Tập 2: Định Nghĩa Của Sự Tái Hợp (cũ)
Chương 1: Định Nghĩa Của Gánh Nặng
1 Bình luận - Độ dài: 2,080 từ - Cập nhật:
Gánh nặng.
Lần đầu tiên trong đời, Ren hiểu được ý nghĩa của từ đó. Nó không phải là một khái niệm trừu tượng. Nó là hơi thở nóng rực của Caina phả vào cổ anh, là sức nặng của một thân thể đang mềm nhũn đi vì sốt, là tiếng rên rỉ khe khẽ mỗi khi anh bước hụt.
Và nó là sự thất bại. Lạnh lẽo và sắc bén.
Gió trên núi Ignis rít lên những lời chế nhạo vô tình, xoáy vào tâm trí Ren. Anh, người mang Định Danh [The Void], kẻ quan sát thầm lặng có thể "đọc" được bản chất của thế giới, đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Anh đã xem Caina như một biến số trong một phương trình, một quân cờ trong một chiến lược. Anh đã tính toán sức mạnh của cô, tính toán sự yếu kém của kẻ địch, và đã tự tin một cách ngu ngốc rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch.
Anh đã quên mất biến số quan trọng nhất: Caina không phải là một thanh gươm. Nó là một con người. Một cô bé mười bốn tuổi đã đặt trọn niềm tin vào anh.
Và anh đã đẩy nó vào chỗ chết.
Sự hối hận không phải là một cảm xúc bùng nổ. Đối với Ren, nó là một sự ăn mòn từ bên trong. Một âm vang lạ lẫm, dai dẳng, lần đầu tiên xuất hiện trong khoảng không gian vốn dĩ tĩnh lặng của anh. Nó còn khó chịu hơn cả vết nứt mà [The Destruction] đã để lại. Vết nứt kia chỉ là một sự tồn tại ngoại lai. Còn sự hối hận này... nó là một thứ do chính anh tạo ra.
Hai ngày. Đã hai ngày liên tục anh cõng Caina đi không ngừng nghỉ. Đôi chân anh đã mất cảm giác từ lâu, chỉ còn di chuyển theo một mệnh lệnh duy nhất được lặp đi lặp lại trong tâm trí: đi tiếp. Cổ họng anh khô khốc, và cơn đói đang gặm nhấm dạ dày. Thể chất của một người mang Định Danh [The Void] không có gì đặc biệt. Anh cũng biết mệt, cũng biết kiệt sức.
Tâm trí anh, dù mệt mỏi, vẫn không ngừng phân tích. [The Absolute Zero]. Một Thần Thoại. Một thảm họa cấp thế giới đang bị giam cầm. Thông tin này quá lớn. Nó không còn là chuyện của một Mạo Hiểm Giả hay một cá nhân nào nữa. Thông tin này phải được đưa đến tai những người có thể hiểu được sức nặng của nó, và có đủ quyền lực để hành động một cách cẩn trọng.
Mạo Hiểm Giả Hội. Trụ sở chính ở Aethel. Đó phải là điểm đến.
Anh phải cảnh báo họ. Phải ngăn chặn bất kỳ đội săn tiền thưởng ngu ngốc nào khác bị Tinh hạch cấp Tai Ương làm cho mờ mắt mà đi theo vết xe đổ của mình.
Suy nghĩ đó khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ren, còn đáng sợ hơn cả gió núi. Anh phải...
Xoạt!
Một viên sỏi dưới chân anh trượt đi.
Cú trượt chân đột ngột kéo Ren trở lại với thực tại phũ phàng. Cơn kiệt sức ập đến như một cơn sóng thần, đôi chân không còn tuân theo mệnh lệnh nữa. Anh mất thăng bằng.
Thế giới lộn nhào.
Tiếng gió rít lên bên tai. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Bằng một nỗ lực cuối cùng của ý chí, anh xoay người lại, dùng toàn bộ cơ thể mình làm một tấm đệm, ôm chặt lấy Caina vào lòng, bảo vệ cô khỏi những va đập.
Anh cảm nhận được những cú va đạm liên tiếp khi họ lăn xuống sườn dốc. Cành cây quất vào mặt, đá nhọn cào xé lưng anh. Rồi một cú va chạm cuối cùng, mạnh đến mức khiến mọi thứ trước mắt tối sầm lại.
Họ đã rơi xuống khu rừng rậm rạp dưới chân núi. Tán lá dày đặc đã cứu mạng họ, nhưng cũng cướp đi những tàn dư sức lực cuối cùng của Ren.
