Hồi I: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu
Chương 2: Ba Bữa Một Ngày!
1 Bình luận - Độ dài: 3,348 từ - Cập nhật:
Sự im lặng kéo dài một cách kỳ lạ, nặng nề hơn cả tiếng chuông đăng cơ hay tiếng gót giày sắt của lính gác. Chỉ có tiếng gió rít qua con hẻm, mang theo mùi hôi hám của rác rưởi và sự tuyệt vọng. Tiếng bước chân, tiếng thở nặng nhọc của bọn lính gác dường như đã tan biến vào không khí.
Caina từ từ hé mắt.
Một cảnh tượng không thể tin được hiện ra trước mắt cô. Hai tên lính gác vẫn đứng đó, ngay lối vào con hẻm, sừng sững như hai pho tượng sắt. Nhưng chúng đã bất động. Đôi mắt chúng mở to, nhưng trống rỗng và vô hồn, nhìn thẳng về phía trước, xuyên qua cô, xuyên qua bức tường đá sau lưng cô, như thể cô chỉ là một phần của không khí, không đáng để chú ý.
Và rồi, cô thấy anh.
Một bóng người cao, gầy đứng ngay trước mặt cô, chỉ cách vài bước chân. Anh ta đã xuất hiện từ lúc nào, bằng cách nào, cô hoàn toàn không hay biết. Cứ như thể anh ta không bước ra từ bóng tối, mà chính là một phần của bóng tối tự tách mình ra để thành hình. Anh ta mặc một bộ đồ đơn giản màu đen với mũ trùm, có phần cũ kỹ nhưng sạch sẽ, mái tóc đen tuyền rủ xuống che gần hết khuôn mặt.
Điều kỳ lạ nhất là sự hiện diện của anh ta. Nó mờ nhạt đến mức gần như không tồn tại. Trong một thế giới mà mọi sinh vật sống đều phát ra "âm vang" của Chân Ngôn Định Danh, một loại sóng vô hình cho biết bản chất của họ, thì người đàn ông này lại là một khoảng lặng tuyệt đối. Anh ta đứng đó, bằng xương bằng thịt, nhưng lại cho người ta cảm giác như một khoảng trống, một sự thiếu vắng giữa thực tại. Anh ta không phát ra bất kỳ áp lực hay âm vang Định Danh nào. Hoàn toàn tĩnh lặng. Từ góc nhìn của Caina, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là loại Định Danh gì? Một dạng phép thuật? Hay một ảo ảnh tinh vi?
Người lạ mặt không nói gì. Anh ta chỉ lặng lẽ bước tới, mỗi bước chân đều không gây ra một tiếng động nào trên nền đá ẩm ướt, rồi đưa tay ra. Những ngón tay anh ta thon dài và có phần xanh xao, giống như những nhánh cây đã lâu không thấy ánh mặt trời. Caina theo phản xạ co người lại, ép chặt lưng vào bức tường lạnh giá, nỗi sợ hãi về một cái chạm lại trỗi dậy. Nhưng anh ta không chạm vào cô. Bàn tay anh ta chỉ lướt qua vai cô, đặt hờ lên không khí, như thể đang che chắn cho cô khỏi một thứ vô hình.
Ngay lúc đó, một điều còn kỳ lạ hơn xảy ra.
Hai tên lính gác chớp mắt, đồng loạt lắc đầu như vừa tỉnh khỏi một cơn mê ngủ. Chúng nhìn quanh con hẻm cụt, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối và khó chịu.
"Nó đi đâu rồi?" Một tên gầm gừ, giọng bực tức.
"Chắc nó nhanh chân trèo tường thoát rồi. Thôi kệ mẹ nó đi, quay lại làm nhiệm vụ thôi. Bỏ vị trí vì một con nhãi ăn cắp thì không đáng." Tên còn lại đáp, vung tay ra hiệu.
