chúng trông vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ.
Caina hít một hơi thật sâu, để không khí lạnh ban đêm tràn vào phổi.
Cô nhắm mắt lại.
Chiến binh. Quyết đoán. Hủy diệt.
Cô không cố gắng tìm lại trạng thái "Cảm Ngộ" bùng nổ như lần trước. Đó là một món quà, một sự may mắn.
Lần này, cô đang làm chính xác những gì Ren vẫn làm khi cậu ngồi thiền.
Cô chủ động tìm vào bên trong. Cô "lắng nghe" Định danh của mình.
Bên trong tâm trí cô, Caina như vào một thế giới khác, nó có tất cả những thứ cô có thể tưởng tượng ra, ngôi nhà thuở bé, thành trì Monarch hay thậm chí là cả một thế giới Golos.
Cô thấy thế giới của riêng cô, thấy kết cấu của từng thứ nhỏ nhất như một bức tường, một chiếc ghế, một hạt cát,...
Caina đi trong thế giới của cô, quan sát và nhìn vào từng kết cấu của mọi vật như thể cô đang đi dạo trong một nhà triển lãm mà mọi thứ xung quanh đều khiến cô tò mò.
Caina nghĩ về ý nghĩa của [The Destruction], một cái tên mạnh mẽ tượng trưng cho sự hủy diệt, liệu cô có thể rẽ sang một hướng phát triển khác?.
Cô chìm sâu hơn. Thời gian dường như ngưng đọng. Tiếng côn trùng, tiếng lửa, tiếng gió... tất cả đều lùi xa. Cô chỉ còn lại một mình với bản chất của chính mình, cố gắng hiểu được một khái niệm quá lớn lao so với một cơ thể mười bốn tuổi nhỏ bé.
Một tiếng động nhẹ. Một viên sỏi nhỏ lăn đi.
Ren đã đứng dậy, im lặng như một bóng ma. Cậu đã quen với việc di chuyển mà không gây ra tiếng động, nhưng Caina, trong trạng thái tập trung cao độ, lại nhạy cảm một cách lạ thường.
Cô mở bừng mắt, quay phắt lại, thanh kiếm đã nằm gọn trong tay, mũi kiếm chĩa thẳng vào bóng đen.
"Là ta."
Giọng nói của Ren vang lên, bình thản.
Caina thở phào, hạ kiếm xuống, tim vẫn còn đập nhanh. "Trời ạ! Anh làm em hết hồn!"
Cô liếc nhìn lên bầu trời. Mặt trăng đã di chuyển một quãng đáng kể. "Đã... đã hết ca của em rồi sao?"
"Hết từ lâu rồi," Ren đáp. Cậu bước tới, đứng bên cạnh cô trên mỏm đá. Cậu đã ở đó được vài phút. Ngay khi thức dậy, cậu đã cảm nhận được sự tĩnh lặng tập trung đáng kinh ngạc phát ra từ cô. Nó không phải là sự lơ là của một người canh gác ngủ gật, đó là sự tập trung tuyệt đối của một thiền sư. Cậu đã không muốn ngắt quãng quá trình đó.
"Nếu cô canh gác như thế này thì chúng ta sẽ sớm làm mồi cho quái vật mất," Ren nói.
Caina chớp mắt. Cô mất vài giây để xử lý câu nói đó. Rồi cô nhận ra.
Đó là một câu nói đùa.
Ren. Đang nói đùa.
Một nụ cười gượng gạo nhưng chân thật nở trên môi cô. Cô gãi đầu, cảm thấy xấu hổ. "Em... em xin lỗi. Em chỉ đang cố gắng... anh biết đấy. Cảm ngộ."
"Có tiến triển gì chứ?" Ren hỏi, giọng nói quay trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày.
Caina nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi cô từng sợ hãi rằng sẽ phá hủy mọi thứ. "Em nhận ra... [The Destruction] có rất nhiều con đường. Giống như một cái cây có nhiều nhánh. Em... em có thể thấy chúng, nhưng em không thể chạm vào chúng. Em cảm thấy bản thân mình vẫn chưa đủ... chưa đủ thấu hiểu để lựa chọn bất kỳ con đường nào trong số đó."
"Đó là điều tất nhiên," Ren đáp, ánh mắt nhìn xa xăm về phía khu rừng. "Để hiểu về một Định danh mang tính Khái Niệm, chỉ lý thuyết là không đủ. Em cần trải nghiệm, cần thất bại, và cần phải tự mình định nghĩa 'sự hủy diệt' là gì đối với em. Nó chỉ mới bắt đầu thôi, Caina. Em còn rất nhiều điều cần phải khám phá."