Anh nằm đó, hơi thở hổn hển. Mọi cơ bắp trong người đều đang gào thét phản đối. Anh cố gắng cử động, kiểm tra Caina trong vòng tay mình. Nó vẫn bất tỉnh, lồng ngực vẫn phập phồng yếu ớt, nhưng không có thêm vết thương nghiêm trọng nào. Nó vẫn còn sống.
An toàn rồi.
Ngay khi suy nghĩ đó lướt qua, một bóng đen vô tận ập xuống, nuốt chửng lấy ý thức của Ren. Anh đã làm tất cả những gì có thể. Gánh nặng của hư vô cuối cùng cũng đã gục ngã.
………………………………………….
Khu rừng này là nhà của Gideon. Nó cũng là nấm mồ của ông.
Mỗi gốc cây, mỗi tảng đá rêu phong đều quen thuộc như những đường chỉ tay. Ông biết nơi con suối chảy xiết nhất, biết nơi những cây nấm dược liệu quý hiếm mọc. Và ông cũng biết nơi chôn cất bốn con người mà ông yêu thương hơn cả sinh mệnh.
Định Danh của ông là [Destroyer]. Một cái tên hùng mạnh, một Hiện Tượng có thể san bằng cả một pháo đài. Nhưng đối với Gideon, nó chỉ là một lời nhắc nhở về sự thất bại, về ngày mà ông đã hủy diệt chính thế giới của mình.
Nó không phải lúc nào cũng vậy.
Ông sinh ra với một cái tên khác, một lời nguyền khác: [Saboteur]. Kẻ Phá Hoại. Trong một xã hội nơi Định Danh quyết định số phận, đó là một bản án tử treo. Ông là một sự sai sót, một mầm mống của rắc rối. Những ánh mắt miệt thị, những lời xì xầm sau lưng đã trở thành bản nhạc nền cho tuổi thơ của ông. Để tồn tại, ông đã trở thành đúng như những gì họ nói. Ông trộm cắp, lừa lọc, phá hoại. Ông căm ghét thế giới, và thế giới cũng căm ghét ông.
Rồi một ngày, khi ông đang rón rén cắt túi tiền của một gã Mạo Hiểm Giả to con đang say sưa trong quán rượu, một bàn tay sắt đá đã chụp lấy gáy ông.
"Này, cái đồ đáng ghét."
Gideon bị lôi ra con hẻm sau và ăn một trận đòn nhừ tử. Ông cuộn tròn người lại, quen thuộc với những cú đấm và đá. Nhưng rồi, những lời tiếp theo không phải là lời đe dọa giết chóc.
"Thay vì lén lút như một con chuột, sao không gia nhập cùng bọn này đi?"
Gã Mạo Hiểm Giả, Kael, thủ lĩnh của đội "Vuốt Sắt", đứng đó, lau tay vào chiếc áo choàng. Bên cạnh hắn là những người đồng đội, không ai nhìn ông bằng ánh mắt khinh bỉ. Họ chỉ nhìn ông như một kẻ cứng đầu vừa bị dạy cho một bài học.
Từ ngày đó, cuộc đời Gideon lật sang một trang mới. Kael và đội Vuốt Sắt đã cho ông một mái nhà, một mục đích. Họ không quan tâm ông là [Saboteur]. Họ chỉ quan tâm ông có đủ can đảm để giao tấm lưng cho họ hay không. Và ông đã làm. Lần đầu tiên, sức mạnh phá hoại của ông không dùng để trộm cắp, mà để phá bẫy, để làm sập một bức tường chắn đường, để tạo ra lợi thế cho đồng đội.
Nhiều năm sau, trong một trận chiến sinh tử, Định Danh của ông tiến hóa. Từ [Saboteur], nó trở thành [Destroyer]. Ông đã nắm giữ sức mạnh của một thảm họa. Ông trở thành mũi nhọn, là niềm tự hào của đội Vuốt Sắt.
Cho đến ngày định mệnh đó.
Nhiệm vụ săn một con Quái vật cấp Tai Ương. Mạo hiểm, nhưng trong tầm kiểm soát. Họ đã chiến đấu anh dũng, và họ đã chiến thắng. Khi con quái vật khổng lồ gục xuống, cả đội đã vui mừng hét lên.
Nhưng rồi, từ bên trong cái xác đang phân hủy, nó trào ra.
[The Chaos].