Và rồi, chúng quay người bỏ đi. Cứ như thế. Chúng bỏ đi như thể chưa từng dồn được cô vào đây, như thể cuộc rượt đuổi căng thẳng vừa rồi chỉ là một giấc mơ, như thể sự tồn tại của cô đã bị xóa sạch khỏi nhận thức của chúng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Con hẻm trở lại với sự im lặng vốn có. Chỉ còn Caina và người lạ mặt bí ẩn. Cô bé vẫn tựa lưng vào tường, trái tim vẫn còn đập loạn xạ, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì sự kinh ngạc đến tột độ. Cô nhìn chằm chằm vào người vừa cứu mình, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích trong sự im lặng của anh ta.
Anh ta từ từ quay lại, và lần đầu tiên, Caina nhìn rõ được đôi mắt anh. Chúng mang một màu xám tro của hư vô, như thể chugns không phản chiếu một chút ánh sáng nào. Chúng sâu thẳm và trống rỗng, như hai hố đen nhỏ có thể hút mọi ánh sáng, mọi âm thanh, mọi cảm xúc vào bên trong. Một đôi mắt của Hư Vô.
Anh ta nhìn cô, không phải bằng một ánh mắt thương hại, tò mò, hay phán xét. Anh ta nhìn cô như thể đang lắng nghe một thứ gì đó mà chỉ mình anh ta có thể nghe thấy. Và Caina có cảm giác, thứ anh ta đang nghe, chính là âm vang của sự hủy diệt đang gào thét không ngừng bên trong linh hồn cô.
Đối với Ren, thành phố này thật quá ồn ào.
Cậu không nói đến những âm thanh vật lý như tiếng chuông nhà thờ, tiếng rao của người bán hàng hay tiếng bước chân của lính gác. Những thứ đó chỉ là gợn sóng trên bề mặt. Sự ồn ào mà Ren cảm nhận được đến từ một tầng sâu hơn, từ bản chất của vạn vật. Đó là âm vang của hàng ngàn, hàng vạn Chân Ngôn Định Danh cùng cộng hưởng, tạo thành một bản hợp xướng hỗn loạn của sự tồn tại.
Ren nghe thấy Định danh [Mason] (Thợ Xây) từ những bức tường đá phía bên kia, một âm vang trầm và bền bỉ. Cậu nghe thấy Định danh [Guard] (Lính Gác) như những nốt nhạc kim khí lặp đi lặp lại một cách đơn điệu. Cậu nghe thấy [Baker] (Thợ Làm Bánh) ấm áp và [Merchant] (Thương Nhân) sắc sảo nhưng cũng đầy toan tính. Tất cả chúng đan vào nhau, tạo thành một tấm thảm âm thanh của một thành phố đang vận hành.
Và giữa bản hợp xướng đó, cậu đã nghe thấy nó.
Một âm thanh lạc điệu. Một nốt nhạc chói tai, gào thét. Nó không hòa hợp, nó phá vỡ những kết cấu đó. Nó là nốt lạc điệu giữa một bản giao hưởng, là một vết nứt trên một bề mặt hoàn hảo. Cậu đã quan sát cô bé từ trước, không phải bằng mắt, mà bằng chính bản chất của [The Void]. Cậu không "thấy" cô, mà cậu "nghe" thấy âm vang hỗn loạn, mạnh mẽ của Định danh [The Destruction]. Nó là một âm thanh của sự phân rã, của sự kết thúc, một lời thì thầm vĩnh cửu về việc mọi thứ đều sẽ tan thành tro bụi.
Ren đã đi khắp Hiera, lắng nghe vô số Định Danh. Nhưng chưa có một Định Danh nào lại nguyên bản và mãnh liệt đến thế. Nó không được kiểm soát, hoang dại, và đầy đau đớn. Âm vang đó không chỉ mang sức mạnh, nó còn mang theo sự tự căm ghét và nỗi sợ hãi của chính người sở hữu nó. Cô bé đó sợ hãi chính bản thân mình.
Cậu quyết định một lần nữa can thiệp vào thực tại này, không phải vì lòng thương cảm. Lòng thương cảm là một cảm xúc, và đối với [The Void] thì nó có vẻ khá xa xỉ. Cậu hành động dựa trên một sự nhận biết, phân tích và một sự phán đoán lạnh lùng. Cậu cảm nhận được trong âm vang đó một tiềm năng khổng lồ và một sự mất kiểm soát nguy hiểm. Nó là một phiên bản khác của sự hỗn loạn, một loại năng lượng nguyên thủy có thể định hình lại thực tại. Giống như kẻ thù mà cậu đang tìm kiếm.