Caina im lặng, ngẫm nghĩ về lời nói của Ren. Chúng luôn nặng nề, nhưng cũng luôn chính xác.
Họ đứng cạnh nhau trong im lặng, một Hư Vô và một Hủy Diệt, cùng nhau nhìn khoảng trời đêm bao la phía xa. Sự tĩnh lặng này thật thoải mái.
"Anh đã ở cấp bậc nào rồi, Ren?" Caina đột ngột hỏi.
Ren, trước câu hỏi mang cá nhân đó, cậu chỉ hơi dừng lại rồi trả lời. "Cấp Khu Vực."
Caina há hốc miệng. "Cấp Khu Vực? Tức là... tức là anh rất mạnh mà! Mạnh hơn nhiều so với em và Leo!"
Ren lắc đầu, một cử chỉ dứt khoát.
"Ta không mạnh."
Câu trả lời đó khiến Caina bối rối. "Nhưng... anh có thể..."
"Thứ ta có là sự kiểm soát," Ren ngắt lời. "Nhưng so với em và Leo, ta yếu hơn. Ít nhất là về tiềm năng chiến đấu."
Cậu nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi năng lượng [The Void] dường như luôn chực chờ để nuốt chửng mọi thứ. "Định danh của ta, [The Void], rất khó để tìm được một phương thức tấn công trực tiếp. Ở cấp Cá Nhân, ta chỉ có thể làm mờ nhạt bản thân. Ở cấp Cục Bộ, ta có thể tạo ra một 'vùng câm' nhỏ. Và ở cấp Khu Vực," cậu dừng lại, "nó phức tạp hơn, nhưng vẫn không phải là một đòn tấn công."
"Ta có thể cắt đứt liên kết của người khác với Định danh của họ, như ta đã làm với Garet, nhưng nó tạm thời và tiêu hao rất nhiều. Ta đang bị vướng mắc bởi điều đó. Ta thiếu một 'mũi nhọn'."
Caina cố gắng hình dung. "Em còn tưởng nó rất mạnh mà," cô nói, "Ý em là, cái khả năng đó của anh... cái khả năng cắt đứt anh với thực tại, lẩn tránh mọi nhận thức..."
Ren khựng lại.
Cậu quay đầu, chậm rãi, nhìn Caina. Đôi mắt xám tro của cậu, vốn luôn tĩnh lặng, giờ đây chợt lóe lên một tia sáng mãnh liệt.
Cắt đứt... với thực tại?
Tâm trí Ren bắt đầu quay cuồng với một tốc độ không tưởng.
Mình đã luôn nghĩ về [The Void] như một tấm khiên, một sự che giấu, một sự phủ định.
Nhưng nếu... nếu nó là một lưỡi dao?
Caina nói "cắt đứt với thực tại".
Sự Cắt Đứt. Cũng là một khả năng, có lẽ mình sẽ thử khai thác nó.
"Ren? Anh sao vậy?" Caina lo lắng hỏi, thấy Ren đột nhiên im lặng một cách đáng sợ.
Ren chớp mắt, tia sáng trong mắt cậu vụt tắt, trở lại vẻ trống rỗng thường ngày. Cậu quay lại nhìn khu rừng. "Không có gì. Ta chỉ đang suy nghĩ."
Cậu nhìn Caina. "Quyết định một hướng đi cho Định Danh của mình là một quyết định lớn, Caina. Hãy cố gắng chiêm nghiệm và lựa chọn đúng đắn."
Đó là lời nhắc nhở cho Caina, cũng chính là lời nhắc cho bản thân cậu.
Giọng cậu có một sự nặng nề mới. "Một kẻ đi nhanh sẽ khó để có thể đi xa. Hãy nhớ điều đó. Đặt nền móng thật vững chắc cho khái niệm của em. Đừng vội vàng. Giờ thì đi ngủ đi. Ta sẽ gác."
Caina gật đầu, dù vẫn còn hơi bối rối trước sự thay đổi đột ngột của Ren. "Vâng... Em hiểu rồi. Cảm ơn anh, Ren."
Cô quay về lều, để lại Ren một mình với màn đêm, và một con đường hoàn toàn mới vừa mở ra trước mắt cậu.
…………………………………………………………………….
Hai ngày sau, khung cảnh thay đổi ngoạn mục. Ở bìa của Black Forest. Xa xa, họ có thể thấy những bức tường trắng của thành phố Wissen.
Không giống như kinh thành Monarch, vốn được xây dựng bằng đá xám và sắt, toát lên vẻ kỷ luật và áp bức, Wissen dường như được dệt nên từ ánh sáng.
