Hồi I: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu

Chương 5: Kẻ Thù

Chương 5: Kẻ Thù

Bình minh ở kinh thành Monarch cũng kỷ luật như chính những bức tường của nó. Ánh sáng không ùa vào mà rò rỉ một cách trật tự qua những con hẻm, xua đi những mảng tối một cách chậm rãi, như thể cũng phải tuân theo giờ giới nghiêm. Khi Caina bước xuống sảnh chung, Ren đã đứng đó, chiếc ba lô đã đeo sẵn trên vai.

Cậu dường như không hề ngủ, hoặc có lẽ, giấc ngủ của cậu cũng tĩnh lặng và vô hình như chính bản thể của cậu. Ánh nến leo lét trong sảnh chiếu lên đôi mắt xám tro, khiến chúng trông càng thêm trống rỗng.

"Ngủ ngon chứ?" Cậu hỏi, một câu hỏi xã giao hiếm hoi, nhưng giọng điệu vẫn đều đều như một mặt hồ không gợn sóng.

"Em... vâng," Caina đáp, kéo chặt dây áo khoác. Giấc ngủ đầu tiên trên một chiếc giường thực sự sau hai năm là một thứ xa xỉ. "Em đã sẵn sàng."

Ren gật đầu. Cậu đã trả phòng và lấy lại một ít tiền đặt cọc. Cậu trải tấm bản đồ họ mua tối qua lên một chiếc bàn gỗ cũ. Ánh sáng ban mai yếu ớt rọi vào, chiếu sáng tấm giấy da chi chít những đường kẻ và địa danh.

Tấm bản đồ Hiera rộng lớn, với vương quốc Monarch chiếm trọn vùng đất phía tây. Những thành phố được đánh dấu bằng những hình vuông kiên cố, những con đường thẳng tắp như đường tơ kẻ chỉ.

"Kế hoạch có thay đổi," Ren nói, ngón tay thon dài chỉ vào một dãy núi hiểm trở chia cắt Hiera và Liberal ở phía bắc. "Chúng ta sẽ không đi theo con đường giao thương chính. Nó quá đông đúc, quá nhiều trạm gác."

Cậu giải thích, giọng đều đều: "Với Định danh của ta, việc tránh bị chú ý không khó. Nhưng cô thì khác. Sự hiện diện của [The Destruction] quá rõ ràng, quá thô ráp. Bất kỳ ai có Định danh dạng cảm ứng đều sẽ nhận ra cô. Đi qua các trạm gát của Monarch là một rủi ro không cần thiết. Sẽ mất rất nhiều thời gian để che giấu."

Cậu di chuyển ngón tay đến một mảng xanh thẫm khổng lồ nằm dưới chân dãy núi, một vùng đất dường như không thuộc về ai.

"Chúng ta sẽ đi xuyên qua Black Forest," cậu tuyên bố. "Sau đó băng qua đèo Vergessen để đến Liberal. Đây là con đường ngắn nhất."

Caina nuốt nước bọt. Black Forest và đèo Vergessen. Ngay cả ở khu ổ chuột, nơi mà những mối nguy hiểm hữu hình như lính gác hay những băng đảng khác còn đáng sợ hơn những câu chuyện truyền thuyết, thì hai cái tên này vẫn được nhắc đến với một sự sợ hãi nhất định. Chúng là nơi trú ngụ của những con quái vật đáng sợ nhất, những thứ đã bị đẩy lùi khỏi vùng đất văn minh của Hiera.

Như đọc được suy nghĩ của cô, Ren nói tiếp, "Ta đã nghiên cứu các báo cáo. Phần lớn quái vật Cấp Thảm Họa và Cấp Tai Ương đều tập trung ở trung tâm khu rừng và khu vực đèo. Chúng ta sẽ đi vòng qua rìa phía đông."

Cậu nhìn Caina. "Con đường này nguy hiểm hơn, nhưng nó cho chúng ta ba thứ: Tiết kiệm thời gian, cơ hội rèn luyện thực chiến cho cô, và quan trọng nhất, tinh hạch ma thú để kiếm tiền. Số tiền chúng ta có chỉ đủ cho vài tuần. Một cuộc hành trình dài cần một ngân sách ổn định."