Khi hai tên lính gác dồn cô bé vào con hẻm, Ren chỉ đơn giản bước ra từ một góc tối. Không ai nhìn thấy cậu, vì để nhìn thấy cậu, người ta phải chủ động tìm kiếm sự hiện diện của cậu. Cậu không tàng hình, cậu chỉ đơn giản là không tồn tại trong nhận thức của họ. [The Void] ở cấp độ Cá Nhân (Personal) là như vậy.
Cậu đưa tay ra, không chạm vào cô bé, mà mở rộng tầm ảnh hưởng của mình ra xung quanh cô. Giống như thả một giọt mực đen vào nước, sự trống rỗng của cậu lan tỏa, tạm thời bao bọc lấy sự tồn tại của Caina. Cậu không xóa sổ cô. Cậu chỉ khiến nhận thức của những người khác "lướt" qua cô, bỏ quên cô. Đối với hai tên lính gác, trong một khoảnh khắc, con mồi của chúng đã biến mất khỏi tâm trí. Khi nhận thức của chúng quay trở lại, ký ức về việc dồn cô bé vào chân tường đã trở nên mơ hồ, không còn quan trọng. Một sự phiền nhiễu nhỏ đã được dọn dẹp khỏi suy nghĩ của chúng.
Khi chúng bỏ đi, Ren thu sức mạnh của mình lại. Cậu nhìn cô bé đang kinh ngạc, đôi mắt màu xanh lục của cô ánh lên sự hoang mang và một tia hy vọng mà chính cô cũng không nhận ra. Cậu có thể nghe thấy tiếng gào thét của [The Destruction] bên trong cô đã dịu đi đôi chút, thay vào đó là một sự tò mò.
Sự im lặng giữa họ bị phá vỡ bởi tiếng sôi bụng của Caina. Một âm thanh rất con người, rất trần tục.
Ren khẽ lên tiếng “Đi thôi, nơi này không an toàn”, giọng Ren đều đều và không pha tạp một âm sắc gì, cậu quay người và bước đi. Cậu biết cô bé sẽ đi theo. Bởi vì lần đầu tiên trong đời, cô đã gặp một người không chạy trốn khỏi con quái vật bên trong cô.
Họ đến một quán ăn nhỏ nằm sâu trong một con hẻm khác, một nơi tối tăm và gần như không có khách. Nơi này hoàn hảo. Sự mờ nhạt của nó hòa hợp với bản chất của Ren. Bà chủ quán già nua, người có Định danh [Chef] (Đầu Bếp), chỉ liếc nhìn họ một cái rồi quay lại với nồi súp của mình, không hỏi một lời nào.
Ren gọi hai phần ăn. Một phần súp thịt hầm và bánh mì cho Caina, và một cốc nước lọc cho mình.
Caina ngồi đối diện cậu, vẫn còn im lặng. Cô nhìn đĩa thức ăn nóng hổi trước mặt với vẻ không tin được. Khi Ren gật đầu nhẹ, cô bé mới chộp lấy ổ bánh mì và cắn ngấu nghiến, rồi vội vàng húp từng thìa súp nóng, mặc cho nó làm bỏng cả lưỡi. Cô ăn như thể sợ rằng nếu dừng lại, mọi thứ sẽ tan biến như một giấc mơ. Ren chỉ ngồi nhìn, sự tĩnh lặng của cậu tạo ra một không gian an toàn xung quanh họ.
Cậu không hỏi về quá khứ của Caina. Cậu không cần phải hỏi. Cậu chỉ cần lắng nghe.
Khi Caina ăn, âm vang Định danh của cô dịu lại, nhưng nỗi đau và sự cô độc vẫn còn đó, cuộn xoáy như một cơn bão âm ỉ. Ren có thể "nghe" thấy những mảnh vỡ của ký ức trong đó tiếng la hét, mùi của khói và máu, cảm giác bị bỏ rơi. Nó là một âm thanh của sự mất mát. Và lạ lùng thay, âm thanh đó lại gợi cho cậu nhớ về sự trống rỗng của chính mình. Cậu cũng là một người không có quá khứ, xuất hiện từ hư vô. Sự khác biệt là Caina đau khổ vì những gì cô đã mất, còn Ren trống rỗng vì cậu chưa bao giờ có bất cứ thứ gì để mất đi.