Những tòa nhà tao nhã vươn lên bầu trời, nhiều công trình có mái vòm bằng kính khổng lồ, lấp lánh dưới ánh nắng. Không khí trong lành, mang theo mùi của giấy cũ, thảo mộc và một chút mùi hóa chất lạ lùng từ các phòng thí nghiệm. Những con đường sạch sẽ, và người dân đi lại với vẻ thư thái, nhiều người trong số họ mặc áo choàng của học giả, tay ôm những cuốn sách dày cộp. Nó là một bức tranh của sự yên bình và tri thức.
Và rồi, họ nhìn thấy nó.
Một đoàn người đang đi vào cổng thành. Họ bị xích lại với nhau bằng một sợi dây xích dài. Cổ của họ bị khóa trong những chiếc vòng kim loại phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt. Họ mặc quần áo rách rưới, và bước đi với đôi mắt vô hồn. Nô lệ.
Đoàn người có một sự đa dạng về chủng tộc, có con người, người thú và cả những Elf và người lùn.
Bên cạnh họ là những lính gác mặc giáp nhẹ, nhưng thay vì cầm giáo, chúng lại cầm những cây roi điện kêu xè xè.
Sự yên bình tao nhã của Wissen bỗng trở nên giả tạo và ghê tởm.
Caina cau mày, nắm đấm siết chặt lại. "Một thành trì của tri thức... mà lại có chế độ nô dịch," cô rít lên, giọng đầy vẻ ghê tởm.
Khi họ bước vào cổng, những ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ. Nhưng không phải Ren hay Caina.
Họ nhìn Leo.
Cậu bé, vẫn trong bộ quần áo tị nạn rách rưới và bẩn thỉu, là một hình ảnh quá tương phản với sự sạch sẽ của Wissen. Những học giả, những thương nhân, họ kéo vạt áo choàng của mình lại, nhìn cậu bé với ánh mắt ghê tởm, như thể cậu là một con chuột cống vừa chui ra từ ống cống.
Leo sợ hãi, lùi lại và nấp sau lưng Ren, bàn tay nhỏ bé bám chặt vào chiếc áo khoác đã sờn của cậu.
"Chúng ta đi," Ren nói, giọng lạnh lùng, phớt lờ những ánh mắt xung quanh. "Bán số tinh hạch và mua một ít đồ."
Họ nhanh chóng tìm đến một cửa hàng giả kim. Ren bán tất cả số tinh hạch họ thu thập được, bao gồm cả viên của Garet, viên Orc, và viên của con goblin đột biến. Người giả kim đã trả một cái giá cao ngất ngưởng cho viên tinh hạch đột biến và viên của Garet, nhưng Ren không quan tâm. Cậu chỉ lấy tiền.
Việc đầu tiên: một cửa hàng trang bị.
"Một bộ đồ cho cậu bé," Ren nói với người chủ tiệm. "Loại nhanh nhẹn."
Một lúc sau, Leo bước ra từ phòng thay đồ, và Caina phải chớp mắt. Cậu bé rách rưới đã biến mất.
Leo mặc một chiếc áo chẽn hai màu rộng rãi, phần thân màu kem nhẹ nhàng tương phản với ống tay áo màu đen đỏ thẫm, tất cả được khoác ngoài một chiếc áo lót màu tối bên trong. Điểm nhấn của bộ trang phục là một chiếc đai lưng bằng da màu nâu sẫm phức tạp với nhiều dây đeo và thắt lưng, một khóa kim loại tròn ngay eo và một túi tiện ích nhỏ gọn ở hông. Đôi găng tay không ngón màu nâu vàng và đôi bốt cao cổ màu nâu được thắt dây chắc chắn khiến cậu trông như một mạo hiểm giả thực thụ.

Tiếp theo là vũ khí. Leo, có lẽ bị ảnh hưởng bởi Định danh [Weapon] của mình, đi thẳng đến một thanh kiếm ngắn. Lưỡi kiếm của nó đen tuyền, không phản chiếu ánh sáng.
"Một lựa chọn tốt," người chủ tiệm nói. "Nó được rèn từ hắc thiết, một loại kim loại hiếm chỉ có ở Black Forest. Nó có khả năng hấp thụ và dẫn truyền năng lượng Định danh rất tốt."
Leo nhìn Ren với ánh mắt cầu khẩn. Ren gật đầu.
Sau khi trả tiền, Ren quay sang Leo, chìa tay ra. "Dao của ta."
Leo giật mình, cậu bé nhìn con dao găm đen tuyền của Ren vẫn đeo bên hông mình, rồi nhìn thanh kiếm mới. Cậu siết chặt chuôi dao găm. "Em... em giữ nó được không? Làm vũ khí phụ... Nó... quen thuộc."
Ren nhìn cậu bé một lúc. Cậu thở dài, một cái thở dài gần như không nghe thấy rồi gật đầu. "Tùy em."