Caina gật đầu. Logic của Ren luôn luôn lạnh lùng nhưng không thể bác bỏ.

Ngón tay cậu dừng lại ở một chấm nhỏ nằm giữa kinh thành và Black Forest. "Chúng ta không thể đi thẳng vào rừng. Trang bị của chúng ta vẫn còn quá sơ sài cho một chuyến đi dài ngày trong vùng đất hoang dã."

"Để đến được Black Forest, trước tiên chúng ta phải đi qua thành phố này ‘Wisdom’."

"Wisdom?" Caina lặp lại.

"Đúng vậy," Ren xác nhận. "Nó là một thành phố nhỏ nổi tiếng về tri thức, nằm độc lập với sự cai trị trực tiếp của Monarch, mặc dù vẫn thuộc lãnh thổ của Hiera. Lý do nó được xây dựng ở đó là vì vị trí độc đáo, địa hình gần với nhiều loại môi trường sống, từ đồng bằng, rừng rậm đến chân núi. Điều này tạo ra một hệ sinh thái ma thú đa dạng, biến nó thành thiên đường cho các học giả, nhà nghiên cứu và những người thu thập vật liệu."

Cậu cuộn tấm bản đồ lại. "Chúng ta sẽ đến đó, bán viên tinh hạch Orc với giá tốt hơn, bổ sung trang bị chuyên dụng cho rừng rậm, và thu thập thông tin mới nhất về Black Forest. Sau đó sẽ đi đi xuyên qua đó và tới Liberal."

Lộ trình đã rõ ràng. Săn quái vật, trở nên mạnh mẽ hơn, và thu thập thông tin. Đó là một mục đích, và nó rõ ràng hơn bất cứ thứ gì cô từng có.

"Đi thôi," Ren nói, nhét tấm bản đồ vào ba lô.

Họ rời nhà trọ khi thành phố vừa cựa mình tỉnh giấc. Họ đi về phía cổng bắc, hòa vào dòng người thưa thớt gồm những người nông dân và thương nhân nhỏ bắt đầu một ngày mới. Khi bước qua cánh cổng đá khổng lồ, Caina đã không ngoảnh đầu lại, cô rời đi với một tâm thái đầy kiên định và mong chờ vào chuyến đi này, bỏ lại những quá khứ đau thương, một quê hương đầy sự kỷ luật giả tạo này.

………………………………………………………….

Họ đi bộ được khoảng bốn giờ. Con đường đất đỏ bụi bặm của vùng nông thôn Hiera trải dài trước mắt. Sự ngột ngạt, trật tự một cách giả tạo của kinh thành đã lùi xa, nhường chỗ cho không khí trong lành và cảm giác tự do, dù vẫn còn dè dặt. Hai bên đường là những cánh đồng bất tận và thỉnh thoảng có những cụm rừng nhỏ, nơi những con quái vật cấp thấp nhất đôi khi vẫn lảng vảng.

Họ dừng lại bên một con suối nhỏ róc rách để nghỉ ngơi và uống nước. Caina, sau khi làm đầy bình nước của mình bằng thứ nước mát lạnh, quay sang Ren đang ngồi trên một tảng đá, tĩnh lặng như một phần của cảnh vật.

Sự im lặng giữa họ không còn ngột ngạt như trước. Sau ba ngày luyện tập và một đêm trọ, cô đã quen với sự tĩnh lặng của cậu. Nhưng những câu hỏi thì vẫn còn đó.

"Ren," cô cất tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh. "Anh nói về Con Đường Đồng Vọng... về việc chấp nhận Định Danh của mình. Em đã làm điều đó. Em đã 'cảm ngộ' được kết cấu. Nhưng... làm thế nào để em bước tiếp? Ý em là, từ cá nhân đến cấp cục bộ, hay cao hơn?"

Ren nhìn vào dòng nước chảy, như thể đang lắng nghe câu trả lời từ nó.