Trong đầu Ren, một ký ức khác trỗi dậy, một ký ức mà cậu luôn cố gắng phân tích một cách khách quan nhưng vẫn để lại một cảm giác ghê tởm sâu sắc. Đó là lần đầu tiên cậu chứng kiến [The Chaos].
Đó là một ngôi làng nhỏ yên bình ở vùng nông thôn Hiera. Cậu chỉ đi ngang qua, một người quan sát vô hình như thường lệ. Nhưng rồi cậu cảm nhận được nó. Một sự dị biến. Một sự sai lệch trong bản hợp xướng của các Định Danh.
Một người nông dân, người có Định danh [Farmer] (Nông Dân) – một âm vang hiền hòa, gắn liền với đất đai và mùa màng, bỗng nhiên hét lên một tiếng phi nhân tính. Âm vang của ông ta bị bóp méo, giằng xéo. Ren "thấy" nó như một sợi dây đàn căng cứng vốn đang rung lên những giai điệu êm đềm thì bỗng bị một bàn tay vô hình vặn xoắn đến cực hạn, tạo ra những âm thanh chói tai, điên loạn. Định danh [Farmer] của ông ta bị biến dạng thành một thứ gì đó gớm ghiếc. Những đường cày ông ta tạo ra trên mặt đất không còn thẳng hàng, mà xoắn lại thành những hình thù kỳ dị. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, và ông ta vớ lấy một cái cuốc, điên cuồng tấn công chính những người hàng xóm của mình.
Đó là lần đầu tiên Ren quyết định "xen vào" thực tại. Cậu đã chạm vào người đàn ông đó, dùng [The Void] để tạm thời cắt đứt liên kết giữa ông ta và Định danh đang nổi loạn của mình. Cơn điên loạn chấm dứt. Người nông dân gục xuống, kiệt sức và hoang mang. Nhưng khi liên kết được nối trở lại, Định danh của ông ta đã bị biến dạng vĩnh viễn, để lại một vết sẹo méo mó trong linh hồn.
Đó chính là [The Chaos]. Không phải một con quái vật hữu hình, mà là một định luật, một loại bệnh dịch lây lan qua chính hệ thống sức mạnh của thế giới này. Nó không giết chóc, nó làm tha hóa. Nó lấy đi bản chất của một người và thay vào đó bằng sự điên cuồng. Và Ren, với Định danh [The Void], bản năng mách bảo cậu rằng [The Chaos] chính là thiên địch của mình. Một bên là sự trống rỗng, trật tự của con số không. Một bên là sự hỗn loạn, sự phá vỡ của mọi quy tắc.
Cậu đã nhận ra, để đối đầu với một "Định Luật" đã bắt đầu ăn sâu vào thế giới, một mình cậu là không đủ. Cậu cần những đồng minh. Nhưng không phải những đồng minh bình thường. Cậu cần những cá nhân đủ sức và tiềm năng để có thể chống lại cả một định luật của thế giới.
Như là [The Destruction].
Caina đã ăn xong. Cô đặt chiếc thìa xuống bát súp đã cạn sạch, hai tay đặt trên đùi, ngồi thẳng lưng, chờ đợi. Sự cảnh giác đã quay trở lại trong đôi mắt cô, nhưng giờ đây nó có thêm một chút mong chờ.
Ren nhìn thẳng vào cô, đôi mắt trống rỗng của cậu không cho thấy bất kỳ cảm xúc nào.
"Tên cô là gì?" Cậu hỏi, giọng nói đều đều và không có âm sắc.
"Caina." Cô bé đáp, giọng hơi khàn.
"Caina," Ren lặp lại. "Định danh của cô là [The Destruction]. Cô không thể kiểm soát nó. Nó mang lại cho cô sự đau khổ. Mọi người sợ hãi và xa lánh cô."
Mỗi câu nói của cậu đều là sự thật, và nó đánh thẳng vào những nỗi đau sâu kín nhất của Caina. Cô bé hơi cúi đầu, hai vai run lên.