Một nụ cười rạng rỡ, nụ cười thật sự đầu tiên, bừng sáng trên khuôn mặt Leo.
Khi họ rời khỏi tiệm vũ khí, ba người đi ngang qua một tòa nhà lớn, tao nhã hơn cả những công trình khác. Một tấm biển đồng lớn treo phía trước: "Hội Mạo Hiểm Giả - Trụ Sở Wissen."
Ren dừng lại. "Liberal vẫn còn xa. Có thêm thông tin và một thân phận hợp pháp sẽ giúp ích."
Họ bước vào trong. Khác với tưởng tượng của Caina về một nơi ồn ào, trụ sở hội ở Wissen giống một thư viện hơn. Các mạo hiểm giả ngồi ở những chiếc bàn dài, lặng lẽ đọc sách hoặc thảo luận nhiệm vụ bằng giọng thì thầm.
Một nữ tiếp tân Elf xinh đẹp với mái tóc bạch kim ngẩng lên mỉm cười. "Chào mừng. Các vị cần giúp gì?"
"Chúng tôi muốn đăng ký trở thành mạo hiểm giả. " Ren nói.
"Rất sẵn lòng," cô gái nói.
Ba người nhanh chóng thực hiện các thủ tục, chỉ đơn giản là khai báo tên và xuất thân, sau đó họ sẽ được cấp một tấm thẻ như bằng chứng về thân phận.
Ren suy tư một lúc rồi hỏi.
“Ở đây có thể đăng ký thành lập đội nhóm chứ”
Cậu đã tìm hiểu khá nhiều về Liberal, để tiếp cận được những thông tin cậu cần, phải trực thuộc một đội nhóm hoàn thành những nhiệm vụ cấp cao, cống hiến cho Hội Mạo Hiểm.
“Vâng, ngài muốn đặt tên đội là gì?”
Ren im lặng. Cậu chưa nghĩ đến điều này. Cậu quay sang Caina và Leo.
Vừa nghe thấy câu nói của lễ tân, mắt Caina đã sáng lên. "Hội... 'Lưỡi Kiếm Hủy Diệt'!"
"Không!" Leo lập tức phản đối, giờ đã tự tin hơn trong bộ đồ mới. "Tên đó sến quá! Phải là 'Đội Đặc Nhiệm Vũ Khí Hư Vô'!"
"Tên của em còn dài và ngớ ngẩn hơn!" Caina cãi lại. "Hay là... 'Những Kẻ Báo Thù Của Hiera'!"
"Nghe như một nhóm khủng bố vậy!"
Trong khi hai đứa trẻ bắt đầu cuộc tranh luận nảy lửa, Ren quay lại phía nữ tiếp tân, người vẫn đang mỉm cười kiên nhẫn.
"Serene Paradise," Ren nói, giọng nói tĩnh lặng của cậu cắt ngang cuộc cãi vã.
Caina và Leo lập tức im bặt. "Hả?"
"Serene Paradise," Ren lặp lại. Tên hội là "Thiên Đường Tĩnh Lặng."
Nữ tiếp tân gật đầu, nét mặt không hề thay đổi, như thể cô đã nghe qua hàng ngàn cái tên kỳ lạ. Cô viết cái tên đó lên một tấm thẻ đăng ký bằng một nét chữ đẹp đẽ.
“Chi phí của ngài là 3 đồng bạc”
Ren lấy 3 đồng bạc từ trong túi ra thanh toán cho lễ tân.
"Đã xong," cô nói, đẩy ba tấm thẻ mạo hiểm giả bằng đồng về phía họ. "Chào mừng đến với Hội, Serene Paradise."
Ba người bước ra khỏi tòa nhà khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống Wissen. Ánh nắng chiều nhuộm vàng những tòa tháp trắng, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ. Nhưng Caina biết, đằng sau vẻ đẹp đó là những chiếc vòng nô lệ và những ánh mắt ghê tởm đầy sự phân biệt và chế độ giai cấp.
Ren nhìn tấm thẻ đồng trong tay mình. "Serene Paradise." Cậu cất nó đi.
Ngày hôm đó, tại thành trì của tri thức và sự nô dịch, một hội mạo hiểm giả mới đã ra đời. Một cái tên không ai biết đến.
Một cái tên, mà trong tương lai không xa, sẽ làm chấn động cả thế giới Golos, sắp xếp lại trật tự của mọi thứ từ trong đống tro tàn.
1 Bình luận
Mà có khi nào cấp độ cuối của The Void là đưa mọi thứ về hư không, xoá sổ sự tồn tại không nhỉ? Destruction thì phá tan mọi thứ ra thành mảnh vụ còn Void thì trực tiếp xoá sổ luôn