"Nó mang tính cảm ngộ nhiều hơn là thực hành," cậu đáp. "Những gì cô làm trong rừng săn goblin, chiến đấu, đó là thực hành. Nó giúp cô quen với sức mạnh của mình. Nhưng để 'thăng cấp', cô cần cảm ngộ. Cô đã trải qua nó một lần. Cái khoảnh khắc trong rừng khi cô nhắm mắt lại và 'thấy' được mạng lưới. Đó là khi cô thấu hiểu một khía cạnh mới về Định Danh của mình."

Cậu nhặt một hòn sỏi, xoay nó trong những ngón tay thon dài. "Cô phải liên tục suy nghĩ và hành động theo đúng bản chất Định Danh của mình. Cô là [The Destruction]. Cô phải tự hỏi: 'Hủy diệt' còn có nghĩa là gì nữa? Cô đã thấy 'kết cấu' của vật chất. Vậy cô có thể thấy 'kết cấu' của năng lượng không? Của một Định Danh khác? Của một lời nguyền? Khi cô phát hiện ra một khía cạnh mới, một định nghĩa mới về 'sự hủy diệt', và có thể cụ hiện nó ra bên ngoài, đó là lúc cô thăng cấp."

Ren nhìn Caina, đôi mắt xám tro của cậu tập trung một cách lạ thường. "Hãy lấy những Định Danh 'Vai Trò' (Role) ở Monarch làm ví dụ. Những [Guard] hay [Knight] đó."

"Họ có sẵn tài liệu," cậu tiếp tục. "Hàng trăm năm kinh nghiệm được ghi chép lại bởi các thế hệ đi trước. Một [Knight] Cấp cá nhân biết rằng mình phải rèn luyện để đến cấp cục bộ, có thể tạo ra 'Khiên Định Danh'. Họ biết Cấp khu vực có thể là 'Tấn Công Danh Dự'. Con đường của họ giống như một công thức nấu ăn đã được viết sẵn. Chỉ cần làm theo, họ sẽ đi rất nhanh trên Con Đường Đồng Vọng của mình."

"Còn chúng ta," cậu thả hòn sỏi rơi xuống đất, "chúng ta là 'Khái Niệm' (Notion). [The Void] và [The Destruction]. Không có tài liệu nào cho chúng ta. Không có ai đi trước để chỉ đường. Chúng ta phải tự định nghĩa con đường của mình. Chúng ta phải tự viết nên công thức của chính mình."

Caina mím môi. "Điều đó có nghĩa là," cô nói, giọng có chút lo lắng, "chúng ta bất lợi hơn?"

"Không," Ren đáp ngay lập tức. "Điều đó có nghĩa là giới hạn của chúng ta lớn hơn."

Cậu đứng dậy. "Một [Knight] Cấp Định Luật vẫn chỉ là một [Knight], dù cho có mạnh mẽ đến đâu. Giới hạn của họ đã được định sẵn bởi vai trò của họ. Nhưng [The Destruction] Cấp Định Luật có thể là gì? Nó có thể là sự kết thúc của một cuộc chiến. Sự sụp đổ của một pháo đài. Hay thậm chí là sự hủy diệt của một lời nguyền, sự phân rã của một Định Luật. Nó bao hàm tất cả những Định Danh yếu hơn đó. Con đường của chúng ta khó đi hơn, nhưng nó sẽ đi xa hơn."

Lời nói của Ren gieo vào lòng Caina một sự nhận thức nặng nề nhưng cũng đầy hy vọng. Con đường của họ là con đường chưa ai khai phá. Một gánh nặng, nhưng cũng là một sự tự do tuyệt đối.

"Em hiểu rồi," Caina nói, quả quyết hơn.

"Tốt. Vậy thì đừng lãng phí thời gian," Ren nói. "Tiếp tục đi."

Họ đứng dậy, tiếp tục hành trình. Cuộc trò chuyện vừa rồi khiến Caina chìm vào suy tư. Cô không còn chỉ là một hành khách đi theo Ren, cô là một người đồng hành, một người đang tự khai phá con đường của riêng mình.

Họ đi vào một lối đi xuyên qua một khu rừng nhỏ rậm rạp hơn, ánh nắng bị tán cây che khuất. Con đường mòn ở đây hẹp hơn và có nhiều dấu vết của động vật. Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng một cách đáng ngại, tiếng chim hót và côn trùng kêu đột ngột im bặt.

VÚT!