Không phải một thực thể. Nó là một làn khói đen, một âm vang méo mó, một tiếng thì thầm độc hại len lỏi vào tâm trí. Những người đồng đội của ông, những người anh em đã cùng ông vào sinh ra tử, bắt đầu la hét. Không phải vì đau đớn, mà vì kinh hoàng. Định Danh của họ đang bị bóp méo, lý trí của họ đang bị ăn mòn.
Giữa sự điên loạn đó, Kael, người vẫn còn giữ được một tia tỉnh táo cuối cùng, đã nhìn ông, nước mắt giàn giụa.
"Gideon... làm ơn... kết thúc nó đi," anh ta van nài. "Đừng để chúng ta... trở thành những con rối... giết chúng ta đi, trước khi chúng ta làm hại người khác."
Những người còn lại cũng nhìn ông, trong đôi mắt họ là sự cầu xin tuyệt vọng.
Sau một cuộc giằng xé tâm lý xé nát cả linh hồn, Gideon đã làm điều mà ông phải làm. Ông đã dùng chính sức mạnh [Destroyer] của mình để kết thúc sự sống của những người ông yêu thương nhất.
Ông mang xác họ đến khu rừng này, tự tay đào từng ngôi mộ. Ông đã bỏ lại danh hiệu lừng lẫy của mình, bỏ lại thế giới, và bắt đầu cuộc sống ẩn dật, bị dày vò bởi ký ức và sự ân hận.
Hôm nay, khi đang đi săn ở gần vách đá, một tiếng động lớn đã thu hút sự chú ý của ông. Ông thấy họ. Một chàng trai trẻ với mái tóc đen dài đang rơi xuống, cơ thể va đập vào cành cây và đá tảng. Nhưng ngay cả trong lúc rơi, cậu ta vẫn cố gắng xoay người, dùng thân mình che chắn cho cô gái nhỏ đang bất tỉnh trong vòng tay.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Gideon thấy cậu trai đó khẽ liếc nhìn cô gái, xác nhận rằng cô vẫn ổn.
Một hành động bảo vệ bản năng và tuyệt đối.
Khi ông đến gần, một sự rung chuyển dữ dội đột ngột dâng lên từ sâu trong linh hồn ông. Định Danh [Destroyer] của ông, vốn đã im lìm trong nhiều năm, bỗng gầm lên một tiếng không phải sợ hãi, mà là... kính nể. Nó đang cộng hưởng với một thứ gì đó còn nguyên thủy và mạnh mẽ hơn nó rất nhiều.
Ông nhìn vào cô bé tóc đỏ đang sốt cao. Ông nhận ra ngay lập tức. Định Danh của nó. [The Destruction]. Cấp Định Nghĩa. Nó là cội nguồn, là bản chất mà sức mạnh của ông chỉ là một nhánh rẽ.
Rồi ông nhìn chàng trai tóc đen. Một sự trống rỗng đến kỳ lạ. Không một âm vang nào. Nhưng chính sự trống rỗng đó đã bảo vệ cô gái này, đã cho cô ấy một lý do để tồn tại.
Trong khoảnh khắc đó, Gideon thấy lại hình ảnh của chính mình nhiều năm về trước. Một [Saboteur] đáng ghét, lạc lối và đầy thù hận. Và rồi ông thấy hình ảnh của Kael, người đã chìa bàn tay ra, không phải để bố thí, mà để kéo ông đi cùng.
Chàng trai này là cứu tinh của cô gái đó. Giống như cách những người đồng đội đã cứu lấy cuộc đời ông.
Gideon thở dài, một tiếng thở dài mang theo sức nặng của nhiều năm cô độc. Ông cúi xuống, nhẹ nhàng vác cả hai người lên vai.
"Được rồi, Kael," ông thì thầm với hư không. "Lần này, đến lượt tôi hành động rồi."
Ông mang họ về căn lều gỗ của mình, băng bó vết thương cho Caina, lau người cho Ren. Khi mọi thứ đã tạm ổn, ông ngồi bên bếp lửa, nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say. Ông với tay lấy một chiếc khiên cũ kỹ, móp méo dựng ở góc lều, trên đó vẫn còn mờ mờ biểu tượng vuốt sắt. Ông khẽ lau đi lớp bụi, những ký ức về tiếng cười, về những trận chiến kề vai sát cánh lại ùa về. Lần đầu tiên sau nhiều năm, sự cô độc trong căn lều này đã được xua tan đi đôi chút.

1 Bình luận