Ren tiếp tục, không hề thay đổi giọng điệu. "Ta là Ren. Định danh của ta là [The Void]. Ta đang tìm kiếm một thứ gọi là [The Chaos]. Đó là một thế lực đang làm tha hóa các Định danh, và nó là kẻ thù của ta."
Cậu dừng lại một chút, để sắp xếp lại những lời tiếp theo và để những lời nói của mình thẩm thấu vào tâm trí cô bé.
Cậu nhận ra bản thân mình đang quá trực tiếp, cậu cần phải điều chỉnh lại.
"Một mình ta không thể chống lại nó. Ta cần sức mạnh của cô."
Caina ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, ngập tràn sự hoài nghi. Sức mạnh của cô? Thứ sức mạnh bị nguyền rủa này?
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Ren đưa ra lời đề nghị, một lời đề nghị không có sự hoa mỹ, chỉ có sự thật trần trụi.
"Gia nhập và chiến đấu cùng ta," cậu nói. "Ta sẽ cho cô ba bữa một ngày, và dạy cô cách kiểm soát Định danh của mình."
Ba bữa một ngày. Cách kiểm soát Định danh.
Đó là tất cả những gì Caina từng mơ ước. Một cuộc sống không còn đói khát. Một cuộc sống không còn phải sợ hãi chính bản thân mình. Lần đầu tiên trong đời, có người không sợ hãi sức mạnh của cô. Không chỉ không sợ, người đó còn cần đến nó. Lời đề nghị này quá tốt để có thể là sự thật. Sự đa nghi được rèn giũa từ cuộc sống ở khu ổ chuột khiến cô do dự.
"Tại sao... tại sao lại là tôi?" Caina lắp bắp hỏi.
"Bởi vì cô mới có năng lực đó" Ren trả lời đơn giản. Anh dừng lại một lát rồi tiếp tục "Ta không thể dạy cô cách tạo ra sức mạnh. Cô đã có sẵn nó. Ta chỉ có thể giúp cô định hình nó."
Sự lạnh lùng và chân thật trong giọng nói và ánh mắt của Ren có một sức nặng kỳ lạ. Nó không phải là lòng tốt cảm tính. Nó là một sự thật mang tính logic. Một thỏa thuận. Điều đó, nghịch lý thay, lại khiến nó trở nên đáng tin hơn bất kỳ lời hứa hẹn ngọt ngào nào. Caina nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Ren, và lần đầu tiên, cô không thấy sự vô cảm, mà là một sự bình yên đến lạ. Một sự trống rỗng không có phán xét.
Cô bé hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình.
"... Tôi phải làm gì?"
Ren gật đầu, như thể câu trả lời này là điều tất yếu.
"Trước tiên, chúng ta cần thông tin. Chúng ta sẽ rời khỏi Hiera, đi về phía bắc đến vùng đất Liberal. Nơi đó có trụ sở chính của Hội Mạo Hiểm Giả. Đó là nơi tốt nhất để thu thập thông tin về [The Chaos] và những sự kiện dị thường trong năm mươi năm qua."...........
“Đồng thời, chúng ta cũng cần phải tìm những người khác có sức mạnh giống như cô, chỉ hai người là không đủ”.
Hành trình đến Liberal diễn biến trong đầu Caina. Rời khỏi kinh thành Monarch, rời khỏi vùng đất đã lấy đi của cô mọi thứ. Đó là một mục tiêu, một con đường. Sau hai năm sống không mục đích, chỉ để tồn tại qua ngày, cuối cùng cô cũng có một phương hướng.
"Được," với giọng thủ thỉ.Caina nói tiếp, giọng quả quyết hơn. "Tôi đồng ý."
Một thỏa thuận đã được thiết lập trong quán ăn tồi tàn, giữa một người mang trên người [Hư Vô], khởi đầu của vạn vật và một người mang trong mình Sự [Hủy Diệt], thứ sẽ kết thúc tất cả. Một cuộc hành trình đã bắt đầu, không phải bằng một lời thề cao cả, mà bằng một lời hứa về những bữa ăn và một cơ hội để không còn phải sợ hãi chính bản thân mình.
1 Bình luận