Một tiếng rít sắc lẹm xé toạc không khí.

Caina chỉ kịp cảm thấy một luồng gió chết chóc lướt qua mặt mình. Trước khi cô kịp phản ứng, một cánh tay đã vòng qua eo cô, kéo giật cô ngã về phía sau.

"Á!" Caina mất thăng bằng, ngã vào người Ren.

Phập!

Một mũi tên đen tuyền, dài và thô kệch, cắm ngập vào một cái cây ngay đúng vị trí cô vừa đứng. Nó rung lên bần bật, sự hiểm ác vẫn còn đọng lại.

Ren không hề giật mình. Cậu chỉ đơn giản là đẩy Caina lùi lại sau lưng mình, ánh mắt lạnh lùng quét vào bóng tối giữa những cái cây.

"Có một chút phiền phức," cậu nói, giọng đều đều như thể vừa làm đổ một cốc nước.

Caina vẫn còn hoàn hồn sau cú sốc. Bị tấn công. Không phải quái vật, mà là...

Từ sau những lùm cây, hai người đàn ông bước ra. Chúng mặc áo da cũ sờn, rách rưới, tay lăm lăm những thanh đao ngắn đã rỉ sét. Âm vang Định danh của chúng tỏa ra một cách hỗn loạn và đầy tham lam: [Bandit] và [Thief].

"Xem chúng ta có gì đây," một tên cười khẩy, để lộ hàm răng vàng khè. Hắn liếc nhìn Caina, đặc biệt là bộ đồ mới và thanh kiếm bên hông cô. "Hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà đã đòi đi du hành. Trông con bé kia cũng ra gì đấy."

"Ngoan ngoãn nộp hết tiền và đồ đạc ra đây," tên còn lại, gầy hơn, tiếp lời. "Có lẽ bọn ta sẽ tha cho các ngươi một mạng."

Ren im lặng, không có bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt.

Và rồi, cậu biến mất.

Không phải là di chuyển nhanh. Caina đã thấy cậu chiến đấu. Đây không phải tốc độ. Cậu chỉ đơn giản là... tan biến vào không khí. Như một ngọn nến bị thổi tắt. Như thể cậu chưa từng tồn tại.

Sự hiện diện của [The Void] ở Cấp độ Cá Nhân đã xóa cậu khỏi nhận thức của chúng.

Hai tên cướp ngơ ngác. "Hử? Nó... nó đâu rồi?" tên béo nhìn quanh.

"Chắc thằng nhãi sợ quá chạy mất rồi! Đồ hèn!" tên gầy gầm gừ. "Kệ nó! Xử lý con bé này trước! Nó đáng giá hơn thằng nhãi đó."

Hắn lao về phía Caina, thanh đao giơ lên cao.

Caina hoảng sợ, vội vã rút kiếm. Cô đã đối mặt với goblin, với Orc, nhưng đây là con người. Họ nhanh hơn, xảo quyệt hơn, và không thể đoán trước.

Keng!

Cô giơ kiếm lên đỡ đòn chém bổ xuống. Lực tác động khiến tay cô tê dại.

Keng! Keng!

Tên cướp tấn công liên tục. Hắn là một chiến binh đường phố dày dạn kinh nghiệm, sử dụng những đòn thế bẩn thỉu và hiểm hóc. Caina không có đủ thời gian để kích hoạt "cái nhìn" của mình, không đủ thời gian để tìm kiếm "kết cấu" hay "điểm yếu". Cô chỉ có thể dựa vào bản năng và những bài học phòng thủ cơ bản mà Ren đã chỉ vội cho cô để miễn cưỡng chống đỡ.

Cô lùi lại, hết bước này đến bước khác, thanh kiếm của cô chỉ biết giơ lên đỡ.

Tên cướp còn lại bắt đầu vòng ra sau lưng cô. "Chết tiệt! Con ranh này cũng cứng! Giữ nó lại!"

Hắn hét về phía khu rừng, nơi mũi tên được bắn ra: "Đồ khốn Rater! Sao mày không bắn tên hỗ trợ?!"

Không có tiếng trả lời. Chỉ có sự im lặng của khu rừng.

"Rater! Thằng chó, mày đâu rồi?!" tên béo đang tấn công Caina cũng hét lên, bắt đầu mất kiên nhẫn.

Ngay lúc đó, Ren xuất hiện.

Cậu đột ngột hiện hình ngay sau lưng hai tên cướp, như một bóng ma bước ra từ cõi hư vô. Một tay cậu đang kéo lê một cái xác tên cung thủ Rater, với một vết cắt gọn gàng ngang cổ.

"Tìm hắn à?"

Giọng Ren vang lên, lạnh như băng, ngay sát gáy chúng.

Hai tên cướp giật bắn mình quay lại. Quá muộn.

Tên béo vẫn còn đang sững sờ vì sự xuất hiện của Ren, còn tên gầy hơn thì đã cảm nhận được cái chết.

Ren lướt tới. Con dao găm của cậu, vốn luôn giấu trong tay áo, vẽ một đường vòng cung đẹp mắt. Cậu không tấn công tên đang đứng gần mình. Cậu lướt qua hắn, nhắm vào tên béo đang uy hiếp Caina.

Xoẹt!

Lưỡi dao rạch một đường ngang cổ họng hắn, nhanh và chính xác đến mức tàn nhẫn.

Máu tươi phun ra như một vòi nước, không chỉ một dòng, mà là một màn sương đỏ thẫm. Nó bắn tung tóe, vương lên những chiếc lá xanh, vương lên đôi bốt mới của Caina, và vài giọt nóng hổi bắn cả lên gò má cô.

Cô sững sờ. Đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kinh hoàng.

Tên cướp béo ú hai tay ôm lấy cổ họng, cố gắng phát ra một âm thanh gì đó nhưng chỉ có tiếng "ọc ọc" và máu trào ra qua kẽ tay. Hắn loạng choạng vài bước rồi gục xuống, co giật trong vũng máu của chính mình.

"A... A... Quái vật!" Tên cướp gầy còn lại kinh hoàng tột độ. Hắn đánh rơi cả thanh đao.

Hắn ngã ngửa ra đất, dùng cả tay và chân lết lùi lại, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi. "Làm ơn... làm ơn tha cho tôi! Tôi... tôi có mắt không tròng... Tôi không biết... Xin ngài..."

Ren lẳng lặng bước tới, con dao găm trong tay vẫn còn nhỏ máu. Cậu nhìn tên cướp đang van xin dưới đất bằng đôi mắt trống rỗng.

"Ngươi nên cầu xin bản thân trong quá khứ hơn là ta," Ren nói.

Cậu vung tay. Con dao găm bay đi, nhanh và chính xác.

Phập!

Nó cắm ngập vào giữa ngực tên cướp. Hắn giật nảy lên một cái, đôi mắt trợn trừng, rồi nằm im bất động.

Sự im lặng tuyệt đối bao trùm khu rừng, chỉ còn tiếng thở dốc của Caina và tiếng máu từ cái xác bên cạnh cô nhỏ giọt xuống lớp lá khô.

"Ọe..."

Caina quay mặt về phía một gốc cây, nôn khan. Cái vị chua của dịch dạ dày hòa lẫn với mùi máu tanh nồng xộc lên mũi. Cảnh tượng tên cướp bị cắt cổ, cái cách máu phun ra, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.

Đây không phải là một cú chạm vô tình. Đây là một vụ thảm sát. Lạnh lùng, hiệu quả và tàn nhẫn.

Ren bình thản bước tới, rút con dao găm của mình ra khỏi ngực tên cướp, lau vào áo hắn. Cậu nhặt lại thanh đao của chúng, xem xét qua loa rồi vứt đi. Hàng kém chất lượng. Cậu lục lọi túi của ba cái xác, thu được vài đồng xu lẻ và một mẩu bánh mì đã mốc.

Cậu nhìn Caina đang run rẩy dựa vào gốc cây.

"Tập làm quen với điều này đi," cậu nói, giọng không một chút cảm xúc. "Không chỉ có quái vật. Đôi khi, chính con người mới là kẻ thù nguy hiểm nhất của chúng ta."

Cậu vác ba lô của mình lên, kiểm tra lại ba lô của Caina để chắc chắn nó không bị hư hại. "Đi thôi."

Caina lau vội miệng, cố gắng đứng vững trên đôi chân còn đang run rẩy. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đeo lại ba lô và bước theo bóng lưng của Ren.

Đoạn đường tiếp theo diễn ra trong im lặng tuyệt đối. Một sự im lặng nặng nề hơn cả trước đây. Caina lảo đảo bước theo Ren, cố gắng đẩy hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu nhưng không thể.

Một lúc lâu sau, khi họ đã đi ra khỏi khu rừng nhỏ đó, Caina không thể chịu đựng được nữa.

"... Anh," cô lắp bắp, giọng vẫn còn khàn. "Anh... đã từng giết người trước đó rồi à?"

"Đó là điều cần thiết," Ren đáp, mắt vẫn nhìn thẳng về con đường đất đỏ phía trước.

"Nhưng... họ là con người..." Caina nói, cô cũng không chắc mình đang muốn tranh luận hay chỉ là muốn nghe một lời giải thích.

Ren dừng lại. Cậu quay người, đối mặt với cô.

"Không có khái niệm 'con người' trong thế giới này, Caina," cậu nói, và lần này, cô có thể cảm nhận được một sự lạnh lùng rõ ràng một cách tuyệt đối trong giọng nói của cậu. "Chỉ có 'kẻ thù' hoặc 'đồng minh'. Chúng là kẻ thù. Chúng cản đường, chúng muốn lấy tiền của chúng ta, và chúng sẵn sàng giết chúng ta để làm điều đó. Ta loại bỏ chúng. Đơn giản vậy thôi."

Caina rùng mình. Triết lý của Ren thật lạnh lùng, thật tàn nhẫn. Nó gần như phi nhân tính.

"Nhưng..." cô cố gắng phản bác, "...anh thậm chí còn không cho chúng cơ hội..."

"Cơ hội?" Ren ngắt lời. "Mũi tên kia là cơ hội chúng cho chúng ta sao? Hay thanh đao kề cổ cô? Thế giới này không vận hành bằng lòng thương xót, Caina. Nó vận hành bằng sức mạnh và ý chí. Chúng yếu, và chúng có ý định xấu. Chúng chết. Đó là quy luật."

Caina im lặng. Cô vẫn cảm thấy khó chấp nhận. Cái mùi máu vẫn còn lởn vởn đâu đó trên quần áo cô.

Nhưng rồi, một hình ảnh khác, một ký ức đã cũ, chợt lóe lên trong tâm trí cô.

Hình ảnh tên lính Monarch, với lá cờ sư tử bạc kiêu hãnh trên giáp, vung kiếm giết cha mẹ cô.

Hắn cũng là con người.

Hắn cũng không cho cha mẹ cô một cơ hội.

Và cô, trong khoảnh khắc đó, cô đã mong muốn gì? Cô đã mong muốn hắn bị hủy diệt. Cô đã mong muốn hắn chết.

Cô dần nhận ra. Thế giới mà Ren đang cố bảo vệ, và thế giới mà cô muốn tồn tại, không có chỗ cho sự ngây thơ. Ren đã không giết những người vô tội. Cậu đã giết những kẻ muốn giết họ. Sự lạnh lùng của cậu không phải là sự tàn ác. Nó là một tấm khiên.

Sự kiên định trong Caina được củng cố. Cô siết chặt chuôi kiếm bên hông.

Cô có thể không bao giờ lạnh lùng được như Ren, trái tim cô vẫn còn đập loạn xạ vì những gì cô đã thấy. Nhưng cô hiểu rằng, để sống sót, để có thể đi đến cùng con đường này, cô cũng phải học cách trở nên cứng rắn.

"Em hiểu rồi," cô nói, giọng đã bớt run. "Đi thôi."

Ren nhìn cô một giây, rồi gật đầu, quay lại tiếp tục bước đi.

Trời tối hẳn. Họ không thể đến W trong một ngày, và họ không thể đi tiếp trong đêm.

Ren tìm thấy một nơi trú ẩn tạm thời, bên cạnh một thân cây cổ thụ đã ngã, tạo thành một bức tường tự nhiên che chắn gió. Cậu dùng con dao của mình dọn dẹp một khoảng đất nhỏ.

"Thu thập củi khô. Chỉ những cành nhỏ," cậu ra lệnh.

Caina làm theo. Khi cô quay lại, Ren đã lấy bộ đá lửa và bùi nhùi ra. Cậu đốt một đống lửa trại nhỏ, chỉ đủ để xua đuổi thú rừng và sưởi ấm, không quá lớn để thu hút sự chú ý từ xa.

Cẩn thận hơn, cậu lấy ra mấy sợi dây mảnh có gắn những chiếc chuông đồng nhỏ xíu từ trong ba lô. Cậu giăng chúng thành một vòng xung quanh khu cắm trại, gắn vào mấy cành cây thấp. "Bẫy âm thanh. Nếu có gì lớn hơn một con thỏ bước qua, chúng ta sẽ biết," cậu giải thích.

Hai người ngồi cạnh đống lửa, ăn lương khô và uống nước. Thịt bò muối cứng và nhạt nhẽo, nhưng ngọn lửa bập bùng khiến nó có vẻ đỡ tệ hơn.

Đêm trong rừng thật đáng sợ, đầy những tiếng động lạ: tiếng cành cây gãy, tiếng cú rúc, và đâu đó xa xa là tiếng tru của một loài thú mà Caina không nhận ra.

Sau khi ăn xong, Ren nhắm mắt lại, ngồi trong tư thế thiền định, hai tay đặt trên đầu gối, hoàn toàn tĩnh lặng.

Caina, sau một hồi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, cố gắng đẩy lùi hình ảnh của ba cái xác ra khỏi đầu, lại cất tiếng hỏi, "Anh đang làm gì vậy?"

"Cảm ngộ," Ren đáp, mắt vẫn nhắm. "Như ta đã nói. Ta đang lắng nghe [The Void], tìm kiếm những định nghĩa mới. Cô cũng nên làm vậy."

Cậu mở mắt, nhìn cô. "Đừng lãng phí thời gian, Caina. Mỗi giây phút cô không mạnh lên là một giây phút cô tiến gần hơn đến cái chết. Liên tục cảm ngộ. Liên tục tìm ra ý nghĩa của [The Destruction]. Đó là cách duy nhất để trở nên mạnh hơn nữa."

Caina mím môi. Cậu nói đúng. Cô cũng thử nhắm mắt lại, cố gắng bắt chước tư thế của Ren, cố gắng tập trung.

Cô cố gắng "nghe" Định Danh của mình. Cô cố gắng tìm lại cái "nhìn" về kết cấu.

Nhưng đầu óc cô quá ồn ào.

Hình ảnh của vụ thảm sát ban trưa. Mùi máu. Tiếng "ọc ọc" của tên cướp. Nỗi sợ hãi về những tiếng động trong khu rừng. Sự mệt mỏi rã rời của cơ thể sau một ngày đi bộ dài.

Cô không thể tập trung được.

Một lát sau, Ren mở mắt. Cậu đã cảm nhận được sự hỗn loạn trong tâm trí cô. Cậu định nói gì đó, có lẽ là một lời quở trách về sự thiếu tập trung.

Nhưng cậu dừng lại.

Caina đã gục đầu, ngủ thiếp đi từ lúc nào. Sự mệt mỏi của cả một ngày dài, cả về thể chất lẫn tinh thần, cuối cùng đã chiến thắng. Đầu cô bé từ từ nghiêng sang một bên, và dựa vào vai cậu.

Hơi thở cô đều đặn, khuôn mặt trong giấc ngủ trông bớt vẻ phòng bị và gai góc, để lộ ra sự non nớt của một đứa trẻ mười bốn tuổi.

Ren ngồi im, không cử động. Sự hiện diện mờ nhạt của cậu dường như trở nên "thật" hơn một chút vì cái chạm bất ngờ này. Cậu đã có thể đẩy cô ra, nhưng cậu đã không làm.

Cậu nhìn vào ngọn lửa, rồi lại nhìn lên bầu trời đêm qua kẽ lá.

Một tiếng thở dài, một âm thanh mệt mỏi và gần như là của con người, thoát ra khỏi lồng ngực cậu, tan vào màn đêm tăm tối của khu rừng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!